CHƯƠNG 101 -110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Vô Đề
"Nhiệt độ này là đủ rồi, trời vào thu ban đêm cũng chỉ tầm mười hai đến mười sáu độ." Thiệu Thịnh An gọi cô lên giường.
"Em không ngủ được, anh ngủ trước đi."
Thiệu Thịnh An xuống giường dắt cô về: "Trên giường có chăn ấm nệm êm, cho dù em không ngủ được cũng đừng đứng trên đất như thế."
Hai vợ chồng vừa nằm xuống thì nghe loáng thoáng dưới lầu có tiếng khóc, chỉ là cửa sổ đóng chặt quá, âm thanh nghe không rõ lắm.
"Vừa rồi mẹ hỏi anh, anh không nói kỹ đúng không?" Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, lúc anh đi gõ cửa, nhà bà Vương mở cửa cho anh, có vẻ như ông Vương sắp không xong rồi, nước nóng cũng không uống được, hình như tình hình mấy đứa trẻ nhà bà Vương cũng không được tốt lắm, anh nghe thấy em gái của Gia Nhạc, là Gia Hân ấy, đang khóc. Anh rót nước cho họ xong thì liền đi sang nhà ông Trịnh, nhưng mà nhà họ không mở cửa cho anh. Nhà ông Điền thì con trai Trần Bính Cương mở cửa, tình hình của ông bà cụ cũng không tốt lắm, anh để bình nước nóng lại cho họ rồi."
"Thịnh An, em không biết vì sao lại đến sớm như thế, rõ ràng mới tận thế được có bốn tháng, mà tính ra còn chưa đầy bốn tháng nữa, sao lại hạ nhiệt rồi, còn rất nhiều thứ em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Đang nói chuyện thì có tiếng khóc từ dưới lầu vọng đến, Vương Gia Nhạc lớn tiếng khóc gọi "Ông nội".
Kiều Thanh Thanh chết lặng: "Chắc là ông Vương mất rồi, ông ấy vốn đã có bệnh tim mạch, em nhớ rõ thời điểm hạ nhiệt, nhà ông Vương còn mất đi ba đứa trẻ nữa. Sau khi Trần Bính Cương vào ở trong nhà ông Điền vẫn luôn rất quan tâm đến hai ông bà, kiếp trước lúc mới bắt đầu hạ nhiệt hai ông bà đều không có việc gì, mãi đến sau này mới ngã bệnh. Thịnh An, em đã chuẩn bị rất nhiều, em còn muốn nhắc nhở bọn họ trước, ví dụ như đêm hạ nhiệt em sẽ bày trò gì đó để cho mọi người ngủ muộn một chút, như vậy lúc hạ nhiệt bọn họ còn có sự chuẩn bị, em còn định sẽ nhắc họ chuẩn bị vật tư mùa đông trước, rõ ràng còn hơn nửa năm nữa mới bắt đầu cơ mà!"
"Thanh Thanh, đây không phải lỗi do em." Thiệu Thịnh An trịnh trọng nói với cô: "Em đã làm hết những gì em nên làm rồi, em không cần phải tự trách mình."
Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Thịnh An, anh đừng nghĩ em cao thượng như vậy, em cũng không tự trách mình, ngoại trừ cả nhà mình em không có cách nào đưa những người khác vào phạm vi trách nhiệm của em được. Em là người ích kỷ, em chỉ có thể thuận tay giúp đỡ người khác với điều kiện bản thân em đã được an toàn, nhiều hơn nữa em cũng chỉ có thể lo cho người nhà của chúng ta mà thôi. Thịnh An, lần trước từ chuyện sạt lở đất chúng ta đã chắc chắn tương lai có thể thay đổi được, lúc ấy em đã rất vui, em cảm thấy kết cục bế tắc đã được định sẵn trong tương lai vẫn còn đường để hóa giải. Nhưng bây giờ em mới hiểu được, tương lai có thể thay đổi thì quỹ đạo của tận thế cũng có thể thay đổi."
Đây là điều khiến cho cô đau đớn nhất.
Ưu thế của cô là vật tư trong không gian cùng với cái nhìn tổng quát về thiên tai sắp tràn đến, nhưng trận đại hạ nhiệt bất thình lình này đã thay đổi tất cả.
Ví dụ như trận động đất lớn gián tiếp khiến cô tử vong, trận động đất lớn đó cũng sẽ đến sớm hơn sao? Cô dự định trước khi trận động đất lớn đó xảy ra sẽ cùng người thân rời khỏi nhà, tìm đến một nơi bằng phẳng, nhưng bây giờ làm thế nào để xác định ngày tháng đây?
"Em lo lắng quá rồi đấy, Thanh Thanh, anh đã nói em có thể san sẻ bớt áp lực của mình cho anh mà, không sao đâu, từ giờ đến lúc xảy ra trận động đất lớn vẫn còn một ít thời gian, em đừng lo quá như vậy."
Dưới sự trấn an của Thiệu Thịnh An, cảm xúc của Kiều Thanh Thanh dần dịu xuống, cô nhắm mắt lại.

Chương 102: Vô Đề
Rất lâu sau, khi Thiệu Thịnh An đã ngủ thiếp đi, Kiều Thanh Thanh mở mắt ra, trong lòng thầm gọi không gian.
Gọi mấy tiếng giọng nói kia mới trả lời cô, hỏi cô có chuyện gì.
"Tại sao lại hạ nhiệt sớm như vậy?" Kiều Thanh Thanh hỏi.
"Điều này liên quan đến quy luật của thế giới, loài người các cô không phải có một khái niệm gọi là hiệu ứng cánh bướm sao, thế giới là do số liệu khổng lồ tạo thành, không ai có thể khống chế nó và dự đoán được quỹ đạo của nó cả, hạ nhiệt sớm chắc là do đã xảy ra biến cố nào đó, tôi không có cách nào dò xét được. Kiều Thanh Thanh, nể tình duyên phận mẫu hệ nhất mạch giữa tôi và cô, tôi khuyên cô một câu chân thành, đừng quá ỷ lại vào bất cứ thứ gì, thứ cô có thể dựa vào chỉ có chính mình mà thôi, một kẻ mạnh thật sự phải là một kẻ mang trong mình sức mạnh nội tại."
Nói xong nó liền biến mất, để lại Kiều Thanh Thanh với con ngươi đang co lại, trong lòng như có sóng trào dâng.
Giống như có một cái chuông lớn đang gõ lên bên tai mình, cô cảm thấy mình được đánh thức, hô hấp không tự chủ được tăng nhanh, cô cảm giác được trái tim mình đang đập loạn xạ, dường như còn có thể nghe thấy tiếng tim đang đập thình thịch.
Cô hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi thật mạnh, cảm nhận được nhịp tim đang dần bình ổn lại, Kiều Thanh Thanh nhắm mắt, cuộn mình vào trong chăn lông vũ ấm áp.
Đúng vậy, cái gọi là "Biết trước" tương lai chỉ là dệt hoa trên gấm, con người không thể chỉ dựa vào những ký ức đó để tồn tại, quan trọng nhất vẫn là dựa vào chính mình. Có biến cố cũng không sao, vậy thì tùy cơ ứng biến, gặp chuyện gì thì xử lý chuyện đó thôi.
Đêm nay nhiều người không ngủ được.
Nhà Kiều Thanh Thanh đã sửa sang lại, cách âm khá tốt, cộng thêm tác dụng của lò sưởi nên ai cũng ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy cũng coi như sảng khoái tinh thần.
"Nước bên ngoài đã đóng băng hết rồi."
Sau khi rời giường Thiệu Thịnh Phi vẫn ra ban công ngắm cảnh như thường lệ, bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng, cúi đầu lại nhìn thấy hành tây mình chăm sóc vất vả đã bị đóng băng hết, thương tâm hét lên: "Ba mẹ, hành của con thành que băng hết rồi, huhu!"
Ba Thiệu mẹ Thiệu nghe thấy động tĩnh cũng đứng lên, vừa bước khỏi phòng không nhịn được hít hà một hơi, bên ngoài lạnh quá.
"Tôi đi đóng cửa, tránh để hơi ấm thoát ra ngoài." Mẹ Thiệu vội vàng quay đầu đóng cửa lại.
"Mẹ, con đi tắt máy phát điện đây, máy phát điện làm việc cả đêm rồi để nó nghỉ chút đã, cúp điện rồi hệ thống sưởi trong nhà cũng sẽ ngừng hoạt động." Kiều Thanh Thanh từ nhà kho đi ra, máy phát điện đặt ở trong một căn phòng nhỏ, nghe mẹ Thiệu nói chuyện, cô ngẩng đầu kêu lên dưới cầu thang. Mẹ Thiệu hiểu ý: "Vậy thì phải đóng cửa, bên trong vẫn còn ấm, đóng cửa còn có thể giữ nhiệt."
Cũng được, Kiều Thanh Thanh phụ họa: "Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo." Mẹ Thiệu cười ngượng ngùng.
"Con đang nấu bữa sáng, một ngày lạnh như vậy nên nấu cháo nóng." Thiệu Thịnh An từ phòng bếp thò đầu ra nói: "Mẹ, mẹ không thích ăn gừng, nhưng thời tiết này không thể thiếu gừng được, con cho gừng vào cháo nhé, nấu cháo cá thái lát."
Kiều Tụng Chi cười khổ: "Trời lạnh như vậy, không thích ăn gừng cũng phải cố ăn, con bỏ vào đi, để nhiều một chút."
Mới hơn sáu giờ, trời còn chưa hoàn toàn sáng mà nước đều đã đóng băng.
Ba Thiệu lấy tay lau kính, nhưng chỉ có thể lau được hơi ẩm trên mặt kính trong phòng, lớp kính bên ngoài đã đông cứng lại.
Ông nhìn về phía cửa sổ thoát hiểm, từ khe hở của cửa sổ thoát hiểm hợp kim nhôm nhìn ra ngoài, trợn mắt hét lên: "Nước bên ngoài cũng đã đóng băng rồi." Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu cũng nhìn theo, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Chương 103: Vô Đề
Kiều Thanh Thanh dựa lưng vào tường, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài. Vừa rồi lúc rời giường cô đã chứng kiến rồi, nhưng hiện giờ nhìn lại, chấn động trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
Chỉ thấy nước lũ dơ bẩn ban đầu nay đã không còn gợn sóng, tạp vật trong nước thải cũng không còn va chạm theo sóng nước mà tất cả chúng đều ngưng đọng thành tư thái cứng ngắc, nằm ngổn ngang trong lớp băng, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một lớp băng màu vàng đục nằm mênh mông, thoáng cái nhìn lại còn có thể làm cho người ta lầm tưởng là bùn đất, trong lòng đất chôn phân nửa là các loại rác thải tạp chất.
Lần theo cửa sổ thoát hiểm, ba Thiệu và những người khác đều bị chấn động sâu sắc, cái lạnh cuộn qua lớp băng cào thẳng vào mặt bọn họ, đâm vào da thịt bọn họ, để giữ cho họ tỉnh táo mọi lúc, không đến mức nghĩ rằng họ đang mơ. Tất cả đều là thật, tất cả mọi thứ trước mắt đều là thật.
"Lạnh quá."
Thiệu Thịnh Phi xoa tay, từ bên người ba Thiệu đi tới bên cạnh Kiều Thanh Thanh, cúi đầu hỏi: "Em gái, hành lá của anh chết hết rồi, làm sao bây giờ em gái."
Kiều Thanh Thanh hơi ngửa đầu, nhón chân sờ đầu hắn, dịu dàng nói: "Không sao đâu, sau này chúng ta trồng lại, hành lá rất kiên cường, nhất định có thể mọc lại."
Thiệu Thịnh Phi khom lưng ngoan ngoãn gật đầu: "Được. Nhưng anh muốn câu cá, hôm nay anh không thấy cá ở đâu hết."
"Sau này lại câu cá, sẽ có cơ hội thôi."
"Ba mẹ, đừng nhìn nữa, vào phòng khách đi."
Ba Thiệu muốn đóng cửa sổ thoát hiểm, Kiều Thanh Thanh ngăn cản ông: "Ba, chúng ta phải thích ứng với nhiệt độ này, mở cửa sổ đi, để không khí lưu thông."
"Âm ba… ba mươi mốt độ!" Mẹ Thiệu nhìn nhiệt kế treo trên tường, miệng lắp bắp.
Nhiệt kế là Kiều Thanh Thanh treo ở đó từ sáng sớm, nghe vậy nói: "Lúc con mới treo là âm 30 độ, xem ra lúc này đã hạ nhiệt được một chút. Mẹ đi rửa mặt trước đi, con chuẩn bị nước nóng rồi."
Mọi người đánh răng rửa mặt, hắt nước bẩn ra ngoài, nước còn chưa chạm đất đã hóa thành sương băng.
"Ôi trời, nhìn đi." Tâm trạng mọi người đều nặng nề, chỉ có Thiệu Thịnh Phi vẫn duy trì một tâm hồn lạc quan ngây thơ, cảm thấy mới lạ thích thú. Bữa sáng được ăn trong phòng ngủ chính, trong phòng đúng là ấm hơn bên ngoài một chút, lấy nhiệt kế ra kiểm tra, thật ra vẫn là âm, nhưng so với âm 30 độ C bên ngoài thì âm bảy, tám độ đã được xem là ấm áp rồi. "Cá này ngon, nhưng sao lại không có mùi vị giống như cá diếc." Ba Thiệu nếm một miếng cảm thấy kỳ lạ, ông nhớ lần trước câu được cá nếu không phải cá diếc thì chính là cá rô phi, nhưng cá trong cháo này lại có vị rất ngon, giống như sashimi vậy.
"Nó nằm dưới tầng đông trong tủ lạnh đã lâu, nay con mới lấy ra." Thiệu Thịnh An trả lời qua loa.
Mẹ Thiệu chớp chớp mắt: "Nhưng tủ lạnh trong nhà đã mất điện từ lâu, tầng đông cũng chẳng còn gì."
"Thanh Thanh, em dẫn anh hai ra ngoài chơi một lát đi."
Kiều Thanh Thanh nhìn anh, sau đó gọi Thiệu Thịnh Phi ra ngoài chơi với cô. "Thật ra, con có một không gian thần bí. Trước trận lụt, con mơ thấy trước được tương lai, vậy nên con tích trữ rất nhiều vật tư trong không gian." Thiệu Thịnh An bịa ra một câu chuyện khiến ba Thiệu và mẹ Thiệu đều kinh ngạc. Kiều Tụng Chi cũng ngạc nhiên như lần đầu nghe thấy.
"Tóm lại, sau này mọi người không cần lo lắng về vấn đề lương thực không đủ ăn, vật tư không đủ dùng, đều rất sung túc. Chuyện này con chỉ nói cho Thanh Thanh biết, là Thanh Thanh giúp con chuẩn bị vật tư, bọn con cũng cùng nhau lừa gạt ba mẹ và mẹ Kiều, tiền bán cửa hàng và tiền chuẩn bị mua nhà, toàn bộ đều dùng để mua vật tư!"
Ngoài phòng, Kiều Thanh Thanh đang dỗ Thiệu Thịnh Phi chơi đồ chơi, nhưng vẫn bị phân tâm bởi chuyện trong phòng ngủ chính, cô nghĩ đến lúc này Thiệu Thịnh An đang ở bên trong lừa gạt cha mẹ anh thế nào.

Chương 104: Vô Đề
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ tới lời mẹ cô lén nói với cô. Vào thời điểm đó, hai người đang phơi quần áo trên sân thượng, mẹ cô nói:
"Thanh Thanh, Thịnh An đúng là vì an nguy của con, mẹ cũng mừng vì đối xử với con rất tốt. Nhưng Thanh Thanh à, lòng người là khó dò nhất, nó ôm hết tất cả nguy hiểm vào người, hào quang của con tất nhiên cũng không còn. Thanh Thanh, con nghe mẹ nói rồi suy nghĩ cẩn thận, tình cảm của con và Thịnh An, mẹ chưa bao giờ hoài nghi, cha mẹ nó yêu thương con, mẹ cũng nhìn thấy. Nhưng đó đều là chuyện trước kia, cũng chính là chuyện trước tận thế mà con nói, mẹ lo lắng một chuyện, liệu sau này cha mẹ nó có xem thường con không, cảm thấy con trai bọn họ có năng lực, con không xứng với nó. Thanh Thanh, đây cũng là một cơ hội, con đừng trách mẹ quá thực tế suy bụng ta ra bụng người, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi."
Khi đó, Kiều Thanh Thanh không nói gì, chỉ im lặng phơi quần áo. Thật ra những gì mẹ cô nói, sau khi nghe Thịnh An nói về quyết định của anh cô đã nghĩ tới khả năng này. Thời gian cô ở chung với cha mẹ chồng quá ngắn, trước mắt ở chung đúng là mọi thứ đều tốt, nhưng trải qua nhiều chuyện đau khổ ở kiếp trước, cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn. Cha mẹ chồng và anh cả chỉ là quà tặng kèm của người cô yêu, người cô thật sự tin tưởng chỉ có mẹ cô và Thịnh An.
Nếu ba mẹ chồng thật sự nảy sinh tâm tư khác, cô lo lắng nhưng cũng không sợ hãi, cô cũng không hoài nghi sự chân thành của Thịnh An đối với cô, chỉ sợ chồng khó xử vì bị kẹp ở thế giữa. Mạt thế, trong nhà chỉ có mấy người, nếu không thể đoàn kết mà sinh ra các loại tâm tư, huyết thống ruột thịt không cách nào dứt bỏ, khó xử chỉ có Thịnh An mà thôi.
Thu hồi tầm mắt nhìn về phía căn phòng, lòng Kiều Thanh Thanh bình tĩnh. So với mạt thế, khả năng cha mẹ chồng thay lòng đổi dạ thật sự không đáng nhắc tới.
Cửa mở ra, Thiệu Thịnh An gọi cô: "Chúng ta xuống lầu xem chút đi." Mẹ Thiệu thu dọn bát đũa đi ra, cười bảo Thiệu Thịnh Phi: "Theo ba con lên lầu dọn rau đi, ngoan."
Ba Thiệu cười cười với Kiều Thanh Thanh, vẫn là nụ cười như thường lệ, nhưng ánh mắt ông lại mông lung, hiển nhiên còn chưa tiêu hóa hết lời con trai vừa nói, bước chân xiêu vẹo đi lên lầu, như thể ngay cả Thiệu Thịnh Phi đi theo phía sau cũng không phát hiện.
"Mở cửa ra tán mùi đi, mẹ nhớ ra rồi, quần áo trên sân thượng chắc chắn đều bị đông thành kem, mẹ đi xem một chút." Kiều Tụng Chi vẫy tay với Kiều Thanh Thanh, đi theo sau Thiệu Thịnh Phi lên lầu.
"Đi thôi." Thiệu Thịnh An vươn tay, Kiều Thanh Thanh đi tới nắm lấy tay anh. Cửa phòng trộm tầng ba đều bị bao phủ bởi một tầng băng, các xúc tu đều có khí lạnh.
"Hơi trơn đấy."
Kiều Thanh Thanh đưa một cái khăn cho anh, sau đó mới mở cửa từng tầng ra. Sàn nhà bên ngoài cửa đều bị băng bao phủ, giày chống trượt khi bước vào kêu những tiếng kẽo kẹt.
"Cẩn thận chút, trơn lắm đấy." Thiệu Thịnh An đi phía trước gõ cửa nhà họ Trịnh bên cạnh.
Người mở cửa là Trịnh Thiết Huy, ông mặc một bộ quần áo rất dày, chủ động đề nghị cùng nhau xuống dưới lầu dò xét tình hình.
701, ông Vương qua đời đúng như dự đoán, người trong nhà mất ngủ cả đêm, ai nấy đều phờ phạc. Bà Vương cố gắng lấy lại tinh thần, cảm ơn Thiệu Thịnh An đêm qua đã mang nước nóng tới, nghẹn ngào nói: "Ít nhất, ít nhất trước khi đi ông ấy cũng nếm được hai ngụm nước nóng. Hiện giờ mấy đứa nhỏ đang bị bệnh, trong nhà bừa bộn nên bà không mời các cháu vào ngồi chơi được."
Giống như Trịnh Thiết Huy, những người còn lại trong nhà họ Vương đều mang vẻ mặt suy sụp, dưới mắt ai cũng xuất hiện quầng thâm vì thức cả đêm, môi lạnh đến tím tái, mấy đứa trẻ còn bọc chăn như gấu trúc, nhưng chúng vẫn bị đóng lạnh đến yếu ớt không còn sức lực, đôi mắt khép hờ rên hừ hừ.
Chương 104: Vô Đề
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ tới lời mẹ cô lén nói với cô. Vào thời điểm đó, hai người đang phơi quần áo trên sân thượng, mẹ cô nói:
"Thanh Thanh, Thịnh An đúng là vì an nguy của con, mẹ cũng mừng vì đối xử với con rất tốt. Nhưng Thanh Thanh à, lòng người là khó dò nhất, nó ôm hết tất cả nguy hiểm vào người, hào quang của con tất nhiên cũng không còn. Thanh Thanh, con nghe mẹ nói rồi suy nghĩ cẩn thận, tình cảm của con và Thịnh An, mẹ chưa bao giờ hoài nghi, cha mẹ nó yêu thương con, mẹ cũng nhìn thấy. Nhưng đó đều là chuyện trước kia, cũng chính là chuyện trước tận thế mà con nói, mẹ lo lắng một chuyện, liệu sau này cha mẹ nó có xem thường con không, cảm thấy con trai bọn họ có năng lực, con không xứng với nó. Thanh Thanh, đây cũng là một cơ hội, con đừng trách mẹ quá thực tế suy bụng ta ra bụng người, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi."
Khi đó, Kiều Thanh Thanh không nói gì, chỉ im lặng phơi quần áo. Thật ra những gì mẹ cô nói, sau khi nghe Thịnh An nói về quyết định của anh cô đã nghĩ tới khả năng này. Thời gian cô ở chung với cha mẹ chồng quá ngắn, trước mắt ở chung đúng là mọi thứ đều tốt, nhưng trải qua nhiều chuyện đau khổ ở kiếp trước, cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn. Cha mẹ chồng và anh cả chỉ là quà tặng kèm của người cô yêu, người cô thật sự tin tưởng chỉ có mẹ cô và Thịnh An.
Nếu ba mẹ chồng thật sự nảy sinh tâm tư khác, cô lo lắng nhưng cũng không sợ hãi, cô cũng không hoài nghi sự chân thành của Thịnh An đối với cô, chỉ sợ chồng khó xử vì bị kẹp ở thế giữa. Mạt thế, trong nhà chỉ có mấy người, nếu không thể đoàn kết mà sinh ra các loại tâm tư, huyết thống ruột thịt không cách nào dứt bỏ, khó xử chỉ có Thịnh An mà thôi.
Thu hồi tầm mắt nhìn về phía căn phòng, lòng Kiều Thanh Thanh bình tĩnh. So với mạt thế, khả năng cha mẹ chồng thay lòng đổi dạ thật sự không đáng nhắc tới.
Cửa mở ra, Thiệu Thịnh An gọi cô: "Chúng ta xuống lầu xem chút đi." Mẹ Thiệu thu dọn bát đũa đi ra, cười bảo Thiệu Thịnh Phi: "Theo ba con lên lầu dọn rau đi, ngoan."
Ba Thiệu cười cười với Kiều Thanh Thanh, vẫn là nụ cười như thường lệ, nhưng ánh mắt ông lại mông lung, hiển nhiên còn chưa tiêu hóa hết lời con trai vừa nói, bước chân xiêu vẹo đi lên lầu, như thể ngay cả Thiệu Thịnh Phi đi theo phía sau cũng không phát hiện.
"Mở cửa ra tán mùi đi, mẹ nhớ ra rồi, quần áo trên sân thượng chắc chắn đều bị đông thành kem, mẹ đi xem một chút." Kiều Tụng Chi vẫy tay với Kiều Thanh Thanh, đi theo sau Thiệu Thịnh Phi lên lầu.
"Đi thôi." Thiệu Thịnh An vươn tay, Kiều Thanh Thanh đi tới nắm lấy tay anh. Cửa phòng trộm tầng ba đều bị bao phủ bởi một tầng băng, các xúc tu đều có khí lạnh.
"Hơi trơn đấy."
Kiều Thanh Thanh đưa một cái khăn cho anh, sau đó mới mở cửa từng tầng ra. Sàn nhà bên ngoài cửa đều bị băng bao phủ, giày chống trượt khi bước vào kêu những tiếng kẽo kẹt.
"Cẩn thận chút, trơn lắm đấy." Thiệu Thịnh An đi phía trước gõ cửa nhà họ Trịnh bên cạnh.
Người mở cửa là Trịnh Thiết Huy, ông mặc một bộ quần áo rất dày, chủ động đề nghị cùng nhau xuống dưới lầu dò xét tình hình.
701, ông Vương qua đời đúng như dự đoán, người trong nhà mất ngủ cả đêm, ai nấy đều phờ phạc. Bà Vương cố gắng lấy lại tinh thần, cảm ơn Thiệu Thịnh An đêm qua đã mang nước nóng tới, nghẹn ngào nói: "Ít nhất, ít nhất trước khi đi ông ấy cũng nếm được hai ngụm nước nóng. Hiện giờ mấy đứa nhỏ đang bị bệnh, trong nhà bừa bộn nên bà không mời các cháu vào ngồi chơi được."
Giống như Trịnh Thiết Huy, những người còn lại trong nhà họ Vương đều mang vẻ mặt suy sụp, dưới mắt ai cũng xuất hiện quầng thâm vì thức cả đêm, môi lạnh đến tím tái, mấy đứa trẻ còn bọc chăn như gấu trúc, nhưng chúng vẫn bị đóng lạnh đến yếu ớt không còn sức lực, đôi mắt khép hờ rên hừ hừ.

Chương 105: Vô Đề
Kiều Thanh Thanh biết hai đứa cháu nhà bà Vương trước đó đã phải nhập viện vì ăn trúng hàu, có lẽ cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục đã bị hạ nhiệt, đây là một thử thách cực lớn đối với bọn trẻ.
Tình hình 702 thì không sao, vợ chồng ông Điền đều chống đỡ được, cũng may Trần Bính Cương tỉnh giấc lúc nửa đêm, trước tiên có biện pháp mới không để cho hai ông bà lão chết cóng trong đêm.
Trần Bính Cương nắm tay Thiệu Thịnh An liên tục nói cảm ơn: "Tối hôm qua thật sự quá nguy hiểm, nước nóng của cậu thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, đợi qua đợt này tôi sẽ đun một bình mới trả lại cho cậu sau."
"Không cần khách khí như vậy đâu, chúng ta đều là hàng xóm với nhau." Tất cả mọi người đều ăn mặc bọc kín như gấu, được trang bị "vũ khí hạng nặng" đi xuống cầu thang, quyết định thăm dò địa hình mới ở lầu dưới. Kiều Thanh Thanh quyết định tự mình đi xuống trước, sợi dây thừng ban đầu treo ở cửa sổ hành lang tầng bảy đã bị đóng băng không cầm được nữa, cô buộc một sợi dây mới, trên tay đeo găng tay leo núi dày cộp, nắm chặt sợi dây thừng sau đó đá xuống. Giày đá vào tường, đùng một cái những mảnh băng rơi ra. Thiệu Thịnh An nín thở nhìn cô, ngay cả lên tiếng nhắc nhở cũng không dám, chỉ sợ làm cô giật mình.
Chờ Kiều Thanh Thanh thuận lợi đáp xuống đất, vững vàng đứng trên lớp băng ngẩng đầu vẫy tay với anh, anh mới thở ra một hơi, trèo lên bệ cửa sổ theo sát phía sau.
Lớp băng dưới chân cô đã đủ kiên cố, sau khi giẫm mạnh vài cái, Kiều Thanh Thanh phóng mắt nhìn quanh bốn phía, hình như xa xa có bóng người di chuyển, phương hướng nào đó còn có tiếng gõ tầng băng, gió lạnh gào thét, trong gió dường như còn có tiếng khóc.
Chỉ sau một đêm, thế giới đã thay đổi hoàn toàn, Kiều Thanh Thanh cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của con người.
"Cẩn thận, cẩn thận!"
"Chết tiệt, trơn quá, găng tay của tôi không cầm được."
Trần Thành Lỗi đang cố gắng đi xuống, bỗng nhiên không cẩn thận ngã một cái, mông rơi bệt xuống đau đến hét lên. Trần Bính Cương đỡ anh ta dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Cứng quá, đêm qua trước khi ngủ rõ ràng nơi này vẫn còn đầy nước."
"Thế giới này điên hết rồi." Trịnh Thiết Huy há to miệng thở ra một hơi khí lạnh, ông cởi dao thái bên hông ra, cẩn thận ngồi xổm xuống, sau đó nhát nặng nhát nhẹ chém lớp băng.
Các mảnh vụn rơi ra xung quanh, nhưng vẫn không thể làm băng tan. Ánh mắt ông tràn đầy sợ hãi: "Mới một đêm mà cả một hồ nước đã bị đóng băng, quá khoa trương rồi, nước này cũng phải sâu hơn mười, hai mươi mét đấy."
Trần Bính Cương nuốt nước miếng: "Có lẽ chỉ là lớp bên ngoài bị đóng băng, phía dưới có thể vẫn còn nước."
"Cứu mạng, có người tới sao?"
Tiếng khóc ở phương xa càng lúc càng rõ ràng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
"Tôi đi xem một chút." Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói, sau đó không do dự đi về phía trước.
Mấy bước đầu Kiều Thanh Thanh đi không vững, nhưng dần dà cô tìm lại được cảm giác của kiếp trước, chậm rãi bước từng bước nhỏ, hai tay dang ra, giống như chim cánh cụt, bước đi càng ngày càng uyển chuyển. Bề mặt băng thực sự rất bằng phẳng, miễn là tránh được các mảnh vụn cắm xiên trên băng, sử dụng giày trượt băng là có thể đi nhanh được. Kiều Thanh Thanh cũng chuẩn bị rất nhiều giày trượt băng, nhưng bởi vì không muốn quá nổi bật nên đây là lần đầu tiên cô lấy ra dùng,.
"Mọi người cẩn thận, đi giống tôi này." Cô còn thường dành thời gian quay lại xem chừng Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An gật gật đầu, ý bảo cô đi trước đi. "Đừng để ý tới anh, anh đi theo sau em đây."
Hai vợ chồng nhanh chóng tách khỏi đám người Trần Bính Cương, tuyết trong thành quanh năm rất nhiều, nhưng lượng tuyết rơi bình thường không lớn như vậy, nếu muốn đắp người tuyết thì phải làm cho thật khéo, mất một lúc mới gom đủ được .

Chương 106: Vô Đề
Đám người Trần Bỉnh Cương bởi vì thực sự không có kinh nghiệm đi trên nền băng nên chỉ có thể di chuyển chậm rãi, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống để ổn định bước chân.
Rất nhanh, Kiều Thanh Thanh đã nhìn thấy vị trí phát ra tiếng khóc, nơi đó có hai người, trong đó một người đang khom lưng dùng dụng cụ trên tay đập xuống đất.
Mặt băng bị ông ta đào ra một cái hố, nhưng hiển nhiên nếu muốn tiếp tục đào sâu xuống sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Tiếng khóc phát ra từ một người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh bà ấy là một chiếc thuyền kayak thủng lỗ chỗ, bà ấy ôm lấy chiếc thuyền kayak khóc đến hai mắt đỏ bừng như thể hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh trên mặt đất giá rét, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hố, cổ họng phát ra từng tiếng khóc
thảm thiết.
"Con trai tôi, con trai tôi, con ơi, cứu với, cứu con tôi với, nó mới mười tám tuổi."
Bà ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn đám người Kiều Thanh Thanh, lập tức kêu cứu: "Giúp tôi với, giúp tôi với. Cứu con trai tôi với!" Người đàn ông trên lớp băng vẫn vùi đầu vào lớp băng. Dụng cụ ông ta sử dụng là đồ tự chế: một con dao làm bếp được buộc vào một cây gậy. Dụng cụ thô sơ đương nhiên không thể chịu được những đòn công kích liên tục. Cây gậy đột nhiên bị gãy, dao bay ra xa. Người đàn ông bước nhanh đi nhặt lại, nhưng mới bước vài bước thì trượt ngã, ngồi trên mặt đất cũng gào khóc. Người phụ nữ bị biến cố làm cho sợ hãi, không còn khóc nữa mà bò về phía hố.
Chân bà ấy không tiện, không dùng được lực nên chỉ có thể dùng hai tay bám đất bò từng bước về phía trước.
"Hỗ trợ đi." Kiều Thanh Thanh nói xong lấy xẻng công binh buộc bên hông xuống, bước lên phía trước.
Người phụ nữ vội vàng tránh sang một bên, nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, miệng lẩm bẩm: "Cảm ơn, cảm ơn, con trai tôi ở dưới đó, nó ở dưới đó!" Kiều Thanh Thanh trầm mặc huy động xẻng công binh, cầm con dao sắc bén cẩn thận đâm vào tầng băng, đục từng lớp băng.
Mà Thiệu Thịnh An ở bên cạnh sau khi nghe những lời người phụ nữ kia nói, vẻ mặt ngưng trọng, anh không dám nghĩ đến ý nghĩa của những lời này, nhưng anh hiểu được ý của câu này chính là đêm qua đột nhiên hạ nhiệt, con trai của cặp vợ chồng này có lẽ trùng hợp ở bên ngoài, không biết xảy ra biến cố gì mà bị kẹt dưới nước rồi bị đóng thành băng.
Suy đoán này làm cho người ta sởn tóc gáy, tóc gáy cả người dựng thẳng. Anh cũng lấy xẻng công binh ra, nghịch vài lần rồi cầm con dao găm cá mập hổ, đứng bên cạnh Kiều Thanh Thanh hỗ trợ đào. Đào một hồi, anh nhìn thấy một bóng đỏ bên dưới, khiến tâm trạng anh trở nên nặng nề.
Trần Bính Cương đuổi tới nhìn hành động bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi hai vợ chồng bọn họ đang đào cái gì, rồi rất nhanh bọn họ cũng từ trong tiếng khóc lóc kể lể của người phụ nữ hiểu được cái gì đó, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ khó tin. "Tôi, tôi cũng tới giúp." Trần Bính Cương lấy đao giết heo của mình ra, gia nhập đội ngũ đục băng, bọn Trịnh Thiết Huy cũng làm theo, người phụ nữ khóc lóc nói cảm ơn: "Người tốt, cảm ơn người tốt."
Người đàn ông bò về, ôm lấy người phụ nữ, hai người tựa vào nhau nhìn chằm chằm hố băng, dùng cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.
"Sắp được rồi, mọi người cẩn thận chút." Kiều Thanh Thanh đột nhiên ngăn mọi người lại, ngồi xổm xuống đào cẩn thận,rất nhanh đào ra được một cái tay. Đó là một bàn tay màu tím đen vặn vẹo đang trong tư thế cào lên trên. "A!" Trịnh Thiết Huy sợ hãi hét lên.
"Con, con ơi!" Người phụ nữ xiêu vẹo bò tới, run rẩy chạm vào bàn tay đó, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Người đàn ông cũng âm thầm rơi lệ, ông ta giữ chặt vợ mình, cảm kích nhìn về phía đám người Kiều Thanh Thanh, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người, nhưng người tốt giúp đến cùng, có thể giúp chúng tôi đào đứa nhỏ ra không."

Chương 107: Vô Đề
Nỗi đau của hai vợ chồng lây nhiễm cho mọi người, Trịnh Thiết Huy lên tiếng: "Hai người sang bên cạnh chờ chút đi, chúng tôi đào liền đây." Mọi người đào cẩn thận, cuối cùng đào ra một thi thể của nam thanh niên. Thi thể mặc áo thu màu đỏ, hơi sưng lên, tím đen, bị đóng băng thành một tòa điêu khắc, một tay đang vươn lên trên, tay kia nắm chặt một cái túi. Người phụ nữ không chịu nổi kích thích, kêu thảm một tiếng rồi ngất đi. Người đàn ông chạm nhẹ vào mặt con trai mình, sau đó chạm vào bàn tay của cậu ta, tay cậu ta đang nắm chặt một cái túi, sau khi đóng băng càng không thể lấy ra. Người đàn ông cười khổ rơi nước mắt: "Cứng đầu, tính nó luôn như vậy, tối qua nó một hai muốn đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ nó, tôi nói với nó đi ban đêm không an toàn, đợi trời sáng hẵng đi, nó không chịu, nói mình rất quen đường, nhắm mắt cũng đi được, sáng dậy chưa thấy nó về nên tôi ra ngoài tìm, tìm một lúc lâu thì thấy thuyền Kayak, tôi đào đào, đào ra được tay chèo thì nhìn thấy con trai tôi, lúc nó ra ngoài mặc đồ màu đỏ, nhất định là con trai tôi ở phía dưới, ở phía dưới, con ơi!"
Mọi người ai cũng im lặng, ngay cả Kiều Thanh Thanh, người đã từng chứng kiến nhiều bi kịch tương tự ở kiếp trước cũng không tránh khỏi xót xa khi đối mặt với loại tuyệt vọng bi thương này.
Quá đau khổ, đột nhiên hạ nhiệt, người ở ngoài là nguy hiểm nhất. Rét lạnh sẽ ăn mòn thân thể không có chuẩn bị, làm cho thân thể cứng ngắc co giật, nếu may thì có thể chống đỡ về tới nhà, nếu xui thì bất kỳ nơi nào cũng có thể trở thành mồ chôn xương cốt của bạn, mà một khi rơi xuống nước, hầu như đều không có cơ hội sống sót.
Dưới lớp băng mới hình thành này, đóng băng vô số thi thể.
Người ra ngoài vào ban đêm vì nhiều lý do khác nhau, đặc biệt là những người phải làm việc vào ban đêm, hầu như tất cả đều bị chôn vùi dưới nước. Chờ sau này băng tan, phiến băng này sẽ lần nữa trở thành vực nước, sẽ có vô số thi thể nổi lên. Cảnh tượng này, Kiều Thanh Thanh không muốn nhớ lại. Cô thu hồi suy nghĩ của mình, hỏi: "Ông còn cần chúng tôi giúp gì nữa không?" Người đàn ông lắc đầu: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, còn lại tôi tự làm được." Nhưng ông ta rõ ràng không thể, cõng thi thể đi được vài bước thì ngã xuống, người phụ nữ không khỏe nên không giúp được, người nhà này nhìn thảm quá. Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh nhìn nhau, hai vợ chồng tiến lên hỗ trợ. Kiều Thanh Thanh đỡ người phụ nữ, Thiệu Thịnh An hỗ trợ mang thi thể. "Khụ khụ, nếu đã nhìn thấy thì giúp đỡ đi, người tốt giúp đến cùng." Trịnh Thiết Huy nói.
Một vài người đến giúp đưa bọn họ về nhà. Khoảng cách cũng không xa lắm, thực ra chỉ cách khu Kim Nguyên phía sau hai con phố, nhưng bây giờ mặt đất không dễ đi, đi một đoạn ngắn cũng rất khó khăn.
Dọc đường đi ngang qua rất nhiều nhà, nhà nào cũng truyền đến tiếng khóc, không biết là gia đình nào cũng trải qua sinh ly tử biệt đây. Kiều Thanh Thanh còn nhìn thấy nhiều người đi lại trên ban công cạnh cửa sổ, lấy màng nhựa cát tông và những thứ khác che cửa sổ, ngăn cách không khí lạnh. "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Sau khi đưa người về, Trần Bính Cương hỏi.
"Đến trường tiểu học Kim Nguyên xem một chút, không biết thuyền tiếp tế vật tư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi sợ sau này vật tư cứu viện sẽ bị gián đoạn." Trịnh Thiết Huy lấy hai tay che miệng ho vài tiếng, lo lắng nói. "Nói cũng đúng, vậy đi thôi. Tiểu Thiệu à, các cậu có đi không?" "Đi, cùng đi đi."
Đi đến trường tiểu học Kim Nguyên cũng không đơn giản, trên đường ngoại trừ Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, những người khác không biết bị ngã xuống bao nhiêu lần.

Chương 108: Vô Đề
Thiệu Thịnh An cũng suýt chút nữa trượt chân, nhưng được Kiều Thanh Thanh túm lại, hai vợ chồng cùng nhau lay động, khó khăn lắm mới ổn định được.
"Em đừng để ý tới anh, đừng để kéo cả em ngã xuống, anh ngã một cái cũng không có việc gì." Thiệu Thịnh An nói với cô.
"Em có thể ôm anh." Kiều Thanh Thanh lắc đầu, thấp giọng nói: "Lần sau chúng ta mang giày trượt patin đi, vậy đi sẽ tốt hơn."
Thiệu Thịnh An cười nói: "Được, nhưng hai chúng ta đã không trượt băng mười năm, từ cái thời còn học trung học cơ sở."
"Rất dễ tìm lại được cảm giác, trước kia em đã muốn có một đôi giày trượt băng, nhìn người khác trượt trên băng giống như chim nhỏ, em hâm mộ chết đi được."
"Tiếc là anh đã không dùng tiền tiết kiệm liều mạng tích góp được mua cho em nhiều giày trượt băng." Sau khi Thiệu Thịnh An tin câu chuyện tận thế, cũng đau lòng vì tiền tiết kiệm hơn một triệu của hai vợ chồng ở đời trước. Hai vợ chồng bắt đầu đi làm thêm từ khi học đại học. Tiết kiệm tiền, sau khi tốt nghiệp thì liều mạng làm việc, cả năm không nghỉ ngày nào, mỗi ngày đều tăng ca, khó khăn lắm mới tích góp được số tiền đó thì tận thế đến, không tiêu được cái gì, vợ ở nhà đói chịu lạnh, ngẫm lại thật tức chết mà.
"Đúng vậy, thật đáng tiếc, nhớ tới em rất đau lòng, cho nên lần này em đã tiêu hết." Kiều Thanh Thanh nháy mắt với anh: "Chưa bao giờ em tùy tiện sắm nhiều đồ như vậy, quá sảng khoái."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Ôi chao vợ chồng trẻ thật là tốt, tình cảm như keo sơn, lúc này còn cười được, tôi sắp khóc rồi đây, các người xem, vật tư trên thuyền bị đông lạnh hết rồi. Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía trước, giống như kiếp trước, thuyền vật tư và thuyền xung phong cứu viện đều bị đóng băng trong nước, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài quân nhân đang đào bới tìm kiếm sự sống trên mặt băng. Họ lao tới hỏi về nguồn cung cấp.
"Các vị đồng chí xin hãy kiên nhẫn đợi, người của chúng tôi đã xuất phát đến bên Phúc Nhuận hỏi thăm tin tức. Nhưng đường khó đi, vật tư của hôm nay sẽ được chuyển đến sau." Một người lính trẻ tuổi trả lời. Anh ta vẫn mặc quần áo mùa thu, Kiều Thanh Thanh còn nhìn thấy cổ áo anh ta lộ ra dấu vết thùng carton, lại nhìn mặt anh ta, lông mày trắng bệch lạnh đến mức sắp đóng băng. "Bên các anh bình thường không phải có rất nhiều người sao?" Trịnh Thiết Huy lấy giấy tờ của mình ra, chứng minh mình là tổ trưởng tổ tình nguyện cộng đồng, là đại diện người dân ở chung cư đến hỏi thăm.
"Một bộ phận đi Quảng trường Phúc Nhuận, một bộ phận được phân đi cứu viện." Người lính trẻ lộ ra vẻ mặt không đành lòng: "Đồng chí Trịnh Thiết Huy, hiện tại mọi người đều đang gặp khó khăn, tôi hy vọng đồng chí có thể đóng vai trò là đội trưởng nhóm tình nguyện, an ủi người dân xung quanh đây, kiên nhẫn chờ đợi cứu hộ đến." .
Trước khi đi, Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An lấy ba lô ra, đặt ba lô lên bàn đạp thuyền.
Chờ bọn họ đi được một đoạn, người lính trẻ mới phát hiện đây là ba lô trên lưng Thiệu Thịnh An, vội cầm lấy chạy theo đưa cho bọn họ: "Đồng chí anh để quên ba lô."
"Chỉ là chút tấm lòng đừng đuổi theo." Thiệu Thịnh An lớn tiếng đáp lại. Trịnh Thiết Huy tò mò hỏi: "Các cô cậu làm gì vậy, Tiểu Thiệu sao lại bỏ ba lô lại?"
"Chỉ là chút tấm lòng." Kiều Thanh Thanh nói.
Trịnh Thiết Huy nhìn lướt qua cô, cảm khái: "Đúng là thanh niên." Người lính trẻ đưa ba lô cho đội trưởng, mở ra xem, bên trong đầy sắp sô cô la, kẹo, thanh năng lượng, toàn bộ đều đóng gói đầy đủ.
"Em đuổi theo không kịp, bởi vì không cảnh giác nên phát hiện quá muộn." Anh ta xấu hổ sờ đầu.
"Cậu đây là lạnh đến đầu óc không sử dụng được nữa sao, aiz, tất cả mọi người đều như nhau. Đội trưởng, những thứ này xử lý thế nào?"

Chương 109: Vô Đề
"Thời kỳ đặc thù, thu đi, chia cho mọi người bổ sung năng lượng, Tiểu Hổ Tử, cậu nhớ kỹ mặt bọn họ, lần sau vật tư đến bổ sung cho bọn họ." Đội trưởng lấy một thanh sô cô la thô lỗ nhét vào miệng Tiểu Hổ Tử: "Ăn đi nhìn bụng cậu kêu ùng ục này, ăn no chiều mới có sức đi phụ đào băng."
Tiểu Hổ Tử cười hắc hắc.
Trên đường trở về, ngày càng có nhiều người đi ra ngoài, mọi người trao đổi tin tức, tất cả đều là tin xấu.
Ở tầng dưới của khu dân cư, một nhóm người cũng đang trò chuyện. "Nhà kế bên tôi bị chết cóng hết, đều là người già trẻ con, nghe nói con trai con dâu đang ở bên ngoài không về kịp, ai ngờ cũng chết cóng."
"Cả nhà tôi đều bị cảm, các anh có thuốc cảm không?"
"Mẹ kiếp, sao lại lạnh như vậy? Tôi sống ở Hoa Thành 20 năm trời cũng chưa từng gặp thời tiết như này."
"Nhiệt độ ở Hoa Thành chưa bao giờ dưới âm mười độ. Chẳng lẽ gặp quỷ sao?" "Hàng xóm ở cạnh tôi làm nghề bắt ếch, thích đi săn vào nửa đêm. Mà giờ đó làm gì có thể săn được cái gì, chắc chắn là đi ăn cắp. Sáng nay ngủ dậy, tôi nghe nhà bên cạnh ồn ào nói hắn vẫn chưa về, hiện giờ cả nhà hắn đều ra ngoài tìm, tôi thấy đây chính là quả báo bị đóng băng dưới nước."
"Ông nói cái gì ông nói cái gì, tôi nói sao lòng dạ ông lại ác độc như vậy, Đào Đào nhà tôi gọi ông một tiếng "chú" hơn mười năm, bây giờ ông lại đi nguyền rủa nó…"
Thiệu Thịnh An kéo Kiều Thanh Thanh cách xa một chút: "Đang đánh nhau." "Cái miệng kia cũng quá độc ác rồi, đáng đánh." Trần Bính Cương nhíu mày, mọi người vòng qua đường khác trở về nhà mình.
"Dưới lầu sao lại đánh nhau?" Kiều Tụng Chi hỏi.
"Là người ở phòng bên cạnh gây chuyện, aiz, hiện giờ tâm trạng mọi người đều không tốt, rất dễ nổi nóng." Thiệu Thịnh An nói: "Bên thuyền vật tư cũng bị ảnh hưởng, việc giao vật tư bị trì hoãn, nếu không có việc gì thì chúng ta đừng ra ngoài, kẻo gặp tai họa không đáng."
"Có lý có lý, đồ trong nhà cũng đủ dùng, không đi ra ngoài cũng được." Ba Thiệu vội vàng nói.
"Con vất vả rồi Thanh Thanh, mau đi thay quần áo đi, mẹ sờ áo khoác con còn cảm thấy lạnh." Mẹ Thiệu quan tâm Kiều Thanh Thanh.
"Vâng, con đi thay ngay đây."
Quần áo của cô và Thiệu Thịnh An đặt trên giường, sờ lên rất ấm, mở ra xem thì phát hiện dưới quần áo có hai cái ấm nước nóng, nước trong đó đã chuyển sang ấm.
"Nhất định là mẹ em, khi còn bé mỗi khi đến đông mẹ cũng thường làm vậy giúp em làm ấm quần áo." Kiều Thanh Thanh thay giày tất, quần ngoài và áo khoác, sau khi thay xong cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Thiệu Thịnh An cười nói: "Mẹ đối xử với chúng ta thật tốt." Anh cũng vội thay quần áo.
"Em mới mua mấy cái rổ, lát nữa lấy ra."
"Có muốn bỏ gì vào không?"
Kiều Thanh Thanh cười nói: "Có thể giữ bếp than, sau khi đốt than có thể đun nước, trên rổ có thể trải quần áo, lúc đun nước thuận tiện còn có thể làm ấm quần áo bị ướt."
Thiệu Thịnh An hiểu ý, khen ngợi đây thật sự là một ý hay.
Kiều Thanh Thanh lấy hai ấm nước ra, Kiều Tụng Chi đi tới cầm lên sờ: "Còn chưa lạnh, có thể uống được rồi, bên trong là nước gừng đường đấy." Ngày đầu trời trở lạnh, cả nhà uống nước đường gừng hai lần, ợ ra toàn là mùi cay.
Cơm trưa là do Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu làm, một người làm cơm chiên trứng, một người hầm sườn heo và canh củ sen, còn hấp một nồi bánh bao, mỗi người đều ăn no nê.
Ăn no thì phải làm việc, Kiều Thanh Thanh lấy màng nhựa, bảo Thiệu Thịnh An đưa cho hàng xóm, thứ này không đáng giá, cô tích trữ rất nhiều, tặng ra ngoài đổi lấy ân tình cũng không có hại.
"Anh đi tặng đây."
Hàng xóm xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, liên tục nói cảm ơn rồi vội bịt kín cửa sổ lại, mỗi một góc cũng không buông tha, nếu không gió lạnh sẽ xuyên qua khe hở đông cứng cả người.

Chương 110: Vô Đề
Kiều Thanh Thanh và gia đình cũng đóng kín cửa sổ, cuối cùng chỉ chừa lại cửa sổ thoát khí trong phòng vệ sinh để không khí lưu thông, đóng cửa phòng vệ sinh, các ô cửa sổ dưới cửa cũng đủ thông gió rồi.
"Con đọc báo thấy đây là cách người miền Bắc vượt qua mùa đông. Làm xong nhà sẽ ấm hơn. Nhưng mà chỉ sợ đêm nay trời sẽ lạnh."
"Ba không sợ trời lạnh, nhà mình có sàn sưởi ấm, ba thấy mây đen trên trời hình như cũng tản đi nhiều rồi, nếu hai ngày nữa mặt trời ló dạng, máy phát điện năng lượng mặt trời có thể phát huy tác dụng rồi, hơn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể tiết kiệm xăng để phát điện." Ba Thiệu nhìn trời ngây người, cầu nguyện mặt trời mau mọc lên.
Kiều Thanh Thanh không nói gì, kiếp trước ba năm liên tiếp khí hậu cực lạnh, ngay cả bóng dáng của mặt trời cũng không có.
Máy phát điện năng lượng mặt trời đã sẵn sàng, cô đang chuẩn bị phát điện cho máy điều hòa, đặc biệt là sắp tới trời sẽ nóng như lửa đốt. Ba năm này, muốn dùng điện thì không thể không có máy phát điện chạy bằng nhiên liệu. "May mà tuy trời rét nhưng không khí khô lạnh, mặt tôi sắp nứt ra rồi." Kiều Tụng Chi cảm khái nói: "Tôi chỉ sợ thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo giống như trước kia, lạnh đến có thể đông cứng cả xương cốt."
Mẹ Thiệu đáp: "Đúng vậy, mùa đông năm ngoái rất lạnh, qua nửa tháng rồi mà vẫn bảy tám độ, mặc bao nhiêu quần áo cũng còn cảm thấy lạnh, nếu bây giờ thời tiết giống như năm ngoái, tôi thấy càng khó qua hơn."
Kiều Thanh Thanh nghe hai mẹ nói chuyện phiếm cũng không xen vào, trong lòng thật ra cảm thấy may mắn, khô lạnh cũng tốt hơn ướt lạnh. Buổi tối, Kiều Thanh Thanh và những người khác đến tham dự đám tang của ông Vương ở tầng dưới. Hiện giờ tình hình đặc biệt, hỏa táng là không thể, cho nên nhà họ Vương chỉ có thể tổ chức tang lễ đơn giản, sau đó tạm thời chôn cất thi thể trong khu dân cư.
"Chờ sau này tình thế ổn định sẽ đưa đến Phúc Sơn." Bà Vương hoảng hốt nói.
Phú Sơn là một nghĩa trang địa phương, địa hình cao, chắc chắn không bị ngập lụt. Nhưng Phúc Sơn khá xa, hiện giờ không có phương tiện đi lại, trời lại lạnh thấu xương, hoàn toàn không thể đi bộ được, đi được vài bước chắc chắn sẽ ngã. Kiều Thanh Thanh nắm tay bà ấy, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bàn tay, trong lòng thương cảm.
"Bà Vương, chúng ta phải cố gắng sống sót, ông trời không cho chúng ta con đường sống, cho nên chúng ta phải sống tốt."
Câu nói này là kiếp trước bà Vương nói với Kiều Thanh Thanh, bà Vương sờ sờ mặt Kiều Thanh Thanh, nói cô thật đáng thương, bị người khác bắt nạt: "Đến nhà bà sống đi, sau này nhất định sẽ có cách sống sót."
Hai mắt bà Vương đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng, khóe miệng giật giật, sau đó thở dài: "Phải sống, sống."
Tiểu khu Kim Nguyên hôm nay chôn hơn mười thi thể, Trịnh Thiết Huy cùng tổ trưởng tình nguyện viên sau khi bàn bạc đã chọn một địa điểm ở phía phòng điện ban đầu làm nơi chôn cất tạm thời. Sau khi đục lớp băng ra, chôn người xuống dưới, lại xúc băng vụn trở lại, chẳng mấy chốc trong điện đã có hơn chục ngôi mộ.
Một số người dân phản đối, nói rằng chôn cất trong khu xui xẻo, nhưng sau đó đã bị người nhà của nạn nhân đánh bầm dập, máu bắn văng tung tóe trên nền tuyết.
"Nhà ông có giỏi thì sau này đừng có người chết." Vương Gia Nhạc trước giờ vẫn luôn híp mắt cười ngây ngô giờ khắc này bộc phát ra sức mạnh kinh người, nếu không phải mọi người kéo chặt, anh ấy thật sự sẽ đánh chết người. "Được rồi được rồi, đừng để ông Vương lo lắng cho anh, về nhà đi." Thiệu Thịnh An kéo chặt cánh tay của Vương Gia Nhạc, phối hợp với những người hàng xóm kéo anh ấy về.
Vương Gia Nhạc hất mọi người ra, quỳ gối trước mộ khóc không thành tiếng: "Ông nội, ông nội ô ô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton