phần 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tiếng ra lệnh như sấm sét, Lôi Bách Động quay đầu, hướng về phía Dạ Ngữ Hạo cùng Hiên Viên, vừa chắp tay, thanh âm ngược lại rất ôn hoà: “Hai vị tiểu hiệp thỉnh đừng trách tại hạ thất lễ, chẳng qua là trang chủ vì chờ tin tức của đám ác nhân này mà ăn ngủ không yên. Cho nên tại hạ xin cáo lỗi, phải đi trước báo cho trang chủ một tiếng, để cho tiểu tử này mang hai vị vào Thúy Vi đường được không?”

Vừa ngồi thuyền vừa cưỡi ngựa hơn nửa ngày rốt cục mới tới được nơi cần tới, Dạ Ngữ Hạo lặng lẽ ấn ấn bụng, nhịn không được cũng cười khổ vì quyết định của chính mình — cái này thì hay rồi, dạ dày càng lúc càng khó chịu hơn rồi.

Xoay người xuống ngựa, thuận mắt đảo qua cổng lớn giăng đèn kết hoa, trang trí đến huyễn diệp loá mắt, mỉm cười nói: “Lôi tổng giáo đầu có việc cứ đi không ngại, không cần bận tâm đến chúng ta. . . . . .” Nói còn chưa nói hết, Lôi Bách Động đã chắp tay rời đi mất dạng. Hắn nhún nhún vai hướng về phía thanh niên đang nắm cương ngựa, mỉm cười.

Thanh niên không biết vì sao bỗng nhiên đỏ mặt, dây cương cầm trong tay vội vàng giao cho hạ nhân phía sau,”Hai vị khách quý, thỉnh.”

Dạ Ngữ Hạo lắc lắc tay, vừa cười: “Không phải hai vị, là ba vị.”

Ân? ! Thanh niên mắt mở trừng trừng mà nhìn, phía sau vị cẩm y thanh niên hoa phục kia lộ ra một cái đầu tò mò — má lúm đồng tiền, đôi môi xinh xắn, dung nhan như xuân diệp, đang thẹn thùng cười để lộ hàm răng thật nhỏ trắng noãn.

Thanh niên trước mặt dẫn đường, Dạ Ngữ Hạo cùng Hiên Viên đi theo đằng sau, Liên Oa lại đi sau lưng hai người, bước nhỏ cấp bách đi tới.

Đình viện càng tiến vào càng sâu. Trang chủ này dường như cực kỳ hiếu khách, khách nhân trong trang rất nhiều, dọc theo đường đi thanh niên dẫn đường không ngừng hành lễ với nhóm khách quý không cẩn thận gặp gỡ, làm chậm trễ không ít canh giờ. Dạ Ngữ Hạo còn tàm tạm, cười cười không nói, Hiên Viên thì có chút tức giận, đến khi dừng lại đến lần thứ bảy, hắn liếc Dạ Ngữ Hạo một cái, truyền âm nhập mật: “Phát hiện ra không?”

Dạ Ngữ Hạo gật gật đầu.

Khách quý của vị trang chủ này tinh khí sung túc, giơ tay nhấc chân đều co dãn quy luật nhất định, hiển nhiên đều là cao thủ hạng nhất. Nhưng kỳ quái là tuổi tác đều là từ nhược quán trở lên.

Hội ngộ loại chuyện này, khó trách Lôi Bách Động nói như thế nào cũng muốn thỉnh bọn họ đến đây. . . . . . Dạ Ngữ Hạo cười khổ liếc mắt nhìn Hiên Viên một cái. Hiên Viên hừ một tiếng, quay đầu đi nhìn Liên Oa mỉm cười.

Dạ Ngữ Hạo bất đắc dĩ tiến lên trước một bước, đi ở bên người thanh niên, mỉm cười đáp lời.

” Quý trang chủ thể diện thật lớn, những khách nhân này hẳn là rất có thanh danh lai lịch ở trong chốn võ lâm đi.”

Thanh niên khi nói với người khác vẫn là tiến thối thoả đáng, vừa thấy đến Dạ Ngữ Hạo, mặt mày bắt đầu đỏ lên. “Tệ trang chủ ở trong chốn võ lâm cũng không có danh hào gì nổi bật, đều là bái các vị phụng tràng mà thôi. . . . . Bất quá hai vị chẳng lẽ không biết sao?”

“Cái gì?”

” Năm nay chính là đại hội luận kiếm lễ Trùng Dương (mùng 9 tháng 9) năm năm tổ chức một lần, mời dự họp ở Quân Sơn. Tệ trang trang chủ quyết định trước khi luận kiếm đại hội vào dịp Trung thu, tệ trang tổ chức một đại hội luận kiếm nho nhỏ trước, nhận xét xem năm gần đây trong chốn võ lâm có những cá nhân hay môn phái nào mới nổi danh hay không.”

“Nga. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo gật gật đầu, dựa theo niên kỉ của mình cùng Hiên Viên, cũng có thể phân loại vào nhân vật mới, khó trách được Lôi Bách Động coi trọng. Nghĩ vậy không khỏi nở nụ cười.

Thanh niên ngại ngùng liếc mắt nhìn Dạ Ngữ Hạo một cái, cười nói: “Xem ra công tử đối với việc giang hồ quả nhiên không quá hiểu biết. Mới vừa rồi trong mấy người chúng ta nhìn thấy có một vị chính là một trong tứ tuyệt đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, Tây tuyệt bách biến thư sinh Vệ công tử.”

Tứ tuyệt? Dạ Ngữ Hạo nghĩ nghĩ, hình như từng có ấn tượng. Chỉ là lâu lắm rồi hắn không có hỏi tới chuyện của giang hồ, nghe quen tai, nhưng như thế nào cũng nhớ không nổi. Liếc mắt nhìn Hiên Viên, Hiên Viên còn đang cùng Liên Oa cười mỉm, lời nói nhỏ nhẹ cũng đã truyền tới bên tai. “Tứ tuyệt cũng không liên quan chuyện của chúng ta. Trừ bỏ Đông tuyệt Mộ Dung Luyến Trần đến từ Cửu Hoa Sơn-Vô Mộng Cốc, là cháu ngoại của Mộ Dung Tễ Vân đứng thứ tư võ bảng ra, ba người còn lại đều là độc hành hiệp, độc môn, độc phái.”

Mộ Dung Tễ Vân?

Cái tên đã lâu trước kia a. . . .

Dạ Ngữ Hạo nghĩ đến mình năm đó mới làm Vô Đế, từng áp chế Võ Thánh trang, liên bại Kì Hồng Tụ, Thái Sử Tuyệt, Mộ Dung Tễ Vân, trừ đi hai mươi tám thiết vệ, cuối cùng lại bị Hiên Viên nhân cơ hội phế đi võ công, trừng mắt nhìn Hiên Viên một cái.

Thanh niên còn tưởng rằng Dạ Ngữ Hạo đang suy nghĩ xem Vệ công tử là vị nào, hảo tâm nhắc nhở hắn: “Vệ công tử chính là vị quần áo ăn mặc rách tung toé kia, xem ra rất giống nho chua.”

Dạ Ngữ Hạo ‘ ngô ’  một tiếng, gật đầu.”Ta nhớ rồi.”

Hai người chuyện phiếm, cước bộ lại càng tới càng chậm.

” Năm gần đây người giang hồ xuất hiện lớp lớp, một thế hệ mới đổi cũ, nổi danh trừ bỏ tứ tuyệt ra, còn có tam thù, nhị tà, nhất phật. Bất quá danh khí cũng không lớn bằng tứ tuyệt. Tứ tuyệt các cứ một phương đông tây nam bắc, ngày thường ít cùng người lui tới, nhưng đều có nhất nghệ tinh, có một không hai trong võ lâm. Như Tây tuyệt Vệ công tử, thuật dịch dung bắt chước của hắn nghe nói chỉ cần cho hắn thời gian mười ngày, hắn thật sự giả thành cha ngươi, còn tưởng rằng hắn mới thật sự là cha của ngươi.”

” Thú vị như thế.” Dạ Ngữ Hạo mỉm cười.

” Còn có Nam tuyệt nam ly hỏa -Trầm công tử. . . . . .” Thanh niên thấy Dạ Ngữ Hạo quả nhiên là người nào cũng không nắm được, đắc ý lập tức đem tư liệu mà mình biết được liệt kê từng cái, nói ngắn gọn thì là hiện nay Tiêu Tương sơn trang đích xác tề tựu hầu hết thanh niên tuấn tài trong chốn võ lâm, sự kiện khó gặp gỡ, bỏ qua không xem sẽ đáng tiếc, qua thôn này sẽ không còn khách điếm.

Càng đi lại càng chậm, đại sảnh đón khách của sơn trang cũng không quá xa, khi thanh niên nói đến Bắc tuyệt tuyệt tình công tử Tạ Trường Anh thì một tiếng ho khan truyền đến. Lôi Bách Động sớm đứng ở trước Thuý Vi đường chờ đã lâu.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt của lão đại nhà mình, sợ tới mức sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Lão Đại, là ngươi nói không được tiếp đón chậm trễ, tiểu tử là vâng lời hắn giới thiệu cho hắn phong cảnh sơn trang tuyệt đẹp như thế nào, lão đại ngươi đừng có hiểu lầm.”

Vẻ mặt Lôi Bách Động sớm xanh mét, nghe vậy hừ một tiếng, mắt đảo qua, ý bảo hãy đợi đấy, lúc này mới đắp lên bộ mặt vui vẻ nhìn hai người Dạ Ngữ Hạo cùng Hiên Viên. “Hai vị tiểu hiệp đã tới, tệ trang chủ ở trong phòng hầu giáo đã lâu, hai vị thỉnh.”

——————

Trang chủ của Tiêu Tương sơn trang là Thu Mạc Quần, là một người mặt mày sơ lãng, ngũ liễu trường tu, xem ra giống như những danh sĩ tu hành đắc đạo, trang nghiêm tiêu tiêu chuẩn chuẩn. Không biết Lôi Bách Động trước đó đã nói lời hay gì cho hai người, một hồi nói chuyện tiếp, Thu trang chủ không ngừng vê chòm râu dài gật đầu mỉm cười, Hiên Viên cũng không ngừng gật đầu mỉm cười, chỉ có Dạ Ngữ Hạo không ngừng điểm đầu cười khổ.

Hắn không có biện pháp không cười khổ, lúc Thu trang chủ đưa hắn tuyển thành hiền tế tương lai càng đàm càng vui vẻ, lúc sắc mặt của Hiên Viên đã đen lại cười tủm tỉm cũng càng đàm càng vui vẻ, hắn chỉ còn biết cười khổ — sớm biết như vậy, còn không bằng ăn mấy thứ mà Hiên Viên nướng ra còn tốt hơn.

“. . . . . . Diệp công tử, xem tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không biết trong nhà đã có hôn phối hay chưa?” Thu trang chủ thất chuyển bát chuyển rốt cục cũng chuyển tới trọng điểm.

“Tại hạ còn chưa hôn phối. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo mỉm cười, mắt quét qua Hiên Viên một cái.” Bất quá đã có người chung tình.”

Hiên Viên vừa lòng cười, sắc mặt tốt hơn nhiều.

“Nga?” Thu trang chủ có điểm ngoài ý muốn ngớ ra. “Đã có người chung tình, Diệp công tử vì sao còn không đem người ta thú vào cửa?”

Hiên Viên bất động thanh sắc trừng mắt nhìn Thu trang chủ một cái — sách, dám kêu Hạo đến thú trẫm, không muốn sống nữa à! !

Dạ Ngữ Hạo hiển nhiên nhìn ra sắc mặt của Hiên Viên, kiềm chế vẻ mặt muốn cười nói: “Tại hạ không có công danh, lưu lạc giang hồ, lại không có chỗ ở cố định, không đành lòng để cho ý trung nhân theo tại hạ chịu khổ, đành phải chịu đựng nỗi khổ tương tư này. Bất quá may mắn ý trung nhân của tại hạ cùng tại hạ là chi giao từ khi tóc còn để chỏm, tình trinh ý nùng, đoạn nghiệt duyên khó khăn này không nhọc trang chủ hao tổn quý tâm.”

“Này. . . . . .” Thu trang chủ dừng kinh ngạc, cũng không biết lời nói của hắn là tin được bao nhiêu, cuối cùng cười nói: “Lão phu lỗ mãng như thế, Diệp công tử thứ lỗi là tốt rồi . . . . . . Lão phu đã phân phó hạ nhân buổi tối bày yến tiệc đón khách ở Thuý Vi đường vì Diệp công tử cùng Tuyên công tử, không biết hai vị có nguyện đến dự?”

Dạ Ngữ Hạo cùng Hiên Viên đối mắt liếc nhau một cái, tự biết trong lúc nhất thời rời đi không được.

Còn nói vài câu xã giao đối đáp, Thu trang chủ bảo Lôi Bách Động an bài cho hai người ở sương phòng tây viện, nghỉ ngơi trước.

Hai người mang theo Liên Oa theo Lôi Bách Động rời đi, mới đi khỏi cửa, còn chưa rẽ đến góc tường chợt nghe tiếng ngọc bội đinh đang, một làn gió thơm đưa tới, ngoài nguyệt môn một thiếu nữ xinh đẹp đi vào. Tóc dài đen nhánh tùy ý vấn thành búi, lộ ra cảnh tử thon dài, băng cơ như tuyết, nha tấn đôi vân, tử sa váy dài từ eo nhỏ nhắn mềm mại quanh co khúc khuỷu, phong tình tuôn rơi đầy đất.

Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo đều là nhìn quen mỹ nữ, bên cạnh lui tới người nào mà không phải quốc sắc thiên hương. Nhưng liếc thấy thiếu nữ tử y này vẫn là không khỏi than một tiếng, sắc! Thiếu nữ có đẹp hay không chưa thấy rõ, chỉ khí chất phong tình tôn quý cao ngạo đã làm cho người ta phải ghé mắt. Khó trách Thu trang chủ có thể sử dụng nàng để đưa tới nhiều thiếu niên anh hào, một thiếu nữ đẹp như vậy, ai không muốn giữ làm người của mình mà thưởng thức.

Phía sau thiếu nữ tử y còn đi theo vài vị thiếu niên, hoặc im lặng hoặc nhiệt tình cùng thiếu nữ nói chuyện, bất quá hơn phân nửa đều là tự độc thoại, thiếu nữ mang chút lãnh đạm, ngẫu nhiên mới hồi lại một câu, mà đám thiếu niên nhiệt huyết  kia đã mừng đến khó có thể tự kiềm chế.

Bọn họ tự nhiên cũng thấy từ Thúy Vi đường có bốn người đang rời đi. Ánh mắt của đám thiếu niên kia dừng ở trên người Dạ Ngữ Hạo cùng Hiên Viên, lập tức địch ý cháy mạnh, ánh mắt sau khi đánh giá qua hai người liền biến thành đang thăm dò xem nếu họ là đối thủ của mình thì có bao nhiêu phần thắng, ác ý trong mắt lập tức tăng lên thẳng tắp.

Lôi Bách Động thấy song phương cũng đã mắt chống lại mắt, muốn không giới thiệu cũng không được, đành phải cười ha ha dẫn ba người đi qua, hướng thiếu nữ tử y tiếp đón. “Hiền chất nữ, ngươi cũng ra đây? Lôi thúc thúc giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Diệp Hạo – Diệp công tử, vị này chính là Tuyên Dật – Tuyên công tử, là khách quý thúc thúc vừa mới mời đến từ Thúy sơn.”

Nói xong, lại hướng hai người Diệp, Tuyên giới thiệu: “Hai vị tiểu hiệp, vị này chính là Thu Ly Y -Thu cô nương, là hòn ngọc quý trên tay tệ trang chủ. Bên cạnh vài vị tiểu hiệp này là . . . . .”

Nghe Lôi Bách Động tân tân khổ khổ cố hết sức không nịnh hót giới thiệu cho mình hoàng y chính là người nào, lục y chính là cái gì, Dạ Ngữ Hạo chỉ là mỉm cười. Một lòng chú ý đặt ở trên người Thu cô nương. Sắc đẹp  của Thu Ly Y xa xem tuyệt luân, gần xem lại kinh tâm động phách, mi như sương ngưng, sóng mắt vừa động là toát ra ngạo khí, nhưng cũng không làm người ta sinh ghét. Thấy bốn người, thần sắc nàng hơi biến, nhưng không giống bộ dáng nhận biết thân phận của hai người, trước mắt đối với hai người cũng không thấy có chú ý nhiều hơn.

Lôi Bách Động rốt cục giới thiệu xong đám ong bướm bên người Thu cô nương, đám thiếu niên  kia nghe tên hai người Tuyên, Diệp lạ tai, lại không giống bộ dáng có công phu cao thâm, có lẽ không phải nhân vật trọng yếu gì, ứng đối đều có vài phần ngạo mạn, chẳng qua là ở trước mặt mỹ nhân miễn cưỡng vẫn duy trì lễ nghi thôi.

Ngược lại ánh mắt Thu Ly Y ở trên người ba người vừa chuyển, liền giấu bớt đi vài phần ngạo khí, hơi hơi cúi chào, nói:”Diệp công tử, Tuyên công tử.”

“Không dám.” Dạ Ngữ Hạo vội hoàn lễ, Hiên Viên dương dương tự đắc không lên tiếng, ánh mắt chỉ dừng ở trên người Dạ Ngữ Hạo.

Lôi Bách Động thấy hai người đều là nho nhã lễ độ, xem ra là vừa mắt nhau, trong lòng cười trộm, đương nhiên cũng phải cấp cho hai người có cơ hội ở chung quen biết, lập tức khụ một tiếng nói: “Hiền chất nữ, nhìn các ngươi một đoàn hiện tại là phải đi đâu?”

Thu Ly Y nhíu nhíu mày, nói:” Chất nữ là tới thỉnh an phụ thân, về phần những khách quý này . . . . . .” Đám thiếu niên vội vàng thất khẩu bát chuỷ nói: “Chúng ta là tới tìm trang chủ luận văn đàm võ.”

” A, thật sự là không khéo, trang chủ vừa rồi còn ở, hiện tại nói là đi liên hồ ngắm hoa sen, sợ là đã đi trước. . . . . . Ta nói Ly Y a, dù sao thỉnh an cũng không phải ngày một ngày hai. Thúc thúc hiện tại có việc, không bằng ngươi giúp thúc thúc mang hai vị khách quý này đi vào sương phòng tây viện an bài nơi ở đi.”

Thu cô nương hơi trầm ngâm, ánh mắt đảo qua ba người, chậm rãi gật đầu. “Nếu ba vị không ngại, chất nữ không ngại. Lôi thúc thúc có việc thỉnh tự tiện.”

Lời này vừa nói, đám thiếu niên đi theo đều xanh mặt, ánh mắt trừng Dạ Ngữ Hạo không có cái nào không dẫn theo vài phần cừu hận. Nhóm người này ai chẳng biết Thu cô nương cao ngạo bất đàn, đối với khác phái từ trước đến nay luôn luôn biểu cảm không thèm giả vờ, hiện giờ cư nhiên đáp ứng mang hai vị khách nhân không biết thân phận gì này tự mình an bài chỗ ở cho bọn họ, ngẫm lại thật khiến người ta hộc máu. Hơn nữa có Lôi Bách Động trợ giúp, sao còn nhìn không ra Tiêu Tương sơn trang đã đem Diệp Hạo kia xếp vào hàng con rể mà tuyển chọn. Tâm tư so đo tính toán, suy nghĩ như vậy làm sao còn nhìn hắn với con mắt hảo ý cho được, tốt nhất là làm cho hắn mất mặt trước mặt Thu cô nương, họ Diệp cho dù da mặt có dày cũng không biết không xấu hổ mà lưu lại.

Tự dưng rước lấy hoa đào kiếp, Dạ Ngữ Hạo ngẫm lại cũng là tự cảm thấy không may, dạ dày lại một trận thúc giục một trận co rút, ở mặt ngoài còn phải gạt Hiên Viên, lại phải ứng phó với đám ‘ anh hùng hào kiệt’ ghen tuông thấu trời — hắn ngay cả cười khổ đều cười khổ không được.

Cũng không quay đầu lại đưa tay khẽ nâng, kẹp lấy mười bảy, mười tám, mười chín cái ám khí vừa bay tới, tùy tiện nhìn thoáng qua, bỏ vào trong ám túi.

Thu Ly Y đi đầu dẫn đường, cũng không có quay đầu lại, tự nhiên cũng không biết đằng sau đấm đá nhau đã muốn ngùn ngụt khói lửa, đến sau lại không chỗ nào cố kỵ, ám khí minh khí bay loạn xà ngầu, tuy rằng đều bị Dạ Ngữ Hạo bất động thanh sắc thu xuống, đám thiếu niên kia cũng thẹn quá thành giận, càng ném càng hăng, không tin bản thân lại đấu không lại một người vô danh, quyền cước cũng sắp xuất hiện.

Hiên Viên nắm tay Liên Oa yểu điệu trơn mềm đi ở một bên, cười mỉm hống nàng chớ có sợ đồ vật bay đầy trời bay đến bay đi này. Hắn hiểu rõ mấy thứ này không làm gì được Dạ Ngữ Hạo, thứ hai cũng tức Hạo cư nhiên không trực tiếp cự tuyệt Thu Ly Y, tức thì không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt.

Lại tiếp được hai thiết liên tử, một cái tử mẫu châm, năm viên phi hoàng thạch, lấy tốc độ cực nhanh để vào trong ám túi, sau đó lại tiếp được phi đao ám tiễn liên tục phóng tới. . . . . . Không ngừng thu phóng thu rồi phóng, Liên Oa xa xa nhìn thấy cũng tròn mắt, chỉ thấy mười đầu ngón tay thon dài trắng noãn của Dạ Ngữ Hạo giống như ma thuật càng không ngừng trở mình, đồ vật này nọ bay qua toàn bộ đều không thấy nữa.

“Đến tây viện rồi.” Thu cô nương rốt cục dừng lại cước bộ, quay đầu hướng Dạ Ngữ Hạo giới thiệu. Nàng vừa quay đầu, phi thiết bay đầy trời đều đình chỉ, Dạ Ngữ Hạo cũng thu hồi hai tay để phía sau, mỉm cười.

” Làm phiền Thu cô nương dẫn đường, Diệp Hạo vô cùng cảm kích. Đa tạ cô nương thịnh tình như thế.”

Thu cô nương thâm ý sâu sắc nhìn Dạ Ngữ Hạo trong chốc lát, giống như nhất ngữ hai ý nghĩa, vừa giống như chỉ là xã giao nói: “Diệp công tử một đường vất vả, thỉnh đi vào nghỉ ngơi đi.”

Thu Ly Y thêm vào chú mục cùng lời nói nhỏ nhẹ quan tâm lại rước lấy một thùng dấm chua lật nhào, lập tức liền có một vị thiếu niên hắc y tiến lên trước một bước, hai tay hướng về Dạ Ngữ Hạo dùng sức chắp tay nói: “Diệp huynh nếu phải nghỉ ngơi, Dương mỗ cũng không dám quấy rầy nữa, cáo từ!”

Dạ Ngữ Hạo mỉm cười đáp lễ, hai tay giơ lên, cố ý vô tình che ở huyệt môn vị trước thắt lưng, ống tay áo không gió mà tự động. “Dương huynh quá khách khí, xin thứ cho tại hạ không tiễn.”

Hắc y thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mắt thấy vô công, cũng không nói nhiều, giận dữ xoay người rời đi.

Một hắc y thiếu niên khác thấy vậy cười to nói: “Ai, đại ca của ta đi rồi, ta đây cũng không tiện ở lâu, Diệp công tử, chúng ta ngày mai tái kiến. “Nói xong hào sảng vươn tay đến vỗ vỗ vai Dạ Ngữ Hạo.

“Ngày mai?” Dạ Ngữ Hạo giơ tay lên gõ gõ đầu, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào cánh tay của hắc y thiếu niên, cánh tay hắc y thiếu niên chấn động, không có sức mà dừng ở huyệt Kiên Tỉnh trên vai Dạ Ngữ Hạo. “Đúng rồi, ngày mai chính là Trung thu, luận kiếm đại hội của Thu trang chủ sẽ bắt đầu rồi.”

Phẫn nộ thu hồi tay bị chấn đến tê dại, hắc y thiếu niên cười so với khóc còn khó coi hơn, dậm chân một cái cũng xoay người rời đi.

Mắt thấy hai người đều vô công trở ra, đám văn nhã tú sĩ tay áo phất một cái. “Diệp huynh thân thủ không giống người thường, tiểu đệ chờ mong ngày mai có thể thấy Diệp huynh cùng tứ tuyệt công tử tuyệt luân quyết đấu.”

Lần này sức lực thật lớn, toàn bộ không cố kỵ đánh thẳng vào chỗ trọng huyệt trước ngực, xa xa chính là lệ phong đập vào mặt, nếu vẫn qua loa y như lúc trước căn bản là tránh không được — chúng thiếu niên đều nghĩ như thế.

Dạ Ngữ Hạo cũng nghĩ như thế, cho nên, hắn tùy ý nâng tay, chỉ vào Hiên Viên, lấy cánh tay ngăn lại kình lực ngầm đột kích. “Nếu nói quyết đấu, tại hạ tin tưởng vị Tuyên huynh này so với tại hạ tuyệt luân thập bội.”

“Nga!” Tất cả mọi người nhìn Hiên Viên, xem thiếu gia phong lưu này một đường chỉ cùng thuyền nương liếc mắt đưa tình có điểm nào nhất đáng giá chờ mong, đã vậy còn quay đầu chỉ Dạ Ngữ Hạo mượn đề tài để nói chuyện của mình — trông trộm dáng vẻ kiêu ngạo sống an nhàn sung sướng tế da nộn thịt kia khiến cho người không thể kỳ vọng.

Dạ Ngữ Hạo nhún nhún vai, nghĩ các ngươi không tin cũng không sao. Kỳ thật luận trình độ võ học, hai người mỗi người mỗi vẻ, nhưng Dạ Ngữ Hạo rất ít đả thương người, Hiên Viên thủ đoạn tàn lạt, ra tay phải thấy huyết, bàn về độ tinh thải, đương nhiên so với Dạ Ngữ Hạo tinh thải có thừa.

Thu Ly Y vẫn không lên tiếng nhìn, lúc này mới nói: “Diệp công tử, thời gian không còn sớm, thỉnh đi vào nghỉ tạm đi.”

Đây là lần thứ hai nàng nhắc nhở, ngữ khí mang chút bất mãn, ánh mắt đảo qua nhiều hộ hoa sứ giả bên cạnh. Thấy mỹ nhân sinh khí, mọi người trong lòng cho dù còn có không phục cũng đành dằn xuống thức thời cáo lui.

Thu Ly Y để ba người tiến vào tây viện, vỗ vỗ tay, gọi ra bốn vị tiểu tỳ áo xanh, phân phó các nàng tận tâm hầu hạ, lại trầm ngâm một lát nhìn Dạ Ngữ Hạo.

“Diệp công tử, lòng ta có việc, muốn cùng công tử nói chuyện, không biết công tử có nguyện nghe một chút.”

=================

Các nàng ăn tết có vui không, có nhớ ta chút nào không? ^^, Happy new year nha!!!

PN3 + Vĩ Thanh

Chi tam luận kiếm đại hội

Dạ Ngữ Hạo cùng Thu Ly Y chia tay, khi trở lại trong phòng, giờ Thân đã qua đi, sắc trời đang dần dần u ám, khi vị tiểu tỳ giúp hắn đẩy ra khuôn cửa gỗ khắc hoa của sương phòng, một cỗ vị thuốc đông y liền xông vào mũi.

Kinh ngạc dừng cước bộ lại, nhăn nhăn cái mũi phân tích thành phần vị thuốc đông y trong không khí — hương phụ, phục linh, rễ cây mộc hương, bán hạ. . . . . . Thảm, vẫn là bị phát hiện rồi.

Cười mỉm hống tỳ nữ vẫn đi theo bên cạnh đi rồi đóng cửa lại, Dạ Ngữ Hạo đi vào nội thất.

“Hiên Viên.”

Hiên Viên bi ai nhìn hắn.

“Khụ. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo khụ một tiếng. “Đừng nhìn ta như vậy.”

Hiên Viên thở dài, bưng lên chén dược tối đen như mực bên cạnh, dược vẫn ấm do được giữ bằng nội lực. “Đây là trẫm tự mình ngao. . . . . Dạ Ngữ Hạo! Không cho phép ngươi bày ra vẻ mặt này với ta, chẳng lẽ ngươi cho là ngay cả chuyện ngao dược trẫm cũng làm không tốt sao?”

Dạ Ngữ Hạo cố gắng nghiêm mặt. “Hiên Viên, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ là nhất thời trầm tĩnh lại, thân thể khó chịu một chút thôi.”

Hiên Viên hồ nghi nhìn hắn một lát. “Quên đi, ngươi uống phần dược này trước đi, trẫm thực hối hận không sớm một chút phát hiện ra thân mình ngươi không được khoẻ. Nếu không sẽ không để ngươi dùng nhiều khí lực bãi bình mấy người kia như vậy, trẫm cơ hồ. . . . . . Ngươi lo lắng thì trẫm uống cho ngươi xem.” Nói xong quả nhiên uống một ngụm nho nhỏ.

Hiên Viên đều làm đến mức này rồi, Dạ Ngữ Hạo cũng chỉ đành tiếp nhận, một hơi uống cạn, sau đó khụ không ngừng.

“Làm sao vậy?” Hiên Viên lo lắng hỏi, dược tính không có mãnh liệt như vậy nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro