phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ hồi: Kinh sư tam tuyệt [ hạ ]

Nhiều người tự nhiên sự tình dễ xử lý, mấy vị dược phối hợp lại, đã giải quyết được khổ não về chuyện xuân dược, sau đó Dạ Ngữ Hạo vẫn ở lại trong sương phòng ở hậu viện Thiên Nguyên đổ phường. Mà tất cả thuộc hạ ở kinh thành vì Vô Đế thân chinh đến đổ phường cũng đều đến bái kiến, hết thảy đều theo cách tốt nhất để tiếp đãi. Bình phong bên trong sương phòng làm bằng đá vân mẫu, khảm châu nạm bạc, chăn nệm vừa dày vừa mềm mại, sáng lạn hoa mỹ, kỷ trác y quỹ bày bố đặc sắc hiếm thấy, nhất bôi nhất trản không có cái nào mà không lý thú độc đáo, hết sức khéo léo nhưng vẫn không làm phòng của chủ nhân mất đi nửa điểm phong thái.

Hồng y thiếu nữ Tuỳ Tình cùng tử y thiếu nữ Công Văn đi theo hầu hạ mọi lúc, một người mài mực, một người đốt hương. Hai người đều là lan tâm huệ chất, dáng mạo giải ngữ sinh hương, khi nào mở miệng khi nào ngậm miệng tự có đúng mực, bởi vậy lần này Dạ Ngữ Hạo xuống núi liền đem theo hai nữ tử này bầu bạn, còn Húc, Kiếm hai tên thị vệ nhiều chuyện kia thì để lại trên núi.

Dính dính mực nước, thử xem độ đậm, ý bảo Tuỳ Tình tiếp tục mài thêm mực, Dạ Ngữ Hạo nhấc bút nhíu mày trầm tư.

Liễu Tàn Mộng sắp tiếp nhận chức vị Võ Thánh, vì sao lại đúng dịp xuất hiện ở kinh sư như vậy? Lại đúng dịp ở bát đại ngõ nhỏ cùng mình gặp nhau? Hắn có thể thành công lẻn vào kinh sư như thế mà Ám Vũ vẫn chưa phát hiện, là bọn hắn trước kia vẫn giấu đi thực lực hay sao? Hay là đã liên thủ cùng Thần Tiên phủ?

Mặc kệ là điểm nào có khả năng nhất, đều làm cho người ta phi thường đau đầu. Dạ Ngữ Hạo cúi đầu vẽ loạn trên giấy Tuyên Thành, trước sau vẫn nghĩ không ra một phương pháp lưỡng toàn - quả thực quá khó khăn! Lấy một chọi một, đã đối kháng không xuể một trong hai phương, còn liên thủ như đã nói, vậy cả hai phương đều đánh không được.

Ba phương bất luận là hai phương nào có động tĩnh cũng sẽ làm cho phương còn lại trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, muốn liên hợp với một phương khác lại không tin được đối phương. Kết quả chính là vừa cân nhắc liên minh vừa phải phòng ngừa phản bội, mỗi một phương cũng đã từng cùng một phương khác hợp tác qua, thế nhưng tâm cơ đều quá sâu, không tin được đối phương, cuối cùng thì từ bỏ.

Tựa hồ giống như tình trạng của trăm năm trước. Hắn bắt đầu cười khổ. Trăm năm trước, Vô Danh giáo nắm tất cả lực lượng của giang hồ, Võ Thánh trang nắm trong tay dân tâm thiên hạ, thế nhưng cuối cùng, giang sơn lại lạc vào tay đương kim đế gia Hiên Viên thị.

Đều đã trăm năm, còn không thể hạ binh khí được sao? Thở dài, hắn thu hồi một bút cuối cùng, đoan trang viết.

"Dao thảo nhất hà bích, xuân nhập vũ lăng khê. Khê thượng đào hoa vô sổ, hoa thượng hữu hoàng li.

Ngã dục xuyên hoa tầm lộ, trực nhập bạch vân thâm xử, hạo khí triển hồng nghê.

Chích khủng hoa thâm lí, hồng lộ thấp nhân y. . . . . ." (*~~~)

(*~~~ Cỏ tiên xanh mượt vậy, Vũ Lăng, xuân tràn khe. Trong khe, hoa đào nở rộ, Oanh vàng đậu cành kia.

Ta muốn rẽ hoa tìm lối, Mây trắng nơi sâu lần tới, Hào khí ngất trời ghê.

Sợ hoa nơi sâu đó,... )

Một đoạn Khuyết Thủy Điều Ca ngâm đến đó, không khỏi cảm thấy có vài phần ngây ngốc.

[Khấu khấu] tiếng đập cửa vang lên, sau đó cánh cửa liền bị đẩy ra.

Người vào hiển nhiên là Nhật Quân. Chỉ là sắc mặt hắn không được tốt.

"Đế tòa, Ám Vũ báo lại, Liễu Tàn Mộng vào tháng trước đã chính thức tiếp nhận vị trí Võ Thánh, chỉ là đến bây giờ chưa tuyên bố ra ngoài, nhìn bề ngoài Võ Thánh trang vẫn là do lão trang chủ chủ sự."

Ngắm sắc mặt của hắn, Dạ Ngữ Hạo giơ giơ mi lên, "Còn gì nữa không?"

"Có, tĩnh nam Vương gia rời khỏi chức vị thủ lĩnh ám lưu, chuyên tâm vào chính vụ. Vì hắn không có người nối nghiệp, vị trí này giao cho Kì thế tử."

(*~~~ Ám lưu: hoạt động ngầm, gián điệp)

Dạ Ngữ Hạo nghe vậy bật cười, khó trách sắc mặt Nhật Quân khó coi như vậy, ở trong Kì vương phủ hắn đúng là bị tức không ít, xem ra cho dù Vô Danh giáo cùng Thần Tiên phủ không có trăm năm ân oán thì cũng sẽ kết oán thôi. "Nhật, Nguyệt, hai ngươi không cần mai phục nữa, tìm một lý do để hưu phu hoặc bị hưu đều được, không cần bởi vì những biến chuyển thân phận của thế tử mà nghĩ tiếp tục lưu lại. Tuy rằng thế tử vẫn chưa nghi ngờ các ngươi, cũng không biết thân phận các ngươi, nhưng không thể xem thường Hiên Viên đế.

(*~~~ Hưu phu: bỏ chồng, aka ly hôn)

Nhật Quân nghe vậy khóe môi vừa động, có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy hai thị nữ ở bên cạnh xảo tiếu thiến hề, lời nói bên môi chuyển thành đề tài khác. "Hiên Viên đế hôm nay sau khi lâm triều liền cải trang đi vào Túy Mộng tiểu tạ."

"Túy Mộng tiểu tạ?" Dạ Ngữ Hạo ý bảo Tuỳ Tình đem mặt bàn thu dọn, lại bày giấy Tuyên Thành ra, ảm đạm cười."Xem ra hôm nay thực náo nhiệt ."

Túy Mộng tiểu tạ hôm nay quả thật náo nhiệt, đầu tiên là một vị đại khách nhân họ Tuyên đến đây, bao toàn bộ nhã thính ở lầu hai, gần như đem hồng bài của tiểu tạ đuổi đi, phỏng chừng sơ sơ hôm nay Túy Mộng tiểu tạ đã tổn thất mấy ngàn lượng bạc, mà cái vị chưởng quầy mười bảy mười tám tuổi bị người ta gọi là Chỉ Thiên Tiêu lại có thể không buồn hé môi, tuyệt không kháng nghị, thậm chí còn tự mình đi ra tiếp khách. Vì thế tất cả khách quen chỉ có thể chán nản mà sờ sờ cái mũi, kiềm chế tâm tình muốn đi xem trò hay. Đương nhiên, cũng có không ít người không nhìn được cũng nghĩ muốn tiến lên đập phá, bất quá vị Đại công tử họ Tuyên kia mang theo thật không ít bảo tiêu, mỗi người đều tinh khí sung túc, thân hình cao lớn, cánh tay vạm vỡ, đứng chống nạnh thành hàng, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu người muốn mình bị đập bẹp.

(*~~~Chỉ Thiên Tiêu: quả ớt chỉ thiên: keo kiệt, khó chịu)

Tiếp theo là Tàn Mộng công tử tiếng tăm vang dội trong chốn hoa liễu lẫn chốn võ lâm cũng đến Túy Mộng tiểu tạ. Những khách nhân chờ xem náo nhiệt chờ đến đã muốn thất vọng lại lên tinh thần mở lớn mắt, muốn nhìn một chút xem cảnh tượng của hai vị khách nhân đại bài ngang nhau này gặp nhau sẽ như thế nào. Cố tình Liễu đại thiếu gia cùng Tuyên đại công tử lại là bộ dáng nhất kiến như cố, nói chưa được hai ba câu thì ngươi vỗ vỗ ta, ha ha ha, ta vỗ vỗ ngươi, ha hả a, một bộ cảm tình hảo vô cùng, lại làm cho mọi người thất vọng thấu trời. Đương nhiên, người biết phân biệt hàng tốt xấu đã có thể nhìn ra mà kinh hãi đảm chiến, bị Tàn Mộng công tử vỗ nhiều như vậy mà còn có thể cười ha ha, xem ra Tuyên đại công tử này không phải người bình thường, còn Liễu đại thiếu gia ở trước mặt đế vương cũng không có nhe răng trợn mắt, vậy càng hiếm thấy.

(*~~~nhất kiến như cố: lần gặp đầu tiên đã thân thiết như bằng hữu)

Cho nên, đến khi người thứ ba đi vào, khách nhân đã muốn chạy hơn phân nửa, người khách nhân thứ ba cũng không có gì thần kỳ, bạch y thêu mặt trời mới mọc, bên hông ngọc bội xanh biếc, hé ra khuôn mặt thanh tú tao nhã, nhu thuận như hài đồng dễ bị ức hiếp. Hắn cũng không làm gì, chẳng qua vừa tiến đến liền phá hủy năm cánh cửa, bảy cái bàn, không cẩn thận đá gãy cái thang lên lầu, bất quá người ta là do không cẩn thận thôi, cho nên chưởng quầy cũng không thể làm thế nào, chỉ có trướng phòng tiên sinh sắc mặt có chút thảm, đau lòng nhìn mấy thứ trang hoàng mặt tiền của cửa hàng, đặt biệt là 'hài cốt' của hắc sam thụ vận chuyển từ một nơi ở tuyết sơn gọi là Mê Mộng cốc tới, cảm thấy bàn tính đánh vang vang trong đầu.

(*~~~trướng phòng tiên sinh: người quản lý tiền bạc chi tiêu sổ sách)

" Có bằng hữu từ phương xa tới, vui mừng hớn hở. . . . . . vì lời này của lão sư, cùng uống cạn một chén!" Liễu đại thiếu gia mặc trường sam gấm Tô Châu mầu xanh ngọc, vừa thấy Nhật Quân liền cười ha ha, bắn ngón tay, chén bạch ngọc trên tay liền bay ra ngoài, tốc độ thật chậm, giống như có người nào đó tàng hình hai tay nâng chén dâng tặng, khách nhân còn ở lại xem náo nhiệt đều nhìn đến ngây người.

Nhật Quân biết cái chén kia tốc độ càng chậm thì kình lực càng mạnh, mà ngọc chất mỏng manh, dùng lực đạo đón lấy không tốt sẽ vỡ vụn, mất mặt sẽ là chính mình. Lập tức cũng không dám chậm trễ, tay trái thon dài trắng nõn mở ra, hơi hơi xuất chiêu, tốc độ chén ngọc đột nhiên nhanh hơn, khi tới trên tay hắn thì lại thành uốn lượn, một vòng lại một vòng, tựa như đùa giỡn một chiếc đĩa thông thường. Lực đạo mà Liễu Tàn Mộng thêm ở trên chén ngọc là chí cương, nếu Nhật Quân lấy thủ pháp chí cương đồng dạng để đón nhận, nhất định sẽ dẫn đến kết cục là chén vỡ còn rượu thì bắn tung tóe, nhưng hắn cứ thế nhu lực, tránh đi chính diện giao phong, đem cái chén khống chế ở trong lòng bàn tay, chờ khi cường lực mà Liễu Tàn Mộng truyền vào biến mất, cái chén sẽ hoàn hảo dừng ở trong lòng bàn tay hắn.

Kình lực của cái chén rốt cục hoàn toàn tiêu tan, Nhật Quân bắt cái chén, cúi đầu vừa nhìn, thở dài: "Hảo một chén rượu ngon!" Liền ngửa đầu uống cạn, kì thực là hắn mượn tay áo che giấu, âm thầm đem rượu đổ vào trong ám túi giấu trong tay áo. Nếu người bình thường ở trong hoàn cảnh này, sau khi tiếp được chén rượu thì sẽ thưởng thức rượu ngon. Nhưng Nhật Quân tự biết đối mặt chính là một trong ba con hồ ly gian trá nhất trong chốn võ lâm, xử sự lại càng thận trọng gấp mấy lần.

Nhẹ nhàng bắn ra, chén rượu lại phiêu về trong tay Liễu Tàn Mộng, Nhật Quân cười đến thực chất phác. " Rượu ngon, Võ Thánh tự tay mời quả là mỹ vị, nhưng bổn tọa không thắng lực rượu, vẫn thỉnh Võ Thánh thủ hạ lưu tình."

Liễu Tàn Mộng bị nói móc cũng không để ý, tiếp được cái chén thì cười, trên tay lại rót một chén. "Cũng do tại hạ đối quân tọa bất kính, bất quá chén này tại hạ thay thế vị Tuyên huynh này đại phạt, phạt quân tọa để chúng ta đợi lâu." Nói xong, chén rượu tự trong lòng bàn tay bắn ra, thế công như tên bắn, khi gần tiếp cận trở nên thong thả mà trầm trọng.

Nhật Quân âm thầm mày thẳng mặt nhăn. Lần này là vừa nhu cũng vừa cương, nếu lại dùng phương pháp như lần trước, hai loại lực đạo có tác dụng hỗ tương, chén rượu sẽ vẫn xoay tròn mà không chịu hạ xuống. Lập tức vươn hai tay phủng trụ lấy cái chén, sử xuất kình lực bất đồng, tay trái lấy âm nhu triệt tiêu dương cương trên chén, tay phải dùng dương cương để triệt tiêu âm nhu trên chén, chỉ chốc lát sau, lực đạo trên chén dần dần hòa hợp nhất thể, tay trái hắn đỡ lấy mép chén, tay phải nắm thân chén, an ổn tiếp được. "Bổn tọa thật là không thắng lực rượu, Võ Thánh hà tất phải khó xử."

Liễu Tàn Mộng cười dài." Lễ phải có ba, chén thứ ba này, vẫn là thỉnh quân tọa vui lòng nhận cho." Vừa nói vừa rót chén thứ ba, tùy tay ném đi, làm như không chút lao lực nào, cái chén kia di chuyển càng cong vẹo, giống như không phải trực tiếp bay về phía Nhật Quân.

Cái này Nhật Quân đúng là đầy bụng oán khí, nói không nên lời, coi cái chén kia thế tới toàn bộ không có trọng tâm, có vẻ là kình lực hỗn hợp, nhiều loại mịt mờ không rõ, hơn nữa trên cái chén mang theo vết rạn, cũng không biết là Liễu Tàn Mộng cố ý hay là vô tình tạo thành, cho dù mình thành công tiếp được, cái chén vẫn sẽ vỡ tan, quả thật tổn thương cân não. Nhớ tới Dạ Ngữ Hạo trước khi đi chỉ điểm, hắn liền cài hai tay vào nhau, ngưng khí thành đoàn, khẽ phất hướng về phía cái chén, tiếp theo mười ngón bắn ra, kình lực phát ra bất đồng, có đổi hướng, có tiêu lực, có hộ chén. . . . . . Lần này thời gian càng lâu mới thành công làm cho cái chén rớt xuống, Nhật Quân cực nhanh uống xong rượu, đem cái chén sắp hỏng trả về cho Liễu Tàn Mộng, muốn coi hắn mất mặt.

Liễu Tàn Mộng tự biết nếu đón chén, phải liên tục vận kình lực che chở cho cái chén tự làm tự chịu này, bằng không khó coi chính là hắn. Bất quá nếu hắn đã là cáo già, tự cũng có biện pháp của hắn, sau khi tiếp được cái chén liền thành khẩn cười, đem cái chén ném trên mặt đất, bể nát. "Quân tọa tôn quý, dùng qua đi đồ vật gì đó thì không thể dung người khác đến nhúng chàm, vẫn là đừng lưu lại tốt hơn."

Tuyên đại công tử trường bào mầu hạnh, thêu rồng đính phượng, tay cầm chiết phiến mạ vàng, thẳng đến lúc này mới đồng tâm hiệp lực góp tiếng hảo. "Không nghĩ tới Nhật Quân có năng lực lĩnh hội được Âm Dương Càn Khôn thủ của Vô Đế, hôm nay thật sự là mở rộng nhãn giới. Không nghĩ tới giao tình của Nhật Quân cùng Vô Đế lại tốt như vậy, ngay cả võ học đều có thể đồng thụ." Sau khi nói xong lại mỉm cười mở ra chiết phiến, ánh mắt rất cổ quái.

Liễu Tàn Mộng nhướng mi dương dương tự đắc. " Nguyên lai đó là Âm Dương Càn Khôn thủ, tại hạ năm đó từng gặp qua đế tọa thi triển thủ pháp 'Bồng Lai đệ nhất ' hàng phục Thái Sử Tuyệt, khó trách thần thông ảo diệu. Quân tọa không hổ là tâm phúc quan trọng nhất của đế tọa, ha hả. . . . . ."

"Chuyện võ học, trăm sông đổ về một biển cũng không có gì kỳ quái." Nhật Quân nghe được bọn họ nói bóng nói gió, quả thực tức giận, rõ ràng mắng bọn hắn hiếm thấy kỳ quái. "Hai vị nói cho hết lời, rượu cũng kính xong rồi, có thể để cho bổn tọa nói một chút."

"Tiểu huynh đệ, tuổi còn nhỏ sao lại nói lời khó nghe như vậy a, chúng ta cũng không giới hạn ngươi nói chuyện a." Chẳng qua cho ngươi vội đến không rảnh nói chuyện mà thôi. Hiên Viên Dật nói xong câu đó cũng thấy mình nói quá đúng lý hợp tình.

Quyết định, nhất định phải ghi hận cái tên cười đến loạn thất bát tao này! Dám trực tiếp chọt đến chỗ đau của hắn! Nhật Quân phát thệ trong lòng. "Thật có lỗi, đó là do bổn tọa sai, lầm đem hảo tâm của hai vị xem thành lư phế. Bất quá hôm nay bổn tọa đến đây, cũng là vì đưa thiếp mời của đế tọa. Hai vị thân phận tôn quý, đế tọa cũng không dám khinh thường, đặc biệt mệnh bổn tọa đích thân đưa tới, thể diện cũng đủ lớn đi." Tức giận nói xong mấy lời khách sáo, một câu cuối cùng vẫn là nhịn không được nữa, Nhật Quân dưới tay vừa động, hai thiếp mời như liễu nhược theo gió khinh phiêu phiêu loạn vũ trong khoảng không đi qua.

(*~~~ liễu nhược: Lá liễu mềm yếu)

Liễu Tàn Mộng cùng Hiên Viên Dật đồng thời đưa tay tiếp chiêu, chọn thiếp mời có viết tên mình, lại cùng cười khổ.

" Đế tọa thật đúng là hài hước a."

Nói xong cùng liếc mắt một cái, tự biết thiếp mời của đối phương cũng không khác gì mình.

Nhật Quân cũng chưa thấy qua nội dung thiếp mời, thấy vậy cũng liếc mắt qua, trên thiếp đỏ thẫm trừ bỏ tục danh bằng nhũ kim ở mặt ngoài ra thì bên trong chỉ lộ ra một bức tranh vẽ một tiểu nhi vác trên lưng một cái mai rùa còn to hơn so với thân mình hắn. Tuy chỉ là sổ bút qua loa, nhưng tiểu nhi này một đứa thì cười đến thành thật đôn hậu, đứa còn lại thì cười đến thần thái phong lưu, cùng người đang cầm thiếp giống đến bảy tám phần.

Hiên Viên lắc lắc cây quạt, buông kim thiếp, tự có người theo bên cạnh đón lấy. "Đế tọa muốn mở canh bạc, tất nhiên là chúng ta sẽ tòng mệnh, nhưng không biết 'thiên hạ nhất đổ' này phải dùng thứ gì để làm tiền đặt cược mới xứng đáng?"

" Có, đế tọa hy vọng hai vị có thể dứt bỏ địa vị hàng đầu của mình, thua người thì phải nghe theo mệnh lệnh của người thắng cuộc một tháng, không liên quan tới địa vị tương ứng của mỗi người."

Hiên Viên nhãn tình sáng lên, nở nụ cười." Chuyện này thật thú vị, không biết ý Liễu huynh như thế nào?"

Liễu Tàn Mộng xoay chuyển ánh mắt. "Có gì không thể, bất quá nếu như tại hạ thắng, cũng không dám ra lệnh cho Tuyên huynh. Đối với tiền đặt cược của Tuyên huynh thật nghĩ muốn đổi lại một chút."

Hiên Viên cùng Nhật Quân không nghĩ tới Liễu Tàn Mộng sẽ bỏ qua cơ hội này, đều nhìn qua. "Liễu huynh muốn đổi tiền đặt cược gì?"

"Dùng Thiên diệp hồi thiên quả của Tuyên huynh để cược." Liễu Tàn Mộng thoạt nhìn thành thành thật thật, cười rộ lên cũng thành thành thật thật, lại nghe Hiên Viên ' ba ' một tiếng thu hồi chỉ phiến. Nhật Quân mày kiếm di chuyển, trừng mắt nhìn qua.

Thiên diệp hồi thiên quả, nghìn lá chỉ ra một quả, là một dị chủng trong truyền thuyết có từ thời hồng hoang, Bất dịch trường thành, tức vừa phải có ánh sáng mặt trời chói chang chiếu xuống vừa phải có nước suối lạnh ngâm rễ, mỗi năm ra một lá, đủ nghìn lá mới kết quả. Quả khi mới sinh, tràn ngập kì độc, không có Mộng Hồn Băng Vụ thì không thể trung hoà được độc này. Mộng Hồn Băng Vụ tính chất cực âm, không có khả năng xuất hiện dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng nếu không có Mộng Hồn Băng Vụ, thiên diệp hồi thiên quả cũng chỉ là một gốc phế thảo. Sau khi trung hoà, quả sẽ phát sinh biến hóa, độc tính đạm đi, dược tính dần dần tăng lên. Đến khi nghìn lá rụng đi thì độc tính mới hoàn toàn biến mất, trở thành thiên diệp hồi thiên quả có thể khởi tử hồi sinh.

Thiên địa dị bảo, tuy là khó có được, nhưng cũng là nguyên nhân khiến cho Nhật Quân và Hiên Viên biến sắc. Thiên diệp hồi thiên quả kia đúng là thứ kỳ bảo duy nhất trong trời đất có thể giúp cho Dạ Ngữ Hạo khôi phục võ công.

Mà quan trọng hơn là, Liễu Tàn Mộng nói ra lời này có vẻ như đã biết hết chuyện Dạ Ngữ Hạo mất hết võ công.

"Như thế nào? Tuyên huynh?" Liễu Tàn Mộng giống như không biết chính mình nói đã cái gì, ' thành khẩn' nhìn Hiên Viên Dật.

Hiên Viên một bộ dạng thuận theo, lại cười lắc lắc cây quạt. "Liễu huynh khăng khăng như vậy, cũng không phải không thể, chỉ là thật không nghĩ tới Liễu huynh lại là người thú vị như thế."

Liễu Tàn Mộng thần sắc như cũ, nhìn không ra có gì biến hóa. Nhật Quân nghe được trong lời của bọn họ mơ hồ lộ ra huyền cơ, nhưng cũng không tiện hỏi.

----------

"Liễu Tàn Mộng thay đổi tiền đặt cược?" Dạ Ngữ Hạo nghe được việc này thần sắc cũng khẽ biến, cắn môi dưới trầm ngâm không nói. Hình như đang nghĩ xem Liễu Tàn Mộng có tâm tư gì.

Nhật Quân dựa ở phía trước cửa sổ, nhìn Túy Mộng tiểu tạ. Nguyệt Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, thưởng thức hương trà, Ám Vũ không ngừng đánh giá Dạ Ngữ Hạo, dường như không thể chấp nhận chuyện hắn mất đi công lực. Tuỳ Tình cùng Công Văn đứng yên ở bên, thuộc hạ tụ tập đầy đủ, một màn tương tự như trên núi Vô Danh mấy tháng trước, chẳng qua là thay đổi địa phương thế thôi.

Ám Vũ buồn nửa ngày, vẫn nhịn không được mở miệng. "Đế tọa, chúng ta là tâm phúc của ngươi, đây là chẳng phài là quy định qua nhiều thế hệ sao."

Dạ Ngữ Hạo không yên lòng gật đầu, giống dỗ tiểu hài tử vỗ vỗ đầu hắn. "Im lặng chút, đừng ầm ĩ ta. Dù sao các ngươi đều đến đây, hôm nay nhất định ta sẽ nói rõ ràng với các ngươi. Hiện tại để ta hảo hảo ngẫm lại."

"Chờ ngươi nghĩ được rồi, chúng ta còn có thể nghe được lời nói thật gì?" Cái này Nhật Quân phải lên tiếng kháng nghị.

"Bổn tọa không uy tín như vậy?" Dạ Ngữ Hạo có điểm khó chịu, lúc nhìn thấy ba người đồng thời gật đầu thì hóa thành cười khổ. "Thật sự không uy tín như vậy?"

Ba người lại dùng sức gật đầu.

"Đế toạ trước khi hạ sơn nói chuyện nghiêm túc như thế, kết quả là chúng ta bị ngoạn mà chẳng hay biết gì . . . . . . Loại uy tín này không cần cũng thế." Nguyệt Hậu thản nhiên nói, buông chén trà.

"Ít nhất ngươi nên nói cho chúng ta biết chuyện ngươi đấu với Hiên Viên, còn có ngươi là như thế nào mất đi công lực, chuyện này là chuyện mà người làm thuộc hạ như chúng ta nên được biết đi." Ám Vũ cùng Nhật Quân mỗi người nửa câu, thay phiên bức cung.

Dạ Ngữ Hạo sớm biết ba người này đồng thời đến đây, thì sẽ không bỏ qua cho mình. Vòng vo vài câu, chứng minh pháp nhãn của mình còn kém, cũng không giãy dụa không cần thiết nữa.

" Kỳ thật cũng không có gì. Vô Danh giáo cùng đế gia ân oán đã lâu, minh tranh ám đấu, cũng là lẽ thường. Sư phụ đã âm thầm ước hẹn cùng đế gia hàng năm đấu một lần. Sau đó có một năm, cửu Vương gia - do Hiên Viên đế đời trước, mặc dù tài cao trí tuyệt, nhưng thể nhược đa bệnh, không phải người có năng khiếu tập võ, uỷ thác thay thế hắn thực hiện ước hẹn cùng sư phụ - đưa ra đề nghị rằng thế hệ sau của song phương đều đã trưởng thành, vì thế sư phụ mang theo ta, cửu Vương gia mang theo Hiên Viên Dật đồng ứng ước, thế hệ trước đấu với thế hệ trước, ta cùng với Hiên Viên cũng bắt đầu trường kỳ đối kháng."

"Vậy công lực của đế tọa làm sao biến mất?" Ba người quan tâm nhất là điểm này.

"Năm năm trước. . . . . ." Dạ Ngữ Hạo nheo lại mắt.

Năm năm trước hắn tiếp nhận vị trí Vô Đế, lần đầu tiên xuất hiện trước mắt thế nhân, áp chế Võ Thánh trang, đánh bại liên tiếp người đứng đầu võ bảng, bình ổn tranh đấu giữa Thần Tiên phủ và Thần Tiên phủ Vô Danh giáo, giành được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Nhưng trong trận chiến này hắn cũng bị thương rất nặng, chẳng qua là cố nén xuống mà thôi, sau khi tĩnh dưỡng hai tháng không thấy có chuyển biến tốt đẹp, cứ thế về sau đến ước hẹn mỗi năm một lần lại thất bại thảm hại, còn chịu vũ nhục. Cũng trong lần đó, Hiên Viên phát hiện việc này, khống chế kỳ kinh bát mạch của hắn, lấy thủ pháp nham hiểm phế đi võ công của hắn.

Vật đổi sao dời, hắn cũng không muốn nói tỉ mỉ việc này. Chỉ sơ lược đề cập. Nhật, Nguyệt, Ám ba người nghe được tất nhiên là rất bất mãn. Nhưng trông trộm vẻ mặt Dạ Ngữ Hạo, nhớ tới việc này hiển nhiên làm cho hắn rất khó chịu, cũng không hỏi nhiều, ánh mắt đều chuyển hướng nhìn Ám Vũ, nghĩ không thể tra công khai được thì bảo Ám Vũ lén tìm kiếm một phen cũng được.

Dạ Ngữ Hạo sao lại nhìn không ra tâm tư của bọn họ, nhưng nghĩ việc này không có nhiều người biết, bọn họ có hỏi thăm cũng không được bao nhiêu, coi như hắn mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ. Tâm trạng hắn cũng không thoải mái lắm, vì bị mọi người truy vấn mà gợi nhớ lại tình cảnh năm đó.

Một người mười tuổi, một người mười hai tuổi, đều là thiên chi kiêu tử mới bước ra thế giới bên ngoài, chưa gặp phải ngăn trở, ân oán trăm năm đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện rõ ràng như vậy, chỉ cần biết, từ một khắc khởi đầu kia, cái kẻ niên kỉ xấp xỉ mình sẽ là đối thủ cả đời này, nhất định phải lật đổ bọn họ mới thôi. . . . . .

(*~~~thiên chi kiêu tử: thuộc hàng quý, được nuông chiều sinh ra kiêu ngạo)

Niên kỉ nho nhỏ, tiếu lí tàng đao, cười meo meo tiếp cận mình, không để ý tới bộ dáng lạnh mặt của hắn, vui vẻ cùng hắn nói chuyện, nào là sư phụ cùng cửu Vương gia so chiêu như thế nào, nào là nhất chiêu này dùng như thế nào thì hảo, nhất chiêu kia dùng như thế nào thì xảo, nghe đến nỗi hắn mất đi cả tâm phòng bị - là lần đầu tiên có người dùng ngữ khí ngang hàng nói chuyện với hắn, Nhật, Nguyệt, Ám chỉ có thể dùng ngữ khí của thuộc hạ, sư phụ thì luôn luôn cao cao tại thượng - hắn còn non nớt, không hiểu trăm năm gánh nặng, cho rằng kẻ địch cũng có thể trở nên tương hỗ. . . . . . Đây cũng là hành vi ngu xuẩn đầu tiên của hắn, kết quả là hắn nhận được một vết thương thật dài sau lưng, từ vai trái thẳng đến thắt lưng phải!

(*~~~tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có giấu đao, ý nói nham hiểm)

Năm thứ hai, người nọ thực thành khẩn giải thích bồi tội với hắn. Hắn cũng học được cười mỉm mà đối với người nọ . . . . . Năm thứ ba. . . . . . Năm thứ tư. . . . . .

Mỗi một năm, nhớ lại đều là một đống phẫn hận! Ấn ký khuất nhục! Có lẽ lần thua ở năm đầu tiên đã khiến trong lòng hắn có trở ngại. Mỗi lần có thể thắng thì cuối cùng vẫn là vì hắn không đủ ngoan độc mà thất bại trong gang tấc. Đến năm năm trước, vì hắn bị thương mà dẫn đến một tai nạn . . . . . .Từ đó về sau, hắn cũng không còn tuân thủ hứa hẹn. . . . .

Thế nhưng, lần này hắn sẽ không thua nữa. Dạ Ngữ Hạo nâng chung trà lên khẽ cười.

Người đánh bạc bằng mệnh sẽ không thua. . . . . . Ván bài chính là bước đầu tiên!

"Ván bài, chính là bước đầu tiên. . . . . ." Trong Túy Mộng tiểu tạ, người mặc trường bào màu hạnh lắc lắc cây quạt, tự cố tự địa nở nụ cười.

"Bước đầu tiên. . . . . ." Kinh Nhạn các, lam sam nhân ngửa đầu ngắm trăng tròn, thở dài ra tiếng.

--------

Tin tức về 'thiên hạ đệ nhất đổ' ở Thiên Nguyên đổ phường được những khách nhân có mặt ngày đó truyền ra ngoài, oanh động võ lâm. Thiên hạ hào kiệt nhất tề đổ về kinh thành, chỉ sợ chậm một bước sẽ không theo kịp sự kiện hôm nay. Theo thống kê sơ sơ của quan gia cùng tư phường, trong vòng năm ngày, trong chốn võ lâm có tám mươi bảy đôi cừu nhân đang giao đấu đồng thời dừng tay, hoặc bắt tay giảng hòa hoặc hẹn ngày khác tái chiến, mười bảy đôi tân lang tân nương đêm tân hôn vượt qua ở trên ngựa, năm vị thọ tinh mang theo môn nhân lên mã xa lên đường. Trên quan đạo đã chạy chết sáu trăm chín mươi lăm con ngựa, đất bạc đi ba tấc. Giá cả khách phòng ở kinh thành tăng lên vùn vụt, ngay cả nhà dân cũng cho thuê rất nhiều, trong vòng năm ngày, giá cả tăng điên cuồng đến mức quan phủ phải ra mặt can thiệp. . . . . .

Có một truyền thuyết Võ lâm ít ai biết đến, đó là trăm năm trước Hiên Viên xưng đế, thuỷ tổ Vô Danh giáo nam hạ miêu cương cùng với Nam Diện xưng tôn môn chủ của Huyết Dục môn quyết chiến ở thập bát động, hiện tại thiên hạ do ba nhà này thao túng, chỉ cần thét ra lệnh một tiếng, thiên hạ câu động. Cũng vì thế ba nhà ân oán trăm năm, thành thế nước lửa, không thể dung nhau, bất luận hai nhà nào có động tĩnh trước sẽ làm cho nhà còn lại ngư ông đắc lợi, liên thủ lại thì khó tin được nhau, phải luôn phòng ngừa phản bội. Hiện tại lần đầu tiên ba nhà tề tụ, có lẽ 'thiên hạ đệ nhất đổ' lần này sẽ long trời lở đất! Rốt cuộc đây là thời đại thịnh thế đã đến hay là nguyên nhân gây ra loạn thế, không ai đoán trước được. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro