phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường mòn khúc khúc chiết chiết đi hai canh giờ, rốt cục tới một chỗ ngôi cao. Ngôi cao đột ngột vắt ngang cuối đường, ba mặt lâm vào khoảng không, biển mây mờ mịt, mà đường cũng chỉ đến đây. Dạ Ngữ Hạo xuống ngựa, ý bảo hai người khác cũng xuống ngựa, sau đó xuất ra cái còi kia, không tiếng động tái thổi một lần, tam mã cũng không cần người dẫn đắt, khẽ hí mấy tiếng, thẳng quay đầu lại rời đi.

Dạ Ngữ Hạo hai ngày gần đây lần đầu tiên mở miệng. “Hai vị đối với cự ly có thông thạo không?”

Liễu Tàn Mộng nháy mắt mấy cái nhìn nhìn ba mặt trống không, mây trôi lưu động, không khỏi cười khổ không thôi. “Đế toạ, ngươi sẽ không phải là muốn chúng ta nhảy xuống nhai đi.”

Dạ Ngữ Hạo đạm đạm nhất tiếu. “Hai vị nên nhìn thấy hồng tuyến bên cạnh ngôi cao này, đây chính là chỗ bắt đầu, đi phía trước một trượng có một ngôi cao khác, chu vi ba thước, là lối ra duy nhất. Nhưng hai vị phải chú ý chớ để nhảy quá mức hoặc nhảy không kịp, bổn tọa đối với chuyện ngoài ý muốn luôn luôn không chịu trách nhiệm.”

Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng đồng thời nhìn lại biển mây, nhưng mây trôi dày đặc, tuy là hai người mắt sáng như đuốc, cũng khó nhìn rõ được, mà càng nhìn lâu, có điểm đầu cháng váng, lập tức thu hồi tầm mắt.

“Khó trách Vô Danh giáo nổi danh lâu như vậy lại không người nào biết được nơi tồn tại của nó, tầng tầng sức người cùng thiên nhiên hợp một chỗ như thế, cho dù đích thân thấy kỳ cảnh này, chỉ sợ cũng nói không nên lời. Xem ra chúng ta dùng bản đồ dẫn ngươi đến ngược lại lại là cực kỳ thất sách.” Hiên Viên tươi cười đầy mặt, trực tiếp thừa nhận mình tính sai, đồng thời ánh mắt tà tà nhìn Liễu Tàn Mộng, ám chỉ — lúc trước đem bản đồ bán cho Thần Tiên phủ đúng là Võ Thánh trang.

Vẻ mặt Liễu Tàn Mộng ra vẻ như không có nghe thấy, thở dài nhìn biển mây. “Nguyên lai tầng mây này từ từ trận thế khơi ra, khó trách đồ sộ như thế. Đế toạ cẩn thận như thế, dọc theo đường đi cơ quan trùng trùng điệp điệp, phương vị biến thiên, sinh tử đổi chỗ, tất cả đều có tính toán ở bên trong. . . . . . Ai, tại hạ cũng coi như mở rộng nhãn giới .”

Ánh mắt Dạ Ngữ Hạo chợt lóe .”Cơ quan tuyệt học của Võ Thánh trang danh chấn thiên hạ, bổn tọa sớm biết muốn ở trước mặt Võ Thánh khoe khoang cơ quan chi học, chỉ như múa búa trước cửa Lỗ Ban, nên đã sớm hạ lệnh ngưng những cơ quan này, Liễu huynh cứ yên tâm đi.”

(*~~múa búa trước cửa Lỗ Ban: tương tự câu múa rìu qua mắt thợ của mình)

“Ai, nào có cái gì yên tâm hay lo lắng, Đế toạ nói như vậy, chẳng phải là rất khách khí.” Liễu Tàn Mộng cũng cười lên, làm như nghiên cứu đủ rồi, xoay người dương dương mi tự đắc. “Đế toạ không dẫn đường cho chúng ta trước?”

Ánh mắt Dạ Ngữ Hạo đảo qua Hiên Viên, chỉ thấy ánh mắt hắn đang trừng biển mây, thấy mình nhìn hắn, mới quay mặt qua nhe răng cười, có thể sánh được với thần thái phong lưu, lại làm hắn cảm thấy mang chút cảnh giới. Xem ra những cơ quan bố trí này hai người đều đoán ra hơn phân nửa, dẫn bọn hắn thượng Vô Danh giáo nguyên bản đó là một loại phiêu lưu, thật cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là trông hai người đều tâm cơ, mặt ngoài coi như một cuộc dạo chơi, cực lực phô trương, cũng không biết đang giấu đi tính toán gì trong lòng. Nhưng hắn nghĩ thì nghĩ, vẫn bất động thanh sắc. Vừa chắp tay nói tiếng thất lễ, liền nhảy vào bên trong mây mù trước.

Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng theo thứ tự nhảy vào, nhưng lại không sợ đối phương ám toán đánh lén, cách nhau thật gần. Trong biển mây này đúng là có thêm một ngôi cao phạm vi ba thước, hai bên có xiềng xích, theo vòng dây xích đi xuống là thềm đá cự ly rất cao. Quanh co khúc chiết một hồi, sương mù cũng tan đi hết, cuối cùng đi tới một bên trong một sơn phúc, nhưng sơn phúc lại mở ra một chỗ thông lớn, ánh sáng đổ xuống, bị chiết xạ vài lần tinh kính, chiếu bên trong động phát sáng như ban ngày.

(*~~sơn phúc: bụng núi, ta nghĩ đây là chỗ rỗng trong lòng núi)

Sơn phúc này không gian cực đại, ước tính mười bình, cạnh đó là một trì bích thủy, có vài gian thạch ốc đồ sộ, ngoài phòng có cây ngô đồng cao ngất, liễu thụ tú nhu, dựa sát vào nhau soi xuống dòng nước, mép nước còn có vài vị thiếu nữ đang nghịch nước, thấy ba người tiến vào, liền duyên dáng gọi to, ngay cả nước đọng trên tay cũng không kịp lau khô, đều vây quanh lại đây.”Đế toạ, ngươi đã trở về ~~~~~~~”

(*~~ trì bích thuỷ: hồ nước xanh trong như ngọc bích)

Mọi người bên trong thạch ốc nghe tiếng đi ra, một người đầu bạc hồng y đi đầu, nhưng lại là một thiếu niên, mặt mày thanh tú sáng ngời, đi vội mấy bước, quỳ xuống. “Thị vệ trưởng Quan Từ cung nghênh Đế toạ.” Mọi người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, chính là những thiếu nữ lúc nãy vây tới.

Lông mi Dạ Ngữ Hạo hơi hơi khẽ động, cơ hồ không ai nhìn ra, bởi vì hắn rất nhanh liền nở nụ cười ôn hòa.”Quan Từ, hết thảy đều chuẩn bị tốt ?”

Quan Từ vuốt cằm, có chút không thích nói nhiều.

Dạ Ngữ Hạo mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.”Bổn tọa tin tưởng năng lực làm việc của ngươi. Đến, tiếp kiến hai vị đại nhân vật. Vị này chính là Phụng Thiên Đế Hiên Viên dật, vị còn lại là Võ Thánh Liễu Tàn Mộng.”

Quan Từ lần này không quỳ, cho dù có là ngôi cửu ngũ cũng chỉ chắp tay.” Quan Từ ra mắt Hiên Viên đế, Võ Thánh.”

Hiên Viên đối với một đầu tuyết phát của hắn rất là tò mò, từ trên xuống dưới đánh giá, Liễu Tàn Mộng nhìn một góc hồng y của hắn, lộ vẻ là nhìn ra chuyện gì đó, cười đến thành thực quá mức…. Dạ Ngữ Hạo đơn giản giới thiệu cho hai người. “Quan từ là thị vệ trưởng, hơn hai mươi ngày kế tiếp này hắn sẽ phụ trách hết thảy nơi này. Nếu hai vị có yêu cầu gì, hãy bảo hắn, tin tưởng hắn nhất định sẽ cho hai vị hài lòng. Bổn tọa còn có việc, xin lỗi, không đi cùng được .” Nói xong cũng không chờ một bụng ý nghĩ xấu của hai người kia kịp lấy ra khỏi lồng hấp, tự động bước vào ở chỗ sâu trong sơn phúc.

(*~~tuyết phát: tóc bạc trắng)

Vòng vo mấy vòng, xác định những người đó không thấy được thân ảnh của mình, Dạ Ngữ Hạo nện bước tản loạn, đột nhiên ngã vào trên thạch bích, không có sức chống đỡ thân mình.

Mấy ngày nay cùng hai người kia một đường đấu trí, lại là ngày đêm chưa từng nghỉ ngơi, sớm đã hao hết tâm trí thể lực của hắn, tuy rằng một đường mạnh mẽ chống đỡ không cho hai người nhìn ra sơ hở, nhưng vì ba người tranh luận phân cao thấp, lấy một địch hai, lại muốn che dấu thích đáng, khổ sở một đường căn bản là không ai có thể nghĩ đến.

Thở hổn hển rút kim hoa châm cắm ở huyệt Thiên Trung ra. Tay hắn mềm nhũn, ngay cả châm cũng cầm không được, mặc cho nó rơi trên mặt đất, loé lên quang mang nhàn nhạt. Thân mình bị tra tấn không có cảm giác, sau khi bỏ đi kim châm khống chế, đột nhiên tứ chi bách hài đều đau nhức lên, giống như có ngàn vạn kim thép ở toàn thân cao thấp trong châm ngoài trát, chẳng những cơ thể đau, mà khắp người mấy trăm kinh mạch lại càng giống như đao chém lửa đốt, cả thân thể vừa tê dại vừa đau xót, đau đến cơ hồ không thở nổi, muốn nắm chặt tay mà khí lực cũng như thiếu mất, chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, dựa vào trên thạch bích không ngừng run rẩy, ngay cả khí lực suy nghĩ cũng mất. Mơ mơ hồ hồ chính là một đống lớn hình phác họa trong đầu, hình ảnh chuyện cũ trước kia như từng mảnh vụn, khô héo thổi qua trước mắt, vấn vít không phương hướng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác toàn thân tê liệt, cho dù mở miệng cũng vô pháp cầu được một chút hô hấp, đau đớn ở hai tay mới khiến hắn phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện hai tay không biết khi nào đã khôi phục khí lực, siết chặt đến mức bên trong đều là vết máu loang lổ. Hắn cảm thấy cả kinh, vội vàng buông tay ra, muốn từ trong lòng lấy hãn khăn ra lau, lại thấy quần áo trên người ướt đẫm, tựa như từ trong nước vớt ra, tóc mai cũng ướt sũng dán tại thái dương.

Lâu như vậy sao? Miễn cưỡng nâng tay lên, lau mồ hôi sắp trượt vào trong mắt, lại vì đau đớn mà nhắm mắt lại. Hắn đem thân mình tựa vào trên thạch bích, muốn dựa vào cảm giác lạnh lẽo đằng sau để bình ổn ý nghĩ vỉ đau đớn mà có chút hỗn loạn.

Thạch ốc chu vi ba mươi sáu đạo cấm chế, hỗ hòa hỗ thành ngay cả chính hắn cũng phải cần ba ngày mới có thể phá giải hết, hơn nữa ngôi cao kia bởi vì phương vị thay đổi theo thời gian mà vị trí bắt đầu lệch đi, hai người kia sẽ không dại dột nhìn không ra điểm ấy mà mạo muội chuồn ra, trong vòng ba ngày có thể buông tâm. Mà sau ba ngày, hai người nhất định sẽ tìm ra đầu mối then chốt của những cấm chế này, đến lúc đó lại cần phải bố trí những cấm chế mới. . . . . . Nhưng Liễu Tàn Mộng cùng Hiên Viên, một người tinh thông cơ quan, một người không trận thế nào có thể vây, nếu trong khoảng thời gian ngắn liên thủ với nhau, vậy căn bản là vây không được, chỉ có. . . . . . Dạ Ngữ Hạo mạnh mở mắt ra, lại một trận choáng váng.

(*~~hỗ hòa hỗ thành: liên quan mật thiết với nhau)

Giật giật tứ chi, đau đớn vẫn như cũ, nhưng đã hơi hơi có chút khí lực. Hai tay hắn sờ soạng mặt đất, nhẹ nhàng hô hấp, gập chân lại nghĩ muốn đứng lên. Nhưng dù cho động tác đơn giản như thế cũng đã làm cho ba trăm sáu mươi lăm cái xương của hắn đều kịch chấn, đau đến không thở nổi, chỉ có thể đỡ tường thở dốc không thôi.

Nhớ tới ngày xưa hăng hái, oai phong một cỏi, giơ tay nhấc chân, người nào có thể địch? ! Hiện giờ lại thê lương như vậy, kinh mạch yếu ớt làm cho thân mình hắn càng kém hơn cả thường nhân, chỉ có thể vận dụng đầu óc, từng bước một tính kế! Tâm trạng không tránh được có vài phần hoang mang bi thương. Thiếu niên đệ tử giang hồ lão, nghĩ đến năm nào mới nhược quán. Nếu như là sinh trong nhà người bình thường, bất quá chỉ là một thư sinh chưa từng bước ra khỏi nhà mà thôi. Ngắn ngủn hai mươi năm sinh mệnh, lại bốn bề sóng dậy, phong sương lịch biến. Tâm tình trước mắt cho dù có là người từng trải cũng khó sáng tỏ hết tư vị trong đó.

(*~~nhược quán: tuổi còn nhỏ gọi là nhược. Hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, nay thường gọi các người tuổi trẻ là nhược quán. )

Ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, đường mòn khúc khúc xa xôi, như có như không, giống như tối nhưng không phải tối.

Nhắm mắt lại, sửa sang lại y quan, nhịn xuống lông mày đang muốn nhíu lại, hắn chỉ có thể làm như không có chuyện gì.

————————–

Nhật Quân nhẫn nại nhìn văn kiện trong tay, miệng không ngừng nói thầm, thật là có thêm mười hai vạn phần nhàm chán. Hắn thà rằng trực tiếp ra trận cùng người đánh một trận, cho dù là thiên quân vạn mã hắn cũng không sợ hãi. Thế nhưng muốn hắn thành thành thật thật xem văn kiện mà động cân não. . . . . . Trước mắt trừ bỏ một đống nòng nọc loạn nhảy ra, hắn nhìn không ra chính mình có thể nghĩ ra được cái gì.

Đế toạ thật đúng là vất vả đây, mỗi ngày đều xử lý thông tin văn kiện nhiều như vậy. Còn hắn mới chỉ là tình báo của kinh sư thôi mà đã thấy nhức đầu. Đám thủ hạ này cũng thật là, không loại bỏ bớt một chút, việc to việc nhỏ, tất cả đều báo lên, hay là lo hắn quá nhàn?! Vừa càu nhàu vừa lấy tốc độ nhất mục bách hành đảo qua đống lớn tin tức, đột nhiên có một hàng chữ khiến cho hắn chú ý.

(*~~nhất mục bách hành: nhìn một cái lướt trăm chữ)

Cẩn thận đem tờ giấy kia lấy ra, bất động vẻ mặt ngắm bốn phía một chút, sau khi xác định không ai ở lân cận, hắn đem tờ giấy nhét vào trong tay áo, trên mặt vẫn là nụ cười nhu thuận của một hài đồng dễ bị ức hiếp.

Đệ lục hồi: Động thiên tự nhạc [thượng]

Lúc trở lại thạch ốc đã là thời gian thắp đèn, Quan Từ canh giữ ở ngoài cửa, thấy Vô Đế liền quỳ xuống hành lễ. Dạ Ngữ Hạo chau mày, nhưng lại không thể nề hà, đành phải lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ muốn uốn nắn cái tính đa lễ của hắn.

Mới vừa đẩy cửa ra, đã nghe trong phòng vọng ra từng đợt tiếng hoan hô nói cười, oanh chuyển yến đề, anh anh líu lo, lẫn lộn trong đó là tiếng cười của Liễu Tàn Mộng, hô to gọi nhỏ thành một mảnh, suýt nữa làm cho người ta tưởng rằng đã đi lạc vào xóm cô đầu. Tái tiến vào trong sảnh, bên người Liễu Tàn Mộng quả nhiên có một vòng nữ nhân vây quanh. Nguyên bản các thiếu nữ này đều là những người có tố chất được huấn luyện, rốt cuộc lại thành người bồi rượu, cố tình dung mạo của hắn không chỉ xuất chúng mà tài ăn nói lại còn vô cùng tốt, đùa đến chúng nữ tử cười đến không ngừng, gần như cũng quên luôn thân phận của mình. Người này còn ở đây quả thực là chuyện độc hại cho giáo trung.

(* xóm cô đầu: một khu chuyên kinh doanh kỹ viện)

“Đa tạ Liễu huynh không khách khí, đem bản giáo đối đãi như ở trong trang. Bản giáo có thể làm cho Liễu huynh xem như ở nhà, cũng không uổng bổn tọa đã khổ tâm huấn luyện các nàng. “Dạ Ngữ Hạo cười mỉm bước vào thính tử, không để ý tới các thiếu nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tự ý ở đối diện Liễu Tàn Mộng ngồi xuống, cầm lấy một cái chén bạch ngọc chưa ai dùng, rót một chén rượu. “Không phải bổn tọa khoe khoang, bọn nhỏ này tuy không phải quốc sắc vô song, nhưng cũng là giai nhân trăm dặm mới tìm được một. Hiện giờ được Liễu huynh có thêm coi trọng. . . . . . Cũng được, bất luận Liễu huynh nhìn trúng người nào, chỉ cần cùng bổn tọa nói một tiếng, bổn tọa nhất định bỏ đi thứ yêu thích nhượng lại cho huynh.”

“Đế tọa nói như thế, tại hạ chẳng phải hổ thẹn sao.” Liễu Tàn Mộng nhún nhún vai, đành phải đẩy ra ôn hương đã cứng ngắc trong lòng. “May mà đế tọa đại nhân đại lượng không trách, tại hạ nếu còn không biết thức thời như thế, vậy cũng quá cô phụ lòng tốt của đế tọa.”

” Bổn tọa đích thật là nói lời xuất phát từ chân tâm, Liễu huynh nhưng chớ có đa tâm.” Dùng hai ngón tay nắm bắt chén ngọc, rượu dịch trong chén lay động, mầu như hổ phách, bộ dạng hắn nhu thuận giương mắt cười, không tự giác liền mê hoặc hết thảy mọi người ở đây. “Dù sao Liễu huynh phong lưu cả thiên hạ đều biết, cường lệnh bắt Liễu huynh ở hoang sơn tích lĩnh này ngây ngốc một tháng, cũng thật là khó xử cho Liễu huynh.”

“Cáp, ha ha, đế tọa thật sự là nói đùa. . . . . .” Liễu Tàn Mộng cũng không biết Dạ Ngữ Hạo đang đánh chủ ý gì, rõ ràng đối với việc mình đùa giỡn thị nữ của hắn là vô cùng tức giận, thế nhưng lại làm bộ dáng lẽ ra nên như vậy. Càng cảm thấy suy đoán không chắc, ngoài miệng tuy cứ ha ha, nhưng thật ra cũng không từng dừng ước đoán.

Buông chén ngọc, Dạ Ngữ Hạo dưới ánh mắt dò xét của Liễu Tàn Mộng từ trong tay áo lấy ra một quyển tranh cuộn. Quyển trục nho nhỏ phía ngoài có tố trù cẩn thận cột chắc, còn rất lịch sự tao nhã kết một cái liên hoàn kết.” Ha hả, nói đến mỹ nhân bổn tọa nơi này còn có, không biết Liễu huynh có hưng trí xem một chút hay không?”

Nháy mắt mấy cái, thành thật vô tội. “Đế tọa nói cái gì vậy chứ, chỉ cần là mỹ nhân, tại hạ đương nhiên là tối có hứng thú.”

“Vậy là tốt rồi. . . . . .” Thời điểm Dạ Ngữ Hạo cười rộ lên có rất nhiều loại bộ dáng, rất nhiều loại hàm nghĩa. Có khi là ngươi chờ xem đi, có khi là ngươi xúi quẩy rồi, còn có khi là ngươi chết chắc rồi. Nhưng Liễu Tàn Mộng chưa bao giờ gặp qua hắn tươi cười như vậy. Lúc này đây bộ dáng cười rộ lên của hắn, thấy thế nào cũng đều hình như là giống như nhìn thấy một con lão miêu. . . . . . Hơn nữa là cái loại lão miêu đã nhìn thấy một con chuột nhỏ ngu ngốc không biết sống chết.

Theo quyển tố mở ra, hình ảnh nho nhỏ dài không bằng hai thước, rộng cũng không quá nửa thước, trên bức tranh kia. . . . . Quả nhiên là một vị mỹ nhân, bên cạnh mỹ nhân còn có bảy chữ, bảy chữ nho nhỏ — tây thành dương liễu lộng xuân nhu.

“A. . . . . . Cáp, cáp, cáp. . . . . .” Liễu Tàn Mộng phản ứng đầu tiên là ngây ngô cười, phản ứng thứ hai vẫn là ngây ngô cười, thứ ba, thứ tư. . . . . . Thẳng đến cái phản ứng thứ mười, hắn mới thu hồi nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. ” Ai nha, đế tọa, tại hạ thật là có mắt không nhìn được thái sơn. . . . . . Đến đến đến, tại hạ rót rượu cho ngươi, thỉnh thỉnh thỉnh. . . . . . Ai, nhiều ngày khổ lao, đế tọa nhất định mệt chết đi, tại hạ đến đấm bóp cho ngươi. Hắc, tay nghề của tại hạ cũng không phải là khoe khoang, mà là tiếng lành đồn xa. . . . . .” Nói xong nhảy dựng lên đấm bóp cho Dạ Ngữ Hạo.

Tựa tiếu phi tiếu lấy bức hoạ cuộn tròn, tránh khỏi móng vuốt sói của Liễu Tàn Mộng chụp tới, Dạ Ngữ Hạo xoay người, đem thân mình nửa dựa vào tay vịn, chậm rãi tiếp cận Liễu Tàn Mộng .” Nghe nói, có người đang tìm kiếm Liễu huynh. . . . . .”

“Tại hạ cũng nghe nói đế tọa luôn luôn kín miệng.” Liễu Tàn Mộng vội vàng đánh gảy.

Dạ Ngữ Hạo nhẹ nhàng mà thở dài.” Tả nhĩ tiến hữu nhĩ ra nhiều lắm. Bổn tọa cũng không biết khi nào thì không khéo nói bậy, vậy đúng là họa là từ ở miệng mà ra. . . . . . Đương nhiên, nói đi thì cũng nói lại, họa này lại không liên quan tới bổn tọa, cho nên bổn tọa hình như cũng không cần lo lắng, đúng không. . . . . .”

(*Tả nhĩ tiến hữu nhĩ ra: nghe vào tai trái chạy ra tai phải)

Liễu Tàn Mộng cười gượng nói:” Vốn thật là chuyện không liên quan đế tọa, thế nhưng tại hạ có vạn nhất, đế tọa cũng sẽ không sống khá giả đi. . . . . . Đế tọa có chuyện không ngại nói thẳng, tại hạ nhất định thụ giáo.”

“Ha hả. . . . . . Liễu huynh thật sự là rất khách khí. Bất quá Liễu huynh nhiệt tâm như vậy, bổn tọa cũng không phải không biết xấu hổ từ chối, hơn nữa. . . . . .” Nhu hòa nói mát, Dạ Ngữ Hạo cười đến quả nhiên là khoái trá, hớn hở vô cùng.

Gian thạch ốc mà ba người trụ là một gian lớn nhất trong sơn phúc, cả gian phòng đều là lấy một phương cự thạch chạm rỗng mà thành, tròn trĩnh một khối, chỉ có một cửa ra vào duy nhất. Bởi vì không gian quá nhiều. Chia làm tiền thính hậu thất. Còn nơi sinh hoạt thường ngày, chia nhiều thất phòng, mỗi thất phòng cũng rộng mấy bình, đặt ba chiếc giường lớn vẫn còn dư dả, mỗi một phòng đều đẹp đẽ quý giá.

Hiên Viên nằm trên chiếc giường ở giữa, hai tay gối đầu. Thấy Dạ Ngữ Hạo cùng Liễu Tàn Mộng một bộ cảm tình tốt lắm đi đến, lông mi giật giật, rốt cục cũng nở nụ cười. “Hai vị tới hảo chậm a.”

Dạ Ngữ Hạo hắc hắc cười. “Khó được hôm nay nhật nguyệt đều xuất hiện ở phía tây vậy? Bên ngoài mỹ nữ như mây, ngươi lại cam nguyện ở đây tịch mịch . Bổn tọa cũng không biết ngươi lại là Liễu Hạ Huệ, mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”

“Không dám không dám, ta mặc dù tự cảm thấy phẩm hạnh cao quý của ta rất xứng đáng với xưng hô này, nhưng vẫn nghĩ Liễu Hạ Huệ kia cuối cùng vẫn bị người gọi là ngốc đầu đệ nhất từ cổ chí kim nga, thông minh như ta, sau có thể đeo trên lưng ác danh này.” Hiên Viên cười cung mi nhãn. “Huống chi so với mục tiêu của ta, những nữ tử này thật là dong chi tục phấn, khí vân tựu nhưỡng, không tương xứng lắm.”

(*khí vân tựu nhưỡng: chỉ đáng vứt đi =)

Liễu Tàn Mộng cười gượng một chút, giả câm giả điếc làm như không có nghe thấy. Dạ Ngữ Hạo từ trên xuống dưới đánh giá Hiên Viên, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra có cái gì tức giận. “Bổn tọa hôm nay mới biết được. . . . . .” Hắn chậm rãi, một chữ một chữ tinh tế nói.” Có một số người, vô luận như thế nào cũng chết không xong — da mặt dầy như vậy, trên đời còn có cái gì có thể làm hắn bị thương? !”

“Có người như vậy a? ! Ta đây cũng muốn mở mang kiến thức một chút.” Hiên Viên cư nhiên cười đến sáng lạn. “Công phu ngoài miệng của Hạo ta rất tin không nghi ngờ. Thế mà lại có người chống đỡ được. . . . . . Ai~, bảo ta như thế nào không hiếu kỳ.”

Công phu ngoài miệng này tất nhiên là ý chỉ Hạo lời nói ác độc. Nhưng một câu êm đẹp từ trong miệng hắn nói ra, như thế nào nghe cũng không thích hợp. Hơn nữa thời điểm hắn nói còn có ý trong lúc vô tình lấy tay phất qua môi dưới, cười yên yên một bộ vẻ mặt đầy dư vị say mê, quả thực so với chỉ cây dâu mà mắng cây hòe càng làm cho người ta không thể chịu đựng được. Dạ Ngữ Hạo cảm thấy bực tức, giận dữ phản cười.

” Đêm rồi, đã mệt mỏi vài ngày, hôm nay không nên nói, dù sao về sau có rất nhiều cơ hội. . . . Có phải hay không Hiên Viên đế.”

——————————

” Thùng thùng, keng keng. . . . . .”

“Y ngô, y nha. . . . .”

“Binh binh. . . . .”

Hiên Viên buông thứ trong tay ra, tà nhìn về phía Liễu Tàn Mộng. “Liễu huynh, Liễu đại công tử, ngươi là cố ý cùng ta đối địch phải không? !”

“Hắc, hương dã tiểu dân làm sao dám cùng thiên tử đấu pháp. Chẳng qua là cái ‘lau sậy khổ trúc’ của tại hạ chỉ biết thổi ra nhạc khúc loại này, thật khó nhập vào trong tai, mong rằng Hiên Viên huynh chớ trách.” Liễu Tàn Mộng thùy mi nhìn địch tử hoàng kim gầy teo mà Dạ Ngữ Hạo đưa cho trong tay, hai tay run run vỗ về, thở dài không thôi. Vẻ mặt chán nản mệt mỏi, nhìn thì như giang hồ nghèo túng, lập luận lại sắc sảo.

————————

” Chiếu tướng!”

” Chiếu tướng!”

Sau khi đồng thanh hét lên, hai người chơi cờ mắt to trừng mắt nhỏ.

” Là ta đi trước, chiếu tướng chính là ta!”

“Sai, bước này tại hạ còn chưa đi hết, ngươi đã đi trước rồi, cho nên kỳ thật bước này tại hạ xác nhận chưa đi.”

” Ngươi đã đi xong rồi!”

” Làm sao làm sao, tại hạ mới vừa vươn tay, không đụng tới quân cờ. . . . . .”

“#%¥•@$%^. . . .”

“%•¥##@$. . . . .”

“. . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . .”

“Hạo [ đế tọa ], ngươi đến phân xử!”

Dạ Ngữ Hạo ngồi ở một bên trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu nhìn hai người, sau đó dùng cành trúc trong tay chỉ hướng bàn cờ.

“A di đà phật, xem cờ không nói mới là quân tử.”

—————————

Mở tố cuốn ra, thác nước từ nơi vạn trượng sóng dậy phi thẳng xuống, khí thế mãnh liệt như muốn chạy ra khỏi bức họa. Chóp núi đầy nham thạch vót nhọn thẳng đứng, hiểm thuân kì quỷ, chỉ nhìn hình ảnh đã có thể cảm nhận được khí phách muốn áp đảo chúng sinh, sâm mục làm cho người ta không thở nổi. Sơn tùng hiện ra ở một góc như mái hiên, cành lá xanh biếc, đứng ở nơi cao ngất tận trời, cùng khe suối chằng chịt kéo dài tỏa ra quay chung quanh, không có lấy nửa điểm dị sắc.

“Như thế nào?” Đắc ý.

“Không tồi.” Bình thản.

“Khó coi.” Mỉm cười.

“. . . . . . Hiên Viên đại công tử, ngươi có một ngày không tổn hại người, ngươi sẽ chịu không nổi sao?”

“Hổ thẹn hổ thẹn, còn hơn Liễu huynh một ngày khá tốt da liền ngứa ngáy, ta vẫn còn mặc cảm.”

———————-

Thả câu bên hồ, ba cái thạch đắng phân cho ba người ngồi, theo thứ tự là Hiên Viên, Dạ Ngữ Hạo, Liễu Tàn Mộng.

(*thạch đắng: ghế đá)

Một người nhàn nhàn trí trí mà cười, một người ngơ ngác mộc mộc mà cười. Hai người nắm cần câu trúc, nhìn cá nhảy trong hồ, không ngừng cười cười, giống như muốn dùng nụ cười dụ cá mắc câu, mà mặt hồ cũng thế, từng đợt dao động.

Dạ Ngữ Hạo chịu không nổi. Nhìn hai người trong hồ một tả một hữu mặt cười như sóng lăn tăn, cùng với mặt hồ không ngừng kích động, miễn cưỡng buông cần câu, dùng chân không biết giẫm trên mặt đất ở chỗ nào đó một cái, hai cái thạch đắng lập tức bắn lên, trong hồ ùm một tiếng, liền có hơn hai ‘mỹ nhân ngư’ cùng ngư huynh ngư muội thân thiết khăng khít.

“Các ngươi muốn dùng nội lực ảnh hưởng đến mặt hồ của đối phương, cũng đừng có liên lụy đến bổn tọa.” Thản nhiên đứng lên, không để ý tới hai người trong hồ hô to gọi nhỏ, Dạ Ngữ Hạo thu thập hảo đồ đi câu cùng thùng nước, quay về ốc.

“Đông lạnh, đông lạnh na ~~~~~~~~~”

“Băng ~~~~~~~~~~~ a ~~~~”

Tiếng kêu kêu thảm thiết vừa ảo não vừa tán vụn – ôn tuyền trong khắp cả núi, thế nhưng chỉ có nơi này là hàn tuyền thiên nhiên.

(*hàn tuyền: hồ nước lạnh)

Con cá bơi bơi lại gần hai mỹ nam tử đông cứng, dùng thân mình ửng đỏ cọ cọ hai má bọn họ.

——————

“A. . . . . . Hắt xì hắt xì! !”

“Hắt xì! Hắt xì. . . . . .” Tự đầu giường rút tố khăn xoa xoa cái mũi, Hiên Viên rên rỉ trở mình.”Ta không uống thuốc!”

“Ta. . . . . . Cũng. . . . . . Hắt xì! ! !” Liễu Tàn Mộng lại đánh nghiêng chén thuốc trong tay, rõ ràng toàn bộ đổ hết. Lách cách một tiếng, thanh thúy gọn gàng.”Không uống! !”

” Hai người các ngươi. . . . .” Dạ Ngữ Hạo mím môi, lông mi nâng lên, buông chén thuốc trong tay — sau khi khuyên can mãi canh giờ, mặc cho ai nhẫn nại đến đâu cũng đều sẽ bị hai tên hài tử siêu cực này chặt đứt. Hắn rốt cục chuẩn bị bạo phát — một, hai, ba. . . . . .

” Ta van hai ngươi! Uống một ngụm đi! Nếu cảm mạo không hảo, tất cả người bên ngoài sẽ bị các ngươi lây bệnh hết ~~~~~~” Dạ Ngữ Hạo chắp tay trước ngực, nhỏ giọng năn nỉ.

————————–

Khói đặc cuồn cuộn, mây đen mù mịt.

“Đế tọa, đế tọa, đã xảy ra chuyện gì ? !” Người  trong tiểu ốc phụ cận, thấy thảm trạng trong tiểu ốc như vậy, cho là rốt cục ba người đã ác chiến bằng hoả lực, cuống cả lên vội vàng vọt sang đây, liều mạng vỗ vỗ cửa sắt của thạch ốc.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Quan Từ mãnh ho một trận, làm cho mọi người kinh hãi đảm chiến, sợ là có cái gì không ổn. Đang nghĩ ngợi, lại nghe đến một trận kêu thảm thiết của thị vệ trưởng đại nhân — người vẫn luôn luôn thong dong tự kiềm chế — .”Cứu mạng a ~~~~~~~~”

Này, này còn cần phải hiểu rõ nữa sao? ! Một trận ngươi đẩy ta dốc sức xông lên phía trước, rầm một tiếng, rốt cục cửa sắt bên ngoài cũng bị đại quân đánh vỡ. Chỉ thấy Quan Từ bị ba người đuổi phải chạy vòng vòng, thấy mọi người phá cửa mà vào, nãi mừng rỡ, giống như bay chạy thoát ra ngoài.

Ừ ân? ? ? Mọi người đầu đầy dấu chấm hỏi bay loạn, lại thấy ba người vẻ mặt cực độ lương thiện vô tội, đều bưng một cái chén đi tới.

. . . . . .

Vào lúc ban đêm, ba người yên lặng không nói gì nhìn thứ gì đó trên bàn, ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, thần sắc ngưng trọng.

“Này. . . . . .” Dạ Ngữ Hạo trầm mặc đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Ta cảm thấy được. . . . . .” Hiên Viên cũng là vẻ mặt túc mục.

“Thật sự là khó xử a. . . . . .” Liễu Tàn Mộng thở dài, nâng má trầm tư.

Dạ Ngữ Hạo mạnh ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt tráng sĩ đoạn cổ tay nhìn hai người khác. Hai người khác đều nghiêng đầu sang bên, cắn răng, lảng tránh ánh mắt hắn.

” Không bình tĩnh quyết tâm không được.”

“Đúng vậy!”

” Tuy rằng đây là tâm huyết lớn nhất của chúng ta.”

” Thế nhưng lại thành tội ác lớn nhất của chúng ta.”

“Cho nên. . . . . .”

” Tuy rằng ta hết sức không đành lòng. . . . . .”

“Nhưng vẫn là. . . . . .”

“Đổ chúng nó đi! ! !” Ba người trăm miệng một lời, thở ra một hơi mạnh, cười meo meo đạt thành diễn ý.

. . . . . .

Ở ngoài thạch ốc, ngoại trừ Quan Từ tận mắt chứng kiến ba người lấy thủ pháp ‘ độc nhất vô nhị, biến sắt thành vàng’ hoàn thành ‘món ăn’ này, những người còn lại đều đang đánh nhau vì giành nhà xí.

Sau này câu “Xinh đẹp tương đương tội ác” trở thành câu cửa miệng thịnh hành một thời trong Vô Danh giáo, còn lai lịch thì không rõ.

Mặc cho thời gian cứ trôi, câu này thì vẫn được ưa chuộng như lúc ban đầu.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro