Lần chạm mặt !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ở một thế giới song song! Với một thế giới chính, có rất nhiều thế giới song song ]
-Tôi là Nakahara Chuuya, ở trong một thế giới mỗi người có siêu năng lực, nhưng không phải ai cũng có. Tôi là một người may mắn khi có, nhưng tôi không thích nó vì những người có năng lực được gọi là dị năng . Tôi đã dấu mọi người, rằng tôi ko có năng lực. Năng lực của tôi là điều khiển trọng lực. Cuộc sống của tôi khá tuyệt cho đến một hôm gặp hắn!
- Một lần khá vội tôi đi đưa đồ cho anh trai , có xô phải một người! Một chàng trai có mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt ủ rũ hơi mệt nhưng miệng lại nở một nụ cười.
-Tôi xin lỗi!
-Không sao đâu!
- Tôi vộ chạy đi, quay lại nhìn chàng trai mình vừa xô phải! Tôi đã thấy một cái khăn có một chút màu đỏ như màu máu, tôi ko chắc đấy là máu !
- Nhưng trên báo có đưa tin về một kẻ diết người hàng loạt, chưa rõ tung tích hãy cẩn thận, hắn rất cẩn thận xoá giấu vết không để lại manh mối.
-Trong đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ , có lẽ nào chàng trai ấy là! Không chắc chỉ là chùng hợp .
-Tại sao mình lại nghĩ như thế nhỉ?
-Sau khi đưa đồ cho anh trai , tôi về nhà thì gặp lại anh chàng vừa lẫy.
- Tôi mời chàng trai đi cafe .
- Xin lỗi cậu vì vừa lẫy, tôi vội quá!
-Không sao, lần sau chú ý là đc
- Chàng trai có vẻ mặt này thật là lạ , ko thể hiện được vui hay buồn, trên mặt cậu ta như rất nhiều biểu cảm gộp thành một.
- Nhưng tôi vẫn thấy được sự mệt mỏi trong mắt cậu ta .
-[Buổi cafe kết thúc] chúng tôi trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.
-Ai về nhà ấy.
-Sau chuyện hồi sáng, thì tôi về nhà và lên chiếc giường thân yêu để đánh một giấc thật ngon! Đến tối thức dậy tôi cảm thấy đói, trong ko còn đồ ăn nên tôi quyết đến cửa hàng tiện lợi, nhưng cũng khá xa và tối , đặc biệt ở đấy còn có một con hẻm xâu và tối tăm . Tôi không muốn đi chút nào! Nhưng vì cái bụng đang reo ầm vì đói thì tôi đành chịu .
-[Đi qua con hẻm tối cậu chợt rùng mình ] Ở đây lạnh lẽo và u ám thật.
-(Đến cửa hàng tiện lợi,mua đồ xong cậu ra về) Thấy một hình dáng quen thuộc.
-Cậu tò mò đi theo, cậu rất cẩn thận để hắn không phát hiện ra cậu.
-Hắn khá cao , cậu đoán chắc tầm 1m8 , hắn mặc bộ đồ đen từ trên xuống, khoác một chiếc áo da dài qua hông . Đội mũ đen và đeo khẩu trang.
-Cậu tò mò người đó là ai nhìn quen thuộc quá.
-(Hắn dùng lại) Cậu nghĩ mình bị phát hiện rồi sao .
-Không không! Phải cậu thấy có một người nữa, đang đối mặt với hắn .
-[Hắn nói]
-Hàng của ta đâu?
-Đủ chưa?
-[Cậu suy nghĩ] Hàng gì? Buôn lậu sao !
- [Người kia lên tiếng]
-Đủ rồi còn tiền của ta đâu?
-Hắn nói trong va li này!Tay giao hàng tay , giao tiền.
-(Tên kia kiểm tra tiền thì không thấy một xu)
-Ngươi lừa ta! Trong này không có tiền!
-[Hắn lên tiếng]
-Ngươi nghĩ gì vậy? Loại người như ngươi mà có thể trao đổi với ta sao ! Ngươi nên chết đi cho nước nó trong.
-Ngươi!
-Ta diết ngươi!
-(Tên kia cầm giao lao vào hắn)
-(Hắn đá bây con dao của tên kia, bóp cổ tên kia)
-Kiến mà đòi so với voi sao?
-(Hắn chỉa súng vào đầu tên kia )
-Đến đây là kết thúc rồi tên rác rưởi, phiền phức, làm tốn bao nhiêu thời gian của ta .
-(Tiếng súng vang lên)
-Bằng
-[Hắn chết rồi sao? Một cậu hỏi lớn trong đầu cậu hiện ra .]
-(Mình phải rời khỏi đây!)
-Một tiếng cách dưới chân mình, mình dẫng phải vỏ lon, chắc chắn hắn nghe thấy rồi!
-(Trong đầu tôi giờ chỉ có từ chạy)
-Một con kiến nhiều chuyện nữa sao?
-[Có rất nhiều tiếng súng vang lên]
-Tôi không bị thương,vì tôi đã dùng năng lực của mình để chặn lại .
-Con kiến này thú vị đấy! Có cả siêu năng lực.
-Ta phải trừ khử nó vì biết quá nhiều!
-Tôi chạy rồi leo lên tòa nhà hai tầng gần đó, vì có năng lực nên rất dễ dàng, mặc dù tôi ko thích nó Nhưng nó cũng khá tiện đấy!
- Hắn vẫn đuổi theo không dứt, tôi phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dachu