phần 53-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngự thư phòng, tiểu tử kia không quấy rối, cũng không có ý xấu, còn thật sự chăm chú lật xem tấu chương mà phụ hoàng của nó đã phê tốt.

Kết quả nó thực may mắn lật tới bái thiếp kẹp ở bên trong tấu chương. Bái thiếp là ngày hôm qua đưa tới Kì vương phủ, do ca ca nàng chuyển tấu vào cung, nàng lại như thế nào mà không biết nội dung trong đó là gì kia chứ? Chẳng qua là không nghĩ tới Hoàng Thượng còn không có ra mặt, chỉ sợ tiểu tử trước mặt sẽ đi trước. . . . . .

” Tử viết: có bằng hữu từ phương xa tới thăm, chẳng phải là điều vui mừng hay sao? Huống chi Liễu thúc thúc đường xa mà đến, ta làm con cháu hẳn là nên đi trước thỉnh an hắn, mới phù hợp cấp bậc lễ nghĩa.” Vô Danh mặt không đổi sắc nói đến đúng lý hợp tình. Trong lòng lại là thầm nghĩ phụ hoàng sẽ không mang theo nó đi đâu, trốn cũng trốn không kịp nữa là.

Kì Hồng Tụ đen mặt. Nàng cũng nghĩ đến chỉ cần Liễu Tàn Mộng thấy bảo bảo Vô Danh khẳng định sẽ càng thêm liên tưởng. Đến lúc đó để hắn đoán bừa mà trúng. . . . . Sợ là từ nay về sau Hoàng Thượng phải thường xuyên “trường thủ không khuê ” rồi

“Huống chi, có Hồng Tụ a di cùng, sẽ không có việc gì đâu.” Vô Danh ngọt ngào cười.

” Nhưng Hồng Tụ còn muốn chờ Hoàng Thượng trở về phục mệnh.” Nàng phải chống cự, chống cự lại chống cự.

“Như vậy nga.” Vô Danh bảo bảo thất vọng cúi cái đầu nhỏ xuống.” Vậy Hồng Tụ a di chờ phụ hoàng là được rồi. Nhưng Vô Danh tự mình không biết đường đi. Bữa tối hôm nay nếu như không trở lại kịp, còn thỉnh a di thay ta nói với phụ hoàng một tiếng.”

Sau một lúc lâu. . . . . .” Hồng Tụ — bồi ngài là được rồi.” Chống cự thất bại!! Ô — nàng phải rời xa hoàng cung, nàng phải rời xa kinh thành — nếu như sau khi trở về nàng còn giữ được mệnh thì hãy nói. . . . . .

.

.

.

Vừa qua khỏi chính ngọ, Liễu Tàn Mộng nhàn nhã ở trong hoa viên của phủ đệ nhà mình uống trà.

Chủ ý suy nghĩ cả một đêm, luôn mãi cân nhắc mới phát hiện còn hơn lặng lẽ tham nhập hoàng cung có thể bị đại nội cao thủ vây công, không bằng quang minh chính đại đưa lên một cái bái thiếp, thỉnh ‘cô dâu mới’ nhà người ta tới uống chén trà, thưởng cái hoa, thuận tiện dò xét tin tức sẽ an toàn hơn, cũng tin cậy hơn.

Ít nhất điểm ấy mặt mũi chính mình vẫn phải có. Thiếp mời đêm qua đưa đến Kì vương phủ, tin rằng hiện tại đã ở trong tay Hiên Viên đế. Phỏng chừng cũng chính là hôm nay hoặc là ngày mai sẽ có tin. Ân, hành tung của Dạ Ngữ Hạo luôn luôn bất định, đến lúc đó nếu có thể xuất hiện, phạm vi kết luận kia liền rút nhỏ đi rất nhiều.

“Trang chủ!” Một người tùy tùng hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, còn kém tí nữa là té ngã một cái.

“Chuyện gì, còn kích động như vậy.” Liễu Tàn Mộng nhấp khẩu trà, nghĩ thầm bọn Hiên Viên sẽ không nhanh như vậy chứ?

“Khách nhân — có khách nhân –“

“Liễu trang chủ, Hồng Tụ mạo muội quấy rầy .” Người chưa tới, hương đã phiêu trước. Thanh âm mềm nhũn tê dại cũng lắc lư du theo tiến vào.

Chỉ thấy hồng y nữ tử đứng thẳng ở cửa nhỏ, quyến rũ vạn phần.

Cho dù là Liễu Tàn Mộng trấn định, dáng tươi cười trên mặt cũng không thuận theo hơi hơi cứng đờ: “Nguyên lai là Hồng Tụ quận chúa, như thế nào không đánh tiếng trước để tại hạ đi nghênh đón a.”

Liễu Tàn Mộng bày ra vẻ mặt tiếc hận, trong lòng lại kêu khổ thấu trời. Vị quận chúa tiểu thư này độ khó chơi chỉ sợ còn muốn ở phía trên chủ tử của nàng.

“Không dám không dám. Hồng Tụ cùng Liễu đại ca đã lâu không gặp, đặc biệt đến tiếp. Thuận tiện hỏi thăm tin tức của Y Y muội muội. Hồng Tụ nhớ nàng đến mức có thể tưởng tượng được a.” Kì Hồng Tụ cười duyên một tiếng, tự đi đến.

“Y Y cũng tưởng niệm quận chúa a. Mới đây còn nhờ ta ân cần thăm hỏi quận chúa đây. Đáng tiếc nàng phải chủ trì gia sự, không thể đến đây.” Liễu Tàn Mộng đả rắn tùy côn, trong lòng giờ phút này lại thật sự là nhớ muội muội đến rất là nhớ. Vấn đề của nữ nhân đương nhiên do nữ nhân giải quyết sẽ tốt hơn.

Liễu Tàn Mộng một bên bảo người hầu phụng trà, một bên suy nghĩ ý đồ đến đây của đối phương, một bên đánh giá Kì Hồng Tụ — cùng với tiểu ‘ tuỳ tùng’ đi theo bên người nàng. Xem bộ dáng ước chừng bốn năm tuổi, cẩm y ngọc quan, cao không đến nửa người mình. Tướng mạo nha, há lại chỉ dùng hai chữ xinh đẹp là có thể hình dung. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không công nộn nộn được khảm một đôi mắt trong vắt thật to, con ngươi hắc bạch phân minh chuyển a chuyển, như hai khỏa trân châu chuyển động.

Tiểu hài tử này, tựa như gặp qua chỗ nào rồi. Ở đâu đây, ở đâu đây, ở đâu chứ. . . . . . Diện mạo  của tiểu hài tử này chói mắt như thế, rốt cuộc là hắn ở chỗ nào gặp qua? Liễu Tàn Mộng tẫn trong óc ra sức nghĩ.

Kì Hồng Tụ ở mặt ngoài tự tại bình thường, trong lòng lại đem tất cả thủ vệ của hoàng cung bao gồm cả ám lưu đều hận. Nàng mang theo tiểu tổ tông một đường ‘ngông nghênh’ ra cung, ven đường còn lưu lại nhiều manh mối như vậy, chính là mong chờ có người sớm một chút phát hiện tìm không thấy tiểu tổ tông sẽ chạy đi bẩm báo Hoàng Thượng. Không nghĩ tới hiện tại một chút động tĩnh cũng không có. Một đám thùng cơm!

Người hầu bên cạnh bằng tốc độ nhanh như chớp dâng nước trà điểm tâm, lại bằng tốc độ nhanh như chớp lui đến xa xa. Bên trong tiểu hoa viên hoà thuận vui vẻ lại hoà thuận vui vẻ, nhưng sức dãn bên trong lại làm cho người ta da đầu phải tê dại.

Chỉ có cái ‘ngòi nổ nhỏ’ vẫn hai tay thong dong nâng lên chén trà trước mặt chính mình hướng Liễu Tàn Mộng đưa tới: “Liễu thúc thúc, tiểu chất vấn an ngài.”

Cái gì? Liễu Tàn Mộng hồ nghi nhìn nó một cái, lại thay đổi phương hướng nhìn Kì Hồng Tụ một bên. Chỉ thấy đối phương cười’ quyến rũ’ : “Liễu trang chủ, đây là tiểu bối bà con xa của nhà Hồng Tụ, nghe nói ngài đã tới, vì ngưỡng mộ nên quấn quít lấy ta muốn ta dẫn nó đến xem ngài.”

Nga, nga. Liễu Tàn Mộng gật gật đầu, tạm thời không để ý tới lời này thực hay giả, hắn tiếp nhận trà của nó, nháy mắt nở một nụ cười thoạt nhìn thực hiền lành: “Tiểu oa nhi, ngươi tên là gì a? Nhà ở nơi nào?” Hắn vẫn là không nghĩ ra được.

“Tiểu oa nhi kêu Vô Danh. Nhà ở kinh thành.” Vô Danh còn thật sự một chữ một chữ đáp. Vô Danh? Liễu Tàn Mộng giật giật mí mắt, không thể nào. . . . . .

Chỉ nghe tiểu tử kia dùng khẩu khí thực sùng bái nói: “Vô Danh đã sớm nghe nói Liễu thúc thúc là người cực thông minh, lại tôn là võ thánh, văn võ song toàn, giẫm một cước sẽ làm thiên hạ chấn động. Không nghĩ tới hôm nay có thể chính mắt nhìn thấy gần như vậy, Vô Danh thật sự là rất cao hứng !”

“Thúc thúc nhìn thấy ngươi cũng thật cao hứng a.” Tiểu oa nhi đáng yêu cỡ nào, tuyệt không giống tên hoàng đế nào đó. Liễu Tàn Mộng lập tức có điểm ngất ngây.

Khóe miệng nhỏ của tiểu oa nhi hướng hai bên loan loan: “Ta nghe người ta nói, Liễu thúc thúc nhân xưng võ thánh, vậy võ công khẳng định là phi thường phi thường lợi hại ni?”

“Lợi hại gì chứ, ha hả, đó là các bằng hữu cất nhắc mà thôi.” Liễu Tàn Mộng tiếp tục bị nụ cười của tiểu oa nhi kia cảm động, cái gọi là thanh thủy xuất phù dung, không gì hơn cái này.

” Vậy, có thể cho Vô Danh mở mang kiến thức một chút sao?” Vô Danh cầm lấy một cái chén trà trống không đưa tới, “Mọi người nói niêm hoa chỉ của Liễu thúc thúc rất lợi hại, có thể đem cái chén này bóp nát không? Mọi người trong nhà của Vô Danh không làm được?”

“Không thành vấn đề. Thúc thúc niết cho ngươi xem.” Vì thế Liễu Đại trang chủ thực hào khí thi triển niêm hoa chỉ đem cái chén bóp nát: “Oa, Liễu thúc thúc thật sự rất lợi hại.” Vô Danh lại đưa một cái qua. Cái thứ hai cũng nát. Kế tiếp là cái thứ ba, thứ tư, thứ năm. . . . . Liễu Tàn Mộng đem một đám chén có thể sử dụng trên bàn niết đến nát bấy, nụ cười không giảm.

Sau đó ở một cái chén cuối cùng cũng xong đời, dị thường dịu dàng hỏi một câu: “Công phu của thúc thúc coi như lợi hại chứ, còn muốn thúc thúc biểu diễn cái gì nữa không?” Ân, ân, lấy bản trang chủ ra diễn tạp kỹ, mi đúng là dũng khí khả gia.

Vô Danh le lưỡi, nghĩ thầm rằng quả nhiên mông lão hổ sờ không được. Nó chạy nhanh đến phía sau Kì Hồng Tụ, lộ ra nửa cái đầu nhỏ cười tủm tỉm nói: “Thúc thúc thật sự lợi hại như mọi người nói vậy, Vô Danh sau khi lớn lên cũng muốn cùng với thúc thúc lợi hại giống nhau.”

Liễu Tàn Mộng sửng sốt, ngược lại cười to.” Khá lắm, tiểu oa nhi thông minh, không biết phụ mẫu nhà ai có phúc khí như vậy, sinh được một bảo bối như vậy. Ta thật đúng là hâm mộ a.”

Kì Hồng Tụ một bên ha ha cười nói: “Liễu trang chủ bản lĩnh thông thiên, nhất định cũng có thể — sinh — một nhi tử tốt như vậy.” Hy vọng sau khi sinh đừng hối hận a.

Liễu Tàn Mộng nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào oa nhi: “Ngươi đã tự xưng con cháu, ta làm trưởng bối cũng không thể mất thể diện. Ngươi muốn cái gì? Thúc thúc tìm cách tìm đến cho ngươi, làm quà gặp mặt.”

Con mắt Vô Danh vừa chuyển, trực tiếp chỉ vào một sợi tơ tằm vàng nhạt bên hông Liễu đại thiểu.” Vô Danh không dám làm phiền thúc thúc, cái này được rồi, màu sắc thật xinh đẹp.”

Ân, cái này thôi. . . . . . Liễu Tàn Mộng không khỏi cười khổ. Đang muốn đưa tay cởi xuống, chỉ nghe có người cười nói: “Bảo bảo, đoạt thứ yêu thích của người khác không phải việc quân tử nên làm, sau này nên nhớ đọc nhiều sách thánh hiền một chút.”

Giọng nói chưa dứt, một đạo thân ảnh màu vàng xuất hiện ở bên trong tầm nhìn của mọi người.

Hô, Kì Hồng Tụ rốt cục thở ra một hơi dài, bất chấp hình tượng mỹ nữ, trực tiếp tê liệt ngã xuống trên ghế.

“Phụ hoàng.” Vô Danh bảo bảo reo hò một tiếng, hướng hắn chạy đi, bị Hiên Viên bế vào lòng.” Phụ hoàng vội xong rồi? Vô Danh hảo nhớ người nga.”

“Phải không?” Hiên Viên rất là yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của Vô Danh bảo bảo. “Trẫm cũng nhớ con, nhớ bộ dáng chép sách chép đến trên mặt toàn là mực nước. Biết không?” Hắn ở bên tai đứa con thấp giọng cười nói: “Còn có, cha thân của con cũng rất nhớ con, hắn đang ở trong cung chờ con trở về đấy.”

Mắt to trát trát, lại trát trát. Vô Danh nhất thời không có khí lực. Ô — vì cái gì không ai nói cho nó hôm nay cha thân sẽ trở về? Là vì chuyện nghịch ngợm nó làm nhiều lắm sao?

Khuôn mặt chôn ở trong lòng ngực Hiên Viên, bắt đầu thứ một ngàn linh một lần tự kiểm điểm tự kiểm điểm tự kiểm điểm. . . . .

Liễu Tàn Mộng đứng ở cách đó không xa, võ thánh, Liễu đại trang chủ, chứng kiến bộ dáng một lớn một nhỏ vô cùng thân thiết rốt cục cũng nghĩ ra tiểu oa nhi giống ai.

Vị tiền nhiệm của Vô Danh giáo kia. . . . . Tướng mạo cùng Dạ Ngữ Hạo tựa như từ một cái khuôn mẫu ấn ra, bất quá là thu nhỏ lại mà thôi.

Tiểu oa nhi là đứa con của Hiên Viên, nhưng tướng mạo của tiểu oa nhi lại là bộ dáng của Dạ Ngữ Hạo. . . . . .

Liễu đại thiểu nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, quan hệ trong lúc đó, muốn nói không cần nói cũng biết sao?

” Trẫm quản giáo không nghiêm, để Vô Danh quấy rầy Liễu huynh.” Hiên Viên cười khẽ.

” Đâu có đâu có. Tiểu oa nhi thiên chân khả ái, dung mạo có thể sánh bằng thiên nhân, nói vậy mẫu thân càng khuynh quốc khuynh thành, Hiên Viên huynh hảo phúc khí a.” Liễu Tàn Mộng thật cẩn thận, nghĩ thầm tám phần là hồ ly Hiên Viên này sẽ không trả lời. Không nghĩ tới. . . . . .

“Đó là tự nhiên, thiên hạ đệ nhất, thiên hạ vô song mà.” Hiên Viên mặt mày hớn hở.”Đáng tiếc trẫm đã nhiều ngày bận rộn quốc sự, ước hẹn ngắm hoa của Liễu huynh chỉ có thể ngày khác lại đến.”

“Hồng Tụ, đi trở về.” Vừa dứt lời, một lớn một nhỏ, đã không thấy bóng dáng.

Hồng Tụ nhìn Liễu đại trang chủ khó được có biểu tình hỗn loạn, hé miệng cười, cũng theo rời đi.

Trong hoa viên lại khôi phục yên lặng, chỉ để lại Liễu đại thiểu, đứng ngốc đến khi mặt trời chiều ngã về tây. Ôm đầu suy nghĩ cả buổi, Liễu Tàn Mộng rốt cục cũng bình tĩnh xuống.

Ngẫm lại trạng thái kỳ dị của Vô Danh giáo cùng Thần Tiên phủ vài năm này, nhìn nhìn lại tin tức vài năm thu thập, còn cả tướng mạo của tiểu oa nhi, chỉ có một cách giải thích có thể nói.

Nếu đứa nhỏ kia là Dạ Ngữ Hạo sinh cho Hiên Viên. . . . . . Nhưng mà. . . . . .

Liễu Tàn Mộng hừ lạnh vài cái, trong lòng bốc hỏa. Tưởng rằng hắn ngu ngốc hay sao. Nam nhân sinh tử, căn bản không có khả năng, huống chi Dạ Ngữ Hạo lại cao ngạo. . . . . .

Chậm đã, nguyên nhân chính là vì đó là Dạ Ngữ Hạo, chuyện này mới có thể nói thông được, Vô Đế tiền nhiệm, sâu không lường được, không có gì làm không được, mặc dù là việc mới nghe lần đầu này, có lẽ thực sự có thể. . . . . .

Nhưng là — căn cứ càng chính xác càng là tin tưởng không được. Hiên Viên là phải đem chứng cớ đều giấu đi, ám độ trần thương, vậy mười phần sai .

Nghĩ đến đây Liễu Tàn Mộng thần tình hắc tuyến phịch một tiếng chụp bàn dựng lên, bàn đá nhất thời nứt ra.

.

.

.

Giờ phút này, trong Tử Tuyền cung, Dạ Ngữ Hạo đi xa mới về nhàn nhã nhìn nhi tử bị phạt sao chép kinh Phật.

Trên văn án, Hiên Viên đang phê tấu chương: “Hiên Viên ngươi nói sau khi Liễu Tàn Mộng thấy bảo bảo có thể cho ra kết luận gì đối với bảo bảo?” Dạ Ngữ Hạo đột nhiên hỏi.

“Cái gì cũng không có.” Hiên Viên tin tưởng mười phần.” Chứng cứ càng là rõ ràng hắn càng không tin tưởng.”

“Phải không?” Dạ Ngữ Hạo cười khẽ.”Xem ra ta không cần lo lắng hắn có thể phỏng đoán ra xuất thân của bảo bảo.

Không xong, Hiên Viên thầm kêu, dụng tâm nho nhỏ của mình tựa hồ đã bị nhìn ra.

” Trong khoảng thời gian đi ra ngoài ta rất nhớ bảo bảo. Hôm nay ta ngủ cùng nó. Buổi tối ngươi trở về tẩm cung của mình đi.” Không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng bộ dáng bi thảm của Hiên Viên. Dạ Ngữ Hạo nhấp khẩu trà, tính toán ngày mai phải bắt bảo bảo chép cái gì cho hảo đây? Kim cương kinh chép rồi, ngày mai liền chép Nghiêm kinh đi, vậy ngày mốt chính là. . . . . .

PN5 Nhân quả báo ứng thiên

Đó là thời gian trước khi bảo bảo được ba tuổi, bộ dạng vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, không ranh ma quỷ quái giống như sau này, quả đúng là một tiểu hài tử cực ngoan cực tốt.

Tất cả mọi người trong cung điện tự nhiên là hận không thể đem bảo bảo sủng lên trời. Thế nhưng vẫn có người có chút tham hoa, háo sắc, kém tính, bất lương, vì thích chọc cho bảo bảo muốn khóc mà không khóc, vẻ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu mà biến đổi biện pháp trêu đùa nó.

Đại đức Phụng Thiên năm nào đó tháng nào đó vào một ngày nào đó, Kì thế tử đang đi trong ngự hoa viên, nghe được ở một góc hoa viên truyền đến tiếng cười khanh khách giòn tan, bảo bảo bước chân tập tễnh mà đuổi theo quả bóng da, cung nữ đang cầm tố khăn cùng điểm tâm linh tinh chạy sát theo sau, lập tức cười tít cả mắt, thong thả ung dung từ trong tay áo xuất ra một quả chu quả, tạp sát tạp sát mà ăn.

Tiểu Hạo ngửi được mùi quả, dừng lại cước bộ. Tiểu Hạo rất thích ăn chu quả, nhưng phụ hoàng sợ tuổi nó còn nhỏ chịu không nổi liệt tính của chu quả, luôn không cho nó ăn nhiều.

Từ lần trước bảo bảo ăn hết một mâm nhỏ, ăn đến răng đau ba ngày sau, phụ hoàng đã thật lâu không cho phép trong cung xuất hiện chu quả nữa.

Tiểu Hạo cười khoe ra mấy khỏa tiểu nhũ nha so le không đồng đều trong cái miệng nhỏ nhắn, tung ta tung tăng chạy về phía Kì chủ động yêu thương nhung nhớ. “Kì thúc thúc, ôm!”

— ngày sau sở dĩ Tiểu Hạo có thể nói ra những lời này lưu loát thông thuận như vậy, cùng chuyện ‘giáo dục ban đầu’ này của Kì thế tử phân không ra có quan hệ hay không.

Kì thuận tay ôm lấy bảo bảo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nó hôn tới hôn lui, lại giúp nó sửa sang tiểu điêu mạo bị sai lệch, điểm điểm chiếc mũi xinh xắn của bảo bảo. “Tiểu Hạo gần đây có ngoan không?”

“Quả, quả –” Tiểu Hạo khi đó mới chỉ nói được chút đoản ngữ, cắn chữ không rõ mà nhìn tay áo của Kì thế tử, thực thành thật nói ra nguyện vọng.

Kì buông bảo bảo: “Tiểu Hạo muốn ăn chu quả?” Tiểu Hạo dùng sức gật đầu. Kì từ ám túi trong tay áo lấy ra một quả chu quả, bảo bảo rất chờ mong mà nhìn, Kì quơ quơ, lại đem chu quả bỏ vào trong miệng của mình, tự nhấm nuốt một lát. ” Ân, hương vị không tồi, ăn ngon.”

Bảo bảo mở thật to mắt, nhìn Kì chậm rãi nhai nhai chu quả, hầu kết khẽ động khẽ động. Cái miệng nhỏ nhắn cong cong cũng chép chép theo. Bảo bảo lôi kéo tay áo của Kì làm nũng.”Kì thúc thúc, quả quả!”

Kì lại xuất ra một quả, đưa về phía bảo bảo. Bảo bảo mặt mày hớn hở hé miệng. Đã thấy Kì một cái hồi mã thương, chu quả lại rơi vào trong miệng của chính hắn.

“A! ?” Con vịt nhanh đến miệng còn bay, bảo bảo lăng lăng mà nhìn Kì thế tử, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, hai má phồng to ra, hai mắt to đen như nước sơn trừng mắt nhìn Kì, trong mắt ba phần giận dỗi bảy phân ủy khuất.”Kì thúc thúc, phá hư!”

Hảo — đáng yêu — Kì cười tủm tỉm lại từ ám túi trong tay áo xuất ra một quả chu quả. “Đến, Tiểu Hạo không tức giận nga, ăn quả quả.”

Tiểu Hạo mân chặt môi, không để ý tới dụ hống của Kì thế tử. Kì thế tử hống một lát, thấy thần sắc của bảo bảo càng nhìn càng quật cường, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là xinh đẹp đến không có thiên lý hiện ra vẻ tức giận cùng Dạ Ngữ Hạo giống y như đúc, càng động lòng người, cảm thấy hết  sức thương yêu, liền đem chu quả đưa tới bên môi Tiểu Hạo, mềm giọng hống: “Tiểu Hạo ngoan, vừa rồi là Kì thúc thúc không tốt. Quả này là Kì thúc thúc bồi tội.”

Thần sắc khẽ nhúc nhích, chu quả để ở bên môi, mùi thơm tinh tế xông lên mũi, có thể cảm giác được cả tư vị giòn giòn ngọt ngào của chu quả. Tiểu Hạo chần chờ, chậm rãi hé miệng, đang muốn cắn xuống, Kì thế tử nhanh như thiểm điện, chu quả lại bỏ vào miệng chính mình ăn.

Chu quả yêu thích lại không có. Lần này đã gần sát bên miệng như vậy . . . . . . Đôi mắt cùng chóp mũi đồng thời đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản cũng tức giận đến hồng toàn bộ, trong con ngươi đen như mực có hơi nước khả nghi chuyển a chuyển, vẻ mặt ủy khuất, thập phần đáng thương, vừa oán giận vừa quật cường, Kì chỉ xem thôi tâm cũng đã muốn tan ra, hận không thể đem sao trên bầu trời hái xuống để làm cho bảo bảo cười, vội vàng đem bao nhiêu chu quả bên trong tay áo phủng ra đưa cho bảo bảo. “Bảo bảo ngoan, Kì thúc thúc là hỗn đản, lần này không náo loạn, chính ngươi cầm ăn đi, Kì thúc thúc. . . . . .”

Đang nói, cái lổ tai vừa động, ai một tiếng. “Không tốt, phụ hoàng của ngươi đến đây, lần sau sẽ  lấy cho ngươi ăn.” Hắn nói xong liền chạy trốn đến là mau, thân hình vừa động, dĩ nhiên không thấy nữa. Tiểu Hạo nhìn tay vừa vươn ra mà lấy hụt, nhìn nhìn lại bóng người đã không thấy phía trước, đôi môi nho nhỏ đẩu đẩu. . . . . .”Kì thúc thúc là đại phôi đản, ô –“

Cho nên mới nói, ngày sau Kì thế tử sẽ bị Tiểu Hạo hãm hại bán đứng đến hoàn toàn như vậy, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng có bảo bảo tham gia vào một chân, thực không phải không có nguyên nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro