Chương 6: Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến bên em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng tử thích ai thì người đó là công chúa.

Làm gì có chuyện ấy! Vịt đen cũng có thể hóa thiên nga, ếch xanh còn có thể hóa hoàng tử, cóc ghẻ có thể làm công chúa. Chỉ là một nhóc vịt xấu xí như tôi vĩnh viễn chỉ có thể là một con vịt xấu xí.

"Hân, bà thích anh Nam khối 12 à?"

Linh- bạn thân tôi, là một đứa con gái rất năng động, thường làm việc theo cảm tính nhưng có vài chuyện lại chẳng thể qua nổi mắt nó, ví dụ như chuyện này.

Nhỏ hỏi thế, ít nhất có thể chối từ sang người khác nhưng cả khối mười hai hơn sáu trăm người mà chỉ có mình anh tên Nam.

"Cậu đừng nói linh tinh, anh Nam có người yêu rồi." Vốn là một chuyện rất bí mật, tôi chưa từng nói với ai cả, chẳng hiểu sao Linh lại biết.

"Thì sao chứ? Nói vậy cậu thích ảnh thật à?"

"Cậu đừng nói nữa!"

Chuyện này là sai lầm, thực sự sai lầm. Tôi vốn định kiếm một cái lí do gì đó để biện minh, ai ngờ việc này càng trầm trọng hơn. Làm cho tôi mỗi lần gặp anh đều có cảm giác xấu hổ cực kì, thiếu chút nữa là bỏ trốn.

"Hân."

Anh chợt gọi tôi khi tôi vừa ra khỏi văn phòng đoàn khiến tôi giật bắn mình suýt làm rơi đống tài liệu xuống đất.

"Anh gọi em có chuyện gì sao?"

"Chuyện tổ chức tiệc giáng sinh, ừm.. em làm một mình, có ổn không?"

"Không.. không sao ạ." Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng. "Mấy anh, chị ở tổ thiết kế với tổ hậu cần cũng giúp em nên mọi chuyện vẫn ổn ạ." Tôi chỉ biết gượng cười.

Câu lạc bộ Thiên Văn chúng tôi chuyên nghiên cứu, quan sát mấy chòm sao trên bầu trời, công việc nhàn nhã, lại nhiều hoạt động thú vị như tiệc giáng sinh, tiệc Halloween.. nên rất nhiều người tham gia. Hội trưởng khóa trước không hiểu sao lại nhắm trúng tôi, ép tôi làm ha ha, để quản lý được cái câu lạc bộ này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Tiệc giáng sinh được liệt vào danh sách tiệc thường niên, có sự tham gia của các thầy cô và toàn thể học sinh trong trường nên thân là hội trưởng, tôi hoàn toàn không thể thoái thác. Anh thuộc tổ nghiên cứu nên muốn giúp cũng được, không muốn thì cũng chẳng ai ép.

Anh là một người giỏi giang, lại rất nhiệt tình, mọi công tác chuẩn bị cho bữa tiệc, anh đều góp ý, đôi khi là phụ giúp. Chúng tôi trao đổi số điện thoại để tiện cho việc bàn bạc (là anh đề nghị). Sau lần ấy, tôi và anh nói chuyện nhiều hơn, đa phần là vì công việc, đôi khi còn nói về những chuyện vu vơ chẳng hề có chủ đề gì cả.

Tiệc giáng sinh năm nay được tổ chức thuận lợi hơn dự kiến. Trùng hợp là hôm giáng sinh chính là sinh nhật tôi nên tôi cố gắng làm nó thú vị hơn đôi chút, tuy nhiên vẫn là làm không được.

"Giáng sinh vui vẻ"

Bữa tiệc được bắt đầu bằng một màn cắt bánh sinh nhật của hội trưởng là tôi và tổ trưởng tổ nghiên cứu là anh. Rất lâu sau đó, đại khái là chín năm sau tôi mới biết, đây chính là kiệt tác của nhỏ bạn thân tôi-Linh. Bữa tiệc được kết thúc bằng một tràng pháo giấy do tôi và các tổ trưởng trong các câu lạc bộ cùng nhau bắn. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng làm hội trưởng cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Linh được bạn trai đưa về, còn tôi chỉ có thể đi bộ về giữa đêm khuya thanh vắng.

"Hân"

Cùng với tiếng gọi, một chiếc xe máy đỗ ngay bên cạnh tôi. Chẳng cần nói, tôi cũng biết là anh. Anh đưa cho tôi một chiếc mũ rồi kéo tôi ra sau xe, "Anh đưa em về"

* * *

Sau hôm đó, chúng tôi càng nói chuyện thân thiết hơn, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đi chơi, thân đến nỗi, Linh từng than thở với tôi, "Hai người ngày càng giống một cặp rồi đấy!"

Tôi lại hiểu rõ, anh chỉ coi tôi là một đứa em gái, không hơn không kém. Tuy vậy, là được rồi.

Dạo gần đây, khối mười hai các anh phải ôn thi chuẩn bị thi tốt nghiệp, nên toàn bộ hoạt động câu lạc bộ đều phải tạm dừng. Anh lại ở trên trường cả ngày, tôi không hề có cơ hội nào để tình cờ gặp anh.

Buổi chiều mưa hôm ấy, tôi cứ đứng ở hành lang nhìn những hạt mưa mà chẳng muốn ra về. Tình cờ lúc này, một chiếc ô được chìa ra, tôi còn cứ ngỡ đó là Linh, "Cậu không cần lo cho mình, cứ đi hẹn hò với Dương đi"

Chiếc ô không hề nhúc nhích làm tôi khó hiểu, liền quay lại. Tôi kinh ngạc đến mức sắp la toáng lên, cũng may là anh nhanh tay che miệng tôi lại, khi tôi đã bình tĩnh lại anh mới buông tay.

"Không phải anh đang bận ôn thi sao?"

"Hôm nay thầy cho bọn anh nghỉ một tiết, tình cờ lại gặp được em. Đã vậy thì đi, đưa em đến một nơi"

Không cần biết tôi có đồng ý hay không, anh cứ thế kéo tay tôi đi, vừa che ô cho tôi. Đôi lúc, đúng như lời Linh nói, chúng tôi cứ như là một cặp, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tôi tự mình đa tình thôi.

Buổi tri ân khối Mười Hai do câu lạc bộ Thiên Văn chúng tôi tổ chức cùng với câu lạc bộ âm nhạc đã kết thúc tốt đẹp, kết thúc cùng với cả tình cảm tuổi mười bảy ngây dại của tôi.

"Em làm tốt lắm, nhờ em mà buổi tri ân thành công tốt đẹp."

"Không. Là nhờ anh và mọi người, em chẳng hề làm gì cả."

"Đừng có tự ti như thế." Anh vẫn dịu dàng xoa đầu tôi như ngày nào, "Em đóng vai trò rất quan trọng, Hội trưởng." Dáng vẻ dịu dàng của anh hiện tại làm tôi không kìm lòng được mà bật khóc trước mặt anh như một đứa con nít.

"Anh Nam, em ôm anh được không?"

Như một làn gió thoảng qua, dịu dàng, ấm áp như nắng ban mai, khoảnh khắc này, giây phút ấy, tôi dường như muốn giữ chặt lấy anh, không để anh rời đi. Nhưng tôi vẫn là không có can đảm làm.

"Bà thật sự từ bỏ sao? Bà cứ nói với anh ấy để anh ấy dứt khoát từ chối còn hơn là ngồi đây tự mình đa tình." Linh biết rõ tình cảm của tôi hơn ai hết, cũng hiểu tôi hơn cả tôi hiểu bản thân mình.

"Không muốn. Không muốn anh ấy khó xử."

"Thôi, đừng khóc nữa, giờ nghĩ xem sau này bà tính thế nào?"

"Tôi không biết"

"Từ đầu năm ngoái, vì hoạt động câu lạc bộ mà bà đã bỏ bê việc học rồi, nếu bây giờ không lấy lại được tinh thần thì bà đừng mong tới nguyện vọng một."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro