CHƯƠNG 41 -50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41
Em đi với anh.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Đồ đạc cũng đã gửi đến kho hàng, sáng em sẽ đến lấy để chiều rảnh.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh đi đến kho hàng nhận quần áo và ga trải giường được chuyển phát nhanh, cát mèo từ cùng một thành phố cũng đã được chuyển đến trước vào buổi sáng, cô tiện tay mang chúng đi cùng, cẩn thận xếp vào trong không gian.

Buổi chiều, cô đưa Thiệu Thịnh An đến bệnh viện.

Trên đường có đọng nước, cô cũng không dám lái xe quá nhanh, chỉ thả chậm tốc độ.

Khi đến bệnh viện, tình cờ nhìn thấy vài bệnh nhân đang được nâng xuống từ xe cứu thương một cách cẩn thận và nhanh chóng ở sảnh, rồi đưa nhanh vào phòng cấp cứu .

“Thảm thật, nghe nói là xe tải trượt bánh rồi va quệt, xe nhỏ bị đè dẹp lép……”

“Mưa nửa tháng rồi, rốt cuộc thì khi nào mới tạnh đây, mấy đứa nhóc nhà tôi ngày nào cũng chạy ra ngoài nghịch nước, đều bị cảm hết rồi!”

"Cho trẻ con nghịch mưa là không tốt, nước không sạch!"

“Đi thôi.” Thiệu Thịnh An nắm tay Kiều Thanh Thanh, dẫn cô đi đến khoa tiết niệu. Bạn học cũ của anh ra đón, làm bạn suốt cả quãng đường, rất săn sóc, Thiệu Thịnh An làm phẫu thuật ở bên trong, anh ta nói chuyện với Kiều Thanh Thanh bên ngoài.

Anh ta cũng không nói gì khác, chỉ nói rằng thời tiết thật kỳ lạ: “Quần áo trong nhà không thể khô được rồi, không còn cách nào khác tớ chỉ có thể mua một cái máy sấy…… Đúng rồi, trên mạng còn nói ngày tận thế đã đến rồi, cậu đã xem chưa? Cười chết tớ mất, hiện tại mới mưa có nửa tháng, ngay cả nước còn chưa lên mà đã bảo là ngày tận thế đã đến ha ha……”

“Ngày tận thế…… cũng quá hoang đường rồi, chẳng qua trận mưa này đã lâu lắm rồi, sau này chắc chắn sẽ đọng nước, đến lúc đó ra ngoài mua đồ ăn sẽ rất bất tiện, giá hàng cũng có thể tăng, vẫn nên mua một ít thức ăn để trong nhà đi. Tớ có một người bạn học gần đây đang mua theo lô, ngũ cốc, dầu, gạo và mì đều có giá rất ưu đãi, để tớ tặng cậu một lô nhé, coi như cảm ơn vì đã quan tâm đến Thịnh An nhà tôi."

Bác sĩ Trịnh vội xua tay: “Không cần không cần, chúng tôi là bạn học cũ, không cần khách sáo như vậy.”

Kiều Thanh Thanh mím môi cười: “Thịnh An đã sắp xếp xong rồi, anh Trịnh tìm anh ấy nói chuyện đi.”

Ca phẫu thuật kết thúc sau khoảng 30 phút, khi Thiệu Thịnh An đi ra khi hoàn toàn không nhìn ra chút khác thường nào, cười nói: “Suôn sẻ, cảm ơn lão Trịnh, chiều cậu tan tầm, tớ mời cậu ăn cơm.”

“Để lần sau đi, tối nay mẹ vợ tớ qua, tớ phải đón bà ấy. Đúng rồi Thịnh An, vợ cậu vừa nói muốn gửi lương thực, dầu, gạo và mì cho tớ, không cần đâu! Ngàn vạn lần đừng đưa, ở nhà tớ không thiếu gì cả, lần sau cậu mời tớ ăn lẩu cũng được.”

Thiệu Thịnh An cũng không tranh luận với anh ta, dù sao đồ cũng đã chuyển phát nhanh qua, chắc là ngày mai sẽ đến.

Sau khi hai vợ chồng lên xe, Kiều Thanh Thanh mới hỏi: “Có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?”

Thiệu Thịnh An nhíu mày tự hỏi: “Ừm, không hề có chỗ nào khó chịu, chỉ là cảm thấy nơi đó rất lạ, chẳng qua bác sĩ nói điều này là bình thường, quen rồi thì tốt.” Anh cười hôn lên mặt Kiều Thanh Thanh: “Yên tâm đi, chồng em rất tốt!”

Xoa mặt chồng, Kiều Thanh Thanh nói: “Về nhà, đón ba mẹ và anh rể trong nhà đến đây ở đi.”

Ba mẹ nhà họ Thịnh nhìn thấy con trai khỏe mạnh đều rất vui, quan tâm dò hỏi rất nhiều.

Chương 42

Lừa dối ba mẹ, làm trong tâm Thiệu Thịnh An cảm thấy rất áy náy, nhưng anh lại không thể nói thật với ba mẹ. Ba mẹ của mình tự biết điều đó, mẹ vợ xử lí ổn thỏa lại biết chừng mực, nghe nói đã nhắc nhở đám cậu ngoại ở quê. Nhưng nếu mình nói thật với ba mẹ, chưa đến một ngày, ba mẹ có thể mang tất cả mọi chuyện nói ra ngoài, tất cả họ hàng ở quê nhà đều sẽ biết hết.

Chuyện Thanh thanh sống lại, sự kiện mạt thế sắp tới, chắc chắn anh sẽ không để người thứ tư biết.

Anh sẽ nhắc nhở họ hàng ở quê, nhưng nói như thế nào anh có chừng mực.

“Bác sĩ nói là khám nhầm.”

Ba mẹ Thiệu thật sự rất tin tưởng con trai, nửa tháng nay lo lắng hãi hùng, con trai nói là khám sai, bọn họ tin liền, xúc động vui mừng niệm Phật ngay lập tức, mẹ Thiệu còn vui quá mà khóc.

“Ba, mẹ, căn nhà ở quê không còn, tiền bán nhà này mọi người muốn dùng để mua lại căn nhà hay là——”

Ba Thiệu lập tức nói: “Cho con, cho con và con dâu mua nhà để ở!”

Mẹ Thiệu cũng gật đầu liên tục: “Chúng ta có chỗ ở, kí túc xá trong xưởng rất lớn!”

Hai vợ chồng làm việc trong nhà máy nhựa ở thị trấn, ba Thiệu làm ở dây chuyền sản xuất, mẹ Thiệu nấu ăn trong bếp, trong xưởng bố trí một phòng ký túc xá, con lớn nhất cũng đi theo bọn họ ở cùng, ăn ở đều ở nhà máy, cả nhà bọn họ rất ít khi về ở trong nhà.

Khi con trai út học đại học trong nhà không còn tiền, tiền học phí sinh hoạt phí đều dựa vào học bổng, còn thường xuyên gửi tiền về nhà, nuôi một đứa con trai đỡ phải lo, ba mẹ Thiệu vừa thấy vui vừa thấy thua thiệt. Khi con trai nhỏ kết hôn, bọn họ muốn bán căn nhà để bù đắp, chỉ là bị Thiệu Thịnh An dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.

Hiện tại đúng lúc, không phải nói muốn mua một căn nhà ở khu gần trường học sao? Đúng lúc gom góp lại.

Nụ cười trên mặt ba Thiệu càng tươi hơn nữa: “Tiền đặt cọc các con còn thiếu bao nhiêu, ba cho con mượn, yên tâm đi haha, ba và mẹ con còn trẻ, vẫn còn làm được, chúng ta sẽ trả hết nợ.”

Thiệu Thịnh An nghẹn họng, cười lắc đầu: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Ở bên kia phòng khách, Kiều Thanh Thanh đang chơi với bác cả.

Con trai lớn của nhà họ Thiệu, Thiệu Thịnh Phi, năm nay 32 tuổi, nhưng trí thông minh chỉ ở mức một đứa trẻ sáu tuổi. Hắn rất thích cô em dâu xinh đẹp của mình, từ lúc vào nhà đã trông mong nhìn cô, thấy cô nhìn qua lập tức cười toe toét, từ trong túi móc ra một nắm kẹo trái cây: “Ăn! Em gái cho em ăn!”

Thiệu Thịnh An và ba mẹ đang nói chuyện, Kiều Thanh Thanh liền chơi với hắn, hai người chơi bắn bi với nhau, Thiệu Thịnh Phi vui vẻ cực kì.

Kiều Thanh Thanh mua cho hắn rất nhiều đồ chơi, hộp lâu đài bi này chính là một trong số đó, quả nhiên Thiệu Thịnh Phi rất thích. Hơn nữa người chơi với hắn là em gái mình thích, hắn càng vui gấp đôi.

Ba Thiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt đầy từ ái, quay đầu nhỏ giọng nói với Thiệu Thịnh An: “Thanh Thanh là một đứa trẻ tốt, con bé đối xử với con tốt, đối xử với ba và mẹ con cũng tốt, ngay cả với anh trai con cũng tốt, không còn đứa con dâu nào tốt như vậy nữa đâu, con phải đối xử thật tốt với con bé đấy, hai ngày nữa ba và mẹ sẽ đưa anh con về, các con sống cho tốt.”

“Ba, tạm thời đừng về, con có một người bạn học cũ làm ở đài quan sát khí tượng, cậu ấy nói mấy ngày nay mưa rất nhiều, nếu cứ đà này chắc chắn sẽ có lũ lụt, nhà dù có bán cũng không được, nên con sẽ đưa ba mẹ về đây tránh nạn.”

“Ôi chao, chỉ là ngập lụt thôi mà, làm gì có quê nào một năm không có lũ, ba đã quen rồi! Không sao cả, chúng ta còn phải đi làm lại, đã xin nghỉ phép cả nửa tháng rồi, trong xưởng sẽ phàn nàn mất.”

Chương 43
Mẹ Thiệu nhìn dáng vẻ con trai cả và con dâu chơi đến vui vẻ, quyết định: “Vậy thì ở lại thêm hai ngày nữa, thường ngày Tiểu Phi thường bị nhốt trong ký túc xá, không có ai chơi với nó cả.”

Trong nhà đã được sửa sang lại, trên gác đã lắp thêm hai chiếc giường, ba mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi sẽ ở trên gác xép.

Lúc ăn cơm chiều, Thiệu Thịnh An tìm một lí do: "Thông tin bạn học của con đưa ra rất chính xác, con cũng sẽ gọi điện thoại báo cho chú và thím một tiếng, đồng thời cất trữ nhiều đồ đạc hơn ở trong nhà, tránh cho sau này bị nước cuốn."

Ba Thiệu mẹ Thiệu không để trong lòng, đều nghe theo sắp xếp của Thiệu Thịnh An.

Sau khi Thiệu Thịnh An ăn xong thì lần lượt gọi điện cho người thân ở quê nhà. Là người duy nhất trong dòng tộc học đại học, sau khi tốt nghiệp cưới vợ ở thành phố, còn định cư và có việc làm ổn định ở đó, Thiệu Thịnh An rất đáng tin cậy trong mắt người thân, lời anh nói mọi người đều sẵn sàng nghe.

"... Thím ơi, con gửi dì vài thứ, thím nhớ ký nhận... Chú ba, không có gì đâu, quê mình vùng thấp, có nước quanh năm, chẳng qua con nghe bạn cùng lớp nói, đợt mưa này sẽ kéo dài, các cánh đồng lúa ở miền Bắc đều sẽ bị ngập lụt, con đoán giá lương thực có thể tăng cao trong năm nay... Đúng, đúng, chính phủ chắc chắn sẽ điều chỉnh giá cả, nhưng nơi chúng ta ở là địa phương nhỏ, chỉ sợ sẽ không thể kiểm soát được, tiền kiếm cũng không dễ dàng, đừng để bị người khác lừa, mì gạo, dầu, muối những thứ này cũng thường dùng, mua nhiều cũng không sợ lãng phí... Nhà chú Bảy cũ quá, hay là dọn lên thị trấn trước đi..."

Gọi điện thoại cả đêm mới xong.

“Mẹ, mẹ đã nói với cậu và những người khác như thế nào?” Kiều Thanh Thanh hỏi Kiều Tụng Chi.

Kiều Tụng Chi liền cười: "Mẹ nói mẹ có liên lạc một người chị gái cũ đời sau của bà nội con, họ có ám chỉ mẹ vài câu. Bà nội của con từng là đồng đội cũ, bà ấy đi sớm hơn, chị gái của bà đi xa hơn bà, một số người trong số họ làm việc trong chính phủ, chẳng qua đã nhiều năm không liên lạc, chú của con đã quên mất là ai từ lâu, mẹ liền mượn tên bọn họ, nói là đã nhận được tin từ bọn họ. Yên tâm đi! Mẹ chưa nói gì cả, chỉ nói bóng gió với bọn họ thôi, dù sao cũng phải dự trữ lương thực ở nhà, con không hiểu, còn càng giải thích bọn họ càng không tin, con càng cất giấu bọn họ càng cho rằng đây là chuyện bí mật! Không phải mấy năm trước có tin tàu dầu bị lật ngoài biển sao? Tin tức cũng không chính xác, muối ăn trên thị trấn đã bị cướp sạch, cho nên cái gì mẹ cũng không nói rõ ràng, cậu con và bọn họ đều sẽ tin. Nếu như chú con và những người khác lỡ miệng nói ra bên ngoài con cũng đừng sợ, thật sự mẹ chưa nói gì đâu.”

“Mẹ, mẹ sẽ không thực sự liên lạc với con của chị gái cũ của bà chứ?"

“Tất nhiên rồi.” Kiều Tụng Chi cười tủm tỉm: “Năm đó khi mẹ ly hôn với ba con, dì Minh của con đã giúp đỡ rất nhiều, mấy năm nay chúng ta thường xuyên liên lạc, dì ấy bận công tác ở tòa án, nhân dịp lễ tết mẹ đều gửi một ít đặc sản ở quê, không đáng bao nhiêu, đều là một ít lòng thành cả, dì ấy nhận cũng không sợ gặp rắc rối.

Chuong 44
Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho dì ấy, nói con không muốn làm ở công ty nữa, muốn học luật, hỏi ý kiến của dì ấy."

Kiều Thanh Thanh rất cảm động, ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ……”

Bà xoa đầu Kiều Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Mẹ gửi ít chăn dày và quần áo cho dì Minh của con, xem như là lòng tốt đi.” Nếu gửi một lượng lớn đồ ăn, vậy thì kì quá.

Tối hôm đó, trong nhà rất náo nhiệt.

Ba Thiệu và mẹ Thiệu chỉ gặp qua Kiều Tụng Chi hai lần, là khi đính hôn và kết hôn. Đối với bà thông gia có khí chất, nói chuyện nhỏ nhẹ này, ba mẹ Thiệu vừa biết ơn vừa kính trọng, cảm ơn bà đã gả con gái cho con trai út của họ, lại không chê việc nhà họ có một cậu con trai lớn bị thiểu năng trí tuệ, lúc kết hôn cũng không yêu cầu gì từ họ, thậm chí khi ra khỏi phòng tân hôn, nghe Thịnh An kể lại rằng, mẹ vợ coi anh như con ruột, điều này khiến cho vợ chồng bọn họ sao có thể không biết ơn cho được.

Lần này họ qua đây, bà thông gia vẫn luôn an ủi chăm sóc bọn họ, sau lưng hai vợ chồng đều cảm thán: Vận khí nhà bọn họ cũng không kém như vậy, ít nhất vận khí Thịnh An tốt, gặp được mẹ vợ và vợ tốt như vậy. Mẹ chồng coi như là một nửa mẹ, con trai ở nơi khác cũng có người yêu thương nó như mẹ ruột, hai vợ chồng liền an tâm.

Mà ở trong mắt Kiều Tụng Chi, con rể cũng cực kì tốt. Khi con gái học cấp ba, có một lần bởi vì đứa con của ba nó bên kia mà bị trầm cảm một thời gian, thành tích xuống dốc không phanh, vẫn luôn là Thịnh An bảo vệ cô cổ vũ cô, động viên để cô đứng lên một lần nữa.

Lúc ấy Kiều Tụng Chi cũng không biết chuyện này, con gái cũng chưa bao giờ đề cập đến trước mặt trước mặt bà, bà còn tưởng rằng thành tích của con gái giảm xuống là do áp lực của việc thi đại học quá lớn. Chờ đến thi đại học kết thúc, con gái nói muốn sửa họ Kiều, bà ấy mới biết được hóa ra hai người con kia của chồng trước tâm địa ác độc, lại còn nhìn trúng thời điểm con gái thi tốt nghiệp trung học để đả kích cô! Bà lập tức liên lạc với người chồng cũ đã mười năm không liên lạc, yêu cầu giải thích. Đối phương hoàn toàn không thừa nhận, còn nói những điều kinh tởm. Kiều Tụng Chi tuy rằng đã ly hôn với chồng trước, nhưng cũng không muốn khiến con gái mình đầy thù hận, cũng chưa bao giờ nói xấu chồng cũ, càng không cho con gái sửa họ.

Lần này bà không thể chịu đựng được nữa, chân trước mang theo cô con gái vừa tròn mười tám tuổi đi đổi họ, chân sau mang một rổ trứng thối đến công ty của chồng cũ, đập hết trứng thối vào mặt chồng cũ. Bà uy hiếp chồng trước, nói những lời ông ta nói với con gái đều có ghi âm, nếu gã ta không sợ đứa con mười tuổi của mình bị chế giễu là xấu xa vô học thì cứ việc gọi cảnh sát. Cuối cùng bà thưởng thức vẻ mặt chồng cũ nghẹn khuất như ăn phải phân rồi ra về với tâm trạng vui vẻ.

Hai bên đều khách khí, không khí trong nhà tự nhiên cũng hòa thuận.

Mưa về đêm cũng không giảm, tiếng lộp bộp cực kì đáng lo ngại, nhưng sau nửa tháng trời mưa, mọi người đều đã quen với việc chìm vào giấc ngủ trong một đêm mưa ồn ào như vậy.

Tối nay là lúc Kiều Thanh Thanh ít căng thẳng nhất, người nhà đều ở bên, điều này khiến cho cô ngủ yên.

Bản tin sáng ngày hôm sau không có gì ngoài ý muốn vẫn là do mưa lớn lũ lụt liên tục ở các vùng trũng thấp nên ngập lụt ở ở một số nơi, có nơi thậm chí đã cử Quân đội Giải phóng Nhân dân đến để di dời.

Chuong 45
Kiều Thanh Thanh đã quyên góp 10.000 nhân dân tệ cho Hội Chữ thập đỏ của khu vực bị ảnh hưởng đầu tiên.

Sáng sớm, Kiều Tụng Chi liền gọi điện thoại cho các anh em ở quê: “Trong nhà ngập nước sao? Nước ngập đã đến mắt cá chân, một thời gian nữa nước sẽ không rút!! Anh cả nghe em, bây giờ đi qua chỗ Tùng Văn đi, Tùng Phi vẫn luôn nói anh qua đó, anh cả! Aiz!”

Bà thở dài với Kiều Thanh Thanh: “Bác cả của con ấy mà, rất cố chấp! Đợi tối nay mẹ gọi điện thuyết phục lần nữa xem sao.”

Buổi trưa, Kiều Tụng Chi gọi lại một cú điện thoại, biết được nước đã ngập đến đầu gối rồi.

“Anh cả anh nghe em đi, hai vợ chồng Tùng Phi đều phải đi làm, bây giờ ngập lụt rồi, trong nhà bọn họ có thể đã không đủ để ăn, bọn họ làm việc vất vả như vậy, tan tầm không có gì ăn thì phải làm sao bây giờ? Anh nghe em, dọn đến đó trước đi, sau đó đi chợ mua chút đồ ăn cho vợ chồng trẻ, không phải nói là là phòng tân hôn của bọn họ thoát nước không tốt sao? Ngoài ban công lúc nào cũng đọng nước, anh qua đó phải canh chừng kẻo nước ngập vào phòng tân hôn……” Bà ấy cứ thế thuyết phục anh trai.

“Mẹ yên tâm đi, chỉ cần bác cả chịu đi là tốt rồi, chỗ đó của cậu nhỏ không cần lo lắng, nhà cậu ấy là một tòa nhà cấp bốn mới xây, tạm thời sẽ không có việc gì xảy ra. Đợi đến lúc đó tình huống nghiêm trọng, muốn sơ tán khỏi thôn, mẹ có thể nói với các cậu bác xem có muốn đến Hoa Thành không.” Cô thấp giọng nói: “Con đã thuê hai phòng ở tầng tám của tòa nhà bên cạnh, đến lúc đó một phòng sẽ giao cho người thân của chúng ta, phòng còn lại sẽ giao cho người thân của Thịnh An. Chẳng qua hai phòng đó chưa được sửa sang lại, dù sao cũng là nhà thuê, không thể tự ý sửa sang."

Kiều Tụng Chi vỗ tay con gái: “Được vậy thì tốt rồi, nếu sau này đúng như lời con nói...Có một chỗ ở không bị ngập lụt thì thật tuyệt. Còn một chuyện nữa mẹ vẫn luôn không có cơ hội hỏi con, ba của con ở bên kia, con nghĩ sao?”

Ba của con gái quả thực không phải là người tốt, nhưng rốt cuộc là thân ba, dù sao Kiều Tụng Chi cũng phải hỏi một câu, không muốn sau này con gái phải hối hận.

Sắc mặt Kiều Thanh Thanh thay đổi, lạnh giọng nói: “Không cần phải quan tâm đến ông ta! Ông ta có tiền có thế, làm gì có nơi nào cần gì con nhắc nhở.”

Nhìn thấy bộ dạng này của con gái mình, Kiều Tụng Chi nhạy bén hỏi: “Hồi trước mẹ đã muốn hỏi con, con, có phải đời trước con đi tìm ba không, dù thế nào ông ta cũng là ba của con, nên có nghĩa vụ với con một chút chứ.” Mặc dù con gái không nói chi tiết, nhưng bà ấy nghe ra được, con gái ở mạt thế không có nơi nương tựa, trải qua thật sự không tốt.

“Có phải là, ông ta bỏ mặc con không?”

Kiều Thanh Thanh cười lạnh: “Con chưa từng có suy nghĩ đi tìm ông ta, nhưng sau đó lại gặp ở trong căn cứ, ông ta thực sự là một người đàn ông theo đuổi quyền lực cho đến chết, tận thế đến nơi rồi còn muốn đấu tranh ‘sự nghiệp’, trước kia con cho rằng ông ta thực sự yêu nên mới sinh ra hai đứa con, sau khi con gặp được ông ta, ông ta rất dịu dàng săn sóc với con, nói muốn đưa con về sống cùng, con cũng không đồng ý, đi hỏi thăm trước.

Chuong 46
Nhưng mà mẹ có biết không? Đúng là ở căn cứ ông ta có chút địa vị, đằng sau làm một lãnh đạo nhỏ ở hậu cần, mẹ có biết ông ta và con gái nhỏ như thế nào không? Ông ta gả con gái của mình cho một người đàn ông sáu mươi tuổi, người đàn ông này có quan hệ trong quân đội, con dâu cũng bị ông ta đưa đến nhà lãnh đạo khác làm vợ lẽ, mẹ, mẹ nói, ông ta đối xử với con gái ruột của mình như vậy, nhìn thấy con nước mắt giàn giụa, thật tình thực lòng nói muốn bồi thường cho con, những lời này liệu có phải là thật lòng không?”

“Lâm Minh Dũng!” Kiều Tụng Chi tức giận: “Sao ông ta có thể! Sao ông ta lại có thể như vậy!” Sau khi tức giận lại là bi ai, bà ấy ôm lấy Kiều Thanh Thanh: “Có mẹ đây, đừng sợ! Ông ta dám bắt con đi để đổi lấy giàu sang, nhất định mẹ sẽ giết ông ta!”

“Mẹ đừng giận.” Kiều Thanh Thanh ở trong lòng bà nở nụ cười nhạt: “Ông ta không tổn thương con được, con giả vờ đồng ý, đưa ra một yêu cầu, hy vọng có thể cùng ông ta ăn cơm chiều, thật buồn cười, ông ta thật sự cho rằng con vẫn là đứa con gái nhỏ khao khát tình thương của ba như hồi bé, vội vàng mà đồng ý, còn chuẩn bị cơm Tây, nói rằng con vĩnh viễn là công chúa nhỏ mà ông ta yêu thương nhất, ha ha ha! Con cầm dao ăn đâm vào trái tim ông ta, mẹ, một khắc kia vẻ mặt của ông ta cực kỳ buồn cười.”

“Thanh Thanh.” Đồng tử Kiều Tụng Chi co chặt.

“Mẹ, con không sao, sau khi giết ông ta con chạy không thoát, bị bắt vào trong nhà lao, lúc ấy căn cứ kết án tử hình cho con, nhưng ngày hôm sau động đất, nhà tù cũng bị sập, con trốn thoát được…… Đáng tiếc, sau đó con cũng không thể sống, chẳng qua chết cũng tốt, nếu biết sau khi chết con có thể sống lại có thể nhìn thấy mọi người một lần nữa, con đã sớm tìm đến cái chết.”

Trước khi mất đi mẹ và Thịnh An, bọn họ đều để cho cô sống tốt, cho nên cô liều mạng, sống không giống một con người cũng đấu tranh để tồn tại, nếu cô sớm biết rằng, sớm biết rằng…

“Cho nên không cần báo cho ông ta.”

“Được, mẹ biết rồi.” Kiều Tụng Chi ôm chặt con gái, trong mắt đầy hận thù. Lâm Minh Dũng, Lâm Minh Dũng…

Sau nửa tháng mưa liên tục, lũ lụt thường xuyên xảy ra trên toàn quốc, quê Thiệu Thịnh An bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, quỹ đạo giống với đời trước, cư dân địa phương đã được giải cứu đến nơi khác tránh tai họa.

“Không sao, lần này không xảy ra chuyện gì.” Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiệu Thịnh An, nước mắt lưng tròng: “Có phải điều này đại biểu cho việc tương lai có thể thay đổi hay không.”

Cô đã gọi điện trước cho cục giao thông, báo cáo những nơi từng xảy ra sạt lở đất ở kiếp trước, cục điều khiển giao thông cử người đến kiểm tra, sau đó nói phong tỏa đường trước, đời này lở đất xảy ra theo bình thường nhưng không có ai bị hại.

“Đúng vậy, tương lai đã thay đổi.” Thiệu Thịnh An khom lưng ôm lấy cô, để cô tựa đầu vào ngực anh: “Cho nên em không cần sợ hãi.”

Mấy ngày sau cuộc sống của cả nhà Kiều Thanh Thanh không có nhiều thay đổi, ngoại trừ đi mua sắm, bọn họ hoàn toàn chưa từng đi ra ngoài. Ở nhà cũng không nhàn rỗi, Kiều Tụng Chi đề nghị làm một ít đồ ăn đã hoàn thành trước rồi cất đi, biết Kiều Thanh Thanh đã chi hàng chục nghìn nhân dân tệ để mua bánh bao chiên hoành thánh sủi cảo chiên ở cửa hàng bên ngoài, Kiều Tụng Chi đã chọc đầu Kiều Thanh Thanh, dạy dỗ cô một hồi.

Chuong 47
"Lãng phí tiền! Tự mình làm hợp lí hơn!”

Lại thương tiếc con gái đời trước chịu khổ, bà ấy đã xắn tay áo làm món thịt lợn thì là và ba món bánh bao cao cấp mà con gái yêu thích.

Việc này cũng tạo việc làm cho ba mẹ Thiệu, căn bản bọn họ căn không có việc gì làm, có chuyện làm cũng không câu nệ. Vì thế mọi người bắt đầu làm bánh bao hoành thánh, hấp cơm làm cơm nắm, vì vậy Kiều Thanh Thanh đã mua một số lượng lớn hộp giữ tươi bị bỏ đi, xô inox trữ thực phẩm và các vật dụng khác.

“Thứ vật tư thứ này thật là càng mua càng thiếu,dù sao luôn có có nơi cần cân nhắc.” Cô và Thiệu Thịnh An cảm khái.

Thiệu Thịnh An cười tủm tỉm: “Như thế không phải rất tốt sao, không nên lãng phí một đồng nào cả, tiêu hết tất cả đổi bằng những vật dụng cần thiết.”

Mỗi buổi sáng, Kiều Thanh Thanh sẽ đến chợ nông sản để mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn và trái cây, chỉ cần một ngày không nhét đầy không gian, trong nhà còn thừa tiền thì cô không thể ngừng mua sắm.

Những việc như làm bánh bao rất dễ dàng thuyết phục vợ chồng nhà họ Thiệu, Kiều Tụng Chi nói nói rằng sau này sẽ không mở cửa hàng hoa, mà muốn mở một nhà bếp riêng, thức ăn sẽ được bán từ đó. Ba mẹ Thiệu rất ủng hộ, nhiệt tình giúp đỡ. Sau khi thức ăn được nấu chín, Kiều Thanh Thanh sẽ cất vào trong không gian, đối với bọn họ hình như là bán đi. Thời điểm Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài lấy đồ ăn, giả vờ chất đồ ăn lên xe, bọn họ cho rằng Kiều Thanh Thanh phải đi ra ngoài giao đồ ăn, mỗi lần đều nói là để Thiệu Thịnh An đi, để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Ây da thành phố lớn thật tuyệt, người trong thành phố thậm chí bánh bao sủi cảo cũng gọi bên ngoài, ngồi ở nhà cũng có thể kiếm tiền.

Ngoại trừ vợ chồng nhà họ Thiệu không biết gì về chuyện này, Thiệu Thịnh Phi chỉ muốn chơi đồ chơi, ba người Kiều Thanh Thanh đều đang chờ đợi.

Theo tin tức địa phương, ở những khu vực trũng thấp của khu đô thị, nước sâu nhất đã ngập đến đầu gối. Dù chỉ là đến đầu gối nhưng Hoa Thành vốn rất hiếm khi hứng chịu lũ lụt, chính quyền địa phương đã áp dụng một loạt biện pháp để giúp đỡ người dân, đồng thời các bộ phận liên quan cũng đang tích cực kiểm tra và sửa chữa các phần bị bồi lấp của cống thoát nước, mọi việc đã đi vào trật tự.

Ở nước A xa kia, đồng nghiệp Thiệu Thịnh An đã gọi điện thoại cho anh, phàn nàn về lượng mưa bất thường trong khu vực, khiến công tác khó thực hiện.

“Anh nên trở lại đi! Khắp nơi mưa to lắm, tôi xem tin tức thấy nhà anh sắp ngập rồi.”

“Tôi cũng muốn về chứ, chỉ còn một bước nữa thôi, tôi vì hạng mục này đã vất vả làm việc suốt ba tháng, không thể thất bại trong gang tấc được, tôi không có dũng khí bỏ về giữa chừng của anh...”

Thiệu Thịnh An mím môi: “Lại là tiền thưởng nhiều, chẳng qua cũng không sánh bằng đoàn tụ cùng gia đình, nếu anh tin tôi thì ra hỏi thăm tình hình của từng sân bay, đừng để đến khi về không mua được vé.”

Tình hình Hoa Thành chuyển biến bất ngờ, khi Kiều Thanh Thanh sống lại vào ngày thứ 19.

Đêm hôm nay, nhiều người bị đánh thức bởi tiếng mưa.

Chưa bao giờ nghe thấy âm thanh lớn như vậy, như thể từ trên trời rơi xuống không phải là nước, mà là mưa đá, nệm bồm bộp cả mái nhà.

“Mưa này cũng thật lớn.” Kiều Tụng Chi đứng trên ban công nhìn ra ngoài: "May là ban công đã được bịt kín, nếu không mưa sẽ tràn vào."

Chuong 48
Kiều Thanh Thanh không ngủ được, cô đứng bên cạnh Kiều Tùng Chi cùng nhìn mưa bên ngoài, trận mưa này cứ như từ trên trời trút xuống, không có khe hở.

"Lượng mưa này không nhỏ, tin tức thời gian thực cũng đã được đưa tin.” Thiệu Thịnh An đang vuốt điện thoại di động

“Mưa, mưa thật lớn mà.” Thiệu Thịnh Phi xoa đôi mắt, vẻ mặt mệt mỏi, lại còn nói muốn ra ngoài nghịch nước.

“Không thể nghịch nước, chúng ta vào nhà ngủ đi.” Mẹ Thiệu dỗ dành hắn vào nhà, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng ngủ đi, mưa to thế này người vẫn luôn buồn ngủ.”

“Mẹ, mọi người đi ngủ đi, tí nữa chúng con ngủ.”

Kiều Tụng Chi vỗ vỗ Kiều Thanh Thanh: “Đi ngủ đi!”

Sau nửa đêm, Kiều Thanh Thanh trằn trọc không ngủ được. Vừa rạng sáng ngày hôm sau cô đã rời giường, đi xuống dưới lầu xem coi có phải nơi đó đọng nước hay không.

Nửa đêm tầng một đã bị nước tràn vào rồi, nhóm hộ gia đình có lẽ là cả đêm không ngủ, khi Kiều Thanh Thanh đi xuống chỉ nghe thấy tiếng nhóm hộ gia đình vừa mắng vừa tát nước.

“Thật là đã chục năm cũng chưa từng gặp qua, nơi này thế mà cũng bị ngập luôn rồi!”

“Nơi chúng ta ở vẫn còn tốt chán, ông không xem tin tức à, ở nơi khác đã bị tích tụ nước đến vài tầng rồi!"

“Mua được xi măng gạch không?”

“Mua được mua được, mới hơn 6 giờ chiều, vật liệu xây dựng trong thành phố đã có rất nhiều người tranh giành mua!"

“Ai ông Từ, chia cho cho tôi một chút, tôi sẽ trả tiền cho ông!"

Kiều Thanh Thanh mặc quần xuống nước, cứ một bước lại một bước đi xuống, xuống đến lầu cô phát hiện nước đã ngập đến bắp đùi.

“Tôi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa Thành bị ngập sâu như này! “Còn không phải sao, nhà em trai của mẹ tôi gọi điện thoại tới nói, nước trong nhà đã ngập đến ngực rồi, ôi trời ơi...”

Người dân tầng hai, tầng ba cũng xuống lầu xem tình huống, túm tụm ở cầu thang bàn tán phàn nàn, hoảng sợ trốn tránh chửi bới thời tiết kì lạ.

Tình huống này như có điều gì đó không ổn lắm.

"Thời sự báo mưa to khắp nơi rồi, này là bị dột sao, tại sao mà mưa mãi không tạnh được!”

“Mưa hơn nửa tháng nay rồi, tôi cứ nghĩ là sắp ngừng, kết quả nửa đêm hôm sau lại mưa! Mưa to muốn chết, mấy người nhìn mà xem, trận mưa này đập vào mặt nước lớn như thế nào, mưa đập to như tiếng cục sắt rơi xuống, một lát còn phải đi làm nữa, nghĩ đến thôi mà đã khó chịu rồi!”

"Hôm nay con tôi nghỉ học, nghe nói trường học bị ngập lụt..."

Kiều Thanh Thanh nghe hàng xóm nhóm tán gẫu, đi đến cầu thang nhìn mưa bên ngoài, mưa thật sự rất lớn, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước là cái gì, ngay cả tiếng còi xe trên đường cũng trở nên mờ ảo xa xăm dưới tiếng mưa,. Cô xoay người lên lầu, liền nhìn thấy Thiệu Thịnh An ở tầng năm đi tới tìm cô.

“Nước tù đọng thế nào?”

"Có lẽ là khoảng một mét."

Hai người cùng nhau lên lầu, Kiều Thanh Thanh nói “Nghe hàng xóm dưới lầu nói, bây giờ thị trường vật liệu xây dựng đã mở cửa, rất đông người, may mắn là chúng ta đã mua vật liệu trước nếu không đến khi lũ dâng lên, chúng ta không tranh nổi với mọi người."

Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô: “Đúng vậy, may mắn là Thanh Thanh nhà chúng ta nhìn xa trông rộng, trong nhà đều được em sắp xếp chu đáo.”

Trong bản tin buổi sáng, người dẫn chương trình mang vẻ mặt nghiêm trọng tường thuật trận lại mưa lớn hiếm thấy đêm qua: "...

Lượng mưa trong một giờ đạt tới... Đó là lượng mưa lớn nhất trong lịch sử Hoa Thành... Công tác chống lũ đang được triển khai có trật tự, đề nghị người dân vùng trũng thấp ưu tiên tránh nguy hiểm…”

Chuong 49
Sáng sớm Kiều Tụng Chi đã gọi điện cho đám cậu bác của Kiều Thanh Thanh, bà ấy bật loa thật to, để Kiều Thanh Thanh có thể nghe rõ nội dung. Cũng như quỹ đạo kiếp trước, đám bọn cậu ngoại và anh chị họ thời không sao, nhưng sau khoảng một tháng rưỡi các cậu mợ sẽ mất liên lạc. Nghe nói là trong nhà bị ngập lụt, bọn họ bị sắp xếp đến một tòa nhà trong thành phố khác để tị nạn, nhưng vào cuối tháng thứ hai của ngày tận thế, truyền tin đột ngột bị gián đoạn, người thân mất liên lạc.

Kiếp trước từ miệng những quân nhân thả đồ xuống cứu viện biết được, vệ tinh dường như mất kiểm soát, dù sao cho đến lúc Kiều Thanh Thanh chết, truyền tin vẫn chưa được khôi phục.

“Mẹ, để cho bọn cậu tới Hoa Thành đi.”

“Yên tâm, mẹ đã nói qua rồi, còn nói đã thuê một ngôi nhà cho họ, chẳng qua tính tình đám bọn cậu nhà ngoại con cũng biết, không muốn gây thêm rắc rối cho chúng ta, than ôi.” Kiều Tụng Chi thở dài, nói với Kiều Thanh Thanh: “Con không cần quá lo lắng, mẹ sẽ từ từ nói với họ, chờ bên kia bọn họ không trụ được nữa, tự nhiên sẽ qua bên này của chúng ta.”

Kiều Thanh Thanh cũng có thể hiểu được.

Mặc dù có rất nhiều giả thuyết về ngày tận thế trên Internet, nhưng hầu hết mọi người vẫn không coi trọng trận mưa này.

Bao nhiêu năm mưa to, tuyết rơi dày đặc hay hạn hán, người dân đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Thời tiết bất thường, môi trường bị hủy hoại từ lâu đã trở thành chủ đề thường ngày, cũng chỉ mưa hơn nửa tháng, có gì phải lo lắng đâu? Ai đi làm thì đi học, ai nên đi học thì đi học, quốc dân gan lì dũng cảm, không ngại gian khổ, trước mắt mọi việc vẫn đâu vào đấy.

Chỉ có Kiều Thanh Thanh biết, trận mưa kéo dài cả tháng này sẽ là khởi đầu của tận thế.

Chờ con người chìm trong đủ thứ đau khổ, nay đây mai đó, trong vô vọng chờ đợi bình minh trong đêm trường vĩnh cửu mới phát hiện, thì ra cơn mưa này đã dịu dàng lắm rồi, sau đó, mọi tai họa ập đều ập đến vội vã, chẳng cho bạn chút cơ hội nào để phản ứng.

Cô thở ra một ngụm khí: “Mẹ, vậy mẹ nhắc đám cậu bác bọn họ nhiều mua vật tư đi.”

“Cậu của con nói mua nhiều rồi, siêu thị gần đây đã hết sạch."

Viên Tiểu Văn thường xuyên gọi điện cho Kiều Thanh Thanh, hôm nay gọi điện qua đây, chính thức thông báo với cô rằng hôn lễ đã bị hủy bỏ.

“Tớ cứ tưởng là trời mưa nhỏ, kết quả càng lúc càng lớn, hôm trước Nham Hải tan tầm, suýt chút nữa bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm, nói rằng tàu điện ngầm cũng bị ngập nước rồi, may mắn là sơ tán kịp thời nên không xảy ra chuyện…Thanh Thanh thật may mắn vì cậu mua cho tớ rất nhiều đồ ăn và đồ dùng, bây giờ mưa to, thị trường đều mua không được mấy mẻ rau dưa, lại đắt muốn chết, bây giờ tớ rất thích ăn cháo với ruốc thịt cậu mua cho tớ, còn có khoanh chân giò kia, hun khói cũng không tồi…” Cô ấy vẫn nói chuyện nhiều như trước, giọng nói trong trẻo hoạt bát, giống như một chú chim sơn ca vui vẻ.

“Đúng rồi, tớ cũng đã gửi cậu một số thứ, nhưng hôm nay trời mưa rất to, tớ không chắc liệu việc giao hàng có bị chậm trễ hay không."

“Cậu mua cho tớ thứ gì rồi?”

“Quà kỷ niệm! Hôn lễ bị hủy bỏ, tớ cũng không thể quăng đi được, nên đã gửi cho cậu trước, chắc chắn cậu sẽ rất thích!”

Ba ngày sau, quà của Viên Hiểu Văn được chuyển phát nhanh đến, trong cùng một thành phố mà giao hàng lâu như vậy, có thể thấy được tình hình giao thông bên ngoài thật không tốt

Chuong 50
Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh ướt đẫm ấn vang chuông cửa, Kiều Thanh Thanh ký nhận, hỏi anh ta: “Làm sao cậu đến được đây? “

Chàng trai trẻ cười ha hả: “Tôi dùng xuồng chèo tới, không lái xe điện được, nước bên ngoài ngập đến eo luôn rồi."

Kiều Thanh Thanh hướng vào trong nhà gọi một tiếng, để Thiệu Thịnh An lấy một cái khăn khô ra.

“Không cần không cần, tôi còn phải đi giao một đơn hàng khác nữa."

“Mau lau một chút đi.” Thiệu Thịnh An đưa khăn lông cho anh ta, cũng trả lại anh ta hai trăm: “Đi về cẩn thận.”

Anh trai chuyển phát nhanh từ chối nhưng không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, liên tục cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng xuống tòa nhà.

Bưu kiện chuyển phát nhanh được bọc kín bằng một miếng vải không thấm nước, sau khi hai cái hộp được mở ra, một hộp quà gồm những viên kẹo sô cô la và hộp kẹo đường, một cái còn lại là mỹ phẩm dưỡng da. Kiều Thanh Thanh miễn cưỡng từ trí nhớ đời trước tìm được một số ký ức, đúng rồi, đúng là Văn Văn đúng đã nói qua phải chuẩn bị một bộ sản phẩm chăm sóc da tốt cho phù dâu.

“Nhìn thấy cái này thì anh nhớ ra rồi, vợ à, hình như em không dùng mỹ phẩm dưỡng da nhỉ?”

Kiều Thanh Thanh sửng sốt, cô thực sự không ngờ tới điều này.

“Mua đi, trong nhà cũng không thiếu tiền, để lại hai vạn dự phòng là đủ rồi, theo những gì em nói, khi đó giá cả hàng hóa sẽ tăng cao, vật tư chúng ta đều đã đủ rồi, giá hàng cao cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”

“Được, vậy mua đi.” Thực ra Kiều Thanh Thanh đã dự trữ rất nhiều kem dưỡng da mặt và kem tay cho mùa đông, nhưng chồng nói muốn mua sản phẩm chăm sóc da cho cô, trong lòng cô vẫn rất vui. Nếu vui vẻ, vậy thì mua đi, thừa dịp bây giờ tiền vẫn mua được hạnh phúc.

Mưa to liên tục, mực nước ngày càng dâng cao, thiên tai xảy ra khắp nơi. Theo tin tức, một hòn đảo du lịch nổi tiếng nào đó thậm chí đã bị nhấn chìm hoàn toàn, cư dân trên đảo phải tạm thời di cư sang các nước láng giềng nhờ sự cứu hộ của quốc tế.

Người nhà bọn họ hoàn toàn không ra khỏi cửa, tập trung vào việc nấu nướng và tích trữ thức ăn ở nhà.

"Trời đang mưa nặng lắm, liệu còn có người mua sao?" Mẹ Thiệu hỏi. Mưa to như vậy, gửi ra ngoài cũng không được.

“Không phải, đây là đồ ăn ở nhà mình, mẹ, con nghe nói đường ống dẫn khí đốt tự nhiên dường như đang xảy ra chút vấn đề, khả năng cao tương lai sẽ ngừng cung cấp, nên chúng ta làm một số thực phẩm để tích trữ trước.” Thiệu Thịnh An giải thích.

“Nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên sẽ ngừng cung cấp trong thành phố sao?” Mẹ Thiệu lo lắng sốt ruột: “Vẫn là ở nông thôn chúng ta tốt hơn, mua cái loại bình gas lớn này, muốn dùng bao nhiêu cũng được. Nơi này của các con có bán bình gas không?"

“Bán, mẹ cứ yên tâm, con đã đặt hai bình, hai ngày nữa sẽ giao đến.”

Thiệu Thịnh Phi cũng cũng thích trò chơi gói bánh bao, mỗi ngày sau khi chơi đồ chơi của mình xong, cũng sẽ khoanh chân ngồi ở bên cạnh mẹ Thiệu, cẩn thận véo các nếp gấp, gói bánh bao còn khá đẹp mắt.

“Em gái, cái bánh bao lớn này gói cho em.” Cái này, là do hắn tự mình nghĩ ra một cái túi lớn, cẩn thận gấp các nếp lại, niết đến cực kì xinh đẹp, dùng hai tay đưa cho Kiều Thanh Thanh.

“Cảm ơn anh cả.” Kiều Thanh Thanh cười nhận lấy một cái vỏ chứa mười cái bánh bao nhỏ, cho nó một mình một tầng hấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton