Chương 37: thần binh thương lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ầm" cuối cùng thì một nửa bên vách núi cũng bị sụp xuống, từng đợt nham thạch rơi xuống trông thật như một trận trời long đất lở.

"Cẩn thận!" Phong Vô Ý vẫn quan sát tình cảnh xung quanh, thấy thế thì kéo bả vai của Tiêu Tử Mặc lại về phía sau, lưng cũng dán sát lại vào bên vách đá để trách thoát đi những nham thạch đang rơi xuống. Một bên trầm giọng nói: "nắm chặt lấy tay ta, cho dù thế nào cũng không được phép buông tay!"

Tiêu Tử Mặc gật đầu, mười ngón tay đan xen với nhau, rồi nắm chặt lấy tay nàng.

Bọn họ đều rõ ràng, cái con rồng này sẽ tuyệt đối không để cho bản thân nó bị chôn sống ở đây, nhưng mà dù là có không chết thì cũng sẽ không tránh khỏi bị thương. Hơn nữa nó có thể bay lên, cho nên chỉ cần Phong Vô Ý không tiếp tục dùng sức kéo nó xuống như vừa rồi, mà thả lỏng sức lực ra thì con rồng này... có khả năng rất lớn là sẽ đem bọn họ cùng đi ra ngoài.

Quả nhiên, khí lực của Thanh Long dần sôi sục trở lại, rồi bỗng nhiên cảm thấy được lực lượng đang kéo nó xuống dưới đang giảm nhẹ đi thì cũng lập tức quay đầu, bay thẳng lên trên trời.

"Đi!" Phong Vô Ý kéo chặt dây thép, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay của Tiêu Tử Mặc. Ngay sau đó, hai người cùng bay lên trời.

Thanh Long có long lân bảo hộ, dù bị tảng đá rơi trúng cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mà bọn họ thì khác, nhưng cũng may là thuật sai khiến của Tiêu Tử Mặc vẫn còn có tác dụng, tất cả bọn nó đều đang bay lượn vòng quanh hai người ở giữa không trung, khiến cho những tảng đá rơi xuống đều bị đánh văng ra ngoài.

Mặt đất càng ngày càng xa, đột nhiên đập vào mắt lúc này là cả một khoảng trời rộng lớn và sáng sủa. rốt cuộc đã rời khỏi phạm vi của sơn cốc, từ trên trời cao nhìn xuống, chỉ thấy ở bên dưới là các dãy núi nối liền vào nhau liên miên không dứt. gần nhất là một mảng rừng cây xanh tốt, xa hơn thì là dãy núi tuyết trắng tinh, mà xa hơn chút nữa có thể loáng thoáng thấy con sông đại giang, rồi thành thị thông trấn, và hàng nghìn hàng vạn dặm đất đai.

Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Long vẫn còn tiếp tục bay thẳng lên trên cao như cũ thì cắn răng một cái, sau đó nàng chạm nhẹ vào cơ quan trên chiếc nhẫn trong tay. Dây thép lập tức bị rút lại, cũng đồng thời mang bọn nàng tiếp cận gân với cái đầu to lớn của con rồng này.

"Đi lên!" phán đoán đúng thời điểm, nàng dùng sức ném Tiêu Tử Mặc đi lên trên.f, 

Ngay từ lúc câu đầu tiên thốt ra từ miệng nàng thì Tiêu Tử Mặc đã hiểu rõ ý tứ, sau đó hắn cố gắng mượn lực mà sải bước lên lưng Thanh Long. hai chân kẹp chặt lấy thân mình của nó, tay thì nắm chặt một mảnh long lân để khiến cho bản thân không bị ngã xuống dưới.

Phong Vô Ý thấy ổn rồi, thì mới thu lại dây thép, đồng thời cũng ngồi xuống phía trước Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc ôm lấy eo nàng, sau khi cảm thấy nàng đã ổn định được thân thể, hắn mới thở ra một hơi.

Dù có thế nào đi nữa thì họ cũng đang ở trên tận chín tầng mây, nếu như bị ngã xuống nhệ nhất cũng là tan xương nát thịt, mà cái được gọi là xương cốt, có thể còn giữ lại được hay không còn khó mà nói trước được a!

Phong Vô Ý cùng lúc đưa hai tay nắm lấy sừng ở trên đầu Thanh Long, cười lạnh nói: "lúc này ngay cả cưỡi ở trên người của ngươi thì ta cũng đều đã làm rồi, ngươi còn có nhận thua hay không?"

"Ngươi chỉ là một nữ nhân còn trẻ tuổi, nhưng lại rất có ý tứ" sau khi thoát khỏi sự nóng bỏng của dây thép thì Thanh Long cũng đã bình tĩnh trở lại, tuy giongj nói còn mang theo sự tức giận nhưng mà trong đó cũng ẩn chưa sự ngạc nhiên nhiều hơn: "lực lượng thì yếu kém đến mức đáng thương, nhưng mà ngươi lại có bản lĩnh vô cùng kì quái...mà tâm tính cũng rất kiên cường, hơn nữa còn có người đồng bạn này của ngươi, có thể sử dụng được lực lượng... chắc hẳn là một thế hệ truyền nhân của Tuyền Ki Thạch phủ đúng không? nhưng mà thật đáng tiếc, đáng tiếc"

Đáng tiếc cái gì, Phong Vô Ý nghe thế thì trong lòng cũng đánh một dấu hỏi thật lớn. nhưng nàng cũng không hỏi gì thêm, mà chỉ nói: "vậy là ngươi đồng ý đi theo ta rồi hả?"

"Cũng được" Thanh Long lắc đàu vẫy đuôi một trận, rồi mới từ từ nói: "tại chỗ này, ngay cả chim cũng không thấy một con bay qua. ta đã ở trong sơn cốc ngây ngốc vô số năm, giờ đi ra ngoài cũng được. nhưng mà...nha đầu, ngươi có thể sử dụng được ta thì phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi. mà hiện tại lúc này, ngươi hiển nhiên là không có tư cách!"

"Tư cách?" Phong Vô Ý nhíu mày, tức giận lên tiếng: "cái loại lực lượng mà phải dựa vào người khác ban ơn cho, ta không cần. mà ngươi, sẽ có một ngày, ta không chỉ có thể sử dụng được ngươi, mà ngươi còn phải thuần phục dưới chân ta nữa!"

"Ha ha ha..."đột nhiên Thanh Long cười lớn một trận khiến cả trời đất rung động: "được rồi, tạm thời ngươi là người cầm giữ ta, cho nên ít nhất cũng phải có được chút khí thế này mới đúng!"

Vẻ mặt Phong Vô Ý không vì nghe thấy thế mà thay đổi, nàng còn đang định nói thêm nữa, thì đúng vào lúc này.... thân thể to lớn của Thanh Long bỗng toát ra một mảnh ánh sáng màu xanh bao phủ quanh thân thể, sua đó từ từ thu nhỏ lại và cuối cùng là biến thành một thanh bảo kiếm.

"Không tốt!" Tiêu Tử Mặc vừa hô to, tay cũng đồng thời nắm chặt lấy tay của Phong Vô Ý.

Cũng không biết là do Thanh Long quên mất, hay là nó có ý định khảo nghiệm bọn họ một lần. mà ngay từu lúc thanh thần binh thương lãng xuất hiện ở trên chín tầng trời, thxì hai người bọn họ cũng bị mất đi chỗ chống đỡ, rồi rơi thẳng xuống dưới.

Tuy là đang bị rơi xuống, nhưng Phong Vô Ý lại không hề hoảng hốt chút nào. nàng chỉ đưa tay đè lên vị trí cơ quan trên chiếc nhẫn, chờ tới khi có chướng ngại vật xuất hiện ở bên cạnh người thì liền bắn ra quấn chặt lấy. lúc trước, vào thời điểm nhảy dù, cũng có một lần bị trục trặc khiến cho dù không thể bung ra, nàng cũng đã từng làm một lần như vậy.... chỉ là lần này khác ở chỗ, bên cạnh còn có thêm một người nữa mà thôi.

Tiêu Tử Mặc hít sâu một hơi, hẳn cũng không nghĩ được gì nhiều như vây, nên tay trái kéo đứt chiếc vòng trên cổ, đem miếng ngọc màu tím lấy xuống.

Chỉ trong nháy mắt, từ trên khe hở trên tay hắn bắn ra những đạo ánh sáng tím vô cùng xinh đẹp, mà lực lượng này cũng khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.

Phong Vô Ý không chịu nổi mà phải nheo mắt lại, trong tai chỉ nghe thấy một tiếng âm thanh giống như chim chóc đang kêu. sau đó dưới chân trở nên mềm nhũn, ngã lên một thứ gì đó mềm mại, nhưng cũng không khiến mình bị thương chút nào. tốc độ rơi không những đã ngừng lại, mà còn có cảm giác như là đang được kéo lên trên. 

từ từ mở to hai mắt, lọt vào mắt nàng lúc này là cảnh tượng khiến nàng vô cùng thán phục và thán phục không thôi.

Nàng thấy bọn họ đang cưỡi trên một con chim khổng lồ, ngoại hnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro