phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hồi lâu sau, Dạ Ngữ Hạo mới cử động được, thẫn thờ đi tới, ngân châm chợt lóe, giải á huyệt của nàng.

” Ngươi như thế nào lại ở đây?”

Đôi môi Công Văn run rẩy, vì trụ cột duy nhất trong cảm nhận của mình phải chịu vũ nhục mà cực kỳ phẫn nộ, oán giận, căm hận, á huyệt mặc dù đã giải, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

“Ngươi vì cái gì lại ở chỗ này a? !” Dạ Ngữ Hạo giống như đột nhiên không khống chế được gào thét lớn, hai tay nặng nề mà đánh lên thạch bích, máu chảy ròng rã.

Công Văn lại rơi lệ. “Thực xin lỗi, là ta, là ta dẫn hắn tới. . . . .” Nàng khóc rống lên, nghẹn ngào miễn cưỡng nói cho hết lời, trong một canh giờ khó nhịn mới vừa rồi kia, nàng vẫn hận chính mình, hận lão thiên gia, lại hối không được thời gian đảo lưu, nếu không, nàng cho dù chết cũng sẽ không dẫn đường cho Hiên Viên, liên lụy đến người quan trọng nhất trong lòng bọn họ. Hắn là cao quý như vậy, kiêu ngạo như vậy, siêu nhiên với ngoại vật như vậy, vậy mà không thể không tục lưu ở hồng trần. Ở lại hồng trần đã là ủy khuất cho hắn, hiện giờ còn bị loại đãi ngộ này. Trong lòng nàng hối hận, cả đời cũng không nguôi.

Sắc mặt Dạ Ngữ Hạo trắng đến phát xanh, thanh thảm u ám, giống như muốn trong suốt rồi. Hắn ở thềm đá ngồi xuống, liếm liếm máu tươi trên mu bàn tay, lắc đầu. Hiên Viên, nguyên lai ngươi là muốn nhục nhã ta như thế, ngươi rõ ràng nhận biết đường, lại cố ý tìm người tới dẫn đường cho ngươi, chính là vì muốn tìm nhân chứng, khiến cho người ta nghe được trò hề của ta sao? Thậm chí còn sử dụng mê tình chi dược. Sự kiêu ngạo của ta khiến cho ngươi không thể để vào mắt đến vậy sao? Vậy còn ngươi, kiêu ngạo của ngươi ít hơn ta sao? Ngươi làm tổn thương ta một lần lại một lần, nhưng đó đều là cơ mưu, thắng thua tùy người, ta chưa từng hận ngươi, thế nhưng ngươi không nên đối đãi với ta như với luyến đồng, đem tôn nghiêm của ta dẫm nát. . . . . Dạ Ngữ Hạo cắn răng, không thở nổi, tận mắt trông thấy ván cờ đã đến thời điểm cuối lại nảy sinh biến hóa, trong lòng tích huyết.

Nhẫn đến không thể nhẫn. . . . . . Vô tâm vô can. . . . . . Thật sự là lời khen ngợi a. . . . . .

Đứng lên, nhìn Công Văn, Công Văn vẫn thanh lệ không ngừng, cũng nhìn lại hắn.” Đế tọa, giết ta đi. Việc này không cần người thứ ba biết.”

Phải giết nàng sao? Dạ Ngữ Hạo trầm ngâm không nói, cảm thấy trăm chuyển ngàn xoay.

“. . . . . . Hảo.” Hắn rốt cục lưu loát trả lời, từ thắt lưng Công Văn rút ra chủy thủ, giơ tay chém xuống, quyết không chần chờ.

Từng đoạn tóc bị cắt đứt rơi trên mặt đất, sâu kín, tinh tế, tỉ mỉ, như tâm thiếu nữ vướng mắc không rõ.

” Mạnh Đức cũng từng cắt tóc chịu tội. Bổn tọa lưu ngươi một mạng, bất quá là muốn ngươi cúc cung tận tụy.” Ngân châm chớp động, trung đình huyệt được giải. Hắn thờ ơ nhìn thiếu nữ vì huyết dịch không thông mà ngã trên mặt đất, thản nhiên nói.” Ngươi cần phải làm đủ cho ta mười kiện đại sự, mới có tư cách đi tìm cái chết.”

Công Văn thở dốc mấy tiếng, lau nước mắt nơi khóe mắt, trong một khoảng thời gian ngắn khống chế lại được tất cả tâm tình của mình. Nàng biết, bắt đầu từ thời khắc này, nàng không bao giờ cho phép mình làm việc theo cảm tính nữa. Vô luận Vô Đế hạ mệnh lệnh gì, cho dù là chuyện so với chết còn khổ sở hơn, nàng cũng phải nhẫn nhục sống tạm bợ, hoàn thành nó.

Nàng nhất định phải làm mãn mười kiện đại sự.

– Tuy rằng, Vô Đế rất có thể sẽ không để nàng làm hết.

./.

PS: cho ta hỏi tí, bộ truyện này k hấp dẫn sao? hay là ta edit k được tốt? ta thấy mọi người ít hứng thú với nó nha, nếu có ý kiến gì thì cho ta biết với nhá, để ta còn điều chỉnh, rất là đa tạ. =3=

Đệ bát hồi: nhất tuyệt du tham thương.

Phẫn giận bước đi, tay áo phi dương, trong đêm tối yên lặng vẽ nên một độ cung. Dạ Ngữ Hạo ở trong sơn phúc nửa canh giờ, một đường thông qua thất vệ cửu trận, hai mươi lăm cấm chế, mới đi vào một cái động nhỏ chỗ sườn núi. Trong động có một người đang múa bút thành văn, chọn lọc sao chép lại những tin tức truyền đến Vô Danh sơn tổng đà bằng ám hiệu. Thấy Vô Đế đột nhiên đến, hoảng hốt buông bút, đứng dậy quỳ xuống.

“Tham kiến đế tòa. Lão nhân gia ngài tới đây. . . . . .”

Dạ Ngữ Hạo khoát tay, “Thay ta truyền lệnh  cho Ám Vũ, đem dược sư tìm đến.”

“Dược sư? ! Thuộc hạ tuân mệnh.” Người nọ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi, gõ trên vách động một lát, đã đem tin tức truyền tới chỗ Ám Vũ.

Sau khi Dạ Ngữ Hạo xác định tin tức đã truyền đi, hơi thở hơi ổn định, nhìn trên bàn có một tờ giấy nho nhỏ đánh dấu cấp bách quan trọng kẹp trong xấp tư liệu đóng bìa màu đỏ, hé ra một góc, mày kiếm hơi hơi nhăn lại.”Nhật Quân bị thương?”

“Đúng vậy.” Người nọ mở quyển sổ màu đỏ lấy ra mảnh giấy trình lên cho Vô Đế.” Là chuyện bảy ngày trước, mà ba ngày trước Nhật Quân ở Nguyệt Từ gặp phải phục kích trọng thương, một trận thập tử nhất sinh, hiện đã bình yên vượt qua.”

(nguyệt từ: miếu thờ nguyệt lão)

Dạ Ngữ Hạo tiếp nhận tờ giấy, sau khi nhìn đảo qua, lông mi nhăn càng sâu, cẩn thận đem tờ giấy gấp lại thả lại trên bàn, hai tay hắn đặt tại thạch trác, đem khí lực cả thân mình đều dựa nơi tay, cúi đầu trầm ngâm không nói. Bên cạnh người nọ không dám quấy rầy, chỉ im lặng ở một bên nhìn.

” Mấy tin tức này là do ai truyền tới?”

Người nọ ngẩn ngơ, xem đánh dấu nhận dạng trên giấy, “Ngự Dạ sứ giả.”

” Ngự Dạ sứ giả. . . . . . ? !” Sắc mặt Dạ Ngữ Hạo đột nhiên khẽ biến, âm tình bất định, ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, chỉ cảm thấy có chuyện gì đó bị phá đến rối loạn, nhưng là khó mà nghĩ ra được rõ ràng. Hắn hiển nhiên xé xuống một tờ  giấy  Tuyên Thành trắng như tuyết, năm ngón tay bắn ra, một ít bột phấn tinh tế gần như trong suốt rơi vào trên giấy. Đem giấy bao hảo, đưa cho người nọ. “Khi Dược sư đến hãy đem thứ này cho hắn xem một chút, sau đó bảo hắn đến gặp bổn tọa.” Dứt lời, không đợi người nọ hành lễ cung tiễn, thẳng rời đi, trong lòng bị những cân nhắc lặp đi lặp lại lấp kín đến không thở nổi.

Trở lại phía trước sơn phúc, trước đem ba mươi sáu cấm chế xung quanh chuyển sang phương vị  tiểu nghi lưỡng cực, mới chậm rãi xuống thềm đá. Bên cạnh Hàn hồ, Liễu Tàn Mộng cầm cần câu dựa vào thạch đắng, vô hình vô nghi, cùng chư nữ trêu đùa, thường thường truyền đến một trận âm thanh cười nói trong trẻo. Dạ Ngữ Hạo xa xa đánh giá hắn, cùng với Quan Từ canh giữ ở cửa, hắn hơi nhắm mắt, khi mở ra lại là một nụ cười thản nhiên hoà nhã.

” Nhìn Liễu huynh tả ủng hữu ôm như vậy, có lẽ là tới nơi nào cũng không tịch mịch.” Cười mỉm đi ra, phất tay ý bảo chư nữ không cần đa lễ. Dạ Ngữ Hạo lại nói: “Đáng tiếc ngày mai Liễu huynh phải đi, có lẽ tâm của các thiếu nữ ở nơi thế ngoại đào nguyên này sẽ vỡ tan mất.”

Liễu Tàn Mộng trợn trắng mắt thở dài, vỗ về vết sưng phù xanh tím chưa tiêu trên mặt, lắc đầu nói: “Đế tọa thật yêu nói đùa, tình trạng của tại hạ giờ phút này còn có thể chiếm được phương tâm của tiểu mỹ nhân sao, vậy tại hạ nhịn không được cũng muốn khâm phục chính mình.” Ánh mắt hắn hơi hơi híp lại, lông mi thật dài che đi quang mang sắc nhọn trong con ngươi hắc đồng, cẩn thận đánh giá Vô Đế, thử nói: “Đế tọa hôm qua một đêm không về, Hiên Viên huynh cũng không biết tung tích, chỉ còn một mình tại hạ, khắp nơi vắng vẻ, thật là thê lương vô cùng.”

” Nha, bổn tọa đãi khách không chu toàn, thật có lỗi.” Dạ Ngữ Hạo vẻ mặt áy náy. “Ngày mai phải xuống núi, bổn tọa phải đi an bài chút sự tình, lại thất lễ với Liễu huynh, hổ thẹn hổ thẹn. . . . . . Không biết Hiên Viên lại đi đâu. . . . . .” Mắt nhìn hướng Quan Từ, Quan Từ cung kính nói: “Hắn ở đỉnh núi hứng gió một đêm.”

Dạ Ngữ Hạo bật cười nói: “Hắn thật đúng là hảo nhã hứng. . . . . Cũng được, khó được một ngày sáng sủa, không bằng chúng ta cũng đi lên đó tiếp cận phong nhã đi?”

Ánh mắt Liễu Tàn Mộng đã ở trên người Dạ Ngữ Hạo vòng vo bảy tám mươi vòng, thế nhưng thấy thế nào cũng nhìn không ra Dạ Ngữ Hạo có điểm nào không thích hợp nhất, quần áo nhất tề, tóc nhất tề, còn bó buộc một cái ngọc quan, nụ cười trên mặt cùng trước kia độc nhất vô nhị, ba phần thâm, ba phần thiển, ba phần khiến người ta khó nắm bắt, cũng bốn phần cao ngạo. Người giống  như hắn vậy, nếu như chịu nhục, há có thể cam tâm? Há có thể bất động thanh sắc như thế chăng? Thế nhưng đêm qua Hiên Viên sau khi mượn cớ đánh một hồi, thừa dịp mình bất tỉnh biến mất, có hảo một đoạn thời gian cũng không thấy bóng dáng, cuối cùng hắn lại tự mình ở trên đỉnh núi ngâm tụng phong nguyệt, mới để cho người ta tìm được hắn. Hai người này mấy ngày gần đây hành sự nhiều ít đều có chút không thích hợp, lại rất khó nói đó là gì, nhưng nếu muốn thuyết phục mình chỉ vì lòng nghi ngờ mà sinh ám quỷ thì hắn cũng không đồng ý. Chỉ cảm thấy nhất định là có chỗ nào đó bị che giấu, tạm thời không phát hiện được thôi.

“Liễu huynh không trả lời, bổn tọa sẽ cho rằng Liễu huynh đồng ý.” Dạ Ngữ Hạo cười, đưa tay ý bảo.”Thỉnh.”

” Đâu có đâu có, vẫn trước hết mời đế tọa.” Liễu Tàn Mộng tròng mắt vòng vo mấy vòng, nhanh như chớp lại vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy hắn chân thành vô cùng, quả thật là kỳ tài.

Dạ Ngữ Hạo không hề nhún nhường, dẫn đầu đi vài bước, liền có Tuỳ Tình vội vã đi tới, quỳ xuống hành lễ.”Đế tòa, dược sư tới chơi.”

“Nga.” Dạ Ngữ Hạo mi dương dương tự đắc, cười nhìn Liễu Tàn Mộng. “Đây thật đúng là không khéo. Liễu huynh, xem ra đành phải để ngươi tự mình đi trước, bổn tọa xử lý công sự một chút sẽ phụng bồi hai vị.”

Liễu Tàn Mộng còn có thể nói cái gì, đành phải nhìn Dạ Ngữ Hạo quay đầu lại về hướng ngược lại bước đi . Bản thân cũng đi hai bước, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn bóng lưng Dạ Ngữ Hạo cùng Tuỳ Tình, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ở trong bụng lẩm bẩm. “Giống như. . . . . . Lại bị lừa.”

Quanh co khúc khuỷu đi hơn nửa canh giờ, theo mật kính đi vào đỉnh núi. Hiên Viên một thân cẩm y điêu cừu, kim quan ngọc đái, lại lười biếng ỷ tọa bên cạnh thạch bích, cô phụ hảo vẻ ngoài. Nghe được động tĩnh, cũng không quay đầu, giống như sớm biết có người sẽ đi lên, chỉ đang dõi mắt trông về phía xa mà mỉm cười.

Đỉnh núi này tốt xấu gì ba người cũng đến mấy lần, mấy ngày trước cũng từng đến nâng cốc vấn nguyệt. Nhưng hôm nay ngàn dặm vân thiên, ráng chiều tẫn khứ, hiện ra lanh lảnh thanh thiên, xanh đến cơ hồ như muốn trong suốt, xa xa thiên sơn mộ tuyết, sáng tỏ trong vắt, vừa vặn xảo một màu lam, một màu trắng, một màu xuất trần phiêu dật, như vậy bị tia sáng độ ra thành một vòng phật quang thánh ảnh. Nhưng ngay cạnh đó thì không thấy có chút băng tuyết nào, chân núi một màu lục kéo dài trùng trùng điệp điệp, sâu cạn minh ám khác biệt, lại có không ít chu phong hồng ngô, tạp hoa chuế dã, chỗ sườn núi quanh co ẩn ẩn có thể thấy được thác nước phi dương bắn ra bọt tung toé, khói mây hôi hổi, yên lam mê ly, dòng nước phía dưới tích tụ thành hồ, trung du liễm diễm thanh thiên, núi xa thì một màu trắng tuyết, núi gần thì hồng hoàng lục hạt (xanh đỏ tím vàng), tơ hào tất hiện, đỏ xanh nan hội. Tĩnh thụy vô vi, ngoại trừ tuyệt cảnh này ra, không còn nơi nào có thể thấy được giai cảnh như thế.

Liễu Tàn Mộng ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Hiên Viên huynh thật sự là hảo ánh mắt, vì cảnh đẹp giờ khắc này mà chờ hơn nửa đêm cũng là đáng giá.” Trong bụng cũng không tin tên Hiên Viên này lại nhàm chán như vậy.

Hiên Viên chậm rì rì than thở: “Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. . . . . . Nhìn thấy cảnh trước mắt, mới biết khí thế của lời này. Hiên Viên hổ thẹn cho trước kia không tiến bộ, đang một mình sám hối.”

(Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ: dưới gầm trời này, đất nào không phải của vua …..)

Liễu Tàn Mộng nghe vậy cười khẽ. “Hiên Viên huynh hảo dã tâm, tại hạ thật muốn chống mắt đợi.”

“Này không phải là dã tâm, đây là sự thật a. Đúng không!” Sáo ngọc trong tay Hiên Viên khẽ gõ ở trên thạch bích, phát ra hồi âm trống trơn. Vừa vặn một trận gió lạnh từ phía trên lượn vòng xuống, lướt trên góc áo hai người, thổi bay phất phới, lông mi hắn vừa động, rốt cục quay đầu, tinh tế đánh giá Liễu Tàn Mộng.” Liễu Tàn Mộng, lời hôm qua trẫm hỏi ngươi, có đáp án chưa?”

Vì cái gì nghĩ muốn tranh thiên hạ? Liễu Tàn Mộng vừa nghe đã nghĩ giả ngu. Lời đã tới bên môi rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên như bị hút vào phương xa, trọng đồng thâm u, không biết vì sao, khi phun ra lại là một câu khác. “Ngươi lại là muốn biết cái gì?”

Hiên Viên suy nghĩ một lát, khéo trả lời. “Không biết.”

” Vậy nguyên là trong lòng ngươi có trở ngại, hỏi tại hạ cũng vô ích.” Liễu Tàn Mộng nở nụ cười phun ra một câu, ngẫu nhiên ngẩng đầu, liền thấy hai thứ đang dựa phía trên thạch bích, một đóa bạch tuyết hoa tươi đẹp bạc như xuân băng đang cô linh khoe hương sắc, được tầng tầng lá xanh như bích ngọc bao bọc, bên cạnh đóa hoa là một vầng băng mỏng, dưới mặt trời nhưng lại mông ra ánh trăng oánh oánh, thanh mà không đạm, tươi đẹp mà không yêu mị, trong nhất thời cũng không biết đó là hoa gì, đã đưa tay nghĩ muốn hái xuống. Lại nghe ‘ xuy ’ một tiếng vang nhỏ, một hòn đá nhỏ bắn vào dương trì huyệt giữa cổ tay mình.

” Hoa nở hoa tạ, chính là thuận theo tự nhiên.” Hiên Viên bắn đi hai hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay, cũng không quay đầu lại vừa nói vừa cười: “Liễu huynh chớ nên nhất thời hứng thú mà phá hủy những cách thức tự nhiên này.”

Liễu Tàn Mộng phản thủ tiếp được hòn đá nhỏ, có chút đăm chiêu nhìn đóa kỳ hoa kia, mỉm cười. “Không thể tưởng được Hiên Viên huynh lại là người liên hoa tích thảo như vậy. Vốn hay nói đế vương là người vô tình, sợ là lời này sai lầm rồi.”

” Đế vương tình tại thiên, ân trạch tứ hải.” Trong lời nói của Hiên Viên hơi hơi có cảm giác châm chọc.” Cho nên chỉ có thiên lý công tình, nếu chuyên chú về tư tình, đó là hôn quân. Nghĩ từ cổ chí kim triều đại thay đổi, không có gì dài lâu, trừ bỏ công tích sáng rọi của tổ tiên dốc sức dựng nghiệp, hậu đại hơn phân nửa là xuất thân từ ôn thất, tâm chí không kiên, dịch lưu về tư tình. Một khi đã chuyên tình, lại là quân vương quyền khuynh thiên hạ, quần thần ai dám can. . . . . . Đời sau, đã xưng là mê muội mất cả ý chí.”

Liễu Tàn Mộng lặp đi lặp lại hiểu được mấy câu nói đó của Hiên Viên, có vài phần minh bạch hắn dựa vào cái gì mà thân là vạn thừa tôn sư, nhưng tự mình tập võ, nhất là sau khi tiên đế ký hiệp ước, hắn lại càng tập võ bằng ý chí. Nếu không tính thân phận đế vương của hắn, thật không cần phải vừa cùng Vô Danh giáo quyết tranh hơn thua vừa phải mang gánh nặng đế vương chi học.”. . . . . . Hiên Viên huynh hôm nay tại sao đối với tại hạ thẳng thắn như thế?”

Hiên Viên đem ánh mắt dời về phía không trung, thanh minh lam sắc, tuy ánh mặt trời sáng lạn như cũng không giảm đi được phần lạnh lẽo này. “Trẫm cũng không biết nha, có lẽ ở trong này lâu lắm, rất nhàm chán . . . . . .”

Liễu Tàn Mộng im lặng một lát. “Tiếc nuối đứng ở chỗ này lúc này không phải Vô Đế sao?”

Hiên Viên thất thanh cười to, ngẩng đầu lên. “Liễu huynh muốn dò hỏi cái gì đây?”

Lại gọi Liễu huynh trở lại. . . . . . Liễu Tàn Mộng nhún nhún vai, không hề trả lời vội, chính mình cũng tựa vào trên thạch bích khoanh tay trông về phía xa.

“Nghĩ muốn tranh thiên hạ, lúc ban đầu, là vì lấy làm tiếc cho triều đại, sau đó vì chính mình. Đại trượng phu sinh vu thế phải oanh oanh liệt liệt, danh lưu sử sách! Hồng hạo chi chí, có nơi nào có thể vây khốn nổi ta. Đứng trên muôn hộ, như vậy trong thiên hạ có người nào có thể chế trụ được! Lí dược long môn, thành bại bất quá chỉ là hai mệnh, hiện giờ là lúc thiên địa có tam tài cùng hợp, há lại cam nguyện nép vào một góc!”

(Hồng hạo chi chí: chí như chim nhạn, loài chim bền bỉ không biết mỏi mệt. Lí dược long môn: cá chép vượt vũ môn)

Tiếng gió thổi nhẹ nhàng rồi lại thê lương, vân đào chi biến cuồn cuộn nổi lên.

” Không thể dùng ngươi là khuyết điểm của trẫm.” Hiên Viên trầm mặc sau một lúc lâu, thấp giọng ngâm khẽ, ngón tay trên sáo ngọc vỗ vỗ. ” Khiến vạn dân hãm thân vào nước lửa cũng là khuyết điểm của khanh.”

” Khanh, thật sự nghĩ muốn cướp lấy thiên hạ sao?”

Liễu Tàn Mộng cười không nói gì.

“Bắc Hải hữu ngư. Kỳ danh vi côn, côn to lớn, cũng chẳng biết ngoài mấy nghìn dặm. Hóa làm điểu, kỳ danh vi bằng. Lưng của bằng cũng chẳng biết ngoài mấy nghìn dặm, vỗ cánh mà bay, xoè cánh như mây che rợp một phương trời. . . . . .Bằng bay qua biển Nam, cánh đập làm cho sóng nước nổi lên ba nghìn dặm;  nương theo gió mà cất lên chín dặm cao, và bay luôn sáu tháng mới nghỉ. . . .”

————————-

Dạ Ngữ Hạo cho mọi người bên trong lui ra, nhìn dược sư đang chuyên chú nghiên cứu phấn vị. ” Trong thiên lý ngưng phách rốt cuộc bị bỏ thêm cái gì?”

Dược sư nhăn lại hàng mi xinh đẹp, từ bên trong tay áo lấy ra một dược bình nhỏ bằng sứ, ngã vào trong bát một muỗng nhỏ dịch thể, đem phấn đổ vào một ít, sau đó đem đốt trên lửa. Sau một hồi khói nhẹ, thứ trong bát chỉ còn lại  phấn tích màu xám.

Ngửi vị khói, ngay lập tức lông mi cau càng sâu.”Hảo thối. . . . . .”

Dạ Ngữ Hạo mắt trợn trắng: “Ngươi ngửi không biết bao nhiêu vị thuốc đông y cổ quái các loại, làm sao vẫn còn mẫn cảm như vậy.”

Dược sư trừng mắt. “Ngươi nói dược thất của ta là tiệm cá muối hả?”

“Nào dám nào dám.” Dạ Ngữ Hạo cười tủm tỉm nói:” Bách Thảo cư là thiên hạ linh dược, nếu xưng là nơi trồng cỏ chi và cỏ lan chi cũng không quá. Dược sư chớ đa tâm.”

Dược sư tái trừng vài lần, mặt nhăn mũi cau, đột nhiên từ trong tay áo lục lọi một phen lôi ra một cái bình nhỏ màu xanh ném qua.

Dạ Ngữ Hạo tiếp nhận mở ra ngửi. “Cho ta thuốc trị thương để làm chi?”

“Sinh cơ hoạt phu, cầm máu hóa ứ. Chuyên dùng vào chuyện phòng the không lo nứt ra.”

Dạ Ngữ Hạo ngây người ngẩn ngơ, sắc mặt một trận xanh một trận hồng, ngày thường thì xảo thiệt bách biện, nhưng hiện giờ một câu cũng nói không nên lời. Vất vả lắm mới thốt ra một câu.”. . . . . . Điểm nào nhìn ra?”

“Ta là dược sư a.” Dược sư điểm điểm cái mũi, lại điểm điểm con mắt, mắt cười thành hình Nguyệt Nha.” Ta sớm biết sẽ có một ngày như vậy, đã sớm chuẩn bị tốt.”

(nguyệt nha: trăng lưỡi liềm)

Dạ Ngữ Hạo xanh cả mặt.” Bổn tọa xem ra biến thái đến như vậy?”

” Đương nhiên không, chính là nhìn bộ dáng cao ngạo của ngươi, có khi ngay cả ta còn muốn áp đảo ngươi xem có tư vị gì. Có thể giữ gìn đến hôm nay, cũng coi như khó được.” Dược sư nói lên lời thành thực, nói tới mức quên mất sống chết.

Sắc mặt Vô Đế đã phát xanh không phải có thể hình dung được, âm trầm tối tăm đè thấp giọng. “Độc Cô Ly Trần, ngươi muốn chết có phải hay không! !”

Dược sư le lưỡi, không dám trêu chọc nữa, đỡ phải bị cho là thật mà chết không toàn thây. “Thiên lý ngưng phách bị người ta bỏ thêm túy hoa ấm, đối thân thể không sao, nhưng lại ảnh hưởng đến bản mạng của mẫu cổ trên người ngươi, khiến nó phản ứng chậm chạp.”

“Túy hoa ấm. . . . . .” Đang trong lúc Dạ Ngữ Hạo  suy tư, dược sư lại nói: “Túy hoa ấm không phải dược, mà là một loại hương, bất quá trong hương hàm chứa dao lan phấn, thế nhưng phượng sí cổ lại sinh trưởng dựa vào dao lan này, phượng sí cổ cảm nhận được nó sẽ dễ dàng sinh ra giai đoạn ấu nga ban đầu.”

Dạ Ngữ Hạo nghĩ đến từ lần gặp lại ở Thiên Nguyên đổ phường Hiên Viên luôn mang theo một túi hương, thần sắc khẽ biến, không nghĩ tới hắn đã tính kế trước đó lâu như vậy. Tâm tư của mình thật sự dễ dàng bị hắn đoán trúng như vậy sao? Hay là có nội gian tiết lộ cơ mật? Tâm tư đang xoay chuyển lại nghe dược sư lầm bầm lầu bầu: “Bất quá thiên lý ngưng phách này ngoại trừ một nửa là cổ ra, còn có một nửa là độc, nửa độc này là ta nhằm vào người bách độc bất xâm đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, vì sao cũng không hiệu quả chứ?

“Này thật không có gì kỳ quái!” Dạ Ngữ Hạo tức giận trả lời một tiếng. Độc này tuy là nhằm vào người bách độc bất xâm mà thiết kế, nhưng độc tính đặc biệt kịch liệt, một khi đã từng chịu qua sẽ hình thành kháng thể, mất đi hiệu quả. Hiên Viên một đường theo tới, biểu hiện ra là bởi vì lần trước mình ở trên người hắn hạ quái độc trong Cửu U tác hồn mới cùng mình đánh cuộc, bắt đầu lúc sau lại nơi chốn bộc lộ tài năng, đối với cơ quan trận pháp phá lệ đúng lúc khoe khoang, khiến mình đem lực chú ý tập trung ở cơ quan trận học mà không để ý đến hành động thực sự của hắn ta. Sau đó trong vòng hơn hai mươi ngày mọi nơi ẩn nhẫn, đến khi dần dần được tự do đi lại, đêm trước lại mượn rượu giả điên, cố ý cùng chính mình dây dưa tiếp cận thiên lý ngưng phách — cũng khó trách hắn ít khi say lại say tròn một ngày, nguyên lai là phải tiêu hóa độc của thiên lý ngưng phách — sau hắn lại cùng với Liễu Tàn Mộng đánh một hồi, thừa dịp hiện trường hỗn loạn biến mất. . . . . . Tâm cơ từng bước thật sự là không phải chỉ hàng vạn hàng nghìn, mưu kế tính tẫn! Nghĩ đến đây, Dạ Ngữ Hạo cảm thấy giận dữ, một phần cũng là vì mình chưa từng phát hiện ảo diệu trong đó.

Bất quá Hiên Viên hao tổn tâm cơ như thế, chỉ là vì cùng mình nhất tịch thành hoan  thôi sao? Quả thực nực cười !! Lông mi Dạ Ngữ Hạo nhíu chặt, hắn hiểu rõ mình nhất định phải tìm cho ra mục đích chân chính của Hiên Viên sớm một chút, bằng không trận này thật sự phải thất bại thảm hại .

(nhất tịch thành hoan: vui vẻ một đêm =))

Thua ở giai đoạn đầu không quan trọng, quan trọng là kết quả. Hiên Viên đã đả thảo kinh xà, vậy hành vi kế tiếp của hắn cho thấy hắn sẽ không tùy tâm sở dục nữa !!

Dược sư ở bên nhìn thấy Dạ Ngữ Hạo lâm vào trầm tư, trong mắt nổi lên quang mang tôn kính. Hắn cùng với Vô Đế cười đùa không cố kỵ, bất quá chỉ vì thương xót vận mệnh hắn đa ách, ưu nan sâu nặng, hy vọng hắn có thể vui vẻ nhiều một chút. Trên thực tế hắn cùng với những người khác trong Vô Danh giáo giống nhau, đều cực kỳ kính yêu vị thiếu niên Vô Đế này– không phải vì hắn thiên túng kì tư, kinh tài tuyệt diễm, mà là ở hắn sự kiên định cùng mỏng manh cộng dung một thân, lại có thể lấy ý chí áp đảo hết thảy, tuyệt không bao giờ có ngôn hành cử chỉ thua bại.

Vị Phụng Thiên đế  kia hình như còn đang ở trong khu cấm địa này . . . . . . Dược sư thư mi cúi đầu cười, đắc ý suy đoán những lời đã nói trước đó, vị Hoàng Thượng này dường như không được hiểu biết cho lắm, cũng nên khiến cho hắn hiểu rõ ràng— người thương tổn Vô Đế dù chỉ một chút, Vô Danh giáo cho tới bây giờ chỉ có giết, chưa từng buông tha. . . . . .

———————

Đếm ngược, ngày thứ tư.

Không biết là trùng hợp hay là lỡ mất, hôm qua ba người cũng không từng đồng thời xuất hiện qua, cho dù là có tâm hay là vô tâm thì cũng đã đến lúc nên rời đi. Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng thu thập hảo hành lý, lại trước sau không thấy Dạ Ngữ Hạo đến tiễn đưa. Hỏi Quan Từ, hắn chỉ lạnh lùng liếc hai người một cái, lắc đầu; Hỏi Tuỳ Tình, thì được một nụ cười ngọt đến ngán chết người ta, nói ra mất công lại tức chết người. Tới buổi trưa, có một văn sĩ vận một thân áo xám xa xa đi tới, nhìn thấy mọi người liền đi tới hành lễ, tiếp theo ra vẻ nhún nhường.

“Hai vị thỉnh, xem tướng mạo hai vị đường đường khí chất bất phàm, chắc là Hiên Viên Dật cùng Liễu Tàn Mộng đi.” Văn sĩ áo xám làm bộ vuốt vuốt bộ râu dài, hết sức vui vẻ đánh giá hai người. ” Trong núi có thể có khách quý như thế đến đây, lão phu vẫn chưa từng đến bái phỏng, thật sự là có lỗi quá.”

Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng liếc mắt nhìn nhau một cái. “Các hạ là . . . . .”

“Ai, lão phu thật sự là già rồi, cư nhiên đã quên xưng tên. Lão phu họ kép là Độc Cô, song danh Ly Trần, là khách khanh của Vô Danh giáo (thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc) Độc Cô Ly Trần nói không được vài câu, lại vuốt vuốt chùm mĩ tu bảo bối. “Đế tọa ngẫu nhiên thụ phong hàn, thân thể khiếm bệnh nhẹ. Tuy có tâm muốn đến tiễn hai vị, nhưng vì dược sư ngăn cản — nói đến, hai vị cũng nên biết thân thể đế tọa luôn luôn khiếm an, vì bệnh nhẹ sẽ gặp một hồi bệnh nặng — cho nên, lão phu phụng mệnh đến kính rượu tiễn đưa hai vị, trò chuyện biểu thị tấm lòng tôn kính.”

Độc Cô Ly Trần? Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng đều suy tư trong lòng, nhưng toàn bộ nhớ không nổi trong chốn võ lâm có một vị nhân vật nào như vậy, nghĩ Vô Danh giáo ngọa hổ tàng long, nhân tài nhiều, có thể được tôn làm khách khanh ở nơi này, cũng phải có chỗ hơn người, lập tức đều lưu tâm tới. Độc Cô Ly Trần lại giống như hồn nhiên bất giác, vỗ vỗ tay, Tuỳ Tình liền trình lên ngọc bàn kim tôn.

“Hai vị thỉnh.” Độc cô cầm lấy một chén trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro