Chương 14: Yêu thương vô hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Đoàn Nam Phong thức dậy đã thấy Tinh Vân không còn nằm bên cạnh. Anh vội đi ra phòng ngoài thì thấy Tinh Vân ôm máy tính là việc say mê. Anh bước tới, ngồi lên thành sofa, ôm vai Tinh Vân từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, hít hà hương thơm trong tóc cô rồi nói: "Em nhẫn tâm để anh nằm một mình như vậy sao?"

Tinh Vân dừng tay khỏi bàn phím, quay sang áp hai bàn tay vào mặt Đoàn Nam Phong, mỉm cười nói: "Em cần hoàn thành sớm bản dịch này mà. Anh rộng lượng để em dậy sớm một tí được không?"

Đoàn Nam Phong nhìn con sâu cuồng việc trong lòng rồi yêu chiều nói: "Anh có thể để em làm việc nhưng em định sẽ "bù đắp thiệt hại"cho anh như thế nào đây?"

Tinh Vân lấy hai tay bẹo mặt của Đoàn Nam Phong rồi đặt lên moi hắn một nụ hôn thật kêu. Nàng hưng phấn nói: "Khi em nhận được nhuận bút nhất định sẽ mời anh đi ăn một bữa thật ngon."

Đoàn Nam Phong lấy tay xoa đầu nàng: "Bé con, nói thì nhớ đó. Mau thay đồ rồi xuống ăn sáng."

Một lúc sau, hai người nắm tay nhau sánh bước xuống lầu tiến đến bên bàn ăn. Người giúp việc của biệt thự vốn đã quen với những hình ảnh hạnh phúc ngọt ngào như vậy cho nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Khi món ăn được bày ra bàn ăn rộng lớn sang trọng, người giúp việc giúp Tinh Vân lấy một chiếc trứng ốp-lết và một miếng bánh mì bơ tỏi đặt vào dĩa sứ trắng bóng loáng, Tinh Vân nhẹ nhàng cám ơn, vừa cắt một mẫu trứng đưa vào miệng, nàng đã khó chịu chạy thẳng vào phòng rửa mặt nôn khan.

Đoàn Nam Phong lo lắng dừng dao nĩa nhìn nàng. Quản gia Maya đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong ra vẻ ngờ vực. Đoàn Nam Phong liền nói: "Mời bác sĩ đến đây." Quản gia Maya liền gật đầu rồi rời đi.

Sau một hồi nôn thốc nôn tháo mà vẫn không ra đuojwc bất cứ cái gì. Tinh Vân mệt mỏi bước ra khỏi phòng rửa mặt. Nàng nhìn thấy Đoàn Nam Phong đã đứng ở cửa từ lúc nào. Thấy Tinh Vân bước ra, anh liền đến bên cạnh lo lắng hỏi: "Em cảm thấy thế nào rồi?"

"Nam Phong, em thấy chóng mặt và mệt lắm" Tinh Vân sắc mặt trắng bệnh than nhẹ.

Đoàn Nam Phong liền dìu nàng ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa, cầm cốc nước người giúp việc đưa đến, Đoàn Nam Phong ôn tồn nói: "Em uống chút nước đi, là do em không ngoan, dậy sớm làm việc nên bị cảm rồi. Anh đã mời bác sĩ đến xem giúp em. Về sau, không cho em rời khỏi giường trước anh."

Tinh Vân cảm thấy ngọt ngào vô hạn, cô ôm eo Đoàn Nam Phong, đầu ngã vào ngực của anh rồi nói: "Dịu dàng chết người rồi."

Đoàn Nam Phong cười hạnh phúc hôn lên trán cô. Đúng lúc đó, bác sĩ cũng đã bước vào. Nhìn đôi tình nhân trước mặt, vị nữ bác sĩ ở độ tuổi trung niên cũng không tránh khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Sau một hồi đo khám, bác sĩ đẩy cửa phòng ngủ bước ra, nhìn Đoàn Nam Phong mỉm cười thành công. "Chủ tịch Đoàn, đúng như kế hoạch, cô ấy đã mang thai." Ngừng một lúc bác sĩ nói tiếp: "Tôi sẽ đưa cho quản gia thực đơn dinh dưỡng để chăm sóc cô ấy, tránh để cô ấy làm việc nặng. Còn một việc nữa tôi nghĩ dặn sẽ là thừa vì ngài đã có đuojwc kết quả mong muốn thì chắc sẽ không tiếp tục làm khó bản thân, nhưng tôi phải nói đó là tránh "quan hệ nam nữ" trong ba tháng đầu và nhưng tháng cuối để bảo vệ thai nhi và sản phụ.

Đoàn Nam Phong nghe xong dường như không để ý đến lời của bác sĩ, hỏi một câu không liên quan: "Cô ấy rất sợ đau, bà có cách nào giúp cô ấy không trải qua đau đớn khi sinh không?"

Vị nữ bác sĩ trung niên nghe xong há mồm kinh ngạc vì bà không nghĩ "người đẻ thay" lại sợ đau đẻ mà càng knh ngạc hơn là người đàn ông này lại rất bận tâm đến cảm giác của cô ấy. Nghĩ một lúc bà liền nói: " Em bé sinh tự nhiên là tốt nhất, còn nếu không thể thì sau khi thấy em bé có dấu hiệu chào đời sẽ phẫu thuật lấy ra. Có điều, ngài nên khuyến khích cô ấy sinh tự nhiên, sẽ không quá đau như cô ấy nghĩ, y học hiện đại đã có cách giảm nỗi đau đến mức thấp nhất."

Đoàn Nam Phong nghĩ một lúc rồi dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Lúc chuyển dạ sẽ rất đau. Tôi không muốn cô ấy trải qua bất kỳ khó chịu gì. Bà hãy sát sao theo dõi tình hình của cô ấy. Tất cả trông cậy vào bà."

Bác sĩ thấy vị tài phiệt đứng trước mặt mình nói ra những lời hạ mình như vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Chủ tịch Đoàn, xin ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để mẹ tròn con vuông."

Cầm khai đựng sữa và một ít mứt mơ gừng của người Trung Quốc vào phòng, Đoàn Nam Phong tiến về phía giường nơi Tinh Vân đang ngồi đọc sách. Tinh Vân tận mắt thấy Đoàn Nam Phong tự tay bưng thức ăn vào cho nàng thì tròn mắt kinh ngạc, nàng vội buông cuốn sách xuống bên tủ đầu giương rồi bước xuống định đón lấy khai thức ăn trên tay Đoàn Nam Phong. Nhưng anh đã ngăn lại: "Em ở yên trên giường cho anh."

Trước mệnh lệnh của tổng tài kiêm chủ nhà, nàng đành ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường. Đoàn Nam Phong đặt khai thức ăn lên tủ cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đút từng chút sữa, rồi lại từng chút mứt cho nàng. Trong mắt Đoàn Nam Phong là sự dịu dàng và yêu thương nàng vô hạn. Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong đối xử với mình đặc biệt lạ liền nũng nịu nói: "Em chỉ hơi mệt thôi, đâu đến mức không thể tự xuống giường chứ. Anh thật là chuyện bé xé ra to."

Đoàn Nam Phong trừng mắt nìn nàng, nghiêm giọng nói: "Em sắp làm mẹ rồi mà còn không biết nữa."

"Á..." Tinh Vân tròn mắt kinh ngạc: "Ý anh là em đã có thai sao? Không nhanh vậy chứ?"

Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong không kiềm được lòng, ôm lấy nàng hạnh phúc mà nói: "Ngốc à, chúng ta đêm nào cũng ân ái mặn nồng, em mang thai con anh là điều tất nhiên rồi."

Tinh Vân mặc dù sợ hãi việc sinh con nhưng khi nghe Đoàn Nam Phong nói vậy thì liền cảm thấy rất hạnh phúc. Giữa cô và hắn đã có một sự ràng buộc không nhỏ. Cô đã mang huyết thống của hắn. Hắn lại rất hạnh phúc, rất vui mừng về đứa bé trong bụng cô. Không hề giống những tên sở khanh nhà giàu phủi bỏ trách nhiệm, bắt cô phá thai như trên phim. Giữa hắn và cô tuy không có sự thừa nhận pháp lý, nhưng có sự thừa nhận của hắn, cô đã không còn bất cứ lo ngại gì. Bởi vì cô tin tưởng hắn. Chỉ đơn giản là cảm giác tin tưởng một người, cảm giác có thể dựa vào, có thể phó thác cho người đó khiến nàng cảm thấy rất an tâm.

Những ngày sau đó, Đoàn Nam Phong vẫn chăm sóc nàng chu đáo, ngày nào cũng về sớm bên nàng,mỗi đêm đều ôm nàng đi ngủ sớm nhưng không dám chạm vào nàng vì sợ ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng nàng. Hắn chỉ có thể nhắm mắt ngủ sớm cho qua đêm. Tinh Vân nhìn những cố gắng của hắn thì càng thương hắn hơn. Nàng dùng một kiểu quan hệ khác để chiều chuộng hắn, khiến hắn vui. Khi thấy nàng mang thai nhưng vẫn cố thỏa mãn hắn thì hắn chỉ còn biết ôm lấy nàng yêu thương nói: "Cám ơn em, Tinh Vân."

"Không phải anh nói giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo sao?" Tinh Vân lém lỉnh nhắc lại lời hôm trước hắn nói.

Đoàn Nam Phong mỉm cười nhung vẻ mặt thương xót, ôm nàng vào lòng nói: "Anh không muốn em quá sức, em đang mang thai sẽ rất mệt. Nhu cầu của anh không nhỏ, em cứ quỳ lâu như vậy sẽ rất mệt. Đến đây, anh nhìn miệng của em nào."

Tinh Vân xấu hổ che miệng lại, chỉ hé ra một tí ở kẽ tay để nói chuyện: "Anh còn nói nữa, anh không biết "quái vật" của anh to đến cỡ nào đâu, làm em cứ phải mở rộng miệng hết mức, căng hết cơ miệng của em rồi."

Nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng, Đoàn Nam Phong cũng bật cười lớn. Trên chiếc giường rộng, Đoàn Nam Phong ôm lấy nàng thương yêu nói tiếp: "Sau này không cần như vậy nữa. Anh chịu được. Em đã sắp qua ba tháng đầu nguy hiểm rồi, vài hôm nữa chúng ta lại quan hệ bình thường. Anh đã học được nhiều kiểu quan hệ an toàn cho bé cưng của mình."

Tinh Vân hạnh phúc nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh mình rồi nói trong hạnh phúc: "Em chỉ muốn giữ lửa cho chuyện này thôi. Em có thai nhưng anh vẫn không sang phòng khác ngủ, em biết anh khó chịu. Em không muốn anh chịu đựng." Ngừng một chút nàng lại dè dặt nói: " Cfang không muốn anh ra ngoài tìm người đàn bà khác."

Đoàn Nam Phong nhíu mày, lấy tay cốc nhẹ vào trán nàng, khó chịu nói: "Em vừa nói gì đấy hả? Trong mắt em, anh là người không biết kiềm chế và khả năng kiểm soát kém như vậy sao?"

Biết mình lỡ lời, Tinh Vân vội xua tay: "Không, không, ý em không phải vậy. Em lên mạng đọc, thấy nhiều người phụ nữ tâm sự như vậy. Cho nên... em sợ."

"Từ giờ không cho em lên mạng nữa." Đoàn Nam Phong bá đạo tuyên bố. Khiến Tinh Vân phải năn nỉ cả buổi hắn mới chịu cho nàng nhượng bộ cho nàng lên mạng một giờ mỗi ngày dưới sự kiểm soát của hắn.

Trong phòng ngủ rộng lớn sang trọng, một nam một nữ nằm trên giường tranh cãi chuyện con cái,lúc có tiếng khó chịu, khi có tiếng năn nỉ, lúc lại yêu thương nhỏ nhẹ, khi lại nũng nịu chu tréo. Nhìn vào thấy họ rất giống một đôi vợ chồng mới cưới sống hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro