Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cái thế giới này, màu sắc của mỗi chiếc nhẫn đều được chia thành hai loại là Đậm và Nhạt. Phe Đậm có một loại khả năng đen tối là hút máu của những người khác để tăng cấp cũng như chữa trị các vết thương cho bản thân, nhưng có một điều mà phe Nhạt không hề biết, đó là khả năng này chỉ có thể thực hiện được khi người bị hút máu tự nguyện. Chính vì sở hữu khả năng đó nên những người ở phe Đậm luôn bị phe Nhạt dè chừng, thậm chí có phần khiếp sợ. Đó cũng là lý do anh cho cô thấy màu nhẫn của mình trong lần gặp mặt đầu tiên như để ra oai, nhưng khi thấy cô là người mới lại quá ngây thơ nên anh mới giấu chiếc nhẫn đi. Ngay tại thời điểm đó, anh từng có ý nghĩ là sẽ làm thân với cô, sau đó dụ dỗ cô để làm bản thân tăng cấp nhanh hơn. Nhưng khi tiếp xúc với cô nhiều hơn, thấy cô thật sự rất ngốc nghếch và đáng yêu, thậm chí biết bản thân khi đánh thua anh là anh sẽ được lên cấp nhưng vẫn vui vẻ kiên trì, điều đó đã làm anh từ bỏ ý định ban đầu. Điện thoại reng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, nhìn tên người gọi, anh lại ấn nút tắt, ngay lúc này anh chỉ muốn chăm sóc cho cô thôi. Điện thoại anh lại reo lên, lần này là tin nhắn tới

"Em nghe Tom báo là anh mệt. Em lên phòng thăm anh nha!"

Đọc xong tin nhắn, dự cảm có điều không lành sẽ xảy đến, anh kéo chăn đắp cho cô, khoác áo và mở cửa đi xuống phòng khách. Jenny - chủ nhân của dòng tin nhắn vừa rồi đang ngồi khoanh tay trên ghế, ánh mắt như đang muốn nuốt chửng ai đó. Anh bước đến ngồi xuống ghế đối diện

- Em đang tính đi lên thì anh đã xuống rồi, sao anh không nghỉ ngơi thêm đi

- Anh chỉ hơi mệt thôi, em không cần phải đến tận đây như vậy đâu

- Vậy sao? Em chỉ muốn xem anh mệt như thế nào mà không thể nghe điện thoại được thôi

- Anh không có nghĩa vụ lúc nào cũng phải nghe điện thoại của em

- Nghĩa vụ của anh là phải nghe điện thoại của em, dù cho anh đang ở bất cứ đâu - Jenny đập bàn đứng dậy, nhấn mạnh từng chữ như muốn ghim toàn bộ câu nói vào não Kevin

****

Khi tôi mở mắt ra, trước mắt là trần nhà màu trắng, xung quanh không có bóng người, đồ đạc đều độc một màu đen, nhìn không gian như thế này, tôi chỉ có thể nghĩ đến một người, người luôn mặt bồ đồ vest màu đen lạnh lùng ấy. Những chuyện xảy ra trước đó được tua lại như thước phim quay chậm trong đầu tôi, cả nụ cười rạng rỡ của Kevin và cơn đau trước khi tôi ngất đi nữa. Tôi bước xuống giường, trên người tôi là một chiếc đầm ngủ màu đỏ dài đến đầu gối, quần áo và đồ đạc của tôi đều không thấy đâu. Nghe tiếng nói chuyện vang tới, tôi mở cửa, bước xuống cầu thang. Đập vào mắt tôi là hình ảnh một cặp nam nữ đang ôm nhau, người đàn ông quay lưng về phía tôi, nhưng qua bộ đồ và dáng người, tôi biết người đó là Kevin, còn cô gái đang ôm chặt anh mặc một chiếc áo đầm màu đỏ ôm sát người. Dường như phát hiện có người nhìn mình, cô gái ngước lên và nhìn về phía tôi. Khi thấy tôi đứng đó, mắt cô ấy trợn lên như muốn thiêu đốt tôi, tay cô ấy rời khỏi anh, vuốt nhẹ lên mặt anh và dịu dàng nói

- Em về nhé, ngày mai gặp lại anh sau!

Nói xong cô ấy cầm lấy túi xách và bước nhanh ra cửa. Tôi thẫn thờ, thật sự không tin vào hình ảnh trước mắt mình, đúng là anh đã có người yêu rồi. Tôi chỉ luôn là con nhỏ ngốc nghếch bám theo anh, người yêu của anh đẹp và quyến rũ như thế, sao anh có thể để ý đến tôi chứ. Thậm chí tôi còn hi vọng rằng người đàn ông đứng đó không phải là anh, nhưng khi anh quay lại, khuôn mặt đó, dáng đi đó, cả cách anh cho hai tay vào túi quần và bước đi, không thể nào nhầm lẫn được. Tim tôi đau nhói, trước mắt nhòe dần đi vì nước mắt, Ngân ơi sao mày lại khóc chứ, thời gian vừa qua chỉ do mày tự viễn vông chứ chẳng ai nói là thích mày cả, mày ảo tưởng để rồi đau khổ. Tôi lao thẳng ra cửa mặc cho anh kêu tên tôi, tôi cứ chạy, chạy như để trốn tránh anh, chạy để anh không thấy tôi khóc, chạy để tim tôi không còn thấy đau đớn nữa

Sau khi Jenny rời khỏi nhà, Kevin quay lưng lại và đi lên phòng mình, thì bắt gặp bóng dáng của Moon đang đứng ở cầu thang. Cô đứng đó nhìn anh, khóe mắt đã ngấn nước, có lẽ cô đã thấy cảnh ôm vừa rồi. Anh bước lại gần, dự định là sẽ giải thích rõ mọi chuyện với cô. Nhưng khi vừa tiến lại gần thì cô đã bỏ chạy ra ngoài, vài giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má. Anh chạy theo cô, đuổi theo cô tới cửa thì anh dừng lại, đập vào mắt anh là chiếc xe màu đỏ của Jenny vẫn đang đậu ở đó. Khi người trong xe vừa nhìn thấy anh thì cửa kiếng cũng vừa được kéo lên, chiếc xe lao vút theo bóng người con gái vừa chạy ra ngoài

Tôi vẫn cứ chạy, chạy đến khi không thể chạy được nữa, tôi dừng lại và ngồi xuống một góc tường thở hổn hển. Nhìn lại quang cảnh xung quanh, tôi không biết nơi này, tôi bị lạc, những người vô gia cư đang nhìn tôi. Trời về đêm càng lạnh, cơn đau ở ngực vẫn còn nhói đau khi tôi thở mạnh, chiếc áo ngủ mỏng tanh không làm tôi thấy ấm áp hơn.

"Xoẹt"

- Này, cô đang ở đâu vậy? - Tiếng Kevin vang lên bên tai tôi

Bình thường tôi sẽ vui biết bao nhiêu, thế nhưng hiện tại, tôi lại cảm thấy đau, nước mắt cứ tuôn trào, trong đầu không nghĩ được gì, cũng không thể nói được gì

- Này, trả lời tôi đi, cô đang ở đâu vậy?

Càng nghe giọng anh tôi lại càng khóc to hơn. Đột nhiên chiếc nhẫn trên tay tôi sáng lên, nhấp nháy ba lần rồi tắt. Một bóng người xuất hiện trước mắt tôi, là Kevin sao, tại sao anh lúc nào cũng xuất hiện trước mắt tôi, tại sao tôi nhìn đâu cũng có thể thấy anh, tôi sắp điên mất thôi. Anh ngồi xuống trước mặt tôi, cởi áo khoác ngoài rồi choàng lên người tôi. Tôi ngước lên nhìn anh, cố ngăn nước mắt trào ra nhưng không thể, tôi lao vào người anh, ôm lấy áo anh rồi gào khóc. Tại sao thích anh lại đau thế này, lần đầu tiên tôi thích một người, tại sao lại thành thế này, tại sao anh luôn tỏ ra quan tâm tôi trong khi anh đã có bạn gái chứ, tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu để tôi vứt bỏ mớ tình cảm đó ngay khi nó vừa chớm nở chứ. Hàng loạt câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu tôi, mỗi một câu hỏi tôi lại đánh vào ngực anh một cái, lại càng khóc to hơn. Anh vẫn ngồi đó, im lặng và để yên cho tôi đánh. Tới khi tôi mệt lả người, nước mắt cũng đã cạn, tôi mới đẩy anh ra, lảo đảo đứng dậy. Anh kéo tay tôi vào lòng nhưng tôi vẫn cố gắng đẩy ra, cả tôi và anh đều không nói với nhau câu nào. Tôi không muốn nghe anh nói, càng không có tư cách để nghe anh giải thích, khóc xong thì thôi, nhà ai nấy về, không thể níu kéo nhau mãi được.

- Tôi muốn về - Tôi cố gắng nói to và rõ nhưng bản thân tôi cũng nghe thấy giọng tôi lạc hẳn đi vì khóc quá nhiều

- Để tôi đưa cô về

Tôi đành im lặng thay cái gật đầu đồng ý vì tôi không biết đường về. Anh dẫn tôi đến nơi xe anh đang đậu sẵn, mở cửa cho tôi bước vào. Tài xế hỏi anh bằng giọng cung kính

- Cậu chủ, đi đâu ạ?

"Là cậu chủ sao, nhà anh giàu thật, có xe hơi, còn có tài xế riêng. Quả thật tôi không hề xứng với anh. Tất cả nên kết thúc ở đây thôi"

Nghĩ xong tôi nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa kiếng xe, không nghe thấy gì từ xung quanh cả. Chiếc xe chạy rất êm, không hề bị dằn hoặc rung lắc như xe buýt tôi vẫn hay đi. Nhà giàu có khác!

Cuối cùng xe cũng dừng lại, tôi cởi áo khoác, đặt xuống ghế xe, cảm ơn anh rồi mở cửa bước xuống xe, đi về phía KTX mà không một lần quay đầu nhìn lại. Mọi người trong KTX nhìn tôi như thể tôi từ dưới đất chui lên vậy, cũng đúng thôi, trên người tôi vẫn là chiếc váy ngủ màu đỏ mà. Tôi cũng không đủ hơi sức để để tâm tới họ nữa, cứ thế bước đi về phía phòng mình. Cửa phòng đã khóa, bạn tôi đều đã đi chơi hết rồi, chìa khóa của tôi thì ở trong giỏ, mà cái giỏ ấy bây giờ ở đâu tôi cũng không biết nữa. Tôi ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng, hi vọng bạn tôi sẽ về sớm hơn. Một tiếng "cạch" vang lên sau lưng tôi. Tôi đứng lên, nhìn cánh cửa trước mặt mình, vặn tay nắm, cửa phòng mở, lại là anh sao, đúng là chuyện gì anh cũng có thể làm được. Tôi vào phòng, khóa cửa lại, tắm rửa sạch sẽ và lên giường nằm, ngày hôm này thật mệt mỏi đối với tôi. Tôi tắt đèn và chìm vào giấc ngủ

- Lái xe đi!

Sau khi xác định Moon đã vào phòng, Kevin mới cho xe rời đi. Anh biết hôm nay quả thật quá sức chịu đựng với cô. Anh cũng biết tình cảm cô dành cho anh, và bản thân anh cũng thích cô. Là một người đàn ông, anh cảm thấy mình nên phân định rõ ràng trong chuyện tình cảm. Anh sẽ nói với Jenny rằng anh thích Moon, cho dù Jenny có giận anh, thậm chí đánh anh anh cũng bằng lòng

(Lời tác giả: Anh nói Moon ngây thơ, thật ra anh ngây thơ cũng không kém đâu anh ạ, anh tưởng con gái ghen nhẹ nhàng vậy sao? Chờ đi anh =))))

Jenny là bạn thuở nhỏ của anh, ba mẹ Jenny và ba mẹ anh là bạn thân, và cũng là đối tác làm ăn với nhau. Họ hứa hẹn chuyện tương lai của anh và Jenny trong một lần ăn mừng một hợp đồng lớn. Ai ai cũng vui mừng trừ anh, anh không thích bản thân bị ép buộc như thế, lại càng không có tình cảm với Jenny. Đói với anh, Jenny chỉ là một người bạn thân. Jenny được mời vào Vương Quốc trước anh, thế nên cô mạnh mẽ và quyết đoán hơn những cô gái cùng tuổi. Ở Vương Quốc lâu hơn anh nên tính hiếu thắng của cô càng bộc lộ rõ ràng hơn. Đó là điểm mà anh không thích ở Jenny. Sau khi Jenny bắt gặp một cô gái xa lạ ở nhà Kevin, thậm chí còn mặc áo ngủ của Jenny, điều đó chạm đến lòng tự trọng của một cô gái. Jenny ra lệnh cho đệ tử của cô - Sara - điều tra về cô gái kia. Jenny đã nắm tất cả thông tin của Moon trong lòng bàn tay, cô ngày ngày theo dõi Moon tại kí túc xá nhưng đã hai ngày rồi Moon không hề xuất hiện

Từ khi trở về kí túc xá, tôi ở lì trong phòng, không hề bước xuống giường cũng chẳng chịu ăn uống gì cả. Các bạn cùng phòng của tôi nghĩ rằng tôi bị thất tình vì không thấy tôi đeo nhẫn nữa. Họ cũng ráng an ủi tôi, dụ dỗ tôi ăn uống, chọc tôi cười nhưng tôi vẫn thế, không khá hơn được. Chuông điện thoại vang lên, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, tôi lười nhắc nhìn vào màn hình điện thoại, là một số lạ gọi đến. Thường thì khi thấy số lạ tôi sẽ không bắt máy, nhưng số điện thoại này gọi cho tôi đã hai ngày nay rồi. Tôi ấn nút kết nối cuộc gọi và để điện thoại lên tai

- Kim Ngân đúng không? - Một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia

- Dạ đúng, cho hỏi ai vậy ạ?

- Tôi là người hôm trước ở nhà anh Phong, tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có được không?

Là cô gái lúc đó sao? Cô ấy thấy mình mặc áo ngủ nên mới muốn nói chuyện sao? Dù sao thì tôi cũng không thể khiến tình cảm của họ sứt mẻ được

- Cô muốn gặp nhau ở đâu? - Tôi hỏi

- Chúng ta gặp nhau ở bờ sông X được không, cô biết chỗ đó chứ?

Bờ sông X sao? Tại sao lại là ở đó chứ, nơi đó chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của tôi và Kevin, có lẽ là Kevin cho cô ấy biết chỗ đó. Cũng đúng thôi, hai người là bồ bịch mà

- Tôi biết chỗ đó - Tôi quyết định sẽ kết thúc chuyện này tại nơi bắt đầu. Mọi chuyện nên như thế

- Vậy bây giờ cô ra đây luôn được không? Tôi có việc đi ngang bờ sông X

- Được, tôi ra ngay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro