Phố núi Trung Quốc, nắng ban mai yếu ớt.
Kim giây chăm chỉ nhúc nhích, từng giây từng phút cũng không chịu ngừng nghỉ.
"Tích tắc ~"
Kim chỉ 7 giờ, tiếng đồng báo thức không an phận vang lên. Âm thanh ầm ĩ vang vọng trong phòng đánh vỡ gian phòng yên tĩnh.
Mở mắt ra, con ngươi Lưu Chí Hoành xoay tròn một vòng, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Drap trải giường và vỏ chăn hình Kumamon, trên tủ đầu giường là đồng hồ báo thức và mô hình máy bay.
Trở về rồi, Lưu Chí Hoành nghĩ.
Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, thời gian cậu và Thiên Tỉ hoán đổi dần bị rút ngắn.
Lần đầu tiên là nửa tháng, lần thứ hai rút thẳng xuống còn 3 ngày, cứ theo đà này Lưu Chí Hoành rất sợ như ngày đó tỉnh lại đã xuất hiện ở trường thi rồi.
Cũng bởi vì như vậy, cậu tập thành thói quen vừa mở mắt là quan sát sự vật xung quanh.
Rửa mặt xong, Lưu Chí Hoành tới trước bàn học thu xếp cặp sách.
Nhìn chữ ngay ngắn trên vở học và bài kiểm tra đầy câu trả lời, trên bàn còn có mấy tờ giấy nháp đã dùng qua, Lưu Chí Hoành nghĩ.
Người này thật sự làm xong bài tập rồi, có ngốc hay không vậy.
Ánh mắt đảo quanh, Lưu Chí Hoành liếc thấy có người trả lời lên mặt giấy ghi nhớ dán trên đèn học của mình.
*Tôi đánh, sao cậu làm cuộc sống của tôi hỏng bét vậy?!*
[Cậu không có tư cách than phiền, kiệt tác của cậu cũng không kém, bây giờ tôi đi đến đâu cũng có người nhìn tôi chằm chằm.]
Như vậy không tự nhiên? Lưu Chí Hoành cười khẽ, từ dòng chữ cũng có thể cảm nhận được người kia tràn đầy oán khí.
Liên lạc bằng giấy ghi nhớ vì hai người mỗi lần nghĩ ra được đối sách giải quyết vấn đề trong cuộc sống của riêng mình, sau đó hai người dùng cách này để liên lạc.
Cẩn thận nhìn một chút phía dưới còn có một lời nhắn, là cậu ấy hỏi mình.
[Này, tôi hỏi cậu là không có nhiều tự tin, thiếu nhiều lo lắng, loại cảm giác bị xem là kẻ nói dối thật sự thoải mái sao?]
*Chính xác tôi là loại ném vào biển người sẽ bị chìm ngập vào đấy, nhưng chưa đến mức tự ti. Có lúc tôi sẽ hy vọng có người chú ý đến tôi như bình thường, biết tôi không giống những người khác.*
Lưu Chí Hoành nhấc bút lên, viết suy nghĩ của mình ở phía trên, đến nổi người kia có hiểu hay không thì cũng mặc kệ.
*Vừa may cậu lại không tầm thường như vậy, nên tôi muốn cảm thụ cảm giác được người ta sùng bái.*
Viết xong, Lưu Chí Hoành dán giấy ghi nhớ lên đèn bàn, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Đến trường học, Lưu Chí Hoành mở sách giáo khoa ra chuẩn bị nội dung hôm nay học.
Trong thời gian tráo đổi thân phận với Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành vừa ôn lại (học lại) kiến thức lớp mười, sau khi trở về mới phát hiện học cũng không vất vả như vậy.
"Chào buổi sáng nha." Gấp sách lại, Lưu Chí Hoành thấy Lưu Nhất Lân cầm sách tiếng Anh tới, mặt mày tươi cười lên tiếng chào hỏi cậu.
"Chào buổi sáng."
Vỗ vỗ bả vai cậu, thấy cậu né tránh, Lưu Nhất Lân lại nổi giận.
Này, người này là cung Xử Nữ cái gì chứ, rõ ràng là cung Song tử được không? Ngày hôm qua không phải còn kề vai sát cánh cùng tụi này chiến đấu rất tốt sao, hôm nay sao mặt lại biến sắc rồi?
"Chào các bạn học, chúng ta bắt đầu học chứ, mời mở sách..."
Lưu Chí Hoành theo yêu cầu của giáo viên mở sách vở ra, phát hiện một tờ giấy ghi nhớ kẹp trong bài học hôm qua.
[Nhưng vẫn phải cảm ơn cậu, hôm qua là lần đầu tiên ba mẹ tôi tìm tôi nói chuyện, nói là lo chăm sóc Nam Nam nên bỏ quên cảm nhận của tôi các loại, bây giờ cuộc sống của tôi có nhiều quyền tự do hơn, nên cảm ơn cậu.]
Nhìn nội dụng trên giấy ghi nhớ, Lưu Chí Hoành cảm thấy có chút vui vẻ thanh thản, thì ra không chỉ một mình mình từ chuyện ly kỳ này mà đạt được nhiều thứ, cậu ấy cũng thu hoạch rất nhiều.
Thật tốt!
Mấy tiết học sau đó, Lưu Chí Hoành đều phát hiện trong sách có rất nhiều giấy ghi nhớ tương tự, nội dung gần như đều là cách học, cùng bọn Lưu Nhất Lân xảy ra những chuyện thú vị gì.
Lưu Chí Hoành đọc rất chăm chú. Vì cái này thời gian sau đó Lưu Chí Hoành cũng không có lòng dạ nào nghe giảng, đều dành thời gian cho việc tìm giấy ghi nhớ.
[Cậu từ chối Trịnh Tử Kỳ? Tại sao? Cậu không thích nhỏ sao?]
Còn có ba cái dấu hỏi, xem ra trên thế giới vẫn có chuyện đại học bá Dịch của chúng ta không hiểu rõ ha?
*Không tại sao cả, thật ra thì cũng không thích lắm. Trước kia cậu nói với bọn họ, con nít hiểu yêu là gì chứ. Cậu nói đúng không?*
Sau khi viết xong lại cẩn thận dán giấy ghi nhớ về chỗ cũ, từ cửa sổ phòng học nhìn xuống, bạn học trong lớp đang ở dưới sân chơi bóng rổ, cậu có thể thấy rõ mặt bọn Lưu Nhất Lân hưng phấn khi bóng vào rổ.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, hình như Lưu Chí Hoành thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn mặc áo sơ mi trắng đứng dưới cây đa mỉm cười với mình...
Phải không? Đúng không? Lưu Chí Hoành tự hỏi mình một câu.
Không ai trả lời cậu, bên cạnh cậu chỉ có tiếng khen vô ích trên sân bóng và tiếng gió thổi lá cây cạnh phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro