⚜️• 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🧸 Echo
*

Bầu trời nhuộm đỏ màu máu, cái màu mà chẳng có gì làm lạ sau mỗi cuộc thanh trừng của tộc Fairy lên hàng loạt những Vampire lấp ló đến gần đến vùng đất tiên, hay đơn giản là để cứu lấy đám tù binh bị đem ra xử tử trên trăm cây cọc đã luôn cắm sẵn sàng ở cánh đồng hoang hẻo lánh đầy xương xẩu.

Cách tra tấn và giết chết Vampire tàn nhẫn nhất ! Đâm vào tim và xiên qua não bằng cây cọc làm từ gỗ lim, để rồi khi máu chảy hết bọn tiên kia sẽ vắt vẻo những cái xác khô đó lên cây lủng lẳng trong gió rét. Vampire chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng vì sống trong cái lạnh mà khứu lực nhạy bén hơn tất thảy. Cách xa chục dặm vẫn có thể ngửi thấy mùi của tộc nhân đã được đánh dấu, mùi máu, mùi xác chết khô khốc chẳng thể thối rữa..

Trên sườn núi cao khuất bóng, hai dáng hình đăm đăm nhìn về hướng đó thầm lặng. Chiếc áo choàng đen ẩn giấu trong gió phần phật lộ ra cặp mắt đỏ hung tợn khát máu, chàng thiếu niên trẻ 18-19 tuổi siết chặt từng ngón tay trên côn đẩy xe lăn hiện đầy mạch máu xanh tím. Cậu không lên tiếng mà chỉ cứ vậy nhìn từng cái xác lần lượt bị treo lên như chiến tích, cậu biết rõ ràng đây là cách bọn Fairy luôn làm để thể hiện rằng bọn chúng vẫn còn thừa sức mạnh lấn át đe dọa, cũng là để thách thức những Vampire bị xúc động lao lên chẳng màng kế hoạch.

Và dường như chúng đã thành công, ít nhất là trong đợt nhiệm vụ lần này, cả một tổ đội hơn 20 thành viên đã thất bại, cuối cùng rút về chỉ vỏn vẹn 2 người. Yo Hybris với khoang bụng bị đâm xuyên bởi răng nanh của sói và Felix Ambrogio Cocytus liệt hoàn toàn hai chân..

Yo cổ họng khô khốc, cậu cúi đầu nói với người đến thở cũng khó khăn yếu ớt ngồi đằng trước " Em xin lỗi "

" Có gì để xin lỗi ? Em đã cố gắng hết sức rồi, một người không thể cứu nổi tất cả. Đến cả anh còn phải đợi em nhặt mạng về.. "

" Anh mới phải là người nói câu đó ". Felix tiếp tục với giọng nói buồn, đôi mắt đỏ ngầu đã tố giác hết tất thảy nỗi đau và sự tức giận khắc sâu tận đáy lòng anh.

Đã rất nhiều lần, hai người bọn họ đã rất nhiều lần nhìn thấy những người cùng tộc ngã xuống trên chiến trường khi giao tranh. Nhưng kể từ khi được lựa chọn trở thành những binh sĩ ưu tú trẻ tuổi, sự tự hào kéo dài chỉ vỏn vẹn nửa ngày, muộn màng nhận ra vị trí bản thân nhận được mang trọng trách nặng nề ra sao, nguy hiểm đến mức nào.

Từng người đồng đội ra đi, họ chấp nhận việc những người đó không thể quay về vì có chiến thắng nào mà không cần sự hy sinh chứ nhỉ? Nghe thật máu lạnh nhưng đó vẫn luôn là sự thật phải gật đầu thừa nhận, ít nhất sự hy sinh chưa bao giờ vô ích.

Thế mà lần này bọn Fairy lại dùng cách thức tàn nhẫn như vậy đối xử với tộc nhân Vampire, sự căm hờn cùng cực đẩy đến cực điểm !Tổng bộ chỉ huy Vampire đã nhận được tin tức, toán binh nhanh chóng được phép lùi về và được thay thế bằng toán tiên phong mới.

Đặc biệt Yo Hybris và Felix Ambrogio Cocytus nhận lệnh triệu tập quay về huấn luyện cùng đội hình tinh anh, sẵn sàng cho cuộc đi săn khác !

.

Trời mưa tầm tã, gió rít, gió gào bên ngoài khung cửa sổ. Trong một phút mê man ngắm mưa, Yo quên cả khoảng trời lồng lộng gió mát, cái đám trẻ con ngoài kia tươi cười phấn khích khi mây đen ùn ùn kéo đến che khuất dạng mảnh trời đỏ tía nơi hoàng hôn cuối ngày. Âu cũng vì đây là khoảng thời gian yên bình nhất, sẽ không ngửi thấy mùi cháy của vô số thứ kỳ lạ chẳng nhận diện được, sẽ không đột nhiên nghe thấy tiếng khóc than từ nhà nào đó tru tréo lên như bị moi móc ruột gan.

Tụi nó chẳng biết sự đau khổ đó xuất phát từ giấy báo tử từ khắp các lều trại đóng cọc xung quanh mặt trận, đến nỗi bây giờ một ngày nắng đẹp cũng đã trở nên xa xỉ kỳ quặc..

Yo chán ngấy, thật sự chán ngấy, cậu vô lực, chẳng thể làm gì, cũng chẳng thể giãi bày cùng ai bởi cậu biết mình dù có cố phản kháng cũng không thể thay đổi được điều gì cả. Cứ như vậy cuộn tròn trong cái kén của riêng bản thân, dần chấp nhận mọi thứ, cũng chấp nhận những điều được gắn mác, đặt tên và giờ cậu vẫn ở đây, vật lộn với những gì mình đang có và sẽ làm, biết chặng đường sắp tới sẽ vất vả lắm cho mà xem

Nhưng rõ ràng là do chính bản thân lựa chọn cơ mà? Ha!

Cậu thu mắt lại, bàn tay đặt trên bụng cứ vuốt ve qua lại vết thương đã đóng vảy sần sùi, Yo Hybris được rất nhiều người biết đến, cậu xuất thân là con nuôi của nhà Cocytus được nhặt ở nơi xó xỉnh nào đó về, cậu chẳng biết nữa, cũng không quan tâm vì mẹ nuôi đối xử chả tồi tệ gì cả, dù cho nói tốt thì cũng chưa đến mức phải tôn thờ nhưng Yo biết ơn và biết điều.

Chỉ mới 16 tuổi đã được đem đi huấn luyện cùng Felix - anh trai nuôi, đồng thời là người thừa kế duy nhất thuộc gia tộc lớn nhất nhì tộc Vampire. Mặc cho cậu biết bản thân chỉ được xem như bia thịt đỡ cho anh trai nuôi mà thôi, Yo không chấp nhặt việc này, dù có ý định sắp xếp hay không cậu cũng sẽ bảo vệ Felix, vì cậu rất thương người anh trai này. Người ta nghĩ cậu chỉ lẽo đẽo trở thành một cái bóng, cuối cùng lại chứng minh cho tất cả mọi người thấy ai mới là Quái Vật Thiên Tài.

18 tuổi được đưa lên đội hình chính thức, bước ra chiến trường cùng Bộ Óc Điên Rồ - Felix Ambrogio Cocytus oanh tạc tan tác từng tổ đội Fairy không có cách nào lật ngược tình thế. Ấy mà sự sáng chói đó chưa đến một năm sau vụt tắt, cách thức kích động bất ngờ đã khiến kế hoạch thoáng chốc vỡ nát tan tành.

Cậu cùng anh trai trở về với thương tích nặng và vô số lời coi thường khinh rẻ. Yo ghét những lời nói đó cùng cực, giống như cậu từ trước đến giờ chỉ là may mắn thôi vậy, có ai biết được trên cơ thể này đã xuất hiện bao nhiêu vết thương chứ ?

Càng chẳng thể chấp nhận nổi mấy lời nhắm vào Felix đàm tiếu rằng anh đã trở thành kẻ tàn phế chẳng làm nên trò trống gì. Vậy mà Felix chỉ cười không nói tiếng nào, anh bảo họ nói đúng rồi, anh là một kẻ tàn phế thì có gì để cãi lại bọn họ bây giờ ?

Rõ ràng anh không phải ! Felix là người thông minh nhất mà cậu chưa từng thấy ai có thể chiến thắng nổi anh. Là người chỉ huy trẻ tuổi trong hàng ngũ thể chế mới, anh luôn là niềm tự hào mà Cocytus mang đi khoe khoang !

" Này, đừng có tìm cách trả thù đấy. Người ta là đồng minh chứ không phải kẻ thù đâu "

Yo hít sâu quay mặt đi, cậu cắn cái muỗng gỗ khiến nó muốn gãy " Bọn này nếu không ăn đòn thì làm gì biết điều chứ, tầm tuổi đó còn chỉ là dự bị không được ra tuyến chính "

" Không phải cứ ra tuyến chính mới giỏi đâu đứa nhóc này, nhà Livinux có hai người rất giỏi nhưng có đã ra chiến trường chính lần nào chưa ? " Felix gật gù.

" Có giỏi bằng chúng ta không ? "

Nói đến sức mạnh hay lòng tự hào, bất cứ một Vampire nào cũng nhất quyết không bao giờ cúi đầu nhận thua ngay lập tức. Bọn họ là động vật săn mồi, người nào lấy được mạng đối thủ mới là kẻ thắng, đừng bàn xuất thân thời thế !!

" Lần sau thử xem ? "

Yo nhếch mép cười lên vẻ kiêu ngạo, từ trước đến giờ cậu chỉ thua một mình Felix thôi !

.

Cả hai trở về dưỡng thương hơn 2 tháng, hầu như dành toàn thời gian cho việc dưỡng thương và uống thuốc, Yo khỏe nhanh hơn so với Felix nhưng mà.. đáng tiếc anh hiện giờ chỉ có thể ngồi xe lăn để hoạt động. Tuy vậy Felix rất nhanh được nhận việc trong bộ tham mưu, họ cần lắm cái bộ óc thông minh ngàn năm này nên thế đấy. Còn Yo nhận lệnh đến sàn đầu huấn luyện cho người mới.. cậu khá trẻ so với những người ở đây.

Vì thế việc bị xem thường là điều không thể tránh khỏi, đó là khi họ còn chưa biết cậu chỉ là con nuôi của Cocytus..

Rồi vào một hôm nọ,

' Nhị thiếu nhà Livinux phải không ? Giỏi thật đó '

Yo ngồi bên bệ đá không được ai quan tâm đang vểnh tai lên nghe, ờm.. vô tình thôi chứ chẳng phải nghe lén gì đâu. Do cái tộc họ đó bắt tai quá thôi mà nên là Yo cũng hướng mắt theo tiếng bàn tán nhìn ra đấu trường ngoài kia.

Ở đó một thanh niên với bờ vai rộng, bắp tay săn chắc khỏe mạnh hiện sau lớp áo. Rõ là cao hơn cậu cả nửa cái đầu nhưng lại càng khiến Yo trở nên hứng thú hơn cảm giác sợ hãi áp bức, mái tóc màu bạch kim kỳ quái như bị bệnh và đôi mắt đỏ rực màu máu đe dọa con mồi trước mắt. Yo cười, cây chùy đang dựa bên tường được nhấc lên sau vai ung dung đi đến đấu đài.

Cậu quay tay một vòng lớn lấy trớn quăng nó đến giữa sàn đấu phát tiếng 'Rầm' tách hai người trên đó ra, không hề xem ai ra gì nhoẻn miệng để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắc, đôi đồng tử từ ánh vàng nhạt từ từ chuyển sang đỏ tươi đầy khiêu khích.

" Nhị thiếu gia, đấu với tôi "

Người xung quanh đó giật mình, càng có người vui vẻ hóng chuyện đợi người nào đó tự mình rước nhục. Vậy mà thất vọng thay những gì chờ đợi lại là một thấy Nhị thiếu trước nay luôn dửng dưng lại đột nhiên hưng phấn lạ kỳ, hắn cười một nụ cười vui vẻ như thấy món ngon béo bở. Giọng trầm khàn từ từ vang lên " Tiểu thiếu gia nhà nào đây ? "

" Đánh thắng rồi hẳn tò mò đi ? "

" Là Quái Vật Thiên Tài, Yo Hybris ! ". Nhị thiếu nói, nực cười thay hắn không nhận ra cậu mà vì nhận ra thứ cậu vừa ném đến cạnh chân hắn. Cây chùy được đúc bằng sắt bởi mấy con yêu tinh phía Nam và nó đã tắm máu hàng trăm đứa con mang cánh tiên trên mình, nổi tiếng xa gần từ tuyến trên cho đến trên bàn họp chiến mỗi ngày.

Yo đảo mắt " Vinh hạnh rồi.. "

" Nyx Moros Livinux, đội trưởng chỉ huy đội 1 tinh anh. Lần đầu gặp mặt_ "

Câu nói còn chưa dứt đến 2 giây, con dao bạc sáng loáng đã phóng đến ngay dưới cần cổ cậu cứa nhẹ một đường tứa máu. Yo nhanh chóng lùi về vung chùy cười ranh mãnh, khi Nyx tùy theo hướng vung chặn đã ngay lập tức bị bất ngờ khi nó chuyển hướng nhanh chóng ra sau lưng đánh lên. Hắn nhanh nhẹn nhảy về sau mấy bước không vững đứng lại nhìn Yo, bấy giờ ánh mắt đã đổi khác, không còn sự giễu cợt nào.

Mà Yo bên kia quẹt máu bị tứa ra ở cổ, nhìn máu đỏ trên ngón tay rồi đặt nó vào miệng mút sạch mùi tanh nồng. Cậu vẫn cười, nghĩ nghĩ quả nhiên không đánh giá thấp người này là đúng rồi..

Ngày hôm đó ở đấu trường có một câu chuyện truyền kỳ, ngày mà một trang lịch sử được viết nên. Nyx Moros Livinux lần đầu tiên ở trước mặt mọi người đánh rơi dao bạc và Yo Hybris với một cánh tay máu chấp nhận tạm hòa rời khỏi đấu trường.

Sau đó không lâu, anh em nhà Livinux lần nữa tái ngộ cùng cặp bài trùng Cocytus.

Thắng thua không phân rõ. !

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro