phần 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không có việc gì, do uống quá nhanh thôi.” — dược không lọc sạch mẩu vụn, một ngụm uống vào,  nhiều cặn, không khụ mới là lạ.

” Thân thể tốt hơn nhiều không?” Hiên Viên vẫn có chút lo lắng, cầm lấy tay trái lạnh như băng của Dạ Ngữ Hạo, vì hắn bắt mạch, vừa đo vừa lầm bầm. “Cá trẫm nướng tổn thương dạ dày như vậy sao? Trẫm thấy nó thật sự xinh đẹp mà. . . . . . Hạo a, ngươi xác định không có ăn bậy cái gì sao lưng trẫm chứ?”

Nhìn thấy vạn tuế gia vẫn còn không hết hy vọng, Dạ Ngữ Hạo cũng không biết nên khóc hay cười, thẳng lắc đầu. “Ta nói ngươi tin sao?”

Hiên Viên mếu máo, nhìn tay Dạ Ngữ Hạo vì lạnh mà trắng bệch, đột nhiên dùng sức đưa cả người  hắn đều kéo vào trong lòng ngực mình, tự sau lưng ôm trụ, trầm mặc không lên tiếng.

Dạ Ngữ Hạo dựa ở trong lòng hắn, năm ngón tay cùng hắn giao nắm .”. . . . . . Đừng để ý.”

Vươn tay còn lại vỗ về nơi dạ dày của Hạo, Hiên Viên thấp giọng nói:”Trẫm lại hại ngươi khổ sở rồi.”

” Ngươi thường thường làm cho ta khổ sở, không kém lúc này đâu.” Dạ Ngữ Hạo sát phong cảnh nói ra sự thực.

“Ngươi!” Hiên Viên lâm vào chán nản, trầm mặc một lát, khẽ vuốt thái dương của Hạo, cọ xát hai má cùng vành tai của hắn.

“Có đau cũng sẽ không lây được cho ngươi, không cần ăn đậu hủ của ta.” Dạ Ngữ Hạo trả lại một cái khủyu tay, Hiên Viên ai một tiếng, mếu máo bực tức: “Không hiểu phong tình!”

Hạo lười trả lời hắn, cảm thấy được Hiên Viên ôm trong lòng thật là ấm áp, có thể dựa vào liền dựa vào nhiều một chút, nghĩ tới mắt còn có chút cay cay, mệt chỉ muốn ngủ.

Dược này hình như thật sự hữu hiệu, hơn nữa được Hiên Viên mát xa thật là thoải mái. . . . . . Dạ Ngữ Hạo trường tiệp buông xuống, toàn thân cũng thả lỏng.

Ngô. . . . . .

Ân. . . . . .

“A. . . . . .” Ý thức được chính mình rên rỉ ra tiếng, Dạ Ngữ Hạo cả kinh, vội vàng đè lại tay trái của Hiên Viên đã sớm rời xa phạm vi mát xa, đang cởi áo tháo thắt lưng của hắn, “Đừng xằng bậy, nơi này là nhà của người ta!”

Ngón tay ở trên vân da bóng loáng không ngừng vuốt ve mơn trớn, dừng ở trên vật trở ngại nho nhỏ trước ngực, men theo hình dáng non mềm đầy đủ, lấy mặt sau ngón tay vẽ thành vòng tròn, đột nhiên ác ý nhéo mạnh, nghe người trong ngực không thể khống chế ngâm khẽ ra tiếng. Hiên Viên bám vào bên tai hắn, nói khẽ. “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, Thu Ly Y tìm ngươi làm cái gì?”

Vừa tức lại vừa vô lực nửa tựa vào trong ngực Hiên Viên, Dạ Ngữ Hạo thở hổn hển dồn dập, “Hiên Viên, ngươi đừng quá phận!”

“Ngươi không nói?”

“Vô nghĩa!”

“Quên đi.” Hiên Viên ngoài ý muốn không nói, cứ như vậy buông ra Dạ Ngữ Hạo.

Di? !

Dạ Ngữ Hạo khó có thể tin ngồi thẳng thân, nhìn Hiên Viên — sắc lang đổi tính sao? !

Có chút ngẩn ngơ không thích ứng, hỏa trên người đã bị điểm rồi, lại đang cháy mạnh.

Hiên Viên ha ha cười trộm, đột nhiên đưa cả người hắn áp đảo ở trên giường.

“Ngươi hỗn đản này. . . . . . Ngô!”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

“Ngô. . . . . .”

. . . . . .

Thanh âm dần dần không có

——————

‘ khấu khấu –’ tỳ nữ gõ gõ cánh cửa sương phòng, kêu: “Diệp công tử, Tuyên công tử, lão gia thỉnh hai vị đến Thúy Vi đường dùng cơm: “

Trong cửa hàm hàm hồ hồ có tiếng đáp lời.

Tỳ nữ đợi một lát, lại gõ cửa. “Diệp công tử, Tuyên công tử, thời gian không còn sớm, lão gia đã ở Thúy Vi đường. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị giật ra, Tuyên công tử sắc mặt hồng hồng, quần áo không chỉnh, hai mắt lấp lánh, trừng nàng gần như muốn ăn thịt người, một hồi lâu mới xả ra một nụ cười.

” Thỉnh chuyển cáo đến lão gia nhà ngươi, Diệp công tử buổi sáng ăn đồ ăn bị hỏng đang đau ốm ở giường, khách yến buổi tối chỉ có tâm lĩnh mà thôi. Thất lễ rồi, ngày mai chắc chắn hảo hảo tạ tội.”

“Diệp công tử bị bệnh?” Tỳ nữ kinh sợ hô ra một tiếng. “Vậy có nặng lắm không? Cần nô tỳ đi thỉnh đại phu lại đây nhìn xem hoặc là. . . . . .”

” Ngươi quên rồi sao, ta đã khai dược cho hắn rồi. Hắn hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi nhiều. Ngày mai nhất định sẽ hảo, nếu lại bị người quấy rầy, nói không chừng ngày mai lại ốm đau ở giường cho xem.” Hiên Viên cười hì hì nói, tin tưởng nói như vậy Thu trang chủ nhất định sẽ không dám lại đây quấy rầy — không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho dù là lời nói dối cũng có vài phần sẽ trở thành sự thật, mà sự thật này chính là nguyên nhân làm cho con rể mà Thu trang chủ coi trọng bay mất, chắc chắn Thu trang chủ mà biết sẽ hối hận không thôi.

Tỳ nữ hiển nhiên được huấn luyện từ nhỏ, nghe vậy không hề nhiều lời, khom người một cái, liền quay về hồi báo trang chủ.

Hiên Viên ‘ ba ’ một tiếng đóng cửa lại, trở về nội thất. Dạ Ngữ Hạo chống khuỷu tay giữ thân ghé vào trên giường thở dốc chưa định, thần tình đỏ ửng, tóc đen thật dài tuôn rơi trên gối, bị mồ hôi ẩm ướt hơn phân nửa, dính ở trước khuôn ngực trắng như ngọc, ẩn ẩn che khuất vài đạo hồng ngân.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, đột nhiên nhất tề cười thành tiếng, một người cười đến mức mặt chôn vào trong gối, một người cười đến khom người ấn lấy đầu gối.

– không nghĩ tới hai người cư nhiên lại có thời điểm chật vật như vậy.

Hiên Viên vừa cười vừa nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, thời điểm tỳ nữ này gọi hoàn hảo, nếu như sớm một lát. . . . . .”

“Câm miệng!” Dạ Ngữ Hạo hai tai nóng lên, nghĩ đến tình cảnh kia, làm sao còn không biết xấu hổ mà nghe nữa, tay vừa nhấc, chưởng phong sát qua tóc mai của Hiên Viên, gọt đi vài sợi tóc.

“Câm miệng liền câm miệng ~ trẫm tới đây ~~~~~” Trong mắt Hiên Viên sắc tâm bốc lên, cần cù nhảy trở về trên giường.

“. . . . . . Ngươi, này, đại, sắc, lang. . . . . .”. . . . . .

——————

“Ta cảm thấy cái tên Tiêu Tương sơn trang này rất quen thuộc, hình như cùng chuyện gì đó có quan hệ?”

” Trẫm cũng cảm thấy như vậy, bất quá. . . . . . Việc này luôn luôn là do Kì ghi nhớ. . . . . .”

“. . . . . . Hiên Viên, nghe ngươi nói như vậy ta sẽ cảm thấy trước kia ta bại bởi ngươi thực oan uổng!”

“Ha hả ~~~~~~ thế nhưng hiện tại đều là trẫm thua ngươi nha. . . . . . Quả nhiên người có tâm chẳng ngoan sẽ thua.”

” Ngươi muốn tâm ngoan cái gì? ! Đem Liên Oa lấy về trong cung sao? !”

” Ngươi nói cái gì nha, cũng không phải là ta gọi Liên Oa đi theo, trẫm mới muốn hỏi ngươi, ngươi để nàng đi theo chúng ta, rốt cuộc có mưu mô gì?”

“Di? ! Nàng không phải là ngươi muốn dẫn đi sao?”

“Đương nhiên không phải! Trẫm vẫn tưởng ngươi kêu nàng theo tới.”

“Ta cũng tưởng ngươi. . . . . .”

. . . . . .

” Tự nàng ta đến đây, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Không biết. Quên đi, mặc kệ nàng. . . . . . Ước chừng là thuyền nương chưa thấy qua việc đời, muốn theo tới Tiêu Tương sơn trang xem mà thôi.”

“. . . . . . Hạo. . . . . .Có phải ngươi biết được gì rồi hay không?”

“Không xác định thôi. . . . . .”

“Như thế nào?”

“Chính là. . . . . .”

. . . . . .

. . . . . .

——————–

Sáng sớm hôm sau, tỳ nữ chuẩn bị dụng cụ rửa mặt chải đầu còn có điểm tâm sáng sang đây gõ cửa. Tay còn chưa chạm đến đại môn khắc hoa, cánh cửa đã bị đẩy ra, Diệp công tử cười meo meo đứng ở cửa.

” Diệp công tử, bệnh của ngươi được rồi?” Tỳ nữ cao hứng đem thủy bồn đặt ở trên cái giá, vén áo thi lễ.” A, Tuyên công tử ngươi cũng còn ở đây sao? Vậy nô tỳ đi gọi người đem điểm tâm sáng của công tử mang sang bên này.” Nói xong rời khỏi cửa gọi mấy tiếng, lại đi vào đem mấy thứ điểm tâm giống nhau trong thực hạp bày lên bàn.

Dạ Ngữ Hạo sáng sớm đã đi ra phía ngoài đem tình sắc khắp người tẩy sạch, lại di hoa tiếp mộc [1] thay đổi một giường đệm chăn mới, lúc này chỉ tuỳ ý lau mặt, nhìn tỳ nữ ôn nhu hỏi. “Tiểu cô nương, đại hội luận kiếm hôm nay bắt đầu rồi sao?”

Tỳ nữ xấu hổ, nói năng không còn lưu loát, “Diệp công tử, luận kiếm đại hội chính ngọ mới tổ chức. Lão gia phân phó, nếu Diệp công tử hết bệnh có thể đứng dậy rồi, vậy đến hậu đường của Tụ Nghĩa đường uống chén trà, sau đó mọi người cùng đi đến đài diễn võ phía sau núi. Còn có rất nhiều võ lâm danh túc sẽ đến, lão gia còn nói, Diệp công tử nếu có hứng thú, đừng ngại đến tiền thính cùng nhau gặp gỡ.”

Dạ Ngữ Hạo từ chối cho ý kiến cười cười, đột nhiên ‘di ’  một tiếng. ” Đài diễn võ?” Cùng Hiên Viên nhìn nhau, vẻ mặt Hiên Viên đã sớm là dở khóc dở cười.

“Tiểu cô nương, đài diễn võ phía sau núi này, có phải là Hiên Viên đài do hoàng đế cho đúc không?”

“Đúng vậy.” Tỳ nữ không biết vì sao câu trả lời của mình sẽ làm cho sắc mặt hai người kia trở nên quái dị như vậy.

Dạ Ngữ Hạo câm miệng, bưng bát chè hạt sen táo đỏ đến ăn, hạt sen này tên chính xác là liên trung chi trân, vừa đúng lúc vào miệng mềm ngọt thơm mát, cả miệng đều thơm lừng làm tăng khẩu vị lên không ít.

Cửa nhẹ nhàng truyền đến tiếng đập cửa. Liên Oa đứng ở cửa, thay đổi một thân nhu lam sam tử màu vàng, váy hơi đỏ, tóc dài vấn thành búi, khuôn mặt nhỏ nhắn sở sở liêu nhân. Sóng mắt lưu động, tươi đẹp thoát tục, quả thật là sắc đẹp khó gặp. Đáng tiếc lúc này mí mắt mang chút sưng đỏ, không biết là ngủ không đủ hay là đã khóc, luôn luôn mang theo vài phần ảm đạm.

” Liên Oa, điểm tâm sáng đã nếm qua sao?” Hiên Viên thấy nàng, vui vẻ vẫy vẫy tay. “Còn không có ăn thì đến cùng nhau ăn đi.”

Liên Oa ngạc nhiên nhìn hai người một cái, mở miệng muốn nói, hai tay xoay xoay đến nhanh.

“Ta mới vừa rồi đã ăn xong. . . . . . Diệp tướng công. . . . . . Ta. . . . . .”

Dạ Ngữ Hạo ngắt lời của nàng. “Nếm qua vậy là tốt rồi, chúng ta vừa lúc ăn no.” Đứng dậy hướng về tỳ nữ áy náy cười.

“Tiểu cô nương, trang chủ khách quý thật nhiều, chúng ta sẽ không đi quấy rầy hắn, thỉnh ngươi chuyển cáo một tiếng, chúng ta hiện tại trực tiếp đi phụ cận đài diễn võ nhìn xem phong cảnh, có Liên Oa quen dẫn đường, tin tưởng sẽ không lạc.”

“Thế nhưng. . . . . .” Tỳ nữ có chút sốt ruột nói.

“Nếu ngươi lo lắng, có thể đem những lời này nói cho tiểu thư nhà ngươi, tùy tiểu thư nhà ngươi thay bọn ta nói vài lời hay đi.” Dạ Ngữ Hạo ôn tồn ngắt lời tỳ nữ. “Kỳ thật những chuyện này ta đã sớm cùng tiểu tỷ của ngươi nói qua, ngươi cứ việc nói chi tiết với nàng. Ta sẽ không hại ngươi.”

“Tiểu thư? ! Như thế nào lại? !” Tỳ nữ trợn tròn con ngươi xinh đẹp.”Chẳng lẽ. . . . . .”

Dạ Ngữ Hạo cho nàng một nụ cười chính là như vậy.

“Nga ~~~~~~~~~”Tỳ nữ rốt cục hiểu ý, khanh khách cười đánh giá Dạ Ngữ Hạo. “Khó trách tối hôm qua tiểu thư vẫn vì hai vị nói lời hay. Nếu như vậy, Diệp công tử xin cứ tự nhiên. Phụ cận này trừ bỏ Hiên Viên đài, còn có Liễu Nghị tỉnh, Phong Sơn ấn, Xạ Giao đài, Lãng Ngâm đình. . . . . . Công tử có nhàn không ngại dạo một vòng đi, chỉ cần trước chính ngọ đến diễn võ đài là được.”

——————-

Dựa theo đề nghị của tỳ nữ, ba người đi mã lang muốn mượn ba con ngựa thay cho đi bộ.

Mấy con ngựa tốt đưa ba người lên núi ngày hôm qua không thấy đâu, ước chừng là đều bị dắt đi đón khách, mấy con còn lại tuy không phải tàn nhược, nhưng trông cũng không khá hơn, cùng đám lương câu kim tiêu ngọc cẩm, béo phì mập mạp của lai khách đến sơn trang ở hành lang bên cạnh mà so sánh, quả thật là một trời một vực.

May mà ba người cũng không để ý loại vấn đề này, chỉ cần có ngựa thay cho đi bộ là tốt rồi. Do mã đồng tuỳ ý tuyển ra hai con ngựa, sau đó Liên Oa lại chọn cho nàng một con mà nàng thích, ba người liền dắt ngựa chậm rì rì xuất môn. Nghe được phía sau có tiếng vó ngựa ‘hổ thẹn’ mà rung động, trên sơn đạo thỉnh thoảng có vài nhân sĩ cùng giang hồ danh túc phi băng băng lướt qua, ba người cho ngựa đi chậm, dứt khoát ở bên đường thưởng ngoạn phong cảnh.

” Đây không phải Diệp huynh cùng Tuyên huynh sao ~”Một tiếng gọi truyền đến từ phía sau, Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo ghìm cương ngựa, vó ngựa như gió cuốn qua, chợt dừng lại ở bên cạnh ba người, cuốn theo bụi bay đầy trời, hai người mặc dù nâng tay áo lên chắn, vẫn hứng một đầu đầy bụi.

Bụi bậm tan mất, một đám thiếu niên tiên y nộ mã hi hi ha ha ghìm cương ngựa, kẻ này tán thưởng con Hoa Lưu của ngươi hảo, kẻ kia lại khoe con Ô Trĩ của hắn rất tốt, ca ngợi lẫn nhau xong mới hướng về phía Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo thi lễ.

“Diệp huynh, không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt, hai vị không đến Tụ Nghĩa đường cùng Thu trang chủ và Thu cô nương sao?” Nói chuyện chính là thiếu niên tú sĩ đi theo bên cạnh Thu Ly Y hôm qua. Phóng nhãn qua, trong đám thiếu niên kia còn có mấy người nhìn rất quen mắt.

Không ngừng phẩy phẩy bụi bậm bám trên ống tay áo, Hiên Viên trừng mắt với đám tiểu quỷ không biết sống chết, hai tay đã muốn ngứa — lão hổ không phát uy, các ngươi liền dám động thủ trên đầu thái tuế sao! Buồn cười! !

Dạ Ngữ Hạo vốn cũng là muốn tức giận, nhưng khi thấy bộ mặt luôn cứng nhắc của Hiên Viên hé ra sắc mặt thối, lại cảm thấy thú vị, ngẫm lại sự tình cũng không cần phải nháo quá lớn, liền nhìn Hiên Viên mỉm cười, mang ý trấn an. Kết quả Hiên Viên thấy, sắc mặt càng khó xem.

– ngươi người nầy, dám đem trẫm xem như tiểu quỷ Y Kỳ kia mà hống vậy thôi sao! Muốn trấn an trẫm phải dùng ngon ngọt mới được.

Dạ Ngữ Hạo nhìn liền hiểu được, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hắn cũng trả về một cái liếc mắt.

. . . . . .

Hai người chỉ lo ngươi nhìn ta, ta coi ngươi, kết quả đám thiếu niên đã bị vắng vẻ mất. Thiếu niên tú sĩ giới thiệu xong hai bên, thấy hai người Tuyên Diệp im lặng không lên tiếng, còn nghĩ chắc là bọn hắn đang chấn kinh khi nghe uy danh của đồng bạn mình, cảm thấy đại duyệt.

” Diệp huynh hôm qua ở trước mặt Thu cô nương cũng có chút uy phong, thủ pháp một tay tiếp ám khí làm cho Điền mỗ xem thế là đủ rồi, không biết hôm nay Diệp huynh ở trước mặt đông đảo cao thủ còn có thể có biểu hiện gì, thực khiến cho Điền mỗ chờ mong.”

Hắn đối với thảm cảnh thất thủ hôm qua của mọi người vẫn không tin phục, sau lại tìm hạ nhân hỏi thăm lai lịch của Diệp Hạo, cân nhắc một đêm, tỉnh ngộ ra Diệp Hạo chẳng qua là có thủ pháp tiếp ám khí hảo một chút thôi, luận thực tài không hẳn có cái gì hay ho, vì vậy mới chọn cách lảng tránh bọn họ, bằng không nếu có cơ hội trước mặt Thu cô nương thi thố tài năng thì tại sao lại muốn đẩy đẩy trốn trốn.

“Khách khí khách khí.” Dạ Ngữ Hạo không tập trung trả lời qua loa, trường tiệp hơi hơi rủ xuống, che khuất tầm nhìn của con ngươi, phía dưới đã bất động thanh sắc đá, đạp Hiên Viên một cước, Hiên Viên cũng mỉm cười, thân hình bất động, giữ chặt lấy chân nhỏ.

Thiếu niên tú sĩ tưởng là tâm hắn đang khiếp đảm, tiến sát từng bước. “Thủ pháp ám khí của Diệp huynh có thể thấy rằng cao minh, nhưng không biết công phu quyền cước binh khí lại là như thế nào? Phải biết rằng trong luận kiếm đại hội lần này, võ học chỉ ở mức tầm thường mà muốn đi cửa sau bất chính, là trèo lên không được lên nơi thanh nhã đâu.”

Lời này cực kỳ không khách khí, đem Dạ Ngữ Hạo xếp vào hàng bàng môn tả đạo. Những thiếu niên tâm trạch nhân hậu còn lại đã phác giác không ổn.

“Vô phương vô phương.” Dạ Ngữ Hạo mỉm cười, khóe mắt lại mang chút tức giận — nhiều năm trước thị phi vinh nhục đều sớm vứt bỏ, hiện giờ sao có thể bị những lời lẽ nhàm chán của đám thiếu niên này làm tức giận cho được, hắn tức giận chính là Hiên Viên cư nhiên dám trắng trợn vươn chân đến cọ xát tiểu thối của hắn.

Mọi người thấy Diệp Hạo đã tức giận nhưng không mảy may tỏ vẻ, một bộ phận thì cho là khí độ của hắn không tồi, mới không cần cùng Điền thiếu niên so đo tính toán, một bộ phận khác lại cho rằng hắn khiếp sợ, cho nên mới không dám tức giận. Mà bộ phận này tất nhiên là lấy Điền thiếu niên làm đại biểu.

” Nếu Diệp huynh không phản đối, Điền mỗ nguyện cùng Diệp huynh thử xem, rốt cuộc Diệp huynh có tư cách lên diễn võ đài hay không, chớ để sư môn mất mặt.”

” Không dám không dám.” Dạ Ngữ Hạo thuận miệng đáp lời, mày hơi hơi nhíu lại, Hiên Viên này thật to gan, cư nhiên trên con đường lớn cười đến mức nhục dục như vậy! Lần này mà buông tha cho ngươi thì tên của ta sẽ viết đảo lại!

Hiên Viên sắc tiếu mị mị nhìn hắn, môi không tiếng động đóng mở: Hạo, Ngữ, Dạ

Chúng thiếu niên đều dùng ánh mắt xem thường nhìn ba người, trong chốn võ lâm coi nặng nhất sư môn, một khi bị người ta khinh miệt sư môn, đó là vũ nhục nặng nhất, cho dù cố hết sức cũng phải liều mạng bảo trì danh dự cho sư môn, Diệp Hạo này cư nhiên còn im lặng không lên tiếng, chỉ dám nhìn vị bên cạnh kia xin giúp đỡ. . . . . .

“Đáng giận!” Diệp công tử không có được sự giúp đỡ của vị trợ thủ kia, rốt cục không thể nhịn được nữa, tùy tay ra một chưởng–

Hướng về phía vị trợ thủ kia của hắn mà đánh tới!

Họ Tuyên hiển nhiên sớm biết bất thường, một phen né tránh. Chỉ nghe nổ “Ầm” một tiếng, cự nham trên vách núi hung hăng bị phá vỡ thành một cái sơn động đen và sâu hơn hai trượng.

. . . . . .

. . . . . .

Bọn công tử thiếu niên á khẩu, nhìn thấy sương khói quanh quẩn ở bên miệng hắc động lớn đến mức người có thể chui vào ở, còn có một người thi triển khinh công truy một thân ảnh đang vội vàng đỡ trái hở phải xung quanh ba con ngựa, sau một lúc lâu phát không ra tiếng.

” Phích lịch đạn. . . . . .” Điền thiếu niên rốt cục phát ra một tiếng, khàn giọng, cũng không biết nên tìm được đường sống trong chỗ chết mà vui mừng đi, còn đang mạnh miệng. “Hắn nhất định là dùng phích lịch đạn. . . . . . Không có khả năng, không ai có thể phát ra nội lực mạnh như thế. . . . . . Không có khả năng. . . . . .”

——————-

Danh tiếng của Tiêu Tương sơn trang dường như không tồi, một hàng ba người gần buổi trưa tới phụ cận diễn võ đài, mới phát hiện hội trường sớm bị người chen đến chật ních. Cũng không chỉ là những người khách đặc biệt ở Tiêu Tương sơn trang, võ lâm các môn phái đều có đại biểu đến đây, còn có cao thủ các loại trên giang hồ, tham gia có, xem náo nhiệt có, trên sơn đạo còn có người không ngừng đi lên. Cả diễn võ đài náo nhiệt có thể sánh bằng hội chùa, chỉ thiếu người bán hàng rong xuất hiện mua bán nữa là đủ.

Nếu như ngày xưa, thấy trường hợp như vậy Dạ Ngữ Hạo đã sớm một chút xoay người bỏ đi rồi, nhưng hôm qua đã đáp ứng Thu Ly Y, hiện tại cũng không thể không tìm một nơi thuận tiện để hành động. Nhìn chung quanh một lát, lúc còn đang nhức đầu, may mắn ba người vừa tới gần đã bị Lôi Bách Động đang đón khách nhìn thấy, liền phân phó đám tiểu tử thuộc hạ đi qua đem ba người đưa đến phụ cận chủ đài.

Tất cả bốn phía đều là đám đông, rộn ràng nhốn nháo, nhân khí đun nóng khí trời, Liên Oa đầy người đổ mồ hôi, chỉ có thể cúi đầu nhắm mắt theo phía sau hai người, nhận thức quần áo nguyệt sắc cùng quần áo cẩm hoàng, mù quáng đi tới.

Hơn nữa ngày mới nhiễu qua được đám người đi vào phụ cận chủ đài, ngồi bên kia cơ hồ đều là thiếu niên hào kiệt đã gặp mặt ở sơn trang, gặp nhau mỉm cười, nhưng nụ cười nhiều ít có chút cứng ngắc, đem Dạ Ngữ Hạo trở thành đại địch trong cảm nhận. Về phần đám người mới vừa rồi gặp được ở sơn đạo, thấy hắn nếu không phải quay đầu không nhìn thì chính là địch ý hoặc không phục hoặc sùng bái hoặc sợ hãi mà nhìn qua.

Thời gian bọn họ tới nắm chắc thoả đáng, ngồi xuống không lâu, xa xa truyền đến một tiếng khánh vang, réo rắt quanh quẩn giữa đàn sơn. Bốn phía dần dần yên tĩnh, có người hô: “Vũ Đương Thiên Tuyền đạo trưởng đến. . . . . . Thiếu Lâm Ngộ Hành đại sư đến. . . . . . Thanh Thành Tùng Phong đạo trưởng đến. . . . . .”

Võ lâm danh túc theo tên từng bước từng bước nối đuôi nhau mà vào, xuyên qua con đường gấm trải dài, đi lên tọa trường đằng sau diễn võ đài, lần lượt ngồi xuống. Thu trang chủ thân là chủ, đương nhiên cùng chư lão ngồi trên chủ toạ, chỉ là không nhìn thấy Thu cô nương.

Người chủ trì báo ra cái tên cuối cùng.

“. . . . . . Võ Thánh, Liễu trang chủ đến.”

Tên lọt vào tai, hai người một mực khe khẽ nói cười yến yến phía dưới đều cứng lại rồi, ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, đột nhiên cùng đưa tay chỉ vào đối phương kêu lên:”Tiêu Tương sơn trang!”

- – bọn họ rốt cục nhớ tới mình đã quên cái gì rồi, đó là chuyện vài thập niên trước, lão trang chủ phu nhân của Tiêu Tương sơn trang cùng nãi nãi của Võ Thánh trang là tỷ muội kết bái, với tầng quan hệ này Liễu Tàn Mộng thấy Thu trang chủ, sợ là phải gọi một tiếng cữu cữu rồi. . . . . .đúng là quan hệ ba nghìn dặm a.

Ngẩng đầu lên, vị mặc trường bào xanh ngọc kia, thoạt nhìn thành khẩn, trung thực, lương thiện, tinh khiết đến tột đỉnh chính là liễu Đại công tử đang nhanh nhẹn đi đến, hào kiệt chung quanh không ngừng hướng hắn chào hỏi đáp lễ.

Khoảng cách gần như vậy, vị trí dễ làm người khác chú ý như vậy. . . . .

Liễu Tàn Mộng quả nhiên ngẩn ngơ, dừng lại cước bộ. Ba người xa xa nhìn nhau một lát, đều có cảm giác vớ vẩn buồn cười.

Liễu Tàn Mộng khụ một tiếng, đột nhiên dời đi phương hướng, không về phía trước mà hướng hai người đi tới. Gần vạn ánh mắt ở đây đều dõi theo cước bộ của hắn, dừng ở bên cạnh Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo.

Thu trang chủ trên đài đã muốn vươn thân nhòm sang, không biết vì sao Liễu Tàn Mộng lại mang vẻ mặt quái dị chạy đến bên kia.

“Các ngươi a các ngươi. . . . . .” Liễu Tàn Mộng nhìn hai người không ngừng lắc đầu thở dài, cơ hồ ngay cả nói đều nói không được. “Không nghĩ tới các ngươi cư nhiên cũng tới! Hai vị thỉnh cùng tiến lên đài ngồi đi, miếu nhỏ dung không nổi hai tôn đại Bồ Tát các ngươi, nếu để cho các ngươi tiếp tục ngồi ở chỗ này, Quân Sơn đều muốn sụp đổ.”

” Làm sao bì kịp tôn đại Bồ Tát như Liễu huynh đây.” Hiên Viên nhìn thấy Liễu Tàn Mộng ngược lại có vài phần cao hứng, bởi vì nghe nói tiểu tử này vừa chọc ra một cái đại phiền toái. “Bất quá gần đây Liễu huynh không phải ở biên ngoại đắc ý sao, như thế nào lại chạy tới Động Đình tham gia luận kiếm đại hội này chứ?”

Hiên Viên lời này vừa nói ra, không riêng Liễu Tàn Mộng, Dạ Ngữ Hạo cũng nhịn không được liếc hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro