phần 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Công tử, hiện tại thế nào? Ngươi thật sự muốn xem người nọ chết đi?”

“Im lặng, đừng làm trở ngại công tử nhà ngươi suy nghĩ!” Người thanh niên có chút buồn rầu nhìn xa xa, bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ đang nói cái gì đều không nghe được, nổi lên biến hóa gì cũng nghe không đến, chỉ biết là lai lịch của Diệp Phàm này rất không đơn giản, bất luận triều đình hoặc Vô Danh giáo đều đắc tội hết. . . . . .

Như vậy, Võ Thánh trang thì sao?

Người thanh niên cười mị mắt.

” Tiểu hài tử muốn bẫy chim, phải có tính nhẫn nại đợi cho đến biến hóa cuối cùng ~”

——————–

Thân hình của Diệp Phàm rốt cục từ tuyệt nhai rơi xuống.

Tâm trạng vệ trường không biết là hỉ hay là bi, là kinh hay là hối. Nhớ lại ba năm trước đây, ở vách đá Thiên Thành, cũng là người này, lấy tài hoa kinh thế thao túng cả cục diện thiên hạ. Tài hoa như vậy, mà vứt bỏ đi Vô Danh giáo, cam nguyện ẩn mình nơi sơn dã. . . . . . Vệ trường căm giận trầm mi, thu hồi tay đặt tại mệnh môn của thiếu niên.

Nào biết tay hắn mới dời, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, thân hình như tên rời khỏi cung nhắm thẳng tới trước, thẳng tắp nhảy vào tuyệt nhai, theo chỗ Diệp Phàm trụy hạ cùng lúc nhảy xuống. Biến hóa này như điện quang hỏa thạch, vệ trường nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên tự trước mắt biến mất, kinh sợ cùng xấu hổ ùa tới cùng lúc, vừa kinh sợ sự mãnh liệt của thiếu niên, vừa mắc cỡ với lời đã hứa hẹn cùng Diệp Phàm, đang lúc giật mình, bên người gió nhẹ phất động, người thứ ba cũng nhảy xuống.

. . . . . . Hôm nay là ngày tốt để nhảy vực sao?

Vệ trường từ kinh thẹn chuyển sang âm lãnh nhìn đạo lưu tinh thứ ba xẹt qua, là ánh sáng màu vàng nhạt nhìn có chút quen mắt.

Mặc dù tuyệt nhai này đã trải qua tính toán lựa chọn, dưới nhai quái thạch cao chót vót, chỉ cần nhảy xuống là tan xương nát thịt không sai. Nhưng có hai người này cùng trụy hạ. Có lẽ sẽ là một chuyện khác —

Vệ trường vội vàng xoay người, muốn hạ lệnh cho thuộc hạ xuống dưới nhai tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, lại nghe hai thuộc hạ vẫn luôn luôn canh giữ ở phụ cận nâng cao thanh âm.

“Tham kiến dược sư đại nhân. . . . . .”

———————

“Trời ạ trời ạ, trẫm ngàn dậm xa xôi — cư nhiên là chạy tới Nhạn Đãng cùng các ngươi nhảy vực . . . . . .” Trong tiếng gió gào thét còn có nhàn tình nói lời vô ích, chính là ‘ Kì thế tử ’ một tay ôm một người, tả ủng hữu ôm đến bất diệc nhạc hồ [5].

Diệp Phàm đầu tiên là bị thiếu niên đuổi theo kéo ôm vào ngực đã cảm thấy hối hận, không nghĩ tới kế tiếp lại còn một người lấy chuyện nhảy xuống nhai làm chuyện thú vị. Truỵ xuống cực nhanh làm cho khí huyết dâng lên khiến hắn tạm thời nghĩ không ra, cũng nói không nên lời nào để biểu đạt tâm tình, chỉ là trừng lớn mắt như muốn trừng chết Hiên Viên, rất có xu thế mở miệng mắng té tát.

“Ngoan ngoãn, đừng nóng giận ~” Hiên Viên thở dài, nhìn một mạt xanh thẫm phía dưới, chân khí trong cơ thể vận chuyển, thân hình lệch đi, hướng nơi đó rơi xuống.

Sát — một tiếng, cây nhỏ chịu không nổi lực đạo của ba người, ba người tiếp tục trụy xuống, dọc theo đường đi lại liên tục làm gãy cây, lúc này mới khiến xu thế truỵ xuống hoãn chút ít.

Diệp Phàm rốt cục mới nói được. “Mấy cây đó sẽ khóc chết. “

Ánh mắt Hiên Viên nháy một cái, đột nhiên cười nói: “Hạo đã mở miệng nói chuyện, trẫm như thế nào bỏ được.” Nói xong nương theo cây thứ mười thay đổi thân hình một chút, trọc lực đổi thành tân lực, hai tay ném đi, thiếu niên cùng Diệp Phàm nhất tề bị ném về phía vách đá, đụng vào một cái thạch động tự nhiên trên vách.

Dưới tình huống như vậy Hiên Viên còn có thể đem công lực khống chế được hảo, khi hai người hạ xuống kình lực vừa mới biến mất, tựa như Hiên Viên đem hai người nhẹ thả vào bên trong động, chưa từng chấn động đến thương thế của bọn họ. Diệp Phàm vừa rơi xuống vội vàng nhào ra, thay vì chăm sóc thương thế cho thiếu niên thì đem thân mình nhoài ra thạch động xem xét hành tung của Hiên Viên. Nào biết Hiên Viên vứt đi gánh nặng, lúc này thân hình nương theo nhai thạch chằng chịt bên cạnh xem như cái thang nhảy vút trở về thạch động. Hai người đều quá mau. Chờ đến khi phát hiện không đúng, thì mắt đã đối mắt, mũi đối mũi nhìn lẫn nhau, khoảng cách của chóp mũi cùng chóp mũi trong lúc đó nhiều lắm chỉ có thể bỏ vào một tờ giấy mỏng.

Sự cố ngoài ý muốn, thấy mắt đối phương phóng đại to mấy lần, hai người đều có chút há hốc mồm, nín thở nói không ra lời, nếu có thể, ước chừng là động cũng không dám động. Hiên Viên cuối cùng nhớ ra bản thân còn đang ở ngoài nhai, dưới chân trống trơn, đúng lúc đưa tay đặt tại cửa động, chống được thân hình.

Nhìn nhìn lại thấy Diệp Phàm khó được phản ứng thừ ra, âm thầm cười trộm, hai cánh tay dùng một chút lực, thân mình càng hướng về phía trước, hôn lên đôi môi đang hé mở.

Diệp Phàm lại ngẩn ngơ, mỉm cười, hai tay đẩy, thuận tiện đá thêm một cái, đem Hiên Viên lại lần nữa đá xuống tuyệt nhai.

“A ~~~~” Hiên Viên kêu thảm thiết không ngớt.

“Trẫm còn không có hôn kịp a ~~~~~~~~~”

———————–

Trong động lâu không có hơi người, xà trùng từng chiếm cứ, trong lãnh khí dày đặc lộ ra mùi tanh tưởi hư thối, thật là khó ngửi. Góc tường tơ nhện, trên mặt đất cỏ dại, nê gian phẩn cấu [6], còn có nhiều vết nứt sâu hoắm. Thấy vậy Hiên Viên nhíu mày bất kỷ, hai má run rẩy — được rồi, hắn thừa nhận, hắn là thích ứng trong mọi tình cảnh không bằng Dạ Ngữ Hạo, hắn là thiên tử, chung quy không thể cưỡng cầu hắn ra khỏi điện phủ mà ngủ trong động!

Phất đi tơ nhện cỏ dại, tạo ra một chỗ tốt sạch sẽ ngồi xuống, Diệp Phàm cẩn thận đem thiếu niên đặt ở khoảng đất tương đối bằng phẳng, thuận tay xem mạch xác định thương thế của hắn, nhấn một cái, khiến hắn nhịn không được nhăn lại lông mi — thật vất vả được vệ trường dùng nội công đả thông tụ huyết, không nghĩ tới lại mạnh mẽ dùng chân khí mà làm cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ, năm lần bảy lượt tăng thêm thương thế như vậy sợ sẽ để lại bệnh căn. . . . . . Nghĩ vậy, ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên.

Hiên Viên nhún nhún vai, tự bên trong tay áo lấy ra ngọc bình màu đen đưa qua. “Đại nội mật dược, thỉnh Vô Đế vui lòng dùng một chút.”

Diệp Phàm. . . . . . Có lẽ hiện tại nên gọi hắn Dạ Ngữ Hạo, tiếp nhận dược bình mở ra ngửi thấy, mi trái không khỏi thiêu lên.” Cửu chuyển kim đan, ngươi cũng không tiếc. Nghe nói sau khi Tự Cát chân nhân qua đời, trên đời còn sót lại ba viên. Dược này có công năng khởi tử hồi sinh, dùng như vậy sẽ thành chuyện bé xé ra to?”

Hiên Viên hai tay xoa ngực dựa ở thạch bích, nghiêng đầu sau một lúc lâu không nói.”. . . . . . Ngươi muốn thăm dò cái gì?”

“Nào dám.” Dạ Ngữ Hạo ngã viên kim đan ra, nhét vào đôi môi tái nhợt của thiếu niên, thấy kim đan vào miệng lập tức tan ra, cũng giảm bớt không ít công phu, lúc này mới ngẩng đầu lên.” Bất quá có một thắc mắc nho nhỏ.”

“Ân?”

Lông mi thật dài che đậy con ngươi, ánh mắt vẫn có vẻ đăm chiêu dừng ở trên người thiếu niên, chưa từng chuyển.”Y Kỳ. . . . . . thật ra họ Hiên Viên?”

Hiên Viên thản nhiên nhìn chăm chú Dạ Ngữ Hạo một lát, nhíu hạ mi.”Hạo, trẫm vẫn nghĩ, người khiến người khác nghi ngờ nhất là người chớ quá tự cho là mình đúng.”

“Ta sai rồi? !” Dạ Ngữ Hạo ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, dung mạo đều là tự phụ — đây đúng là thứ sinh ra cùng với hắn, thứ bản tính mà cho dù có thiên ma vạn kích cũng thủy chung không thể bỏ đi được.

Hiên Viên lại nhìn hắn một hồi lâu. “Ngươi không tin trên đời sẽ có chuyện ra ngoài dự kiến của ngươi sao?”

“Cũng không hẳn vậy, ngươi cùng Y Kỳ đi theo ta cùng nhau nhảy xuống cũng không nằm trong dự kiến của ta. “Dạ Ngữ Hạo nhớ tới lại muốn thở dài — quả nhiên, bây giờ muốn chết thật khó khăn.

Hắn không đề cập tới việc này thì còn tốt, nhắc tới việc này, Hiên Viên liền nhịn không được đứng thẳng dậy trừng hắn. Giờ phút này thiếu niên vẫn còn đang hôn mê, khỏi phải cố kỵ, lời nói cũng liền trực tiếp hơn. “Dạ Ngữ Hạo, ngươi là thứ kiêu ngạo không ai bì nổi, tốt xấu gì từng cũng là nhân vật đứng đầu, sao đối trẫm nói không giữ lời, hết lần này đến lần khác thất ước! Chuyện đáp ứng ba năm trước đây thì nhảy xuống nhai bỏ chạy, ba năm sau tái kiến, vẫn là cái kiểu cũ! Nếu ngươi không muốn chết, chỉ bằng một vệ trường nho nhỏ kia há có thể làm khó được ngươi! Quả thực nực cười! Hảo, ngươi không muốn sinh mệnh của mình, tốt thôi! Nhưng xin đừng quên, trước khi ngươi hoàn thành hứa hẹn thì mạng của ngươi cũng không hoàn toàn thuộc về chính ngươi! Vẫn là nói, hứa hẹn của ngươi đối với trẫm liền hai lần xem như không giá trị?! Tốt xấu gì trẫm cũng đã trả giá thật lớn! Ngươi đừng khiến cho trẫm cảm thấy bản thân quá ngu ngốc!” Nói đến đây, thanh âm đề cao, một chưởng đánh ở trên thạch bích, thạch phấn bay tán loạn, ấn ra một chưởng ấn sâu cả tấc.

Dạ Ngữ Hạo không nghĩ tới Hiên Viên phản ứng kịch liệt như vậy, mở môi muốn nói, đã thấy Hiên Viên đột nhiên che ngực, khóe môi hơi hơi tràn ra vết máu.

Hắn ở Nhạn Đãng bị Y Kỳ hành thích, thương thế chưa từng hảo liền bôn ba khắp nơi, mới vừa rồi lại ở chỗ tuyệt nhai cứu hai người, nội lực tiêu hao quá nhiều, chẳng qua là hắn cực lực che dấu thể hiện mạnh mẽ chống đỡ, Dạ Ngữ Hạo cư nhiên cũng không phát hiện ra thương thế của hắn không nhẹ.

. . . . . . Thật sự là loạn thất bát tao. . . . . . Dạ Ngữ Hạo yên lặng không nói gì đem ngọc bình trả lại cho Hiên Viên, Hiên Viên nổi giận đùng đùng một phen đoạt qua, đổ một viên ăn vào, cũng không vận khí hóa khai dược hiệu, cứ như vậy giận dỗi trừng mắt Dạ Ngữ Hạo. Hạo bị hắn trừng mắt như vậy, cư nhiên cũng thấy có vài phần chột dạ.

“Khụ. . . . . . có sao không?”

“Nhờ phúc, không chết được!”

“Như vậy a. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo lại khụ một tiếng — vì cái gì không ai nghĩ đến hắn cũng là người bị trọng thương a, chẳng lẽ người đang tức giận là lớn nhất? Có lẽ mở lời trước được rồi. “Ngươi còn chưa nói thân phận của Y Kỳ. “

“Không có gì hay để nói.”

“Vậy ta đây đoán?”

“Xin cứ tự nhiên!”

Dạ Ngữ Hạo cổ quái nhìn mắt Hiên Viên, đột nhiên cười ra tiếng. Nguyên lai Dạ Ngữ Hạo nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên bị tức giận thật hiếm thấy, đột nhiên nghĩ đến, Hiên Viên này trước giờ được nuông chiều thành quen, nói vậy cùng Y Kỳ hiện tại không khác bao nhiêu, lúc đầu cũng như Y Kỳ, chẳng qua là về sau không ngừng uốn nắn tu dưỡng, mới biến thành bộ dáng như hiện giờ. Tưởng tượng như vậy, liền nhịn không được đem gương mặt cười như hồ ly của Hiên Viên so sánh với bộ dáng của Y Kỳ — bộ dáng Y Kỳ sau khi được nhặt trở về, bộ dáng không được tự nhiên, bộ dáng quẫn, bộ dáng tức giận.

Hiên Viên trừng mắt hồ nghi nhìn hắn, không biết vì sao hắn cười đến vui vẻ như thế.

Dạ Ngữ Hạo nhìn hắn một cái, chỉnh chỉnh sắc mặt, quyết định không đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, miễn cho có người thẹn quá thành giận.

“Hành thích ngươi là Y Kỳ đúng không, điểm ấy hắn cũng thừa nhận — chỉ là hắn còn không biết người hắn hành thích là ngươi. Ngươi bị hắn đả thương, lại khắp nơi tìm kiếm hắn, không dám vận dụng lực lượng quan phủ. . . . . A, ta. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo nói đến đây, đột nhiên hiểu được, thiếu niên này không có khả năng họ Hiên Viên — Hiên Viên vậy mà không dám dùng lực lượng quan phủ, tiêu biểu cho việc thân phận của thiếu niên không thể tiết lộ, một khi tiết lộ ra sẽ tạo thành gièm pha thật lớn.

– cho nên, hắn, hắn không phải con tư sinh của tiên hoàng, mà là. . . . . .

“Hắc, hiểu được ?” Hiên Viên lãnh đạm đem mấy thứ bỏ vào trong tay áo. “Sao không tiếp tục nói?”

“Phải . . . . . như vậy. . . . . . Thục Đức thái hậu. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên hờ hững, chần chờ chậm rãi nói: “Mười bảy vào cung, mười tám sinh thái tử được phong hậu, mẫu nghi thiên hạ, hai mươi. . . . . . Bệnh nặng quy thiên. . . . . .”

Hiên Viên nhìn thấy thiếu niên hơi nhíu mi, thụy nhan có chút không khoẻ, chậm rãi đem lưng hắn dựa đến trên thạch bích.

” Đều là một đám nhàm chán ngu dốt. . . . . Ngươi đoán như thế nào. . . . . .”

” Nghe nói Thục Đức thái hậu. . . . . . trước khi vào cung là Đại đương gia của Thần Tiên phủ?”

“Không tồi a.” Hiên Viên nguyên cũng không cho rằng việc này giấu diếm được Hạo, tùy tiện nói một câu, lại ngậm tăm như hồ lô. Hạo nghĩ muốn nói tiếp, thấy vẻ mặt Hiên Viên như vậy, tự cảm thấy không thích hợp, nhưng không nói ra thành lời, không khí lại ngưng quẫn quá độ, khụ mấy khụ, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Trong động chỉ có hư vô yên lặng di động. Có lẽ là sống sót sau tai nạn mang đến cảm giác lơi lỏng. Hiên Viên dần dần không hề che dấu tình tự của chính mình, mắt nhìn chằm chằm dung nhan tú lệ của Y Kỳ, tùy tay nhặt một cành khô bám vào vạt áo, một đoạn một đoạn bẻ gẫy. Nghe âm thanh tách tách giòn vang, tầm mắt dần dần phiền muộn.

Qua một lát, ánh mắt chuyển qua trên người Dạ Ngữ Hạo, thấy hắn đang thùy mi liễm mắt, thần sắc yên bình, cảm thấy không khỏi tức giận, thân mình cũng di qua.

Từ sau chuyện ở ôn tuyền trên Vô Danh sơn, Dạ Ngữ Hạo đối với hành động của Hiên Viên có thêm lưu ý, lúc này nhìn như dưỡng thần, nhưng thần kinh cũng chưa từng lơi lỏng quá, Hiên Viên vừa di chuyển, hắn đã mở mắt ra .”Có việc?”

“Không có việc gì thì không thể lại đây sao?” Hiên Viên có chút buồn bực, nghĩ nghĩ lại cười lên: “Trái lại là Hạo đấy chứ, ngươi nói nhiều như vậy, hình như ít nhắc tới một chuyện.”

” Một chuyện ít nói?” Dạ Ngữ Hạo khẳng định, nếu trên mặt còn không mang theo mặt nạ, hắn chỉ sợ là không thể bình tĩnh hoàn mỹ như thế nói ra: “Là chỉ việc hiện tại ngươi muốn thượng ta?”

“Thông minh thông minh, ba năm không thấy, ngươi quả là phong tình hơn. Bất quá, ngươi là Vô Đế, dùng từ đừng khó nghe như vậy,  chẳng hạn như cộng hiệu vu phi, cá nước thân mật, yến hảo. . . . . . từ nào cũng không tồi mà.” Hiên Viên cúi người tới gần Dạ Ngữ Hạo, cười loan mắt hồ ly, tức giận mới vừa rồi đã sớm bay ra khỏi chín tầng mây.

“Giao hợp mà thôi, không cần phải nói nghe tốt như vậy.” Dạ Ngữ Hạo thở dài, ngoài miệng giễu cợt, “Ngươi muốn ở trước mặt Y Kỳ?”

“Ngươi lo lắng, vậy trẫm điểm thụy huyệt của hắn như thế nào?” Hiên Viên đưa tay vén phần tóc rơi tán loạn của Dạ Ngữ Hạo ra sau tai, thuận tay nhu vuốt vành tai non mịn. Yêu thích không buông tay vuốt ve một lát, trượt xuống, dùng sức một cái kéo xuống khuôn mặt tao nhã tầm thường kia.

Vỗ về dung mạo thanh dật tú tuyệt, cao ngạo tự phụ, mỉm cười thì thầm: “Đã lâu không thấy . . . . . .”

Hô hấp của Dạ Ngữ Hạo hơi đổi, Hiên Viên dựa vào thân cận quá, hơi thở có thể nghe, mỗi một lần phun ra hít vào giống như đều phun ở trên mặt đối phương, mà hô hấp của chính mình cũng hít vào hơi thở của đối phương. Bầu không khí quá mức ám muội, làm cho hắn chỉ có thể nín thở, hô hấp nhợt nhạt. Nghĩ muốn nghiêng đầu đi lại phát hiện yếu thế, lập tức nhíu mày lạnh lùng nói: “Hiên Viên, nếu ngươi muốn phải ở lúc này, ta cũng không thể nói gì hơn, dù sao đây là ta nợ ngươi. Nhưng ta chỉ nợ ngươi một lần, sau đó, ngươi phải hứa với ta, từ nay về sau là người dưng, không còn dính dáng gì nữa!”

“Sẽ không còn dính dáng gì nữa?! !” Hiên Viên từ kẽ răng cười một tiếng, hung hăng nắm cằm hắn, con ngươi lãnh ngạnh giống như một khối hắc thạch. “Ngươi đang nói chuyện hài sao? Ngươi làm sao có thể cùng trẫm không có gì dính dáng, ngươi nếu thật muốn cùng trẫm không có liên lụy, ngươi sẽ không phạm vào chuyện kia! Đúng rồi, ngươi còn không biết đi, thù của Y Kỳ, chính là do ngươi gián tiếp tạo thành!”

Cằm Dạ Ngữ Hạo bị Hiên Viên niết đến đau nhức, nghe vậy sắc mặt khẽ biến, không khỏi ngắm ngắm Y Kỳ một cái, hồi tưởng mình năm đó bỏ đi đã bố trí rất nhiều ám thủ, Hiên Viên thẳng tắp nhìn vào đôi mắt sáng lành lạnh mang chút điểm nhân khí, kiên quyết ném ra bảy chữ.”Cứu – thủ – khả – nhiệt – thế – tuyệt – luân!”

“Cứu thủ khả nhiệt thế tuyệt luân. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo lập lại một lần, đột nhiên nhớ tới.”Là –“

“Quyền thế rất mạnh, ngay cả trẫm cũng phải lâm vào bất đắc dĩ, Dạ Ngữ Hạo, ngươi buộc trẫm lập hạ độc thệ, vì sao lại không tin trẫm? ! Trẫm đối với ngươi lập thệ, chưa từng vi phạm quá ?! Ngươi vì sao đem phần độc thệ kia giao lại cho Luân vương? !” Hiên Viên nói, trên tay tăng thêm sức.

“Ta. . . . . . Sự tình liên quan đến thiên hạ, ta không thể không đề phòng một tay. . . . . . Luân vương tuy là vương thất, nhưng là phú quý nhàn nhân, luôn luôn không để ý tới triều chính. . . . .” Dạ Ngữ Hạo sắc mặt càng trắng, mang theo trong suốt, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Phú quý nhàn nhân? ! Không để ý tới triều chính? !” Hiên Viên khí cực phản cười, nghĩ đến bản thân một đường không hay ho đều là vì thế, thật sự nhịn không được, lại là một chưởng đánh về phía thạch bích, đánh vào sâu thêm một tấc, toàn bộ tay đều chôn ở trong thạch bích. Dạ Ngữ Hạo nghe tiếng tĩnh mắt nhìn hắn một cái, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói. “Luân vương hiện giờ là con trai của Cửu vương thúc! Cửu vương thúc là lão sư của trẫm, năm đó thay mặt tiên đế cùng Vô Danh, Võ Thánh nhị trang chu toàn, xác đáng với câu đánh giá này, sau khi trẫm kế vị, vương thúc liền ẩn cư tuyền lâm — chính là  muốn thể hiện thái độ không thờ hai chủ, không dám công cao chấn chủ [7]! Con trai hắn lại cứ không biết tốt xấu, chỉ nói vương thúc khiến y thiệt thòi, một lòng cùng trẫm đối nghịch.

Nguyên bản vương thúc ra đi sạch sẽ lưu loát, trừ bỏ danh hiệu Luân vương ra cái gì cũng không để lại cho y, y bắt không được nhược điểm của trẫm, cũng chỉ hảo an phận thủ mình. Ngươi thể nhưng đem một tờ giấy tặng qua cho y, đề y biết giang sơn của trẫm không phải an ổn như vậy, cư nhiên còn có thể bị người áp chế, đồ ngu có dã tâm giống như y vậy, chẳng phải tâm động hay sao! Ngươi châm khỏa pháo, lại vỗ vỗ mông chạy lấy người, bỏ lại trẫm sứt đầu mẻ trán ba năm. . . . . . Ngươi còn dám nói không có gì liên lụy? !”

Hiên Viên nói xong, tay nguyên bản nắm ở cằm Hạo dần dần trượt xuống, như thật như hư mà đặt tại cổ của Dạ Ngữ Hạo, chỉ cần dùng sức một cái, thế gian sẽ thiếu đi một kẻ đối nghịch khiến người ta tức giận. . . . . .

Tay dần dần chặt lại, Hiên Viên hé mắt đo đạc nam nhân vì khó thở mà trong ngực kịch liệt phập phồng, môi tái nhợt quật cường mím chặt, mặt trầm như nước, cảm giác sinh mệnh cao ngạo này đã nằm trong tầm nắm giữ của chính mình, hoàn toàn thuộc về khoái ý của mình. Lông mi u ám hơi hơi giãn ra.

Cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi khô ráo trơn nhẵn như cánh hoa của Hạo, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm mơn trớn, khiêu khích trượt trên bờ môi, lòng bàn tay dùng sức về phía trước, đè lên hầu kết. Lực đạo trên tay chưa từng dừng nhưng cũng không chặt thêm nữa, qua một lát, lẳng lặng dán tại đôi môi của Hạo vì không thể hô hấp mà run rẩy.

Ánh mắt Dạ Ngữ Hạo chớp cũng không chớp theo dõi hắn, hai mắt gần trong gang tấc, một đôi nộ hải Hồng Liên, diễm diễm thiêu đốt, một đôi đóng băng Hàn Hồ, mạc mạc vô tình.

Song phương đối nhìn một lát, Hiên Viên mỉm cười buông tay ra, thừa dịp Hạo kịch liệt suyễn khí  thì đưa cả người hắn áp đảo trên mặt đất. Dạ Ngữ Hạo không có đệm lót, ngã trên mặt đất cứng rắn chịu lực càng mạnh, cắn răng vì đau mà hừ một tiếng, trước mắt một mảnh kim quang loạn bốc lên, sắc mặt lại trắng bệch. Đau đớn dần dần trở lại, chỉ hận chính mình bách hài còn không tán, tứ chi vẫn còn chưa tan xương nát thịt.

“Ngươi a ngươi a, mặc kệ thế nào, ngươi luôn có biện pháp làm cho trẫm sinh khí. . . . . .” Hiên Viên thì thầm, có chút bất đắc dĩ nhìn người dưới thân, “Trẫm không biết nên đối đãi với ngươi như thế nào. . . . . . Ngươi bị thương trẫm cũng khó quá, thế nhưng không thương ngươi trẫm càng khó quá. Chính là lần này. . . . . . Thật sự không thể tha thứ cho ngươi !”

Dạ Ngữ Hạo bị ép tới không thở nổi, hô hấp dồn dập, nào để ý đến Hiên Viên đang nói cái gì, Hiên Viên cũng không lưu tâm, tự cố tự địa nói tiếp.

“Mẫu thân của trẫm là Thục Đức thái hậu, xuất thân nhà quyền thế, thiên sinh lệ chất, mặc kệ là bản lĩnh dung mạo, tài hoa hay vận khí đều xem như trên cả vạn người, có thể nói là thiên tài. Thế nhưng đây cũng là bi kịch của nàng, nàng nên người quá sớm, tâm cao khí ngạo, quan thế thấu triệt, ngược lại mất đi mục tiêu sinh tồn, hành vi chỉ là tùy tâm sở dục, không gì kiêng kỵ, hỉ nộ vô thường, thiện ác không rõ.

Tiên đế ngẫu nhiên một lần thấy nàng, vì sự tuỳ hứng của nàng mà mê mẩn, không đếm xỉa đến sự phản đối của chư thần, thú nàng làm phi.

Khi nàng mới vào cung, vì tánh mạng người nhà lo nghĩ, cũng từng có khoảng thời gian an phận, hậu cung giai nhân ba nghìn, tiên đế độc sủng mình nàng.

Thế nhưng nàng một thân phản cốt [8], một ngày không tạo phản liền thống khổ, cố nhẫn nại vài năm, liền đi theo thứ gọi là mối tình đầu gì đó bỏ trốn.

Dạ Ngữ Hạo tuy có đoán, nhưng không nghĩ tới hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ kia cư nhiên là kiêu căng như vậy, tâm trạng cũng không biết là kinh là ghét hay là tiện, yên lặng nghe Hiên Viên nói tiếp.

” Hoàng hậu bỏ trốn, từ xưa chưa từng có, vì mặt mũi thiên gia, thậm chí còn phải giấu diếm, nói là bệnh nặng giá hạc về tây. Phía dưới triều đình không có ít người đi tìm nàng, nhưng nàng từng là đại đương gia của Thần Tiên phủ, nên tự biết làm sao né qua truy tung của thủ hạ, cũng chạy thoát vài năm.

Cuối cùng, là tiên đế bám riết không tha, ở dưới sự trợ giúp của cửu vương thúc rốt cục tìm được nàng.

Nguyên lai nghĩ người khiến nàng phải bỏ thiên gia mà đi theo nhất định phải vô cùng xuất sắc, không nghĩ tới chính là một thư sinh văn nhược, lại bệnh lại lao, bần cùng khốn khổ đan xen. Cỏi đời ô trọc, người phong lưu nhiều đếm không xuể, dựa vào cái gì nàng cuối cùng lại tuyển chọn một người như vậy?

Đêm đó, nàng nói, tiên đế quá thông minh, ở bên người tiên đế, tài hoa của nàng đều bị che đậy, thành một nữ tử lấy sắc thị quân. Việc này đối với phong vân một thời của nàng mà nói chính là một sự vũ nhục.

Tiên đế hỏi lại nàng, ngươi nếu không thích, vì sao không cùng trẫm nói, trẫm tự biết chim chóc nhốt trong lồng son không phải kết cục của ngươi, chỉ cần ngươi nói, trẫm sẽ cho ngươi chưởng quản ám lưu của Thần Tiên phủ.

Nàng cười nói, chỉ cần cửu vương thúc còn tồn tại một ngày, vĩnh viễn nàng cũng chạm không đến chỗ cao nhất. Nàng là muốn quyền thế, nhưng nàng muốn tự mình bắt tay vào làm, không cần tiên đế hai tay dâng. Nàng chạy khỏi hoàng cung, vốn có dã tâm gây sóng gió, nhưng hiện tại, nàng chỉ nguyện làm bạn bên cạnh người này cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro