Chương 3: Xuất hành gặp tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Cẩm Bình vén màn trướng gọi Khương Thanh Uyển rời giường.

Ước chừng là giờ Mão, bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn.

Tối hôm qua Cẩm Bình  ngủ ở trên đất trong phòng, vừa dậy đã chuẩn bị đệm, chăn gối chỉnh tề để ở một bên, chờ tới lúc vào trong xe ngựa thì cầm theo.

Lúc Khương Thanh Uyển tỉnh lại có chút kinh ngạc, nhất thời không phân rõ rốt cuộc mình là ai.

Cho đến khi Cẩm Bình cầm y phục tới giúp nàng mặc vào, lại đỡ nàng ngồi trên ghế để chải búi tóc, nhìn khuôn mặt tiểu thiếu nữ trong gương đồng Khương Thanh Uyển thấy mới từ từ lấy lại tinh thần.

Cẩm Bình búi cho nàng hai búi tóc nhỏ, mở hộp đồ trang sức ra, nàng đang chọn thì Diêu thị đẩy cửa đi vào.

Cẩm Bình hành lễ với Diêu thị: "Phu nhân". Diêu thị đối nàng nhẹ nhàng gật đầu, phân phó : "Ngươi đem chăn, đệm, gối đầu của tiểu thư thu gọn lại, chờ lát nữa để trong xe ngựa đi."

Xuất thân của Diêu thị mặc dù không cao, nhưng Khương lão thái thái trước kia là tiểu thư nhà danh giá, rất nhiều chuyện cần chú ý. Lần này đi xa nhà nhất định phải mang theo đệm, chăn, gối đầu của chính mình, không dùng những đồ đó của quán trọ, ngại không sạch sẽ.

Cẩm Bình lên tiếng, đi đến bên giường Khương Thanh Uyển thu dọn mọi thứ, sau đó hai tay ôm đến dưới lầu. Xe ngựa đã sớm đỗ ở bên ngoài.

Khương Thanh Uyển đem hộp đồ trang sức trước mặt mở ra.

Chiếc hộp được thiết kế theo hình chữ nhật đơn giản, sơn son, bên trong chứa mấy món đồ trang sức bạc cùng vài đóa hoa lụa.

Đối với trưởng nữ của một gia tộc, những đồ trang sức thật sự có hơi quá đơn giản. Đời trước nàng cũng làm tiểu thư thế nhưng là có bảy, tám cái hộp trang sức rất lớn. Vàng , bạc , ngọc, mã não , dạng đồ trang sức gì cũng có? Về sau nàng gả cho Thôi Quý Lăng , Thôi gia nghèo khó, nhưng Thôi Quý Lăng cũng mua tặng nàng mấy kiện đồ trang sức, so với món đồ trước mắt này còn tốt hơn nhiều lần.

Diêu thị lúc này đi tới, đưa tay cầm cái trâm gài hình con bướm từ hộp đồ trang sức ướm thử lên tóc nàng cảm thấy không hợp liền thả trở về, lại cầm một cây trâm trân châu lên.

Cây trâm trân châu đoán chừng nhiều năm rồi , mặt ngoài có chút nhuốm màu vàng của thời gian. Diêu thị liền nhẹ giọng thở dài: "Nói ra người ta đều không tin. Phụ thân con tốt xấu gì cũng là bá gia, nhưng đích nữ thậm chí ngay cả kiện đồ trang sức tốt cũng không có. Những năm này cha con cũng cho người mang hộ tiền gửi về nhưng đều bị tổ mẫu con lấy, ta cũng không biết được đến cùng có bao nhiêu tiền, cũng chưa từng có một đồng nào của cha con trong tay ta. Tổ mẫu cũng thật là..."

Cửa phòng vẫn đang mở, Khương lão thái thái ở tại sát vách, nếu bị lão thái thái hoặc là Đào Diệp nghe được, vậy khẳng định lại xảy ra một trận đại sự.

Khương Thanh Uyển liền đánh gãy lời Diệu thị: "Mẫu thân, con không so đo những thứ này."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính mình trước hết có chút ngẩn người.

Vì nàng vừa mới theo bản năng gọi Diêu thị là mẫu thân ...

Diêu thị không quá kinh ngạc. Trước kia dù Khương Thanh Uyển không muốn thân cận nhiều với nàng nhưng khẳng định luôn gọi Diêu thị là mẫu thân.

"Thường ngày con quá nghịch ngợm, sách không chịu đọc, nữ công cũng không chịu học, thường chạy nhảy theo đám tiểu hài tử trong thôn leo cây, móc tổ chim, xuống sông mò cá tôm, tinh nghịch, nào giống như các cô nương nhà danh giá? Tổ mẫu con vì những chuyện này mới không thích con. Hiện tại chúng ta lên kinh, cũng không so sánh với trước kia, về sau con nên thu liễm tính tình của mình, hảo hảo nghe lời của tổ mẫu, như vậy tổ mẫu mới có thể thích con."

Diêu thị mặc dù tính tình mềm yếu, nhưng trong lòng cũng minh bạch, những năm này Khương Thiên Hữu mới thấy qua Khương Thanh Uyển mấy lần, đối với nữ nhi này liệu tình cảm có thể sâu bao nhiêu? Hai đứa bé của Mạnh di nương kia mới là bên cạnh hắn lớn lên. Chính mình lại vô dụng, Khương Thanh Uyển lại không được Khương lão thái thái thích, đến kinh thành khẳng định không dễ chịu.

Khương Thanh Uyển cũng minh bạch ý tứ của Diêu thị, liền nhẹ gật đầu: "Mẫu thân, con hiểu."

Tiếng mẫu thân thứ nhất đã kêu ra miệng, tiếng thứ hai cũng không phải là khó mở miệng như vậy. Mà nàng cũng muốn kêu như vậy, Khương Thanh Uyển trước kia cũng sớm đã mất rồi, hiện tại nàng là nữ nhi của Diêu thị.

Như vậy đối với sự tình của người kia lại không quá quan tâm.

"Được vậy thì ta an tâm."

Diêu thị vui mừng nhẹ gật đầu, lại chọn lấy hai đóa hoa lụa màu hồng cho nàng mang trên búi tóc.

Hai người cùng sang phòng của Khương lão thái thái. Đào Diệp phục thị giúp lão thái thái búi tóc thành một vòng tròn, hiện tại đang chuẩn bị gài cây trâm khảm bảo thạch lên tóc.

Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển uốn gối hành lễ với lão thái thái. Khương lão thái thái xoay người nhìn Khương Thanh Uyển, mặc dù trên mặt không có huyết sắc, nhưng tinh thần nhìn xem so với hôm qua đã tốt hơn, liền hỏi nàng: "Hôm nay ngươi cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu không?"

Khương Thanh Uyển tỏng lòng minh bạch, Khương lão thái thái đây là hôm muốn lên đường vào hôm nay bằng không thì cũng sẽ không dậy sớm như vậy. Nhưng lúc này nếu nói chính mình không thoải mái, Khương lão thái thái cũng sẽ không vì nàng mà ở lại chỗ này ở thêm hai ngày ngược lại còn ghét bỏ nàng không có năng lực quan sát. Để lão thái thái không khó xử mang danh là làm khó cháu gái mình.

Nàng liền trả lời: "Tạ tổ mẫu quan tâm. Con đã tốt ."

Từ trước kia cho tới bây giờ chưa từng bắt gặp qua nàng dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận lúc nói chuyện như này, Khương lão thái thái trong lòng cảm thấy kỳ quái, khó tránh khỏi liền nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Bệnh vài ngày, cả người gầy không ít, cái cằm đều nhọn. Bất quá mặt mày vẫn vậy , má phải chỗ gần lỗ tai nơi đó có nửa viên mụn rồi đen nhỏ to bằng hạt vừng, không chú ý nhìn không ra.

Tướng mạo vẫn như vậy , tính tình nhìn xem lại trầm tĩnh không ít.

Lão thái thái thích hài tử trầm tĩnh dịu dàng ngoan ngoãn.

Nàng liền cười nói: "Trước kia ngươi đâu được như thế này, lúc nào cũng hấp tấp, bệnh một trận, nhìn xem trầm ổn đi rất nhiều."

Mặc dù mấy ngày nay Khương Thanh Uyển mới thấy qua Khương lão thái thái vài lần, cũng chưa hề nói hơn mấy câu nói, nhưng nàng nhìn ra được vị này lão thái thái là cái người cường thế. Mà những người như vậy đều thích tiểu hài tử nhu thuận nghe lời. Chắc hẳn trước kia Khương Thanh Uyển quá tinh nghịch cho nên mới không được lão thái thái thích.

"Tôn nữ lần này bệnh nặng, đi quỷ môn quan một lượt, trong lòng cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện. Trước kia đều là con không hiểu chuyện để tổ mẫu cùng mẫu thân phải bận tâm. Về sau con nhất định sửa đổi tâm tính, mọi thứ đều nghe theo lời của tổ mẫu."

Nàng đời trước trải qua những sự tình kia, như thế nào lại không hiểu tiểu Thanh Uyển hoạt bát trước kia, chẳng bằng thừa dịp sinh bệnh lần này đối với Khương lão thái thái nói dối một phen như vậy để lão thái thái cho rằng nàng đã hiểu chuyện. Còn có thể được lão thái thái thích.

Khương lão thái thái nghe vậy quả nhiên cao hứng, gật đầu cười nói: "Nếu ngươi quả thật có thể nghĩ như vậy, vậy mấy ngay nay ngươi bệnh coi như không có uổng phí."

Dừng một chút liền nói thêm: "Chờ đến trong kinh, ta để phụ thân ngươi mời người dạy cho ngươi đọc sách, nữ công, ngươi hãy chuyên tâm học. Về sau tổ mẫu khẳng định sẽ lưu tâm tìm cho ngươi nhà chồng tốt."

Trước kia Khương lão thái thái đâu có vẻ mặt ôn hòa này mà nói chuyện với Khương Thanh Uyển? Phần lớn đều là quát tháo nàng không tiến triển, không có quy củ. Nhưng giờ vậy mà nói về sau muốn tìm cho nàng nhà chồng tốt...

Diêu thị mừng rỡ trong lòng, gọi lớn Khương Thanh Uyển cảm ơn tổ mẫu. Chính mình sau đó cũng mở miệng cảm tạ Khương lão thái thái, còn đi qua cầm cây trâm chi Bích Ngọc trên tay Ngọc Diệp mang trên búi tóc của lão thái thái, dùng lời nhỏ nhẹ cùng lão thái thái nói chuyện.

Cẩm Bình lúc này mang hộp cơm đi lên. Là vú già chuẩn bị điểm tâm. Đào Diệp vội vàng đi tới hỗ trợ.

Đồ ăn đều bày xong, Diêu thị đỡ Khương lão thái thái bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế, cầm đũa tự mình gắp thức ăn cho lão thái thái.

Lão thái thái gọi Khương Thanh Uyển cũng ngồi. Đợi các nàng mấy người ăn xong điểm tâm sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.

Đồ ăn là do vú già mượn chủ quán nồi và bếp đốt làm ra nhưng tất cả đều là vật dụng nhà mình mang tới . Cẩm Bình cùng Đào Diệp vội vàng thu thập bát đũa, cầm tới phía dưới phòng bếp đi cho vú già rửa. Lại đem đồ của Khương lão thái thái, phu nhân cùng tiểu thư để ở xe ngựa cuối cùng, lúc này mới lên lầu mời Khương lão thái thái cùng Diêu thị chờ người xuống dưới.

Diêu thị không yên lòng Khương Thanh Uyển, liền gọi Cẩm Bình đỡ nàng, chính mình thì đỡ lấy Khương lão thái thái.

Chờ ở bên ngoài quán trọ, Khương Thanh Uyển thấy trước cửa có bốn chiếc xe ngựa to ngừng lại, đi đằng sau còn có mười mấy eo đeo phác đao, một thân trang phục. Hẳn là Tân Xương bá biết mẫu thân mình vào kinh, ven đường lại không quá ổn định, lúc này mới đặc biệt phái thị vệ một đường hộ tống.

Khương lão thái thái ngồi chiếc xe ngựa thứ nhất, Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển ngồi chiếc thứ hai. Cỗ xe ngựa thứ ba là hạ nhân ngồi, cỗ thứ tư  là để chở hành lý. Nhìn xem cũng là trùng trùng điệp điệp .

Diêu thị rất muốn cùng Khương Thanh Uyển nói thêm mấy câu nhưng đối với Khương Thanh Uyển mà nói, hai người đơn độc ở chung thời gian lâu vẫn sẽ cảm thấy rất xấu hổ nên không biết nói gì với Diêu thị. Cũng may nàng bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến. 

Trong mơ mơ màng màng, phát giác được có người khoác trên người nàng một kiện dày quần áo, nàng liền ngủ thiếp đi.

Đội xe ngừng một lần, đám người xuống xe nghỉ ngơi. Khương Thanh Uyển nghe được người thị vệ nói với Khương lão thái thái rằng đã đến vùng ngoại ô phủ Thái Nguyên. Đoạn đường phía trước tứ phía là rừng núi, trong rừng có trộm cướp ẩn hiện, phải thừa dịp ban ngày nên mau chóng rời đi, không đợi trời tối liền nguy hiểm, muốn tìm nơi ngủ trọ cũng khó .

Khương lão thái thái nghe xong, liền gịuc tất cả mọi người lên xe tiếp tục đi đường. Cơm trưa không xuống xe ăn mà mọi người mang theo một chút lương khô ăn trong xe.

Khương Thanh Uyển cảm thấy trong miệng vô vị, lại ngồi xe nửa ngày, rốt cuộc cũng không có khẩu vị nên cũng chỉ ăn nửa khối bánh ngọt phục linh, uống mấy ngụm trà, sau đó lại tựa lên gối ngủ thiếp đi.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên có tiếng vang thật dài đi theo một trận vó ngựa đất rung núi chuyển gây chấn động.

Khương Thanh Uyển giật mình tỉnh lại, liếc mắt liền thấy Diêu thị mặt mày tái ngắt, cả người đều đang phát run. Nhìn qua nàng liền run giọng nói: "Không xong! Chúng ta gặp phải cường đạo ."

Tác giả có lời muốn nói: Ai sẽ là anh hùng đến cứu mỹ nhân đây? Cái này tựa như là đầu đề ^^

Editor: hí hí, hóng n9 quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro