Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nói xong Kevin đứng dậy, giơ bàn tay về phía tôi, tôi ngượng ngùng đặt tay mình lên tay anh để anh kéo tôi đứng dậy. Cứ như thế chúng tôi ai về nhà nấy. Bản thân tôi thấy rất vui, chưa từng có người nào làm tim tôi đập nhanh và mạnh đến vậy. Ngày học sử dụng nhẫn đầu tiên kết thúc êm đẹp, tôi về kí túc xá, lôi cuốn sách ra và quyết tâm tìm hiểu sâu hơn để khiến anh tự hào về tôi hơn. Quả thật những gì anh nói đều được viết trong phần hướng dẫn cơ bản, kể cả cách xem cấp bậc của mình đến cả cách điều hòa hơi thở để truyền nội lực xuống viên đá. Tôi cố gắng vận dụng thử nhưng vẫn không làm sáng được viên đá. Não bộ làm việc mệt mỏi nên tôi gấp sách lại, để dưới điện thoại, cạnh gối nằm rồi chìm vào giấc ngủ

- Này ngốc, làm tốt lắm, không hổ danh là đệ tử của Kevin này

      Anh xoa đầu tôi như là phần thưởng, tim tôi lại đập nhanh hơn bình thường, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, thậm chí tôi còn nghe được tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương nữa chứ. Hình như tôi có biết bài hát này, tôi còn đặt nó làm chuông báo thức nữa mà. Khoan đã, báo thức sao? Tôi ngồi bật dậy và nhìn xung quanh, hóa ra chỉ là mơ thôi sao? Với tay lấy điện thoại tắt chuông báo thức, nhưng cuốn sách đã không còn ở đó nữa. Tôi hốt hoảng tìm khắp bàn học, tìm cả trong hộc bàn, lẫn trên mặt bàn, mọi nơi đều không có. Ngay lúc đó, Mai Hương - bạn cùng phòng - bước vào, nhìn thấy tôi đang loay hoay tìm kiếm gì đó thì lên tiếng hỏi:

- Hôm nay mày học chiều hả? Đang tìm gì vậy?

- Mày có thấy cuốn sách tao để dưới cái điện thoại đâu không?

- Cuốn sách có bìa màu tím đúng không? Tao đang giữ nè - Vừa nói Mai Hương vừa lôi cuốn sách trong cặp ra

- Đúng nó rồi! Sao mày lại mang nó theo mà không nói với tao?

- Làm gì mà nạt tao ghê thế. Tao thấy lúc nào mày cũng đọc nó nên tao mượn tí thôi, mà trong này cũng có gì đâu mà mày cuốn lên thế, hay mày định viết nhật ký vô trong đó?

- Tao làm gì kệ tao, lần sau đừng có tự tiện như thế

      Tôi giật lại cuốn sách, bỏ vào túi và tới trường. Cũng may là Mai Hương không thấy gì, chứ không chắc nó cũng không thèm trả nếu như chưa đọc xong. Thật là bực mình! Cầm cuốn sách trên tay, tôi thầm nghĩ:

"Này sách, bạn tôi nói trong đây không có gì là sao?"

"Chủ nhân, ngoài người ra, không ai có thể đọc được tôi nếu không có sự cho phép của người"

"Xoẹt" - âm thanh kết nối vang lên

- Này ngốc, tối nay lại tiếp tục ở chỗ cũ nhé!

- Ừ...tôi biết rồi

      Không đợi tôi nói gì thêm, Kevin đã ngắt kết nối. Anh ta lúc nào cũng xuất hiện một cách bất ngờ như thế. Học xong, tôi ra bờ sông, vẫn như hôm qua Kevin đã đứng đó dù tôi cố tình tới sớm

- Chúng ta tiếp tục chứ?

- Tôi có tìm hiểu thêm rồi, nhưng vẫn không làm viên đá phát sáng được

- Đưa tay cô đây

      Kevin cầm tay tôi, xoa xoa cổ tay một cách nhẹ nhàng, không hiểu sao bản thân tôi thấy ngại nhưng vẫn không gạt tay anh ra. Bàn tay anh khá lạnh, hoặc cũng có thể là do tôi đang nóng lên. Một trai một gái nắm tay nhau ở nơi này làm tim tôi cứ nhảy liên hồi.

- Tập trung vào, nhìn nhẫn của cô kìa.

      Tôi hoàn hồn, nhìn xuống chiếc nhẫn, nó đang phát sáng, ánh sáng tuy yếu ớt nhưng vẫn làm tôi rất vui. Cuối cùng cũng có thể làm nó phát sáng

- Anh làm sao hay thế? - Tôi hỏi mà không giấu nỗi niềm vui

- Tôi không làm gì cả, là do cô thôi

- Do tôi sao? Tôi không có làm gì hết

- Chỉ cần tập trung nội lực vào cổ tay, nó sẽ làm nhẫn phát sáng lên. Khi nhẫn sáng lên tới mức nhất định thì ánh sánh từ tay cô sẽ bay đến đối phương. Đã hiểu chưa?

- Hay quá, tôi đã thử từ hôm qua tới giờ mà vẫn không được

- Thực hành thôi!

      Bảng khiên chiến hiện lên trước mặt, tôi nhanh tay chạm vào chữ "Đồng ý", vòng sáng bao quanh tôi và anh. Tôi nhắm mắt, nhớ lại cảm giác anh xoa cổ tay tôi, viên đá trên tay phát sáng, vẫn là ánh sáng yếu ớt đó, tôi cố gắng tập trung cao độ, thở đều và dồn hết nội lực của mình xuống cổ tay, nhưng ánh sáng vẫn chỉ dừng lại ở đó, không khá hơn là mấy. Thời gian 3 phút hết, vòng sáng nhấp nháy hiện chữ "Hòa" rồi biến mất. Lại thêm một bảng khiêu chiến hiện lên trước mắt. Đây chẳng phải là anh muốn nói tôi đừng bỏ cuộc sao. Tôi nhìn anh cười tươi rồi tiếp tục chọn "Đồng ý". Mọi việc vẫn cứ lặp đi lặp lại thêm 5 lần nữa, tôi mệt lả người ngồi bệt xuống đất, tự cảm thấy bản thân mình vô dụng quá. Kevin bước tới gần, xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng nói

- Sao nào? Có dễ như trò chơi của tụi con nít không?

- Anh lại trêu tôi à?

- Cần cù bù thông minh...cho dù cô có ngốc tới đâu, chỉ cần siêng năng là được. Giờ thì về thôi, tôi thấy cô cũng mệt rồi.

      Anh lại đưa tay về phía tôi và đỡ tôi đứng dậy, tôi thừa nhận tim mình đã bị anh lấy đi mất rồi. Như thế có quá nhanh không, tôi chỉ gặp anh có vài lần, chạm nhẹ nhau vài cái, nói chuyện cũng không nhiều, tôi thậm chí còn không biết anh làm gì, ở đâu, tên gì, ngoài cái biệt danh Kevin ra. Nhiều lần tôi cũng muốn hỏi nhưng khi chuẩn bị nói, cổ họng lại khô khốc, lưỡi lại cứng đơ không nói nên lời. Ngày qua ngày, tôi và anh vẫn gặp nhau, tiến độ của tôi vẫn dậm chân tại chỗ

- Chúng ta gặp nhau cũng đã một tuần liền rồi nhỉ - Anh hỏi khi chúng tôi đang ngồi nghỉ ngơi

- Ừm, đúng rồi

- Cô cứ luyện tập đều là sẽ tiến bộ thôi. Ngày mai tôi sẽ không tới đây nữa

      Nghe anh nói mà tim tôi như vỡ vụn, tôi biết ngày này cũng sẽ tới, chỉ không ngờ rằng khi nó xảy đến tôi lại thấy buồn đến vậy, cứ nghĩ đến cảnh mỗi ngày không được gặp anh, cuộc sống của tôi đột nhiên thiếu mất cái gì đó.

- Tôi phải đi công tác nước ngoài nửa tháng, hi vọng sau khi tôi về cô sẽ có tiến bộ hơn

- Vậy...vậy là anh đi công tác sao?

- Chứ nãy giờ cô nghĩ linh tinh gì thế?

- Không...tôi ....tôi tưởng anh...

- Cô đúng là ngốc - Anh lấy tay xoa đầu tôi, tặng tôi một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng của anh.

Dù Kevin đã đi công tác nhưng ngày nào anh cũng hỏi thăm tôi xem tôi đã tiến bộ tới đâu, dù những câu hỏi thăm chỉ xoay quanh chuyện chiếc nhẫn, nhưng tôi vẫn rất vui, không hề có cảm giác bị bỏ rơi hay cô đơn

"Xoẹt"

- Này ngốc, chuẩn bị tinh thần đi, tối nay tôi sẽ xem cô làm được những gì rồi đó

- Anh đi công tác về rồi sao?

- Trưa nay tôi mới về đến nơi, nếu có tiến bộ thì cô sẽ được thưởng, ngược lại thì sẽ bị phạt

- Được thôi, tôi sẽ cho anh xem tôi làm được gì

"Xoẹt"

      Trưa nay tôi không có tiết học, nên quyết định sẽ ra sớm để chờ anh. Bờ sông buổi chiều thật sự rất mát và dễ chịu, nhắm mắt lại để những cơn gió vuốt ve khuôn mặt mình. Đang say sưa tận hưởng quang cảnh xung quanh, vai tôi bị ai đó đập vào, giật mình tôi hét toáng lên

- Á...

      Một bàn tay bịt miệng tôi, kéo sát tôi về phía sau và dựa vào vai người ấy, tôi hoảng sợ, không lẽ có người có ý định xấu tại nơi công cộng này sao

- Này, dù cho cô đang ở đâu hoặc đang làm gì đi nữa, cô vẫn phải cảnh giác xung quanh. Nhớ chưa?

      Giọng nói này rất quen thuộc, hơi lạnh từ bàn tay anh đang bịt miệng tôi và cả viên đá màu đen đang lấp lánh trên tay anh làm tôi bình tĩnh hơn. Tôi quay mặt về bên trái, đập vào mắt tôi là gương mặt của anh cùng nụ cười hiếm hoi ấy. Tim tôi lại đập loạn xạ, nhìn anh gần thế này tôi sẽ bị vẻ đẹp trai của anh giết mất thôi

- Xin lỗi vì đã làm cô sợ đến thế. - Kevin buông tay ra và ngồi xuống cạnh tôi

- Không sao, tôi vẫn còn chưa chết nên anh không có lỗi - Tôi cố ổn định hơi thở của mình

- Lấy lại bình tĩnh đi, rồi cho tôi xem cô luyện tập tới đâu rồi

- Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, bắt đầu thôi

      Vòng sáng bao quanh chúng tôi, tôi tập trung tinh thần, viên đá bắt đầu sáng lên, tôi giơ tay lên, hướng lòng bàn tay của mình về phía anh, tia sáng phát ra từ lòng bàn tay tôi bay đến nơi anh đang đứng. Thế nhưng tia sáng bay được nửa đường thì dừng lại và biến mất, dù tôi có thử đi thử lại nhiều lần, thậm chí ra hiệu cho Kevin tiến lại gần tôi hơn nhưng luồng sáng của tôi quá ngắn. Khiêu chiến kết thúc với dòng chữ "Hòa". Tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, đã nửa tháng rồi mà vẫn chẳng được tích sự gì. Anh bước tới gần tôi, xoa đầu tôi và nói

- Khá lắm đệ tử, khi điều khiển tia sáng hướng về phía tôi, đừng nhìn vào nhẫn, mà hãy nhìn tôi, nhìn thẳng vào đối phương của cô, nhìn vào đúng nơi cô muốn tia sáng đó bắn trúng

- Sao anh biết tôi chỉ nhìn vào nhẫn vậy?

- Cô ngốc, cô chỉ đăm chiêu vào viên đá xem nó đã đủ sáng chưa mà không hề nhìn tôi, nếu như đối thủ của cô không đứng yên như tôi, thì trận chiến đã kết thúc nhanh gọn rồi đấy. Nào, thử lại nào!

      Sau lời hướng dẫn của anh, tôi làm viên đá sáng lên, mắt nhìn thẳng về phía anh và lựa chọn sẽ nhắm vào đâu. Nghĩ thì dễ nhưng thật khó để thực hiện, không thể nhắm vào mặt anh được, nhắm vào bụng lại càng không, nơi đó tập trung rất nhiều nội tạng, cũng không thể nhắm vào chân, nếu có chuyện gì sao anh đi lại được. Đang nghĩ mông lung trong đầu thì tôi thấy anh di chuyển, anh rút tay khỏi túi quần và vỗ nhẹ lên vai trái của mình, ám chỉ tôi nên nhắm vào đó. Tôi mỉm cười gật đầu, tập trung ánh mắt vào vai trái của anh, luồng sáng tím bay về phía vai anh rồi biến mất. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhưng không giống giọng nói của người, "Một" - một là gì nhỉ, tại sao lại là một, mà tôi đã bắn trúng anh chưa nhỉ, luồng sáng vừa nãy đi đâu mất rồi. Nhìn về phía Kevin, anh gật đầu rồi lại vỗ nhẹ lên vai trái của mình, đồng hồ đếm ngược chỉ còn một phút. Tôi lặp lại động tác vừa rồi, âm thanh "Một" lại lần nữa vang lên. Đồng hồ đếm ngược còn 10 giây, một luồng sáng màu đen lóe lên, âm thanh vang lên "Ba trăm". Chiếc vòng nhấp nháy khi đồng hồ đếm về số không, sau đó là dòng chữ "Moon chiến thắng" hiện lên rồi biến mất. Tôi có hoa mắt không, tôi không làm gì cả mà chiến thắng sao, không đúng, gần cuối có ánh sáng màu đen, là anh sao, không lẽ anh tự đánh mình để tôi thắng sao???

- Chúc mừng cô đã lên cấp. Không phải tôi nhường cô đâu, mà đó là phần thưởng cho sự cố gắng vừa qua của cô

- Thì ra là vậy, cám ơn anh

      Tôi chạm vào viên đá để xem máu cũng như cấp bậc của mình. Quả thật đã có sự thay đổi

- Mỗi khi lên cấp cô sẽ được tăng thêm 10 máu. Âm thanh cô nghe được trong lúc khiêu chiến là do chiếc vòng. Nó sẽ báo cho cô biết cô đã lấy của đối phương bao nhiêu máu khi tấn công

- Vậy là tôi đã đánh trúng anh hai lần sao? Tuyệt quá

- Này, hai lần của cô không bằng một lần tôi búng tay đấy

- Anh cũng rất lợi hại mà - Tôi vừa nhìn anh vừa cười

- Kevin, công việc của anh là gì vậy?

Tôi cố gắng hỏi anh sau khi đã tập câu này trước gương nhiều lần

- Những người trong thế giới này không đáng tin, nên thông tin thật không bao giờ được tiết lộ

- Không đáng tin sao?

- Ừ, không ai đáng tin cả, ngoại trừ cô

- Ý tôi là tại sao những người như chúng ta lại không đáng tin?

- Cô vẫn còn ngây thơ lắm, lòng người khó lường, cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn. Xin giới thiệu tôi tên Phong, làm việc tại công ty ABC

- Tôi tên Ngân, sinh viên năm hai ngành ngôn ngữ Anh, hiện đang ở kí túc xá gần trường. Nhưng mà khi nãy anh nói phần thưởng là anh để tôi thắng, vậy có nghĩa hình phạt sẽ là....

- Là tôi sẽ cho cô no đòn đấy ngốc ạ!

      Tưởng tượng tới cảnh anh đánh tôi bằng lực của anh, tôi cảm thấy toàn thân cứng đờ, chắc là sẽ đau lắm

- Ngày mai chúng ta lại tiếp tục, giờ thì về thôi

- Nhưng mà...khi nãy tôi đánh anh có đau không?

- Haha, cô nghĩ sao vậy, còn không đủ gãi ngứa cho tôi chứ đừng nói là đau. Đúng là đồ ngốc!

- Này, trêu tôi vừa thôi! - Tôi nghiêm giọng, cố làm mặt lạnh vì bị anh trêu ghẹo

      Kevin bước nhanh hơn, đứng chắn trước mặt tôi, vì mãi cúi đầu nên tôi không thấy anh đã thay đổi hướng đi và va trúng anh. Tôi giơ tay lên xoa đầu và ngước mặt lên, anh đang đứng trước mặt tôi, hai tay anh đặt lên vai tôi, anh khom người xuống để mặt tôi và anh ngang bằng nhau, anh nói

- Tôi hay trêu cô là vì mặt cô lúc bị chọc quê rất là dễ thương - Nói xong anh còn tặng kèm tôi một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt anh

      Tay anh lạnh nhưng sao hơi thở của anh lại ấm như thế. Tim ơi đừng nhảy loạn xạ nữa, cứ đà này tôi sẽ xỉu mất thôi

- Nào, về thôi Moon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro