CHƯƠNG 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21
"Ông lão này mua hai cái chân trước của lợn, nói muốn một chân kho tàu một chân nướng."

Kiều Thanh Thanh vừa nói xong, ông nội hơn bảy mươi tuổi cười ha hả trả lời phỏng vấn nói: "Vợ tôi biết kho tương, ăn rất ngon, con gái tôi thích dùng lò nướng làm móng heo nướng, đúng vậy, tôi phụ trách mua, hai người họ làm, tôi chỉ chờ ăn thôi, răng giả này của tôi vừa mới thay nên cắn được."

"Đây là phỏng vấn trực tiếp, con không thể biết trước phóng viên sẽ phỏng vấn ai, người phỏng vấn sẽ nói gì." Kiều Thanh Thanh nhếch khóe miệng: "Hai người đã tin chưa." Cười cười lại đỏ hốc mắt.

"Mạt thế thật sự sắp tới, Thịnh An chết ở tháng thứ hai, không lâu sau con cũng mất liên lạc với mẹ, con ở nhà, chính phủ vẫn có vật tư hỗ trợ, sau đó mọi việc trở nên hoàn toàn rối loạn, nhà chúng ta bị cướp đi, con không còn cách nào chỉ có thể lang thang khắp nơi, cuối cùng lang thang về quê, tìm không thấy, con tìm không thấy mẹ, tìm không được cậu, địa thế quê nhà thấp hơn Hoa Thành, con hỏi người dân địa phương, họ nói là năm đó hồng thủy tầng dưới 20 đều bị ngập, mẹ, nhà anh họ ở lầu năm, nhà cậu út là bốn tầng tự xây dựng. Bọn họ khẳng định đều chạy nạn đến nơi khác, sau mười năm, con cũng chưa từng gặp lại mấy người, một người cũng không có."

"Thanh Thanh." Kiều Tụng Chi không thể chịu đựng được thần sắc suy bại tê dại trên khuôn mặt trẻ trung của con gái, bà ôm lấy con gái vỗ lưng như khi còn bé: "Đừng khóc, mẹ vẫn còn đây, Thịnh An cũng ở đó."

"Mẹ đừng lo cho con, con vừa nói đến chuyện trước kia thì không khống chế được." Cô lau nước mắt từ trong vòng tay ấm áp của mẹ đi ra, nhìn mẹ, lại nhìn chăm chăm chồng mình: "Kiếp trước con không có chuẩn bị gì cũng cầm cự mười năm, đời này chúng ta chuẩn bị trước, con không tin một nhà chúng ta vẫn không sống được."
Trong mắt Thiệu Thịnh An đều là vẻ đau lòng: "Em nói đúng, không phải anh về nước sớm rồi sao, đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Trong lòng lại có lửa giận đang lớn dần lên, sau này gặp phải người cướp đi nhà cửa, anh sẽ thay vợ báo thù, chỉ cần nhớ tới việc vợ bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng anh lập tức tràn ngập thù hận đến cực điểm.

"Không có việc gì đâu không có việc gì đâu, chúng ta còn có không gian, đó là bảo bối tổ tông truyền cho chúng ta, chúng ta đã rất may mắn." Bà ấy nhìn về phía Thiệu Thịnh An: "Thịnh An à, chắc con cũng đoán ra, Thanh Thanh nhà chúng ta thật ra có một không gian để đồ. Trước kia Thanh Thanh không nói cho con biết là bà ngoại con bé và mẹ bảo con bé đừng nói, con đừng trách nó."

Thiệu Thịnh An lắc đầu: "Mẹ, sao con lại trách Thanh Thanh, mẹ không nói với con là chuyện tốt, con làm việc xã giao khó tránh khỏi uống rượu, nếu uống rượu say nói ra thì hỏng rồi, cũng may Thanh Thanh không nói cho con biết. Nhưng mà không gian là cái gì vậy ạ, chính là việc Thanh Thanh bỏ giường vào rồi lại lấy ra sao?"

"Ừm, có phải anh sợ không?" Kiều Thanh Thanh có chút hoài niệm nói: "Năm chúng ta học trung học cơ sở, anh tặng em một thùng xoài ba anh đưa tới, thật sự quá nặng, em không mang về nhà được, anh lại không nói lời nào mà buông thùng xoài xuống rồi bỏ chạy, không còn cách nào em đành phải kéo thùng vào trong ngõ không có người rồi thu vào trong không gian."

Chương 22
Sau đó lúc em đi ra gặp anh ở phía trước nhìn trộm, em vừa muốn nói chuyện với anh, vậy mà anh lại bỏ chạy, lúc ấy có phải anh cho rằng em đánh mất xoài hay không?"

"Đúng vậy, trong ngõ nhỏ không phải vừa vặn có một thùng rác sao, em kéo thùng vào đó rồi lại tay không đi ra, anh rất khổ sở." Nhớ tới năm đó, Thiệu Thịnh An nhịn không được nở nụ cười, khi đó anh ngốc nghếch quá, bỏ thùng xuống chạy đi lại lập tức hối hận, nên giúp cô khiêng về nhà mới đúng, vì thế trốn ở ngã tư nhìn trộm, sau khi nhìn thấy cô tay không đi ra, sự thất vọng quả thực muốn nhấn chìm anh, thương tâm xấu hổ đến mức không dám đối mặt với người trong lòng nữa. Cho đến ngày hôm sau người trong lòng tặng anh một quả đào lớn, nói xoài rất ngọt, quả đào ngọt này đưa cho anh, cô không có cách nào để lập tức cho anh một thùng đào nhưng lúc cô ăn đào sẽ để lại cho anh một quả, tích góp lại chính là một thùng. Bất ngờ và ngọt ngào lúc đó dường như bây giờ vẫn còn cảm nhận được.

"Sau đó em đưa đào cho anh, ánh mắt anh trừng lớn thật đó anh yêu à." Nói xong chuyện thú vị thời niên thiếu, tinh thần Kiều Thanh Thanh tốt lên nhiều, điều này làm cho Kiều Tụng Chi thở phào nhẹ nhõm, giả vờ oán giận: "Bảo sao đào trong nhà không lớn nhanh nổi, thì ra là bị con mang đi tặng cho con rể tương lai."

Một câu nói khiến vợ chồng Kiều Thanh Thanh đỏ mặt.

Bầu không khí cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nỗi đau, Kiều Thanh Thanh nói: "Mấy ngày nay trong nhà phải cải tạo, con còn thuê người vây lại ban công và sân thượng, chờ kính cường lực làm xong sẽ bắt đầu làm, mẹ, mẹ ở nhà xem, con muốn ra ngoài thu thập vật tư, con ở ngoại ô thuê một nhà kho nhà máy, ngày mai bắt đầu có rau củ quả vận chuyển vào." Cô lấy điện thoại di động của mình và gửi danh sách mua ngày hôm qua cho ba người.

"Có một vài chỗ con nghĩ không chu toàn, phải dựa vào hai người hỗ trợ bổ sung."

Thiệu Thịnh An liếc mắt thấy mười hàng chữ: "Mới đó mà em đã mua nhiều đồ như vậy à, 12 tấn gạo."

"Ừm, em đặt mua tổng cộng 20 tấn gạo tại bốn mươi cửa hàng trên nền tảng mua sắm, đủ cho sáu người lớn một ngày ba bữa cơm ăn hai mươi năm, số lượng lớn nên giảm giá rất nhiều, cuối cùng chốt được giá tốt mười bốn vạn."

"Sáu người?"

"Đúng vậy, em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ mau chóng đến Hoa Thành."

...

Kiều Thanh Thanh bấm gọi điện thoại: "Chào mẹ ạ, con là Thanh Thanh đây, Thịnh An đi công tác về, anh ấy bị bệnh ăn không có khẩu vị, muốn ăn đồ ăn ở quê. Con nhớ mẹ và ba cũng đã lâu không tới đây, nếu không hay là hai người dành thời gian lên với tụi con, Thịnh An nói nhớ anh trai, bảo hai người cũng đưa cả anh trai tới. Đúng vậy, người bị bệnh tương đối yếu ớt, con cũng muốn cố gắng làm theo anh ấy. Mẹ và ba thương lượng một chút đi, con bảo Thịnh An nói với mẹ hai câu." Đưa điện thoại di động cho Thiệu Thịnh An.

Anh ho khan một tiếng, ủ rũ một chút, suy yếu nói: "Mẹ, con muốn gặp anh trai, mọi người tới đây đi." Một câu này phát huy siêu thường, ngữ khí vô cùng đúng chỗ, mẹ Thiệu lập tức nói rõ sáng sớm sẽ đi.

"Kiếp trước mưa nửa tháng, huyện Trạch đã bị ngập lụt, nơi đó địa thế sông thấp nhiều, bình thường gió giật đều đọng nước, sau tận thế cũng là một trong những khu vực bị ngập sớm nhất."

Chuong 23
Kiều Thanh Thanh giải thích: "Toàn huyện Trạch sơ tán, khi đó em bảo bọn họ đến Hoa Thành, trên đường bọn họ ngồi xe buýt di dời gặp phải sạt lở sau đó em đi qua tìm, mấy bệnh viện có người sống sót đều không tìm được bọn họ, Thịnh An, xin lỗi."

"Không trách em, không trách em, nên trách anh." Thiệu Thịnh An rốt cuộc không nhịn được đứng lên, đi tới ngồi xổm xuống ôm lấy cô: "Đó là trách nhiệm của anh với tư cách là con trai, anh không ở nhà nên trách nhiệm đổ hết lên em. Là lỗi của anh, lần này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ sắp xếp tốt, em đừng sợ."

Sau khi an ủi, ba người thảo luận về kế hoạch tiếp theo.

"Thực phẩm, nước, thuốc men, quần áo, xăng, máy phát điện và hạt giống." Kiều Thanh Thanh đọc những vật tư quan trọng nhất ra. "Cuối cùng là nơi ở vững chắc và an toàn, cho nên em tu sửa lại cửa sổ, còn làm máy phát điện năng lượng mặt trời, mười năm trước tận thế, trước trận động đất lớn chúng ta có thể ở trong nhà.

Ba năm trước tận thế không có mặt trời, cho nên chúng ta trước tiên phải mua máy phát điện và xăng, vượt qua giai đoạn sớm nhất thân thể không chịu được lạnh, nếu không ban đêm âm bảy tám mươi độ C có khả năng ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.

Chờ đến năm thứ tư của mạt thế nóng bức đến, chúng ta có thể dùng năng lượng mặt trời phát điện bật điều hòa, đúng rồi, phải cất giữ mấy cái điều hòa không khí.

Nhìn vợ nói xong bắt đầu lo lắng, Thiệu Thịnh An vội vàng nói: "Xăng để anh đi lấy, con đường chính thức đến trạm xăng không mua được nhiều xăng, anh đi tìm người ở chợ đen mua, chúng ta mua mười xe bồn xăng, bảo quản đủ dùng.

Tiền cũng dễ dàng, chúng ta đã có một trăm hai trăm ngàn tiền gửi, anh lấy tất cả các quỹ cổ phiếu của anh ra, sau đó để cho cha mẹ anh bán nhà ở quê hương, góp bốn trăm ngàn. Nếu mạt thế thật sự đến, xăng chính là một năng lượng quý, có thêm một chút cũng hữu dụng."

Kiều Tụng Chi cũng nói: "Trong tay mẹ còn hơn năm vạn, lại bán cửa hàng ở quê, hẳn là có thể có ba mươi vạn, lúc trước muốn góp tiền mua nhà cho con mà con không đồng ý, vừa lúc hiện tại có chỗ dùng rồi. Thanh Thanh con đừng lo lắng, tiền đủ dùng."

Kiều Thanh Thanh ngượng ngùng cười: "Con đã quen rồi, không sao đâu mọi người đừng lo lắng."

Làm sao có thể không lo lắng.

Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi liếc nhau, trạng thái tinh thần của vợ và con gái họ rõ ràng không đúng. Về mặt lý trí, bọn họ đều không thể phản bác Kiều Thanh Thanh nói chuyện mạt thế, nhưng về mặt tình cảm, bọn họ rất không cách nào tiếp nhận thế giới thật sự sẽ thay đổi.

Lại có một điểm, nếu như Thanh Thanh thật sự một mình sinh tồn ở mạt thế mười năm, vậy đã chịu bao nhiêu cực khổ chứ.

Không thể nghĩ, nghĩ đến lập tức lo lắng, khổ sở.

Họ hy vọng đó là giả mà thôi, bởi vì hiện thực theo như lời kể của cô quá tàn khốc.

Đang thương lượng, điện thoại di động của Kiều Thanh Thanh vang lên, thì ra là mười cái bể chứa nước lớn mười tấn kia đã đầy đủ, nhà sản xuất đi nơi khác đưa hai cái tới là gom đủ mười cái, hôm nay có thể giao hàng, nói đại khái một giờ sau có thể đưa đến chỗ đó, hỏi Kiều Thanh Thanh có ai nhận hàng hay không.

"Có, tôi sẽ đi qua." Kiều Thanh Thanh giải thích đơn giản với Thiệu Thịnh An một chút: "Đồ đạc bỏ vào không gian là bảo trì trạng thái tĩnh, cho nên em cũng không có ý định mua quá nhiều nước khoáng đóng thùng, quá đắt."

Chuong 24
Chờ bể nước đến thì em đổ đầy nước máy, chờ sau này muốn dùng thì đun sôi là được. Vậy con sẽ đi nhà kho, Thịnh An đi mua xăng, thẻ con sẽ đưa cho mẹ, mẹ, mẹ về nhà theo dõi các sư phụ làm việc đi."

"Được, mẹ ở nhà thuận đường treo biển bán cửa hàng, chờ có người muốn mua mẹ sẽ về quê ký tên."

"Mẹ, nhà ba mẹ con cũng giúp đỡ treo bán cùng nhau, đến lúc đó con nói với ba mẹ con."

"Mẹ, cậu cả ở bên kia đành chỉ dựa vào mẹ nhắc nhở, con sẽ thuyết phục bọn họ như cách con đã thuyết phục hai người, con tin hai người yêu con sẽ không hại con, nhưng con không tin những người khác." Kiều Thanh Thanh áy náy nhìn mẹ.

"Kẻ ngốc cũng biết loại chuyện này là không có thể tùy tiện nói, mẹ biết nên nói như thế nào, không phải con nói mưa nửa tháng mới xảy ra tình huống nghiêm trọng sao? Mẹ sẽ nhắc nhở bọn họ."

Gia đình chia nhau hành động sẽ hiệu quả hơn.

Kiều Tụng Chi trông nhà, sau đó bắt đầu tìm người môi giới giúp bán nhà. Suy nghĩ một chút và nói với người trung gian: "Có thể giảm giá một chút, tôi muốn bán càng sớm càng tốt."

Sau khi làm xong, bà ấy nghe tiếng xây dựng trong nhà, thở dài một hơi, bà ấy vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Nhưng Kiều Tụng Chi biết con gái sẽ không nói dối, hơn nữa con gái dòng họ nhà bà ấy đã có không gian trăm năm, từ bà ngoại mình bắt đầu, truyền đến con gái của bà ấy đã là đời thứ tư, đã chứng kiến loại đồ vật thần kỳ này, bà ấy đối với những thứ ngoài mức bình thường khả năng chấp nhận vẫn tương đối cao.

Mạt thế khả năng cao thật sự sắp tới.

Con gái chuẩn bị nhiều như vậy, an bài cả cha mẹ và anh trai Thiệu Thịnh An vào, sao lại không nói qua một câu với cha cô là Lâm Minh Dũng, tuy rằng bọn họ đã ly hôn, Lâm Minh Dũng không phải là một người chồng tốt, nhưng miễn cưỡng coi như là một người cha tốt, mấy năm nay không thiếu tiền cấp dưỡng của Thanh Thanh, nếu không phải Thanh Thanh kiên quyết cự tuyệt, Lâm Minh Dũng còn nói muốn mua nhà cho Thanh Thanh.

Lâm Minh Dũng giá trị không nhỏ, bất động sản khẳng định cũng không ít, ngược lại không cần phải đón ông ta cùng nhau tị nạn, nhưng ít nhất cũng nên nhắc nhở một câu.

Kiều Tụng Chi dự định chờ con gái về nhà rồi hỏi thêm một câu.

Thiệu Thịnh An thì dựa vào quan hệ mua xăng, trong nhà chỉ có một chiếc xe, anh bảo Kiều Thanh Thanh lái đến nhà kho nhận vật tư, tự mình bắt xe ra ngoài.

Bên ngoài mưa tí tách tí tách, mưa đến nỗi phiền lòng người, anh nhìn ảnh phản chiếu của mình trong vũng nước, tâm tình vô cùng nặng nề. Điện thoại di động vang lên, anh mở ra nhìn, trên mặt rốt cuộc cũng có nét cười.

Thanh Thanh thoại: em đến nhà kho chụp ảnh.

Giọng nói của Thanh Thanh còn rất lớn, ban đầu là kho của nhà máy, sau khi nhà máy phá sản trống rỗng, cô lấy được chìa khóa từ ông chủ.

Thanh Thanh thoại: bể nước đã đưa tới rồi em đến ký nhận trước.

Thiệu Thịnh An nghe lại giọng nói hai lần, lúc này mới đánh máy trả lời [Được, chú ý an toàn, có việc gọi điện thoại cho anh.]

"Hắc Tiểu Thiệu ở đây này, lại đây đi."

"Anh Vương." Thiệu Thịnh An ngẩng đầu lộ ra một nụ cười nhiệt tình khách khí: "Làm phiền anh tự mình tới đón em."

"Này khách khí cái gì, đi dạo một chút đi."

Bên kia, Kiều Thanh Thanh kiểm tra 10 bể chứa nước lớn một lần mới trả tiền, sau khi chuyển tiền qua, cô hỏi: "Anh có thể làm sạch bể nước một chút được không, tôi trả tiền công."

Chuong 25

Nhân viên giao hàng rất vui rồi cả hai bắt tay vào rửa bể chứa nước.

Vừa rồi khi lấy chìa khóa nhà kho, Kiều Thanh Thanh đã ký hợp đồng với quản lý, nhà kho này thuê một tháng, điện nước tính riêng, cho nên điện nước ở đây thông suốt, cô có thể đổ đầy nước máy ở đây.

Trong lúc này, hôm qua cô đặt hàng chuyển phát nhanh cũng đến hai đơn hàng, một chiếc xe tải chứa đầy gạo và một chiếc xe tải chứa đầy nước khoáng thùng lần lượt chạy vào, Kiều Thanh Thanh nhìn chằm chằm bọn họ dỡ hàng, đối số.

Số lượng là đúng, cô đánh dấu một hoặc hai câu trong danh sách mua sắm của riêng mình.

Chờ công nhân giao hàng đầu đầy mồ hôi rửa sạch bể nước mới, Kiều Thanh Thanh trả 400 tệ, sau khi nhìn bọn họ rời đi, cô bắt đầu đổ nước. Nghe tiếng nước chảy vào bể chứa nước bằng thép không gỉ, trong lòng cô vô cùng yên ổn.

Tất cả các kế hoạch đang được hoàn thành từng bước một, cảm giác này thực sự tuyệt vời.

Cả buổi chiều Kiều Thanh Thanh đều ở trong kho hàng nhận hàng, bơm nước, cùng với mua sắm trên mạng, cô mua rất nhiều băng vệ sinh, khăn giấy, khăn rửa mặt, khăn lau sát trùng, cùng với đồ lót dùng một lần, vật tư sinh hoạt từng bước bổ sung, chờ giao hàng tận nhà.

Số dư thẻ ngân hàng gửi tiền mua nhà giảm trông thấy bằng mắt thường, hơn 4 giờ chiều, Kiều Thanh Thanh phát hiện số dư đột nhiên giảm 200.000 tệ. Ngay sau đó Thiệu Thịnh An gọi điện thoại tới: "Anh thuận lợi mua được xăng, khoảng 40 khối, đổi thành trọng lượng đại khái là 30 tấn, anh bảo bọn họ dùng thùng dầu cho anh vận chuyển vào kho hàng, điểm số lô hàng, anh thuê một nhà kho hẻo lánh khác, đợi đến khi hàng hóa đến anh lại tới. Đúng rồi máy phát điện cũng đã đặt xong, anh viết là địa chỉ bên kia của em."

Đó thực sự là tin tốt.

"Được, bây giờ anh đang ở đâu, chờ một chút lúc em về nhà sẽ đón anh."

"Không cần, anh muốn cùng bọn anh Vương đi ăn cơm, hẳn là sẽ uống rượu, trễ một chút anh bắt taxi về nhà."

Cơm tối Kiều Thanh Thanh ăn đồ ăn mang đi, Kiều Tụng Chi gọi điện thoại nói công nhân đều đã tan tầm: "Hệ thống sưởi đã được lắp đặt xong, sư phụ lắp đặt hệ thống sưởi nói rõ ngày mai lại tới lắp đặt lớp cách nhiệt, đầu con quả thật sáng suốt, cái gì cũng cũng được con nghĩ tới, không hổ là con gái mẹ."

Nghe được vậy Kiều Thanh Thanh nở nụ cười, cô muốn nói đây đều là kinh nghiệm, nhưng cô nhớ tới ánh mắt đau lòng của mẹ và chồng khi nghe cô nói chuyện mạt thế nên nuốt lại lời đó, gọi hỏi Kiều Tụng Chi ăn cơm tối thế nào.

"Mẹ tự mình nấu cơm tối, yên tâm đi con mấy giờ trở về vậy!"

"Chắc là hơn chín giờ, lát nữa còn có hai người chuyển phát nhanh tới đây. Mẹ, con đặt phòng ở khách sạn gần nhà, số phòng chờ con gửi cho mẹ, mẹ buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi trước."

"Được rồi." Trong nhà bây giờ loạn như vậy, con gái con rể phải bày giường đối phó trong phòng khách, nếu bà ấy bày thêm giường ngủ sẽ không tiện, vẫn nên ra khách sạn ngủ đợi mọi thứ bố trí xong thì hơn.

...

Hơn tám giờ hai xe chuyển phát nhanh chạy đến, một xe là quần áo chống lạnh, chăn mền dày. Một xe chứa mì ăn liền, dăm bông.

Quần áo chống lạnh cô mua là áo lông nhẹ nhàng giữ ấm, chăn mền cô mua hai loại là chăn bông và chăn lông. Cô bảo chủ tiệm hút chân không hết cho cô, chủ tiệm nói khi hút thì lông có tác dụng giữ ấm bên trong sẽ bị hỏng, liền đề nghị cô tốt nhất đừng hút chân không.

Chuong 26
Cho nên cuối cùng cô chỉ hút chân không chăn bông mà thôi. Cô đặt đồ đạc vào nơi để đồ, tính toán thấy mua đủ tất cả mọi thứ mới đặt áo lông lên trên cùng.

Kiều Thanh Thanh nhìn mì ăn liền, vô thức nước bọt tràn lan, cô thật sự rất thèm hương vị tiện lợi kia.

Năm thứ sáu khi tận thế, khi cô làm việc trong căn cứ ngửi được mùi mì ăn liền ở tầng lầu nào đó, mùi thơm nức của dầu và hương liệu hòa vào nhau.

Trước khi tận thế, nó mang tiếng là "Thực phẩm rác", "Không lành mạnh", nhưng vào lúc này, mùi thơm xông vào đại não của Kiều Thanh Thanh, khiến cô vô cùng nhớ nhung.

Mùi vị đó quanh quẩn trong đầu Kiều Thanh Thanh mấy hôm, trong mộng cô cũng mơ thấy mình ăn mì ăn liền. Lúc đó cô cay đắng nghĩ, đổi tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cô thành mì gói thì có thể mua ba mươi nghìn gói, mỗi bát có thể cho thêm trứng gà và dăm bông.

Ba mươi nghìn gói, đủ để hai vợ chồng họ ăn mấy kiếp. Nghĩ đến đây, cô tự bật cười, vừa cười vừa khóc.

Cô lấy một gói, trước tiên bóp nát mì sau đó mới mở ra, cho chút gói gia vị lên mì vụn, cầm miệng túi nhanh chóng lắc, sau đó lấy một miếng cho vào miệng.

Vẫn là mùi vị quen thuộc đó, mắt cô đỏ hồng ăn sạch gói mì, còn pha một ly trà sữa. Lúc uống trà sữa, cô quyết định sẽ mua một ít. Mua thành phẩm rất phí tiền, cô lên mạng mua nguyên liệu trà sữa, định sau này tự mình làm.

Lúc mười giờ Kiều Thanh Thanh đóng vòi nước lại, nhìn bể nước chứa đầy nước, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tốc độ chảy của vòi nước ở nhà máy nhanh hơn trong nhà, chỉ ba tiếng đã đầy một bồn nước lớn. Cô đã đổ đầy hai bồn, còn lại mấy ngày kế tiếp nhất định sẽ đổ đầy. Cô sắp xếp gọn bồn nước cho vào phòng cách ly, khóa nhà kho lại sau đó lái xe về nhà.

Kiều Tụng Chi nói bà đã đến khách sạn ngủ rồi, Kiều Thanh Thanh đi đến quầy lễ tân của khách sạn hỏi mấy câu, chắc chắn mẹ cô đã vào ở mới yên tâm về nhà.

Qua buổi trưa, trong nhà thay đổi to lớn, cửa chống trộm thứ ba được xếp dọn, phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, chắc chắn là mẹ cô dọn dẹp.

Hệ thống sưởi sàn trong phòng ngủ đã làm xong, đã dùng vữa lấp lại, đang mở cửa thông gió để nó mau chóng đông lại. Cô kiểm tra phòng một phen, cửa sổ phòng trộm đã được lắp đặt xong xuôi. Cô sờ lên, phát hiện nó rất sạch sẽ, chắc là mẹ của cô đã lau.

Cô ngồi trong phòng khách, ngẩn người một lát mới vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc tắm cô nhìn miệng ống thoát nước lại suy nghĩ.

Khi đó cô đi đến nơi xảy ra sự cố tìm bố mẹ chồng, trên đường nước đọng càng lúc càng sâu. Cô không tìm được ai cả, suýt chút nữa còn không về được, là quân nhân cứu viện dùng bè đưa cô về. Khi trở về cư xá, nước đã ngập đến lầu hai, trong nhà đều là nước, nước mưa từ khe hở cửa sổ chảy vào.

Sau đó mực nước liên tục dâng lên, cống thoát nước chảy ngược như nước lũ. Cô dùng rất nhiều cách mới ngăn cản được nước chảy vào nhà, ngay cả bồn cầu cũng không ngoại lệ. Nhưng nước vẫn chảy vào mỗi ngày, cô phải dùng khăn mặt lau nước trên đất vắt vào thau, lại đổ nước bẩn ra ngoài cửa sổ.

Sự ẩm ướt hôi thối kéo dài gần nửa năm, đến khi trời đông giá rét kéo đến đóng băng cơn lũ, cảnh khổ khi ống thoát nước chảy ngược mới kết thúc

Chuong 27
Mặc dù suýt chút nữa bị đông chết trong cơn rét lạnh, nhưng Kiều Thanh Thanh run lẩy bẩy vẫn thở dài một hơi.

Cô mặc tất cả quần áo mình có thể mặc, lấy tất cả chăn mền trong nhà quấn mình lại, trốn trong phòng vệ sinh đốt ghế sưởi ấm.

Mấy ngày đầu, cô không dám mở cửa sổ, sợ khiến mình chết cóng. Đến khi đốt sạch mọi thứ có thể đốt trong nhà, cô mới có thể miễn cưỡng thích nghi với thời tiết âm hơn hai mươi độ. Cô liều mạng ra ngoài nhặt que củi, cây cối đều bị đông cứng trong lớp băng, cô nghĩ muốn đập lớp băng đó.

Kiều Thanh Thanh vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ, bây giờ chắc chắn không lấp ống thoát nước được, còn khoảng một tháng nữa nước bẩn từ ống thoát nước mới chảy ngược, trong thời gian này cuộc sống không tiện. Trước tiên cô mua xi măng cát đá, đến lúc đó quấy bê tông bịt miệng ống thoát nước.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Thanh Thanh sợ mình quên vội ghi điều này vào danh sách mua sắm.

"Sao vẫn chưa về nữa." Cô thấy đồng hồ trên tường đã mười một giờ thì rất lo lắng, vội nhắn tin đi.

Qua mười mấy phút sau chồng cô mới trả lời: "Đêm nay không trở về được, em ngủ trước đi, đừng lo lắng."

Sao không lo lắng được, bán xăng lén lút là phạm pháp, trong một lần Thịnh An mua nhiều như thế, lại liên hệ với những người chợ đen kia. Kiều Thanh Thanh cố gắng khiến mình không suy nghĩ bậy bạ, phải có lòng tin với chồng.

Cô vẫn chưa hoảng loạn, vì chuyển dời sự chú ý mà cô bắt đầu thu dọn không gian, cố gắng lợi dụng không gian để chứa được nhiều đồ vật nhất.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi đã là đêm khuya, cuối cùng cô cũng thấy buồn ngủ. Sau khi gửi tin nhắn cho chồng bảo anh đến khách sạn ngủ, nếu không ngày mai sư phụ tới làm việc anh sẽ không ngủ được nhiều. Gửi tin nhắn xong, Kiều Thanh Thanh tắt đèn đi ngủ, cô mở ngọn đèn nhỏ ở cửa trước theo thói quen.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau Thiệu Thịnh An trở về, trên người anh đầy mùi rượu và mùi khói, trên người còn có mùi hôi trộn lẫn. Lúc anh mở cửa, Kiều Thanh Thanh bị đánh thức: "Anh trở về rồi."

"Em ngủ đi, anh tắm trước."

Anh tắm rửa rất nhanh, năm phút sau đã tắm xong thơm phức mùi sữa tắm.

Anh lên giường ôm Kiều Thanh Thanh, vùi vào cổ cô hít một hơi thật sâu, nói: "Anh đãi bọn anh Vương đến năm giờ sáng hơn, tất cả đều thành ma men, còn phải sắp xếp từng người vào khách sạn." Anh ngửi mùi thơm của vợ, cảm thấy thỏa mãn. Song, cả đêm anh không ngủ thật sự rất mệt mỏi, cọ cô một lát đã ngủ mất.

Kiều Thanh Thanh dở khóc dở cười, cô sờ mặt chồng, vẻ mặt ủ rũ.

Nhưng Thiệu Thịnh An không ngủ được bao lâu, đúng chín giờ sư phụ đến gõ cửa.

Kiều Thanh Thanh đã làm xong bữa sáng từ lâu, anh bưng bát ngồi xổm ở ban công ăn. Kiều Thanh Thanh cười mắng: "Sao không lấy ghế, không phải trong nhà không có ghế."

"Vợ qua xem nè, nơi này có rất nhiều kiến chuyển nhà."

Kiều Thanh Thanh đi đến, thấy rất nhiều kiến lít nha lít nhít từ dưới lầu bò lên, hàng ngũ thật dài giống như đường cong màu đen uốn lượn di chuyển.

"Bọn chúng leo cao quá, chúng biết trời mưa phải bò lên cao mới an toàn." Thiệu Thịnh An quay đầu cười với cô: "Nhà chúng ta ở tầng tám, rất an toàn."

"Ừm." Kiều Thanh Thanh khẽ nói: "Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh, anh ăn cơm xong xuôi thì theo em lên gác xép đi."

Thợ lắp máy năng lượng mặt trời còn chưa đến, Kiều Thanh Thanh nói với anh về việc mình đặt lịch hẹn thắt ống dẫn trứng.

Chuong 28
Thiệu Thịnh An không phản ứng kịp: "Phẫu thuật gì cơ?"

"Thắt ống dẫn trứng, Thịnh An, em không muốn sinh con." Cô nhìn thẳng vào mắt Thiệu Thịnh An, không bỏ qua cảm xúc nào trong mắt anh.

Cuối cùng Thiệu Thịnh An cũng nghe rõ, giờ phút này tâm trạng của anh vô cùng phức tạp. Đầu tiên là anh nghĩ đến việc từng bàn với vợ về tên của con trong tương lai, có thể sinh hai đứa bé, một đứa họ anh và một đứa họ vợ, mua nhà ở gần trường nào đó. Tương lai hai đưa bé sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất. Bỗng nhiên những mộng tưởng về tương lai tan thành bọt nước, phản ứng đầu tiên của Thiệu Thịnh An là hoang mang, sau đó mất mát. Nhưng anh lập tức nhận ra vợ đang chăm chú nhìn vào mắt mình.

Trong đó chứa đựng rất nhiều sự bất an, trái tim anh siết chặt, trong giây lát đã tỉnh táo lại.

Anh nở nụ cười hòa hoãn: "Anh tưởng chuyện lớn gì, chuyện nhỏ thôi, em không muốn thì không sinh, chúng ta trải qua thế giới của hai người."

Kiều Thanh Thanh thả lỏng hơn, sắc mặt không còn quá căng thẳng.

"Em biết anh thích trẻ con, em tự tiện quyết định như thế là có lỗi với anh, nhưng em sẽ không thay đổi suy nghĩ, em rất sợ hãi."

"Sinh con là chuyện hai người, anh tôn trọng ý kiến của em." Thiệu Thịnh An ôm cô trấn an, trong lòng thầm nghĩ em cũng thích trẻ con mà.

"Cảm ơn anh Thịnh An."

Thiệu Thịnh An nhìn ánh mắt vợ, trong lòng chưa từng nặng nề như thế. Thanh Thanh lật đổ kế hoạch tương lai của hai người, tập trung chiến đấu với tận thế, không để lại nhược điểm trước tận thế. Giờ phút này anh đã tin tưởng tận thế sắp đến thật.

Sau khi tiếp nhận sự thật này, Thiệu Thịnh An vô cùng đau lòng. Rốt cuộc tận thế đã khiến tâm lý của Thanh Thanh nặng nề đến mức nào mà không muốn sinh con, không muốn để con chịu khổ.

Anh muốn nói có anh ở đây, anh sẽ không để cho con và cô chịu khổ. Song, người trải qua những tai nạn kia không phải anh, người chịu ký ức đau đớn đó là Thanh Thanh, anh an ủi cũng vô ích.

Sự an ủi thật sự là làm theo ý của Thanh Thanh, để cô không còn áp lực lớn như thế.

Cả đêm nay Thiệu Thịnh An không ngủ, sau đó anh chạy đến phòng vệ sinh mở di động ra tìm tài liệu liên quan. Khi sắc trời dần sáng, anh có một quyết định.

...

Sau khi Kiều Thanh Thanh đi ngoài cửa nhà kho tiếp tục nhận hàng, Thiệu Thịnh An chờ mẹ vợ đến sau đó cũng ra cửa. Xăng còn chưa có được, anh phải hầu hạ đám người anh Vương kia cho tốt.

"Mẹ, có lẽ giữa trưa ba mẹ và anh con sẽ đến, con định nói với bọn họ trong nhà bị rỉ nước phải sửa chữa. Đến lúc đó đưa bọn họ đến khách sạn ở nơi mẹ ở, mẹ thấy được không." Vừa ra đến cửa, Thiệu Thịnh An nói với Kiều Tụng Chi như thế.

"Vậy không còn gì tốt hơn nữa, nơi mẹ ở không tệ lắm, nhưng con định nói thế nào với bọn họ rằng con và Thanh Thanh lừa bọn họ, nói con ngã bệnh."

Thiệu Thịnh An cười khổ: "Không sao, ba mẹ con rất dễ lừa gạt. Con định lừa bọn họ nói báo cáo kiểm tra sức khoẻ của con không tốt lắm, phải mất nửa tháng sau mới có kết quả kiểm tra chính thức. Khi chưa chắc con khỏe mạnh, bọn họ sẽ ở lại Hoa Thành. Mẹ, ba mẹ con tới đây lạ chỗ, mẹ giúp con chăm sóc một phen nhé."

Kiều Tụng Chi đồng ý nói: "Yên tâm đi, ban ngày các con đi làm, mẹ sẽ thường đi khách sạn thăm bọn họ."

Trong lúc chờ bọn người anh Vương tỉnh rượu rời giường, Thiệu Thịnh An tìm bạn học cấp ba hỏi ý kiến.

Chuong 29
Người bạn học này họ Trịnh, là bác sĩ phụ khoa. Sau khi anh ta nghe anh hỏi thì nói rõ vấn đề lợi và hại của việc thắt ống dẫn trứng. Thiệu Thịnh An nghe nói phải phẫu thuật mở bụng rạch ba bốn centimet, còn phải mất hơn một tuần mới khôi phục thì anh cau mày. Trong lòng anh cảm thấy vô cùng may mắn khi Thanh Thanh nói chuyện thắt ống dẫn trứng với anh từ sớm, nếu không thì cô phải chịu khổ rồi."

"Vậy nam thắt thì sao."

"Nam thắt ống dẫn tinh là tiểu phẫu, không cần mổ. Chỉ cần mở một lỗ ở dương vật khoảng 0,5 cm, quá trình giải phẫu không tới nửa tiếng, nhiều nhất ba ngày có thể khôi phục bình thường. Lợi ích không chỉ có vậy, nếu sau này muốn thông lại cũng đơn giản hơn so với nữ. Đột nhiên cậu hỏi chuyện này là giúp ai hỏi thế, chẳng lẽ hỏi cho cậu à. Tôi nhớ trong group bạn học có bàn tán cậu kết hôn mấy năm mà chưa có con đó ha ha."

Lời bạn học cũ nói không khác với tư liệu mà Thiệu Thịnh An tra cứu được, Thiệu Thịnh An cảm ơn anh ta, lại hỏi: "Phẫu thuật này cần hẹn trước không, hay đến có thể làm ngay."

"Cứ đi thẳng đến là được, đến khoa tiết niệu hoặc khoa sinh sản nam cũng làm được. Cậu muốn đến bệnh viện chúng tôi không, tôi có thể giúp cậu tìm bác sĩ giỏi."

"Được, vậy làm phiền cậu, nửa tháng sau tôi sẽ đến, khi đó mời cậu ăn cơm."

"Không thể nào, tôi nói đùa đấy, cậu muốn thắt ống dẫn tinh thật à, chẳng lẽ cậu muốn cuộc sống không con với vợ cậu sao."

Thiệu Thịnh An cười: "Đúng thế, đột nhiên suy nghĩ thay đổi, tôi và Thanh Thanh bàn với nhau rồi. Chuyện này cậu đừng nói lung tung, không thì không mời cậu ăn cơm đâu."

"Biết biết, loại chuyện này tôi không ăn no rỗi việc nói khắp nơi đâu. Nhưng cậu phải nghĩ kỹ, đây không phải việc nhỏ, hai vợ chồng các cậu đều tuấn tú xinh đẹp, nếu sinh con nhất định rất đẹp, bộ định không sinh thật à."

"Nghĩ kỹ rồi, cứ thế đi đến lúc đó gặp lại, xong việc tôi mời cậu ăn cơm."

Chuyện này Thiệu Thịnh An tạm thời không nói với nói với Kiều Thanh Thanh, nhưng sau khi hẹn xong anh dễ chịu hơn nhiều. Anh nghĩ bây giờ Thanh Thanh không cần bác sĩ tâm lý, sự ủng hộ của anh mới quan trọng nhất, mà anh sẵn sàng cho vợ cảm giác an toàn.

Giữa trưa, bọn người anh Vương thức dậy, anh sắp xếp bữa cơm hầu hạ bọn họ cho tốt. Buổi chiều, anh lại vội vàng đi đón ba mẹ, dựa theo kế hoạch đưa ba mẹ đi khách sạn.

Kiều Thanh Thanh đang ở trong kho hàng thu dọn, cô không biết chồng mình quyết định như thế. Hôm nay cô vô cùng bận rộn, phải rót nước vào thùng, còn có hàng hóa hoa quả được đưa tới, cô đến kiểm hàng thanh toán. Cô bận rộn đến buổi chiều, bạn thân Viên Hiểu Văn gọi điện thoại: "Ống nước nhà cậu sửa xong chưa."

"Đang sửa mấy hôm nay, cậu mua xong đồ chuẩn bị kết hôn chưa."

"Mua sắp xong rồi. Chẳng phải cậu ở nhà cũ sao, lúc kết hôn chỉ cần mua đồ mới là được, trang trí lại phòng cưới một chút, sao lại sửa chữa nữa."

Kiều Thanh Thanh cười cười: "Chúng tớ nghe nói gần đây nhiều trộm cho nên lắp cửa chống trộm. Hiểu Văn, tối chúng ta gặp nhau một lần đi, hẹn nhau ở tiệm lẩu cậu thích. Cậu ăn lẩu được chứ."

Viên Hiểu Văn vô cùng phấn khởi: "Đương nhiên là được, mang thai chứ có bệnh đâu. Tớ không cần ăn kiêng, nhưng ăn lẩu uyên ương đi, tớ ăn ít cay."

"Được."

"Vậy tớ gọi Manh Manh."

"Đừng gọi cậu ấy, chỉ hai chúng ta thôi."

Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩn người một lát.

Chuong 30
Cô có hai người bạn thân, Viên Hiểu Văn và Trịnh Manh, ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học đến cấp ba đều học chung trường, nói là thanh mai cũng đúng.

Ba năm trước tận thế, trước tiên là lũ lụt sau đó lại nhiệt độ thấp, quốc gia cố gắng duy trì trật tự xã hội, trợ giúp người dân rất nhiều. Vào giai đoạn nhiệt độ thấp dưới không độ, quốc gia thường đưa vật tư đến, cố gắng duy trì trật tự. Khi đó, cô sống ở nhà một mình xem như an toàn, đến khi nhiệt độ tăng đột ngột, băng tan khiến lũ lụt nghiêm trọng lần hai. Lần này mới loạn thật sự, trật tự lung lay sắp đổ bị sụp đổ hoàn toàn.

Một người phụ nữ sống một mình chiếm lấy tầng nhà cao rộng rãi, khiến người ta thèm thuồng cũng không lạ. Kiều Thanh Thanh cố gắng gia cố cửa sổ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Vì muốn an toàn, khi những quân nhân đưa vật tư đến, cô ra ngoài lấy còn mặc quần áo giày của chồng, lót cho cao, cố gắng dùng đồ trang điểm vẽ cho mặt mình có vẻ trung tính. Buổi tối cô không dám ngủ say, lúc nào cũng cầm dao phay trong tay. Cuối cùng, trước vũ lực tuyệt đối, cô vẫn không giữ được ngôi nhà này.

Sáng sớm ngày hôm đó sắc trời không sáng, ban công nhà cô bị đánh mở ra, chướng ngại vật phía sau cửa cũng bị đẩy ra. Có một đám đàn ông đi vào, ánh mắt hung ác. Bọn chúng mang theo sự điên cuồng khi tận thế thoát khỏi gò bó, quy tắc điên cuồng và bạo gan, khi đi vào lập tức lục soát vật tư trong nhà cô.

Vào năm thứ ba tận thế, cô dựa vào bản thân ra ngoài đào băng tìm vật tư và nhờ đồ ăn cứu trợ từ quốc gia mà sống sót. Cô bớt ăn lại để dành được mấy chiếc bánh bao khô được cô trân quý giấu vào không gian. Song, những kẻ này muốn nhà ở và vật tư. Bọn chúng không phát rồ hoàn toàn, chỉ đuổi cô đi.

"Không đi thì sau này phải hầu hạ mấy anh em bọn tao đấy nhé."

Lúc đó Kiều Thanh Thanh chỉ cảm thấy rùng mình, vừa tuyệt vọng lại phẫn nộ. Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của bọn chúng, cô thu dọn một túi hành lý, cầm giấy tờ và mấy bộ quần áo cùng dao phay rời đi.

Ban đầu cô không đi xa lắm, bà Vương ở nhà 701 dưới lầu cho cô ở nhờ. Người nhà bà Vương và người thân tổng cộng có mười tám người, đây là nguyên nhân trọng yếu khi nhà bọn họ ở tầng một mà vẫn giữ được. Ba năm qua Kiều Thanh Thanh sống một mình, thật ra cũng nhận sự giúp đỡ của nhà bọn họ.

Nhưng lần này người nhà bà Vương không dám ra mặt, dù sao những kẻ tới lần này quá hung hăng. Một vài kẻ trộm vặt móc túi, bọn họ đuổi một phen sẽ đi, những người này lại cầm theo gậy gộc và dao tới, bây giờ không có ai cứu viện, bọn họ không dám đối cứng.

Nhiệt độ tiếp tục tăng cao, lớp băng dần tan đi, lũ lụt kéo dài rất lâu. Kiều Thanh Thanh là người ngoài ở trong nhà bà Vương, người nhà bọn họ đông đúc nên dùng nhiều, đương nhiên không vui khi phải chia bớt đồ dùng cho người ngoài như Kiều Thanh Thanh. Cũng may lũ lụt có dấu hiệu rút đi, Kiều Thanh Thanh mặt dày ở đến khi lũ lụt rút lui còn một mét sáu mới rời đi.

Bà Vương lén tiết kiệm nửa chiếc bánh khoai tây đưa cho cô, cô cầm theo nửa chiếc bánh đó rời đi. Cô định về quê của Kiều Tụng Chi, tìm người thân đã mất liên lạc hai năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton