Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ba giờ, cũng đã ngủ được ba mươi phút rồi. Vương Nguyên nhấc chiếc chăn chưa kịp ấm khỏi người, lười biếng bước xuống giường. Hôm nay là chủ nhật, ngày mọi người thường dành thời gian cho các hoạt động giải trí, thư giãn. Nhưng trong từ điển của cậu không có từ "ngày nghỉ", đơn giản vì công việc không cho phép. Vương Nguyên là một nhà báo thuộc chuyên mục thời sự. Cậu luôn phải đi đến những nơi nguy hiểm, đôi khi là thu thập thông tin, đôi khi là đột kích cùng cảnh sát. Nhưng những phi vụ đấy chỉ hợp tác được khi có chỉ thị của cấp trên hoặc yêu cầu của bên cảnh sát, bình thường cậu vẫn phải tự săn tin như những nhà báo khác. Hiện nay cánh nhà báo có khá nhiều thành phần viết không thành có, có thành không, số khác thì chỉ copy bài của những trang báo mạng rồi chỉnh sửa. Nhưng đó cũng đã là giới hạn rồi, Vương Nguyên không có định kiến về những việc đó, không khuyến khích cũng chẳng phê phán. Dù có muốn hay không thì cậu cũng đâu thể làm những việc đó mà phải bận tâm. Tòa soạn của cậu - Phong Tuấn, khá nghiêm khắc và luôn yêu cầu nhân viên phải "thể hiện toàn bộ tài năng".

Cậu pha một cốc cà phê. Cậu không nghiện cà phê nhưng thức uống này thường giúp người ta bình tĩnh hơn đôi chút, hơn nữa Vương Nguyên cũng không muốn bị cơn buồn ngủ làm phiền khi lái xe. Cậu uống chậm rãi cốc cà phê, rồi nhanh chóng rời khỏi căn hộ. Vì chủ nhân không thường xuyên về đây nên căn hộ của cậu khá lạnh lẽo, nhưng với cậu chỉ cần thoải mái là ổn.

Lướt qua từng ngọn đèn trên chiếc moto của mình, cậu liếc nhẹ hai bên đường. Đêm nay yên tĩnh thật, không tai nạn, không cướp giật, không xả súng... Vương Nguyên cười nhạt, cứ thế này sẽ thất nghiệp mất. Cậu nghĩ sẽ đến nơi sôi nổi nhất Bắc Kinh này, bar Wonderland. Có tất cả những thành phần bất hảo ở đấy, từ đại gia chuộng đốt tiền đến xã hội đen. Vương Nguyên ấy, khá là tiêu cực. Không phải theo hướng quá nội tâm, nghĩ xấu về tất cả mọi thứ, mà cậu rất biết kiềm chế bản thân, đến một mức độ khá kinh khủng. Cậu sẽ suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu đi một chút, để không cảm thấy bất ngờ hay thất vọng. Nên lần này cậu cũng chẳng mong chờ có thể gặp một vụ trao đổi hàng cấm hay biết được địa điểm của một vụ xả súng, xác định được một "con mồi" đối với cậu là rất may mắn rồi... Suy nghĩ một hồi thì cũng đã đến nơi.

...............................................

Đầu Vương Nguyên tê buốt, đôi mắt bị bịt kín bởi một mảnh vải nhung, chân tay bị trói đến tê dại. Tự trấn an bản thân, cậu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Vào đêm tại Wonderland.

"Bắt lấy hắn" - một người đàn ông mặc tây phục đen gào lên.

Sau đó, lại xuất hiện vài người trong bộ vest đen chạy đến, gắt gao rượt Vương Nguyên. Chết tiệt, sao lại có thể bị phát hiện? Rõ ràng những phi vụ trước đều ẩn nấp rất tốt, lấy thông tin dễ dàng, nhưng sao lần này lại thật khó khăn a. Cậu đã cố gắng ẩn mình sau cánh cửa kính khuất trong bóng tối, trang phục trên người cũng tối màu, máy ảnh lại không có flash, có thể phát hiện được cậu quả thật phi thường. Người đã nhận thấy sự hiện diện của cậu cũng thật sự không hề bình thường chút nào. Vóc người cao lớn, khắp người lan tỏa một khí phách rất khiếp sợ, khiến người khác phải cúi đầu khuất phục khi hắn cũng chỉ trạc tuổi của Vương Nguyên. Nhưng điều khiến cậu ghi nhớ rõ nhất là đôi mắt sắc lạnh đỏ sẫm của hắn, giống như những viên đạn xuyên thủng mọi vật cản để găm thật sâu trong tim cậu, rồi tại nơi ấy ngang nhiên giày vò. Cậu vừa nhớ lại ánh mắt đáng kinh sợ ấy, vừa lao đến tầng thượng của căn hộ ngay cạnh điểm giao dịch. Hắc, giờ thì cậu từ người đi săn đã trở thành kẻ bị săn rồi. Cả thân người lao về phía cánh cửa khóa hờ dẫn đến sân thượng, cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, phía sau tiếng bước chân đang ngày càng lớn. Vương Nguyên nhìn trụ quảng cáo khá cao gần đấy, thoắt cái đã ôm lấy nó mà trượt xuống. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện điều bất thường - vai Vương Nguyên đau đến tê dại, máu ướt đẫm một mảng áo. Cố gắng trượt xuống mặt đất thật cẩn thận để không làm thương tổn thêm phần vai đã không còn chút cảm giác nào, cậu ngước nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đáng kinh sợ kia, khói thuốc súng vẫn lượn lờ quanh khẩu H&K USP hiện đại trên tay hắn.

Đồn cảnh sát Bắc Kinh.

- Đêm nay có mối ngon không chú?

Vương Nguyên buông tách coffee trên tay, khẽ hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh.

- Không phải cháu đang bị thương sao? Không nên cố gắng quá a!

- Cháu vẫn ổn mà.

- Sao có thể ổn chứ, động đến Dịch Dương kia thật sự không thể ổn được. Ta không hiểu tại sao cháu vào nghề lâu vậy lại không biết đến điều cấm kỵ như thế!

Bạng Hổ, một cảnh sát của thành phố Bắc Kinh. Nhìn về vết thương của cậu rồi khẽ thở dài... Vương Nguyên cười nhạt, đây không phải lần đầu tiên cậu bị thương. Nhưng lần này Bạng Hổ thật sự không nghiêm trọng hóa vấn đề, lực bắn của khẩu H&K USP thật sự rất mạnh, vết đạn cũng đã găm rất sâu, may mắn thay nó không chạm đến tĩnh mạch.

- Cháu cần thông tin của chú để kiếm tiền, chú biết đấy!

Bạng Hổ trầm ngâm một lúc, sau đó dập điếu thuốc đang hút dở .

- Tại bến cảng gần trung tâm thành phố có thể diễn ra một vụ trao đổi ma túy. Dịch Dương sẽ là chủ cuộc giao dịch lần này.

- Cảm ơn chú!

- Cẩn thận đó!

Bóng Vương Nguyên khuất dần khỏi văn phòng lạnh lẽo.

Tại bến cảng.

Màn đêm khiến tất cả trở nên huyền diệu. Vương Nguyên thu mình sau một toa hàng, chăm chú quan sát "con mồi" đang trao đổi một khoản ma túy lớn cách cậu không xa. Bỗng nhiên, Dịch Dương quay sang phía cậu, hai mắt chạm nhau theo chủ ý của hắn. Là tên đã cho cậu ăn "kẹo đồng" đêm hôm qua. Vương Nguyên chợt cảm thấy đầu choáng váng - ai đó đang bịt kín mũi cậu bằng một chiếc khăn tẩm đầy thuốc mê! Đưa mắt liếc nhìn về nơi diễn ra cuộc trao đổi, Dịch Dương đang lạnh lùng quay đi. Phía sau, "khách hàng" của anh khụy xuống, máu từng đợt loang xuống nền đất lạnh giá. Dịch Dương cười nhạt :

"Cả hai chúng ta đã có những ấn tượng tốt trong suy nghĩ của nhau, em nhỉ?"

  - The end chap 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro