Chương 47: Tai Họa Kéo Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gào oooooooooooo!!!"

Một tiếng gầm rú chấn động bát hoang, dù ở rìa dãy núi Thương Mãng mà vẫn nghe được âm thanh to lớn kia, các cường giả đang ẩn trốn cũng nhũn cả người, rất nhiều tên ngồi phịch xuống mặt đất.

Những thú cưỡi kia sớm đã không vâng lời, toàn thân run rẩy nằm phục dưới đất, run rẩy lẩy bẩy sợ hãi cực độ, không dám ngẩng cả đầu lên, không ngừng dập đầu về hướng sâu của Đại Hoang.

Nơi sâu nhất dãy núi, khí tức kinh khủng thật kinh thế, tứ đại sinh linh đang chiến đấu, quang cảnh giống như trước khi khai thiên vậy, lúc thì Ly Hỏa ngập trời, một lúc lại mây đen che kín nhật nguyệt, lúc thì thiết côn phá không....

Đây là một hồi đại chiến kinh thế, nếu không nhờ mười mấy khối Bảo cốt trấn trấn áp vùng dãy núi mênh mông, ổn định lại vùng núi sông này thì khó tưởng được sẽ bị đánh tan hoang thành dạng gì.

Trong sương mù hỗn độn, một tiếng chim hót thánh thót như vọng khắp chín tầng trời, chim nhỏ lửa đỏ tươi phẫn nộ kêu lớn, chém giết kịch liệt cùng đối thủ, kéo theo lửa đỏ thẫm ngập trời như thiêu đốt phân nửa không trung, nóng rực khó có thể đỡ.

"Gàoooooo!!!!"

Lại một tiếng rống to, trời vì thế mà rung chuyển, đối thủ của chim nhỏ đúng là khí thế nuốt trọn sơn hà, như có một cảnh giới quân lâm thiên hạ, bạo phát ra hào quang ngập trời, dùng Bảo thuật chí cường áp chế Thiên hỏa.

Nếu có người ở đây trông thấy nhất định sẽ trợn mắt ngoác mồm, đối thủ của tiểu Hồng là một con chim cực kỳ to lớn, nhưng tiếng kêu phát ra lại cứ như thú vật gào thét, chấn động núi sông lung lay, nếu như không có Bảo cốt nguyên thủy trấn lại chắc chắn sẽ nổ tung.

"Ầm ầm!"

Cánh lớn phá không bay tới, như có một vùng mây đen kéo tới che trời khiến cho luồng lửa đỏ thẫm kia ảm đạm đi trông thấy, một đôi móng vuốt to chụp tới phía tiểu Hồng.

Tước nhỏ hỏa hồng phẫn nộ kêu, hai cánh chấn động giương ra hình thành một luồng khí cuồng bạo xoay tròn kịch liệt, hóa thành một lốc xoáy đỏ thẫm như muốn xé rách cả thiên địa, ánh lửa nhiếp thế như phải cuốn cái móng vuốt to lớn kia vào cho bằng được.

Ngay lúc này, con hung cầm to lớn kia cũng lao đầu xuống lướt ngang qua, công kích về phía sinh linh ẩn trong khí hỗn độn đang nắm thiết côn xoay chuyển, nó lao ra từ chân trời, bao la hơn cả trời mây, mà tòan thân tỏa ra khói đen ngập trời, đôi mắt phát sáng như hai vầng trăng máu, khi lao xuống lại như hóa thành hai cây huyết mâu lớn tựa núi non.

"Đùng đùng!!"

Thiên địa lần này rung càng kịch liệt, tứ đại sinh linh trong nháy mắt thay đổi đối thủ, đánh úp lẫn nhau, huyết chiến sinh tử.

Dãy núi mênh mông vô cùng bao la, có đến vạn tòa núi lớn nguy nga sừng sững, một mảnh lại một vùng phù văn sáng hừng hực tóe ra, có đỏ đậm như máu, có đen kịt như mực, có trắng noãn óng ánh tỏa khắp thiên địa. Nhờ có tác dụng trấn áp của Bảo cốt nguyên thủy mà núi sông được an bình, nếu không thì đại chiến diễn ra chỉ cần dư lực rớt xuống từ trên không cũng đủ tạo thành đại nạn.

Ở phía ngoài của dãy núi, chư cường cố nịn nhín sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn lại, bọn họ lảo đảo chạy trối chết, khu vực này quá đáng sợ, thật khó tưởng tượng là sinh vật gì mà chỉ cần tản mát khí tức cũng đủ khiến bọn hắn xụi lơ té xuống muốn quỳ bái, thật kinh sợ.

Giờ khắc này bọn họ hận không có chui vào ngay được cái quốc gia cổ đại trong truyền thuyết để tránh họa.

Trong Thạch thôn, cây liễu vẫn đứng vững, cành non đong đưa, người trong thôn tuy rằng tim đập thình thịch nhưng vẫn không có cảm giác linh hồn run lên như các cường giả bên ngoài, hiển nhiên đang được che chở.

"Giữa núi đại chiến kịch liệt thế này, không biết là một tông Thánh vật thế nào mà lại kịch liệt như vậy."

"Cảm giác như có luồng sức mạnh thần bí đang khóa lại sơn hà, bằng không thì phạm vi năm vạn dặm sẽ gặp một trường kiếp nạn."

Thạch Phi Giao và Thạch Lâm Hổ nói nhỏ, hai người lo lắng bất an không biết trận đại họa này sẽ kéo dài bao lâu, đáng sợ đến cỡ nào.

Đột nhiên một tiếng kêu rít vang vọng từ bầu trời truyền đến, một con hung cầm toàn thân vảy xanh dày đặc, mà hai cánh lại có ánh hào quang bạc tỏa ra, có đến hai màu sắc khác nhau.

"A, là dì Thanh Lân Ưng, dì ấy đã biến hóa, cánh xanh đã hóa cánh bạc kìa!!" Nhóc tỳ ngước lên trời cao kinh ngạc.

"Chiếp chiếp.."

Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân rất hưng phấn vẫy hai cánh lạch bạch chạy tới đầu thôn, bọn nó ngước đầu kêu to.

Thanh Lân Ưng biến đổi rồi, một đôi cánh bạc chớp lập lòe, cứ như được đúc bằng bạc thật, tỏa ra một khí tức thánh khiết, sau khi ăn thịt Toan Nghê nó đã được lột xác.

Có thể cảm giác rõ ràng khí tức nó cực kỳ đáng sợ, so với trước đây càng cường thịnh hơn rất nhiều, thực lực tăng nhanh như gió! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Phù...!"

Cuồng phong gào thét, Thanh Lân Ưng bay xuống thu đôi cánh bạc to lớn ghép vào thân, ba con chim non lập tức nhào tới không ngừng cọ đầu vào chim mẹ.

Giờ khắc này hung cầm vô cùng bất an, nó chạy trốn từ sâu trong dãy núi ra đây, nơi sâu xa của đại sơn chiến đấu quá đáng sợ, mặc dù được phong tỏa nhưng vẫn khiến vạn linh run sợ.

"Dì Thanh đừng đi ra ngoài, tạm thời trốn trong thôn nha!!." Nhóc tỳ bước lại gần.

Người trong thôn cũng vây xung quanh, bọn họ có quan hệ rất tốt với con hậu duệ của ma cầm Thái cổ này, đã thực sự trải qua thử thách sinh tử cùng nhau, thế nên rất hy vọng nó bình an.

Thanh Lân Ưng gật đầu, nó cũng vì tránh họa mà đến đây.

Đại chiến diễn ra thảm liệt, sâu trong dãy núi thỉnh thoảng vang ra tiếng thú gào thét như sóng biển động, bao quát chín tầng trời, thiên thượng địa hạ đều chấn động, thanh thế kinh người, lại còn có cả tiếng chim hót kinh người như Thần âm từ vực ngoại, chấn nhiếp hồn phách nhân tâm.

Trận chiến này thế mà kéo dài mấy ngày vẫn còn tiếp tục!

Các cường giả rốt cuộc trốn về bộ lạc của từng đám, nhưng trong lòng vẫn còn khiếp đảm, mặc dù đã cách xa mấy chục ngàn dặm nhưng còn cảm giác kinh sợ, luôn cảm thấy chuyện không rõ ràng sắp xảy đến.

Tam đại tộc chủ chết mất, thảm bại ở một sơn thôn, tin tức truyền ra chấn động toàn bộ các đại bộ lạc. Hơn nữa Sơn bảo xuất thế lại có tồn tại chí cao không thể tưởng nổi đang kịch chiến, tin này lại càng kinh tâm động phách khiến người ta run sợ.

"Mảnh đại địa này sắp loạn rồi, không biết kết cục sẽ như thế nào?" Có trưởng giả của đại tộc bàn luận kín tiếng.

"Hy vọng đại loạn sớm chấm dứt!" Rất nhiều người cầu khấn.

Nơi sâu thẳm của dãy núi Thương Mãng, khối Thánh vật trắng noãn óng ánh lơ lửng giữa đại chiến của tứ đại sinh linh, chúng nó đại chiến kịch liệt không ngừng chút nào, thỉnh thoảng cũng vươn móng vuốt muốn tóm vật thần thánh kia.

"Ầm!"

Khí hỗn độn mãnh liệt ập tới, khối thần vật trắng loáng này trùng kích bay về phương xa, lại xuyên thủng qua cả phù văn đang ngăn cách đại chiến với sơn hà, mười mấy khối Bảo cốt nguyên thủy đã không khóa được nơi này.

"Ầm!"

Một con thú vật cực lớn bước ra ngoài, cả người đứng thẳng, sương mù lượn lờ, con mắt xanh rì bễ nghễ tứ phương, nói: "Thánh vật này có liên hệ rất lớn, người biết càng ít càng tốt!".

"Vậy thì giết sạch đi, bắt đầu từ Nhân tộc rồi giết sạch toàn bộ chủng tộc và sinh linh không kín miệng trên mảnh đại địa này." Con hung cầm kia cũng phụ họa, nó cũng xông ra khỏi phù văn, thân lượn lờ khí hỗn độn, hai cánh giương cao phô thiên cái địa, vô tận núi non phía dưới cũng bị bao phủ, thật to lớn vô cùng, một đôi mắt như vầng trăng máu tỏa lệ khí kinh thiên.

"ĐÙNG" vang một tiếng, một cây thiết côn phá ra ngoài, thiết côn to như một ngọn núi cao lớn tỏa khí thế bàng bạc, được nắm trong một bàn tay lớn lông rậm rạp, sinh linh này cũng được bao phủ bởi sương mù, nó vung mạnh thiết côn tỏa ra một thần uy cái thế.

Tiếp theo chim nhỏ tiểu Hồng cũng lao ra cùng ánh lửa ngập trời.

Bốn con sinh linh, thần uy không thể tưởng, lại chiến đấu lại kêu gào chấn động mảnh đại địa vô ngần này, những Bảo cốt nguyên thủy rốt cuộc không chặn lại được.

"Vạn linh nghe hiệu lệnh của ta, đi san bằng mảnh đại địa này!" Con mắt xanh rì ẩn trong sương mù càng lãnh liệt, sinh linh đáng sợ ẩn trong tầng mây cao vút đang hạ mênh lệnh.

"Đi thôi, bình định toàn bộ mọi cản trở!" Con hung cầm kia không gào thét như tiếng thú, giờ thế mà lại nói tiếng người, âm thanh ầm ầm cũng hạ mệnh lệnh, đôi mắt như trăng máu kia lạnh băng khiếp người.

Khí hỗn độn tràn ngập, Thánh vật trắng loáng lơ lửng sắp rơi vào tay sinh linh cầm thiết côn. Ba tồn tại kinh khủng sao cam lòng rít gào lao tới cùng trùng kích đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro