CHUONG 81 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 81: Vô Đề
"Nhà bếp thơm quá, Thanh Thanh làm gì vậy?" Mẹ Thiệu sụt sịt.
Kiều Tụng Chi cười nói: "Thanh Thanh rất thích nấu ăn, nhất định là đang làm bánh bao, tôi ngửi thấy mùi thơm của bánh bao hấp."
"Mẹ, con tưới hẹ xong rồi." Thiệu Thịnh Phi từ trên lầu đi xuống, đến báo cáo với mẹ Thiệu, được mẹ Thiệu khen ngợi.
"Em trai và em dâu ở đâu vậy mẹ?" Thiệu Thịnh Phi nhìn xung quanh.
"Thịnh An ra ngoài tìm cành cây, Thanh Thanh ở trong bếp, con đi đứng cẩn thận đừng chạy quá nhanh."
Thiệu Thịnh Phi đẩy cửa phòng bếp đi vào, dò xét hỏi: "Có gì ngon không em dâu?"
"Anh, em muốn ngâm một ít củ cải, anh giúp em rửa củ cải được không?" Thiệu Thịnh Phi được phân công công việc.
Thiệu Thịnh Phi rất sẵn lòng giúp đỡ, ngồi trên chiếc ghế nhỏ cẩn thận rửa củ cải, Kiều Thanh Thanh lại dạy anh cắt củ cải: "Cắt lớn như vậy là đủ rồi."
Hắn đặt củ cải xắt nhỏ của Kiều Thanh Thanh lên thớt, đối diện nhau và cẩn thận cắt chúng, cố gắng cắt chúng theo chỉ dẫn của Kiều Thanh Thanh. Kiều Thanh Thanh thỉnh thoảng liếc nhìn rồi tiếp tục công việc của mình, công việc hấp bánh bao đã kết thúc, trước khi nghe tin Thiệu Thịnh Phi sắp vào bếp, cô đã đặt những chiếc bánh bao vào không gian, chỉ để lại một cái cho bữa trưa.
Lau tay xong cô bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, mở bốn gói bún ra ngâm nước, chuẩn bị làm món bún xào cho buổi trưa.
"Anh xắt xong rồi!"
"Được, cảm ơn anh, đưa giúp em lọ muối với."
Thiệu Thịnh Phi đã tìm kiếm cẩn thận, ban đầu hắn lấy nhầm bát đường nhưng sau đó đã lấy đúng lọ muối.
Kiều Thanh Thanh ngâm những miếng củ cải trong muối, bảo Thiệu Thịnh Phi xem: "Ba mươi phút nữa thì bảo em nhé!"
"Được!"
Đến đúng ba mươi phút, Thiệu Thịnh Phi lập tức gọi điện thoại cho cô. Kiều Thanh Thanh chắt hết nước ngâm trong chậu, cho củ cải ráo nước rồi cho vào lọ gốm nhỏ, sau đó mới đến phần mắm nêm. Thiệu Thịnh Phi dáng người cao, ngồi duỗi cổ nhìn cô làm: "Em dâu, cay quá, cay quá."
"Phải rồi, đây là ớt kê, anh đứng lùi lại một chút cẩn thận bị bắn vào người." Kiều Thanh Thanh thái nhỏ ớt kê, sau đó thái tỏi, rau mùi, hẹ, cho thêm dầu hào, đường trắng, đường trắng giấm với nước đường đã nguội, một chút muối và các nguyên liệu cắt nhỏ cũng được cho vào, cuối cùng đổ một bát lớn nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào lọ, vừa ngập củ cải. Sau khi đóng chặt chiếc lọ, Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh Phi cất nó vào góc bếp.
"Em dâu, khi nào anh có thể ăn cà rốt?"
"Để qua một ngày khoảng tối mai là có thể ăn được rồi."
"Em nấu món gì vậy? Từ ngoài anh đã ngửi thấy mùi thơm rồi." Thiệu Thắng An đi vào, toàn thân anh ướt sũng.
"Anh về rồi thì đi tắm rửa thay quần áo đi, em đi hấp chút bánh bao, xào chút miến, hầm canh khoai lang, chiên giòn một chút."
"Nghe ngon đó, vậy em đi tắm trước đi, anh đi giúp ba vác cành cây lên sân thượng đã. Anh hai, anh phụ giúp Thanh Thanh nha."
Thiệu Thịnh Phi thích cảm giác được người khác sắp xếp công việc vì vậy hắn gật đầu và bắt tay vào làm ngay lập tức.
"Anh trai có quấy rầy em không?" Thiệu Thịnh An cúi người thấp giọng hỏi.
Kiều Thanh Thanh cười nói: "Tính tình của anh ấy cũng không phải anh không biết, vừa rồi anh ấy còn giúp em thái củ cải, em ngâm một lọ củ cải đây này."
"Nhất định ăn rất ngon, vậy em đi tắm trước, để anh chiên giòn thịt."
Bữa trưa, họ ăn miến xào với canh khoai lang và thịt heo giòn, mọi người ăn uống rất vui vẻ.
"Thức ăn của người khác nhất định không thể bằng đồ ăn của chúng ta, buổi sáng tôi nghe anh Vương ở dưới lầu nói nhà bọn họ đông người quá, lương thực dự trữ từ lâu đã dùng hết, bây giờ bọn họ phải ăn bánh bích quy ngâm trong nước mỗi ngày. Nó rất nhão, đến mức thậm chí không thể đi ị." Sau khi ba Thiệu bất cẩn nói xong liền bị mẹ Thiệu đánh một cái: "Tôi đang ăn, ông nói nhảm cái gì vậy?"
"Ôi, là lỗi của tôi, thôi tôi không nói nữa, món miến xào này rất ngon, tay nghề của Thanh Thanh thật tuyệt haha."

Chương 82: Vô Đề
Kiều Tụng Chi cười nói: "Bà thông gia không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa cuộc sống không phải chính là chuỗi ngày ăn uống, quậy phá hay sao? Bà không cần phải kiêng dè. Ông thông gia nói rất đúng , gia đình chúng ta quả thật tích trữ rất nhiều thứ, đủ cho cả nhà sử dụng."
"Vẫn là Thanh Thanh tài giỏi, phải cảm ơn Thanh Thanh đã tích trữ nhiều đồ như vậy." Mẹ Thiệu ngượng ngùng nói: "Còn có cái cát vệ sinh của mèo kia cũng rất dễ dùng."
"Nhà của chúng ta không có nhiều mùi nhưng nước bên ngoài có mùi khó chịu nên cát vệ sinh của mèo thực sự hữu ích." Kiều Tụng Chi nói.
"Khi cánh cửa bên cạnh được mở ra nó bốc lên mùi rất hôi thối giống như nước cống. Có lẽ cống đã đổ ngược, không thể lấp kín được." Mẹ Thiệu nói thêm.
"Không thể nào! Vậy bao giờ nước mới rút?"
Hầu hết các chủ đề bàn luận của mọi người đều bắt đầu giống như chủ đề của gia đình Kiều Thanh Thanh và kết thúc với hy vọng rằng lũ sẽ rút.
Đúng vậy, khi nào nước sẽ rút?
Kiều Thanh Thanh trầm mặc không nói lời nào, nước sẽ phải rút, nhưng không phải bây giờ!
Sau bữa tối, Thiệu Thịnh An đi rửa bát đĩa, Kiều Thanh Thanh lên sân thượng để xem vụ thu hoạch hôm nay - những cành cây ướt mà bố Thiệu đã thu dọn và trải ra trên mặt đất để phơi khô. Cô nhìn lên bầu trời, sau khi mưa tạnh trời vẫn còn rất nhiều mây, cô nhớ rằng mặt trời sẽ không xuất hiện cho đến khi trời ấm lên.
Trước khi nhiệt độ tăng cao, nhiệt độ sẽ giảm mạnh và mặt trời sẽ không xuất hiện trong vài năm nữa.
Có đủ chất đốt ở nhà, củi còn có thể được dùng để phơi quần áo.
"Em dâu, bên ngoài có người gõ cửa." Kiều Thanh Thanh vừa đi xuống lầu đã nghe thấy Thiệu Thịnh Phi nói như vậy.
"Để em đi xem."
Người đang gõ cửa chính là Trịnh Thiết Huy.
"Có chuyện gì vậy, chú Trịnh?" Kiều Thanh Thanh hỏi qua khe cửa.
"À Thanh Thanh, đèn trong nhà cháu khá sáng. Có máy phát điện đúng là tốt quá. Chú muốn sạc nhờ điện thoại và máy tính ở nhà cháu có được không?"
"Được, theo quy tắc cũ, trao đổi đồ vật là được."
Trịnh Thiết Huy thở dài: "Cùng là hàng xóm với nhau cháu tính toán rõ ràng quá. Nhà cháu vẫn bật máy phát điện, chú cũng không dùng nhiều điện để sạc các thiết bị điện tử mà!"
"Chỉ cần bật máy phát điện là phải đốt xăng, cực kì tốn kém. Chú Trịnh, nếu chú không cần sạc điện, cháu sẽ đóng cửa."
"Được rồi, được rồi. Vậy thì cứ trao đổi đi, miếng ngọc bội này có thể sạc được bao nhiêu lần?"
Kiều Thanh Thanh cầm lấy, nhìn một chút rồi nói: "Mười lần."
Trịnh Thiết Huy không giấu được sự đau lòng trong mắt nhưng bây giờ vật tư thiếu thốn, ông ta không thể làm gì được.
Sau khi nhét một túi thiết bị điện tử cho Kiều Thanh Thanh, ông ta quay trở lại, cô mở túi ra thì thấy bên trong có năm chiếc điện thoại di động, hai máy tính xách tay, ba ipad và sáu đèn pin sạc. Cửa vừa định đóng lại, trong hành lang liền có động tĩnh, là bà Vương đi tới, bà ấy cũng nhét một cái túi qua khe cửa sắt, sau đó đưa cho cô một cái túi khác: "Bà không biết là ai gửi nhầm hàng. Cậu bé chuyển phát nhanh nói rằng có ai đó gửi cho bà nhưng bà không liên lạc được với người gửi. Ôi, thật ngượng ngùng, bây giờ trong nhà bà có rất nhiều đậu xanh và khoai tây, bà cũng không thể ăn hết. Mọi người trong nhà ăn đến phát sợ rồi! Nhà bà còn rất nhiều, mấy ngày qua bà thử gieo trồng, giá đỗ đã nảy mầm thật rồi. Hiện tại bà đang trồng khoai tây, sau này đổi khoai cho cháu."
Kiều Thanh Thanh cười đáp: "Được ạ, vậy cháu chờ bà mang khoai tây đến trao đổi. Túi giá đỗ này thực sự rất tươi, bây giờ thiếu nhiều thứ quý hiếm như vậy thì cũng đáng năm lần sạc."
Bà nội Vương vui vẻ đỡ lan can đi xuống lầu, Kiều Thanh Thanh vừa vào nhà đóng cửa lại liền nghe thấy bà lớn tiếng nói: " Đổi được rồi. Đêm nay đi ngủ sớm một chút đêm mai là có đèn pin rồi."

Chương 83: Vô Đề
Trong phòng khách và phòng bếp trong nhà chỉ có hai ngọn đèn được bật, Kiều Tụng Chi đang gấp quần áo, thấy con gái bước vào bà ấy lập tức mỉm cười, cô nhìn xung quanh, thấy bố mẹ chồng đang ở trên lầu và Thiệu Thịnh Phi đang ngủ trưa bên cạnh, Kiều Tụng Chi thấp giọng nói: "Chiêu này của con thật cao tay, bà ấy thực sự gieo giá trồng khoai, cái này gọi là cho người con cá không bằng chỉ người cách câu".
"Mẹ à, con cũng không giỏi như vậy đâu." Kiều Thanh Thanh cười khổ.
Kiều Tụng Chi xoa đầu con gái với ánh mắt dịu dàng.
Túi giá đỗ này được chiên vào ngày hôm sau, món phụ là hẹ trồng trên ban công nhà họ, nó có vị giòn, mềm và rất tươi.
Thực ra có rất nhiều thứ được trồng ở nhà nhưng vì trong nhà kho chứa cũng nhiều nên Kiều Thanh Thanh không muốn tốn nhiều thời gian cho việc tự trồng, cô chỉ trồng một ít hành tăm với mầm tỏi và chỉ tuốt một ít để dùng khi nấu ăn.
Bố mẹ Thiệu cũng nghĩ rằng đó là một ý kiến hay: "Chúng ta cũng có thể tự làm giá đỗ, ở nhà mình có còn đậu xanh không?"
Trong nhà có tất cả mọi thứ.
Kiều Thanh Thanh lấy đậu xanh và khoai tây ra, suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một ít hạt giống rau, quả nhiên, ba mẹ Thiệu đều rất ngạc nhiên.
"Ồ, Sao con có nhiều thứ ở nhà vậy, Thanh Thanh? Con là con mèo xanh ư?"
Thiệu Thịnh Phi hét to: "Doraemon!"
Mẹ Thiệu cười đến khóe mắt đều nhăn lại: "Đúng vậy, Phi Phi thật thông minh, đó là Doraemon."
Kể từ ngày đó trở đi, ba Thiệu cuối cùng cũng tìm được sự nghiệp của chính mình, đó là trồng rau, trước kia không có đủ không gian, bây giờ có rất nhiều chỗ để dùng.
Kiều Thanh Thanh biết rằng cô, chồng cô và mẹ cô đều biết trong nhà không thiếu đồ dùng, nhưng chỉ có bố mẹ chồng cô là không biết vậy nên sự thắc mắc giữa hai người họ ngày càng lớn.
"Con nói với con rể rồi để Thịnh An nói với ông bà thông gia kẻo làm bọn họ sợ hãi." Kiều Tụng Chi nói với Kiều Thanh Thanh: "Chúng ta đều là người một nhà, lúc này giấu giếm cũng không hay." Bà ấy là một người mẹ thông minh và hết lòng nghĩ đến con gái mình. Trải qua hai tháng ở bên nhau, bà ấy chắc chắn rằng Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi là điểm yếu của hai người đó, cũng giống như vị trí của Thanh Thanh trong lòng bà ấy. Chỉ cần là vì con mình, hai vợ chồng bên đó nhất định sẽ giữ bí mật này và càng thêm coi trọng Thanh Thanh.
"Con đã nói với Thịnh An rồi, anh ấy nói sẽ tìm thời gian nói chuyện, mẹ cứ để Thịnh An sắp xếp."
Ngoài đồ dùng sinh tồn, Kiều Thanh Thanh còn mua một lượng lớn sách điện tử, trong đó nhiều nhất là sách tham khảo, sách nông nghiệp và sách y học. Nhìn thấy sự nhiệt tình của ba Thiệu, cô lấy ipad ra dạy ông cách sử dụng, ba Thiệu không thể học cách sử dụng, thậm chí ông không dám chạm ngón tay của mình vào màn hình ipad, kết quả là Thiệu Thịnh Phi - người đang xem ở bên cạnh đã học được và trở thành trợ lý nhỏ của ba Thiệu trong việc đọc sách nông nghiệp, ngoài việc câu cá, công việc hàng ngày của hắn là tưới hẹ, phụ bếp hay thêm một cuốn sách mới cho ba Thiệu.
Chẳng mấy chốc gia đình đã có giá đỗ tươi tốt, các loại rau trồng khác cũng lần lượt mọc lên nhưng Kiều Thanh Thanh vẫn chấp nhận thỏa thuận từ gia đình bà Vương, Trần Bính Cương và những người khác cần tính phí cũng trao đổi bằng cành cây hoặc các vật liệu khác.
Con người rất dễ thích nghi.
Cho đến hôm nay, máy bay cứu hộ không xuất hiện theo thường lệ, bầu không khí trong tòa nhà bỗng trở nên căng thẳng.
"Xem ra hôm nay máy bay không tới, thật là kỳ quái."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao máy bay không đến để chuyển đồ khi trời đã tạnh mưa?"
Vốn dĩ, cứ cách ngày là có thể nhìn thấy vô số máy bay cứu hộ ở khu vực này, chúng sẽ bay qua các tòa nhà và thả các thùng hàng tiếp tế, mang đến hy vọng cho mọi người.

Chương 84: Vô Đề
Đuổi theo tiếng cánh quạt trong mưa đã trở thành niềm vui lớn nhất đối với trẻ em, trẻ em thậm chí có thể phát hiện sự xuất hiện của máy bay nhanh hơn người lớn.
Nhưng vào ngày này, bầu trời yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim dang rộng đôi cánh và ríu rít.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thật sự không có động tĩnh gì, bình thường lúc này sẽ thấy máy bay bay đến phía trước tòa nhà mà."
Ba ngày sau, chiếc máy bay vẫn chưa tới.
Tại tiểu khu Kim Nguyên, cư dân ở tầng bảy và tầng tám tập trung quanh mái nhà. Sân thượng nhà Kiều Thanh Thanh bị bao vây, mọi người tập trung tại nhà của Trịnh Thiết Huy, ngẩng đầu lên trời chờ tin tức mới.
Không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy trước tiên chúng ta chia ra kiểm kê vật tư cũ, có lẽ không thể chia đủ cho từng người, ta hãy cắt chúng ra đi." Bà Vương đề nghị.
Thiệu Thịnh An về nhà khiêng những chiếc hộp rồi cùng chia tất cả đồ dùng ở nhà của Trịnh Thiết Huy, mỗi người ra về với phần của mình, ai nấy đều cảm thấy rất nặng nề.
Một người nào đó từ tòa nhà bên cạnh hét lên: "Lần trước tôi ra ngoài, tôi nghe nói rằng vật tư được chuyển đến từ tòa nhà Phúc Nhuận, máy bay đã đậu trên nóc nhà Phúc Nhuận. Có ai muốn cùng nhau đến đó tìm không?"
Trong lòng Trịnh Thiết Huy rất kích động nhưng Kiều Thanh Thanh không muốn đi, cô biết trước kết quả, buổi chiều nay thuyền vận chuyển vật tư sẽ đến, không cần lãng phí sức lực của thuyền xung kích.
Trịnh Thiết Huy và con trai ra ngoài, ai cũng mong họ mang đến tin vui.
"Đừng sợ, rau trong nhà sắp được thu hoạch rồi." Cha Thiệu nói xong liền lên lầu chăm sóc những loại rau kia.
Kiều Thanh Thanh liếc nhìn Thiệu Thịnh An, anh nhìn cô mỉm cười.
Hai giờ sau, Trịnh Thiết Huy và con trai trở lại.
"Hôm nay có một chiếc thuyền đưa đồ tiếp tế, tôi đã hỏi qua, về sau ba ngày một lần đưa đồ tiếp tế, chiếc thuyền đó cũng không tệ, trên đó có rất nhiều đồ vật. Họ nói đáng lẽ nên dùng thuyền thay trực thăng sớm hơn." Hai má của Trịnh Thiết Huy đỏ bừng vì phấn khích.
"Có thật hay không? Chuyện này thật tuyệt. Như vậy sẽ không phải ăn bánh quy nén nữa rồi. Con không muốn ăn những thứ đó thêm lần nào nữa!" Con gái của Trịnh Thiết Huy, Trịnh Lương Dĩnh rất hào hứng hỏi đi hỏi lại.
Trịnh Thiết Huy cam đoan rằng tin tức là sự thật: "Tôi thậm chí còn chụp ảnh lại, có rất nhiều thuyền và họ sẽ đến khu vực của chúng ta muộn nhất vào buổi chiều."
Những bức ảnh được chuyền tay nhau, ai nấy đều vui mừng và háo hức mong đợi sự xuất hiện của thuyền cứu hộ.
Trời bắt đầu tối vào khoảng 5 giờ chiều.
Sự kiên nhẫn của nhiều người đang chờ đợi đang dần biến mất, những người không có thức ăn chỉ dựa vào hàng cứu trợ thậm chí còn lo lắng hơn.
Cả nhà Kiều Thanh Thanh đều ở trên sân thượng, yên lặng chờ đợi thuyền đến.
"Thuyền tới rồi." Thiệu Thịnh Phi đứng lên, chỉ vào phương xa.
Cùng lúc đó, chú Trịnh ở bên cạnh cũng kêu lên: "Hàng cứu hộ từ tàu đã đến".
Một chiếc thuyền từ khúc ngoặt nào đó xoay người lại, hơn chục chiếc thuyền xung kích xuyên qua mặt nước, cùng nó đi trái phải, tiếng tù và vang khắp mặt nước.
"Thông báo cho mọi người biết, trường tiểu học Kim Nguyên là điểm phát vật tư tạm thời, vật liệu cứu trợ được lấy theo chứng minh thư hoặc sổ hộ khẩu, mọi người đến lấy kịp thời."
"Xin nhắc lại rằng trường tiểu học Kim Nguyên là một điểm phát vật tư tạm thời!"
Người dân nghe xong vui mừng khôn xiết, thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lớn: "Không có đồ nghề thì mang về nhà như thế nào?"
"Đúng rồi, không thể mang về sao?"
Người nào đó trên một chiếc thuyền đã bóp còi, lớn tiếng đáp lại: "Nếu ai không có dụng cụ để ra ngoài, hãy treo một tấm vải bên ngoài cửa sổ. Chúng tôi sẽ giao hàng, nhưng mọi người sẽ phải đợi."
"Chúng ta đi trường tiểu học Kim Nguyên lấy vật tư, tiện thể dọc đường đón Vương Giai Nhạc và chú Trần." Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, cười nói: "Hôm nay dùng hai thuyền xung kích đi."

Chương 85: Vô Đề
"Anh cũng muốn đi, đi được không em dâu?"
"Phi Phi, chúng ta đừng đi, em và em dâu còn có chuyện quan trọng phải làm." Mẹ Thiệu vội vàng dỗ dành.
"Hôm khác em đưa anh đi được không? Hôm nay là lần đầu tiên tiếp tế thuyền đến, sợ rằng sẽ gây náo loạn." Thiệu Thịnh An kéo Kiều Thanh Thanh tay: "Đi thôi, chúng ta đi lấy đồ dùng."
Kiều Tụng Chi xuống lầu trước: "Mẹ đi lấy chứng minh thư."
Mẹ Thiệu cũng trả lời "Vậy mẹ đi lấy sổ hộ khẩu".
Trường tiểu học Kim Nguyên chỉ cách ba con phố, cách tiểu khu Kim Nguyên khoảng hai km theo đường thẳng.
Hai người thả hai thuyền xung kích xuống nước, gia đình bà Vương và gia đình Trần Bính Cương đang đứng nhìn từ ban công.
"Bà Vương, hãy để anh Vương đi cùng chúng ta đi, còn chú Trần, hãy cử người đại diện nhà chú đi cùng."
Kiều Thanh Thanh vừa nói xong, các gia đình ở tầng bảy đều mỉm cười liên tục cảm ơn cô.
Thuyền xung kích vững vàng tiến về phía trước, trên đường đi Kiều Thanh Thanh nhìn thấy rất nhiều người dân vùng lân cận, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều người dân ra ngoài sau trận lụt như vậy, mỗi gia đình sử dụng nhiều nhất là xuồng, tiếp theo là thuyền xung kích với các công cụ đơn giản khác nhau chẳng hạn như xô, chậu hoặc thuyền chăn. Mọi người đều dùng cách riêng của mình, gắng sức để tới gần trường tiểu học Kim Nguyên một cách nhanh nhất.
"Ôi cha mẹ đỡ đầu của chú đã già rồi, chú không dám để họ ra ngoài vì vậy chú đã lấy sổ hộ khẩu của họ, cháu nghĩ có thể lấy thay cho họ không?" Trần Bính Cương có chút thắc mắc nên hỏi Kiều Thanh Thanh, xin lời khuyên của bọn họ: "Nếu không thể đại diện cho gia đình, có thể cho chú mượn thuyền xung kích, chú đưa bọn họ tới phát đồ, chú sẽ trao đổi với cháu bằng vật tư."
Thiệu Thịnh An nói: "Nếu chú không thể thay mặt nhận đồ, chúng cháu sẽ đưa người đến nhà cháu phát đồ sau đó chúng cháu mới có thể cho chú mượn được."
"Được rồi, cứ như vậy đi. Chú cảm ơn rất nhiều."
Khi đến trường tiểu học Kim Nguyên, họ nhìn thấy Trịnh Thiết Huy và con trai trở về nhà với nụ cười trên môi.
"Có rau tươi và trái cây, nhanh lên lấy đi." Trịnh Thiết Huy vẫy vẫy tay.
Trần Bính Cương và Vương Gia Nhạc càng mong đợi điều đó hơn cả. Trường tiểu học Kim Nguyên bị ngập đến nỗi chỉ còn lại một mảng nước, những chiếc thuyền cỡ trung đến sớm hơn đã lót ván để tạo điều kiện cho mọi người lên xuống. Những thùng lớn, thùng lớn vật liệu chất đống trên boong tàu, màu xanh ngọc bích lộ ra ở lối đi, khiến người ta dù nhìn từ xa cũng cảm nhận được sự xanh tươi.
"Đó chính là rau xanh!"
"Kìa! Ở đằng kia có phải là một quả táo không? Tôi trông thấy màu đỏ."
"Chúa ơi, hàng cứu trợ cuối cùng cũng tăng lên. Hơn một tháng rồi tôi không thấy màu xanh của lá rau là như thế nào."
Kiều Thanh Thanh cùng những người khác đậu thuyền xung kích lên bờ, đi theo người hướng dẫn để nộp tài liệu và lấy một "sổ tiếp tế", nhân viên viết tên của họ lên sổ vật tư, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đã giúp đỡ người thân của họ thu thập đồ.
Vương Gia Nhạc đã kinh doanh trong một thời gian dài, gia đình anh ấy hiện có 18 người bao gồm các thành viên trong gia đình lẫn họ hàng.
"Qua đó lấy đi, đừng làm ồn. Hãy tuân thủ các quy định."
Đám đông kích động không dám ồn ào vì bất cứ lý do nào nữa, các sĩ quan cảnh sát vũ trang cùng binh lính trên tàu đều mang theo súng, họng súng sẫm màu dùng để răn đe.
Một người có thể nhận được ba cân gạo, ba quả táo, sáu chai nước, một túi ba cân rau và một miếng thịt lợn. Tất cả đồ dùng cho một người đều được đựng trong xô nhựa, nhân viên nói rằng lần sau họ đến sẽ mang theo xô, chiếc xô này sẽ là thiết bị tiếp nhận đồ dùng trong tương lai.
Sáu chiếc thùng vẫn chiếm rất nhiều diện tích lại thêm vật liệu của gia đình Trần Bính Cương và Vương Gia Nhạc nên bọn họ phải quay đi quay lại rất nhiều lần mới có thể vận chuyển được.

Chương 86: Vô Đề
Vào ban đêm, trường tiểu học Kim Nguyên vẫn sáng rực ánh đèn, ánh đèn pha phản chiếu trên mặt nước sáng đến mức có thể nhìn thấy từ rất xa.
Gia đình Kiều Thanh Thanh ăn rau từ đồ cứu hộ cho bữa tối, sau bữa ăn, mẹ Thiệu cắt táo rồi rắc bột mận lên.
Kiều Tụng Chi ăn một miếng đã hết lời khen ngợi, mẹ Thiệu thấy vậy vui vẻ nói: "Quê chúng tôi đều ăn trái cây như thế này. Dưa hấu và ổi được rắc bột mận, hương vị vừa chua vừa ngọt."
"Bên kia đèn vẫn sáng, thuyền xung kích vẫn đang vận chuyển đồ tiếp tế. Ôi, nó chạy nhanh quá, giống như một chiếc xe đua vậy." Ba Thiệu không ăn táo, ông ngồi trên ban công ngắm nhìn cảnh vật, Thiệu Thịnh Phi cũng ngồi cạnh ông.
"Ông ấy là một chuyên gia có nhiều kinh nghiệm, ông ấy lái thuyền rất tốt. "Mẹ Thiệu nói một cách chắc nịch: "Thanh Thanh và Thịnh An của chúng ta cũng rất giỏi trong việc lái thuyền xung kích. Tôi đã nhìn thấy con trai của nhà Trịnh bên cạnh không hề biết lái, người lái thuyền là ông Trịnh."
Bố Thiệu mỉm cười tán thành: "Đúng vậy, Thanh Thanh và Thịnh An đều rất giỏi, trong số những người đồng trang lứa còn ai có thể tốt hơn chúng? Khi chúng kết hôn chúng tôi đã mở tiệc rượu ở quê nhà. Mọi người trong làng đều ghen tị với chúng tôi, nói rằng Thịnh An kết hôn, tôi có được một cô con dâu rất xinh đẹp, vài năm nay đêm đêm tôi còn thỉnh thoảng nằm mơ thấy ngày cưới của chúng nó. Thật tuyệt vời biết bao."
Nói đến đây, mẹ Thiệu đau lòng nói: "Album ảnh cưới của hai đứa nó tôi không kịp mang theo. Sớm biết như này tôi đã mang đi rồi."
Kiều Tụng Chi đứng lên: "Ở trong phòng tôi có một quyển, để tôi mang ra cho mọi người cùng xem."
Một số người lớn tuổi cùng với Thiệu Thịnh Phi bắt đầu vây quanh để xem ảnh cưới của vợ chồng Kiều Thanh Thanh.
Kiều Thanh Thanh liếc nhìn vài cái, ánh mắt cô có chút mê mang.
Lâu quá, đó thật sự đã trôi qua quá lâu trong ký ức của cô.
Trong ảnh cưới, cô nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt rạng ngời hạnh phúc, ánh mắt này đối với cô có chút xa lạ.
"Chúng ta ra sân thượng ngồi đi." Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.
Hai người ngồi cùng nhau, nhìn về phía trường tiểu học Kim Nguyên, nơi đây ánh đèn sáng trưng.
"Đây là cái gì?" Anh nhìn thấy Kiều Thanh Thanh nghịch cái gì đó liền hỏi.
"Đây là đồ chơi anh hai đưa cho em." Kiều Thanh Thanh cười cười xòe bàn tay ra: "Đó là một con chó con xếp hình khối. Anh hai tự mình lắp ráp rồi đưa cho em."
"Thanh Thanh, cảm ơn." Thiệu Thịnh An nhìn vào mắt cô: "Thật sự cảm ơn em."
Kiều Thanh Thanh sửng sốt một chút: "Tự nhiên sao lại nói lời này, anh bị làm sao vậy?"
Thiệu Thịnh An ôm lấy cô, không giải thích thêm bất cứ lời nào.
Sự rộng lượng và lòng tốt của vợ đối với anh trai của anh không thể cảm ơn bằng một vài lời được. Anh trai của anh là một người ngốc, nhưng anh ấy đã bảo vệ anh từ khi còn nhỏ, khi ai đó đánh anh, anh trai sẽ ôm lấy anh, để những nắm đấm hay viên đá nhỏ rơi xuống lưng anh ấy mà không làm tổn thương em trai mình. Khi anh lớn lên và hiểu chuyện hơn, anh biết vung gậy đánh trả, sau khi đánh thắng, anh quay đầu lại liền thấy anh trai đang cười toe toét vui vẻ với mình, hét lên: "Em trai thật tuyệt vời!"
Đúng vậy, anh trai của anh không phải người bình thường, người khác cũng không có trách nhiệm giúp đỡ, thân là em trai, Thiệu Thịnh An chỉ có thể tận lực bảo vệ anh. Sau khi kiếm được tiền, anh đăng ký cho anh trai mình vào một trường giáo dục đặc biệt, nhưng Thiệu Thịnh Phi quá dựa dẫm vào gia đình nên đã không ăn uống mấy ngày và khóc không ngừng. Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Thiệu Thịnh Phi về nhà sống trong ký túc xá của nhà máy với bố mẹ.

Chương 87: Vô Đề
Khi còn học đại học, anh đi làm thêm, số tiền đầu tiên anh ấy tiết kiệm được sau khi tốt nghiệp là để xây lại căn nhà cho gia đình, vốn định cố gắng phấn đấu thêm vài năm rồi mới kết hôn, không ngờ Thanh Thanh đã đề nghị kết hôn trước sau đó cùng nhau làm việc chăm chỉ.
Trong mắt người ngoài, anh - Thiệu Thịnh An, không xứng với một người vợ có gia thế ở Hoa Thành như Thanh Thanh. Khi anh còn học đại học, các bạn nam theo đuổi Thanh Thanh đã chế nhạo anh, nói rằng ngoài vẻ bề ngoài và chút điểm số anh chẳng có vốn liếng gì. Rằng, amh không xứng với Thanh Thanh.
Mặc dù Thiệu Thịnh An không để tâm tới những lời nói ấy nhưng trên thực tế, anh biết rằng mình thật sự không đủ tốt với Thanh Thanh.
Gánh nặng gia đình chính là khuyết điểm lớn nhất của anh, khi anh còn nhỏ, bố mẹ luôn dặn anh phải chăm chỉ học hành để sau này cưới được người vợ có triển vọng. Khi đó anh còn không hiểu, dù sao đối với anh mới bảy tám tuổi mà nói chuyện kết hôn thì quá là xa vời. Anh không sợ hãi mà còn liều lĩnh theo đuổi Kiều Thanh Thanh, sau đó hai người họ chính thức quen nhau ở trung học. Vào năm thứ ba trung học của họ chính là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thiệu Thịnh An đã hiểu ra một số vấn đề thực tế.
Nhưng những thứ đó không thể ngăn cản anh, nó chỉ là động lực thúc đẩy anh làm việc chăm chỉ hơn. Anh yêu cô, và anh sẽ nỗ lực để vượt qua mọi khó khăn.
Cuối cùng anh cũng trúng tuyển vào một trường đại học như nguyện vọng, trong thời gian học đại học anh đi làm thêm và được học bổng toàn phần, sau khi tốt nghiệp anh vào một công ty lớn làm việc. Từng bước một, anh thay đổi cuộc sống và sống hạnh phúc với người yêu của mình.
"Anh cảm ơn em vì đã làm vợ anh."
Trong cái ôm không lời nhưng ấm áp, Thiệu Thịnh An cuối cùng chỉ nói một câu này cùng một lời hứa: "Thanh Thanh đừng sợ, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ chết cùng em."
Kiều Thanh Thanh vừa kinh ngạc vừa cảm động, cười đánh anh một cái: "Chúng ta đều phải sống thật tốt, mặc kệ nói cái gì cũng không thể chết." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Em cũng rất cảm ơn anh đã nguyện ý làm chồng của em."
Thiệu Thịnh An quay đầu lại, một lúc lâu sau mới xoay người ôm lấy mặt cô, hôn lên môi cô, hai người mũi chạm mũi, trong mắt đối phương đều nhìn ra tình yêu.
Kiều Thanh Thanh chớp chớp mắt, làm bộ như không nhìn thấy nước trong mắt anh, cười đáp lại anh một cái, ôm anh, vùi đầu vào cổ đối phương ôn nhu nói: "Hiện tại em rất vui."
"Anh cũng thế!"
Đột nhiên một tiếng hét vang lên.
Kiều Thanh Thanh gần như nhảy dựng lên, cô vô thức lấy một con dao làm bếp từ trong không gian.
"Không sao, không có việc gì, hình như tiếng của anh trai." Thiệu Thịnh An an ủi cô: "Chúng ta xuống lầu xem một chút đi."
Dưới lầu, Thiệu Thịnh Phi đã bị ba Thiệu ôm thật chặt: "Đừng sợ, đừng sợ, Phi Phi, đừng sợ, là thủy tinh vỡ mà thôi, đừng sợ, đừng sợ."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Kiều Tụng Chi đứng trên ban công, quay đầu lại nói: "Kính cửa bên cạnh bị vỡ, âm thanh rất lớn khiến Phi Phi sợ hãi. Âm thanh lớn lắm, giống như có thứ gì đó đập vỡ kính, các con nhìn chiếc thuyền xung kích đó đi. Nó rất kỳ quái, vừa rồi mẹ còn ở dưới lầu nhưng trong nháy mắt liền chạy vọt đi."
Lúc Kiều Thanh Thanh đi tới chỉ còn thấy đuôi chiếc thuyền xung kích ấy.
"Anh đi ra ngoài xem một chút." Thiệu Thịnh An mở cửa, Kiều Thanh Thanh đi mở cửa giúp, trong nhà có hệ thống chống trộm, muốn mở cửa rất phiền phức.
Nhà Trịnh bên cạnh đã loạn rồi.
Gia đình họ ăn xong sớm, đi ngủ sớm để tiết kiệm nến, không ai ngờ rằng một sự thay đổi lớn như vậy lại xảy ra đột ngột.
Tiếng thủy tinh vỡ lớn đánh thức tất cả mọi người ngoại trừ Trịnh Lương Đống, Trịnh Thiết Huy sợ hãi bật dậy khỏi giường, nhảy nhanh đến mức cảm thấy đầu đau nhói.

Chương 88: Vô Đề
Đầu tiên bà Trịnh giật mình vì tiếng nổ, sau đó giật mình vì tiếng thở hổn hển của Trịnh Thiết Huy, sau khi Trịnh Lương Dĩnh bật đèn pin khẩn cấp đi vào, bà Trịnh đã tìm thấy thuốc của Trịnh Thiết Huy đưa cho ông ta uống.
"Có chuyện gì vậy?" Trịnh Thiết Huy thở hổn hển hỏi.
"Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trên ban công ở nhà bị vỡ, con có cảm giác như ai đó đã dùng thứ gì đó đập vào nó."
"Lúc đó mẹ đã nói rằng kính cường lực sẽ được lắp ở tầng tám, chắc hẳn ai cũng nghe nói rằng hôm nay nếu không cần thiết thì không được nhìn hay sao!" Lời phàn nàn của bà Trịnh bị cắt ngang bởi động tác ra khỏi giường của Trịnh Thiết Huy.
"Sao anh lại đi, không thấy chóng mặt hay sao? Để mai em lau cho!"
Trịnh Thiết Huy giật lấy chiếc đèn pin từ tay con gái, quả nhiên phòng khách bừa bộn, bảo mẫu đang dùng chổi quét dọn.
"Đây là cái gì?" Trịnh Thiết Huy tìm thấy một ghi chú từ mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, sau khi đọc ngay lập tức nhìn con trai Trịnh Lương Đống.
Trịnh Lương Đống tự hỏi: "Cái gì là cái gì?"
"Con tự xem đi." Trịnh Thiết Huy ném mảnh giấy cho con trai mình.
"Anh làm gì vậy? Nếu anh có chuyện thì từ từ nói, cũng không phải là Lương Đống làm vỡ kính. Sao anh lại giận dữ với con như vậy?"
Trịnh Lương Đống cầm tờ giấy lên, sau khi đọc xong thì sắc mặt anh thay đổi, tờ giấy viết: "Chết tiệt, thử dùng con trỏ laser soi vào tao một lần nữa xem!"
Anh ta tức giận muốn nói điều gì đó nhưng chưa kịp đã nhận ngay cái tát của Trịnh Thiết Huy. Trong tích tắc, Trịnh Lương Đống đã bị đánh ngã sang một bên.
"Tao đã nói rồi, không được gây sự, không được gây sự, hiện tại thế giới đã thay đổi, nếu gây sự chính là tìm chết, không bằng mày bỏ qua lời tao nói, có thời gian thì đi ngủ. Buổi tối không có việc gì làm hay sao, sao mày dám dùng bút laser chỉ trỏ vào người khác chứ! Được rồi, giờ thì hay rồi, hiện tại đã xảy ra vấn đề lớn, cửa sổ nhà ta vì một chút bất đồng liền bị đập nát, hiện tại tiền còn có thể dùng sao, còn không hả? Bây giờ còn mới mở cửa hàng, làm sao có thể để lỗ lớn như vậy chứ!"
Ngoài cửa, Thiệu Thịnh An đang nghe động tĩnh trong nhà Trịnh thì bắt gặp ánh mắt của Kiều Thanh Thanh, anh quay người trở về nhà, không hỏi thêm câu nào.
"Là tai họa do con trai nhà hàng xóm gây nên, nhà chúng ta không sao."
Nghe Thiệu Thịnh An nói vậy, ba Thiệu, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi cuối cùng cũng yên tâm.
"Con trai nhà họ xem chừng cũng mười mấy hai mươi rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ."
"Vẫn là Phi Phi của chúng ta ngoan ngoãn."
Thiệu Thịnh Phi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Con là ngoan nhất."
Kiều Tụng Chi lắc đầu: "Lúc này rồi mà vẫn còn chiều con, thế này thì còn rước không ít họa cho mà xem."
"Ừ thì đấy, nhưng mà đó là chuyện của nhà người ta, chúng ta cũng có quản được đâu. Phi Phi chắc là sợ lắm phải không, đừng sợ nữa nhé, không sao rồi, đi, chúng ta lên lầu đi ngủ thôi."
Lúc nằm trên giường, Thiệu Thịnh An nhỏ giọng hỏi lần trước cũng có chuyện như vậy xảy ra sao? Tại sao lúc ở cửa nhà 802 vẻ mặt Thanh Thanh lại có vẻ như biết rõ mọi chuyện.
"Có, có điều chuyện xảy ra vào thời kỳ nhiệt độ giảm mạnh, lúc đó nó lấy bút laser chiếu vào người qua đường, bị người ta dùng đá đập vỡ cửa sổ, ban công nhà họ nối với phòng khách, được quây kín thành một cái cửa sổ sát đất lớn, đập một cái là vỡ tan tành, không ngăn được hơi lạnh nữa. Lần này xảy ra sớm cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể sửa chữa trước, tránh cho người chết cóng như kiếp trước."
Kiều Thanh Thanh cũng thấp giọng nói: "Bảo mẫu nhà bọn họ chết cũng là vì lạnh quá đấy, vợ chồng Trịnh Thiết Huy một phòng, con trai con gái mỗi người một phòng, con gái ở gác mái, bảo mẫu thì ở trong phòng khách."

Chương 89: Vô Đề
"Đã hạ nhiệt thành như vậy mà còn để cho bảo mẫu ở trong phòng khách." Thiệu Thịnh An không thể tưởng tượng nổi. "Phải đến khi bà ấy mất rồi chúng ta mới biết chuyện, nhà họ giấu tin bảo mẫu chết, vẫn dùng danh ngạch của bà ấy để nhận đồ cứu trợ, đến khi nóng lên lớp băng tan ra mới khiến người ta ngửi thấy mùi, nhưng khi đó em cũng rời khỏi nơi này rồi, không biết sau này họ đã xử lý như thế nào, khi đó tình hình trật tự đã loạn lắm rồi, chắc cũng không có ai truy cứu."
Thiệu Thịnh An nghe mà sởn gai ốc, sống trong thời bình hơn hai mươi năm, mỗi lần nghe vợ kể chuyện "Tận thế", anh luôn cảm thấy như đang nghe chuyện trên trời. Nhưng nếu đặt trong tình huống tận thế thì có vẻ như chuyện gì cũng không kỳ lạ nữa.
Ngày hôm sau, người nhà họ Vương dưới lầu đi lên hỏi thăm. Đêm qua tiếng động kia thật sự dọa chết người, mấy người bà nội Vương tuổi tác đã cao, ai nấy đều sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
"Không có gì, chỉ là có người ven đường ném đồ làm hỏng cửa sổ sát đất nhà tôi thôi, quỷ tha ma bắt, bây giờ biết đi đâu tìm người đến thay cửa kính đây." Trịnh Thiết Huy vừa khóc lóc kể lể vừa mắng chửi tổ tông mười tám đời người nửa đêm nửa hôm ném đá kia một trận, thế nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện con mình trêu chọc người ta trước.
Vương Gia Nhạc bán tín bán nghi nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi xuống lầu anh ấy liếc mắt nhìn quanh, sau đó đi gõ cửa nhà 702. Nhà 702 ở ngay dưới nhà 802, chắc chắn biết điều gì đó.
Nhà 702 quả nhiên nghe rõ nguyên nhân sự tình, dù sao mới đầu Trịnh Thiết Huy không khống chế được lửa giận đánh con trai, bà Trịnh thì thét chói tai khuyên can, máu dồn lên não cái gì cũng nói ra cả.
"Trịnh Thiết Huy còn muốn giấu diếm chuyện này, lúc mẹ đi dạo dưới lầu dì Vương cũng kể cho mẹ nghe rồi, bà ấy hỏi thăm được từ nhà họ Trần ở sát vách đấy, aiz, sau này Trịnh Thiết Huy phải dạy dỗ con trai cho cẩn thận chứ không ngày sau còn rước thêm phiền phức dài dài." Kiều Tụng Chi nói với Kiều Thanh Thanh: "Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã khiến người ta phiền lòng, khi đó nhà họ Trịnh còn chưa chuyển đến biệt thự, đứa nhỏ kia ngày nào cũng ở trên ban công ném đồ xuống, thường xuyên ném trúng người ta, người bị ném trúng đến tìm Trịnh Thiết Huy mấy lần đều không có tác dụng, nhà bọn họ chiều con quen rồi. Sau này hai đứa có con không được chiều nó như vậy đâu nghe chưa. Bây giờ cũng không phải là cơ hội tốt để mang thai, Thanh Thanh, nếu con muốn sinh con thì trước tiên phải đem đồ trong không gian dọn ra, chuẩn bị sẵn sàng cái đã."
Kiều Thanh Thanh há miệng, do dự một hồi cuối cùng vẫn nói ra.
Kiều Tụng Chi hết sức bàng hoàng
"Con, con cứ thế, thắt ống thật à?" Giọng bà ấy hoảng hốt.
"Vâng."
Kiều Tụng Chi xoa trán, Kiều Thanh Thanh đỡ lấy bà.
"Không sao đâu, mẹ không sao, mẹ hiểu mà, là không gian đúng không, con sợ có con thì không gian sẽ chuyển sang đứa bé." Kiều Tụng Chi qua cơn bàng hoàng thì cũng đã hiểu ra, bà ấy có thể hiểu cách làm của con gái và con rể, dù sao bà ấy cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là bà ấy không nghĩ tới con gái đã chuẩn bị xong xuôi, trực tiếp làm phẫu thuật thắt ống.
"Mẹ, con có thể sống lại cũng là nhờ có không gian giúp đỡ." Kiều Thanh Thanh vừa nói sự tình, mắt Kiều Tụng Chi đã rơm rớm lệ.
"Không có thì không có, mấy thế hệ chúng ta có thể có được nó đã là may mắn lắm rồi."
Bà ấy đau lòng lo lắng nhìn con gái, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Con cũng không nói với mẹ một tiếng, còn cả Thịnh An nữa, hai đứa là vợ chồng mà, việc này con không thể tự mình làm chủ được."
"Mẹ, không phải con, người làm phẫu thuật là Thịnh An." Kiều Thanh Thanh cắn môi: "Anh ấy ủng hộ con."

Chương 90: Vô Đề
Kiều Tụng Chi vẻ mặt phức tạp, đôi môi run run, cuối cùng hai mắt đỏ hoe nói: "Thịnh An là một đứa trẻ ngoan."
Đợi cảm xúc ổn định trở lại, bà ấy lại hỏi: "Con có định nói với ba mẹ chồng con không?"
"Con thì muốn nói, cứ nói là con không muốn sinh thôi, nhưng Thịnh An không đồng ý, anh ấy bảo không cần nói với ba mẹ chồng, chờ sau này thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này hoàn cảnh bất lợi, không có con cũng không làm sao, sẽ không ai nói gì cả."
"Thịnh An đã lo liệu cho con chu toàn, nhưng chúng ta không thể qua loa được. Con gọi Thịnh An đến đây, mẹ bàn bạc với nó chuyện không gian."
Thiệu Thịnh An rất bình tĩnh: "Mẹ, ba mẹ con chưa chắc đã có thể dễ dàng chấp nhận cái gọi là không gian này, chuyện này đối với họ mà nói thật sự quá hoang đường, là một sự tồn tại hoàn toàn không thể lý giải được. Con nghĩ để sau này từ từ tiết lộ, cứ bảo con có năng lực đặc biệt."
Thấy Kiều Tụng Chi lộ vẻ kinh ngạc, anh liền giải thích: "Mẹ, đây là để bảo vệ Thanh Thanh."
Anh không nói thẳng, nhưng cả Kiều Tụng Chi và Kiều Thanh Thanh đều hiểu ý anh là gì.
Cha mẹ sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ con cái của mình, nhưng Thiệu Thịnh An không thể đảm bảo ba mẹ mình sẽ có thể bảo vệ bí mật của con dâu. Cho dù chỉ là sơ suất một chút thôi cũng có thể để lộ ra chân tướng, mang đến nguy hiểm cho Kiều Thanh Thanh.
Mặt khác, anh cho rằng nên để mình gánh vác nguy hiểm thì hơn, anh không thể chấp nhận chuyện vợ mình rơi vào hiểm cảnh vì ba mẹ mình.
"Thịnh An! Ba mẹ con làm người thế nào mẹ đều đã thấy cả." Kiều Tụng Chi nhẹ giọng nói.
Thiệu Thịnh An cười nói: "Con hiểu, nhưng con hổ cũng có lúc chợp mắt, con nghĩ để con gánh cái danh này có lẽ ba mẹ con sẽ càng cảnh giác hơn vài phần."
Kiều Tụng Chi không còn gì để nói nữa.
Con rể suy nghĩ rất chu đáo, bà ấy còn có thể nói gì được nữa chứ.
Trên thực tế, là một người mẹ bà ấy còn cảm thấy đây là một ý hay. Lòng người vốn ích kỷ mà, nếu đổi lại là bà ấy, bà ấy có thể thề sẽ giữ bí mật cho con rể, nhưng nếu bí mật đó thuộc về con gái mình thì bà ấy nhất định sẽ càng để ý hơn, ai làm cha làm mẹ cũng đều có nỗi khổ tâm như nhau cả mà thôi.
"Sau này con sẽ nói với họ cái giá phải trả cho năng lực này là sinh sản, đứng trước sự sống còn, sinh con nối dõi cũng chẳng còn quan trọng nữa đâu."
"Thịnh An, mẹ rất cảm động trước sự yêu thương mà con dành cho Thanh Thanh, nhưng mẹ vẫn phải nhắc nhở con một câu, điều này đối với cha mẹ con mà nói thật sự không công bằng."
"Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng con cho rằng đây là biện pháp tốt nhất rồi. Theo con thấy, sống được mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là thứ yếu mà thôi."
Kiều Thanh Thanh vẫn luôn im lặng nhìn Thiệu Thịnh An.
Đợi đến buổi đêm sau khi hai vợ chồng trở về phòng cô mới thì thầm: "Em cũng lờ mờ đoán được suy nghĩ của anh rồi, nhưng em không ngờ anh sẽ làm vậy thật."
"Anh đã nói rồi mà, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Được rồi, nhắm mắt lại nào, hãy để cho đầu óc em ngừng suy nghĩ, nghỉ ngơi cho thật tốt, em cứ suy nghĩ nhiều quá đấy, có thấy mệt đầu không?" Anh xoa đầu Kiều Thanh Thanh như xoa đầu mấy con vật nhỏ. Rất thần kỳ, Kiều Thanh Thanh thật sự đã được thả lỏng, tất cả nỗi buồn đều bay xa. Cô tự do, buông thả để cho tâm trí của mình bay xa, cuối cùng chìm vào giấc mơ ấm áp.
Thiệu Thịnh An vẫn nhìn cô, mãi đến khi hô hấp của cô trở nên đều đặn mới ôm chặt cô từ từ nhắm mắt lại.
Sự xuất hiện của thuyền vật tư đã làm tâm trạng sốt ruột của mọi người giảm đi rất nhiều .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton