Chương 15: Em trai, chị sai rồi! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


II. Thẩm An Hạ - tên ác quỷ đội lốt cừu non.

Lúc này ở một quán nước cách đó không xa, một tên con trai mặc một chiếc áo thun màu trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen nhìn điện thoại mà không khỏi bật cười.

Cô gái nhỏ của anh vẫn không biết bí mật lớn nhất của anh, nếu cô biết hẳn là cô sẽ chọn rời xa anh. Nhất định phải tóm cô vào Cục dân chính rồi mới nói, khi ấy cô có mọc cánh cũng khó thoát.

Chẳng hiểu sao nghe cô tức giận gầm lên cả họ tên anh mà anh còn cảm thấy vui, chẳng có một chút nào là bực mình hay tức giận cả.

Mãi sau đó, anh mới đứng dậy rảo bước về 'nhà'.

"Reng..reng..rengreng..reng..reng..rengreng.."

Lại là cái điệu chuông này, Hàn Tiểu Ngư còn đang phát hỏa chỉ hận không thể đập cho tên nhóc hỗn láo kia một trận nên Trương Phỉ Phỉ đi mở cửa.

"Cậu là..." Vừa nhìn thấy người trước mắt Trương Phỉ Phỉ đã nổi tính hoa si thiếu chút nữa là nhào vào lòng người ta a.

"Tôi tới tìm Hàn Tiểu Ngư."

Trương Phỉ Phỉ không nói gì, chỉ tay vào trong nhà như muốn nói 'cô ấy ở trong'.

Thẩm An Hạ cũng chẳng khách sáo gì, rất tự nhiên bước vào trong ngồi lên ghế sô-pha đối diện Hàn Tiểu Ngư.

"Sao vậy? Ngôi sao may mắn của chị về rồi, chị không vui à?"

Vui, vui tới mức muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn.

Hàn Tiểu Ngư không nói gì chỉ lườm Thẩm An Hạ một cái rồi quay mặt đi.

"Sao không ở luôn đấy đi về làm gì?"

"Ở đấy không có chị, không có ai để bắt nạt."...Và không có nụ cười của chị, dáng vẻ tức giận của chị.

Hàn Tiểu Ngư cầm cái gối đập liên tục vào người Thẩm An Hạ như để trút giận.

"E hèm, Tiểu Ngư cậu vậy là khai gian nha. Rõ ràng cậu kể rằng em trai cậu rất là độc ác, cậu bị tra tấn dã man, bị hành hạ tới mức thừa sống thiếu chết sao, cuối cùng sao tớ lại thấy là cậu bắt nạn người ta vậy." Trương Phỉ Phỉ chớp chớp đôi mắt nhìn cảnh tượng Hàn Tiểu Ngư cầm cái gối đập liên tục vào người Thẩm An Hạ trút giận.

Hàn Tiểu Ngư vội thu tay lại nhìn Trương Phỉ Phỉ bằng ánh mắt tuyệt vọng. Cô cố nói với Phỉ Phỉ rằng:''Cậu hại tớ rồi!"

Thẩm An Hạ lúc này hơi cúi mặt, nhưng hai người họ thấy rõ cậu ta đang cười, hơn nữa còn là một nụ cười đáng sợ nhất trong mười lăm năm kể từ khi cô quen biết cậu.

Hàn Tiểu Ngư cảm nhận rõ ràng nhiệt độ phòng đang giảm xuống một cách kinh ngạc. Cuối cùng, Thẩm An Hạ cũng đứng dậy.

"Em độc ác vậy à? Xem ra mười lăm năm qua chị vất vả rồi."

Thẩm An Hạ cố tình nhấn mạnh hai chữ 'vất vả' rồi bỏ đi lên lầu. Hàn Tiểu Ngư và Trương Phỉ Phỉ còn đang hối hận vô cùng thì nghe thấy tiếng hét:

"HÀN TIỂU NGƯ!"

"Sao vậy?" Chuyện gì?"

Hàn Tiểu Ngư vội vã lao lên lầu lập tức đứng hình tại chỗ hết nhìn gương mặt Thẩm An Hạ đã hóa đen xì lại nhìn vào căn phòng bừa bộn hơn cả ổ chuột, đến chỗ đứng cũng chẳng có. Hàn Tiểu Ngư thức trắng cả đêm để dọn dẹp đến tận chiều hôm sau mới xong. Vậy mà cô ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, phòng của bản thân mình, cô lại quên béng mất.

"Chị giải thích đi, chuyện gì đây? Hai năm qua không có em chị lại trở thành như vậy, còn nói em nghiêm khắc, độc ác. Chị xem chỗ này là chỗ cho người ở à?"

"Xin lỗi"

"Xin lỗi thì có ích gì ,có giúp phòng sạch hơn không? Cho chị một tiếng, dọn không xong thì tối nay đừng ăn cơm, tiền tháng này cũng đừng lấy nữa."

"Đừng, Thẩm đại nhân ngài khoan dung đại lượng, đừng chấp tiểu nhân như ta, tuyệt đối đừng bắt ta nhịn, tuyệt đối đừng tịch thu tiền ăn tháng này của ta a." Hàn Tiểu Ngư không sợ mất hình tượng trực tiếp ôm lấy chân Thẩm An Hạ khóc lóc, van nài dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

"Chị mau buông ra."

"Không buông trừ phi em rút lại lời vừa nói."

"Buông."

Thẩm An Hạ hằn giọng, nếu cô thật sự không buông e là cậu sẽ nềm lòng.

"..." Hàn Tiểu Ngư nhất quyết không buông.

"Được, chị không buông thì chị chịu khó dùng số tiền còn lại trong hai tháng tới đi."

Nghe vậy, Hàn Tiểu Ngư liền không nhanh không chậm, buông tha cho đôi chân của cậu. Trương Phỉ Phỉ kinh ngạc, chị đại như Hàn Tiểu Ngư mà cũng có ngày phải ôm chân một thằng nhóc kém mình hai tuổi khóc lóc van nài như vậy. Quả là bổ mắt mà.

Thẩm An Hạ xuống nhà vào nhà bếp, mấy lần gọi video kiểm tra Hàn Tiểu Ngư, cậu cũng nắm bắt khá rõ cấu trúc của căn nhà này nên muốn tìm nhà bếp dễ như trở bàn tay.

"Em cũng học trường A, đúng không?"

Trương Phỉ Phỉ muốn tiếp cận cậu em cá tính này xem sao, ngoài mẹ Hàn ra cậu là người thứ hai có thể trị được đại tỷ Tiểu Ngư mà cô biết. Trương Phỉ Phỉ dù có cố bắt chuyện thì cũng bị Thẩm An Hạ ngó lơ.

"Chị là Trương Phỉ Phỉ, là bạn cùng phòng của Tiểu Ngư, rất vui được làm quen với em."

"Tôi là em của cô sao?" Cuối cùng Thẩm An Hạ cũng chịu mở lời nhưng lời nói khiến Trương Phỉ Phỉ khó xử.

"Em là em của tiểu Ngư nên cũng là em của chị."

"Tôi đâu có thừa nhận cô là chị của tôi? Đúng, cô là bạn của tiểu Ngư, cảm ơn thời gian qua cô đã chăm sóc cho chị ấy, giờ chị ấy có tôi rồi." Ngoài Hàn Tiểu Ngư ra Thẩm An Hạ chưa từng tốt với bất lì cô gái nào cả, muốn bắt chuyện làm quen với anh? Hừ, đúng là làm bừa. Cô ta còn chưa đến tuổi gọi anh bằng em.

____

"Haizz, mệt chết tôi rồi!" Hàn Tiểu Ngư thả mình xuống ghế sô-pha. Đúng là cực hình, bắt cô dọn đống đấy trong một tiếng.

"Chị dọn xong rồi à! Qua đây ăn cơm đi."

"Lâu rồi không ăn đồ ăn do Thẩm đại nhân nấu quả nhiên, danh bất hư truyền."

"Chị bớt nịnh nọt đi, lát nữa ăn xong chị rửa chén sau đó em sẽ kiểm tra trình độ học hai năm nay của chị."

Tay đang gắp miếng thịt của Hàn Tiểu Ngư bỗng khựng lại giữa không trung.

"À, cái đó...An Hạ, chị thấy hôm may em đi đường mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi ha!" Và tuyệt đối đừng kiểm tra.

"Cảm ơn chị quan tâm, có điều em không mệt."

Hàn Tiểu Ngư chẳng còn lời nào để nói. Thôi, coi như xong.

Mỗi lần Thẩm An Hạ gọi về hỏi thăm là một lần kinh hoàng. Cô có một căn phòng sạch sẽ nhất chuyên dùng để tiếp điện thoại Thẩm An Hạ, còn chăm chỉ đọc sách, nếu để cậu ta biết, nhất định cậu ta sẽ bay từ thành phố B về thành phố A để giết chết Hàn Tiểu Ngư.

"Phỉ Phỉ đâu?" Đang ăn thì cô chợt nhớ ra chuyện gì đó.

"Đi rồi."

"Đi rồi? Tại sao chứ? Có phải em đã nói gì với cậu ấy không?"

Thẩm An Hạ ngừng ăn, nhìn thẳng vào mắt Hàn Tiểu Ngư, lúc sau chỉ thốt ra hai chữ: "Ấu trĩ."

____

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tiểu Ngư theo giao ước từ nhỏ mà làm: Ai nấu cơm thì người kia rửa bát.

Thẩm An Hạ ở trên phòng Hàn Tiểu Ngư. Quả thật cô đã dọn rất ngăn nắp và có quy luật, anh chẳng hiểu sao không có anh cô lại buông thả tới vậy, "Về sau phải chấn chỉnh lại mới được."

Thẩm An Hạ khẽ lẩm nhẩm rồi tình cờ phát hiện món quà anh tặng cô mỗi năm sinh nhật, cô đều giữ rất cẩn thận khiến nơi ngực trái của anh bỗng ấm áp hẳn lên.

...Choang...

"Á!!"

Tiếng kêu thất thanh của Hàn Tiểu Ngư khiến anh giật mình, vừa lo lắng vừa sợ hãi chạy xuống nhà "Chuyện gì vậy?"

Vừa xuống tới nhà bếp, Thẩm An Hạ nhìn thấy chiếc bát vỡ ra nhiều mảnh bắn tung tóe dưới đất. Hàn Tiểu Ngư thì đứng yên quay lưng về phía anh không chịu nhúc nhích. Nhìn qua thôi cũng đoán ra là có chuyện gì rồi.

...

''Chị cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi, làm sao mà vẫn không để cho người khác bớt lo được vậy, haizz." Thẩm An Hạ than thở, lông mi nhíu chặt, ngồi bên cạnh Hàn Tiểu Ngư xem vết thương ở ngón tay của cô. Hàn Tiểu Ngư ngồi ở trên ghế sô-pha, một tay nghịch điện thoại, tay còn lại thì mặc cho Thẩm An Hạ làm gì thì làm, thỉnh thoảng còn bĩu môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại chẳng biết nói thế nào, đành im lặng.

Cuối cùng, vụ kiểm tra kiến thức cũng đã bị chìm vào quên lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro