chương 15-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khoa trương hơn còn ở phía sau, trong phòng khách chất đống các loại đồ đạc linh tinh, có cái là công cụ thi công, có cái còn chưa tháo hộp chuyển phát nhanh, cái này cũng chưa là gì, nhưng chờ tới khi anh kéo hành lý về phòng ngủ chính mới thật sự là sợ ngây người.

Anh đứng ở cửa, nhìn phòng ngủ trống rỗng cùng với mặt đất trải cáp đường ống làm nóng, đường ống từng vòng từng vòng đều đặn, trong đầu Thiệu Thịnh An lại giống như có một đường vòng không có quy tắc đang xoay.

"Thanh Thanh, đây là cái gì vậy!"

"Hệ thống sưởi sàn, phòng ngủ thứ hai và gác mái cũng đang lắp đặt, đêm nay chúng ta ngủ trong phòng khách là được."

Kiều Thanh Thanh ý bảo Thiệu Thịnh An đi tắm trước: "Đồ ngủ trong vali của anh sạch sẽ không? Vậy thì đi tắm đi, tắm rửa xong rồi nói sau."
Thiệu Thịnh An vò đầu bứt tóc, mở vali lấy ra một bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Kiều Thanh Thanh dọn dẹp phòng khách một chút, toàn bộ chuyển phát nhanh ném vào không gian trước, sau đó đặt ghế sofa dựa vào tường và để giường vào chỗ trống.

Thiệu Thịnh An sau khi tắm rửa đi ra đã nhìn thấy phòng khách đột nhiên xuất hiện một cái giường, vẫn là giường cưới của hai người bọn họ.

"Cái này, cái này..."

"Đói không?"

"Không đói, không đói, anh ăn cơm máy bay rồi, anh làm bữa tối cho em, ơ không đúng, cái giường này sao lại ở đây."

Rõ ràng lúc vào phòng khách không có giường mà, tắm rửa năm phút đồng hồ mà đi ra giường đã xuất hiện.

Kiều Thanh Thanh vẫy tay với anh. "Lại đây." Cô kéo người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay anh dựa vào anh.
Loại cảm giác này rất hạnh phúc, ở trong căn nhà quen thuộc, nằm trên giường cưới nhiều năm, bọn họ đều rất khỏe mạnh, lúc ôm có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

"Thịnh An, em muốn nói với anh một chuyện, anh phải tin em. Trời đang mưa bên ngoài kia và cơn mưa ấy sẽ là sự khởi đầu của tất cả các thảm họa."

Kiều Thanh Thanh chậm rãi nói, nói hồng thủy, nói băng tuyết và nóng bức, dịch bệnh và màn đêm vĩnh cửu.

"Sau đó, đột nhiên trời tối, mặt trời không xuất hiện nữa, khắp nơi đều là bóng tối, điện gió được lắp đặt trong căn cứ, mỗi ngày đèn đường sẽ sáng năm tiếng, nói đó chính là ban ngày, chờ tắt đèn, chính là chạng vạng, chúng em gọi đèn đường là mặt trời nhân tạo, anh nói có phải rất vui hay không, em cho rằng kế tiếp vẫn sẽ diễn ra như vậy, nhưng lại động đất, động đất lớn, tất cả nhà cửa đều sụp đổ, trên mặt đất có vết nứt lớn hơn mười mét, khi người ngã xuống ngay cả tiếng kêu cũng trở nên rất nhỏ, chúng em chạy nạn thoát ra ngoài, trên đường em bị thương. Sau đó thì qua đời."
Tim Thiệu Thịnh An đập rất nhanh, anh nghe vợ nói cái gọi là chuyện kiếp trước, anh rất muốn ngắt lời cô nói đều là ác mộng, tất cả đều là giả, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của vợ đều chân thật đến mức khiến anh phát hoảng.

Cô thực sự nhớ lại, nói về quá khứ đau đớn.

Cổ họng căng thẳng, Thiệu Thịnh An gian nan nói: "Thanh Thanh, kiếp trước của em, sao lại không có anh?"

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bi thương: "Bởi vì anh đã chết vào tháng thứ hai của mạt thế. Chuyện làm ăn mà anh đi nước A đàm phán, hôm nay không đàm phán thành công, nói là khách hàng bên kia đổi người đại diện mới, hết thảy đều phải làm lại từ đầu đến cuối, anh ở lại nước A, nửa tháng sau bắt đầu mưa lớn hơn, chuyến bay quốc tế bắt đầu có một vài chuyến ngừng bay."

Chương 15
Anh vội vàng chớp cơ hội cuối cùng đáp máy bay trở về, sau khi đến Nguyệt Thành tàu cao tốc đều ngừng hoạt động, anh muốn về nhà lại không mua được vé, ngay cả xe buýt cũng không có. Em bảo anh đừng trở về, cứ ở lại Nguyệt Thành, anh nói anh mua thuyền xung phong, bảo em chờ anh rồi em đã chờ anh một tháng, lúc về đến nhà anh gầy hơn mười cân, còn đang sốt, anh ho khan, còn hộc máu, sau đó nói cho em biết trên đường xung phong thuyền động cơ hết dầu, anh tự mình chèo thuyền trở về, em muốn dẫn anh đến bệnh viện nhưng em lại không biết chèo thuyền, thuyền xung phong cứ xoay quanh một chỗ, thiếu chút nữa làm anh ngã xuống nước!"

Cô nghẹn ngào đến nỗi cô không thể nói được nữa.

"Đừng nói nữa, Thanh Thanh đừng nói nữa."

Nỗi buồn và nỗi đau của Kiều Thanh Thanh chân thật như vậy, Thiệu Thịnh An cũng không nhịn được mà mắt chua xót, anh ôm lấy vợ: "Đừng nói nữa, anh vẫn còn ở đây."
Chậm lại một chút, Kiều Thanh Thanh tiếp tục nói: "Sau đó em xuống nước bơi, kéo thuyền xung phong đưa anh đến bệnh viện, bệnh viện bị ngập hơn phân nửa, may mà tầng cao còn có thể dùng được, em ở bên ngoài chờ anh, lại chờ được bác sĩ nói rằng đã quá muộn, anh bị viêm phổi nặng, chậm trễ quá lâu gây nên suy đa tạng, đêm đó anh cứ như vậy mà đi rồi. Anh quá ngốc, không trở về được cũng đừng trở về, chỉ cần anh còn sống, chúng ta cách xa cũng không sao, Nguyệt Thành cũng không xa, chờ hồng thủy rút đi em có thể đi tìm anh, tại sao nhất định phải trở về." Cô lấy tay đập vào ngực chồng: "Anh có phải ngốc hay không, có phải ngốc hay không?"

"Anh ngốc, anh ngốc." Thiệu Thịnh An nắm tay cô, cảm xúc của anh cũng bị Kiều Thanh Thanh lây nhiễm: "Nếu em nói là thật, anh ở Nguyệt Thành nhìn cả thành phố ngập lụt, biết cả nước đều đang dâng trận, mực nước ngày càng cao, anh nhất định rất lo lắng cho em, muốn về nhà với em, một mình em ở nhà sao anh lại không để ý được."

Kiều Thanh Thanh gào khóc, chờ cô phát tiết xong cảm xúc, ánh mắt cũng không mở ra được.

"Ngủ đi, ngủ đi."

Thiệu Thịnh An đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Anh muốn rời đi, phát hiện Kiều Thanh Thanh nắm lấy quần áo của anh, lông mày nhíu lại. Anh ngồi xuống một lần nữa rồi lấy điện thoại di động ra để nhắn tin cho đồng nghiệp của mình.

Hai phút sau, đồng nghiệp gọi điện thoại, thấy màn hình sáng anh lập tức bắt máy.

Không đợi anh nói chuyện, đồng nghiệp đã bôm bốp oán giận: "Đàm phán không thành công, ông trời ạ khách hàng thượng đế của tôi nói tới mức còn thiếu mỗi ký hợp đồng, kết quả nhận được một cú điện thoại thì rời đi, đi rồi bây giờ người tiếp nhận bên kia không liên lạc được, ông chủ tìm quan hệ hỏi thăm, nói là gặp chuyện không may với người tiếp nhận, có thể sẽ bị sa thải, thất bại, cửa hàng làm ăn này sắp thất bại rồi.

"Tôi không tiện nói điện thoại, nhắn tin cho tôi đi." Thiệu Thịnh An trong lòng chấn kinh, cúp điện thoại. Sau khi chỉnh sửa tin nhắn gửi qua, anh sững sờ nhìn giao diện tin nhắn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời mưa bên ngoài, mưa có thực sự là sự khởi đầu của thảm họa không? Nếu người khác nói với anh mạt thế sắp tới, Thiệu Thịnh An nhất định sẽ cười tủm tỉm lễ phép nghe, nửa câu cũng không tin. Nhưng đây là Thanh Thanh nói, biểu hiện của Thanh Thanh chân thật như vậy, tựa như thật sự sống trong thế giới khủng bố ấy, nói đến cái chết của anh, ánh mắt là nói đến chuyện cũ thống khổ đau đớn hoài niệm và tê dại cùng một lúc cảm xúc phức tạp đan xen.

Chương 16
Nhớ tới gì đó, anh sờ sờ giường dưới thân, cái giường này cũng không thích hợp, rốt cuộc là từ đâu xuất hiện, trong nhà có thể đặt cái giường này xuống chỉ có phòng ngủ chính và phòng ngủ thứ hai, nhưng phòng ngủ thứ hai cũng đang lắp hệ thống sưởi ấm, cho dù trong nhà có phòng thứ ba, Thanh Thanh cũng không có khả năng trong vòng năm phút đem chiếc giường này còn nguyên vẹn không tổn hao gì mà dọn ra ngoài.

Hơn nữa, đây chính là giường cưới anh tự tay chọn, gỗ thật, rất nặng, lúc ấy mang vào cũng là sau khi tháo ra rồi mang vào do sư phụ lắp đặt tại chỗ.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của vợ, anh nhẹ nhàng sờ lông mày vẫn còn nhíu chặt của cô trong giấc ngủ, cầm điện thoại lên lần nữa.

Kỳ thật hiện tại anh vẫn bán tín bán nghi, tín là bởi vì tín nhiệm vợ, nghi là người sống ở thời bình thật sự khó có thể trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận thế giới của mình sẽ có mạt thế giáng xuống.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh trong việc chăm sóc vợ. Anh tính toán mua một chiếc thuyền xung phong, lại để cho chủ tiệm thêm chút dầu là được, bảo đảm có thể từ Hoa Thành đến thành phố A hai người qua lại vẫn đủ dùng.

Dù sao số tiền thưởng này cũng không lấy được, tiền đặt cọc nhà ở khu chính vẫn thiếu 200.000 tệ, như vậy thiếu thêm mấy vạn tệ cũng không có gì to tát, sau này kiếm thêm là được.

Thiệu Thịnh An không hiểu rõ thuyền xung phong, lướt baidu nửa tiếng đồng hồ, càng nhìn lại càng thích, rồi chọn trúng một loại, cùng chủ tiệm tán gẫu gần một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đặt hàng. Anh quyết định chờ thuyền xung phong mua về, cuối tuần sau đưa vợ đi lướt sóng bên bờ biển, để thư giãn tâm trạng.

...
Chờ Kiều Thanh Thanh ngủ say, Thiệu Thịnh An mới cẩn thận cởi quần áo, đặt vào lòng của vợ để cô có cảm giác an tâm rồi tự mình vào bếp tìm đồ ăn. Mở tủ lạnh ra, bên trong thật đúng là đầy đủ trái cây và rau quả, lại mở lớp đông lạnh, các loại thịt đông lạnh để đầy, gà vịt, heo, thịt dê đều có, còn có bánh bao tôm anh thích. Anh lấy một hộp ra hấp, trong quá trình chờ đợi đi dạo trong nhà một vòng.

Đổi cửa chống trộm không tệ, tiểu khu bên này là tiểu khu cũ, không có quản lý tài sản, người nào cũng có thể vào thật sự không an toàn, lắp ba cái cũng tốt, an toàn hơn trước nhiều.

Hệ thống sưởi không tệ, mùa đông Hoa Thành luôn có mấy ngày lạnh muốn chết, mẹ vợ hàng năm trở về ăn tết đều nói quá lạnh, năm ngoái còn bị khí lạnh làm cảm lạnh..

Cửa sổ cũng lắp đặt cửa sổ chống trộm, khoảng cách rất hẹp, anh so sánh một chút chỉ có hai cm, rất tốt rất tốt, cho dù sau này trong nhà nuôi mèo nuôi chó cũng không sợ chó mèo từ cửa sổ chui ra ngoài. Trên cửa sổ chống trộm còn có cửa thoát hiểm, anh thử một lần, hài lòng gật đầu, rất nên lắp.

Đi dạo một vòng nhớ tới quần áo chưa giặt, Thiệu Thịnh An lại đi giặt quần áo, lúc ra ban công phát hiện có thêm một bình nước bằng thép không gỉ.

Anh phơi quần áo xong, linh tính mách bảo lên gác mái. Gác xép không thay đổi, Thanh Thanh nói gác xép cũng phải lắp đặt hệ thống sưởi, xem ra còn chưa xây dựng đến nơi này.

Mở cửa nghĩ đến trên sân thượng xem có nước đọng hay không, kết quả hai bình nước đập vào mắt, còn có một thiết bị phía trên phủ vải chống mưa. Xốc lên cẩn thận nghiên cứu, anh xác định đây là động cơ của máy phát điện mặt trời.

Chuong 17
Nhìn quy mô lớn nhỏ này, không có mười vạn không lắp được.

Máy phát điện mặt trời cũng tốt, sau đó đến lưới điện đến xin hòa áp, số dư điện có thể được bán cho nhà nước để kiếm tiền, máy nước nóng trong nhà cũng có thể được thay thế bằng năng lượng mặt trời, tiết kiệm khí đốt tự nhiên.

Trong nhà thay đổi rất nhiều, còn có thêm rất nhiều đồ vật mới, Thiệu Thịnh An vui vẻ tiếp nhận sự thật. Nguyện ý mua đồ là chuyện tốt, muốn mua đồ chứng minh còn muốn sống qua ngày, chờ nỗi sợ "mạt thế sợ hãi" của vợ biến mất thì tốt rồi.

Xuống lầu ăn hết sủi cảo tôm đã hấp, đánh răng rửa mặt, Thiệu Thịnh An trèo lên giường ôm lấy vợ ngủ thiếp đi.

Nửa đêm cơn ác mộng làm Kiều Thanh Thanh bừng tỉnh, phát hiện mình đang ở trong vòng tay chồng, cô ôm ngược lại đối phương, ép buộc mình tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, hai người bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Kiều Thanh Thanh ngủ một giấc thật ngon, tinh thần đều được bổ sung, sờ điện thoại vừa nhìn đã tám giờ rưỡi vội vàng lắc chồng dậy, đi rửa mặt, hẳn là sư phụ tới đây. Thiệu Thịnh An hai mắt cũng không mở ra được, mê muội trừng mắt đi vệ sinh. Kiều Thanh Thanh cất giường lại, nhanh chóng thay quần áo rồi mới mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là sư phụ tới lắp đặt hệ thống sưởi ấm, vừa mới mời người vào, mẹ Kiều Tụng Chi cũng leo lên cầu thang đến cửa nhà, trên tay còn ôm một cái hộp xốp.

"Mẹ sao mẹ lại đến sớm như vậy." Cô áy náy giúp đỡ xách đồ: "Con xin lỗi mẹ, con ngủ quên mất."

"Hiếm khi chủ nhật con không tăng ca, ngủ cho đủ giấc, mẹ cũng nói mẹ tự mình đi xe buýt tới, vừa rồi mẹ thấy thợ trang trí vào cửa, trong nhà làm cái gì mà cần trang trí vậy, còn có mấy cái cửa này của con là chuyện gì, trong nhà loạn thế nào cũng không sao, nhưng cửa không thể để mặc bẩn thỉu như vậy, đổi cửa chống trộm mới cũng phải xé miếng dán phía trên, để như vậy thật không dễ nhìn."

Ánh mắt bà Kiều đặt ở trên cửa chống trộm thấy phía sau cũng là cửa chống trộm, kinh ngạc: "Con làm cái gì đây, lắp nhiều cửa như vậy làm gì?"

"Mẹ vào trước đi, không cần cởi giày, cứ đi thẳng vào ạ."
Chờ vào đến phòng, ánh mắt Kiều Tụng Chi trợn tròn, bà ấy mới một tháng không tới, trong nhà sao lại biến thành như vậy.

Nhìn lại mặt đất phòng khách lộn xộn, cuối cùng Kiều Tụng Chi cũng nhịn không được: "Kiều Thanh Thanh, chuyện này là thế nào, con rể đi công tác về rồi à."

Thiệu Thịnh An từ phòng vệ sinh đi ra chào hỏi: "Mẹ về rồi ạ, sao không gọi điện cho con đi đón. Mẹ, mẹ ngồi đi trước, con đi rửa mặt."

Nhìn nhà con gái con rể loạn thành ổ gà, tâm tình tốt của Kiều Tụng Chi bị hủy hoại hoàn toàn, trầm mặt ôm hộp xốp đi vào phòng bếp, đối với một đống hộp trong phòng bếp thật sự không thể làm gì.

"Mẹ ơi, để con." Cô lấy cái hộp và bỏ vào không gian.
Đồng tử Kiều Tụng Chi co rụt lại, nhanh chóng nhìn thoáng qua phòng vệ sinh, nắm lấy tay con gái: " Con làm gì vậy, ngủ mơ à?"

"Mẹ, mẹ đi phòng khách nghỉ ngơi trước, con lấy đồ uống cho mẹ, lát nữa con có chuyện muốn nói với mẹ."

Kiều Tụng Chi làm sao ngồi được, theo tiếng đến phòng ngủ chính xem: "Đây là làm cái gì?"

"Mẹ, con thuê người lắp hệ thống sưởi ấm."

"Hoa Thành cũng không lạnh lắm, phí tiền kia làm gì."

"Sau này sẽ cần dùng đến, mẹ ăn sáng chưa ạ?"

Thiệu Thịnh An nhanh chóng rửa mặt xong vào phòng bếp nấu bữa sáng, Kiều Thanh Thanh rửa mặt xong sẽ vào bếp hỗ trợ.

Chương 18
Hôm nay mẹ trở về sao em không nói cho anh biết."

"Em quên mất. Thịnh An, lát nữa ăn sáng xong em đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra thân thể, anh ở nhà trông sư phụ làm việc, quên nói cho anh biết, em còn mua một máy phát điện năng lượng mặt trời, sư phụ lát nữa cũng sẽ đến, còn có sư phụ lắp đặt cửa sổ chống trộm, cửa sổ chống trộm lắp đặt một nửa vẫn chưa xong, đến lúc đó anh giúp em chiêu đãi một chút."

"Được, dầu xe không đủ, em thuận đường đi đổ xăng nhé."

"Còn có một chuyện nữa, buổi trưa em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, để ba mẹ đưa theo anh cả cùng tới, anh ở nhà nhớ tiếp đón mọi người đó có nghe thấy không."

Thiệu Thịnh An đang làm trứng rán ngây ngẩn cả người: "Sao đột nhiên..."

"Được, đương nhiên là được, chỉ là ba mẹ không nhất định nguyện ý đưa anh cả đến." Nhà anh là nông thôn, gia cảnh bần hàn, sau những năm đầu đi học anh kết hôn với bạn gái, hai người trẻ tuổi không có tiền mua nhà cưới, sau khi kết hôn ở trong nhà vợ, điều này làm cho ba mẹ anh rất xấu hổ tự trách mình, không dễ dàng muốn vào thành phố, cho dù đến cũng là buông đồ xuống rồi rời đi, nhiều lắm là ăn thêm một bữa cơm, căn bản không nguyện ý quấy rầy nhiều.

"Cứ quyết định như vậy đi." Kiều Thanh Thanh thấy bên cạnh có cánh gà đã rã đông xong, suy nghĩ cánh gà coca nên làm như thế nào, xắn tay bắt đầu động thủ.

"Thanh Thanh, bỏ muối nhiều quá, lát nữa cánh gà sẽ mặn."

Kiều Thanh Thanh ảo não: "Nhiều năm rồi em chưa từng làm cánh gà, gia vị đều xa lạ."

Thiệu Thịnh An mím môi, nở nụ cười: "Vậy anh làm, em đi ngồi cùng mẹ một lát đi."

Không còn cách nào khác, Kiều Thanh Thanh đành phải đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài đã thấy mẹ cô đang thu dọn đồ đạc trên mặt đất, cô vội vàng đỡ người dậy: "Mẹ đừng làm nữa, chờ toàn bộ làm xong con lại thu dọn sau."
"Những gì em đã nói tối qua, em biết anh không tin, đến giữa trưa em sẽ làm cho anh tin tưởng. Anh chỉ cần nói có được hay không?"

"Ôi." Kiều Tụng Chi thở dài: "Đừng lắp cánh cửa còn lại kia, đang yên đang lành lắp đặt ba vòng phòng trộm cũng khó coi, người ngoài không biết còn tưởng rằng trong nhà mở ngân hàng, sợ bị người ta cướp tiền, con nghe mẹ, lát nữa trả cái cửa kia lại đi."

"Mẹ, con sẽ giải thích với mẹ sau, đây là chìa khóa mới, ba cái, mẹ cất đi."

Lúc Thiệu Thịnh An mang bữa sáng đi ra thì thấy giường không còn, ánh mắt chấn động, môi giật giật, nhưng thấy mẹ vợ rốt cuộc cũng không hỏi nữa.

Ba người ăn sáng đơn giản, rồi Kiều Thanh Thanh dẫn mẹ cô ra ngoài.

"Chúng ta đi mua đồ ăn." Kết quả là đưa người đến bệnh viện.

"Đến bệnh viện làm gì, mẹ không đi."

Kiều Thanh Thanh giữ chặt bà ấy: "Mấy năm trước không phải tra ra não cung cấp máu không đủ sao sao? Con biết bình thường mẹ đều không uống thuốc, nhớ tới mới uống vài lần, chúng ta đến kiểm tra lại, rất nhanh thôi. Con đã đặt gói kiểm tra sức khỏe, giờ mẹ không kiểm tra cũng là một sự lãng phí."

Kiều Tụng Chi không còn cách nào khác hơn là phải đồng ý.

Trong khi chờ mẹ kiểm tra, Kiều Thanh Thanh dành thời gian để nghe tư vấn phẫu thuật thắt ống dẫn trứng.

"Kết hôn chưa, chưa từng sinh con, cô vẫn còn trẻ lắm, đây là dự định sẽ không sinh sao."

"Không muốn sinh nữa." Kiều Thanh Thanh sờ bụng. Không gian là sự đảm bảo quan trọng cho sự sống còn trong tương lai của cô và gia đình cô, không thể chịu đựng được một chút sơ suất.

Chương 19
Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng, cô đã nhìn thấy trạng thái cuộc sống của đứa trẻ sinh ra trong tận thế, lo lắng con cái của mình sống trong một thế giới tối tăm như vậy.

Cho dù đời này cô có đầy đủ vật tư, cô cũng không dám để con cái phải chịu đựng cực khổ, cô và người thân cùng nhau chịu đựng là đủ rồi, không cần sinh thêm một đứa nhỏ để nó phải chịu tội.

"Biện pháp tránh thai có rất nhiều, cô còn trẻ, không cần phải làm ca phẫu thuật này, tuy rằng nói có thể khôi phục, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, cũng chịu đau đớn vô cùng. Cô đã thương lượng với chồng của cô chưa?"

Kiều Thanh Thanh mím môi: "Tôi đã quyết định, phẫu thuật thắt ống dẫn trứng vài ngày là có thể hồi phục."

"Theo lý thuyết một tuần là có thể khôi phục, trong lúc đó chú ý nghỉ ngơi không nên làm việc nặng nhọc. Ca phẫu thuật này tốt nhất là trong vòng một tuần sau kỳ kinh nguyệt, cô đã đến trong tháng này chưa?"

Kiều Thanh Thanh mở phần mềm ghi lại kinh nguyệt: "Kinh nguyệt của tôi rất chuẩn, thứ tư này hẳn là sẽ đến, bình thường kéo dài năm ngày."

"Vậy cho cô hẹn phẫu thuật vào thứ năm tới đi, thứ tư cô đến bệnh viện trước, phải kiểm tra trước."

Cứ như vậy, Kiều Thanh Thanh hẹn ngày thứ tư tới nằm viện, thứ năm phẫu thuật, đối với cô mà nói, chuẩn bị vật tư là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.

Đại khái nửa tháng chuẩn bị, nhất định có thể chuẩn bị vật tư cần thiết bảy tám phần, đến lúc đó bên ngoài bắt đầu tích nước, cũng không thích hợp ra ngoài nhận hàng.

...

Kết quả kiểm tra sức khỏe của Kiều Tụng Chi không tệ, ngoại trừ không kiểm tra mỡ máu đường huyết ra còn lại những gì nên kiểm tra đều đã kiểm tra, không có vấn đề lớn, có vài bệnh nhỏ, kê một ít thuốc Đông y trở về điều trị là được.

Vấn đề lớn nhất vẫn là bệnh cũ, xơ cứng động mạch não gây ra cung cấp máu không đủ để kiểm soát, nhưng bệnh này phải dùng thuốc lâu dài để ngăn ngừa đột quỵ.

Bệnh viện kê đơn một tháng, Kiều Thanh Thanh cẩn thận nghe tư vấn, biết được chỉ cần khống chế tốt liều dùng thuốc đại khái sẽ không có gì thay đổi, quyết định quay đầu lại lên hiệu thuốc mua lượng thuốc hai mươi năm của bệnh này.

Trên xe về nhà, Kiều Tụng Chi hỏi: "Vô duyên vô cớ sao đột nhiên muốn nói chuyện không gian cho Thịnh An biết, con đã quên lời dặn dò của bà ngoại con sao?"

Bà ấy có chút kích động: "Đừng dùng bảo vật để thăm dò lòng người, lòng người không chịu nổi cám dỗ đâu."

"Mẹ, con đương nhiên nhớ rõ, cho nên mấy năm nay con nửa chữ cũng chưa từng nói với Thịnh An, sau khi kết hôn cũng không có, chỉ là thời điểm đã đến."

"Thời điểm gì?"

"Mạt thế sắp tới."

Kiều Tụng Chi ngơ ngác: "Chuyện gì cơ?"

"Chính là tận thế, sẽ có rất nhiều tai họa xảy ra, cho nên con mua rất nhiều thứ, chuyện không gian sớm muộn gì cũng không giấu được nữa, con và Thịnh An là vợ chồng, bình thường không cần không gian thì thôi, nhiều lắm là về quê thăm mẹ đồ đạc thuận tiện bỏ vào bên trong, hiện tại đã khác, con không muốn gạt anh ấy."

"Cái gì mà tai họa với không tai họa, tối hôm qua con thức đêm xem phim à."

"Mẹ, mẹ nghe con nói xong đã." Kiều Thanh Thanh kể lại những gì cô nói với chồng đêm qua.

Nhìn con gái, Kiều Tụng Chi phát sầu, lấy mu bàn tay sờ trán cô: "Con đây là áp lực công việc quá lớn rồi, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ góp vào giúp con, mẹ sẽ bán cửa hàng nhà ở quê nhà đi hỗ trợ góp vốn."

Chương 20
"Con không nên ép mình chặt như vậy, ép tới mức sinh bệnh rồi."

"Con biết mẹ không tin, Thịnh An cũng không tin, nhưng không sao, con có một cách để mọi người tin."

Cô dẫn Kiều Tụng Chi về nhà, trong nhà truyền tới hàng loạt âm thanh đang làm việc, mấy sư phụ bận rộn ngất trời.

"Em đặt bữa trưa cho các sư phụ rồi, còn chúng ta ra ngoài ăn." Kiều Thanh Thanh đón Thiệu Thịnh An, ba người đến nhà hàng ăn cơm, xin một phòng có TV.

"Không cần gọi nhiều đồ ăn như vậy, không phải các con muốn tích góp tiền mua nhà sao, bình thường có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút, chỗ của mẹ cũng có tiền, quay về đều cho các con."

"Mẹ, nhà hàng này hương vị rất tốt, chúng con cũng không phải ngày nào cũng đến." Kiều Thanh Thanh gọi bốn món, Thiệu Thịnh An lại gọi thêm hai món nữa.

Đồ ăn lục tục đi lên, sau khi lên đồ nhân viên phục vụ đồng loạt rời khỏi đóng cửa lại.

Ba người bắt đầu ăn cơm trưa, Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi đều ăn không ngon, chỉ có mỗi Kiều Thanh Thanh ăn rất ngon miệng, ba người hình thành sự đối lập rõ ràng.

"Con đây là đói bụng mấy ngày vậy." Kiều Tụng Chi nói xong gắp cho cô một đũa sườn heo chiên sốt, lại gắp cho Thiệu Thịnh An, áy náy nói với anh: "Là mẹ đã chiều hư nó, bình thường đều phải dựa vào con bao dung con bé, Thanh Thanh nhà chúng ta có thể kết hôn với con thật sự là phúc khí tám đời tu luyện được."

"Mẹ, Thanh Thanh rất tốt, đêm qua con đến trạm hơn mười hai giờ, buổi tối cô ấy không ngủ còn đi đón con. Cô ấy đối xử tốt với con, đương nhiên con phải đối xử tốt với cô ấy, có thể kết hôn với Thanh Thanh là phúc khí của con."

Kiều Tụng Chi nghe được lời này vết chân chim nơi khóe mắt cũng biến thành hoa.

Kiều Thanh Thanh nháy mắt nhịn xuống, cười nói: "Con bật TV, vừa vặn có một chuyện có thể nói với hai người."

"Một lát nữa sẽ phát sóng một tin tức quốc tế, núi lửa tám mươi năm không có động tĩnh của nước H đã bộc phát một giờ trước, hủy diệt một thị trấn suối nước nóng gần đó."

Lời này vừa nói ra, Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi càng thêm không có tâm tư ăn cơm, hai người không yên tâm nhìn chén cơm trong tay, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tin tức.

"Tiếp theo phát sóng một tin tức quốc tế, núi lửa ngủ đông nổi tiếng của nước H núi Hitria núi đột nhiên phun trào vào lúc 2:15 sáng giờ địa phương, tro núi lửa che khuất bầu trời, dung nham phun trào ngay lập tức gây ra ngọn lửa tại các thị trấn gần đó. Núi Hitria là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng của địa phương, gần đó có rất nhiều thị trấn du lịch theo chủ đề suối nước nóng, kỳ nghỉ hè đang đến gần, lần này núi lửa phun trào không chỉ ảnh hưởng đến sinh thái địa phương mà còn có ảnh hưởng rất lớn đến du lịch."

Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi nhìn về phía Kiều Thanh Thanh.

"Tin tức tiếp theo là tàu chở dầu của nước R bị rò rỉ ngoài khơi, tin tức thể thao cuối cùng là ngựa đen quốc gia B đoạt quán quân."

Kiều Thanh Thanh bật cười phức tạp: "Nhưng con biết, mọi người sẽ nói những tin tức như vậy thật ra vẫn có cách lấy trước từ mạng xã hội, ví dụ như từ những bạn học ở nước ngoài của con biết được. Chúng ta hãy nhìn vào kênh tiếp theo."

Chờ hai tin tức đọc xong, cô chuyển đến một kênh dân sinh địa phương, người dẫn chương trình đang nói với ống kính rằng giá thịt lợn dưới sự điều tiết đã ổn định, lại liên hệ với phóng viên phía trước trực tiếp phỏng vấn người dân mua thịt lợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton