Chương 1 -5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh mà không về nhà thì em sẽ nhảy lầu!"
Trong hành lang của khách sạn, Thiệu Thịnh An ngơ ngác nhìn điện thoại bị cúp, âm thanh nói muốn nhảy lầu của vợ anh dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Chuyện gì thế này?
Tối hôm qua trước khi đi ngủ vợ còn gọi video cho anh, lúc đó cô vẫn còn cười nói vui vẻ với anh, nói hôm nay phải đi mua đồ dùng cho đám cưới với bạn, còn nói phải đi ngủ sớm hôm nay mới có tinh thần đi ngắm đồ. Hai nơi chênh lệch thời gian, nước A nơi anh đang có mặt đã vào giờ làm việc, vợ anh còn động viên anh cố gắng làm việc, sớm ngày ký được hợp đồng để còn về nhà.
Thế nào mà mới có chín tiếng đồng hồ trôi qua, vợ ngủ một giấc dậy liền bảo anh về nhà, còn nói không về cô sẽ nhảy lầu?
Không hiểu gì cả, Thiệu Thịnh An nghĩ thế nào cũng không ra được. Bây giờ làm thế nào để xin nghỉ phép về nhà bây giờ? Anh và cấp trên cùng đến nước A công tác, ngày mai sẽ mở cuộc họp quan trọng nhất, nếu cuộc họp diễn ra suôn sẻ thì đơn hàng này sẽ có thể tiến hành, anh sẽ nhận được ít nhất là hai mươi ngàn tiền thưởng. Có được khoản tiền này thì vợ chồng anh sẽ gom đủ tiền để chi trả đợt đầu cho căn nhà trong khu mà họ đã nhắm trúng từ lâu. Có nhà rồi Thanh Thanh sẽ có thể yên tâm mang thai, cô ấy thích trẻ con như thế, mỗi lần ngắm bọn trẻ con trong khu là ánh mắt lại lấp lánh.
"Brừ..." Điện thoại rung lên, anh vừa mở ra xem sắc mặt liền lập tức thay đổi. Vừa mới cúp điện thoại chưa được mấy phút mà vợ anh đã gửi đến một đoạn video, góc quay là vợ anh đang đứng trên lan can nhìn xuống dưới lầu.
Ống kính chuyển từ dưới lầu lên đến khuôn mặt của vợ anh, cô nhìn vào ống kính, đôi mắt sưng đỏ, khàn giọng nói: "Thiệu Thịnh An, nếu trong vòng năm phút tới em không nhìn thấy ảnh anh đặt vé máy bay về nhà thì em sẽ nhảy xuống ngay lập tức, em không sống nữa, anh đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nếu em nhìn thấy xe cứu hộ em sẽ nhảy ngay cho anh xem, anh biết em từ trước đến nay không lừa người, em nói được là làm được."
Video đã kết thúc, Thiệu Thịnh An bủn rủn tay chân, cố dựa vào tường để đứng vững.
"Thiệu Thịnh An anh bị sao thế, không khỏe à?" Người cộng sự đẩy cửa bước ra: "Sắc mặt anh trông khó coi quá, không sao chứ?"
Trong đầu Thiệu Thịnh An toàn là hình ảnh khuôn mặt quyết tuyệt của vợ mình, anh tin nếu mình không làm theo lời cô, cô thật sự sẽ nhảy lầu!
Anh đẩy người cộng sự ra, đi được hai bước liền ngã ngồi xuống đất, anh cũng chẳng buồn đứng dậy, ngồi thẳng xuống đất bắt đầu đặt vé máy bay.
Ngón tay của anh cũng đang run rẩy, gõ chữ cũng gõ sai, anh hít sâu một hơi nhập lại: Nguyệt Thành.
Nhà anh ở Hoa Thành, nước A không có đường bay thẳng đến Hoa Thành, trước tiên phải đến Nguyệt Thành, sau đó đổi sang phương tiện giao thông khác. Vé máy bay gần nhất là vào 10 giờ tối giờ địa phương, anh không ngần ngại đặt vé, thanh toán, chụp ảnh màn hình gửi cho vợ rồi gọi ngay cho cô.
"Thịnh An sao anh lại mua vé máy bay, công việc ở đây còn chưa xong mà." Người cộng sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thiệu Thịnh An không để ý tới cậu ấy, lo lắng chờ điện thoại kết nối.
Đầu dây bên kia đang trong cuộc gọi khác.
Gọi lại, vẫn đang trong cuộc gọi khác.
Đến khi gọi đến lần thứ ba, điện thoại mới kết nối được.
"A lô, Thanh Thanh, anh đã đặt xong vé máy bay rồi, vé mười giờ tối, trong nước là một giờ trưa, em đã thấy chưa?"
"Thấy rồi, em phải nhìn thấy hình ảnh anh đang ngồi trên máy bay, nếu không em vẫn sẽ nhảy lầu, cúp máy đây, em đang bận."
Thiệu Thịnh An chưa kịp hỏi gì thêm thì điện thoại đã cúp máy, nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh không biết biến cố bất thình lình này rốt cục là chuyện gì, nhưng anh biết nguy cơ đã tạm thời đã được giải trừ, kế tiếp anh chỉ cần mau chóng chạy về nhà là được."
"Thịnh An, anh cũng tự tin thật đấy, đây là chắc chắn ngày mai có thể ký hợp đồng, buổi tối sẽ về nhà đúng không, ngay cả một đêm cũng không đợi được sao ha ha, có lòng tin là tốt, nhìn anh tự tin như vậy tôi cũng không lo lắng nữa, nhưng mà có phải anh mua lộn thời gian rồi không, sao lại là vé máy bay tối nay..."
"Trong nhà có việc gấp phải về ngay, tư liệu là do chúng ta cùng nhau làm, ngày mai công tác lên bục trình bày sẽ giao cho cậu."
"Thịnh An, anh đang làm gì vậy? Nhà anh có việc gấp gì, còn việc gì quan trọng hơn đơn hàng này của chúng ta sao..."
"Nhà tôi có việc gấp thật, thật sự không còn cách nào khác, xin lỗi." Thiệu Thịnh An vỗ vai người cộng sự, xin lỗi lần nữa.
Người cộng sự vẻ mặt đau khổ: "Đâu phải anh không biết tôi vừa lên sân khấu là bủn rủn tay chân đâu, đừng đối xử với tôi như vậy mà, chúng ta không phải là cộng sự tốt sao, lên bục trình bày vẫn luôn là công việc của anh mà, tôi không dám đâu."

Thiệu Thịnh An xin nghỉ với sếp, sếp anh đương nhiên rất tức giận, vì việc làm ăn này mà bọn họ bỏ đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức, còn chuẩn bị rất nhiều cho cuộc họp ngày mai, hôm nay đang trau chuốt lại những phần cuối cùng, đảm bảo ngày mai một kích là trúng.
Nhưng Thiệu Thịnh An nhất quyết muốn đi thì ông cũng hết cách.
"Tiểu Thiệu, đây là một dự án rất quan trọng trong lý lịch sự nghiệp của cậu, cậu đã theo nó từ đầu đến cuối rồi, cậu xác định cứ như vậy bỏ cuộc giữa chừng sao?"
Thiệu Thịnh An áy náy cúi đầu, anh biết đi nước này thì sự nghiệp của mình ở công ty đại khái là tiêu tùng rồi, nhưng anh liều sống liều chết không phải là vì gia đình sao? Vợ anh sắp nhảy lầu đến nơi rồi, anh còn kiếm tiền gì nữa chứ!
Trở về phòng thu dọn hành lý xong, Thiệu Thịnh An lại tận dụng thời gian còn lại để bàn giao với người cộng sự, hướng dẫn cậy ấy trình bày nội dung của cuộc họp ngày mai năm lần.
"Cậu có thể làm được mà, nếu đơn hàng này ký kết thành công thì sẽ được hai trăm ngàn tiền thưởng, phần của tôi chắc chắn là mất rồi, có thể sếp sẽ tính vào cho cậu, nghĩ đến tiền đi, còn căng thẳng nữa không?"
Người cộng sự hít sâu một hơi: "Nhắc đến tiền là tôi không căng thẳng nữa, vì tiền cho dù miệng ngậm thủy tinh tôi cũng sẽ hoàn thành bài thuyết trình."
Câu nói của người cộng sự chọc cho Thiệu Thịnh An phải bật cười: "Cậu giúp tôi lần này tôi vô cùng biết ơn, đợi về nước tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
Sau đó, anh bắt taxi đến sân bay.
Trên đường đến sân bay thì trời đổ mưa, nước mưa đập vào cửa sổ kính khiến cho thành phố phồn đất khách này bị bao trùm trong một màn sương mờ. Khi làm thủ tục chờ ở sân bay, Thiệu Thịnh An gọi điện cho vợ: "Anh đã đến sân bay rồi, em vẫn ổn chứ?".
"Vẫn khỏe, sau khi lên máy bay nhớ gửi ảnh cho em, em có việc phải đi đây "
Chương 3: Vô Đề
Nghĩ ngợi một lát, anh mở danh bạ tìm số của Viên Hiểu Văn, bạn thân của vợ.
"Thanh Thanh không đi dạo phố với cậu à? Ừ, cô ấy nói cô ấy không khỏe, cậu nói xem dạo gần đây có phải cô ấy tâm tình không được tốt lắm không? Hôm nay lúc nói chuyện với cậu tâm tình vẫn tốt sao? Được, vậy cậu đi dạo phố đi, đợi cậu kết hôn tôi và Thanh Thanh nhất định sẽ có mặt để chúc mừng."
Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Thịnh An càng không nắm được chút manh mối nào. Tại sao vợ anh lại đột nhiên thay đổi cảm xúc như vậy chứ?
Tất cả phải chờ anh về đến nhà mới có thể biết được.
Ở quê nhà Hoa Thành cách đó hơn 10. 000 km, Kiều Thanh Thanh lại vừa nhận thêm một lô hàng chuyển phát nhanh cùng thành phố.
"Thật ngại quá, bên ngoài trời mưa rồi, nhưng trên bưu kiện có giấy chống dầu sẽ không bị thấm nước đâu, quý khách hãy kiểm tra thử xem." Nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng tận nhà tháo mũ bảo hiểm xuống lau nước mưa dính trên đó.
Kiều Thanh Thanh sửng sốt: "Thì ra trời đã bắt đầu mưa rồi ư."
"Đúng vậy, nhà cô đang trang trí sao? Thế thì không trách được, âm thanh lớn quá không nghe thấy tiếng mưa ha ha."
Kiều Thanh Thanh kiểm tra bưu kiện chuyển phát nhanh một chút, xác định không có sai sót,: "Cám ơn anh."
"Vâng! Phiền cô cho năm sao và đánh giá tốt nhé!"
" Được."
Cửa không đóng, cô đặt bưu kiện chuyển phát nhanh vào phòng bếp trước, sau đó vào phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ. Hai phòng đều có thợ đang lắp đặt hệ thống sưởi, tiến độ cũng không tệ lắm.
"Các chú ơi, phiền các chú làm gấp cho cháu với ạ, buổi trưa để cháu đặt cơm, các chú ăn xong thì nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp nhé, cháu gửi thêm cho các chú mỗi người 200 tệ, các chú thấy thế nào?"
Chủ thầu mỉm cười nói: "Được chứ sao không! Ai cũng muốn kiếm tiền cả mà! Yên tâm đi, theo tiến độ này thì chiều mai là có thể hoàn thành rồi, chúng tôi làm việc thì cô cứ yên tâm, cẩn thận kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ làm đâu vào đấy cho cô! Buổi chiều đồng nghiệp của tôi sẽ đến đo lường để làm lớp giữ nhiệt trong nhà cho gia đình cô, việc đó cũng đơn giản thôi, nhiều nhất hai ngày là có thể làm xong."
Cô lại trèo lên gác mái rồi đi lên sân thượng, nơi này cũng có thợ đang lắp máy phát điện năng lượng mặt trời.
"Chú ơi, trời mưa có ảnh hưởng gì không?"
"Không, vẫn hoạt động được!"
Sau khi đi hết một vòng, Kiều Thanh Thanh mới an tâm được phần nào, nước mưa xối lên đầu cô lạnh buốt, làm cho trái tim nóng rực đang đập không ngừng của cô của cô miễn cưỡng bình ổn hơn đôi chút.
Hai giờ trước, Kiều Thanh Thanh đã trùng sinh.
Sau khi chết đi, mở mắt ra lần nữa, Kiều Thanh Thanh nhìn cách trang trí quen thuộc trước mắt rồi sửng sốt thật lâu, cô đã rất lâu không mơ thấy ngôi nhà này.
Bị mất nhà trong trận hồng thủy thứ hai, cô lang thang bên ngoài một mình, tìm thức ăn trong lũ lụt bẩn thỉu, ăn những thứ không sạch sẽ sau đó bị bệnh, ban đầu cô nghĩ rằng cô chỉ có thể chờ đợi cái chết, nhưng cô đã may mắn được cứu bởi quân đội. Vì vậy, tiếp tục chịu đựng, tiếp tục sống.
Sau trận động đất lớn, chắc chắn căn nhà cũng trở thành phế tích trong cơn địa chấn ấy, cô chết trên con đường chạy nạn sau trận động đất, trước khi chết cô không suy nghĩ gì cả, thứ cuối cùng đập vào đáy mắt là bầu trời u ám, mây đen tầng tầng lớp lớp.

Chương 4: Vô Đề
Vậy mà giờ cô lại mơ thấy ngôi nhà trước tận thế rõ ràng như vậy, sạch sẽ gọn gàng, trong không khí còn có mùi hoa nhài. Kiều Thanh Thanh không muốn tỉnh lại, giấc mơ này quá đẹp. Cho đến khi một tiếng nhạc vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, đánh thức cô khỏi sự đau buồn của những kí ức đẹp đẽ đã qua.
Ngồi dậy nhìn trái phải, Kiều Thanh Thanh lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, ID người gọi là "Văn Văn".
Văn Văn, người bạn tốt Viên Hiểu Văn nhiều năm không gặp. Trong mộng còn có thể nhận được điện thoại của bạn bè, ông trời đối xử với cô không tệ, Kiều Thanh Thanh ấn nút trả lời, đối diện truyền đến giọng nói hoạt bát vui vẻ của bạn thân: "Thanh Thanh rời giường chưa đó, tớ đi đón cậu, hôm nay có kế hoạch lớn, chúng ta phải đi dạo phố cả ngày! Cậu dậy chưa, cậu muốn ăn sáng món gì? ..."
Trong lòng Kiều Thanh Thanh chấn động, cuộc đối thoại này rất quen thuộc.
Cổ họng cô căng thẳng: "Tớ, cậu, cậu có thai rồi?"
"...... A Thanh Thanh làm sao cậu biết vậy tớ còn chưa nói cho cậu biết mà cậu làm sao biết được!"
"Có phải mới một tháng hay không?"
"Ôi vãi! Thanh Thanh à làm sao cậu biết được! Tớ cũng đến bệnh viện xét nghiệm máu mới xác định ra, chỉ nói cho chồng tớ biết, anh ấy không biết cậu nên nhất định không phải anh ấy nói với cậu, làm sao cậu biết?"
Kiều Thanh Thanh thở gấp: "Cậu, chờ một chút."
Cô cúp điện thoại chạy ra khỏi phòng, mở cửa ban công ra, hai tay chống ban công nhìn xuống. Đây là một tiểu khu cao cấp hai mươi năm trước, cơ sở vật chất sinh hoạt gần như toàn diện, có quảng trường thể dục và trường mẫu giáo, sau khi qua con đường phía trước chính là chợ nông sản và siêu thị sinh hoạt, mỗi buổi sáng đều có xe cộ qua lại rất náo nhiệt.
Nhìn xuống, cô thấy một chiếc xe buýt vừa vặn rời khỏi bục đối diện, một người nhân viên áo trắng cắn bánh bao bước nhanh đuổi theo: "Chờ tôi! Tôi vẫn chưa lên xe buýt!"
Bà già đưa cháu đến trường mẫu giáo nắm tay đứa trẻ, chậm rãi đi qua vạch qua đường.
Ba đứa trẻ bảy tám tuổi cười đùa và chạy ra khỏi khu dân cư, hai bím tóc đuôi ngựa của bé gái tạo ra một vòng cung vui vẻ.
Đồng tử Kiều Thanh Thanh co rút lại, cô cúi đầu nhìn tay, cô nắm chặt lan can ban công, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo, lại dùng sức nắm chặt, trên tay có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn chân thật.
Cô tát mình một cái thật mạnh, há to miệng muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng âm thanh đều nghẹn ở cổ họng, nửa chữ cô cũng không kêu được, chỉ có thể nắm chặt lan can, lệ rơi đầy mặt.
Cô không thể tin rằng cô đã trở lại quá khứ, đó thật sự là quá khứ không phải là tương lai!
Những quá khứ đen tối và đau đớn đó vẫn chưa xảy ra.
Nhớ lại điều gì đó, cô ngay lập tức gọi một cuộc gọi.
"Này Thanh Thanh, bây giờ không phải em nên cùng Hiểu Văn đi dạo phố mua đồ sao, còn có thời gian gọi điện cho anh à."
Là giọng nói quen thuộc, giọng điệu nhanh như đúc trong trí nhớ. Kiều Thanh Thanh rơi lệ, vẻ mặt bi thương, nghe chồng ở đầu dây bên kia thân mật hỏi thăm, cô hít sâu một hơi, giọng điệu rất bình tĩnh: "Thiệu Thịnh An! Anh lập tức xin nghỉ phép về nhà, không xin được sao? Vậy thì anh đi nói với sếp của anh là vợ anh sẽ nhảy lầu!"
Sau đó cô bấm ngắt cuộc gọi, ngồi xổm xuống khóc lớn.
Khóc vài tiếng, Kiều Thanh Thanh lại cười, vừa cười vừa khóc, đứng lên quay video gửi qua.

Sau khi đăng tải xong video, Kiều Thanh Thanh lại gọi điện cho mẹ: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ rất nhiều, ngày mai mẹ đến thăm con được không."
Kiếp trước ngày mai, mẹ cô sẽ đến Hoa Thành thăm cô, cô phải đảm bảo tất cả mọi thứ sẽ không thay đổi.
"Mẹ cũng nhớ con, thật sự rất mong ngày mai quá đi, cậu con có đưa cho mẹ một thùng hải sản, mẹ làm sao ăn được hết chứ, ngày mai mẹ đưa qua cho con. Thịnh An đâu, đi công tác về chưa?"
Kiều Thanh Thanh đè nén cảm xúc, cười nói: "Anh ấy sẽ trở về, đến lúc đó cùng nhau ăn hải sản. Ngày mai khi nào mẹ xuống xe và nói với con, con sẽ ra đón mẹ."
"Không cần, mẹ đi xe buýt thẳng đến cửa tiểu khu, không cần con đón, a, có khách đến, mẹ cúp máy đây."
"Vâng."
Sau khi Kiều Thanh Thanh chấp nhận sự thật mình tái sinh, nỗi đau thắt chặt 10 năm trong lòng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng.
Người yêu của cô, những người thân yêu của cô vẫn còn sống vào thời điểm này!
Cô đi tới đi lui trong phòng khách, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là bạn thân Viên Hiểu Văn.
Áy náy nghe điện thoại, Kiều Thanh Thanh nói tạm thời có việc không đi được: "Đường ống nước trong nhà bị nổ, tớ phải nhờ người đến sửa chữa, đúng rồi, vừa rồi tớ nhận được một tin tức, nói là bão lớn trăm năm khó gặp, tớ phải đi mua chút thức ăn về nhà, cậu cũng mua một ít đi."
"Không có bão, dự báo thời tiết không nói vậy mà. Ai da Thanh Thanh, bão thì sợ cái gì chứ, chúng ta ở đây cũng không phải là bờ biển, không sợ. Vậy cậu sửa ống nước đi, tớ và Manh Manh đi mua trước nha."
Vừa kết thúc cuộc gọi, điện thoại của chồng Thiệu Thịnh An gọi tới. Nghe đầu kia nói đã đặt vé máy bay xong, Kiều Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại uy hiếp thêm một câu nữa mới cúp máy.mới cúp máy. Mở phần mềm trò chuyện ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp màn hình vé máy bay.

"Như vậy là đủ rồi, tối nay Thịnh An về nhà, ngày mai mẹ cũng về nhà." Kiều Thanh Thanh rưng rưng nở nụ cười.

Hai người quan trọng nhất sẽ trở về với cô, Kiều Thanh Thanh hoàn toàn bình tĩnh lại, cô phải tranh thủ thời gian chuẩn bị.

Cô trải qua mười năm trong tận thế, mười năm kia rất vất vả, trải qua mấy lần tuyệt cảnh, mỗi lần cô đều cho rằng mình sắp chết, muốn buông xuôi tất cả, nhưng mỗi lần cô đều sẽ nhớ đến chồng, nhớ mẹ cô, sau đó cắn răng tiếp tục sống.

Cho dù sống không giống một con người, cũng phải sống sót.Trở lại mười năm trước, hay nói đúng ra là trước tai nạn kinh hoàng đó, đây là phần thưởng của ông trời ban tặng cho vô số ngày đêm thành kính cầu nguyện của cô sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Thanh Thanh đột nhiên lấy lại tinh thần, cô nhắm mắt rồi từ từ mở ra, nhìn thấy không gian của mình.

Tại thời điểm này, cô bước vào một cảnh giới huyền diệu, nghe không gian bên trong "nói chuyện". Nó nói với cô rằng nó đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô sống lại đến mười năm trước, tất cả bi kịch vẫn chưa bắt đầu, đến lúc này nó và nhân quả của cô kết thúc, duyên phận chấm dứt, chờ sau khi cô chết, nó sẽ hoàn toàn rời đi.

Cô đột nhiên mở mắt, loại cảm giác này trong nháy mắt biến mất, nhưng cỗ ý chí không gian kia vững vàngCô đột nhiên mở mắt, loại cảm giác này trong nháy mắt biến mất, nhưng cỗ ý chí không gian kia vững vàng khắc ở trong đầu cô.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa tôi trở về, còn nguyện ý tiếp tục trợ giúp tôi." Kiều Thanh Thanh thật lòng cảm ơn. "Cậu thích hoàng kim ngọc thạch đúng không? Sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ tìm cho cậu thật nhiều thật nhiều, để cho cậu trở nên lớn hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton