Quyển 5 - Chương 9: Tuyệt lộ đọ sức sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm càng tối, mây đen phun trào, phong thanh thê lương nghẹn ngào.

Thẩm Sĩ Bình từ trong túp lều chậm rãi dạo bước ra ngoài, vạt áo thanh sam phần phật trong gió, trong hoàng hôn u ám, như trong bức họa phiêu nhiên gầy gò.

Chỉ là thần sắc hắn dù hòa hoãn bình tĩnh, nhưng ống tay áo bên trái đã rách, đầu ngón tay còn đang rỉ máu, nhìn lại rất là u ám quỷ quyệt, khiến người lạnh mà sợ.

Nông phụ kia thấy cánh tay hắn có tổn thương, kinh hãi thét lên xông tới, lại chưa dám tới quá gần, gấp gáp hô: " Thiếu chủ , vết thương của ngài — —"

Thẩm Sĩ Bình thần sắc như thường, chỉ phất tay, chậm rãi hướng đến Bạch Ngọc Đường, nhìn chăm chú thật lâu, thế mà mỉm cười nói: "Có thể trong chớp mắt xuất thủ khiến ta bị thương, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quả nhiên là thân thủ tốt ... ... "

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu khẽ nói:" Bạch gia nếu có thể giết ngươi, thay những người vô tội chết oan giải tội, chẳng phải thân thủ càng tốt! "

Nông phụ đứng ở trước mặt hắn, nghiến răng cười lạnh nói:" Bạch Ngọc Đường, ngươi đã sắp chết đến nơi, còn có tâm tình tranh đua miệng lưỡi! "

Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt liếc xéo nói:" Chỉ bằng ngươi muốn lấy mạng Bạch gia, chỉ sợ còn kém tám trăm năm! "

Nông phụ lên cơn giận dữ, quát:" Đã như vậy , ta trước hết liền muốn lấy mạng của ngươi! " Lệ chưởng mang gió lạnh phóng tới!

Thanh trúc trong tay tên ăn mày đột nhiên đánh tới, đem chưởng lực ngăn lại, híp mắt cười nói:" Tần Tam nương, ngươi như vậy vội vã giết hắn, không phải là muốn cướp công? "

Tần Tam nương sắc mặt bỗng nhiên xanh, nghiêm nghị nói:" Ngươi nói cái gì, cẩn thận lời nói của ngươi! Họ Bạch này giữ lại là tai họa, không bằng trước hết giết chết hắn chấm dứt hậu hoạn! "

Tên ăn mày cười lạnh nói:" Có Thiếu chủ ở đây, muốn giết Bạch Ngọc Đường, còn chưa tới phiên ngươi mở miệng! "

Tần Tam nương sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh hai tiếng, hướng về phía sau lùi lại mấy bước, không nói gì.

Nữ đồng kia ngồi xổm xuống, nghiêng đầu tường tận xem xét Bạch Ngọc Đường, lắc đầu thở dài nói:" Chậc chậc , chân ngươi tổn thương tựa hồ không nhẹ a ... ... "

Bạch Ngọc Đường sắc mặt tức giận, ngước mắt nhìn chằm chằm nói:" Là ngươi ở sau lưng ta xuất thủ ám toán ... ...! "

Nữ đồng kia đem trống lúc lắc ở trước mặt hắn lắc qua, cười nhẹ nhàng nói:" Mùi vị chùy sắt của ta cũng không tệ lắm nhỉ? "

Bạch Ngọc Đường con ngươi co vào, lãnh đạm nói:" Bạch gia không nghĩ tới, trống lúc lắc của ngươi lại sẽ là binh khí! "

Nữ đồng kia đem trống lúc lắc kéo dây, chùy sắt rơi ra, ai có thể ngờ đến đồ chơi của hài đồng bình thường, lại là binh khí trong nháy mắt đoạt mệnh!

Tên ăn mày nhếch miệng cười nói:" Chỉ sợ sự tình Bạch Ngũ Gia không nghĩ tới còn có rất nhiều ... ... "

Nói chậm rãi từ thanh trúc cán bên trong rút ra lưỡi kiếm cực nhỏ mỏng, thuận tay điểm chỉ ở mi tâm Bạch Ngọc Đường," Kiếm này bạch Ngũ Gia có nhận ra không? "

Bạch Ngọc Đường hai mắt trừng trừng, sắc mặt đột nhiên âm trầm, gằn từng chữ nói:" Thì ra các ngươi chính là thủ phạm của huyết án miếu hoang ở Tùng Giang phủ ... ... "

Ngày đó tại Tùng Giang phủ nha, Bạch Ngọc Đường từng cùng Triển Chiêu nghiệm thi, người bị hại người chết kia vết thương vì hai loại: một chính là chân tử thi bị tế kiếm cắt vạch, vết thương cực mỏng mà hẹp, từ dưới ra chiêu ngược lên; mặt khác chính là vết thương trí mạng phía sau người chết, đâm sâu vào phế phủ mà chết; bởi vì bộ vị xuất thủ củavết thương không thể tưởng tượng, khi đó bọn hắn còn từng rất là mê hoặc, bây giờ giật mình mà minh bạch, nhất định là nữ đồng kia cùng ăn mày giả trang làm tượng đất kim đồng ngọc nữ, đột nhiên tập kích, người chết biểu lộ kinh hãi như thế, là vì thế như thế; bởi vì nữ đồng kia cùng tên ăn mày thân hình thấp ngắn, trước dùng mũi kiếm cắt tổn thương chân người chết, ngăn họ chạy trốn, lại từ chùy sắt đâm xuyên qua tim phổi, kết liễu mạng sống, thủ pháp âm hiểm ngoan độc, muôn vàn khó khăn nghĩ đến lại sẽ xuất phát từ hai tên hài đồng vài tuổi gây nên!

Tên ăn mày cùng nữ đồng thế mà cười hì hì nhìn qua hắn, nói:" Chúng ta là Vân Sơn Kim Đồng Ngọc Nữ, cũng đã gặp qua Bạch ngũ hiệp ... ... "

Bạch Ngọc Đường khịt mũi coi thường, nổi giận mắng:" Phi ! Cái gì Kim Đồng Ngọc Nữ! Vân Sơn làm việc quả nhiên là âm hiểm cay nghiệt, ngay cả hài đồng đều có tâm địa xấu xa đến thế! "

Tần Tam nương cười lạnh hai tiếng, giọng mang chê cười nói:" Vân Sơn mười hai sát thủ cầm đầu là Kim Đồng Ngọc Nữ, võ công chưa chắc có bao nhiêu cao minh, ngược lại là bộ dáng hài đồng này, lừa gạt qua bao nhiêu người chết oan oán, như thế nào lại là hạng người lương thiện! "

Tên ăn mày nghiêng liếc ra sau, lạnh lùng nói:" Tần Tam nương, chớ có quên lần này ra ngoài, phu nhân đã phân phó cái gì! "

Tần Tam nương sắc mặt hiện xanh, phẫn nộ quát:" Kim Bảo Bảo! Có Thiếu chủ ở đây, ngươi ít có đem phu nhân tới dọa ta! "

Chợt nghe được phía sau tiếng cười khẽ lên, Thẩm Sĩ Bình chậm rãi phất tay áo, thản nhiên nói:" Vân Sơn mười hai sát thủ ... ... vụ bạch cốt trong giếng ở Huy Châu Trần Cửu bị Bạch Ngọc Đường giết, vụ kim sai mưu nghịch Mạc Thất bị bắt, vụ thành Càn Khôn Mạnh Lão Lục nội ứng mà chết, còn có hôm nay tại hiệu buôn Tùng Giang chặn giết Triển Chiêu Thôi bà bà cùng Hồ Tứ, trong ngõ hẻm Tưởng Ngũ bố trí mai phục thất bại, mười hai ... ... bây giờ đã hao tổn hơn phân nửa, cũng cực kỳ thú vị a. "

Tên ăn mày cùng Tần Tam nương nghe đến sắc mặt đột nhiên biến sắc, lúc xanh lúc trắng, vội vàng khom người đáp:" Chúng ta lỗ mãng, mong Thiếu chủ thứ lỗi. "

Bạch Ngọc Đường ha ha cười lạnh nói:" Cái này kêu là chó dữ cắn chó điên, miệng đầy là lông! " (Ý là chó nhà cắn nhau chỉ tổn hại nhau không được lợi ích gì)

Tần Tam nương gân trán lộ ra, trầm giọng quát:" Bạch Ngọc Đường ! Ngươi có biết tình cảnh của mình bây giờ ra sao không, thế mà còn dám nói hươu nói vượn! "

Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt khẽ nói:" Bạch gia ta biết rất rõ ràng, không cần ngươi tới nhắc nhở! "

Tên ăn mày kiếm mỏng đưa ra, hướng yết hầu Bạch Ngọc Đường, cười hắc hắc nói:" Bạch Ngũ Gia đã rõ ràng, nếu muốn phải chết thảm, hay là đem vật kia giao ra cho thỏa đáng. "

Tần Tam nương vẫn cả giận nói:" Có nghe hay không ! Nếu không ta liền dùng Phân Cân Thác Cốt thủ pháp, đưa ngươi toàn thân khớp nối bóp thành xương vụn! "

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, nói:""Đa tạ đã khuyên nhủ, đáng tiếc Bạch Ngọc Đường ta xưa nay không chịu bị người khác áp chế! "

Nữ đồng kia nháy nháy mắt, thuần chân lắc đầu nói:" Ngươi coi như thật sự không đáp ứng, ta không thể làm gì khác hơn là đem ngón tay Triển Chiêu từng ngón từng ngón chém xuống, ngươi cũng đã biết hắn thân là nam hiệp, nếu như phế bỏ hai tay, toàn thân công phu coi như hủy rồi, vậy coi như hỏng bét a ... ... "

Bạch Ngọc Đường Họa Ảnh đột ngột chấn động, thốt nhiên phẫn nộ quát: "Nếu ngươi muốn tìm cái chết, thử động đến một cọng tóc của hắn cọng tóc xem! "

Nữ đồng kia tiếu dung như hoa, từ trong ngực rút ra chủy thủ, tới gầnTriển Chiêu còn đang hôn mê ngã dưới đất, cười lạnh nói:" Ngươi làm như ta không dám?! "

Nói rồi lưỡi dao huy động, đột nhiên hướng ngón tay Triển Chiêu chém tới!

Bạch Ngọc Đường sắc mặt đã biến, cao giọng quát:" Dừng tay ! Túi thơm ta cho ngươi! Chớ có tổn thương hắn! "

Nữ đồng kia nhìn vào mắt hắn, chủy thủ trong tay dừng lại, lại đến bên Triển Chiêu mở đầu ngón tay ra khoa khoa tay, cười hì hì nói:" Ngươi đúng là chân tình thâm ý, chỉ tiếc trong tay ngươi Họa Ảnh ép tới, ta sợ đến mất mật, một phút thất thần liền đem ngón tay của hắn cắt xuống, đến lúc đó lại nên làm thế nào cho phải ... ... "

Bạch Ngọc Đường tuấn nhan hoàn toàn không có biểu lộ, lãnh đạm nói:" Ngươi muốn ta quăng kiếm, nói thẳng ra là được! " Hắn giơ tay đem Họa Ảnh ném ra ngoài, nghiêm nghị quát:" Nếu chưa hài lòng, Bạch gia liền quăng xa chút! "

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười phất phất tay, nữ đồng kia hiểu ý gật đầu, lui người ra mấy bước.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Thẩm Sĩ Bình, nói:" Túi thơm có thể cho ngươi, nhưng Bạch gia còn có lời muốn hỏi! "

Thẩm Sĩ Bình cười cười, bình tĩnh gật đầu nói:" Ngươi là muốn biết, túi thơm này đến tột cùng có bí mật gì? "

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói:" Bạch Ngọc Đường ta hành tẩu giang hồ, làm việc cho tới bây giờ rõ ràng, coi như đưa cho các ngươi, cũng muốn làm cho minh bạch! "

Tần Tam nương phẫn nộ quát:" Bạch Ngọc Đường ! Ngươi đã là sắp chết đến nơi, hỏi cái này làm gì! "

Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói:" Ngươi chớ có cười sớm thế! Chỉ sợ ai sống ai chết, cũng còn chưa biết! "

Thẩm Sĩ Bình giống như cười mà không phải cười, nói:" Kỳ thật nói cho ngươi cũng không sao ... ... ngươi cũng đã biết miếu hoang ở ngoại ô nhiều lần nảy sinh kia là người nào xây dựng? "

Bạch Ngọc Đường liền giật mình, lập tức nói:" Tùng Giang Tri phủ từng nói qua, là do hào nông họ Triệu xây dựng, sau cả nhà của hắn gặp nạn bị giết, thần tài miếu cũng vì vậy mà hoang phế. "

Thẩm Sĩ Bình gật đầu nói:" Không sai , hắn chính vì cự phú mà tự nhiên rước lấy mầm tai vạ, thủ phạm cướp của dù đều đã đền tội, nhưng đáng tiếc châu báu ngân lượng bị mất lại chưa từng tìm được ... ... "

Bạch Ngọc Đường giật mình mà hiểu được, bật thốt lên:" Hẳn là ngươi muốn tìm ... ... chính là châu báu ngân lượng của Triệu gia bị cướp đúng không!? "

Thẩm Sĩ Bình cũng không phản bác, thản nhiên nói:" Bên trong túi thơm Thái hưng tiêu cục Kỷ Đông Lôi trước khi chết lưu lại, chính là địa điểm nơi cất giấu Triệu gia châu báu. "

Bạch Ngọc Đường lạnh giọng truy vấn:" Vậy ngươi làm thế nào biết được địa điểm giấu bạc ở trong túi thơm? Nó như thế nào lại ở trong tay Thái Hưng tiêu cục? "

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười, nói:" Những cái này ngươi không cần biết ... ... chỉ cần đem túi thơm kia giao cho ta là được. "

Tần Tam nương chìm mặt quát:" Bạch Ngọc Đường ! Ngươi chớ có dài dòng nữa, vọng tưởng kéodài thời gian chờ người tới cứu, mau đem túi thơm giao ra!"

Bạch Ngọc Đường đưa bàn tay luồn vào vạt áo, nắm chặt một vật lấy ra, cười khổ nói:" Xem ra chuyện cho tới bây giờ Bạch gia cũng chỉ đành chấp nhận số mệnh ... ... "

Tên ăn mày cười hì hì nói:" Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ! Bạch ngũ hiệp tốt nhất chớ có dùng lại hoa chiêu lúc nãy! "

Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói:" Ta đã nằm trong tử cảnh, chẳng lẽ còn có thể có mánh khóe gì!? "

Tần Tam nương nhẹ hừ một tiếng, nói:" Coi như ngươi thức thời! " Nói rồi vươn tay đón lấy.

Bạch Ngọc Đường bàn tay nắm chắc thành quyền, chậm rãi đưa tới, chợt đưa tay giương lên, vật kia đối diện nhào tới!

Tần Tam nương sớm có đề phòng, nhẹ nhàng hướng về sau nhảy ra xa cả trượng, cười lạnh quát:" Quả nhiên có trá! "

Tên ăn mày cười ha ha nói:" Bạch ngũ hiệp! Mánh khóe này đã dùng qua, còn dám lấy ra lừa gạt! "

Qua trong giây lát , vật kia đã ném đến giữa không trung, bên trong ánh trăng u ám chỉ thấy sắc tuệ phất phới, vải tơ cổ xưa phai màu, chính là túi thơm không thể nghi ngờ!

Tên ăn mày cùng Tần Tam nương sắc mặt đột biến, vạn không ngờ tới vật Bạch Ngọc Đường ném ra, lại thật là túi thơm Kỷ Đông Lôi trước khi chết lưu lại, không khỏi trong lòng ngầm bực, không hẹn mà cùng nhảy bắn lên, xuất thủ đoạt lấy túi thơm kia!

Cơ hồ cũng ngay lúc đó, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vọt lên, thân hình như mũi tên bắn ra, lấn người đến trước, nhân lúc bất ngờ, bàn tay trái bổ về phía Tần Tam nương yết hầu, chân phải xoay ngang đá lồng ngực tên ăn mày kia!

Tần Tam nương kinh hãi, đã không kịp lui, trong lúc cấp bách chỉ có thể đem yết hầu né qua, Bạch Ngọc Đường chưởng lực đã bức đến, chỉ nghe tiếng xương vỡ răng rắc, bả vai đã bị trọng thương!

Mà tên ăn mày kia chính giữa không trung bỗng nhiên thả người vội xuống, vừa lúc nghênh tiếp một kích của Bạch Ngọc Đường, bịch một tiếng bay tứ tung, ngũ quan đều cốt cốt rướm máu, xương ngực bị gãy cắm vào phế phủ mà chết!

Nữ đồng kia nhìn đến sắc mặt thảm xanh, nói:" Ngươi , ngươi ... ... "

Bạch Ngọc Đường chân trái vốn đã bị thương, lại vào lúc này trong chớp mắt như thiểm điện, đem Vân Sơn hai vị cao thủ đánh đến một chết một bị thương, xuất thủ nhanh như điện, không có kẽ hở!

Túi thơm kia giữa không trung xoay chuyển một lát, rơi xuống trong viện lạc tràn đầy rách nát bụi bặm.

Tần Tam nương vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, thê lương nghiêm nghị nói:" Họ Bạch ngươi! Ngươi giỏi ... ... giỏi lắm ... ... chiêu thức tàn độc! "

Bạch Ngọc Đường đứng trong bóng đêm, lông mi khóa chặt, lạnh lùng nói:"Đối phó với hạng ngươi hung ác gian nịnh các ngươi, còn chưa xứng để Bạch gia nói cái gì giang hồ đạo nghĩa! "

Bên trong trầm mặc tĩnh mịch, đột nhiên phía sau tiếng vỗ tay truyền đến, Thẩm Sĩ Bình đã chậm rãi dạo bước đến, mặt ý mỉm cười nói:" Đặc sắc , quả nhiên là đặc sắc! Bạch ngũ hiệp xuất thủ ngoan tuyệt lăng lệ, cũng làm cho Thẩm mỗ mở mang tầm mắt! "

Thẩm Sĩ Bình thần sắc hòa hoãn bình tĩnh, khóe miệng vẫn chứa ý cười, không chút nào thấy vẻ kinh sợ, Bạch Ngọc Đường lại rùng mình, chỉ cảm thấy không rét mà run.

Chỉ nghe hắn khoan thai thở dài nói:" Ngươi đã sớm đem lòng nghi ngờ, chuyện tối nay là do ta thiết lập cạm bẫy, có phải thế không? "

Bạch Ngọc Đường nộ trừng cười lạnh nói:" Chỉ dựa vào một tấm lệnh bài, liền muốn qua mắt được Bạch gia, không phải cũng quá xem thường Bạch Ngọc Đường ta! "

Nữ đồng kia vừa kinh vừa sợ nói:" Ngươi đã đem lòng nghi ngờ là cạm bẫy, thế mà còn dám một mình đến đây!? "

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu kiệt ngạo đáp:" Vì cứu Triển Chiêu, dù là núi đao biển lửa, ta cũng muốn xông vào, quản gì cạm bẫy của hắn! "

Thẩm Sĩ Bình dò xét từ đầu đến chân Bạch Ngọc Đường, nhàn nhạt mỉm cười nói:" Bạch ngũ hiệp đối Triển Chiêu thật sự là tình ý sâu nặng ... ... chân trái ngươi bị chùy sắt gây thương tích, Triển Chiêu lại đang hôn mê, nếu như lấy một đấu bốn, có thể nói phần thắng quá mức bé nhỏ. Ngươi giả vờ bị thương nặng ngã xuống đất chống đỡ hết nổi, để cho huyết dịch nơi vết thương ngưng kết, lại mượn cơ hội giao ra túi thơm, trong chốc lát đột nhiên tập kích, quả nhiên xuất kỳ bất ý đánh trọng thương giết chết hai tên kình địch, xuất thủ quả cảm quyết đoán, thật là làm Thẩm mỗ rất bội phục ... ... chỉ là đáng tiếc ngươi dù khôn khéo nhanh trí, ra hiểm chiêu làm tổn thương ta hai tên thuộc hạ, vết thương của mình cũng đã bị đánh rách tả tơi, chân lực hao tổn khó mà tái chiến, với tình hình thương tích này, có chắc có thể từ trong tay chúng ta, mang Triển Chiêu thoát thân rời đi? "

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nghe, đôi môi khẽ nhếch, sắc mặt đã âm trầm, hắn dùng kế làm tổn thương Tần Tam nương, giết chết tên ăn mày Kim Bảo Bảo, nhưng vết thương ở chân cũng bị hoàn toàn chấn nứt, vốn đã ngưng kết máu tươi, lại lần nữa tràn tuôn ra ra, vết máu nơi giày trắng cấp tốc khuếch tán, mới đột nhiên thả người tập kích bất ngờ, đã đem tổn thương ở chân hắn toàn bộ dẫn phát, chỉ cần chân khí hơi tán, liền sẽ ngã xuống đất không dậy nổi!

Thẩm Sĩ Bình vẫn ung dung nhìn chăm chú Bạch Ngọc Đường, chậm rãi đến trước, mỉm cười nói:" Hẳn là đến loại thời điểm này, Bạch ngũ hiệp còn có kỳ chiêu thượng sách nào nữa? "

Nữ đồng kia âm tàn cười nói:" Thiếu chủ , chi bằng đem hắn cắt hết kinh mạch, xem hắn còn có mánh khóe gì! "

Bạch Ngọc Đường mày kiếm xoắn, lấy thể lực hắn thời khắc này, muốn chiến thắng Tần Tam nương bị thương đã là khốn khó, huống chi còn có nữ đồng kia cùng Thẩm Sĩ Bình đang nhìn chằm chằm hắn!

Thẩm Sĩ Bình bộ bước tới Bạch Ngọc Đường, mũi chân nhẹ nhàng vẩy một cái, đem kia túi thơm đá lên tay, cúi đầu tường tận xem xét một lát, liền mà mỉm cười nói:" Thật đúng là túi thơm Thái Hưng tiêu cục Kỷ Đông Lôi lưu lại, đã cầm được vật muốn có, chỉ sợ tịnh mạng Bạch ngũ hiệp, cũng đã không còn giá trì gì — — " Hắn nói sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, ý cười ngưng tại khóe miệng!

Chớp mắt trong chốc lát, có người đã từ sau lưng của hắn lướt gấp xông tới gần, tay phải chế trụ yết hầu Thẩm Sĩ Bình!

Cấp biến đột nhiên, người kia xuất thủ như điện, phong mấy đạo yếu huyệt trên bả vai,sau mới nhẹ nhàng thở dốc.

Thẩm Sĩ Bình sắc mặt u ám chậm rãi đã hóa thành hòa hoãn, thậm chí vẻ mặt có chút ôn hoà, mỉm cười thở dài nói:" Triển Chiêu ... ... "

Sắc mặt người kia trong đêm tối giữa trời chiều rất là tái nhợt, lồng ngực có chút chập trùng thở dốc, ngón tay chế trụ yết hầu Thẩm Sĩ Bình, ánh mắt lại nhìn chăm chú lên Bạch Ngọc Đường, cười nhạt nói:" Chính là Triển mỗ! "

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở khí, ôm lấy bả vai, tiếu dung tươi sáng, đạo:" Mèo con ! Bạch gia mới còn đang buồn bực, con mèo thối ngươi đến tột cùng muốn ngủ tới khi nào! "

Triển Chiêu mắt chứa ý cười, cảm thấy áy náy nói:" Tình thế nguy cấp, Triển mỗ chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Bạch huynh , vết thương ở chân ngươi ... ... "

Bạch Ngọc Đường mặt đau nhức được sủng ái liền nhăn lại, vẫn hoàn toàn thất vọng:" Chỉ bị tổn thương ngoài da, Bạch gia còn không thèm để vào mắt! "

Nữ đồng kia khó có thể tin nói:" Không có khả năng ! Ta rõ ràng đã phong bế huyệt đạo Triển Chiêu! Làm sao lại ... ... "

Bạch Ngọc Đường lạnh liếc mắt nhìn, khinh miệt nói:" Bạch gia lúc dò xét mạch đập hắn đã phát giác hắn huyệt khí không thông, liền lấy cho hắn ăn Cửu Hoàn Đan ... ... "

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười nói:" Chính là đan dược có thể nâng cao chân lực, cửu chưng cửu luyện quý hiếm đan dược ... ... "

Triển Chiêu thản nhiên nói:" Vị tiểu cô nương này điểm huyệt có thể nói nặng tay, cho dù có đan dược tương trợ, muốn huyệt đạo thoát ra cũng không phải chuyện dễ, Bạch huynh không biết Triển Chiêu bị phong huyệt đạo, chỉ có thể hết sức kéo dài thời gian. "

Tần Tam nương tức giận, chủy thủ đã gác ở cổ Bạch Ngọc Đường, cười lạnh nói:" Các ngươi còn thật sự là tâm linh tương thông ... ... vậy ta trước hết giết tên họ Bạch này, xem ngươi còn có biện pháp gì! "

Triển Chiêu thần sắc chưa biến, ngón tay chế trụ Thẩm Sĩ Bình hơi thu, bình tĩnh nói:" Nếu ngươi muốn xuất thủ, cũng không sao, bất quá đến lúc đó, Thẩm Sĩ Bình liền phải chết! "

Tần Tam nương sắc mặt hơi biến, lập tức cười lạnh nói:" Triển Chiêu ! Các ngươi là người Khai Phong phủ tự xưng là công chính, ngươi dám tùy ý giết người!? "

Triển Chiêu lãnh đạm nói:" Công lý chính nghĩa chỉ đối với bách tính tuân theo luật pháp, đối với loại hung đồ xem sinh mệnh như cỏ rác các ngươi, Triển mỗ quyết sẽ không có chút nhân nhượng! "

Tần Tam nương tức đến như muốn phát nổ, lại chưa dám nhúc nhích, bây giờ Thẩm Sĩ Bình bị Triển Chiêu chế trụ, nàng tuy đối với Bạch Ngọc Đường hận thấu xương, nhưng sao lại dám lấy tính mạng Thiếu chủ đặt cược!

Triển Chiêu biết đối phương đã có e ngại, lập tức đối Bạch Ngọc Đường nói: "Bạch huynh , ngươi mau đi đi! "

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn, kinh ngạc nói:" Mèo thối, ngươi nói cái gì, muốn Bạch gia ta đi — —!? "

Triển Chiêu âm thanh thần sắc bình tĩnh, bình tĩnh nói:" Đúng ! Lập tức đi ngay! Bạch huynh ngươi chân đã bị thương, chớ có ở lại làm trì hoãn! "

Bạch Ngọc Đường sắc mặt đã u ám, thanh âm trầm thấp ảm đạm, gằn từng chữ nói:" Vậy còn ngươi — —? "

Triển Chiêu đã biết ý tứ trong lời nói hắn, cười nhạt một tiếng, ung dung không vội nói:" Bạch huynh yên tâm, ta đã chế trụ Thẩm Sĩ Bình, tự sẽ có biện pháp thoát thân. "

Bạch Ngọc Đường lông mày nhíu chặt, trong ánh mắt vẫn có do dự," Mèo con , ngươi ... ... "

Thẩm Sĩ Bình khoan thai thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói:" Triển Chiêu hắn nói rất đúng, Bạch ngũ hiệp hay là mau mau đi cho thỏa đáng ... ... bởi vì lấy hắn lúc này công lực, chỉ có thể tạm thời đem Thẩm mỗ chế trụ, nếu như đợi ta xông phá bị phong huyệt đạo, cho dù các ngươi hợp lực liên thủ, chỉ sợ cũng khó phải là địch thủ, huống chi còn có Ngọc nhi cùng Tần Tam nương yểm trợ, đến lúc đó coi như ngươi muốn đi, cũng đã không còn đường thoát thân ... ... "

Triển Chiêu sắc mặt càng biến, khuỷu tay gấp vọt tới á huyệt Thẩm Sĩ Bình, quát lên:" Bạch huynh ! Ngươi chớ nghe hắn nói bậy — — "

Bạch Ngọc Đường cũng đã đầy mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Triển Chiêu, quát: "Mèo thối! Đến tột cùng là ai nói bậy! Ngươi khi Bạch gia ta tham sống sợ chết hay sao! Nếu như cái tên điên này xông mở huyệt đạo, ngươi có biện pháp gì thoát thân! Chỉ là lừa gạt ta thôi! "

Triển Chiêu nhíu mày thở dài nói:" Bạch Ngọc Đường ! Nếu như ngươi thật sự xem Triển mỗ là bằng hữu, liền chớ có nói thêm nữa, lập tức rời đi, đi càng xa càng tốt! "

Bạch Ngọc Đường nộ khí đầy ngập, cắn răng cả giận nói:" Triển Chiêu ! Coi như ngươi muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng đừng hòng muốn Bạch gia rời đi! Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ta hôm nay nếu như để ngươi một mình chạy trốn, ngày khác còn có mặt mũi nào hành tẩu giang hồ! "

Triển Chiêu cũng đã tức giận, nghiêm nghị quát:" Bạch Ngọc Đường ! Ngươi bây giờ hồ nháo cái gì! Đây không phải là thời điểm ngươi hành động theo cảm tính! "

Bạch Ngọc Đường chém đinh chặt sắt, từng tiếng trịch địa quát:" Triển Chiêu ! Bạch gia ta nói cho ngươi nghe rõ ràng! Hôm nay muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở một chỗ, Bạch Ngọc Đường ta tuyệt không sống sợ chết! "

Triển Chiêu trong lòng khẩn trương, nổi giận quát lớn:" Bạch Ngọc Đường ! Ngươi — — "

Nữ đồng kia từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, lúc này đột nhiên cánh tay giương lên, chùy sắt đã xoáy đâm về phía Bạch Ngọc Đường!

Nàng tuổi dù còn nhỏ, cũng đã làm việc tàn nhẫn, tay đều nhuốm máu tanh, chờ đợi thời cơ đối phương sơ suất!

Triển Chiêu hãi nhiên biến sắc, hắn dù nhìn thấy chùy sắt kia giống như rắn độc hướng tới Bạch Ngọc Đường, nhưng ngón tay nơi yết hầu Thẩm Sĩ Bình, đã hoàn toàn không kịp cứu giúp!

Bạch Ngọc Đường muốn né tránh nghênh kích, nhưng hơi di động, vết thương chân trái liền kịch liệt đau nhức không thôi, chỉ có cười khổ.

Đột nhiên , Triển Chiêu huy chưởng đánh lui Thẩm Sĩ Bình, thả người hướng đến Bạch Ngọc Đường nhào vọt phóng đến, muốn dùng thân thể của mình thay hắn ngăn trở chùy sắt!

Giang hồ hảo hán, vì bằng hữu không tiếc mạng sống, huống chi hắn cùng Bạch Ngọc Đường, càng là tri kỷ sinh tử chi giao!

Bạch Ngọc Đường trong lòng vừa sợ vừa giận, chỉ tới kịp quát ầm lên:" Triển Chiêu — —! "

Trong chốc lát , hàn quang điện đập tới, tiếng kêu thảm thiết lên, máu bắn tung tóe!

Nữ đồng kia chậm rãi ngã xuống đất, trống lúc lắc trong tay rơi xuống bên người, bả vai máu me đầm đìa!

Chùy sắt bắn ra cách Triển Chiêu đầu vai còn có nửa thước, cuối cùng là mất hết lực, thẳng tắp rớt xuống!

Tần Tam nương thừa cơ đoạt bước, đem Thẩm Sĩ Bình bị phong huyệt đạo đẩy ra, chỉ nghe nơi xa có người lạnh lùng nói:" Ngươi đứng chớ có cử động, nếu không hậu quả giống như nàng! "

Nữ đồng kia sắc mặt tái xanh, cố nhịn đau, nghiêm nghị quát:" Ngươi là ... ... người gì... ...! "

Tiêu sắt gió lạnh thổi qua, chỉ thấy người kia đứng ngoài viện trong bóng đêm rừng cây đen tối, mộc mạc áo bào xám, đứng chắp tay, trầm giọng nói:

" Tại hạ Thục Trung Đường Môn — — Đường Nguyên. "

Người kia ngữ khí trầm thấp bình thản, nhưng tiếng nói vang lên, lại kinh lôi triệt không, cuồn cuộn rung động tâm hồn.

Tần Tam nương ngược lại rút miệng hơi lạnh, sắc mặt tái xanh, cả kinh nói:" Ngươi chính là ... ... độc thủ thư sinh!? "

Chợt nghe được phía sau Đường Nguyên một tiếng yêu kiều cười, thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp, từ sau lưng của hắn đi đến, thanh âm thanh thúy cười nói:" Ngoại trừ đại sư huynh, Còn có bản cô nương ta đây! "

Bạch Ngọc Đường mặt lộ vui mừng, nhịn không được nói:" Bánh trôi nước! Ngươi sao không tới trễ chút nữa, thật là phiền phức! "

Đường Viên Viên mặt đắc ý, vỗ tay, cười nói:" Thế nào ? Bản cô nương có được xem như là cứu tinh của con chuột nhà ngươi không! "

Nàng nói xong liền nhìn thấy Thẩm Sĩ Bình đứng vững trong viện, trố mắt một lát, không khỏi bật thốt lên kinh ngạc nói:" Ngươi ... ... không phải là tên thư sinh điên trong khách điếm ở bến đò!? "

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười nhẹ gật đầu, thế mà lại cười nói:" Đường cô nương , từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ. "

Chỉ nghe Đường Nguyên lạnh lùng nói:" Ta âm thầm bảo hộ tiểu sư muội mà đến đây, không nghĩ tới lại gặp phải việc này, Đường mỗ đời này hận nhất người hèn hạ âm tàn, nếu không muốn thử lại Đường Môn ám khí, lập tức rời khỏi nơi đây! "

Thẩm Sĩ Bình trầm mặc một lát, đột nhiên mặt mang mỉm cười, thở dài nói:" Đã có Thục Trung Đường Môn đệ nhất cao thủ ở đây, xem ra Thẩm mỗ cũng chỉ đành đi ... ... "

Đường Nguyên hờ hững lạnh lùng nói:" Ngươi nếu còn không đi, chỉ đành đấu một trận. "

Thẩm Sĩ Bình lắc đầu cười nói:" Không , Tần Tam nương cùng Ngọc nhi đều đã bị thương, Thẩm mỗ lấy một địch bốn, sợ là chỉ có bốn phần thắng. " Nói rồi hướng Triển Chiêu nhìn chăm chú một chút, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, quay người dạo bước đi ra cửa đi mất.

Tần Tam nương cùng nữ đồng kia cố nén đau xót, lại chưa nói câu nào, cũng đều hậm hực đi theo.

Rách nát hoang vu trong sân, lẳng lặng trầm mặc thật lâu, chỉ nghe phong thanh vắng vẻ.

" Ha ha ha ... ... " Chợt nghe được Bạch Ngọc Đường bạo cười ra tiếng, tay chỉ Đường Nguyên, chỉ cười đến đấm ngực đập mạnh, trong mắt tuấn tiếu mắt!

Triển Chiêu vội vàng tới đỡ lấy hắn, bất đắc dĩ lắc đầu nói:" Bạch huynh , chớ có cười, coi chừng vết thương nứt ra ... ... "

Bạch Ngọc Đường tùy tiện gác vai Đường Nguyên, cười nói:" Bọn hắn như nếu ngươi không đi, chỉ sợ Bạch gia không nhịn được cười ra tiếng ... ... ha ha ... ... nghĩ không ra ngươi diễn kịch cũng thật sự giỏi mà! "

" Đường Nguyên " Nhấc tay áo chùi chùi cái trán, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, thẹn thùng cười nói:" Bạch Ngũ Gia chớ có lại giễu cợt tiểu nhân, cái này hiện tại chân còn có chút run đấy ... ... "

Triển Chiêu mỉm cười chắp tay nói:" Làm phiền Phạm huynh đệ, mạo hiểm cứu giúp, Triển mỗ vô cùng cảm kích! "

Người bức Thẩm Sĩ Bình rời khỏi, cứu giúp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc nguy cấp độc tự viết sinh" Đường Nguyên " — — chính là Tùng Giang phủ nha dịch Phạm Xuân!

Phạm Xuân sắc mặt hơi thẹn đỏ mặt, thấp giọng ngập ngừng nói:" Chỉ cần Đường cô nương có việc phân phó, tiểu nhân tự nhiên ... ... tự nhiên muôn lần chết không chối từ. "

Đường Viên Viên nhìn hắn, hiếu kỳ nói:" Ài , ngươi có phải nam nhi không, sao nói chuyện ấp a ấp úng như vậy? "

Triển Chiêu có chút hiểu được, thấy Phạm Xuân nhanh chóng nhìn một chút Đường Viên Viên, trong bóng đêm gương mặt càng đỏ, không khỏi mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường vỗ đầu vai Triển Chiêu, cười hì hì nói:" Ngươi nếu như muốn cảm tạ hắn, chi bằng đến cảm tạ Bạch gia, nếu không phải ta trước đó có đề phòng, chỉ sợ tối nay khó thoát kiếp nạn này! "

Đường Viên Viên lên mặt, cướp lời nói:" Chủ ý của ngươi tính được cái gì! Nếu không có Đường gia ám khí của bản cô nương ra tay, có thể tuỳ tiện lừa bọn hắn! "

Triển Chiêu mắt chứa ý cười, gật đầu nói:" Bạch huynh tâm tư kín đáo, Triển mỗ bội phục! Bất quá còn có một việc, chúng ta sợ là đã sơ sẩy ... ... "

Bạch Ngọc Đường sững sờ, cau mày nói:" Mèo con , chuyện gì? "

Triển Chiêu sắc mặt hơi có vẻ sầu lo, khẽ thở dài:" Túi thơm của Thái Hưng tiêu cục Kỷ Đông Lôi ... ... còn nằm trong tay Thẩm Sĩ Bình. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro