HỒI ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời Đại Lan xanh ngắt, những áng mây nhẹ trôi lững lờ trên bầu trời cao rộng. Nắng vàng trải dài khắp vườn thượng uyển, rọi xuống những bụi hoa đang khoe sắc. Tiêu Ân, Tam thái tử của Đại Lan, đang tập luyện ở sân nhỏ phía sau cung điện, một không gian mà hắn thường xuyên lui tới để hoàn thiện từng chiêu thức. Tiêu Ân không phải là người bình thường. Sinh ra với thiên phú võ học hơn người, hắn đã khiến cho cả triều đình lẫn các vị võ sư trong cung phải ngưỡng mộ. Mới mười tuổi, hắn đã đột phá cảnh giới Thông Thần, vượt xa những người đồng trang lứa.

Tuy nhiên, mặc cho năng lực vượt trội, Tiêu Ân không mưu cầu quyền lực hay danh vọng. Đối với hắn, những toan tính trong hoàng cung luôn là một điều gì đó xa lạ. Hắn chỉ muốn yên ổn luyện võ, hoàn thiện con đường của mình. Ở bên đại ca và nhị tỷ – những người yêu thương hắn vô điều kiện, Tiêu Ân cảm thấy không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Dẫu vậy, có một người, dù không phải máu mủ, nhưng từ nhỏ đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn.

Nàng tên là Lâm Như Yến, con gái của một võ sư có tiếng trong cung. Hơn Tiêu Ân hai tuổi, Như Yến từ lâu đã trở thành hình tượng để hắn ngưỡng mộ. Nàng không chỉ tinh thông võ nghệ, mà còn có sự kiên cường và quyết tâm khiến bất cứ ai cũng phải nể phục. Họ lớn lên cùng nhau, luyện võ bên nhau, và không ít lần, Như Yến đã chỉ dẫn cho Tiêu Ân những điều mà ngay cả sư phụ hắn cũng không nghĩ tới.

"Ân, hôm nay ngươi lại tiến bộ rồi." Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, khi Tiêu Ân vừa kết thúc một chuỗi chiêu thức.

Hắn quay lại, thấy Như Yến đứng đó, mái tóc đen dài xõa xuống đôi vai gầy, gương mặt thanh tú hiện rõ nét cương nghị của một võ giả. Dù hơn hắn hai tuổi, nhưng Như Yến không hề tỏ ra xa cách hay lạnh lùng. Ngược lại, giữa hai người luôn tồn tại một sự thân thiết khó tả. Với Tiêu Ân, Như Yến không chỉ là một người bạn đồng hành trong luyện tập, mà còn là một người tỷ tỷ luôn dõi theo và khuyến khích hắn.

"Như Yến tỷ, đợi thêm vài năm nữa, ta sẽ vượt qua tỷ cho xem." Tiêu Ân cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự tự tin nhưng không hề kiêu ngạo. Hắn biết, khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm vẫn còn đó, nhưng với thiên phú của mình, Tiêu Ân tin rằng ngày hắn vượt qua Như Yến không còn xa.

"Vậy sao?" Như Yến nhướn mày, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt thanh thoát. "Ta sẽ chờ xem. Nhưng Ân này, ngươi phải nhớ rằng, con đường võ học không chỉ là việc vượt qua người khác, mà còn là vượt qua chính mình. Nếu chỉ chăm chăm vào việc đánh bại ta, ngươi sẽ dễ dàng đánh mất mục tiêu thực sự."

Tiêu Ân lặng đi trong chốc lát. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng những lời của Như Yến luôn khiến hắn suy ngẫm. Nàng không chỉ là một võ giả, mà còn là người mang theo triết lý sâu sắc về con đường tu luyện.

Thời gian trôi qua, giữa những buổi tập luyện, hai người không ngừng trau dồi kỹ năng, thấu hiểu từng bước tiến trên con đường võ đạo. Tiêu Ân luôn cảm thấy bình yên khi ở bên Như Yến. Nàng là người duy nhất đối với hắn không hề bị ràng buộc bởi thân phận tam thái tử. Trong mắt Như Yến, hắn chỉ là một người luyện võ trẻ tuổi với nhiều tiềm năng, nhưng vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.

"Ân, ngươi có biết không? Sư phụ ta từng nói rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải đối đầu với những thử thách mà ngay cả bản thân mình cũng không lường trước được." Như Yến nói, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. "Có thể là thiên hạ, có thể là gia đình... nhưng điều quan trọng nhất là ngươi không được quên mình đang đi trên con đường nào."

Tiêu Ân không đáp, nhưng hắn hiểu rằng lời nói của Như Yến không chỉ đơn thuần là cảnh báo. Từ lâu, trong thâm tâm hắn đã biết, con đường võ đạo không hề yên bình. Dù hiện tại hắn có sự bảo bọc của gia đình và sự dẫn dắt của Như Yến, nhưng sớm muộn gì, hắn cũng phải đối diện với những khó khăn lớn hơn.

Những ngày tháng êm đềm bên cạnh Như Yến tưởng chừng sẽ kéo dài mãi, nhưng thực tế thì không như vậy. Định mệnh đã sắp đặt sẵn cho Tiêu Ân và Như Yến một con đường khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#võhiệp