thiên đường mang tên hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Thời gian giống như một người trầm lặng, không nói, không báo trước, vụt đến rồi tĩnh lặng bước qua. Chẳng chờ, chẳng đợi, thời gian ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn dòng đời tấp nập, rối ren. Dòng chảy của thời gian không bao giờ dừng.
Syaoran đã vào trong cung điện được 4 ngày. Chỉ còn 3 ngày nữa là thời gian cá cược sẽ kết thúc. Syaoran khẽ cười. Cá cược? Có lẽ mẹ anh cũng không để ý lắm đến quân đội Lamia này, và cái đích bà ngắm đến sẽ xa hơn nhiều. Tuy nhiên, bà không và cũng không có ý định nói với anh về cái mục đích lớn lao của bà. Qua thái độ của Syaoran, bà đủ hiểu sẽ bị cản trở. Nụ cười thoảng qua trên môi Syaoran. Về điều này, bà đã lầm. Anh sẽ không cản trở, bất kì kế hoạch nào của bà. Bởi các kế hoạch chẳng những không ảnh hưởng đến mục đích của anh mà nó còn giúp anh hoàn thành mục đích của mình nhanh hơn.
Syaoran dạo một vòng xung quanh cung điện Lamia. Đã lâu anh chưa trở lại đây nên cũng có ít nhiều thứ để xem xét. So với trước, khi Yamazaki mới giành được vương quốc Lamia và trở thành quốc vương, đất nước này đã thay đổi nhiều cùng với sự thay đổi trong cung điện. Syaoran ngắm nhìnnhwngx vườn hoa mới được bổ sung thêm trong vòng thời gian anh không có mặt ở đây. Những cành cây cao, đã lớn lên nhiều so với những năm trước. Những chiếc ghế đá nằm ngay ngắn dưới tán cây, sẵn sàng dành một góc cho người ta nghỉ ngơi khi làm việc mệt mỏi. Syaoran nhìn quanh quất, chợt mỉm cười khe khẽ.
Trên một chiếc ghế đá nằm e ấp dưới bóng cây đinh lăng cao, một cô gái đang ngồi nghỉ. “Nghỉ”, nhưng đôi mắt cô nhắm nghiền. Syaoran nhẹ nhàng đến bên chiếc ghế, ngồi xuống, cố gắng để không làm kinh động cô gái. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, say trong giấc ngủ. Mái tóc màu trà dài qua vai một chút, khẽ đung đưa nhè nhẹ. Những lọn tóc phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn, rung lên trước những cơn gió.
Syaoran gác chân lên và đặt tay vào thành ghế. Gió lành lạnh. Anh giữ cho mình im lặng, ngắm nhìn cô gái thiên thần đang say trong giấc ngủ. Tuy nhiên, con tim anh chợt quặn đau. Giấc ngủ của cô gái không yên bình như đáng lẽ nó phải thế. Cô liên tục cựa mình, thỉnh thoảng thở dài khe khẽ trong giấc mơ dài. Syaoran đưa bàn tay, vuốt nhẹ mái tóc rủ xuống gương mặt cô. Khuôn mặt đã nhuốm màu mệt mỏi. Syaoran thấy khó chịu. Anh khó chịu vì cô đã mệt. Lại một lần nữa, trái tim anh nhói lên.
Cô gái cựa mình, làm những lọn tóc Syaoran cầm trôi tuột khỏi tay anh. Mỏi mệt! Syaoran thở dài, thu tay lại. “Chỉ một chút nữa thôi, Sakura! Sắp đến lúc kết thúc rồi!”. Sakura vẫn không hề hay anh đang ngồi bên. Nếu bây giờ, trong giấc mơ, Sakura gọi tên Syaoran thì anh cũng chẳng ngạc nhiên. Nói cái kế hoạch của anh thành công nhất ở điểm nào, thì đó chính là gieo tên anh vào trong đầu Sakura, để trong giấc mơ cô cũng nghĩ đến anh, dù chỉ là sự hận thù và căm ghét.
------------------------------------
“Li.....Việc.... mà ta..nh.. ờ cậu.... đều là.... ‘Giết’”
-----------------------------------
Syaoran thở dài. Touya Kinomoto đã nhờ anh giúp đỡ, và anh đồng ý. Bởi việc đó, phục vụ một phần vào kế hoạch mà chính anh cũng tự thấy nó là ngu ngốc.
------------------------------------
“Đó là hai việc. Nhưng..... Tôi sẽ nhận!”
------------------------------------
Lại một lần nữa, Sakura xoay người, hướng mặt lại phía Syaoran. Anh chăm chú nhìn cô. Suốt mấy hôm ở đây, dường như Sakura luôn tránh mặt anh, tránh kẻ thù của mình, tránh vì trò cá cược này. Không gặp Sakura trong khi hai người ở cùng một khoảng trời, khi biết rõ cô đang ở đâu mà không thể nói chuyện, làm Syaoran khó chịu. Nhưng giờ đây, ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, sự khó chịu ấy trôi tuột dần. Đây là lần thứ hai anh ngồi ngắm cô ngủ, sau lần đầu tiên ở khu “đồi ma”, thì lần này, những cảm xúc kì lạ dâng trào trong Syaoran. Lần thứ hai - lần cuối cùng. Mọi thứ kết thúc sẽ trả lại sự yên bình cho cả anh và Sakura. Kết thúc đang cần kề.
Lông mày Syaoran chợt nhíu lại. ‘Sắp kết thúc’, nhưng nếu kết thúc ngay tại đây thì sẽ không thú vị chút nào. Chỉ cần Syaoran rút vũ khí, tự thua cuộc. Nhưng.... anh cũng cần phải “trả thù”. Cho dù muốn phủ nhận, mối thù của mẹ anh và lời thề với mẹ vẫn chưa bao giờ phai mờ trong đầu óc Syaoran.
Bằng một động tác nhanh đến nỗi không thấy được, Syaoran biến mất khỏi chỗ ngồi của mình. Ngay trong tíc tắc, anh lập tức xuất hiện cách đó một khoảng, phía sau một kẻ mặc đồ lính vừa áp sát chiếc ghế Sakura ngồi.
“Phép lịch sự cơ bản là: Khi người khác đang ngủ thì không nên làm phiền”
Giọng Syaoran lạnh lùng vang lên. Tên lính há hốc miệng kinh ngạc nhìn vào chỗ trống trên chiếc ghế mà Syaoran bỏ lại, rồi quay lại nhìn Syaoran, không nói lên lời. Nụ cười ngạo nghễ thấp thoáng trong những bóng đen mờ mờ của lá cây, phất phơ màu nâu trầm của mái tóc. Hắn hoảng sợ, nhảy lùi lại rồi phóng vụt đi sau những thân cây cao.
“À há! Nhanh thật đấy!”
Syaoran rời mắt khỏi hướng tên lính vừa đi khuất, ngay lập tức bị ngập trong màu xanh lục bảo kì diệu. Sakura nhìn anh bằng đôi mắt xen lẫn sự khâm phục không che dấu. Syaoran mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô. Sakura hơi dịch ra xa, nhưng không đứng lên hoặc.... chạy mất.
“Cô dậy rồi à? Ngủ ở đây không phải là ý kiến hay, ít nhất là theo tôi. Hoàng hậu xinh đẹp đã nói, chúng ta có thể bị tấn công bất - cứ - lúc - nào”
Sakura bình thản đến lạnh lùng:
“Đối với những kẻ đó, tôi thừa sức phòng vệ dù đang ngủ. không như với anh.... Nếu anh giết tôi, chắc xuống âm phủ rồi tôi vẫn chưa biết mình đã chết”
Syaoran bật cười:
“Vậy sẽ mất hết thú vị, phải không? Tôi sẽ không bao giờ giết ai mà kẻ đó không biết. Giết kiểu đó thì nhân từ quá!”
Sakura nhăn mặt. Câu nói của Syaoran nửa đùa nửa thật, nhưng cũng đủ khiến cô rùng mình. Rùng mình, không phải vì sợ. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Syaoran, Sakura đã nghĩ mình sẽ lo lắng, hoặc sợ hãi. Nhưng ngược lại, cô thấy yên tâm, an lòng khi giấc ngủ ngắn ngủi của mình có một người “đáng tin cậy” ngồi cạnh. Và giấc ngủ này, Sakura đã không gặp ác mộng.
“Anh làm cái gì ở đây vậy, Li Syaoran?”
“Chẳng gì cả” - Syaoran nhún vai - “Ghế là của chung mà. Tôi đang chờ gặp Chiharu, nhưng có vẻ như Hoàng - hậu - mến - khách không thích gặp tôi cho lắm.”
“.....”
“Àh....” - Syaoran bật cười nhìn vẻ mặt thắc mắc của Sakura - “Cô không muốn biết chuyện gì đang diễn ra tại cung điện này sao? Chắc cô thừa thông minh để nhận ra, đúng không?”
Sakura dựa lưng vào thành ghế, khẽ thở dài nhìn lên bầu trời. Lá vẫn rải đều đều theo những cơn gió nhẹ:
“Tôi không muốn xen vào việc không phải của mình. Và nếu như người đó không muốn nói...”
“Đó là một ý kiến thông minh” - Syaoran gật gù - “Muốn sống yên ổn, nên bỏ qua một vài chuyện, và vứt đi trí tò mò của mình” - Đôi mắt Syaoran chăm chú nhìn Sakura, làm cô vội quay đi, không để Syaoran nhận ra sự lúng túng của mình - “Nhưng..... cô thấy lòng mình không yên ổn, phải không?”
Sakura đưa mắt nhìn Syaoran. Anh vẫn cười, vẫn nhẹ nhàng như một cơn gió. Đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, như có thể nhìn thấy tất cả suy nghĩ của Sakura. Anh gật gù, như để tự trả lời câu hỏi của mình, trước khi Sakura lên tiếng.
“Rồi, Sakura. Để tôi giúp cô nhé. Người giải đáp của chúng ta..... Hey, xin chào, Hoàng hậu!”
Sakura ngồi thẳng lên. Cách chỗ hai người vài bước, một cô gái nhẹ nhàng bước lại. Mái tóc dài tết lại gọn gàng đung đưa trước ngực. Cô gái tươi cười dừng lại khi Sakura đứng dậy chào, khuôn mặt thoảng khó chịu khi nhìn lại phía Syaoran.
“Chào, Syaoran, tiểu thư Kinomoto! Hai người nói chuyện thân mật nhỉ?”
“Thân mật? Ôi, hoàng hậu nên....”
“Sự thân thiết luôn rất quan trọng” - Syaoran cắt ngang lời phản đối của Sakura - “Tụi này luôn thân thiết mà. Chiharu...” - anh đứng lên, nói nhanh trước khi Sakura kịp phản đối tiếp - “....dạo này Lamia thay đổi nhiều. Yamazaki quả rất giỏi!”
Chiharu khẽ cười:
“Ừ. Tôi còn tưởng cậu quân cái đất nước này rồi chứ, Syaoran”
“Vậy mà tôi nghĩ tôi mới là người bị bỏ rơi. 4 ngày ở đây, Syaoran không hề được vinh dự tiếp kiến hoàng hậu, dù Quốc vương luôn miệng... hứa dần. Cậu giận tôi à, Chiharu? Vì tôi không đến dự đám cưới của cậu và Yamazaki?”
Syaoran mỉm cười đầy ý nghĩa, đôi mắ màu hổ phách khẽ liếc lại phía Sakura. Sakura quan sát Chiharu, nhận thấy nụ cười trên gương mặt cô biến mất. Nhưng tích tắc ấy thoáng qua rất nhanh, nụ cười lại xuất hiện, dù gượng gạo:
“À, không.... không đâu... Tôi... Tôi nghĩ... Nếu cậu đến chắc cũng chán quá mà bỏ về thôi!”
“Vậy sao?” - Syaoran tươi cười, khoanh tay trước ngực - “Chán vì cậu hay vì Yamazaki?”
Chiharu bối rối. Đôi mắt cô đảo nhanh, tránh nhìn vào nụ cười của Syaoran. Syaoran vẫn im lặng chờ đợi. Sakura nghĩ mình nên yên lặng thì tốt hơn là xen vào giữa câu chuyện của họ. Sau một lúc đợi chờ không nhận được câu trả lời, Syaoran tiếp tục:
“Vậy.... Trong đám cưới của các cậu, Chieka đã trở về phá rối à?”
Hoàng hậu giật mình hoảng hốt, ngẩng lên nhìn Syaoran bằng cặp mắt thảng thốt đến sững sờ. Trong khi đó, Syaoran vẫn chăm chú quan sát cô, như dò tìm một chút của câu trả lời trên khuôn mặt dường như đang biến dạng đi bởi sự đau đớn và sợ hãi ấy. Đôi môi cô gái mấp máy, trong khi mí mắt giật liên hồi. Syaoran vẫn cười. Trong khoảnh khắc ấy, không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Người chờ đợi, người lặng lẽ. Chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Lạnh.
“Tôi... Tôi...” - Chiharu phá tan sự im lặng bằng những tiếng ấp úng, không thành câu - “Tôi.... Xin lỗi, tôi hơi mệt. Tiểu thư Kinomoto....” - Hoàng hậu tránh nhìn Syaoran mà quay lại phía
Sakura, cố mỉm cười - “.... Thứ lỗi cho tôi. Tôi cần về nghỉ. Chúc tiểu thư một ngày tốt lành! Không, không sao, tôi tự về được" - Chiharu vội nói thêm trước lời đề nghị của Sakura.
Syaoran thở dài nhìn theo khi Chiharu quay ngược lại để trở về cung điện của mình.
“Chiharu...” - Cô gái không quay lại, nhưng những lời của Syaoran vang đều đều trong tai cô - “Cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm Yamazaki rất đau lòng....”
Trong một thoáng, Chiharu khựng lại. Nhưng rồi, từng bước chân cô lại vang lên khe khẽ, đều đặn. Sakura im lặng nhìn theo vị hoàng hậu trẻ tuổi. Dáng cô liêu xiêu trong những bóng cây trải dài dưới nền gạch. Bóng hình cô gái cô độc, lẻ loi, run rẩy trong cái lặng lẽ của không gian. Một cái gì đó, như tội lỗi, lượn vòng xung quanh cô.....
Sakura quay lại nhìn Syaoran, bắt gặp ánh mắt như - cô - thấy - đó của anh. Cô nhướn mày:
“Chieka?”
“Một cái tên” - Syaoran trả lời - “Như cô thấy. Và.... tôi nghĩ cô không tò mò?”
Sakura thật sự muốn đánh cho anh một lần, nhưng điều đó thật vô ích. Cô không che giấu sự tức giận của mình:
“Được rồi. Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi nghĩ tôi biết tại sao Hoàng hậu không muốn gặp anh”
Syaoran nhún vai nhìn Sakura bỏ đi. Nụ cười thoảng qua môi anh, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Có lẽ..
Sakura đi dọc trên con đường rải đầy lá khô rụng xuống. Cành cây lưa thưa vài chiếc lá còn sót lại. Tiếng sột soạt của bước chân khi cô bước đi, không làm cắt ngang những suy nghĩ ngổn ngang của Sakura. Cô lo âu về cuộc chiến sắp tới. Trong lúc đó, cô chỉ hơi có chút lo ngại về những điều sắp xảy ra. Những chiếc lược, tổ chức..., cô có thể lo tạm thời và một phần lớn, Yukito sẽ giúp đỡ cô. Nhưng phe triều đình, lại không thể coi thường Syaoran. Đó là một bộ óc lớn, linh hoạt, có thể đoán được mọi chuyện xảy ra. Sakura nghi ngờ, Syaoran đã biết được cả những việc còn đang trong suy tính của cô. Tuy nhiên, chỉ một thoáng qua, những suy nghĩ này biến mất ngay.
Trong cung điện, sau khi “Tứ đại hộ pháp” đi làm nhiệm vụ của mình, cho đến nay vẫn chưa có hồi âm trở về, Sakura cố gắng giữ cho đầu óc mình ít nghĩ đến những điều không mấy hay ho ấy. Máu me không phải là thứ nên nghĩ đến mọi nơi mọi lúc. Sakura tự thấy, mình không phải kẻ quá tò mò, hoặc ít ra, cô không có hứng thú xen vào chuyện của người khác khi người ấy không cho phép. Nhưng chuyện trong cung điện này lại lộ rõ ràng quá, và dường như càng lúc càng tăng thêm. Sakura có thể dễ dàng nhận ra, Hoàng hậu luôn né tránh khi nhắc đến Quốc vương, vội vã chuyển hướng mỗi khi gặp Ngài ở một nơi nào đó trong cung điện. Và đặc biệt, Hoàng hậu nhất quyết không cho phép ai gọi mình là Takashi - họ của Quốc vương. Sakura hơi ngạc nhiên về những điều này. Quốc vương là người tốt, đúng như suy đoán của Sakura khi mới đến đây. Anh ta có biệt tài nói chuyện và những kiến thức mà Sakura chưa hề biết đến. Một vài điều anh ta nói làm cho ngay chính kẻ luôn tự hào ta - đây - biết - mọi - thứ như Syaoran cũng phải ngạc nhiên, trợn mắt, gật gù. Nhưng Sakura biết, nỗi đau buồn ẩn chứa sau nụ cười tươi tắn ấy, cũng như ánh mắt u buồn của hoàng hậu. Điều đó làm cô không vui.
Sakura khẽ né người sang một bên. Bóng người vừa lao vào cô bị bất ngờ, không kịp chuyển hướng lao đến, ngã vật xuống dưới đất. Hắn khẽ rên lên, lồm cồm bò dậy, lùi ra phía sau khi một người thanh niên thong thả đi tới, mỉm cười bước lại gần Sakura.
“Kính chào Quốc vương!”
Sakura nghiêng mình chào. Bóng áo choàng bay phất phơ trong làn gió nhẹ. Hai tên cận vệ đi theo vị quốc vương trẻ cũng cúi chào Sakura, trong đó có cả tên lính vừa tấn công Sakura. Người thanh niên - quốc vương Lamia - mỉm cười:
“Chào, tiểu thư Kinomoto. Rất vui mừng khi thấy tiểu thư vẫn bình an. Hoàng hậu của chúng tôi thật là.... khi bày ra trò cá cược này. Nhưng cũng không đến nỗi tệ. Như lần trước tiểu thư nói với tôi, đó giống như là.....”
“Một việc huấn luyện!” - Sakura mỉm cười tiếp lời.
“Đúng, một cuộc huấn luyện nho nhỏ” - Quốc vương tươi cười nói - “Tiểu thư đang làm gì vậy?”
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro