Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Khi Niếp Hành Phong ra khỏi tòa cao ốc, Trương Huyền đã ở bên ngoài chờ đã không còn kiên nhẫn rồi. Bầu trời đang có mưa bay nhỏ, gió lạnh gào thét, tiếng sấm theo từng tia sét bổ xuống, nếu như người kia không phải chiêu tài miêu, có chết cũng đừng mong cậu chờ ở nơi này.

Xe máy đứng cạnh một cái xe ô tô màu lam đậm, có là xe của Cố Tử Triều, xe rửa rất sạch, chỉ có phần lốp xe ma sát có dính chút cát, xe máy nhỏ cùng nó so sánh, tựa hồ có vẻ đã nhỏ càng nhỏ, đã lớn càng lớn hơn.

"Xe nhập khẩu thì có gì đặc biệt hơn người, xe máy của tôi không tiện hơn sao?"

Thấy Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm xe Cố Tử Triều không ngừng, Trương Huyền bực mình mà bĩu môi, hỏi: "Chủ tịch anh ở bên trong ngủ đông sao? Lâu quá a!"

"Cố Tử Triều rất cẩn thận, tôi sợ bị phát hiện..."

Niếp Hành Phong vừa nói xong, tay đã bị Trương Huyền kéo tới, ở gương mặt nhận một trận cọ xát vân vê xong, tiếp đến là cái mông, cảm giác ấm áp khi bị sờ vào rất quái dị, Niếp Hành Phong ngược lại bị hù dọa a.

"Cậu làm gì vậy?"

"Trừ độc!" Trương Huyền thở hổn hển mà nói: "Nam nhân biến thái kia, dám chiếm tiện nghi của tôi!"

Niếp Hành Phong dở khóc dở cười: "Nhưng tôi cũng vậy. Là nam nhân."

"Ờ đúng, tôi quên mất." Được nhắc nhở, Trương Huyền lúc này mới nghĩ thông suốt vấn đề, buông tay ra, trên dưới đánh giá Niếp Hành Phong, vẻ mặt tươi cười quỷ dị: "Tôi vẫn đem anh làm chiêu tài miêu, quên mất giới tính của anh."

Thần kinh lý trí lần nữa thoát ra khỏi quỹ đạo, Niếp Hành Phong tung cước hướng tới trước mặt tên tham tiền kia.

Trên đường về nhà, Niếp Hành Phong đem chuyện mình phát hiện tại thư phòng cùng hành vi độc thoại của Cố Tử Triều nói xong một lượt cho Trương Huyền, sau khi nghe xong, Trương Huyền ngáp một cái.

"Tôi xem tên kia nên đem chính mình ra mà chẩn bệnh, đây là điển hình của nhân cách phân liệt kiêm biến thái!"

"Tôi nghe hai người trò chuyện tựa hồ rất vui vẻ a."

"Cái gì chứ, từ đầu đến cuối đều là anh ta một mình một người vui đùa mê giai, cũng là vì anh, tôi mới bị quấy rối tình dục!"

Đến gặp bác sĩ tâm lý hình như là do chính cậu ta quyết định a?

Bị giận lây, Niếp Hành Phong cảm giác chính mình rất vô tội, hơn nữa có chút buồn bực-tính hướng của Trương Huyền tựa hồ rất bình thường, vầy đối với chính mình mà nói, là chuyện tốt hay xấu đây?

"Nói lại, chủ tịch, anh đi xem bệnh, anh ta có phi lễ anh không?"

"Không có."

Loại chuyện phi lễ này cũng phải biết nhìn người, Cố Tử Triều sẽ không tự đào mộ chôn mình, tìm anh gây phiền toái. Trương Huyền sẽ không giống vậy, đối với một người không có bối cảnh, lại là một thanh niên xinh đẹp đang hoài nghi tính hướng của chính mình, Cố Tử Triều có tự tin có thể khống chế được cậu, cho nên mới có thể táo bạo giữa ban ngày ban mặt mà trêu ghẹo.

"Anh nói cái ngân khí(đồ bằng bạc) kia rốt cuộc là cái gì? Nếu như vốn là của Tần Chiếu, nhất định là rất đáng giá đúng không?" Tức giận phát tán hết, Trương Huyền đem trọng điểm thả lại vào hiện thực.

"Có lẽ."

Nghe xong Trương Huyền vừa mới rồi bàn bạc, tâm tình buồn bực vô cớ của Niếp Hành Phong dường như biến mất, tựa vào phía sau lưng cậu, tùy tiện nhìn phong cảnh hai bên, đột nhiên, trang trí trên cửa sổ thủy tinh của một căn nhà ven đường hấp dẫn tầm mắt anh.

"Dừng một chút."

Xe máy nhỏ rất ngoan ngoãn nghe theo mà dừng lại tại ven đường, đó là cửa hàng bánh kẹo lần trước Niếp Hành Phong ngẫu nhiên gặp được Cố Tử Triều, anh còn mua chocolate, định tặng Trương Huyền làm lễ gặp mặt.

"Di, chủ tịch anh sao biết tôi thích ăn đồ ngọt?"

Nghe nói Niếp Hành Phong nhớ tới chính mình, Trương Huyền rất vui vẻ, chạy vào mua một hộp chocolate, phủ đường, lái xe trở ra ngoài.

Niếp Hành Phong ngậm viên đường, hương vị ngọt ngào thuộc về chocolate lan tỏa trong miệng, đột nhiên, một ý niệm kỳ quái bay đến hiện nhanh trong đầu, có một số việc không thích hợp lắm, anh nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh vừa mới rồi.

"Chủ tịch, đầu của anh bị choáng hả, có phải hay không là do món đồ bạc kia gây ra?"

Tiếng lầm bầm của Trương Huyền có chút mơ hồ, Niếp Hành Phong thu hồi tiềm thức, anh hiểu rõ chính mình quên cái gì, một người ngay từ đầu đã có mặt tại nơi này.

"Trương Huyền, Cố Tử Triều đã nói dối!"

"Cái gì?"

"Trên dép lê của anh ta có vết chocolate, chứng minh sau khi hung án phát sinh, anh ta từng đi qua đi lại."

Mới vừa rồi anh thấy vết bẩn trên dép lê của Cố Tử Triều, đó là vết do chocolate lưu lại sau khi bị giẫm nghiền. Anh đánh đổ chocolate là sau khi Cố Tử Triều đã té xỉu, Cố Tử Triều không có khả năng giẫm lên, hơn nữa cặp dép lê kia là đồ dùng cá nhân của Cố Tử Triều, cho nên không thể có người khác dùng để giẫm bẩn.

"Nhưng sau khi Cố Tử Triều tỉnh lại, còn gọi điện thoại báo cảnh sát, chocolate có thể là anh ta khi với điện thoại di động không cẩn thận giẫm lên.

"Không, tôi nhớ kỹ khẩu cung của anh ta, anh ta nói điện thoại di động rơi trên mặt đất, anh ta giãy giụa bò qua nhặt điện thoại di động lên báo cảnh sát, rồi sau đó vẫn nằm trên mặt đất chờ cứu viện.

Chi tiết này tưởng như nhỏ nhặt, biết đâu lại là đầu mối mấu chốt của chân tướng, nếu không Cố Tử Triều không có lý do gì để nói dối. Anh ta là một người rất cẩn thận, nhưng lại không phát hiện chính mình giẫm lên chocolate, nó nói rõ lúc ấy anh ta đang trong trạng thái cực độ khẩn trương, là chuyện gì mà có thể khiến một bác sĩ tâm lý luôn bình tĩnh kia kinh hoảng đến mức ấy?

"Có thể là do hung thủ kia đi dép lê hay không?"

Trương Huyền vừa hỏi xong, liền tự mình gạt bỏ. Hung thủ không có khả năng đi chân trần vào, hoặc là giữa đường đổi giày, còn không chỉ có đi luôn giày của Cố Tử Triều trên chân, mới có thể khiến cảnh sát bỏ qua.

"Tôi biết tên biến thái kia không phải thứ gì tốt, anh ta tại sao phải làm như vậy?"

"Bởi vì..."

Niếp Hành Phong vừa mới nhớ tới chính mình ngửi thấy được một mùi quái dị trên người Cố Tử Triều, cùng mùi vị đêm đó anh ngửi thấy khi bị đánh ngất giống nhau, không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ kẻ đánh ngất anh chính là Cố Tử Triều? Nhưng, điều này là không có khả năng, lúc ấy chẳng phải Cố Tử Triều rõ ràng là còn nằm trước mặt của chính mình sao?

Bầu trời dày đặc mây đen, sấm sét cuồn cuộn, báo hiệu một trận mưa to đã tới. Trương Huyền không dám chậm trễ, rốt cuộc hối hả lái xe tăng tốc, bay nhanh về nhà, tiến vào trước khu chung cư, tại siêu thị phụ cận tùy tiện mua chút rau dưa cùng vài can bia, chuẩn bị thức ăn cho đêm nay.

Về đến nhà, vừa mới mở cửa ra, một vật thể màu đen liền đâm đầu vọt tới, rồi sau đó đập cánh bay nhanh thoát đi.

"Hình như lại có gia hỏa vào nhầm cửa."

Không nhìn đến ánh mắt bất đắc dĩ của Niếp Hành Phong, Trương Huyên cười đi vào, nhưng lập tức bộc phát ra môt tiếng hét điên cuồng, Niếp Hành Phong vội vào theo vào, cũng lại càng hoảng sợ.

Gian phòng khách ngay ngắn như vừa mới trải qua một trận bão lốc, chén đĩa rơi rụng, báo chí sách vở bay đầy trời, gió lạnh gào thét, nổi cơn điên ở trong phòng thổi loạn xoay vòng, hai người đồng thời hướng nguồn gió nhìn lại-cửa sổ phía trên bị đâm thủng ra cái động tròn mười mấy cm, chung quanh cái động kia thủy tinh rạn nứt lan ra như cái mạng nhện nói cho bọn họ biết, cái cửa sổ này đã sắp thọ chung chính thẩm (sống thọ và chết tại nhà).

"Là ai làm? Con bà nói! Nếu để ta biết được, nhất định làm thịt hắn!"

Trương Huyền hất tay đem rau dưa ném ra, chạy đến phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cái động tròn kêu gào kia, Niếp Hành Phong chạy đi tìm băng dán, sau khi tìm được, nhanh nhẹn mà bao dính lại nơi vỡ vụn này, tạm thời cố chịu như vậy trước đi, sau lại mua tấm kính mới.

Ầm ầm...

Sấm sét đinh tai nhức óc dội xuống, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu chi chi quái dị, ban đầu còn không rõ ràng, sau lại theo chấn lôi nổ vang, tiếng kêu chi chi càng thêm kịch liệt. Trương Huyền hỗ trợ đem chỗ cửa sổ vỡ dính lại xong, lại khom lưng tìm kiếm chung quanh, rất nhanh, cậu theo nơi bắt nguồn thanh âm mà bắt được từ dưới ghế sa lon bắt được một tiểu động vật!

Màu trắng a, tiểu tử kia chỉ lớn khoảng một bàn tay, toàn thân ướt đẫm, bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, cái lỗ tai có chút nhòn nhọn, giống như loại chuột, nhưng lại so với chuột đáng yêu hơn nhiều. Theo tiếng sấm sét chấn vang, lông mao của nó cùng lúc dựng thẳng lên, phát ra tiếng thét chói tai, hai cái cánh đập loạn, một bên cánh hình cong nho nhỏ có đính một cái lục lạc nhỏ-thì ra là một con dơi nhỏ.

Lại một tiếng oanh lôi đánh tới, mang theo chấn động vang dội, cả tòa nhà tựa hồ cũng theo đó mà phát sinh rung động kịch liệt. Niếp Hành Phong nhìn bên ngoài, thấy một đạo điện quang sắc bén xẹt qua, không phải ảo giác, lôi quang cơ hồ xuyên thấu qua vách tường cản trở, tùy thời ở trước mặt bọn họ chấn vang.

"Chuyện gì xảy ra?" Lôi điện đánh rất quỷ dị, Niếp Hành Phong cảm giác được điều không thích hợp.

Trương Huyền không trả lời, mắt lạnh nhìn ra mây đen quay cuồng ngoài cửa sổ cơ hồ muốn đem cả tòa nhà bao phủ, lại quay đầu nhìn con dơi nhỏ trong tay, quát hỏi: "Là ngươi đem cửa sổ thủy tinh của nhà ta đánh vỡ?"

Tiểu tử kia chớp mắt mấy cái, như trước ngây ra nhìn Trương Huyền.

"Ngươi chết chắc rồi!"

Trương Huyền nắm lớp da cổ bên ngoài của nó, đem nó vứt qua một bên, sau đó chạy vội đến trước cửa sổ, chập ngón tay niệm quyết, tay tùy theo từng chỗ phân biệt trên cửa sổ mà đem đạo phù dán lên, quát: "Ngọc đế sắc lệnh, thống lĩnh vạn linh, đất gió lôi điện, nghe ta hành lệnh, tức đến tức lui, không được chậm trễ, sắc!"

Vẽ xong chỉ quyết, trên bùa chú hiện ra kim quang, sấm đánh kia quả nhiên không còn đến gần, sau vài tiếng quay cuồng, dần dần đi xa, mây đen tản ra, mưa to như trút nước trong khoảnh khắc rơi xuống.

"Trương Huyền, cậu không sao chứ?"

Sấm sét đã đi xa, Trương Huyền còn bất động hồi lâu phía trước cửa sổ, giống như bị điểm huyệt, Niếp Hành Phong lo lắng gọi cậu, một lúc lâu, Trương Huyền cuối cùng cũng cho anh phản ứng-thân thể ngã ngửa về phía sau, thẳng tắp ngã sấp xuống, Niếp Hành Phong bị dọa vội vàng chạy đến phía trước ôm lấy cậu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, khí tức yếu ớt, vội vã gọi: "Trương Huyền! Trương Huyền!"

"Đạo phù vừa rồi uy lực quá lớn, cậu ta nội tức lại nhược, bị chấn ngất là chuyện bình thường, chờ lát nữa tự nhiên sẽ tỉnh thôi, ngươi nếu lo lắng, độ khí giúp cậu ta cũng được, ta thấy ngươi cương khí dồi dào, chính là thứ cậu ta khuyết thiếu."

Độ khí? Đó không phải là hôn môi sao?

Nhìn đôi môi màu hồng của Trương Huyền, nhịp tim của Niếp Hành Phong nảy lên, trực giác nghĩ muốn làm vậy, rồi lại không dám mạo muội đi quá giới hạn, lo sợ nghi hoặc một chút, đột nhiên phát giác không đúng.

Người nào đang nói chuyện? Trong gian phòng này trừ anh cùng Trương Huyền đang ngất xỉu ra, chỉ còn một...

Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy con dơi nhỏ đâp cánh bay tròn trong không trung, còn rất thành thạo mà gật đầu.

Bị phát hiện rồi, biết không tốt lành gì, con dơi nhỏ vỗ cánh định chạy trốn, quá vội vàng mà lại quên đi, lại đụng phá tan cửa sổ vừa mới được bao lại xong, lần thứ hai tông vào cùng một vị trí. Thấy vết rạn hình mạng nhện trên thủy tinh lại dài ra vài cm, Niếp Hành Phong đem đầu ngoảnh sang một bên, dự cảm kết quả thê thảm vật nhỏ kia sắp gặp phải.

"Đáng chết, ngươi lại vừa đụng phá cửa kính của ta!"

Trương Huyền tỉnh lại so với tưởng tượng còn nhanh hơn, đây hoàn toàn là công lao thuộc về tính keo kiệt của cậu. Vung tay lên, tác hồn ti lăng không bay tới, đem con dơi nhỏ đang đập loạn cánh trong không trung vừa vặn bao lấy, sau đó kéo một cái trở về, con dơi bịch một tiếng, bị trói gô ném tới trên mặt đất trước mặt cậu.

Không để ý tới trên đỉnh đầu con dơi nhỏ choáng váng có vài ngôi sao, Trương Huyền bắt lấy Niếp Hành Phong, đôi mắt xanh trong suốt phát sáng như ngọc, vui vẻ nói: "Chủ tịch, anh vừa rồi có nhìn thấy không? Tôi tối hôm qua có học một pháp thuật mới a, cư nhiên linh nghiêm!"

"Cậu thấy thân thể thế nào rồi?" Đây mới là vấn đề Niếp Hành Phong quan tâm.

Anh đã nhìn ra, thần kinh tiểu thần côn này có bao nhiêu to sợi, ngoại trừ tiền tài ra, cậu sẽ không mẫn cảm đối với bất cứ sự tình gì.

"Không có việc gì."

Trương Huyền cao hứng xong, mới nhớ tới con dơi nhỏ xui xẻo kia, thu lại tác hồn ti buộc chặt nó, bóp trụ cổ nó đưa trước mặt mình, nhìn vẻ mặt nó nhe răng cười: "Con dơi tinh đáng chết này, tu luyện không tốt, triệu đến lôi thần, phá hư cửa kính của ta, làm hại ta phải dùng đến tiền, bất quá không quan hệ, ta sẽ cho ngươi thống khoái, chưng cách thủy, kho tàu, hầm ninh..."

"Ngươi bóp chết ta rồi..."

Không thở nổi, con dơi nhỏ liều mình giãy dụa, cánh giương cao, phía dưới cánh phải có gắn cái chuông nhỏ không ngừng lóe ngân quang, nhưng không có tiếng vang.

"Quên đi, nó cũng không phải cố ý." Niếp Hành Phong đem tay Trương Huyền mở ra.

Ai, nếu như đổi lại là trước kia, nghe thấy một con dơi nói chuyện, anh nhất định sẽ đi đến khoa tai để khám, bất quá bây giờ anh đã bị Tiểu Bạch cùng Nhan Khai thuần hóa rồi, trên đời này còn có du hồn, càng huống chi động vật biết nói chuyện.

"Chủ tịch anh không biết rồi, trong "Bão phác tử" nói dơi ngàn năm tuổi mới có được sắc trắng như tuyết, nếu như bắt nó phơi khô ở chỗ râm lại nghiền thành phấn uống, có thể thành tiên a, anh có muốn thử xem hay không?" Thu lại hai cánh con dơi nhỏ, Trương Huyền cười u ám nói.

Cái lục lạc nhỏ kia rất thú vị, Trương Huyền đụng đụng một chút, vẫn như trước không phát ra thanh âm, nhìn kỹ lại, trong lục lạc có quả nhỏ, nhưng lại lắc thế nào cũng không kêu, cậu nghĩ muốn tháo xuống, nhưng lại phát hiện lục lạc gắn trên cánh con dơi nhỏ, tựa hồ đã cùng nó hợp thành một thể, không cách nào gỡ xuống.

Vừa nghe bị nghiền thành phấn, dơi nhỏ dừng lại giãy dụa, móng vuốt nhỏ cho vào trong miệng, như là động tác cắn ngón tay, suy nghĩ nói: "Lão đại, đều là cùng đường tu đạo, cho nhau đường sống đi mà?"

Coi như thức thời, Trương Huyền hài lòng gật đầu. Đối với một người có tấm thân bất tử, cậu đối với trường sinh bất lão không có hứng thú, bất quá con dơi nhỏ xui xẻo nếu xông vào trong nhà mình rồi, không nhân cơ hội bóc lột, sao có thể xứng đáng với nguyên tắc làm người của cậu?

"Muốn sống cũng được, đầu tiên nói cho ta biết ngươi từ đâu tới, tu luyện bao lâu rồi, tại sao chạy đến nhà ta nháo sự?"

"...đã quên rồi a." Trầm tĩnh hồi lâu, dơi nhỏ gãi gãi cái lỗ tai, nói.

"Di!" Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong nhìn nhau.

"Chủ tịch, bây giờ mất trí nhớ rất thịnh hành sao? Ngay cả động vậy cũng chạy theo trào lưu?"

"Có lẽ."

Hiển nhiên, thẩm vấn còn phải cần rất lâu, nhìn bầu trời tối đen, Niếp Hành Phong nói: "Các cậu chậm rãi giao tiếp, tôi đi nấu cơm."

"Chủ tịch, tôi giúp anh, còn có ngươi!" Coi nhẹ ý nguyện của dơi nhỏ, Trương Huyền vẫn cứ dắt nó vào phòng bếp.

Vì vậy trong khói dầu mỡ, dơi nhỏ làm giới thiệu đơn giản về mình, mất trí nhớ thì không cần nói rồi, chỉ biết cảm giác vừa tỉnh lại, đã bị sấm chớp đuổi đánh, nó không thể làm gì khác hơn là không ngừng chạy trối chết, trong hoảng hốt nhìn thấy nơi Trương Huyền ở. Trương Huyền gần đây có tập luyện pháp thuật, chung quanh cửa sổ dán rất nhiều đạo phù, thấy là người cùng giới, nó không cần ngẫm nghĩ, trực tiếp đâm thẳng vào, ở trong phòng lăn qua lăn lại thuần túy là do phản ứng tự nhiên do sự sợ hãi tạo thành.

"Một đường đâm thẳng vào? Ngươi luyện Thiết đầu công sao?"

Qủa nhiên đúng như cậu suy đoán, chỉ kém chút là thiên kiếp của dơi tinh. Trương Huyền vuốt cằm cân nhắc, nhân gia đạo sĩ dưỡng tiểu quỷ, cậu không được dưỡng, đổi lại thành dạng khác, dưỡng dơi cũng không sai, dơi ngàn năm, nhưng vật phẩm chỉ có thể cầu không thể ngộ thế này, không để làm thức thần thì thật sự là rất lãng phí rồi.

Chủ ý đã quyết, Trương Huyền hỏi dơi nhỏ, "Đụng phá hỏng đồ vật nhà của ta, ngươi phải bồi thường, mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi còn nợ ta ân tình, đồng ý làm thức thần của ta, hay là vào nồi chảo, ngươi lựa chọn đi."

Dơi nhỏ chớp mắt mấy cái, một hồi lâu, "...Xin hỏi, có lựa chọn thứ ba không?"

"Không có."

"Ta làm thức thần."

Không cho dơi nhỏ thời gian đổi ý, Trương Huyền nhanh chóng lấy ra đạo phù, ở trên mặt viết xuống phù lục kết định, sau đó cắn ngón giữa, ở trên mặt ấn ký xuống hình chữ S, đó là kí hiệu trên cổ tay phải của cậu, vừa lôi kéo móng vuốt của nó chấm màu đỏ thắm trên đạo phù, tiếp đó đem đạo phù chụp vào ngực, động tác thuần thục hành vân lưu thủy, một hơi làm xong.

Niếp Hành Phong ở bên cạnh làm cơm, rất muốn nói cho động vật nhỏ đáng thương kia, Trương Huyền sẽ không thật sự giết nó, hơn nữa lập khế ước, quan trọng nhất phải thấy rõ điều khoản viết trên đó, cái kia nhưng lại là khế ước bán thân a.

Dễ dàng kiếm được người hầu sai sử miễn phí, Trương Huyền rất vui vẻ, hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ tên chính mình chứ?"

"Không nhớ ra a, nhưng nhìn như ta nhớ có người gọi ta là tam thái tử."

"Ngươi là tam thái tử, ta còn là nhị lang thần đây." Trương Huyền vẻ mặt cười nhạo: "Cho ngươi một cái tên mới đi, một thân lông trắng, gọi Tiểu Bạch rất được nha!"

"Rất phổ thông, đổi tên khác đi." Nhớ tới con mèo đen nhà mình, Niếp Hành Phong nói.

Chủ tịch nói Trương Huyền đương nhiên sẽ không phản đối, nói: "Nếu vậy gọi Tiểu Bức."

Càng phổ thông, nghĩ tới nhân sinh sau này của chính mình sẽ khép lại, dơi nhỏ cố ý dùng sức lắc đầu.

"Muốn tao nhã a, vậy Ba Đặc đi, BAT, dơi nhỏ nghĩa hiệp.

Dơi nhỏ rõ ràng không hài lòng, nghĩ muốn lắc đầu, lại không dám nhiều lời, cắn móng vuốt không ngừng thở dài.

"Gọi nó là "Nghệ" đi, phi điểu dương cánh theo gió lốc mà đến gọi là nghệ." Niếp Hành Phong thấy Trương Huyền sắc mặt không tốt lắm, đoán là do vừa mới rồi dùng pháp thuật quá độ mà thành, không muốn cậu vì loại sự tình này phiền lòng, vì vậy đề nghị.

"Được a, được a, dùng cái này đi!" Danh vũ đã chọn được rồi, dơi nhỏ rất vui vẻ, đập cánh kêu.

"Có cánh ngươi liền tưởng mình là thiên sứ hả." Trương Huyền bắt nó vứt ra phòng khách, "Đem nơi bị ngươi làm loạn thu dọn cho tốt, nếu không không được ăn cơm tối!"

Nghệ vỗ vỗ cánh đi làm việc, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, "Tôi nhìn linh đang trên cánh của nó, hẳn là do người khác nuôi dưỡng gắn lên, cậu đem nó thu làm thức thần không sao chứ?"

"Tiến vào nhà của tôi thì thành của tôi, dù sao nó cũng mất trí nhớ rồi." Trương Huyền lời lẽ chính nghĩa mà đưa ra kết luận.

Trước cơm tối, Nghệ đem phòng khách quét dọn sạch sẽ. Pháp thuật của nó không cao minh lắm, ngay cả hình người cũng không biến được, bất quá làm việc nhà thì thừa sức, trong mắt Trương Huyền, chỉ có thể thở dài chính mình tính sai-nó khẳng định không phải ngàn năm đạo hạnh, màu da lông của nó không chừng là do không cẩn thận vì rơi vào trong thùng nhuộm nhuộm trắng cũng nên, vốn đang nghĩ dựa vào thức thần thì thu nhập có thể nhiều hơn một chút, bây giờ xem ra, hy vọng tốt đẹp đã hóa thành bọt nước mỹ lệ, cùng cậu tiêu sái nói bye bye a.

Nghệ tựa hồ không quá thích Niếp Hành Phong, khi ăn cơm cũng cách anh rất xa, chỉ lượn vòng chung quanh Trương Huyền, cũng trông mong nhìn theo cốc bia trên tay cậu không ngừng.

Nhìn ra tâm tư của nó, Niếp Hành Phong đem cốc của chính mình đưa cho nó, Nghệ nói cảm ơn, sau khi cầm bia qua, lập tức liền mở cánh bay, rất nhanh, đem toàn bộ bia uống hết vào bụng, sau đó ôm cốc bia không tựa vào chân bàn ngủ thiếp đi.

Trương Huyền tinh thần cũng không tốt, không giống trước thức đêm quá khuya, rất sớm đã lên giường ngủ. Niếp Hành Phong tắt đèn, chung quy vẫn cảm thấy lo lắng, vì vậy nói: "Luyện công tổn hại sức khỏe như vậy, sau này hay là đừng luyện nữa."

"Ít nhất phải đưa anh trở về đã."

Nghĩ đến nếu như đưa Niếp Hành Phong trở về, sau này không còn cơ hội cùng anh đồng giường cộng chẩm rồi, Trương Huyền đột nhiên cảm giác rất không thoải mái, trong đầu trống rỗng, không có cách nào nói lên lời bị đè nén.

Loại cảm tình lưu luyến này, đối với cậu mà nói rất xa lạ, chấp niệm là tối kỵ của tu đạo, xem ra tu hành của cậu còn rất yếu kém a.

"Nghệ hình như không thích tôi." Trong bóng tối, Niếp Hành Phong nói.

Nếu nói không thích, chi bằng nói là sợ hãi khi tới gần anh, anh không nghĩ ra chính mình chỉ là một linh thể, có chỗ nào làm cho dơi nhỏ sợ hãi.

"Nó không thích cũng không sao cả, có tôi thích anh là được rồi!"

"Hả?"

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, muốn từ vẻ mặt của cậu để nhìn ra thâm ý trong lời nói kia, đáng tiếc tiếng ngáy lập tức truyền đến dập tắt đi tia hy vọng của anh, tốc độ Trương Huyền nhập mộng có thể tương đấu cùng với tốc độ ánh sáng rồi.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thức dậy Trương Huyền đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, chỉ huy người hầu mới nhập đi thực thi mệnh lệnh-ẩn thân đi giám thị Hứa Khả Chân.

Nhận Nghệ làm thức thần đối với Trương Huyền mà nói tuyệt đối là trăm lợi không hại, ít nhất cậu ngay tại lúc này cho rằng như vậy. Dơi nhỏ so với tác dụng của thiết bị nghe lén, so ra còn tiện lợi hơn, có nó, chính mình ngay cả phiền toái của nghe lén theo dõi cũng được lược bớt.

Sau khi phái thức thần rời đi, Trương Huyền phải lên mạng tra tìm tư liệu đồ cổ của Tần Chiếu, bất quá tìm hơn phân nửa, cũng không tìm được món đồ nửa vòng bằng bạc kia.

"Tôi đoán Tần Chiếu là bị ngân khí kia nhiễu loạn làm cho tâm thần không yên, mới đi tìm Cố Tử Triều trò chuyên, vì để lấy được tín nhiệm, ông ta đã đem ngân khí kia đưa cho Cố Tử Triều, sau đó Cố Tử Triều cũng bị lực lượng thần bí của ngân khí làm ảnh hưởng, bắt đầu tinh thần phân liệt, lúc thì như một thân sĩ ưu nhã, lúc thì lại bệnh tâm thần," Trương Huyền suy đoán.

Cậu đối với vòng bạc thần bí kia càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi, nhìn Niếp Hành Phong một chút, thật hy vọng anh có thể đồng ý với đề nghị nửa đêm đi trộm báu vật của chính mình, mặc dù cậu biết điều này xác suất của điều này là vô cùng thấp.

"Tần Chiếu mặc dù trạng thái tinh thần không tốt, nhưng về phương diện sức khỏe không tệ lắm."

Niếp Hành Phong nhìn một ít tư liệu Trương Huyền tìm được, Tần Chiếu trước khi cùng Hứa Khả Chân kết hôn từng mắc bệnh ung thư dạ dày, bốn phần ba dạ dày bị cắt bỏ, nhưng hồi phục rất nhanh, đối với Hứa Khả Chân mà nói, không thể nghi ngờ là không phải tin tức tốt đẹp gì.

Phùng Dũng cũng không phải dạng chính nhân quân tử, đồng thời cùng Hứa Khả Chân qua lại, cũng vừa có bạn gái khác. Trong trò chơi là một cái thùng nhuộm lớn, ai biết ai là đang diễn trò, ai mới là chân tình thật ý? Theo lời đối thoại của Hứa Khả Chân, bọn họ muốn biết nhiều hơn về tình huống của Tần Chiếu, mới mấy lần liên lạc cùng Cố Tử Triều, còn định dùng chuyện anh ta đi câu lạc đêm để uy hiếp.

"Nam nhân đi câu lạc bộ đêm không phải chuyện to tát gì, cho dù truyền ra có làm tổn hại danh dự, cũng không đến mức bị người uy hiếp đi?"

"Nếu như đó là đi GAY bar thì sao?"

Nếu không phải ngày hôm qua thấy Trương Huyền bị phi lễ, Niếp Hành Phong tuyệt đối sẽ không nghĩ tới phương diện này. Làm bác sĩ tâm lý rất có danh vọng trong giới y học, Cố Tử Triều nhất định không hy vọng chuyện mình là gay bị truyền ra ngoài, cho nên Phùng Dũng nghĩ muốn lấy chuyện này để uy hiếp cũng là rất bình thường.

"Nhìn không ra đời tư của người này thật đúng là thối nát hoang phí như vậy a."

Niếp Hành Phong một lời đánh thức người đang trong mộng, Trương Huyền lập tức cố gắng tìm kiếm tư liệu mật của Cố Tử Triều. Thấy bộ dáng hăng hái bừng bừng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong thấy thậ may là cậu ta chỉ là hacker kỹ thuật hạng ba, nếu không không biết có bao nhiêu người gặp họa rồi.

Giữa trưa Nghệ trở về báo cáo tình huống giám sát, kỳ thật cũng không có tình huống gì, trừ buổi sáng Hứa Khả Chân cùng Tần Chiếu ầm ĩ cãi nhau một trận, hết thảy đề tĩnh như thủy. Sau đó đến trưa cô ta gọi điện gọi mấy người chị em đến đánh mạt chược, đến xế chiều nghe các nàng kia nói thì đi thẩm mỹ viện, Nghệ thật sự không thể nhẫn nại được nữa, trước hết chạy trốn trở về đã.

"Cô ta không liên lạc với Phùng Dũng, có thể cũng là sợ bị hoài nghi."

Thiết bị nghe lén bị vứt bỏ cũng được được Nghệ nhặt về, tận dụng đồ bỏ đi, lại len lén dính vào trên người Hứa Khả Chân. Tín hiệu không được tốt lắm, vừa đến trưa đều là tiếng lạo xạo của mạt chược, Trương Huyền nghe trong chốc lát cũng bỏ luôn, dù sao có ghi âm, có thể nghe lại sau đó.

"Chủ tịch, đêm nay đi chơi đi?" Làm tổ ở nhà rất nhàm chán, nghe xong dơi nhỏ báo cáo, Trương Huyền đề nghị.

"Cậu không cần đến công ty báo cáo tình huống?"

"Lại thu thập nhiều chút tư liệu cùng đi giao, xem Hứa Khả Chân cùng Phùng Dũng đang nhiệt tình như vậy, trong thời gian ngắn nhất định lẽ lại liên lạc, loại sự tình này chứng cớ càng nhiều, đối với khách thuê càng có lợi."

"Được a được a, đi chơi a, mang ta theo với!"

Dơi nhỏ hết sức phấn khởi mà bay đến, lại bị Trương Huyền bắt lấy cánh vứt qua một bên, lập tức đem camera bỏ túi quý giá ném qua cho nó.

"Không có phần của ngươi, làm việc cho tốt đi, nếu Hứa Khả Chân và Phùng Dũng hẹn hò, nhớ chụp nhiều ảnh về a!"

Dưới cường quyền, Nghệ không dám nói nhiều, móng vuốt nhỏ đút vào trong miệng cắn a cắn, bốn chữ ngậm bi nhịn đau trong mắt nó đã đạt đến trình độ hoàn mỹ nhất rồi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro