chương 61 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Vô Đề
"Em không biết có nên mua loại ngũ cốc này không nữa, anh có muốn ăn không?" Khi đi mua sắm trong siêu thị, nhất định ai cũng sẽ mua một món nằm ngoài dự định ban đầu của mình.
Cô không biết ngẩng đầu lên, lúc hỏi câu này trong mắt tràn đầy chờ mong.
Thiệu Thịnh An không chút do dự gật đầu: "Anh thích, mua một ít đi."
"Vậy em lấy hai hộp này nhé." Kiều Thanh Thanh cẩn thận lấy ra hai hộp ngũ cốc, bỏ vào xe đẩy.
Có một tiếng động bỗng vang lên phía trước, có người hét toáng lên.
"Hình như có người đánh nhau." Thiệu Thịnh An nghe động tĩnh, kéo Kiều Thanh Thanh đi.
Cảnh sát nhanh chóng chạy đến, khống chế hai người đàn ông đang đánh đập nhau rồi đưa họ đi. Không ai biết họ đã đánh nhau như thế nào, những khách hàng đang chọn đồ ở gian hàng đó không biết rõ chuyện gì chỉ biết họ lao vào lấy chai nước đập vào đầu nhau.
"Thật đáng sợ, họ bị điên rồi sao."
"Chậc chậc, toàn là máu, xem ra cái này phải khâu mấy mũi rồi."
Thiệu Thịnh An bảo vệ Kiều Thanh Thanh, nhìn dòng máu chảy xuống đất với vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng cô biết, sau này những hành động như vậy đều được xem là bình thường, rất nhiều người có vấn đề về tâm lý, hai người hoàn toàn xa lạ, có lẽ chỉ là vô tình nhìn thấy nhau cũng sẽ đột nhiên nổ ra một trận chiến đẫm máu.
"Đi thôi, chúng ta đến khu đồ chơi bên kia đi, đồ chơi bây giờ chắc không có nhiều người mua đâu." Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói, vươn tay nắm lấy tay Thiệu Thịnh An.
"Được rồi, chúng ta đến khu đồ chơi."
Sau khi thanh toán hóa đơn, người dân ở tiểu khu tập trung ở cửa.
Chỉ trong hơn một giờ, mực nước đã tăng thêm, vượt qua đầu gối của Kiều Thanh Thanh.
Mọi người đều tay cầm túi lớn túi nhỏ, ngay khi họ đặt lên thuyền bè làm nó chìm xuống thấy rõ.
"Như vậy không được, có rất nhiều đồ vật quá nặng, một lát nữa có người ngồi lên sẽ càng nặng hơn, thuyền sẽ chìm giữa chừng mất." Thiệu Thịnh An đề nghị bọn họ tìm cái thùng hoặc tấm gỗ, đặt đồ vật trên đó kéo chúng đi, hoàn toàn không thể để tất cả lên thuyền bè được.
Vì vậy mọi người tìm kiếm ở khắp nơi, thậm chí còn đi đến siêu thị để tìm chúng. Những chiếc xô lớn trong siêu thị đã bán hết từ lâu, thậm chí những chiếc xô nhỏ và chậu rửa mặt hầu như cũng chẳng còn, chỉ đành miễn cưỡng lấy đại ra dùng.
Kiều Thanh Thanh đưa ra đề nghị: "Tôi đã từng xem một thí nghiệm trên mạng, nói rằng có thể làm một chiếc thuyền từ chăn bông, dùng băng dính quấn chặt chiếc chăn lại, để nó có thể nổi trên mặt nước." Nếu là kiếp trước, cô hẳn là không đồng ý, khi ra ngoài tìm đồ, cô luôn dùng cái xô ở nhà, dễ lật cũng dễ lấy nước. Sau đó, cô gặp một nữ sinh cấp 3 đang chèo thuyền tự chế trên đường nên vội hỏi xem cô ấy làm thế nào, cô nữ sinh kia kể hết quá trình làm, lúc sau cô còn có một con thuyền nhỏ. Khi nhiệt độ giảm đột ngột, cô lại có thể tháo dỡ thuyền và lấy chăn ra để đắp.
"Có dùng được không, chăn bông sẽ không ướt sao? Chăn ướt sẽ rất nặng."
"Chắc là được, dù sao thì cũng không còn cách nào khác, cũng có thể thử xem, có một cửa hàng bán chăn ga gối đệm ở tầng dưới, chỉ cần mua một cái chăn bông là đủ." Bây giờ mưa nắng thất thường, càng về sau nhiệt độ càng thấp, mùa đông lạnh mua chăn làm thuyền, sau này cũng có thể tháo ra đắp.
Cô nói rất có lý, bọn họ đã suy nghĩ về điều đó và quyết định rằng làm một chiếc thuyền. Nếu họ thực sự có thể làm một chiếc thuyền từ chăn bông, nó có thể chứa được nhiều đồ dùng hơn và họ sẽ quay lại siêu thị để mua một đợt khác. Để đến đây rất phiền phức, không ai muốn ngày nào cũng phải đến đây cả.
"Vậy thì thử đi."
Kiều Thanh Thanh đã mua một chiếc chăn bông và đến siêu thị để mua băng dính làm thử.

Chương 62: Vô Đề
Khi vừa đẩy thuyền xuống nước nó đã nổi lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã làm theo. Thiệu Thịnh An đem toàn bộ đồ đã mua đặt ở trên đó, để Kiều Thanh Thanh sắp xếp: "Em đi chèo thuyền."
Những người qua đường khác nhìn thấy nó, cảm thấy rất hữu ích nên đã làm theo.
Chủ cửa hàng chăn ga gối đệm ở tầng dưới buôn bán như cá gặp nước, nụ cười trên mặt họ không thể che dấu được. Vừa có tiền đã đem đưa cho con mình: "Đi, đi siêu thị mua đồ ăn đi, mua hết tiền cũng được."
"Con biết rồi." Cô gái cầm tiền bước nhanh đến siêu thị, Kiều Thanh Thanh đang hướng dẫn hàng xóm, cô ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt, cô gái mặc đồng phục này chính là học sinh cấp ba kiếp trước đã chỉ cách này cho cô. Hóa ra cô là con gái của chủ cửa hàng chăn ga gối đệm. Kiếp trước cô vất vả để tìm xô nhựa đi mưa, khi nhìn thấy chiếc giường chăn bông, cô vô cùng kinh ngạc, theo bản năng gọi cô gái đó lại, cô gái kỳ lạ dừng lại, quay đầu lại nói: "Chị gọi tôi sao?"
Cảnh tượng đó cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Chớp lấy cơ hội, Kiều Thanh Thanh bỏ 2. 000 nhân dân tệ ở quầy thu ngân để hai mẹ con mua thêm đồ ăn và để dành.
Khi màn đêm buông xuống, Kiều Thanh Thanh và những người khác trở lại tiểu khu. Các thành viên trong gia đình đều nóng lòng chờ đợi và mong chờ họ, vui khi thấy họ trở lại, vì vậy đã vội vàng chạy xuống chào đón.
"Sao mực nước lại cao lên nữa, tầng ba sắp thấm đến trần nhà rồi."
"Thảm rồi, nhà tôi ở tầng 4, tôi phải lên xem xem."
Mua được đồ ăn đã là một niềm vui lớn, nhưng bên cạnh niềm vui đó, mực nước thực sự là một thanh gươm sắc bén lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu khiến người ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Người dân ở tầng bốn và tầng năm mang theo đồ dùng trên lầu với vẻ mặt nặng nề, Thiệu Thịnh An thu dọn thuyền bè để Kiều Thanh Thanh mang một túi đồ lên lầu trước, đồng thời nhờ bố mẹ xuống giúp.
Ông Thiệu cùng bà Thiệu nhanh chóng đi xuống giúp bọn họ đem chăn, thuyền và mấy bao đồ lên. Thiệu Thịnh An đi sau, bà Vương ở lầu 7 chưa gì đã mở cửa nồng nhiệt như đang chào đón anh: "Cháu có thể cho bà mượn thuyền bè của cháu không? Ngày mai nhà bà cũng đến Phúc Nhuận để mua sắm."
"Được ạ, ngày mai bà đến nhà cháu lấy đi."
Bà Vương vui vẻ nhét một quả táo vào trong túi của Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh An không tiện từ chối nên chỉ biết cười trừ: "Bà Vương không cần khách khí như vậy."
"Được được, cháu mau lên lầu thay quần áo ướt đi kẻo cảm lạnh."
Khi Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An vừa tắm nước nóng xong, Kiều Tụng Chi và những người khác đã thu dọn đồ đạc của họ.
"Chúng con ra ngoài một chuyến để nghe ngóng tin tức, những nơi khác đường truyền và internet cũng mất tín hiệu, chúng ta ở đây điều kiện cũng tốt hơn, địa thể cao, trên đường đến chợ trời Phúc Nhuận biết bao nhiêu nhà bị ngập, con nhớ trước đi mỗi nhà đều có ít nhất bốn, năm tầng nhưng giờ đã hoàn toàn ngập trong nước rồi."
Sau khi nghe những lời của Thiệu Thịnh An, sắc mặt ông Thiệu, bà Thiệu và Kiều Tụng Chi đều trở nên lo lắng.
"Ba còn không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, tại sao mưa mãi không tạnh, mau tạnh đi mà." Ông Thiệu cau mày: "Cơn mưa này cũng thật đáng sợ."
"Ba, ba đừng quá lo lắng, chúng ta đều là người một nhà, cơm ăn áo mặc không cần lo lắng, khó khăn gì cũng có thể vượt qua." Thiệu Thịnh An an ủi mọi người mấy câu, lấy ra mấy món đồ chơi: "Con có mua cho anh hai một ít đồ chơi, lát nữa sẽ đem cho anh ấy."
Đêm đó, mưa đột ngột trở nên lớn hơn, tầng ba bị ngập hoàn toàn, người dân ở tầng 4 bắt đầu lo sợ mà di cư, ứng phó với nguy hiểm trước mắt.
Rạng sáng, Hồ Nhất Hàng ở tầng 2 tranh thủ thời gian trở về, mang theo mấy đồng chí giúp đỡ mấy người hàng xóm cũ chuyển nhà, đưa bọn họ lên thuyền xung kích đến biệt thự bốn mùa.

Chương 63: Vô Đề
"Không phải có một tiểu khu mới ở biệt thự bốn mùa vẫn chưa được hoàn thành sao?"
Hồ Nhất Hàng lau nước mưa trên mặt nói: "Vâng, phòng tập thể dục và thư viện đã đầy người rồi, biệt thự bốn mùa cũng được trưng dụng làm nơi cư trú tạm thời. Mặc dù nó vẫn chưa được hoàn thành, nhưng vẫn có thể che mưa chắn gió. Ở đó toàn nhà cao tầng, có thể ở được rất nhiều người. Chị có muốn đến cùng không, bọn em sẽ đưa người qua."
Người dân bắt đầu bàn tán và quyết định đi khỏi lầu 4 và lầu 5.
Hồ Nhất Hàng và những người khác đã bận rộn cả ngày, khi không có đủ chỗ ngồi, Kiều Thanh Thanh đã tặng hai chiếc thuyền bè cho đội cứu hỏa để chứa hành lý của họ. Hồ Nhất Hàng cảm ơn cô và tính sắp xếp thời gian để gửi lại cho cô.
"Không cần gửi lại, mấy người cứ dùng đi, trong nhà tôi vẫn còn."
Hai ngày sau, Kiều Thanh Thanh thuê hai phòng trên tầng tám của tòa nhà bên cạnh. Liên lạc không tiện, đối phương cũng không thông báo cho cô, ban đêm cô thấy trong căn phòng ở tầng tám đối diện có ánh nến, hôm sau hỏi mới biết.
Chủ hộ cũng khách khí, nói muốn bồi thường hợp đồng cho Kiều Thanh Thanh nhưng người họ hàng của nhà còn lại chính là một tên lưu manh, nói dù sao cũng đã cho hắn mượn để ở tạm, còn bắt cô tự đi tìm chủ hộ. Ngay cả cách thức liên lạc cũng không có, tìm kiểu gì đây?
Kiều Thanh Thanh không quan tâm, nhận tiền bồi thường từ một trong hai người rồi rời đi. Thiệu Thịnh An còn muốn an ủi nhưng cô lắc đầu: "Cậu bọn họ không đến, người thân tích của chủ hộ bên kia cũng không có ai đến, em đã biết hai căn hộ này sớm đã cho thuê rồi."
Khi tận thế, ngay cả nhà riêng của bạn cũng có nguy cơ bị người ngoài chiếm đoạt chứ đừng nói đến nhà thuê.
Trong những ngày cuối cùng, thứ mạnh nhất chính là vũ lực, chỉ có vũ lực mới có thể bảo vệ bản thân, gia đình, nhà của mình.
Số tiền bồi thường thiệt hại Kiều Thanh Thanh bỏ ra để mua đồ trong siêu thị Phúc Nhuận, sau đó họ không ra ngoài nữa, những người khác thường ra ngoài mua đồ, lần nào cũng phàn nàn giá cả lại tăng.
"Chính phủ không quản sao?"
"Có chỗ để mua đã là tốt lắm rồi, biết bao siêu thị đã đóng cửa, chỉ có Phúc Nhuận vẫn còn mở cửa thôi."
"Có thấy cảnh sát bên kia đều mang theo súng, thật đúng là có kẻ giết người sao."
Kiều Thanh Thanh nhìn mực nước càng ngày càng cao nhưng tâm cô không hề mảy may gợn sóng.
Mực nước ngày càng cao, cuối cùng siêu thị Phúc Nhuận cũng đóng cửa, Trịnh Thiết Huy đưa tay lau mặt nói với hàng xóm tin tức mới nhất: "Người ta nói rằng các kênh mua hàng đều bị hỏng rồi."
Hàng xóm kêu lên: "Vậy thì phải làm sao đây? Mấy ngày trước thì bắt đầu hạn chế mua hàng, bây giờ thì hay rồi, muốn mua cũng không được vậy chúng ta phải chờ chết đói sao?"
Một số người không tin nên đã mượn một chiếc thuyền bè từ nhà Kiều Thanh Thanh, khi trở về ướt sũng cũng chỉ đành chấp nhận sự thật.
"Thật sự không còn bán nữa rồi, biết bao người cứ mãi ở lì ở cửa không chịu đi chứ."
Nơi mua sắm duy nhất bị đóng cửa khiến người dân xung quanh hoang mang, bất an mỗi ngày mực nước ngày càng cao. May thay, hầu hết các gia đình đều đã chuẩn bị đồ dự trữ trong khi mực nước đang dần lên để họ có thể mang theo trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, công việc và học tập bị trì trệ, cả xã hội như bị "niêm phong" trong cơn mưa nặng hạt, họ ngày càng trở nên hoang mang, bế tắc.
Gia đình Kiều Thanh Thanh đã làm bánh bao hấp, bánh kếp và sủi cảo tại nhà, đồng thời tiếp tục dự trữ đồ ăn, thực phẩm.
"Em đọc hướng dẫn sử dụng, định pha một ít trà gừng và trà sữa để dự trữ, anh muốn uống gì, chúng ta cùng nhau làm." Kiều Thanh Thanh mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết như vậy.

Chương 64: Vô Đề
Thiệu Thịnh An nghĩ ngợi rất lâu, nói muốn uống trà hoa quả: "Trong đó nhất định phải có dưa hấu, thơm, chanh, không bỏ táo, mà bỏ cũng được, thêm một chút dừa nữa."
"Tất nhiên có thể, anh muốn thêm đá hay không đá."
"Không đá."
"Vậy anh chờ một chút, em đi làm."
Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh đang tìm kiếm công thức nấu ăn trong sách điện tử, đôi mắt của Thiệu Thịnh An tràn đầy sự dịu dàng.
Món trà hoa quả làm theo công thức có vị chua chua ngọt ngọt đều được cả nhà yêu thích và khen ngợi. Kiều Thanh Thanh được khen rất nhiều, cô đi pha trà gừng và trà sữa, thậm chí còn làm trân châu, ông bà Thiệu và Kiều Tụng Chi không thích trà sữa, nhưng họ hết lời khen ngợi trà gừng.
"Mùa đông uống cái này rất tốt, xua tan cái lạnh."
Những thùng đồ uống được đem đi cất trong không gian bí mật, Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh An che chắn cho cô, ông bà Thiệu hoàn toàn không phát hiện ra không gian bí mật của cô.
Gây sức ép lên các mặt hàng, những đồ cứu trợ do gián đoạn nguồn cung ứng nguyên liệu bên ngoài cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.
Vào sáng ngày thứ năm, họ nghe thấy tiếng vù vù của trực thăng.
Đồ cứu trợ đã đến.
Kiều Thanh Thanh thầm nghĩ.
Khi lên sân thượng, dù mưa lớn nhưng cô thấy một tốp máy bay cắm cờ quân sự vẫn bay trên trời.
Họ từ từ đáp xuống, ném từng đồ cứu trợ lên nóc các tòa nhà cao tầng.
Nhiều người đã hoảng hốt, cố gắng tập trung đến cửa sổ và ban công để nhìn lên.
"Hình như là đang phát đồ viện trợ, chúng ta được cứu rồi nhưng cả nhà chúng ta đều không biết bơi."
"Nó dừng ở đâu, chỗ chúng ta đâu có."
"A, tới đây, tới đây, bay tới chỗ chúng tôi đi."
"Đây cũng khoa trương quá rồi, dùng trực thăng để vận chuyển đồ cứu trợ sao."
Tiểu khu Kim Nguyên mà Kiều Thanh Thanh ở tràn ngập những tiếng la hét phấn khích giống như kiếp trước của cô, đủ lớn để đâm thủng cơn mưa.
Giống như kiếp trước, một thùng lớn đựng đồ cứu trợ đáp xuống nóc nhà Kiều Thanh Thanh nhưng lần này nhà cô đã chắn hết sân thượng nên nó rơi xuống nhà họ Trịnh bên cạnh.
Người dân ở tầng 6 và tầng 7 kéo lên tầng thượng nhưng bị cổng sắt chặn lại, họ tỏ thái độ bất bình và đập cổng sắt kêu cứu.
Thiệu Thịnh An bước ra, gõ cửa nhà họ Trịnh.
"Tiểu Thiệu, cậu mở cửa trước đi, mấy người xây cổng sắt ở lầu 8 khi nào, sao không nói ai một tiếng vậy." Tống Kiện Dân bất mãn nói.
Thiệu Thịnh An không nói gì, anh mở cổng sắt trước, sau đó tiếp tục gõ cửa phòng 802, lớn tiếng gọi tên Trịnh Thiết Huy.
Trong nhà, Trịnh Thiết Huy vội vàng muốn mở cái thùng đó ra xem bên trong có gì, nhưng bên ngoài cứ như thúc giục, không kịp mở. Bà Trịnh rất khó chịu: "Một lũ nghèo nàn, một cái thùng rách cũng la hét om trời, cứ mặc kệ bọn họ, mở nó ra đi."
Trịnh Thiết Huy cau mày buông cây kéo xuống: "Được rồi, bọn họ đều là hàng xóm, bây giờ tình hình không khả quan sẽ khiến quan hệ giữa mọi người không tốt, tôi mở cửa, bà đừng cứ xị cái mặt ra thế, chúng ta chỉ mới chuyển vào mấy ngày sao dám đắc tội với họ chứ, bà vào trong trước đi."
Trịnh Thiết Huy mở cửa tỏ vẻ áy náy: "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi đang đau bụng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, cái thùng này nặng quá, vợ con tôi không đẩy ra được. Bây giờ mọi người theo tôi vào trong, đây đều là đồ cứu trợ, ai cũng có phần."
Ông chỉ mới nói mấy câu, bọn họ ngây thơ đã bỏ qua rồi, không so đo với ông nữa.
Đẩy cái thùng từ trên gác mái xuống, mọi người tập trung tại phòng khách.
Thùng được đóng gói rất chặt chẽ, bên ngoài có một lớp vải chống thấm, thùng được dán băng dính, sau khi tháo các lớp ra mới có thể nhấc nắp ra. Đập vào mắt là một danh sách, trong đó liệt kê chi tiết các đồ dùng trong thùng, bao gồm thức ăn và thuốc uống, còn có nến, diêm và viên lọc nước, số lượng được liệt kê rõ ràng, tổng cộng 50 bao lương khô, 50 chai nước khoáng và thuốc, nến và các vật liệu khác cũng chỉ có một ít.

Chương 65: Vô Đề
Chia đều, mỗi hộ sẽ được 8 bao lương khô, 8 chai nước, 3 cây nến, 1 hộp diêm và 1 hộp viên lọc nước.
"Lương khô, tôi đã nghe nói về thứ này, nó rất khó ăn, thậm chí không thể nuốt trôi, tại sao lại cứu trợ bằng cái này chứ?"
"Đúng vậy, gửi một ít mì tính ra cũng tốt, lúc đói còn có thể no bụng, mấy thứ này sao ăn được đây."
"Có mấy cái đó cũng tốt, mấy cái này làm sao chia, chia theo từng nhà sao?"
"Không được, nếu không chia theo nhà thì phải chia theo đầu người." Những người có gia đình đông con không đồng ý, cho rằng điều đó là không công bằng. Trần Bính Cương ở 602 phản đối, những người khác hoặc đồng ý hoặc chỉ có im lặng.
Trong số ba tầng vẫn còn người ở trong tòa nhà này, nơi ít người nhất là cặp vợ chồng già của nhà họ Điền ở 702, ông Điền từ từ đi lên, vừa kịp mở chiếc hộp trước khi gõ cửa. Nghe vậy, ông ta vội vàng nói: "Phải chia theo đầu người, vậy thì cứ chia theo đầu người đi."
Tống Kiện Dân cảm thấy được cũng thấy không được: "Nhất định phải căn cứ chủ hộ mà phân phát, người ngoài không thể tính vào, vậy thì phần của chúng ta sẽ bị giảm đi." Ông ta nói xong nhìn về phía Thiệu Thịnh An.
Thiệu Thịnh An lập tức quay đầu nhìn lại: "Chú Tống, cháu đang nói đến nhà của chúng ta, thật ra cháu không biết khi nào cấp trên mới chuyển đồ cứu trợ đến, còn cần kiểm tra xem họ có phải cư dân sống ở tòa nhà này từ đầu không, chẳng lẽ những người không phải cư dân vốn đã sống ở đây không phải đồng bào của chúng ta sao? Trên danh sách này có đến năm mươi người sắp chết đói, hiện tại còn sót lại ba tầng nhà trống ở phía dưới, chúng ta có tổng cộng ba mươi tư người, nếu phân theo đầu người, lượng đồ đạc này hẳn dư dả cho ba mươi tư người."
"Vậy phần còn lại thì sao?"
"Có thể sung công* phần còn lại, chuyển toàn bộ xuống dưới cho bọn họ, chúng ta đợi đợt cứu trợ tiếp theo."
*Sung công: thu của tư làm của công.
Tống Kiện Dân muốn phản bác, nhưng rốt cuộc không thể nói câu để mặc đám người kia chết hết được, ông ta ngập ngừng nói: "Chẳng qua là tôi muốn đảm bảo quyền lợi cho những cư dân đã sống ở đây từ đầu, vốn có thể được phân nhiều nhu yếu phẩm hơn."
Trịnh Thiết Huy vội lên tiếng hòa giải: "Mọi người bình tĩnh lại một chút, tuyệt đối đừng phá hỏng hòa khí, lời hai người nói đều đúng, tôi nghĩ chúng ta có thể lựa chọn một phương án trung gian, trước tiên cứ phân nhu yếu phẩm theo đầu người, có điều sau đó vẫn nên đặc biệt chú ý đến tình hình của những cư dân ban đầu ở đây, phần lớn nhu yếu phẩm chia cho cư dân gốc ở tòa nhà, mọi người tương trợ lẫn nhau về lâu về dài mới là quan trọng. Tôi đồng ý với ý kiến của lão Trịnh, nếu mọi người không có ý kiến nào khác, chúng ta mau mang phần nhu yếu phẩm được chia về nhà đi, tôi chỉ sợ những người ở nơi khác không nhận được đồ cứu trợ lại lặn lội đến tận đây đòi chúng ta."
"Ông nói cũng đúng lắm."
"Quyết định như thế đi."
"Vậy những ai được gọi là cư dân ban đầu ở tòa nhà này?" Kiều Thanh Thanh đột nhiên bước vào: "Không lẽ chia dựa trên hộ khẩu và địa chỉ sao?"
Đồng tử Trịnh Thiết Huy hơi co lại, chợt nghe thấy Kiều Thanh Thanh nói tiếp: "Cháu nhớ rõ hộ khẩu của cả nhà Trịnh Thiết Huy chú vẫn ở biệt thự Tây Thành kia, nếu làm chặt một chút, cả nhà chú cũng cũng không phải cư dân gốc ở đây."
"Thanh Thanh, vậy chắc cháu không biết chuyện này rồi." Ông cười ha hả, nói: "Hộ khẩu của thế hệ cha mẹ chú đều ở đây, nơi này đương nhiên cũng là nhà của bọn chú."
"Hóa ra là vậy, chú nói như vậy cũng đúng, có điều chú Trịnh, nếu đã thế, bảo mẫu nhà chú sẽ không được phân nhu yếu phẩm theo đầu người. Còn cả chú Tống, mẹ của chú hẳn không có tên trên hộ khẩu nhà chú, hộ khẩu của bà cụ chắc vẫn ở quê nhà, rồi nhà của bà nữa, bà Vương."

Chương 66: Vô Đề
Bà Vương đứng bên cạnh nghe từ nãy đã cảm thấy rất sốt ruột, rốt cuộc bà ấy cũng có cơ hội lên tiếng, bà ấy nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, cháu gái, cháu rể của tôi và con của chúng đều là người thân máu mủ với tôi, mối quan hệ huyết thống vô cùng gần gũi, trước khi xuất giá, hộ khẩu của cháu gái tôi ở đây, sau khi kết hôn cũng không thay đổi hộ khẩu. Không thể nói con bé là người ngoài chỉ vì con bé đã kết hôn, sinh con được, như vậy hẳn con bé vẫn là người ban đầu ở đây."
Ông Vương cũng vung vung cây ba-toong: "Chắc chắn đất nước cũng muốn cứu sống tất cả đồng bào, sau này mọi người cần đồng tâm hợp lực, tôi nghĩ chúng ta cứ chia nhu yếu phẩm theo đầu người trước, phần còn lại xử lí theo ý Tiểu Thiệu, mọi người tiết kiệm một chút, dù sao sau này đồ viện trợ cũng được chuyển đến thêm."
Trịnh Thiết Huy không thể nói thêm gì, miệng Tống Kiện Dân hết mở lại đóng, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào phản bác ý kiến này.
Cuối cùng mọi chuyện diễn ra theo hướng này.
Phần nhu yếu phẩm còn lại vẫn được đặt nguyên trong thùng, Kiều Thanh Thanh chủ động đề xuất để những thùng đồ này ở nhà mình: "Nếu thiếu, mọi người cứ trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Vậy giao cả cho Tiểu Kiều, đây là lương thực cứu mạng của mọi người, mong cháu bảo quản thật tốt." Trịnh Thiết Huy cười nói.
Vừa kéo thùng đồ về nhà, Kiều Tụng Chi vừa thở dài: "Ngay cả phân nhu yếu phẩm cũng có thể phiền phức đến vậy, thật giống cảnh đấm đá nhau trên TV."
"Hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu, bây giờ bọn họ vẫn cố gắng tỏ ra phối hợp, sau này sẽ không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng mấy câu đơn giản như vậy." Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An kéo thùng đồ vào, đặt ở góc phòng khách. Thiệu Thịnh Phi liền tò mò liếc nhìn, Kiều Thanh Thanh liền trêu hắn: "Anh cả, thùng này giao cho anh trông chừng, tuyệt đối không được để người khác tùy tiện mở ra, anh làm được không?"
Đây quả là một nhiệm vụ hay ho, Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu: "Em yên tâm, anh sẽ không cho người xấu mở thùng đâu."
Sau đó, Thiệu Thịnh An hỏi Kiều Thanh Thanh tại sao cô lại muốn để nhu yếu phẩm còn lại ở nhà mình, Kiều Thanh Thanh cười, đáp: "Nếu để nhà chúng ta canh chừng, em mới có thể đảm bảo thật sự không có ai táy máy số nhu yếu phẩm này, nếu để ở nhà khác, sau này dù hao hụt cũng không có ai đứng ra phán xét công bằng. Hơn nữa nghe giọng điệu Trịnh Thiết Huy như vậy, ông ta hẳn muốn nắm quyền kiểm soát, nhà 801 chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta đạt được ý đồ này, nếu về sau ông ta có quyền kiểm soát mọi chuyện, chúng ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều."
Thiệu Thịnh An đã rất cố gắng làm quen với đống quy tắc mới của tòa nhà trong thời gian qua, sau khi suy xét kĩ lưỡng, anh hiểu cách mà bà xã nhà mình nói mới là cách đúng đắn. Bọn họ ở tầng 8, vốn là nơi an toàn nhất, lại sớm chuẩn bị từ trước, cuộc sống những ngày tháng về sau chắc chắn không tệ, nếu muốn đảm bảo an toàn cho gia đình mình, trước hết bọn họ phải có tiếng nói riêng, dù bọn họ không muốn trở thành người có quyền lực nhất trong tòa nhà này.
"Trước đây chú Thúc cũng như vậy sao?" Anh hỏi.
"Đúng." Kiều Thanh Thanh gật đầu xác nhận: "Trong khoảng thời gian này đồ cứu hộ được thả dù xuống, có đôi khi rơi xuống nhà chúng ta, đôi khi nhu yếu phẩm rơi xuống nhà chúng ta bên này, cũng có khi rơi xuống nhà Trịnh Thiết Huy, ông đến tìm em, yêu cầu em phải phân phát đồ xuống dưới, ban đầu em cũng không từ chối nên ông khá hòa nhã, cũng trông coi tầng 8 khá cẩn thận, em cũng bớt được không ít việc. Nhưng cứ tiếp tục phân phát nhu yếu phẩm như vậy không thỏa mãn được ông, trong lòng có tham vọng, muốn nắm quyền phân chia nhu yếu phẩm của cả tòa nhà này, ông cũng đâu thể phân chia công bằng được."
.Chương 67: Vô Đề
Nhìn thấy ánh mắt Kiều Thanh Thanh lạnh dần, ánh mắt cô lạnh như băng, lộ ra vẻ hung ác, Thiệu Thịnh Anh hơi rùng mình. Anh hít một hơi sâu: "Chú Trịnh còn làm gì nữa?"
Kiều Thanh Thanh hoàn hồn, liền vội vàng xoa dịu anh: "Anh đừng tức giận nữa, không tốt chút nào, dù sao em cũng đã trả thù lại rồi, không ai bắt nạt được em đâu." Trước đây Trịnh Thiết Huy từng nói đùa rằng sẽ giới thiệu con trai của Tống Kiện Dân – Tống Kính Đào cho Kiều Thanh Thanh, còn biện hộ: "Rốt cuộc trong nhà vẫn nên có một người đàn ông mới tốt." Lúc ấy Kiều Thanh Thanh cảm thấy rất ghê tởm, không ngờ Tống Kính Đào lại có dã tâm này, muốn người chủ chốt như cô mắc câu.
"Em đánh gãy tay Trịnh Thiết Huy, sau đó một thời gian dài, mỗi lần nhìn thấy em, sắc mặt ông đều cứng nhắc."
Sắc mặt Thiệu Thịnh An tối sầm như có thể vắt được ra nước, rõ ràng Trịnh Thiết Huy coi Kiều Thanh Thành là nguồn nhu yếu phẩm có thể phân chia được, đời trước anh không ở nhà, hóa ra Kiều Thanh Thanh từng bị bắt nạt như vậy.
Kiều Thanh Thanh thở dài: "Em không ngờ anh lại giận đến thế, em vốn muốn nói chuyện này cho anh để sau này anh phân biệt rõ ràng, trong nhà này kiểu người nào có thể hợp tác được, kiểu người nào cần phải đề phòng. Nhà họ Trịnh không phải người xấu, nhưng Trịnh Thiết Huy quá tham vọng, thích nắm quyền trong tay, vì thế anh nhất định phải cẩn thận, đừng để bị ông dắt mũi. Sau này dưới tầng bà Vương ở sẽ có càng nhiều người hơn, ông Vương chắc chắn cũng muốn đón người thân đến đây tị nạn, chuyện này hẳn chỉ là chuyện sớm muộn, hơn nữa còn có gia đình của cháu gái ông ấy, chắc sẽ có khoảng hai mươi người, nhà bọn họ không gây sự, nhưng nếu có đủ điều kiện, bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Trước đây khi nhà chúng ta bị cướp, chính nhà bọn họ đã cho em ở nhờ. 702 là nhà ông Điền và bà Điền, bọn họ chỉ có hai người, kể từ sau thiên tai, con gái của họ vẫn chưa xuất hiện, sau đó nhà Trần Bỉnh Cương mới đến ở nhờ nhà số 602, bọn họ đối xử với ông bà Điền cũng không tệ, tuy cả nhà đều trông có chút hung ác nhưng em cảm thấy bọn họ là người sẽ lấy ơn báo ơn."
"Không có vấn đề gì, anh biết rồi, sau này anh sẽ đề phòng Trịnh Thiết Huy và nhà họ Tống tầng dưới nhiều hơn."
"Anh không cần lo về nhà họ Tống, đời này chúng ta là người một nhà rồi, ông ta chắc chắn không dám nảy sinh ý đồ xấu xa, đến khi tầng 6 cũng bị ngập, họ chắc chắn sẽ nghĩ đến việc chuyển đi, sau này chúng ta không phải nói chuyện với bọn họ nữa."
Thiệu Thịnh An gật đầu, rốt cuộc vẫn không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
"Thịnh An, đây mới chỉ là khởi đầu thôi." Kiều Thanh Thanh dịu dàng nhìn chồng.
Thiệu Thịnh An ôm cô vào lòng, cúi đầu cọ vào thái dương của cô: "Một ngày nào đó chuyện này sẽ kết thúc, em và anh cùng nhau chờ đợi ngày đó."
Sau ba ngày, cháu của ông Vương và cháu dâu, cùng với gia đình của con trai bọn họ và con gái lớn đã kết hôn lần lượt đến đây bằng thuyền xung kích.
Đội cứu hộ đưa bọn họ đến, nói ban đầu vốn muốn đưa bọn họ đến trại lánh nạn do chính phủ thành lập, nhưng trước đó bọn họ đã hỏi qua, điều kiện ở đó thật sự không ổn, từng nhóm từng nhóm người đều ở chung với nhau, nhà vệ sinh công cộng bốc mùi hôi thối nồng nặc, hằng đêm, tiếng trẻ con cãi nhau và tiếng khóc của những đứa trẻ liên tục vang lên. Ngày nào cũng có người cãi nhau, trong chốc lát nước lũ cũng không thể rút đi, nếu không, không ai muốn kẹt ở đó mãi.
Vì thế tuy người thân của bà Vương đến đây tị nạn phải ở phòng khách, nhưng như vậy vẫn còn thoải mái hơn ở trại tị nạn nhiều.
Chỉ trong một lần mà tổng số người trên tầng tăng thêm chín người, nhu yếu phẩm cũng vì vậy mà cạn kiệt nhanh hơn.

Chương 68: Vô Đề
Không phải ngày nào máy bay cũng chở đồ cứu trợ đến, bắt đầu từ ngày đầu tiên phát đồ cứu trợ, nhu yếu phẩm được giao đều đặn cách ngày. Một cái bánh quy nén có thể trụ được một ngày, hiện tại bọn họ phải miễn cưỡng chịu đựng hai ngày, lâu ngày chịu sự giày vò khiến người ta nhanh chóng kiệt sức. Nhưng Kiều Thanh Thanh biết tình hình này sẽ sớm được cải thiện, sau khi tạnh mưa, thuyền chở nhu yếu phẩm sẽ được xuất bến đúng thời gian quy định, như vậy sẽ cung cấp được nhiều đồ cứu trợ hơn nhiều.
Mỗi lần đồ cứu trợ được chuyển đến, Kiều Thanh Thanh cũng không ngại phiền Thiệu Thịnh An mang thùng đồ bọn họ đang bảo quản ra cho những người khác kiểm tra một chút.
Bà Vương vội xua tay: "Cháu gái, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần liếc mắt là biết cháu thật sự trông chừng số nhu yếu phẩm này cẩn thận, sau này không cần làm thế này nữa."
"Cháu nghĩ vẫn nên để mọi người kiểm tra một chút, như vậy mới yên tâm được."
Trên tầng 8 có không ít trẻ con, lũ nhóc ngây thơ, hoạt bát chỉ nghĩ rằng thiên tai xảy ra liền được nghỉ học, không cần đến trường, còn được nghịch nước thỏa thích, như vậy thật sung sướng, cả ngày tiếng cười đùa của trẻ con đều vang khắp tầng, đây quả thực là cảnh đối lập sâu sắc với vẻ mặt sầu khổ của người lớn.
Bị lũ trẻ thu hút, đáy lòng Thiệu Thịnh Phi cũng dao động, hắn cũng muốn ra ngoài chơi.
Mẹ Thiệu đương nhiên không đồng ý để hắn ra ngoài, đầu óc đứa con cả không được bình thường, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt đủ kiểu. Khi còn ở quê, đứa trẻ đi cùng hai vợ chồng bọn họ nên thường ở kí túc xá của nhà máy, đều là những công nhân có tuổi, bọn họ hết mực bao dung. Mẹ Thiệu chỉ sợ những đứa trẻ trong thành phố không quen với tính tình của con trai mình, đến lúc đó vẫn là đứa con ngốc nhà mình bị tủi thân.
"Không đi cũng được, nước sâu rất nguy hiểm. Nếu anh cả muốn nghịch nước, em lấy cần câu cho anh câu cá được không?"
Trong nước có cá, thường xuyên có thể nhìn thấy cá nhỏ bơi lội trong nước, nhưng sau khi chúng nhảy lên khỏi mặt nước lại lập tức không thấy tăm hơi.
Trước đây Thiệu Thịnh Phi chưa từng câu cá, cha mẹ chưa bao giờ để hắn lại gần nước một mình, vừa nghe thấy có thể câu cá, hắn liền vui vẻ, lập tức đồng ý xuống dưới. Kiều Thanh Thanh lấy ra hai cái cần câu, cô tự làm mồi rồi dạy Thiệu Thịnh Phi cách câu cá.
Trong tòa nhà, ban công và sân phơi đều bị che lại, cô chỉ để lại một cửa thoát hiểm cạnh ban công, cửa được làm từ hợp kim nhôm chống trộm. Cô mở một cánh cửa sổ thoát hiểm, sau đó dời một chiếc ghế dài ra ngoài, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, Kiều Thanh Thanh thả mồi xuống rồi kiên nhẫn ngồi chờ cá cắn câu. Nhiều lần Thiệu Thịnh Phi không chịu ngồi yên, mông cứ dịch tới dịch lui, nhưng thái độ của hắn rất ngoan ngoãn, cũng không dám gây ồn bên cạnh Kiều Thanh Thanh, còn nhỏ giọng hỏi cô: "Em gái, cá đâu, tại sao cá vẫn chưa đến?", sau đó chỉ cần Kiều Thanh Thanh quát hắn ngồi xuống, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi yên.
Hôm nay ra cửa cũng thật xui xẻo, ngay cả một con cá cũng không xuất hiện.
Thiệu Thịnh Phi còn an ủi Kiều Thanh Thanh đừng buồn, bầu trời tối đen rồi, hẳn cá đã về nhà đi ngủ hết.
Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh càng ngày càng can đảm, cô không tin chiếc lưới đánh cá tự chế của mình ở đời trước còn có thể bắt được mấy con cá ngu xuẩn, vậy mà đời này cô có cần câu với mồi câu nghiêm chỉnh lại không bắt nổi nửa con cá.
Sau khi kiên trì chờ đợi ba tiếng đồng hồ, con cá đầu tiên cuối cũng cũng cắn câu, tuy kích thước chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng cũng đủ khiến Thiệu Thịnh Phi vui vẻ đến nỗi hai má đỏ ửng, trong đôi mắt trong veo tràn đầy niềm vui sướng.
Chương 69: Vô Đề
"Em gái thật sự giỏi quá!" Hắn phấn khích hô to.
Kiều Thanh Thanh quay đầu lại, thấy Thiệu Thịnh An đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng không kìm được mà nở một nụ cười.
"Cá này không ăn được đâu, nước bên ngoài không sạch cho lắm." Kiều Tụng Chi nói: "Nếu Phi Phi thích, vậy cứ để thằng bé nuôi đi."
Kiều Thanh Thanh liền đáp lời: "Con vốn cũng chỉ câu bừa cho anh cả chơi thôi." Cô thật ra cũng có chút nhớ nhung thú vui này, định chốc nữa sẽ bàn với ông xã nhà mình một chút.
Nếu là bình thường, ăn những loại cá như vậy không phải ý hay, nhưng sau này hoàn cảnh thay đổi chóng mặt, sự thích nghi của cơ thể cũng dần biến đổi phi thường.
Đời trước, cô quả thực đã ăn rất nhiều cá trong nước bị ô nhiễm, ban đầu dạ dày còn chưa quen, cô thường xuyên buồn nôn, tiêu chảy, vậy nhưng cũng không có cách nào khác. Một khi đã đói bụng, đương nhiên phải tìm đồ ăn, nếu không ăn sẽ chết đói. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, cơ thể vốn gầy yếu bị ép đến kiệt quệ, không ngờ sau đó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Trong điều kiện thời tiết xuống đến âm hàng chục độ và không có thiết bị sưởi ấm đầy đủ, tuy thường xuyên bị ốm nhưng cô vẫn sống sót. Cô cho rằng thể lực của bản thân đã thay đổi nên mới có thể sinh tồn giữa thời tiết giá rét cực đoan cũng như cuộc sống vất vưởng sau đó. Sau này khi cô đến căn cứ của những người sống sót, phải sống ở một khu lều tồi tàn, bẩn thỉu, cô thậm chí còn rất ít khi ốm.
Bất cứ ai có thể sống sót đến tận thời điểm đó đều là ví dụ điển hình cho câu "ăn bẩn sống lâu" các cụ hay nói.
Xã hội luôn tự phân chia "đẳng cấp", trong căn cứ của người sống sót có rất nhiều người giàu có, cuộc sống của bọn họ không khác gì trước khi tận thế, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn có thể ăn no mặc ấm, không phải chịu khổ sở gì.
Trong nhà có thêm một cái thùng nhỏ để nuôi cá, sau khi nhìn thấy thành quả của Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh Phi càng thêm tin rằng câu cá có thể bắt được cá nhỏ thật, vì vậy hắn không còn muốn xuống cầu thang chơi với những đứa trẻ khác nữa, kiên nhẫn ngồi xuống trên ban công câu cá cả ngày, sau đó lại cẩn thận chăm sóc con cá mà anh và em gái câu được. Một thời gian sau, chú con cá nhỏ chết, hắn buồn bã mất mấy ngày.
Cuộc sống của gia đình họ tiếp diễn hết sức bình yên, nhưng cư dân tầng 6 đứng trước nguy cơ mất nhà ở.
Trần Bỉnh Cương ở nhà 602 ngồi xổm trên bàn ghế nhìn chằm chằm vào mấy vũng nước đọng trên sàn nhà suốt đêm, sáng hôm sau liền đưa con trai và cháu trai lên tầng bảy.
Buổi chiều, nhà họ Trần dọn lên tầng bảy, Kiều Thanh Thanh xuống kiểm tra mực nước nhìn thấy liền gọi Thiệu Thịnh An, hai vợ chồng giúp đỡ Trần Bỉnh Cương dọn đồ lên tầng 7.
Trần Bỉnh Cương rối rít nói cảm ơn, sau đó đồ đạc đều được chuyển hết lên tầng 7. Bà Điền đang đứng chờ ở cửa, Trần Bỉnh Cương liền cất tiếng gọi mẹ nuôi, khiến bà Điền cười đến híp cả mắt, liên tục đáp lời.
"Ta và mẹ nuôi kết nghĩa mẹ con, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, hiện tại hoàn cảnh không cho phép, không thể làm mấy bàn cỗ, sau này sẽ mời hai người sau." Trần Bỉnh Cương cười nói.
Thiệu Thịnh An cũng cười: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng."
Sau khi dọn đồ xong, hai vợ chồng quay lại tầng tám liền thấy vợ của Trịnh Thiết Huy đang dựa vào cổng sắt nhìn xuống, trên tay còn có đống vỏ dưa đã bị bóp nát, thấy hai vợ chồng còn cười nói: "Hai người có thấy ngạc nhiên không, tự nhiên lại nhận thành mẹ nuôi, tôi sống ở đây bao nhiêu năm còn không nhận, tự nhiên bây giờ lại nhận, chậc chậc, bà lão kia hẳn đã bị lừa rồi."
Không ai để ý đến bà ta, hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh lần lượt về nhà mình, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng nhổ hạt dưa phì phì của bà Trịnh.
Chương 70: Vô Đề
Nhà 602 đã ổn định phía dưới, nhà họ Tống không biết phải đi đâu, 702 thực sự thích hợp, chỉ có hai người già, nhà cửa rộng rãi, nhưng 602 lại lên trước rồi, 601 chỉ có thể cân nhắc đi lên 701, 801 và 802.
Cả nhà 701 đều ở đây, còn suýt phải ở tràn ra lối đi nhỏ, nhà này không cần lo lắng.
Vậy còn lại tầng 8, đây là tầng cao nhất của tòa nhà, sau này đội cứu hộ chuyển đồ cứu viện đến, đây cũng là nơi có thể lấy được đầu tiên. 801 có sáu người, 802 có bảy người, xét về số lượng, dường như 801 càng rộng rãi hơn.
"801 tốt lắm, không phải tháng trước nhà Tiểu Kiều vừa sửa sang lại két nước sao, chắc chắn nhà cô ấy không thiếu nước, vẫn chưa hết, nhà cô ấy còn làm thêm một lớp chống trộm ngoài cửa sổ, tháng trước trong nhà cứ xoảng xoảng keng keng, không biết đã làm gì. Em hỏi cô ấy, cô ấy nói đang làm chống thấm, thái độ cô ấy rất nghiêm túc, vì vậy em lén hỏi thợ chính nhà cô ấy, thợ nói để sưởi ấm sàn nhà, sau đó không phải cô ấy khiêng một số thứ rất lớn lên tầng sao? Chúng ta không có cầu thang lên tầng 8, khiêng đồ lên tầng 8 càng tốn nhiều công sức hơn. Em cũng đã hỏi về mấy thứ đó rồi, nó dường như là một cái máy phát điện năng lượng mặt trời. Nhà cô ấy có rất nhiều đồ tốt, vì vậy hãy sống trong nhà cô ấy."
Vợ của Tống Kiện Dân nói. Tống Kiện Dân nghe vậy cau mày: "Em ở nhà toàn hỏi thăm những thứ lung tung gì vậy, ai không có cửa sổ chống trộm, chúng ta cũng có, năng lượng mặt trời để làm gì, giờ còn không có nắng, lấy đâu ra mà phát điện. Nhưng két nước thật ra không tệ, có điều lát nữa chúng ta cũng không thể sang nhà cô ấy mượn nước được. Anh của cô ấy, anh trai chồng cô ấy không phải là một thằng ngốc à, không biết có thể nổi khùng đánh người không, nếu không phải chỉ còn cách chọn tầng tám, anh chắc chắn không muốn ở gần cô ấy. Chọn 802 đi, anh tìm Trịnh Thiết Huy bàn bạc một chút."
"Nhà họ Trịnh là người có tiền, có thể để chúng ta ở cùng." Tống Kính Đào ngẩng đầu: "Nhưng nhà Kiều Thanh Thanh cũng tốt, sợ gì một thằng ngốc chứ, con chỉ cần một ngón tay là có thể hạ hắn, con cũng không muốn đến nhà họ Trịnh rồi phải đoán tới đoán lui sắc mặt bọn họ mà sống, vợ của ông ta hình như bị lác, trông như người sắp chết, tởm."
Trời đã tối, cửa sắt bị gõ vài tiếng rất vang, nhà Kiều Thanh Thanh thắp nến lên, người một nhà đang ngồi quanh bàn nói chuyện trong phòng khách, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đang học cách dệt áo len, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đang tựa vào nhau ngắm mưa ngoài ban công, Thiệu Thịnh Phi ôm thùng nước nuôi cá của hắn mà tán gẫu, cha Thiệu đang sửa cái ghế trên gác xép.
"Tối rồi, ai lại gõ cửa không biết." Kiều Tụng Chi nghe thấy tiếng gõ cửa liền bị dọa giật mình.
"Con đi mở cửa." Thiệu Thịnh An đứng dậy, mở ba lớp cửa chống trộm ra liền nhìn thấy một bóng đen đang đứng sau lớp cửa ở cầu thang.
"Là chú, chú Tống của cháu đây, Tiểu Thiệu, cháu mở cửa trước đi đã." Tống Kiện Dân cười bảo.
Thiệu Thịnh An không mở cửa, anh hỏi tại sao ông ta lại đến đây: "Trời tối rồi sẽ rất bất tiện, nếu không phải chuyện cấp bách, chú để ngày mai nói sau đi."
"Cháu mau mở cửa đi, chú vào rồi nói sau."
"Chú về đi, người nhà cháu đều ngủ rồi, bất tiện lắm." Dứt lời, Thiệu Thịnh An đóng cửa, quay về phòng.
Tống Kiện Dân không ngờ Thiệu Thịnh An có thể làm vậy, lại hét hơn mười tiếng, người trong nhà không ai để ý tới ông ta, coi ông ta như không tồn tại, ông ta tức giận đến độ nắm tay run rẩy cuộn chặt lại.
Sao lại không lễ phép như vậy.
Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể gõ cửa sắt, vừa gõ vừa hét gọi Trịnh Thiết Huy.
Trịnh Thiết Huy cũng đi ra xem, nhưng cũng không muốn để Tống Kiện Dân lên tầng 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton