Chương 16: Em trai, chị sai rồi! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

III. Sinh viên năm tư nguyện học năm hai.

Tinh...Tinh...Tinh...

Chuông báo thức ở đầu giường kêu lên inh ỏi.

' Bộp ' Một bàn tay mạnh mẽ đập 'tan' luôn cái đồng hồ kêu suốt từ sáu giờ sáng kìa.

"Phỉ Phỉ, cậu mà làm hỏng là phải mua đền cho tớ đấy." Hàn Tiểu Ngư lúc này mới chịu ló mặt ra nhưng vẫn không chịu mở mắt. Cánh tay mò mẫn khắp nơi rồi tóm được cánh tay rắn chắc của ai đó, " Phỉ Phỉ, lấy hộ tớ cái điện thoại. Hôm nay lão nương nhất định phải cày lên cấp 80."

« Ai đó » khẽ nhíu mày khó chịu.

Chết tiệt ! Rốt cuộc hai năm qua vắng anh, cô đã học được bao nhiêu thói hư tật xấu vậy. Thật là muốn đem cô ấy thu nhỏ lại rồi bỏ vào trong túi áo.

"Nếu như chị còn không dậy, em cam đoan là tháng tới chị sẽ phải nhịn đói."

Thẩm An Hạ hắng giọng cảnh cáo. Nghe đến đây, dù Hàn Tiểu Ngư có ở chín tầng mây, tầng mười tám của địa ngục cũng phải lập tức quay về.

"Đừng, chị dậy rồi, hoàn toàn dậy rồi."

"Ừm, em biết, chị mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó xuống ăn sáng rồi còn tới trường."

"Trường?" Hàn Tiểu Ngư suýt quên béng mất là mình vẫn là sinh viên đại học năm hai, vẫn phải đi học. Nếu là thường ngày cô sẽ nói, không đi mình chỉ làm bài thu hoạch thôi. Nhưng hiện tại là Thẩm An Hạ đi cùng cô a. Nếu không đi thì sẽ chết không toàn thây mất.

"Chị tới giảng đường trước đi, em tới phòng hiệu trưởng một lát."

Hàn Tiểu Ngư gật đầu, dù sao cũng là không nên đi chung với cậu, nếu không có người lại hiểu lầm.

"Tiểu Ngư, ở đây bên này!" Trương Phỉ Phỉ vẫy tay gọi Hàn Tiểu Ngư.

Bàn trên của cô có mấy bạn học rảnh rỗii bàn tán không đâu về một sinh viên năm tư vừa đi du học về đã lập tức tới trường nói với hiệu trưởng muốn tham gia hoạt động của năm hai, bài tập tốt nghiệp anh ta cũng tự làm không hề chung nhóm với ai.

Hàn Tiểu Ngư vốn là chẳng để ý nhưng nghe nói người đó họ Thẩm nên chợt nghĩ rằng biết đâu lại là Thẩm An Hạ. Anh cũng vừa đi du học, cũng là học năm tư (Nghe Thẩm An Hạ nói là anh học nhảy tận ba lớp).

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Tiểu Ngư thấy « ai đó » quen quen bước vào, bên cạnh là hoa khôi của khoa thiết kế.

"Hàn học tỷ, trùng hợp quá." Lý Huyên Nhiễm kéo tay Hứa Kính Tùng tới bên cạnh Hàn Tiểu Ngư.

"Trùng hợp cái gì,rõ ràng là do cô bày mưu." Trương Phỉ Phỉ bất mãn nói một câu nhưng lại bị Lý Huyên Nhiễm lơ đi.

"Học tỷ sẽ không phiền nếu em và đàn anh ngồi đây chứ?"

"Không sao, cứ tự nhiên." Hàn Tiểu Ngư không rảnh mà quan tâm đến đôi cẩu nam nữ ấy, chuyên tâm chơi game.

Lý Huyên Nhiễm có ý muốn để đồ lên bàn thì bị Trương Phỉ ngăn lại, "Không được, chỗ này có người rồi. Phiền hai người tìm chỗ khác."

Lý Huyên Nhiễm tức đến sắp nổi đom đóm mắt nhưng vẫn làm bộ thục nữ, hai mắt đỏ ửng nhìn Hứa Kính Tùng, "Đàn anh, có lẽ Hàn học tỷ không thích muội, thôi thì chúng ta ngồi chỗ khác."

Hứa Kính Tùng nhìn mỹ nữ bên cạnh, thở dài một hơi rồi nói với Hàn Tiểu Ngư, "Tiểu Ngư, coi như là anh có lỗi với em trước. Em nể mặt anh nhường cho tụi anh chỗ này được không?"

"Nhường? Ở đâu ra cái thứ mặt dày như anh. Lúc đầu nếu như không phải tôi thấy anh thật lòng thì tôi cũng chẳng giao Tiểu Ngư cho anh. Đồ vô lương tâm" Hàn Tiểu Ngư đang muốn nói gì đó thì bị lời nói của Trương Phỉ Phỉ chặn họng.

"Không cần phải so đo với họ. Hai người muốn chỗ này chứ gì? Tôi nhường, lần sau đừng quấy rầy tâm trạng của tôi."

Hàn Tiểu Ngư thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển chỗ, vừa mới đứng dậy thì đã bị ai đó ấn vai ngồi xuống.

"Tại sao phải chuyển? Ai đến trước thì người đó được trước. Đến quy tắc đơn giản vậy hai người cũng không hiểu sao?" Thẩm An Hạ xuất hiện khiến cho Hứa Kính Tùng có chút ngạc nhiên.

" Sao em lại ở đây?" Hàn Tiểu Ngư tròn mắt nhìn anh.

"An Hạ, lâu rồi không gặp." Nhưng lời của Hứa Kính Tùng còn làm cô kinh ngạc hơn.

"Đúng là rất lâu."

Giọt mồ hôi lạnh bất giác lăn xuống bên gò má của Hứa Kính Tùng, người hắn không muốn chạm mặt đã xuất hiện rồi!

"Anh Tùng, em không muốn ngồi đây nữa. Mình đi chỗ khác đi." Thấy sắc mặt hơi lạ của Hứa Kính Tùng, Lý Huyên Nhiễm liền nghĩ cách giải vây rồi kéo Hứa Kính Tùng đi.

"Em quen anh ta?" Hàn Tiểu Ngư khó hiểu nhìn Thẩm An Hạ đang thản nhiên ngồi xuống bên cạnh mình.

"Coi là có duyên gặp gỡ đi." Nói đến đây, sắc mặt Thẩm An Hạ có chút thay đổi.

Tên Hứa Kính Tùng chẳng phải dạng tốt đẹp gì, lại dám ra tay với Hàn Tiểu Ngư, thách thức giới hạn của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro