Chương 3: Ngày hạ năm ấy (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị là.." Nó tròn mắt nhìn cô gái trước mắt. Chỉ là mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng có phần hơi rộng kết hợp với quần jeans lại có thể khiến nó thất thần hồi lâu.

"Chị là Linh, bạn gái của Dương- chủ quán cà phê." Linh khẽ mỉm cười rồi tiến tới chiếc ghế đối diện nó.

Nó gật đầu tỏ ý hiểu.

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?" Với lời đề nghị của Linh, dù ban đầu có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý "Vâng."

Ngừng một lúc, nó nói tiếp, "Là chuyện của Vũ, đúng không?'

" Em thấy sao? "

" Thực ra.. em đã không còn giận cậu ấy, em chỉ giận bản thân mình kém cỏi thôi. "

" Cô bé ngốc, em không cần phải tự đặt áp lực cho bản thân mình như thế. Nếu là ba em, ông ấy cũng không muốn. "Linh gõ vào trán nó một cái rồi tiếp tục kể," Thực ra, Vũ mất ba mẹ từ nhỏ, cuộc sống của nó cũng chẳng mấy vui vẻ gì đâu. Những năm đầu sau vụ tai nạn ấy xảy ra Vũ tự giam mình trong phòng suốt hai tuần không ăn không uống. Chuyện này tuy là Dương kể cho chị nghe nhưng đây là sự thực được rất nhiều người chứng kiến. "

" Em tin chị.'

"Lúc ba mất, em còn có mẹ ở bên nhưng Vũ thì khác. Ba mẹ em ấy cũng qua đời từ khi em ấy còn rất nhỏ."

Nó như hóa đá. Thư viện vốn đã yên tĩnh mà giờ lại còn yên tĩnh hơn, nghe rõ cả tiếng giở sác soàn soạt, tiếng lá rơi xào xạc ngoài kia.

* * *

Mọi chuyện cứ như trở lại quỹ đạo trước đó. Vũ dành cả ngày để nằm dài trên cái bàn ngắn cũn, dành cả ngày để nhìn những tán cây rụng lá.

Cậu nhớ tới quãng thời gian hai người họ cùng nhau vui đùa, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn, cùng tâm sự cho nhau nghe. Nhưng rốt cuộc chỉ là những hồi ức vô vọng. Nó sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu, chắn chắn là như vậy rồi..

"Lam tớ xin lỗi, tớ không nên giấu cậu.."

Cậu hướng mắt nhìn chậu hoa nhài trước mặt, ánh mắt tràn ngập "sự chân thành."

Dương đang nghiên cứu cách pha chế mới, nghe đến đây cũng không khỏi bật cười. Em trai cứng đầu của anh từ khi nào lại trở nên như vậy?

"Anh cười cái gì chứ? Rốt cuộc em có phải là em trai của anh hay không?" Vũ tức giận, ném về phía Dương một cái ánh mắt khinh thường.

Nghe cậu nói vậy, anh kịch liệt lắc đầu, "Không phải, em là do anh nhặt về."

"Anh.."

"Thôi, không đùa nữa, có chuyện gì mau nói"

Vũ chần chừ hồi lâu, rõ ràng anh biết mà lại còn cố tình hỏi.

"Anh Dương"

"Gì?"

"Anh có nghĩ, Lam thực sự sẽ hận em suốt đời không?" Cậu vừa hỏi, tay vừa khuấy tan viên đá trong ly nước.

"Vũ à, có những chuyện em không thể cứ níu giữ mãi được, cứ để thuận theo ý trời thôi"

"Anh Dương, Lam sẽ cho em một cơ hội, đúng chứ?'

"..'

Cánh cửa kính đột nhiên được mở ra, tiêng chuông cài cạnh cửa liền vang lên.

'Có cơ hội hay không, sao không hỏi thẳng tớ? "

Nghe giọng nói quen thuộc, Vũ liền ngẩng đầu lên. Là Lam, thực sự là Lam, cậu không hề nhìn nhầm.

" Cậu.. "Vũ bỗng trở nên bối rối, ngàn lời muốn nói nhưng lại bị giữ nơi cổ họng không phát ra được âm thanh gì ngoài chữ" cậu "

" Cậu cái gì mà cậu. Suốt một tháng không tìm tớ, cậu muốn chúng ta thực sự kết thúc đúng không? "

Vũ im lặng, không nói gì. Cậu chính là đang lo lắng xem nó có thực sự muốn đem thứ tình bạn này cắt đi hay không?

" Xem ra là cậu thực sự muốn như thế rồi. "Lam giả vờ quay lưng đi, không ngờ cậu lại kéo tay nó lại.

" Không phải, tớ.. tớ chỉ cảm thấy.. "

" Bộp! "

Lời còn chưa nói xong, nó đã vỗ vào lưng cậu một cái rồi cười," Tha thứ cho cậu rồi đấy. "

Chưa hiểu tình hình, cậu ngây người nhìn nó đặt một chiếc hộp quen thuộc lên trên bàn, đẩy về phía cậu," Cho cậu đấy. "

Cậu theo lời nó, mở ra.

Là một chiếc bánh kem.

" Cậu tự làm sao? "

" Phải, chị Linh dạy tớ đấy. Mau ăn thử đi. "

Cậu chần chừ hồi lâu, không phải cậu không tin năng khiếu nấu ăn của nó mà là e sợ tài nghệ của vị nào đó tên Linh.

Trước ánh mắt mong chờ của nó, cậu vẫn là cắn thử một miếng.

" Thế nào, ngon không? "

" Ngọt lắm. "

Nó nghe vậy liền xúc một miếng nếm thử," Đâu có ngọt. "

" Thế, tớ còn cơ hội không? "

" Cơ hội gì? "

" Bước vào trái tim cậu."

____Hoàn truyện___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro