Chương 14: Em trai, chị biết sai rồi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


I. Khắc tinh trở về

Trương Phỉ Phỉ mở cánh cửa định bước vào nhà thì bỗng trợn tròn mắt sợ hãi tới mức lùi lại vài bước, nhìn xung quanh.Rõ ràng đây là nhà Tiểu Ngư mà? Mình đâu có tới sai chỗ? Chuyện gì đang diễn ra a.Trương Phỉ Phi hít một ngụm khí lấy can đảm bước vào nhà. Vừa bước vào cô đã nhìn thấy Hàn Tiểu Ngư đang nằm hấp hối trên ghế sô-pha. Trương Phỉ Phỉ cảm thấy không đúng tí nào, Hàn Tiểu Ngư mà cô biết là một cô gái hoạt bát, tràn ngập năng lượng, cực kì năng động đến mức tăng động. Là cô gái một bữa có thể ăn tới chín bát cơm, gặp chuyện là người hét to nhất cũng là người chạy nhanh nhất. Là cô gái ngày ngày đêm đêm không cày game thì cày phim, không cày phim thì đọc truyện, nói chung là bỏ tiết liên hồi, thế quái nào mà luôn cao điểm hơn 'kẻ chăm học' như Trương Phỉ Phỉ cô đây. Là người mà nếu như không có Trương Phỉ Phỉ e là sẽ sống trong nhà mà như sống ở hang chuột. Ấy thế mà lần này khi cô ở kí túc xá vài ngày do có việc, nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ. Không, là sạch hơn mới đúng."Ê, cá chép nhỏ, cậu sống cùng tớ lâu như vậy, làm phiền tớ nhiều như thế giờ cậu mới cảm thấy lương tâm cắn rứt à?"Trương Phỉ Phỉ ngồi phịch xuống ghế sô-pha, Hàn Tiểu Ngư vẫn không chịu nhúc nhích chỉ mệt mỏi đáp."Đừng nói nữa, mệt chết lão nương rồi. Phỉ Phỉ, cậu mau kiểm tra xem còn chỗ nào chưa sạch thì giải quyết nốt hộ tớ cái, tớ mệt muốn chết rồi!"Trương Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hàn Tiểu Ngư, rồi dùng ngón tay ấn vào trán cô nàng nói: 'Cậu mau thành thật khai báo đi? Gặp vấn đề về tình cảm, à, không đúng, tình cảm của cậu vẫn còn trống mà..'"Đừng đùa nữa, hôm nay tớ không có tâm trạng đùa với cậu. Tớ chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi..'. Vẻ mặt của Hàn Tiểu Ngư bỗng chốc trở nên ưu sầu đau khổ khi nhớ lại chuyện cũ của ngày hôm qua." Tiểu Ngư, sao thế? Rốt cuộc cậu bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, nói ra để tớ đây còn chuẩn bị tinh thần nha! Cậu yên tâm, sau này tớ không bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với cậu nữa, để cho cậu ăn no rồi nói tạm biệt. Sau này tớ gặp soái ca việc đầu tiên là dâng hiến cho cậu dùng, dành những ngày cuối cùng của cuộc đời để cậu được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp..'. Trương Phỉ Phỉ nói xong rồi nặn ra một giọt nước mắt đau thương, tiện tay cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên."Phỉ Phỉ, cậu đừng náo nữa, tớ thật sự gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh của đời tớ sắp trở về rồi.'Vẻ mặt Hàn Tiểu Ngư xanh xao, khiến những lời nói trêu đùa vô tình của Trương Phỉ Phỉ cứ thế mà đi xuống." Ý cậu nói là thằng em trai nhà cậu? Vậy thì có gì mà sợ, yên tâm đi tớ dạy dỗ nó giùm cậu. "Trương Phỉ Phỉ cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Hàn Tiểu Ngư không dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi là em trai kia, nào là độc ác thế nào, cô nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a.." Không dễ như cậu nghĩ đâu. "" Khoan, chuyện cậu tự dưng dọn nhà thì liên quan gì đến cậu ta. "" Tuyệt đối có, tớ nói với cậu lần này thực sự chết chắc rồi. "Nghĩ đến Hàn Tiểu Ngư không khỏi rùng mình, lúc này mới là mùa hè, sao người lại cứ run cầm cập vậy, Hàn Tiểu Ngư cố giữ bình tĩnh, nói tiếp," Tớ còn nhớ rõ lời ban nãy nó gọi điện, nó nói: 'Em sẽ tới chỗ chị', thế đấy "" Reng.. reng.. rengreng.. reng.. reng.. rengreng.. "Hàn Tiểu Ngư chợt giật mình, cô nhận ra kiểu bấm chuông này. Từ bé đến lớ người duy nhất bấm chuông kiểu này chỉ có.."... "Hàn Tiểu Ngư vừa hét lên vừa lao ra cửa rồi dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa." Xin hỏi cô là cô Hàn đúng không? "Hàn Tiểu Ngư trợn tròn mắt. Cái quỷ gì vậy? Không phải là.." Tôi.. tôi là Hàn Tiểu Ngư, có chuyện gì không? "" Cô Hàn, tôi là người bên dịch vụ vận chuyển, đây là đồ của Thẩm tiên sinh gửi tới kèm theo một bức thư. "Hàn Tiểu Ngư nén cơn giận xuống cực đại, tự nhủ với bản thân người trước mặt vô tội không thể sát sinh. Hàn Tiểu Ngư cầm lấy đống hành lý kéo vào nhà, bóc bức thư kia ra." Ê, cá chép chết bầm, bị dọa mất hồn rồi à? "Cơn thịnh nộ đã đến đỉnh điểm, Hàn Tiểu Ngư dứt khoát vo viên tờ giấy lại ném vào thùng rác cạnh đó." THẨM AN HẠ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro