Chương 2: Hồi ức đau thương!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gối nhồi bã trà hoa cúc, tỏa mùi đắng ngăm ngăm,Trân Ni hít sâu một hơi rồi chầm chậm mở to mắt. Đúng rồi, đây chính là mùi hương mà Trí Tú ưa thích. Ngày trước, cô thích thứ gì thì nàng cũng thích thứ đó.

Nàng lẳng lặng ngắm tấm màn che giường đã rung rúc. Ở chốn riêng hoa mộng của Trân Ni thời thiếu nữ, hồi ức thật dễ ùa về. Chỗ nào cũng có dấu ấn của Trí Tú, cô thích vân mây, thích hoa sen, Trân Ni của tuổi mười ba liền dùng chúng lấp đầy cả khuê phòng.

Ánh nến tù mù soi lên bức thêu hoa sen. Treo trên tường suốt ba năm, mặt tranh đã phủ đầy bụi, nhưng chỉ thêu hảo hạng vẫn còn óng ả đẹp mắt.

Bức tranh thêu này... Nàng cau mày, chắc là do Lệ Châu tỷ tỷ giữ lại giúp nàng. Nàng nhớ rất rõ, ngày hôm đó nàng đã đặt nó lên bồn hoa nhỏ ở hành lang Từ Ninh cung, bởi vì lúc ấy, lần đầu tiên nàng ý thức được rằng mình không đủ khả năng sở hữu một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đến thế.

Tranh rất tinh tế, thêu thùa theo phong cách Tô Châu. Ánh nến lờ mờ như vậy mà vẫn thấy rõ làn nước bập bềnh, hoa sen tú lệ linh động. Lúc đưa cho nàng, lão tổ tông còn phải luyến tiếc, thở dài nói đây là tác phẩm cuối cùng của Đỗ Quyên, một danh gia phường thêu Tô Châu, tặng nàng làm của hồi môn thì thật uổng quá!

Bấy giờ nàng chưa biết thưởng thức tác phẩm tuyệt đẹp này, chỉ thấy hoa sen tinh xảo, tưởng tượng sẽ được cô khen vài câu nên mới cầm lấy ngắm nghía, nghe đến chữ "hồi môn" thì càng vui vẻ ra mặt, chạy lại bên lão tổ tông, lắc lắc tay bà hấp tấp hỏi: "Lão tổ tông, khi nào thì định ngày cưới cho con và Trí Tú tỷ tỷ vậy?"

Hạ nhân đứng quanh, ai cũng bật cười khẽ, tiếng cười chứa đầy ngụ ý. Ngọc Thanh bất lực, đành trừng mắt nhìn nàng: "Con gái con đứa, chẳng biết mắc cỡ là gì!" Con bé Trân Ni này thật khờ, thích Trí Tú là đuổi theo thổ lộ hết cả gan ruột khiến ai nấy đều hay, chẳng chừa cho mình một đường lui nào cả. Trí Tú tính tình như vậy, không phải là đối tượng phù hợp cho Trân Ni, nhưng hiện giờ cả kinh thành đều biết Trân Ni cách cách đã tuyên bố rõ ràng, rằng không lấy ai hết ngoài Kim vương gia. Thân làm lão tổ tông như bà mà cũng khó lòng xoay chuyển.

"Lão tổ tông, lát nữa Trí Tú tỷ tỷ đến thỉnh an, người nói với tỷ ấy nhé!" Trân Ni không để vào tai lời trách móc của Ngọc Thanh, chỉ một mực kỳ kèo. Chẳng mấy khi lão tổ tông trực tiếp đả động tới hôn sự của nàng, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội chứ!

"Ôi, nha đầu nhà ngươi..."

Trân Ni làm nũng cười hì hì, "Lão tổ tông, tặng cho con nhiều của hồi môn một chút nhé!"

Ngọc Thanh trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới mắng một câu: "Hài tử, ngươi thật là..."

Trí Tú từ ngoài tiến vào tiểu hoa sảnh, thấy cung nữ thái giám cứ nhìn mình mà cười tủm tỉm, cô cau mày. Khỏi cần đoán nữa, tình huống tương tự cô gặp nhiều lắm rồi, chắc chắn là nha đầu Trân Ni lại nói bậy nói bạ trước mặt lão tổ tông, biến cô thành trò cười trong mắt mọi người.

Lúc bái kiến lão tổ tông, quả nhiên nhìn thấy Trân Ni cười đắc ý ngồi ngay bên cạnh, sắc mặt Trí Tú bất giác lại lạnh thêm mấy phần.

Sao lão tổ tông cứ vẩn vơ những chuyện tầm phào mãi thế? Trân Ni nóng ruột, lén giật tay áo Ngọc Thanh. Vào đề đi thôi! Ngọc Thanh mặt không đổi sắc phẩy tay nàng ra, tiếp tục nghe Trí Tú kể chuyện mới lạ trong kinh. Mắt thấy Trí Tú đứng dậy cáo từ, Trân Ni quả thực không còn cố kỵ được gì nữa, nhảy xuống sập, giậm chân trách móc: "Lão tổ tông!"

Trí Tú nhíu mày, rảo bước nhanh hơn.

Trân Ni cuống quýt trông theo, giậm chân bình bịch chực gọi cô lại, nhưng sợ lão tổ tông không đồng ý. "Nha đầu, nói chuyện xử sự phải biết xem sắc mặt của người khác mới được."

Trân Ni mở to mắt, ngẩn người nửa hiểu nửa không.

Ngọc Thanh thở dài, Trân Ni còn nhỏ, tính tình lại bồng bột, muốn về làm vợ người ta còn phải học nhiều, phải thay đổi nhiều lắm, cha mẹ nàng qua đời sớm, ai có thể rút ruột rút gan chỉ dẫn cho nàng những thủ đoạn tâm cơ mà nữ nhân cần có đây? "Trân Ni, chuyện chỉ hôn không thể vội vàng được. Tùy tiện nói ra nhỡ Trí Tú cương quyết từ chối thì bản cung cũng không tiện ép buộc, bởi ép buộc là sẽ căng thẳng lắm. Nói chuyện xử sự phải biết chọn thời cơ, xem..."

Trân Ni sợ Trí Tú đi xa thì không đuổi kịp, hoảng hốt đến nỗi chẳng còn lòng dạ đâu nghe lời khuyên bảo của Ngọc Thanh, nửa hiểu nửa không gật đầu lia lịa, ngắt ngang lời bà: "Biết rồi, biết rồi, tức là phải mở lời cách nào đó để Trí Tú tỷ tỷ không từ chối chứ gì? Vậy để con đi nói với tỷ ấy."

Ngọc Thanh chưa kịp giữ lại, Trân Ni đã nhanh chân lao vọt ra. May quá, Trí Tú mới rời khỏi vườn thôi, nàng còn thấy vạt áo cô thấp thoáng ngoài khuôn cửa.

"Trí Tú tỷ tỷ, Trí Tú tỷ tỷ!" Nàng thở hồng hộc đuổi theo, Trí Tú chân không dừng bước, đầu cũng chẳng ngoái lại. Cuối cùng nàng đuổi kịp cô, níu chặt tay cô kéo cô đứng lại, há hốc miệng thở lấy hơi, hồi lâu sau mới thốt lên lời, "Cho tỷ biết một tin tốt này, lão tổ tông muốn chỉ hôn cho chúng ta!"

Vẻ mặt Trí Tú vốn đã chẳng vui vẻ gì, nay đột ngột sa sầm. Cô lạnh lùng quan sát khuôn mặt ửng hồng nửa vì hoan hỉ, nửa do chạy nhanh của nàng. Nhận ra ánh nhìn chăm chú ấy, nàng cười lấy lòng, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt lấp lánh đầy chờ mong.

"Ngươi vui lắm hả?" Bỗng sinh ác tâm, cô nhướng mày hỏi.

Trân Ni cười híp cả mắt, "Đúng rồi!" Nàng gật đầu thật mạnh, thái độ cô còn khả quan hơn cả dự tính của nàng, xem ra hôm nay nói chuyện này với cô  là rất đúng lúc. "Muội cũng biết tỷ đường đường là Kim vương gia, gả cho tỷ thì không thể xuềnh xoàng quá được." Tự cho mình khôn khéo, nàng bắt đầu tính toán của nả với cô, "Muội gả cho tỷ rồi, cữu cữu sẽ không tiện chiếm đoạt điền sản nhà muội nữa, chỉ vậy thôi thì thu nhập mỗi năm cũng không ít đâu. Lão tổ tông còn hứa cho thêm của hồi môn..."

Trí Tú cười nhạt nhìn bộ dạng xòe tay đếm tiền của nàng, mắt tràn ngập khinh bỉ.

"Xem ra ngươi uổng công vui vẻ rồi." Sợ nàng không đủ đau lòng, cô cố ý dùng giọng thật mỉa mai. Cô hết chịu nổi cảnh nàng tự tung tự tác, khiến cả kinh thành biết cô dính vào sao chổi xui xẻo, đường đường Kim vương gia lại trở thành đầu đề chuyện phiếm nơi quán trà quán rượu, thật là muối mặt! "Đừng nói đến gia sản khánh kiệt chẳng bõ để mắt ấy, dẫu ngươi sở hữu toàn bộ của nả trong thiên hạ thì sao? Ta ghét ngươi vẫn cứ là ghét ngươi, lấy ai cũng được, chỉ là không thèm lấy ngươi thôi!"

Bầu nhiệt tình lập tức tan vỡ tan tành dưới mấy lời nói nặng, Trân Ni ngẩn người nhìn Trí Tú, dường như chẳng hiểu cô nói gì.

Trí Tú không buồn lằng nhằng thêm nữa, quay người rời đi.

Thân ảnh cô biến mất ở khúc quanh đằng sau cung tường, Trân Ni mới định thần, mắt nhói đau, lệ tuôn giàn giụa. Lời lẽ của Trí Tú tỷ tỷ quả là khiến người ta đau lòng! Nàng đưa tay áo lau nước mắt, hèn gì hôm nay lão tổ tông không chịu nói chuyện chỉ hôn với cô, xem ra tâm trạng của cô đang rất tệ! Chẳng hay trên triều có chuyện gì không vui? Lẽ ra nàng nên ngoan ngoãn nghe lời lão tổ tông mới phải. Nàng bỗng cảm thấy may mắn, may mà lão tổ tông anh minh nhận ra Trí Tú hôm nay bực bội, tránh nhắc đến chuyện chỉ hôn, nếu không bị cô cương quyết cự tuyệt thì mọi chuyện hỏng bét hết.

Những lời co nói, chẳng qua chỉ là lời lẽ lúc giận thôi chứ gì? Nếu đang vui vẻ thì không đời nào cô làm nàng tổn thương đến vậy.

Trân Ni cau mày, khi buồn bực, nàng thích nhất đi ra chốn đông người, ngắm hàng hóa mới mẻ, mua vài ba thứ lặt vặt, tự nhiên là phấn chấn lên thôi.

Nàng hít sâu một hơi, lau mặt lần nữa, xác định không còn dấu vết khóc lóc mới co giò chạy, đuổi theo Trí Tú bấy giờ đã ra đến cửa hông. Nàng gọi cô, cố nắn giọng thật ngọt ngào, hy vọng khiến cô cảm thấy thoải mái, "Trí Tú tỷ tỷ, đi với muội đến chỗ này đi!" Nàng thân thiết kéo tay cô, nhưng bị cô hậm hực né tránh.

Ánh mắt cô nhìn nàng đầy vẻ chán ghét, bực bội, thậm chí cô còn hừ một tiếng khinh bỉ, chẳng ngại thị vệ canh cửa dòm ngó, mà hỏi thẳng thừng: "Ngươi có biết xấu hổ là gì không?"

"Trí Tú tỷ tỷ..." Nàng tủi thân nhìn cô, miệng méo xệch, "Đi với muội nào, đi rồi tỷ sẽ vui lên thôi mà."

Trí Tú mất kiên nhẫn, phẩy tay bỏ đi, lạnh lùng buông thõng một câu "Có ngươi thì ta vui không nổi!" và chuyển hướng về phía Dưỡng Tâm điện. Chỉ đến chỗ hoàng thượng thì nha đầu này mới thôi đeo bám, cho cô được yên tĩnh đôi chút.

Trân Ni cắn môi, làm sao đây? Bên ngoài cửa hông chợt có tiếng ngựa hí, Trân Ni nhướng mày. Chẳng ai được quyền dừng ngựa ở đây ngoài Trí Tú và Thừa Nghị cả. Nàng chạy vội ra xem, quả nhiên buộc chỗ trụ đá là con tuấn mã mà Trí Tú mới mua. Đây là giống ngựa quý hiếm, Trí Tú tỷ tỷ quý như châu báu, nàng cướp lấy cưỡi đi, nhất định cô sẽ sốt ruột đuổi theo.

Đắc ý vì nghĩ ra kế hay, Trân Ni quên hết nỗi khổ sở nãy giờ, giả vờ làm rớt ngọc bội tùy thân, gọi tên giám mã đến giúp nàng tìm. Nhân lúc hắn không để ý, nàng rảo bước chạy tới tháo cương, chật vật leo lên lưng con ngựa cao lớn.

Quả xứng danh thần câu, chạy nước kiệu cũng nhanh như bay. Trân Ni cười ha hả thúc ngựa phóng thẳng về phía đường Cổ Lâu. Cưỡi trên lưng tuấn mã, nàng cực kỳ hưng phấn, liên tục vung roi quất ngựa. Gió vù vù như thổi tan mọi chuyện không vui khi nãy, lát nữa đây Trí Tú tỷ tỷ bắt kịp, nhất định nàng sẽ bám lấy cô đi dạo hết cả đường Cổ Lâu, chọc cho cô vui vẻ thoải mái.

Ngựa phóng càng lúc càng nhanh, khiến người hai bên đường nháo nhác nhảy tránh, tiếng mắng chửi càng lúc càng ồn ào. Bấy giờ Trân Ni mới nhận ra hành động phóng ngựa băng băng giữa đường phồn hoa là hết sức điên cuồng, bèn kéo cương toan giảm tốc độ.

Có lẽ việc nàng gây náo loạn đường phố đã khiến mọi người bất mãn, một kẻ ranh mãnh nào đó đem quăng viên pháo xuống dưới bụng ngựa, tiếng pháo bất ngờ nổ vang làm con ngựa kinh sợ. Đang thuận đà phóng như bay, nó càng thêm tăng tốc. Trân Ni kinh hãi tái mét cả mặt, nàng gồng sức kéo cương nhưng không còn kiểm soát được ngựa nữa.

Và khi thấy lão bà bà cùng đứa cháu gái nhỏ ở giữa đường, và họ không kịp né nàng, thì đã quá trễ! Tim như muốn vỡ tan mà người đành bất lực! Nàng chỉ đành trơ khấc, hai mắt đờ đẫn, mặc cho vó trước của con ngựa quý hiếm vùng tái ngoại đạp lên người lão bà bà. Ai nấy rú lên sợ hãi, nhưng nàng không thốt được tiếng nào. Giữa bao âm thanh hỗn tạp, nàng nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa đạp xuống thân người, tiếng xương vỡ thịt tan, máu bắn tung tóe! Rõ đến mức bao năm sau nhớ lại vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tiếp theo đó mọi việc trở nên mơ mơ hồ hồ. Lệ Châu và Lệ Sa vô tình đi ngang đưa nàng về nhà. Mấy tên thị vệ hung hãn bắt nàng giải vào cung. Nàng không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ còn vài ba vết sẹo lưu trong ký ức. Cho đến khi nhìn thấy cô tại tiểu viện ở Từ Ninh cung... Bao nhiêu hoảng sợ và hối hận chợt vỡ òa trước khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Không thèm bận tâm đến thái độ bàng quang ấy, nàng vùng khỏi thị vệ nhào vào lòng cô.

"Trí Tú tỷ tỷ... muội sợ..." Nàng níu chặt lấy vạt áo khoác bằng gấm của cô.

Trí Tú không đáp lời. Ngày thường nhõng nhẽo vì những chuyện nhỏ nhặt, nàng đã dùng đến câu này không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức cô chẳng còn thấy động tâm. Cô không xác định được là nàng thực sự sợ hãi hối hận, hay chỉ là muốn cô thông cảm.

Trân Ni nhận ra, hai tay cô lạnh lùng buông thõng, không định ôm nàng an ủi. Nhưng nàng vẫn khao khát hơi ấm của cô, cô không lại gần, nàng càng siết chặt tay quanh thắt lưng cô. Lúc trước, vì chuyện nhỏ nhặt nàng cũng làm nũng lải nhải nửa ngày trời, nhưng hiện giờ, nàng chỉ biết ôm ghì lấy cô mà máy móc lặp lại: "Muội sợ..."

Nàng giết người rồi, nàng hại chết lão bà bà, nàng thật sự rất sợ hãi.

Chắc cảm nhận được cơn run rẩy của nàng, Trí Tú không đẩy nàng ra như ngày thường, bao lời trách móc cũng nén lại trong lòng. "Buông tay, ta phải đi gặp hoàng thượng." Giọng nói tuyệt vọng của nàng khiến tim cô nhói đau. Nhưng cô biết, nếu rủ lòng thương, cô phải trả giá rất đắt!

"Trí Tú tỷ tỷ, giúp muội đi." Trân Ni áp mặt vào vạt áo sang trọng của Trí Tú. Thái độ lãnh đạm dứt khoát ở con người này thường khiến nàng đau đớn, nhưng giờ lại là chỗ dựa duy nhất của nàng. Cô đủ sức và dễ dàng xua đuổi nỗi sợ hãi đang nghiền nát nàng đây.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trí Tú cũng đẩy nàng ra, "Tự lo lấy thân đi!" Cô rảo bước vào điện, không buồn nhìn nàng một lần.

Nàng dõi theo bóng cô, nước mắt lưng tròng. Trí Tú tỷ tỷ luôn tỏ ra khô khan lạnh lùng với nàng, nhưng nàng tin tưởng, vào thời điểm khó khăn nhất cô sẽ cứu nàng, nàng không biết vì sao, chỉ biết cô sẽ cứu nàng, nhất định sẽ cứu!

Lúc nàng tràn đầy chờ mong và tín nhiệm chờ cô ngoài cửa, thì trong kia cô nghiêm ngặt từ chối lời ám chỉ tứ hôn của lão tổ tông, cô nói: "Trân Ni cách cách ngày thường kiêu căng ngạo mạn, chẳng sớm thì muộn cũng gây họa. Huống hồ chuyện này xảy ra ngay giữa chợ đông chốn kinh thành, nếu triều đình không nghiêm khắc xử lý sẽ khiến bách tính bất mãn, gây ảnh hưởng lớn đến danh dự hoàng gia."

Lúc rụt rè vào điện, Trân Ni vẫn luôn miệng giải thích với hoàng thượng rằng mình không cố ý. Lệ Châu  tỷ tỷ và Lệ Sa được triệu tới cũng làm chứng cho nàng, nàng cứ nghĩ hoàng đế biểu ca sẽ cho nàng đường sống, và Trí Tú tỷ tỷ sẽ che chở cho nàng. Nàng còn lén đưa mắt nhìn cô ra dấu cảm kích.

Lúc nhận bản án ba năm cầm cố, nàng còn nghĩ hoàng thượng biểu ca chỉ nhất thời giận dữ nên chưa ai khuyên được, chứ đâu biết kẻ đẩy nàng đến An Ninh điện ảm đạm cớm nắng chính là Trí Tú tỷ tỷ, con người mà nàng gửi trọn lòng tin tưởng.

Ra khỏi cửa, mấy tên thái giám nghiêm mặt thúc giục nàng đi đến An Ninh điện.

Nàng khựng lại, rút tấm thêu hoa sen ra khỏi ngực, lúc trước nàng định chọc cho cô vui vẻ rồi sẽ đem khoe với cô. Giờ thì nàng nhẹ nhàng đặt bức tranh thêu lên bục hoa nơi hành lang, nàng không thể dùng đến nó nữa rồi...

Lúc nàng khổ sở cầu xin hoàng thượng, Trí Tú chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chẳng thèm nói giúp nàng một câu, chẳng dành cho nàng dẫu một ánh mắt an ủi.

Đối với cô mà nói, nỗi sợ hãi của nàng chẳng đáng một xu. Hai năm nay nàng đã thấm thía sâu sắc sự thực này. Trong cơn khiếp đảm, nàng chờ cô đến thăm, khao khát dù chỉ một biểu tình thương xót. Nhưng không, tất cả những điều cô dành cho nàng là cái nhíu mày lúc nghe tuyên án.

"Chòi oi, đọc xong mà thấy thương Jenjen của tui quó ii. Nhưng mà khum sao, sau này truyện sẽ còn ngược dài, tập dần đi cho quen hihi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro