Chuong 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Vô Đề
Lại qua mấy ngày, tầng một đã bị ngập một nửa, dù có ngăn cỡ nào cũng không thể ở được, đồ đạc đều nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Không còn cách nào khác đành phải trốn ra ngoài đến khách sạn, nhà bạn bè họ hàng, dù sao thì trong nhà cũng không thể ở được.
Tầng 2 cũng nơm nớp lo sợ, trơ mắt nhìn mực nước cứ dâng lên từng li từng tí, nếu trời cứ tiếp tục mưa, vài ngày nữa sẽ ngập đến nhà mình. Dù có cầu nguyện thế nào, nước vẫn cứ ngày một dâng lên.
"Hôm nay chắc là bị rò rỉ rồi! Tại sao có thể nhiều nước như vậy được!"
Vào ngày trùng sinh thứ 30, Hoa Thành lâm vào tình trạng nguy cấp, đội cứu hộ hoàn toàn không thể cứu được tất cả, thời sự kêu gọi các hộ gia đình ở tầng cao ở nhà tránh tai họa, dân cư ở tầng dưới chót không cần cố giữ cửa nhà, tự cứu mình kịp thời, mở một số lượng lớn các kiến trúc công cộng như sân vận động, thư viện, nhà văn hoá để cư dân lánh nạn, hàng cứu trợ cũng được đưa đến ngay lập tức.
Các cơ quan quan hệ công chúng đã thẳng tay trấn áp tất cả các loại hành vi phạm tội lợi dụng sự hỗn loạn đối với những thương nhân liên tục tăng giá, bộ công thương cũng xử lí không thương tiếc chút nào, từ nhóm cộng đồng Kiều Thanh Thanh đã biết, khách sạn bên ngoài khu dân của bọn họ đã bị báo cáo xử phạt, nghe nói là ra giá phòng đã tăng gấp 10 lần, bình thường phòng tiêu chuẩn có giá 99 đồng một đêm, thế mà lại mở bán với giá 999 đồng một đêm.
Từ khi Kiều Thanh Thanh sống lại đã xin nghỉ dài hạn, không đi làm nữa, một đồng nghiệp trong công ty đã liên lạc với cô: "Nước bên này đã ngập sâu tới hai mét, vẫn chưa dừng lại, bây giờ vật liệu đều đang đắt hàng, danh sách nhiều vô cùng làm tớ mệt mỏi gần chết. Đúng rồi, nhà cậu có nhu cần mua sữa bột không? Người thân của tớ đang bán, sữa bột chuyên dụng cho người già, nhãn hiệu XX, một loại sữa bột có tên tuổi, cậu yên tâm chúng ta là người quen cũ, tớ cũng không lừa cậu, chỉ giúp người thân làm ăn, mưa to làm cửa hàng bị ngập lụt rồi, đồ đạc chất đống trong nhà, thực sự không có cách nào chất tiếp nên muốn bán cho người quen một chút…"
Sữa bột cho người già, trong không gian có không ít.
"Sữa bột là đồ tốt, sao không để dành ăn dần."
"Làm sao mà ăn hết được chứ, thứ này cũng không thể ăn thay cơm, nhà người thân kia của tớ đang cần tiền gấp cho nên mới nhờ người tìm nguồn tiêu thụ khắp nơi."
"Vậy để tớ mua mười hộp, chuyển phát nhanh thế nào?"
"Được! Vậy tớ sẽ nói với người thân, địa chỉ của cậu không thay đổi phải không? Bây giờ ra ngoài đều là chèo xuồng nhỏ, chuyển phát nhanh đắt muốn chết! Nhà người thân của tớ làm gì có xuồng đâu, cho nên tớ chỉ có thể tự mình chuyển hàng, thật là vất vả vô cùng, không còn cách nào cả, muốn kiếm tiền mà, tớ chỉ có thể giúp một chút, nếu cậu có người thân và bạn bè muốn mua sữa bột cho người già thì giới thiệu giúp tớ một chút…"
Ngày hôm sau sữa bột đã được đưa tới đây, Kiều Thanh Thanh trả bằng tiền mặt, nhìn theo chiếc bè của người thân đồng nghiệp trôi đi trong trong nước, ở trong làn mưa nhỏ, có thể nhìn thấy vô số xuồng bè ở trong nước đi qua đi lại, đều là những người đang nỗ lực vì cuộc sống, cô thở dài một hơi, xoay người lên lầu.
Ngày tháng cứ vừa chậm rãi và kiên định trôi về phía trước, mưa rơi lúc to lúc nhỏ, khi lớn thì giống như mưa đá đập vào tường, khi nhỏ thì mưa tích tắc, dù sao cũng không có lúc nào sau cơn mưa trời lại sáng cả. Tốc độ dâng cao của mực nước chưa bao giờ dừng lại, dòng nước đang từ từ khuấy động tâm trí mọi người.

Chương 52: Vô Đề
Các chuyên gia xã hội phân tích lượng mưa bất thường trong các chương trình khác nhau mỗi ngày, vô số thông tin cứu trợ thiên tai được cập nhật theo thời gian, nơi nơi đều là tình hình tai nạn, có đôi khi bị đánh thức bởi tiếng mưa vào giữa đêm, xuyên qua cửa sổ Kiều Thanh Thanh vẫn có thể nhìn thấy từng làn mưa xuyên qua bóng tối, trên gợn nước lăn tăng khúc xạ ra sắc thái màu đỏ cam, đó là ánh đèn trên từng chiếc bè, những bóng người trên xuồng hạ ô xuống thấp che chắn nước mưa.
Lúc này ở đời trước, Kiều Thanh Thanh vì không tìm được cha mẹ chồng mà tự trách mình, một mặt lo cho mẹ ruột ở quê, mặt khác lại lo cho chồng vất vả đón chuyến bay cuối cùng hạ cánh xuống Nguyệt Thành nhưng lại không tìm được phương tiện về, ngày nào cô cũng lo lắng vô cùng, miệng nổi đầy mụn nước. Đời này, cô được ở bên người thân, nhìn mực nước ngày một dâng cao đã không còn sợ chút nào.
Lần này, họ đã có chỗ ở vững chắc, vật tư đầy đủ, tất cả mọi người trong nhà đều ở bên, cô đã không còn sợ hãi.
Bản tin thời tiết cho biết năm nay bão số 13 đổ bộ vào đất liền, mọi người đã khó khăn càng khó khăn thêm, nghe nói rằng tất cả cư dân ở khu vực ven biển đã được sơ tán trong đêm. Hoa Thành bị cúp điện ở nhiều nơi, ban đêm ra bên ngoài nhìn lên có thể nhìn thấy nhiều nơi tối đen như mực.
Cả thế giới đã trở thành một đại dương nước mênh mông.
Khủng hoảng cảm xúc lan tràn, bàn luận về ngày tận thế tràn lan, cảnh sát Internet dù có làm thế nào cũng không thể xóa bỏ.
"Em chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến cao nguyên Tây Bắc sao?" Thiệu Thịnh An tò mò hỏi.
"Chưa từng." Kiều Thanh Thanh sửng sốt một chút, phát hiện từ sau khi mình trùng sinh đến nay, cô chỉ nghĩ đến việc mang người nhà đến bên cạnh mình, lại mua lượng lớn vật tư để làm cho không gian thêm đa dạng, cũng như với gia cố phòng ở, chưa bao giờ nghĩ tới việc trực tiếp chuyển đi nơi khác, đến nơi Tây Bắc cao hơn.
Cô suy nghĩ một lúc: "Mặc dù chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu quay lại như lúc đầu, sau khi cân nhắc lợi hại em vẫn sẽ lựa chọn ở lại nơi này. Hoa Thành có nhà của chúng ta, là nơi chúng ta quen thuộc, đại hồng thuỷ cũng không cuốn trôi, sau tận thế em đã sống ở đây mười năm... Về sau trong tương lai ở Hoa Thành vẫn sẽ có người may mắn sống sót ở căn cứ, mặc dù sau trận động đất tất cả mọi thứ đều hóa thành hư ảo, nhưng em nghĩ, nơi quen thuộc vẫn sẽ an toàn hơn. Hơn nữa trên cao nguyên Tây Bắc kia, nhiệt độ phải thấp hơn trong thời tiết cực lạnh, mà sao anh lại đột nhiên hỏi điều này?"
"Không phải là lúc trước anh nói mình có một đồng nghiệp ở Tây Bắc sao? Cậu ấy về với ông bà rồi, mọi người trong nhóm đều đang bàn tán, anh thấy một số đồng nghiệp đã có ý định chuyển đến Tây Bắc để tránh nạn."
"Không phải bây giờ tất cả các phương tiện giao thông đều ngừng rồi sao? Bọn họ định đi đến đó bằng cách nào chứ?"
"Em nhìn xem, họ đang thảo luận về tính khả thi của việc đi bằng đường thủy, ngồi thuyền."
"Hoa Thành cũng không có đường thủy, làm sao mà có thuyền?"
"Anh thấy bọn họ định thuê thuyền xung kích ra khỏi Hoa Thành trước, sau đó đến thành phố kế bên ngồi xuồng..."
Hai người đang trò chuyện, mưa lại lại trở nên nặng hạt hơn.
"Mưa lại to dần."
Chạng vạng tối, ngoài hành lang có nhiều tiếng cãi cọ, ồn ào.
Hóa ra cư dân tầng 2 đang khẩn trương dọn đồ đi sơ tán. Trong khu có hai hộ ở tầng một, hai hộ gia đình ở tầng hai đã chuyển lương thực và các vật dụng quan trọng khác ra ngoài, sau đó xin giúp đỡ từ lầu trên, hy vọng có thể nhận được cứu trợ.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, chờ đội cứu viện tới đón người, chỉ sợ đội cứu hộ bận quá không qua nổi, anh có thể cho người nhà chúng tôi đến nhà anh ở một lát được không?"
Chương 53: Vô Đề
Hộ gia đình 201 đang thương lượng với hộ gia đình 301, Thiệu Thịnh An đi xuống tầng ba thì nghe thấy được, anh cẩn thận tránh những thứ trong hành lang, xuống lầu hai kiểm tra tình hình mực nước.
Tình huống không lạc quan lắm, mực nước đã gần như bao phủ cả cầu thang, chỉ còn bốn bậc nữa.
"Tiểu Thiệu?" Một người gọi anh.
Anh quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đứng ở cầu thang chào hỏi anh, anh nhận ra người này là hộ gia đình phòng 202.
"Chú Hồ?"
"Chú đang định đi tìm cháu đây, ầy cũng không cách nào cả, nước dâng quá nhanh, trời lại mau tối, chú nhớ nhà cháu chỉ có hai vợ chồng ở đúng không? Có thể cho nhà chú ở nhờ nhà cháu một đêm được không?"
Thiệu Thịnh An có phần do dự.
"Không làm phiền tới mọi người đâu, vốn là cháu trai muốn tới đón chúng ta, nhưng chú không cho, ngày mai nó sẽ dùng thuyền xung kích đến đón chúng ta, cháu yên tâm đi!"
"Cháu phải cùng người nhà thương lượng một chút, chú không biết chứ, ba mẹ anh trai còn có mẹ vợ cháu đều ở đó, nên nhà khá đông người."
Chú Hồ chợt hiểu ra: "Thì ra là thế, vậy cháu về nhà hỏi chút đi."
Cha mẹ Thiệu không bày tỏ ý kiến gì,  chỉ nói để họ tự quyết định.
"Ở một đêm cũng không sao, cho ở phòng khách đi, đều là hàng xóm cũ có thể giúp đỡ một chút." Kiều Tụng Chi nói.
Vì thế hai vợ chồng chú Hồ mang đồ dọn lên, thức ăn trong nhà cũng khiêng lên, Thiệu Thịnh An còn giúp đỡ một chút.
"Đều là cháu trai tôi gửi đến đây, nó ở trong đội cứu hỏa, gần đây bận quá, đã mấy ngày rồi chưa trở về nhà." Nói lên cháu trai, vẻ mặt chú Hồ đầy tự hào, chỉ vào vật tư: "Mấy thứ này đều là nó mua, mua rất nhiều, nhưng lại không ngờ nước lại cao như vậy."
Lính cứu hỏa là nghề nghiệp đáng kính nể, Kiều Tụng Chi cười nói: "Nhất Hàng là lính cứu hỏa à? Tôi còn nhớ rõ lúc nhỏ nó hay chơi đồ chơi với Thanh Thanh, nói là sau này lớn lên sẽ làm đầu bếp, hồi nhỏ mũm mĩm đáng yêu như vậy, đã mấy nay tôi không gặp nó, bây giờ béo hay gầy thế?"
Chuyện nhà họ Lâm, hàng xóm cũ hồi đó đều biết. Đàn ông ngoại tình xem như không phải là chuyện kì là gì, nhưng người đàn ông đó bị phú bà có tiền câu đi mất, năm đó hàng xóm không khỏi bàn tán xôn xao.
Dì Hồ dịu dàng mà nhìn Kiều Tụng Chi: "Không mập nữa! Mỗi ngày trong đội đều huấn luyện cả, hiện tại nó vừa cao vừa khỏe, chờ bà nhìn thấy sẽ biết, không giống như hồi nhỏ chút nào. Bây giờ bà cũng đang hưởng phúc rồi, con gái và con rể vừa có năng lực lại vừa hiếu thảo."
Kiều Tụng Chi lộ ra nụ cười vừa thỏa mãn vừa xúc động: "Đúng vậy, cuộc sống ngày càng ngày càng tốt hơn."
Ban đêm, thím Hồ và chú Hồ nằm dài trên sàn phòng khách để nghỉ ngơi, hai vợ chồng không ngủ được nên nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Rạng sáng thứ hai cặp vợ chồng đã tỉnh dậy, cháu trai của họ là Hồ Nhất Hàng lên thuyền đi vào tiểu khu. Nhìn thấy bọng mắt đứa cháu nội hai bên đều chuyển thành màu tối đen, hai vợ chồng ông vừa đau lòng, vừa xót xa.
"Con không sao, tối hôm qua con đã ngủ ba tiếng rồi, ông nội, bà nội đi thôi, con đưa bà đến thư viện." Hồ Nhất Hàng cảm ơn Kiều Thanh Thanh, nước đã lên đến tầng hai nhưng không quá mắt cá nhân, tầng cao nhất của tòa nhà này nhất định là tầng an toàn nhất, nếu như tối hôm qua ông bà nội không nói bọn họ sống ở 801, anh ấy nhất định sẽ lo lắng, suốt đêm vội vàng đi đón bọn họ.
Kiều Thanh Thanh nói: "Nhà tôi có một tấm bạt chống nước, cậu lấy nó bọc gạo với quần áo, chăn mền lại đi".
"Vậy cảm ơn chị, chờ nước rút xuống, em sẽ mời nhà chị ăn cơm coi như cảm ơn nhé." Hồ Nhất Hàng cười nói.
Khi đóng gói đồ đạc, Hồ Nhất Hàng buột miệng hỏi bà của mình: "Mấy người sống ở 201 bây giờ đang ở đâu ạ?"

Chương 54: Vô Đề
"Hình như là ở lầu năm, để bà đi hỏi một chút."
"Được rồi, con sẽ sắp xếp và quay lại đón họ sau."
Sau khi sắp xếp xong, Hồ Nhất Hàng đưa bà của mình đến thư viện, sau đó quay lại đón người ở 201.
Tin tức ngày hôm nay vẫn khiến tâm tình mọi người không khá khẩm lên nổi, một loạt thiên tai địa chất do lũ lụt xảy ra thường xuyên, nhiều chỗ đê sông đang trong tình trạng khẩn cấp, cư dân vùng hạ lưu được khẩn trương sơ tán, từ màn hình tin tức có thể thấy tình hình rất cấp bách, không khỏi khiến mọi người cảm thấy lo lắng như bóp nghẹt tim họ.
"Có rất nhiều gián, hơn nữa toàn là những con gián lớn."
Kiều Thanh Thanh và những người khác đang xem tin tức buổi sáng trong phòng khách, khi họ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Thiệu Thịnh Phi, bà Thiệu đã vội vàng chạy tới.
Thiệu Thịnh Phi nhảy ra khỏi phòng tắm, người đàn ông cao 1,8 mét đó tỏ vẻ ủy khuất nhào vào lòng bà Thiệu khóc lóc kể lể: "Mẹ, mẹ có một con gián lớn lắm!"
"Đừng sợ, đừng sợ, mẹ giết con gián lớn, đừng sợ, đừng sợ."
Ông Thiệu cũng chạy nhanh tới, ông cúi xuống cởi một chiếc giày, mang vào phòng tắm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Trong nhà có thuốc diệt gián, để con đi lấy." Kiều Thanh Thanh đã sớm đề phòng việc này rồi.
Tiếng đế giày lộp cộp trên sàn vọng đến trong phòng tắm, cha của Thiệu Thịnh Phi nói: "Phi Phi à, nó đã bị giết rồi, đừng sợ nữa."
Thiệu Thịnh An thăm dò nhìn quanh: "Nhất định là do lũ cuốn đến, con đi lấy cái gì đó chặn cống thoát nước trước đã, ngày nào nước không rút ngày đó trong cống vẫn sẽ có gián."
Ngay khi anh đang nói, một con gián đã chui tọt ra khỏi bồn cầu, vẫy vẫy mấy cái chân trong nước liên tục. Ông Thiệu dùng tay không giết chết được, sắc mặt đen kịt đầy lo lắng: "Cống thoát nước tắc thì thôi đi, toilet cũng tắc luôn sao?"
Ông quay lại nhìn con trai mình, Thiệu Thịnh An cũng lo lắng, gia đình đã chuẩn bị sẵn xi măng và cát để bịt kín các cửa xả nước ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ nước vẫn còn thông, nếu vậy chặn bồn cầu lại rồi phải đi vệ sinh bằng phân mèo có sao không?
"Gián sẽ bị diệt sạch hết thôi, Thanh Thanh không phải nói trong nhà có bình xịt sao? Để con đi phun."
Kiều Thanh Thanh lấy thuốc xịt ra, Thiệu Thịnh An xịt vài lần vào cống và bồn cầu, sau đó đậy nắp bồn cầu và đóng cửa nhà vệ sinh lại.
"Chỉ hơi nồng một lúc là xong rồi, bây giờ khoan hẵng vào trong đã, mùi này rất khó chịu."
Thiệu Thịnh Phi bị dọa đến sợ hãi, hắn rụt rè, nhưng sau khi được bà Thiệu ôm vào lòng, dỗ dành một hồi lâu thì mới cười lấy một cái.
"Trái cây mẹ làm ngày hôm qua đã đông rồi, tiều Phi có muốn ăn không?" Kiều Tụng Chi cười hỏi.
"Muốn ạ." Thiệu Thịnh Phi lớn tiếng nói, vừa ăn trái cây đông lạnh, hắn như quên mất chuyện con gián đáng sợ hồi nãy đi rồi.
Nhưng lũ gián xuất hiện trong nhà tắm hôm nay mới chỉ là bắt đầu, càng ngày càng nhiều gián từ dưới nước bò lên, men theo tường, cống rãnh rồi chui vào hàng nghìn hộ gia đình.
Sau khi những thương gia bán xuồng nhận được một đống đơn hàng, nguồn cung thuốc chống côn trùng trong siêu thị và mấy quầy tạp hóa cũng thiếu hụt, chúng đã được bán hết sạch chỉ trong hai ngày.
Nhà của Kiều Thanh Thanh đã được sửa sang lại, ban công và sân thượng đã được che chắn lại, các cửa sổ treo màn chống muỗi, những nơi gián có thể chui vào là phòng tắm và nhà bếp. Thứ này bò ra từ nước lũ, mang theo biết bao nhiêu vi khuẩn, Kiều Thanh Thanh kiếp trước đã từng dính loại bệnh đó khiến cô vừa ghét vừa sợ gián. Ngày hôm sau, họ bắt đầu trộn xi măng để bịt tất cả các đường ống thoát nước trong nhà, bao gồm cả nhà vệ sinh.
"Từ hôm nay chúng ta đều dùng cát đi vệ sinh của mèo để đi vệ sinh, đi nào anh hai, em chỉ anh cách dùng.
Chương 55: Vô Đề
Thiệu Thịnh Phi xét về trí thông minh thì mới chỉ như đứa trẻ sáu tuổi, nhưng hắn rất thông minh, Thiệu Thịnh An chỉ dạy hắn hai lần hắn đã học được rồi, đi xong còn cẩn thận đem bỏ vào thùng rác.
Thảm họa gián chỉ là một phần nhỏ của lũ lụt, không là gì so với trận lụt năm nay.
Nước dâng càng ngày càng cao ảnh hưởng đến tâm tình của người dân trên cả nước, trừ Tây Bắc không nơi nào không bị ngập úng. Mưa lũ khiến các phương tiện giao thông công cộng bị trì trệ, sản xuất đình trệ, đời sống người dân bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Gia đình Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị từ lâu nên họ thích nghi rất tốt với tình trạng mất nước và mất điện.
Đúng vậy, khi nước lên đến tầng ba của tiểu khu, toàn bộ nơi tiểu khu trong thành phố đã bị cúp điện.
"Không điện, không nước, biết làm sao mà sống đây?"
Ông Thiệu đi làm việc của mình: "Tôi ra ngoài mua nến và nước trước."
Ông bị Thiệu Thịnh An giữ lại: "Ba không cần mua, trong nhà đều có hết rồi, trên ban công có một cái bồn nước, trên sân thượng có ba cái, nước trong đó đủ uống rồi, còn nước sinh hoạt cũng đơn giản, chỉ cần dùng nước mưa, trong nhà cũng có máy phát điện, đèn cầy, đèn pin không thiếu nên không cần phải ra ngoài mua nữa đâu".
Trong tiểu khu mọi người đều bàn tán xôn xao, Kiều Thanh Thanh nhìn tin nhắn trong màn hình điện thoại, rất nhiều gia đình ở 401 đều nói ban đêm không ngủ được, thấy tiểu khu không có điện thì đành thôi, đằng này lại có mấy tia sáng xanh chớp chớp lòa lòa, nháy vài cái rồi tắt.
Những hộ gia đình ở dưới may mắn hơn vì điện bị cắt phòng khi điện bị hỏng, nếu không hậu quả lỡ như bị rò rỉ sẽ rất thảm khốc.
Bây giờ tìm không ra thợ sửa điện, nước không rút thì không sửa được.
Quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu ngập nước lâu rồi, mua nến ở đâu đây?
Tôi đến siêu thị Thanh Huy ở tầng ba vẫn còn mở nhưng giá cả mọi thứ đều tăng vọt.
Nước lũ sắp ngập tầng 3 rồi, nước trong bồn cầu nhà tôi đều tràn ra ngoài rồi, nhà mọi người có bị như vậy không?
Sau khi xem một lúc, Kiều Thanh Thanh lại xem tin tức.
"Đừng xem nữa, lông mày của em đã nhăn lại đến mức có thể giết chết một con ruồi rồi." Thiệu Thịnh An vươn tay ra che màn hình điện thoại lại. Kiều Thanh Thanh thở dài: "Em không xem nữa."
Một tia sáng xanh đột nhiên chiếu qua cửa sổ, khiến Kiều Thanh Thanh nheo mắt lại. Thiệu Thịnh An vội vàng kéo cô vào lòng tránh đi, quay đầu nhìn lại, ánh sáng laser màu lam từ ban công chiếu vào, đảo lộn xung quanh khiến anh thức giận: "Ai lại chiếu tia laser loạn xạ làm đau mắt người khác vậy?"
Anh đi ra ban công để kiểm tra, phát hiện ra rằng đó là ánh sáng từ một chiếc thuyền đang tiến đến tiểu khu.
"Có mấy chiếc thuyền tới rồi, hẳn là người của 802 đã trở lại rồi." Kiều Thanh Thanh nhớ lại, đúng thật là người của 802 ở kiếp trước đã chuyển về vào thời điểm này, con cái nhà này rất tùy hứng, kiếp trước còn lấy bút laser chiếu loạn xạ trên cửa sổ người đi đường, bị người ta đánh cho bể đầu, còn bị người nhà mắng mỏ mấy ngày liền.
"Không phải bọn họ đã chuyển đến biệt thự Tây Thành mấy năm trước rồi sao?" Thiệu Thịnh An nhớ tới tin tức nói khu biệt thự Tây Thành bị ngập lụt. "Anh sẽ nói chuyện với gia đình cậu ta sau, không thể dùng đèn chiếu laser chiếu bậy bạ vào nhà người khác như thế này được."
Quả nhiên, chiếc thuyền tiến lại gần tòa nhà chính là nhà họ Trịnh, giống như kiếp trước, họ bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người chuyển hành lý, vất vả từ đêm khuya đến rạng sáng mới khuân vác hết, giữa trưa chuyển nốt đống hành lý còn lại, người dân ở đây không có gì làm đều chạy đến xem.
"Này, phòng 801 sao lại làm hành lang như vậy, loại cửa sắt phòng trộm này trông khó coi chết đi được?" Bà Trịnh vênh mặt lên tỏ vẻ coi thường, nhìn chằm chằm bảo mẫu đang dọn dẹp trong nhà.

Chương 56: Vô Đề
"Cửa loại này tốt, sau này cần đến sẽ nhờ người khác làm một cái." Trịnh Thiết Huy gật đầu liên tục, trở lại phòng, cầm một chai rượu và một gói thuốc lá tiến lên gõ cửa.
Thiệu Thịnh An mở cửa, Trịnh Thiết Huy vô cùng nhiệt tình mỉm cười, "Tiểu Thiệu phải không? Tôi là Trịnh Thiết Huy ở 801, khi cậu và Tiểu Kiều kết hôn chúng tôi vẫn còn ở đây, có nhớ ra tôi không."
Người ta nhiệt tình, Thiệu Thịnh An cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, coi như là thân thiện đáp lễ vậy, anh chỉ nói là nhận ra rồi lễ phéo chào Trịnh thúc, mở cửa ra.
Trịnh Thiết Huy cũng tỏ vẻ khách sáo, nói rằng ông đã chuyển về vào tối hôm qua, cảm thấy gia đình mình có lẽ đã quá ồn ào khiến ông cảm thấy có lỗi vì đã gây rắc rối cho nhà họ, ông tính tạ lỗi bằng cách đem rượu và thuốc sang nhà họ.
Thiệu Thịnh An từ chối, "Chúng ta đều là hàng xóm, bây giờ hoàn cảnh cũng khá đặc biệt, mọi người cũng nên quan tâm đến nhau." Sau đó, anh mới kể cho ông nghe về chuyện cây bút laze tối qua.
Trịnh Thiết Huy vội vàng xin lỗi: "Là con trai tôi sai, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu trước, sau này nhất định sẽ dạy cho nó một bài học"
Trong phòng, Kiều Thanh Thanh đang cẩn thận tưới cây hẹ mới trồng, khi Thiệu Thịnh An quay lại, cô ngẩng đầu lên: "Sao lâu thế?".
"Ông ấy cứ nhất định muốn xin lỗi anh, từ chối mãi mới lâu thế." Thiệu Thịnh An lắc đầu, "Ông ấy cũng hỏi anh, bọn mình ở cùng ông ta ở tầng cao nhất, người ở tầng dưới bình thường không lên, sao không chắn cầu thang lại, ông ấy hỏi ý kiến anh, anh đã đồng ý rồi."
"Cũng tốt, vậy cứ giả bộ trước đi.
Mấy ngày tới, nhà họ Trịnh bắt đầu tu sửa, lắp lại cửa chống trộm và cửa sổ chống trộm mới, nghe nói tiền nhân công rất cao, gấp năm lần so với lúc trước đó khi Kiều Thanh Thanh thuê người. Cánh cổng sắt mà Trịnh Thiết Huy ra lệnh lắp ở lối vào hành lang cuối cùng vẫn không lắp đúng vị trí, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên tự ông phải tự đi vận chuyển nó.
"Đời trước không hề có cái cửa sắt này, xem ra không thể mang về rồi."
"Ông ấy hy vọng anh có thể ra ngoài cùng ông ấy mang cửa về lắp .
Kiều Thanh Thanh nghe xong lời này, siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, "Anh đi chi bằng để em đi, anh ở nhà đi."
Nỗi bất an của cô đã quá rõ ràng rồi, Thiệu Thịnh An hơi giật mình, vội vàng nắm tay cô, "Anh không đi, anh không đi, anh đã nói với ông ấy rồi, anh sẽ đưa tiền, để ông ấy thuê người chở đi, anh không đi, em cũng không được đi."
Nhịp tim của cô dần ổn định hơn sau khi được Thiệu Thịnh An trấn an, hơi thở của Kiều Thanh Thanh ổn trở lại, nhìn người chồng trẻ trung trước mắt, trong lòng cô bỗng chua xót, sao cô lại trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ?
"Đừng đi, ở đây có một cánh cổng sắt, vốn là dùng để phong tỏa cửa ở cầu thang, bọn họ trở về chỉ để niêm phong chúng lại thôi." Kiều Thanh Thanh ngược lại nắm lấy tay anh, kiên quyết nói: "Cho em thêm một chút thời gian, em sẽ quay lại."
Thiệu Thịnh An vội vàng an ủi cô: "Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em, chúng ta đều ở bên cạnh nhau, em không cần sợ anh biến mất, đừng sợ."
"Em biết, em cần một chút thời gian để thích ứng, Thịnh An, nhiều lúc em luôn cảm thấy đây là một giấc mơ, em sợ khi em tỉnh lại giấc mộng này sẽ biến mất."
"Không, đừng sợ, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em, em tin anh không?"
Bên tai tiếng mưa rơi tí tách, Kiều Thanh Thanh chỉ có thể nghe thấy lời hứa của Thiệu Thịnh An, lời hứa rất kiên định, chắc chắn. Cô nặng nề gật đầu, "Em tin anh."
Cô tin rằng kiếp trước anh đã nói rằng bạn nhất định sẽ quay lại bên cạnh cô, cuối cùng anh đã quay lại rồi.
Chương 57: Vô Đề
Anh đã nói cả đời này sẽ không bao giờ rời xa cô, cô tin anh sẽ làm được.
"An An và em dâu đang hôn nhau."
Thiệu Thịnh Phi từ trong bếp đi ra, kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn vào trong bếp hét lớn.
Ở trong phòng bếp, bà Thiệu thấp giọng nói: "Đừng nói nhảm, qua đây giúp mẹ làm bánh bao."
Thiệu Thịnh An ho khan một tiếng, "Anh hai, anh đi tắm rửa đi, em dẫn anh đi tắm."
Cổng sắt cuối cùng cũng là do Thiệu Thịnh An và Trịnh Thiết Huy lắp đặt, vì cổng sắt là của nhà Trịnh Thiết Huy nên Thiệu Thịnh An đã chuyển 2. 000 nhân dân tệ cho ông ấy sau khi hỏi giá.
Những ngày sau đó, người trong tiểu khu thường xuyên quay về, người thân cũng kéo đến lánh nạn. Nghe nói rằng điều kiện ở nơi đó không tốt, tốt hơn là tìm nơi ẩn náu với người thân hoặc họ hàng.
Nhà của hai người chú của Kiều Thanh Thanh trước mắt tình cảnh không tệ, các biện pháp cứu hộ của chính quyền địa phương đang tiến hành rất tốt, vì vậy họ sẽ không đến Hoa Thành, vừa phiền phức, đường cũng xa.
"Vậy thì chú ý giữ gìn sức khỏe, mua thêm đồ ăn thuốc men bên người, đắt thì cũng phải mua, một ngày nước không hạ chỉ càng ngày càng đắt đỏ mà thôi."
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tụng Chi thở dài và hỏi Kiều Thanh Thanh, "Con nghĩ khi nào thì đường liên lạc sẽ bị cắt?"
"Mùng sáu tháng sau, còn tám ngày nữa. Mẹ, con sẽ gửi đồ cho chú và người nhà, mẹ đừng lo lắng quá."
"Có con ở đây, mẹ không lo."
Ba ngày sau, công ty cấp điện gấp rút sửa điện, mọi người được cấp điện trở lại, người dân đổ xô đi sạc điện thoại và sạc dự phòng. Năm ngày sau, đường liên lạc và Internet đột ngột ngừng hoạt động, những người bị mắc kẹt trong nhà do lũ đột ngột đóng các cửa sổ ngưng liên lạc với thế giới bên ngoài, khiến nỗi lo lắng lan rộng khắp nơi.
Kiều Thanh Thanh đã mua năm đầu DVD, một số lượng lớn đĩa và các loại sách, những ngày này, cô ấy tải phim và chương trình TV cả ngày lẫn đêm, đã tích trữ đủ tài nguyên giải trí cho mấy tháng rồi.
Sau khi bị ngắt kết nối Internet, cô bình tĩnh lấy một đĩa phim hoạt hình ra cho vào đầu DVD, rất nhanh, trong nhà lại vang lên những âm thanh vui vẻ.
Thật không may, vài ngày sau, mạch điện bị gián đoạn trong một trận mưa lớn nên phải bắt đầu sử dụng máy phát điện. Máy phát điện kêu ù ù, ông Thiệu chắp tay sau lưng cúi xuống nhìn nó cảm thật lãng phí xăng, ông gọi Kiều Thanh Thanh, "Thanh Thanh, sao con không tắt đĩa đi, xăng đang cháy rất hao, chỉ cần cho Phi Phi một món đồ chơi, không cần cho nó xem phim hoạt hình."
Bà Thiệu đồng ý và dỗ Thiệu Thịnh Phi chơi xếp hình. Thiệu Thịnh Phi ủy khuất, "Con xem một tập nữa thôi mà."
"Ba, mẹ để anh hai xem xong tập này đi, vừa vặn nồi cơm cũng đang nấu, không muộn."
"Em dâu là tốt nhất, cảm ơn em." Thiệu Thịnh Phi vui vẻ ra mặt, bà Thiệu cảm giác bất lực, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kiều Thanh Thanh với ánh mắt yêu thương.
Lúc này kiếp trước, Kiều Thanh Thanh vừa lo lắng cho bố mẹ chồng còn có người chú mất tích, vừa lo cho chồng và mẹ đã mất liên lạc, khi cô nằm xuống thì thấy mẹ đang ngồi đan len trên giường. Cô thấy một chiếc khăn quàng qua khe cửa, cô đẩy cửa vào cười thăm dò: "Mẹ đan cho con à?"
Kiều Tụng Chi nhìn cô ấy, "Mẹ đan cho Thiệu Thịnh An, con không thích màu này."
"Vậy mẹ đan màu đỏ cho con đi. Con thích màu đỏ tươi."
"Vậy thì phải đợi một lát, mẹ đan cho Thịnh An trước, còn phải đan một cái cho Thịnh Phi, con thì đan sau."
"Không sao, con đợi được."
Thấy con gái ngân nga một bài hát rồi đi vào bếp, nụ cười trên mặt Kiều Tụng Chi biến mất, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, chỉ có hai mẹ con bà, hai vợ chồng họ tuy rằng lớn hơn bà hai tuổi nhưng làm việc quanh năm, thân thể cường tráng .

Chương 58: Vô Đề
Còn Phi Phi tuy trí lực thấp nhưng ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng được nuôi trưởng thành rồi, trong gia đình này, sau này nữa bà sẽ phải dựa dẫm nhiều hơn vào con rể và con gái, bà nhất định phải có nhiều kế hoạch hơn cho con gái mình. Nhìn xuống chiếc khăn trong tay, Kiều Tụng Chi lại tiếp tục đan.
Sau khi vào bếp, Kiều Thanh Thanh lấy một miếng sườn heo và một gói ướp gia vị từ trong tủ lạnh ra, rã đông bằng nước ấm, trong lúc cô lấy rau củ rửa sạch, chấm nước sốt dưa chuột, làm một món salad dưa chuột lạnh. Sau khi rã đông thịt, cô sẽ ướp thịt và sườn non, Thiệu Thịnh An đi xuống lầu, ngửi thấy mùi thơm mới đi vào, "Em nấu món gì mà ngon thế?".
"Làm một ít thịt chiên giòn, sườn heo hấp tỏi băm, rau xanh xào trộn với dưa chuột, đã đủ vị chưa?" Cô gắp cho Thiệu Thịnh An một miếng, Thiệu Thịnh An tấm tắc khen: "Cũng không tệ, vừa giòn vừa cay, rất ngon." ,"Em sắp chiên thịt lợn rồi, anh đừng đứng đây nữa mà dính mùi dầu mỡ."
"Không sao, anh thích nấu ăn mà." Vốn dĩ Kiều Thanh Thanh không thích nấu ăn, nhưng kiếp trước cô đã trải qua cảnh thiếu thốn vật chất như vậy, kiếp này nhìn thấy mọi thứ đều đầy đủ như vậy trong thâm tâm cô ngọn lửa đam mê nấu ăn như trỗi dậy, cô nấu cơm luôn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái.
Thiệu Thịnh An đương nhiên ủng hộ việc này, anh cũng rất vui vì Kiều Thanh Thanh cảm thấy vui vẻ, "Vậy anh giúp em một tay."
Kiều Thanh Thanh dặn anh làm bột chiên thịt, tìm một cái đĩa đẹp một chút để bày sườn lên, sau đó bảo anh tìm một cái nồi hấp, "Trong lúc hấp sườn, làm nóng mấy cái bánh bao để lót dạ trước."
Bữa tối rất thịnh soạn, những người lớn tuổi hết lời khen ngợi mấy món ăn tối nay, ông Thiệu và bà Thiệu đều khen tay nghề của Kiều Thanh Thanh, Kiều Tụng Chi lại khen Thiệu Thịnh An vừa cẩn thận vừa giỏi giang, Thiệu Thịnh Phi cũng vui vẻ đến mức cười tít mắt lại, hắn ăn miếng thịt giòn giòn, mọi người vui vẻ hòa thuận, ai ai cũng cảm thấy rất vui.
Dù mất điện nhưng trong đêm nhà nào cũng thắp nến hoặc các dụng cụ thắp sáng khác, trong đêm tối ngoài cửa sổ ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà vẫn soi bóng.
Ngày đầu tiên mất đường liên lạc đã trôi qua như thế này.
Sáng hôm sau, Kiều Thanh Thanh mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mở cửa đi ra ngoài nhìn, lúc này mới phát hiện chính là mấy người ở tòa nhà này đang tán gẫu ở hành lang, bàn về mấy vấn đề thông tin và mạng internet. Trong thời đại này, cuộc sống hàng ngày không thể tách rời Internet, internet đột ngột bị ngắt kết nối sao không khỏi khiến mọi người lo lắng được chứ?
"Dì tôi bị mắc kẹt ở đó, tôi còn đăng tin tìm bà ấy trên mạng nhờ giúp đỡ, tôi phải làm sao bây giờ, có còn cứu được không?"
"Con gái tôi đang làm việc trên đài phát thanh, trên đài hình như có động tĩnh gì đó, nhưng nếu không nghe kỹ thì chẳng qua chỉ là tạp âm thôi."
"Tôi sợ rồi, trên mạng đều nói là sắp tận thế, mấy người cảm thấy có giống vậy không?"
"Tôi tính đi ra ngoài mua chút đồ ăn, mấy người ai muốn đi cùng không?"
Sau khi lắng nghe một lúc qua cánh cửa sắt ở đầu cầu thang, Kiều Thanh Thanh về nhà, bàn bạc với chồng xem họ có nên ra ngoài với những người ở tầng dưới hay không.
"Chúng ta vẫn còn đủ thức ăn nhưng dù sao cũng nên giả bộ một chút để người ngoài không biết rằng chúng ta có đủ đồ dự trữ được."
Thiệu Thịnh An cũng có ý tưởng tương tự, "Vậy thì lấy thuyền bè ra, tạm thời không sử dụng thuyền vọt."
"Cũng được."
Họ thổi phồng những chiếc thuyền bè và mang chúng xuống cầu thang.
Nước lũ đã làm ướt đồ đạc ở tầng ba, hành lang chất đầy hành lý, vật dụng, người ở tầng ba đang thương lượng với cư dân tầng trên để thuê tạm, có mấy gia đình tính đợi họ ra ngoài mua đồ ăn sẽ chặn ngoài hành lang để bàn bạc một chút.

Chương 59: Vô Đề
Nhìn thấy vợ chồng Kiều Thanh Thanh cầm thuyền bè đi xuống, hai mắt sáng rực lên, "Tiểu Kiều Tiểu Thiệu, cô cậu cầm thuyền bè là cũng muốn đi ra ngoài sao?"
Kiều Thanh Thanh thấy tổng cộng có sáu người, nhưng chỉ có một chiếc thuyền bè, liền cười nói: "Ừ, trong nhà không còn nhiều đồ, cho nên đi mua một chút."
"Vậy thì tốt quá, chúng tôi không có đủ thuyền bè, lúc đầu nó tăng giá quá kinh khủng nên chúng tôi không mua, bây giờ muốn mua cũng không mua được, chúng ta có thể cùng nhau đi mua đồ ăn, cậu chỉ chở 2 người thôi phải không, vậy chở thêm một hai người chúng tôi nữa có được không?"
"Vẫn được."
Thuyền bè của Kiều Thanh Thanh chở thêm hai người, một hàng tấm người mặc áo mưa, bắt đầu xuất phát.
Sử dụng thuyền bè đòi hỏi phải có kỹ năng thuần thục, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đã cố gắng thử trong vài phút trước khi có thể điều hướng nó thành thạo nếu có gặp mưa.
Thuyền bè đang trôi nổi trên mặt nước, các tòa nhà xung quanh bị bao phủ trong sương mù, Hoa Thành như trở thành một thành phố nổi. Trên mặt nước có rất nhiều mảnh vụn, mấy vật trôi dạt thường va vào, hai người còn lại trên thuyền bè không có việc gì làm nên bắt đầu câu cá. Họ mang theo một cái xô và một cái chậu vỡ, cũng như một số chai lọ, một số giẻ rách và một chiếc giày.
"Toàn là rác rưởi, vứt đi" mấy người 401 tức giận ném lại đồ đạc xuống nước.
Siêu thị Thanh Huy ngày hôm qua vẫn mở cửa, nhưng hôm nay đã đóng cửa, mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
"Tại sao không thử một siêu thị khác, có một cái siêu thị khác ở phía trước kìa."
"Ở trường trung học cũng có một cái, nhưng không biết còn mở hay không."
"Ôi trời, bây giờ giao thông thì bất tiện, bình thường tôi đi xe đạp năm phút là đến nơi, nhưng bây giờ chỉ sợ là phí sức, đi đến đó cũng không biết có mở cửa không nữa."
Kiều Thanh Thanh nói: "Chúng ta thử đến chợ trời Phúc Nhuận đi, trước khi đường liên lạc bị gián đoạn, tôi đã nghe một đồng nghiệp nói rằng siêu thị ở đó vẫn mở cửa và chuyển đến công viên giải trí ở tầng sáu rồi."
"Là thật hay giả vậy."
"Cứ đi thử xem, mấy người có muốn đi cùng không."
Chúng tôi đã thảo luận và quyết định đi thử, dù sao thì chúng tôi cũng biết rằng chợ trời Phúc Nhuận khá lớn, nó vẫn khả năng tồn tại sau trận lụt lớn.
"Vậy thì đi thôi"
Thực tế, siêu thị mở gần đó ở kiếp trước là Siêu thị Phúc Nhuận, sau này còn có cảnh sát canh gác, nghe nói là trạm trung chuyển vật tư hỗ trợ quân sự. Kiếp trước, Kiều Thanh Thanh và những người dân trong tiểu khu đã tìm kiếm rất lâu, trải qua bao gian khổ trên đường đi, cuối cùng họ cũng tìm thấy Siêu thị Phúc Nhuận cách đó bốn km. Không có đủ thuyền bè, vì vậy Kiều Thanh Thanh đã sử dụng xô nước ở nhà, mỗi khi cô ấy ra ngoài và trở về, cả người đều ướt sũng, mỗi lần cô cởi quần áo ra vắt, nước còn hơn cả nửa xô.
Cho đến khi vật tư cứu viện đến, nó được thả xuống các tầng của tiểu khu, vào thời điểm đó, tầng trên của nhà Kiều Thanh Thanh là điểm giao đồ viện trợ, những người ở tầng dưới muốn lấy đồ cứu viện phải đi qua nhà cô, lúc đó trật tự vẫn còn, ai cũng chú trọng lễ phép, lúc đó cuộc sống của Kiều Thanh Thanh cũng không tệ.
Nhưng thời gian trôi qua, trong môi trường sống như bị phong bế, mấy người có tâm địa không tốt bắt đầu thể hiện ra hết bên ngoài.
Nhiều nơi xảy ra nhiều vụ cướp bóc tàn ác, người già và trẻ em chết đói trong nhà mà không có thức ăn rất nhiều. Kiều Thanh Thanh cũng bị đe dọa, cô là phụ nữ sống một mình bị một người đàn ông có ác ý dòm ngó, đó là con trai của gia đình ở tầng dưới 601, hắn tên là Tống Kính Đào.
Bàn tay của hắn bị gãy ngay cổ tay, trong đêm tối, tiếng hét thất thanh của hắn vang vọng khắp tiểu khu.

Chương 60: Vô Đề
Gia đình anh ta muốn bắt cô ấy chịu trách nhiệm, lúc đó cô vung con dao làm bếp như điên và sẵn sàng chém bất cứ ai đến gần mình, cô trở nên cuồng loạn và mất trí khiến mọi người sợ hãi bỏ chạy. Gia đình họ đưa con vào bệnh viện bằng thuyền bè, lúc sau nước dâng cao ngập đến tầng 6 nên gia đình phải chuyển ra ngoài, trước khi đi còn phải xách thùng phân đổ lên cửa nhà cô.
Sau khi tạnh mưa, đồ viện trợ được thuyền bè đưa tới, gần tiểu khu Kim Nguyên nơi Kiều Thanh Thanh sinh sống cũng có mấy thuyền bè chở đồ viện trợ tới, những ngày đầu là dùng chứng minh thư hoặc sổ hộ khẩu để đi lãnh đồ, sau khi đồ viện trợ khan hiếm, chính sách đã thay đổi, phải tự bản thân mỗi người đến nhận, không được tìm người đi thế.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Thanh Thanh liếc nhẹ về sau, chính là người sống ở 601, Tống Kiến Dân, cha của người đàn ông bị cô chặt đứt tay. Cô liếc nhìn rồi lại nhìn đi chỗ khác, và tiếp tục chèo thuyền. Trên đường đi, bọn họ đổi hai người khác chèo, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đi nghỉ ngơi.
Xuất phát lúc chín giờ sáng, đến nơi thì đã là giữa trưa, ai cũng mệt lả người, dù là mùa hè nhưng ngâm mình lâu trong môi trường ẩm thấp vẫn thấy khó chịu.
"Mở cửa kìa mấy người xem đi, có một tấm vải treo trên đó ghi siêu thị vẫn mở cửa hoạt động bình thường."
"Thật tốt quá, chúng ta lại gần xem sao."
Một mảnh vải cắt từ chăn treo ngoài cửa sổ, trên đó viết một hàng chữ lớn bằng bút mực dầu màu đen .
"Siêu thị mở cửa bình thường"
Nó giống như một liều thuốc trợ tim cho tất ả mọi người, tâm trạng của họ dần trở nên phấn khích.
Chợ trời Phúc Nhuận mới được xây dựng cách đây vài năm, tầng cao không thể so sánh với các tòa nhà ở tiểu khu, hiện tại các tòa nhà ở tiểu khu thường ngập đến tầng ba hoặc tầng bốn nhưng ở đây chỉ ngập đến tầng hai.
Bước trên mặt đất bằng phẳng toàn là nước, nước ngập đến mắt cá chân, Kiều Thanh Thanh không khỏi thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng đáp chân xuống đất.
"Ở đây nhiều người như vậy, tôi thực sự rất hâm mộ những người sống ở đây." Tống Kiến Dân nhìn xung quanh, trong mắt không giấu được vẻ hưng phấn: "Ở đó vẫn còn có cảnh sát, họ đang mặc đồng phục cảnh sát kìa."
"Thật là, xem ra trung tâm mua sắm này rất đáng tin cậy, chúng ta lên lầu đi."
Thiệu Thịnh An chất đầy thuyền bè, ra hiệu Kiều Thanh Thanh đi trước: "Đất ướt, em cẩn thận nhìn đường."
Kiều Thanh Thanh và những người khác lên lầu cùng với những vị khách khác, Thang cuốn đã dừng lại để họ đi lên, cảnh sát bảo vệ cuối thang cuốn mang lại cho mọi người cảm giác rất an toàn, Kiều Thanh Thanh xem xét kỹ hơn và xác nhận rằng cảnh sát được trang bị súng.
Tầng một của trung tâm mua sắm là khu vực quầy, tầng hai và tầng ba từng là khu quần áo, tầng bốn và năm là khu đồ ăn, tầng trên cùng và tầng sáu là công viên giải trí. Chiều cao tầng của các trung tâm mua sắm và tiểu khu rất khác nhau, thông thường các tòa nhà dân cư bị ngập đến tầng 3, nhưng ở đây chỉ ngập đến tầng hai. Sau khi đi lên tầng ba, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy rất nhiều người sinh sống ở đây, các cửa hàng và hành lang rộng đều đã có người ở, nơi này lẽ ra phải được trưng dụng làm nơi ở tạm thời, khi họ lên tầng bốn và tầng năm, tình hình cũng tương tự.
Ban đầu, siêu thị ở tầng một, nhưng một số nhà lãnh đạo có tầm nhìn xa đã chuyển siêu thị lên tầng sáu trước. Sau khi lên đến tầng sáu, Kiều Thanh Thanh và những người khác đẩy một chiếc xe đẩy và tản ra để đi mua sắm.
"Bên kia nhiều người quá, anh chỉ lấy được một bao gạo thôi, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt đi." Thiệu Thịnh An nói.
"Được."
Hai vợ chồng đi lại giữa các kệ trống, lấy rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống. Sau đó họ đến khu vực nhu yếu phẩm hàng ngày, lấy thêm hai túi giấy cuộn, hai hộp pin và một gói nến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton