CHUONG 91 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91: Vô Đề
Nghe nói hiện tại các khu đều có thuyền vật tư neo đậu, những chiếc thuyền này đều được điều từ nơi khác đến, về sau sẽ phụ trách công tác cứu trợ thiên tai theo khu vực. Năm ngày sau, một chiếc thuyền cỡ lớn chạy đến, dỡ vật tư chất đầy lên thuyền vật tư rồi mới rời đi.
"Con thuyền lớn quá."
Xa xa, mấy người Kiều Thanh Thanh ở ban công nhà mình cũng có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc thuyền lớn kia, ba Thiệu lẩm bẩm: "Con thuyền kia chắc chắn tải trọng rất nặng, nếu nước đọng nông hơn một chút có khi chưa chắc nó đã vào được. Lạ thật đấy, lạ quá đi mất, ba sống nhiều năm như vậy, đây mới là lần đầu tiên trông thấy một chiếc thuyền lớn như thế lái vào thành phố đấy."
Trong ba ngày này, những người dân bị mắc kẹt trong nhà đều đã nhận được vật tư do lính cứu hỏa dùng thuyền xung kích đưa đến từng nhà, tình cảnh khó khăn của nhiều nhà ở vùng xa xôi cùng đường đã được giảm đi rất nhiều.
Một số gia đình có người bị bệnh cũng được sắp xếp đưa đến bệnh viện.
Mưa tạnh, thực sự là một chuyện vui lớn, tạnh mưa rồi rất nhiều chuyện đều có thể bắt đầu làm lại.
Thuyền vật tư mới tới ngoại trừ đồ ăn, còn phân phát cả xuồng, xuồng được phân chia theo từng khu, mỗi tòa nhà của tiểu khu Kim Nguyên đều được phân cho một chiếc, do quân đội chỉ định người trông coi, họ nói: "Phương tiện dưới nước đang rất khan hiếm, nếu xuồng vô cớ bị mất, hư hỏng, sẽ không được cấp phát lại". Lần này, tất cả đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc xuồng, ban đêm xuồng được đưa vào nhà cho những người khác trong tòa nhà trông coi.
"Hôm trước là nhà 701 trông coi rồi, hôm qua là nhà 702, hôm nay chính là nhà chúng ta." Ba Thiệu nói: "Lát nữa đến buổi đêm ba sẽ khiêng nó vào."
"Chờ một chút đi ạ, xuồng bị nhà 701 chèo đi rồi, vẫn chưa về đâu."
Chưa đến đêm nhà 701 đã đưa xuồng trở lại, hai bên bàn giao xong liền đưa xuồng vào nhà.
"Lúc chúng tôi trở về thì gặp xuồng của tòa nhà bên cạnh bị hỏng, cả tòa nhà đều đang cãi nhau, hình như còn xách cả dao ra nữa, làm người ta sợ chết khiếp." Vương Gia Nhạc trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Thảo nào tôi nghe thấy phía trước có tiếng gì rất lớn." Thiệu Thịnh An giật mình, hỏi bọn họ thêm vài câu xem ra ngoài có thuận lợi hay không.
Vương Gia Nhạc vui vẻ nói: "Cũng thuận lợi, lấy được một lô xô đem về đây rồi, xô trong nhà thật sự không đủ dùng luôn. Nhà anh có cần không, tôi có thể đổi với nhà anh."
"Không cần đâu, cảm ơn."
Mấy ngày sau, Trịnh Thiết Huy cũng không biết làm thế nào mà kiếm được hai bao xi măng, đào đất từ dưới đất lên, trộn lẫn với cành cây quần áo và các vật khác rồi bịt kín ban công lại. Mấy ngày nay luôn có thể nghe thấy tiếng bà Trịnh kêu ca, nói làm như vậy làm quá khó coi, không có tí phong cách nào cả.
Thiệu Thịnh Phi đang câu cá ở ngoài ban công, nghe thấy tiếng phát ra từ nhà bên cạnh còn hỏi: "Phong cách là cái gì vậy em trai?" Thiệu Thịnh An sờ đầu hắn: "Phong cách là một thứ mà người ta theo đuổi trong cuộc sống."
"Ồ." Thiệu Thịnh Phi có vẻ hiểu mà cũng có vẻ không hiểu, hỏi: "Vui không, có thể ăn được không?"
Thiệu Thịnh An cười nói "Anh thích câu cá sao?"
"Thích chứ, câu cá vui mà."
"Tuy bên ngoài có rất nhiều nước, anh không thể ra ngoài chơi nhưng vẫn có thể ở nhà câu cá, đây cũng là một loại thú vui khác trong cuộc sống. Em cảm thấy câu cá rất có phong cách đấy, anh cả thấy sao?"
Thiệu Thịnh Phi vẫn nghe không hiểu, nhưng em trai nói chuyện với hắn dịu dàng như vậy như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, liên tục gật đầu: "Em trai nói đúng."
không nhịn được cong mắt.
Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, sau đó việc phân phối vật tư cứu trợ ngày càng phong phú và đầy đủ.

Chương 92: Vô Đề
Mạng lưới thông tin liên lạc bị gián đoạn, thuyền vật tư trở thành "chính phủ lâm thời" theo đúng nghĩa đen. Thuyền vật tư nỗ lực duy trì trật tự xã hội, khuyến khích người dân khôi phục lại công việc sản xuất càng sớm càng tốt.
Kiều Thanh Thanh đến thăm Viên Hiểu Văn thêm lần nữa, sau khi biết cô ấy hết thảy vẫn ổn mới an tâm.
Lúc trở về, suốt dọc đường có thể nghe thấy tiếng người đang rao bán, người bán cái gì cũng có cả, từ đồ ăn đồ dùng cho đến quần áo, tất cả đều phải lấy vật đổi vật. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người mặc đồ lặn ngoi lên lặn xuống dưới nước, đem đồ đào lên được chuyển đến tay người làm cùng rồi lại linh hoạt lặn xuống.
"Chúng ta cứ như đã trở thành một thành phố trên mặt nước vậy." Thiệu Thịnh An cảm khái: "Khả năng thích ứng của con người thật mạnh mẽ."
"Đúng vậy." Kiều Thanh Thanh nhớ lại trước khi cô qua đời, rất nhiều người lảo đảo đi lướt qua cô, những người may mắn sống sót bước qua mặt đất hoang tàn, bước qua thân thể đồng loại đã chết hoặc đang cận kề với cái chết, gian nan quật cường tiếp tục đi về nơi có sự sống. Trận động đất bất ngờ đó sẽ giết chết rất nhiều người, nhưng chắc chắn vẫn còn những người cố gắng để sống tiếp và họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Ba tháng sau trận lụt, trật tự miễn cưỡng được thiết lập, các quy định quản lý tạm thời khác nhau được đưa vào hoạt động, đội ngũ tình nguyện viên ngày càng dồi dào.
Phân vùng khu vực lũ lụt để quản lý, sau đó lại chia nhỏ thành hộ gia đình, các đội tình nguyện với cư dân là thành viên cốt lõi được xây dựng. Trịnh Thiết Huy với lợi thế có nhiều thiết bị như xuồng, thiết bị lặn dưới nước cùng với kinh nghiệm cạnh tranh và tôn chỉ phụng sự hết mình đã được bầu làm đội trưởng đội tình nguyện của tiểu khu Kim Nguyên.
Vốn Thiệu Thịnh An còn tưởng rằng Kiều Thanh Thanh sẽ đi tranh cử, Kiều Thanh Thanh liếc anh một cái: "Đúng là em rất vui khi phá hoại sự nghiệp của Trịnh Thiết Huy, nhưng chỉ cần ông ta không đụng chạm đến em thì mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm." Đời này cô không sống một mình, kiếp trước những tính toán ác ý kia tất cả đều không phát sinh, cô cũng không rảnh mà đi so đo từng tí, có thời gian rảnh rỗi không bằng làm thêm chút thức ăn nấu chín.
Ngày nào trong nhà cũng nổi lửa, cô thích nhất là vùi mình trong nhà bếp. Lúc đầu mẹ Thiệu còn tranh giành công việc với cô để cô đi nghỉ ngơi, sau đó thấy cô thật sự vui vẻ với việc bếp núc thế là cũng phủi tay để cô tự mình làm.
Nhà bếp đã trở thành địa bàn của Kiều Thanh Thanh, cô không thường xuyên ra ngoài, mỗi ngày đều nhốt mình hàng giờ trong nhà bếp.
Cô dự định sẽ chế biến hết các loại thực phẩm có mùi nặng, sau này khi nào muốn ăn thì lấy ra, sẽ không khiến người ta chú ý.
Hộp cơm dùng một lần tích trữ cũng đủ để cô phát huy, việc chất hộp thức ăn nóng hổi thành từng chồng cất vào không gian khiến tâm trạng của Kiều Thanh Thanh có thể bay bổng cả ngày.
"Củ cải muối này rất ngon, vừa chua vừa cay còn mang theo chút ngọt, chúng ta muối nhiều một chút đi, em dạy anh cách làm với." Thiệu Thịnh An không ngớt lời khen củ cải muối.
Kiều Thanh Thanh đương nhiên đồng ý, hai vợ chồng cùng nhau làm việc hiệu quả càng cao hơn, họ cùng nhau cất trữ củ cải muối, dưa chua và các loại thực phẩm khác.
"Tay nghề của em tiến bộ thật nhanh thật đấy, không uổng công nghiên cứu mấy cuốn sách nấu ăn kia." Thiệu Thịnh An cười nói.
"Em đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, sau này em sẽ trở thành siêu đầu bếp." Kiều Thanh Thanh đặt ra mục tiêu tốt đẹp cho cuộc sống tương lai của mình, Thiệu Thịnh An bày tỏ sự ủng hộ.
"Em còn muốn học cách nấu dầu hành, sau này có thể dùng để trộn mì, trộn phở, trộn cơm, vừa tiện lại vừa ngon.


Chương 93: Vô Đề
"Được đấy, em muốn khi nào làm, để anh rửa hành lá cho."
Kiều Thanh Thanh hé miệng cười: "Buổi tối làm đi, đừng để người ta lần theo mùi phát hiện ra là nhà chúng ta."
Tất cả mọi người đang cố gắng vì cuộc sống, cấp trên cũng đang cố gắng hết sức để kiểm soát, dần dà tất cả mọi người rồi sẽ thích nghi với cuộc sống trên mặt nước này.
"Nước bên ngoài thật sự rất thối, tôi đi ra ngoài một chuyến mà bị cái mùi ấy làm cho đau hết cả đầu."
"Hôm nay phát hạt giống rau, tôi muốn đi đào một ít đất về, nhưng mà đất bồn hoa ở đây của chúng ta hẳn là bị đào chẳng còn bao nhiêu nữa rồi, tôi nghe những người khác nói trường tiểu học bên kia có vườn thực vật, có muốn sang bên kia đào chung không?"
Trịnh Thiết Huy trở về nghe thấy cuộc nói chuyện của hàng xóm lập tức nói: "Bên trường tiểu học mọi người không đào được đâu, bên đó có thuyền vật tư neo đậu nên họ quản lý vùng nước lân cận nghiêm ngặt lắm, các ông đừng để cho những quân nhân kia lầm tưởng là trộm vật tư rồi bị bắt đấy nhé."
Trần Bính Cương không vui cho lắm: "Vậy thì làm sao bây giờ, ngày nào cũng phát được chút rau củ như vậy, căn bản không đủ ăn, đi ngoài cũng không ra nổi."
"Lo cái gì, ở đó không cho đào thì vẫn còn đầy chỗ có thể đào cơ mà, tôi tiết lộ cho mọi một tin tức tốt, đồn điền ở ngoại ô có một vùng trồng củ sen không ai thu hoạch, có chỗ bị ngập chết hết, có chỗ cây nổi lên trôi khắp nơi, nếu may mắn có khi còn nhặt được một hai cây, đất ở đó chắc chắn là màu mỡ hơn nhiều, đào về trồng cây là thích hợp nhất. Đừng trách tôi không nói cho mọi người biết nhá, buổi chiều tôi sẽ đi đào, đi muộn là không còn gì đâu đấy."
"Ăn được hả?"
Trịnh Thiết Huy nhướng mày: "Nấu chín là được chứ sao, chứ ông nghĩ vật tư người ta phát cho ông là trồng kiểu gì, cả nước, không, phải nói cả thế giới đều bị ngập lụt cả rồi, ông nói xem đi đâu trồng rau bây giờ. Những tòa nhà cao đâu có nhiều, người ở còn không đủ chỗ mà ở, còn phải dành ra chỗ để trồng rau à. Tôi nói với mọi người nhé, sau này chắc chắn người ta sẽ trồng cây trong nước lũ, nếu không chắc chắn là không đủ vật tư để cung ứng, nhiều người thất nghiệp như vậy, tiền bây giờ cũng không dễ sử dụng nữa, mọi người ngẫm thử mà xem, sau này vật tư có phải sẽ càng ngày càng khan hiếm hay không. Bởi vậy ấy, bây giờ có đồ để ăn là tốt lắm rồi, dạ dày con người chắc chắn cũng phải kiên cường theo thôi."
Nói hay đến mức khiến cho tất cả mọi người đều phải xuôi theo.
Bà Vương lên lầu nói với Kiều Thanh Thanh tin tức này, muốn mượn xuồng. Mẹ Thiệu có chút động lòng, đã lâu lắm rồi bà chưa đi ra ngoài, Thiệu Thịnh An liền quyết định dẫn các trưởng bối ra ngoài một chuyến, xem như giải sầu.
"Ba không đi đâu." Ba Thiệu lắc đầu.
"Mẹ, mẹ có muốn đi hay không?" Thiệu Thịnh An hỏi Kiều Tụng Chi.
Kiều Tụng Chi cũng có chút động lòng, bà ấy cũng lâu lắm rồi chưa đi ra ngoài.
"Mẹ, vậy chúng ta cùng đi thôi." Kiều Thanh Thanh cười nói.
Cuối cùng nhà Kiều Thanh Thanh cho bà Vương mượn một chiếc xuồng, chiếc xuồng chung của tòa nhà cho mấy người Trần Bính Cương dùng. Trịnh Thiết Huy rất nhiệt tình, nói có thể buộc phía sau thuyền xung kích nhà ông, đến lúc đó ông sẽ lái chậm một chút, có thể kéo họ theo cùng để tiết kiệm sức lực.
"Mặt tường mọc rêu cả rồi, aiz, nước này khi nào mới chịu rút đi đây." Mẹ Thiệu nhìn dấu vết trên tường bên ngoài những tòa nhà dọc đường thở dài.
"Tôi cũng mong nước nhanh rút đi. Cửa hàng của tôi bị chìm dưới nước cả rồi." Trịnh Thiết Huy phun ra một ngụm nước bọt, mắt nhìn về phương xa: "Cứ tiếp tục như vậy, mồ hôi nước mắt suốt nửa đời người đều coi như bỏ cả"


Chương 94: Vô Đề
Trần Bính Cương phụ họa: "Trang trại nuôi lợn của tôi cũng mất rồi, hai năm trước thì dính dịch tả lợn, năm nay giá cả mới vừa tăng lên, tôi vốn còn muốn kiếm thêm một khoản tiền mua nhà mới, giờ thì đổ sông đổ bể cả rồi."
Mọi người cùng than vãn kể lể, hai tiếng sau mới đến vùng ngoại ô.
Nơi này đã có không ít người đến vớt củ sen, liếc mắt nhìn qua đâu đâu cũng là người đông nghịt.
Khắp nơi đều là tiếng ồn ào, có người đánh nhau, có người thừa nước đục thả câu, mảnh ruộng củ sen vô chủ này hấp dẫn quá nhiều ánh mắt. Đời trước Kiều Thanh Thanh cũng tới đây vớt củ sen, cũng là do Trịnh Thiết Huy tổ chức, cô hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thiết Huy, đó chính là lấy hàng xóm trong khu làm hàng rào bao bọc lẫn nhau, càng thêm an toàn.
"Mau quây lại đi" Trịnh Thiết Huy chỉ huy, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, đem hai chiếc thuyền xung kích và một chiếc xuồng buộc lại với nhau, ở giữa lại buộc thêm nào xô nào chậu, vây thành một vòng tròn, không cho người ngoài tiến vào.
"Nhanh lên nhanh lên, chậm thì không còn gì mà vớt nữa đâu." Trịnh Thiết Huy kêu gọi mọi người, mặc xong đồ lặn liền dẫn đầu nhảy xuống trước.
Mẹ Thiệu bảo Kiều Thanh Thanh ngồi yên, cô cứ ở trên thuyền xung kích canh giữ là được. "Bà thông gia cũng ngồi yên là được, cứ để tôi, để tôi xuống là được rồi."
Kỹ năng bơi của mẹ Thiệu rất tốt, Thiệu Thịnh An cười nói: "Ở quê con nhiều sông ngòi, ba mẹ con đều chưa biết chạy đã biết bơi trước rồi."
Sau đó Thiệu Thịnh An cũng xuống nước, hai mẹ con nhặt được một sọt củ sen, lại xuống dưới nước đào hai sọt đất lên, đây chính là thu hoạch của bọn họ chuyến này.
"Mẹ, thế là đủ rồi, lên đây nghỉ ngơi đi." Thiệu Thịnh An đưa tay ra. Mẹ Thiệu do dự, bà cho rằng thể lực của mình còn đủ, có thể kiếm thêm ít củ sen nữa.
Thiệu Thịnh An hiểu được tâm tư mẹ mình, nhưng thật sự đã đủ rồi, chỗ củ sen này anh định lấy ra để che mắt, để người ngoài khỏi cho rằng nhà họ có đủ vật tư, đến củ sen miễn phí mà còn chê. Nhà bọn họ không thiếu vật tư, củ sen này vẫn là để lại cho những người khác thì hơn.
Thấy Thiệu Thịnh An kiên trì, mẹ Thiệu không còn cách nào khác ngoài việc nắm lấy tay con trai. Sau khi bà lên, mẹ con Kiều Thanh Thanh vội vàng giúp bà tháo kính rồi dùng khăn lau mặt và nước trên đầu.
"Nhiều thật đấy, mà cũng lạ thật, ngâm lâu như vậy mà chỗ củ sen này cũng không bị hỏng mất." Mẹ Thiệu cười ha hả cầm lấy khăn tự mình lau, thuận miệng nói.
"Đến mưa to như thế còn có thể xảy ra thì chỗ củ sen này cũng không tính là kỳ lạ." Kiều Tụng Chi cầm lấy một khúc củ sen lên nhìn thử, có chút do dự không biết có thể ăn hay không.
"Ăn thì chắc là ăn được, chỉ là nhất định phải nấu chín, chín thật kỹ. Cũng may hiện tại vật tư đầy đủ, thuyền vật tư đã cấp phát bếp cồn và bình gas." Kiều Thanh Thanh cười nói. Cô quyết định phải cho người nhà ăn mấy thứ này, quả thật có nguy hiểm nhất định, nhưng cô hiểu được kiếp trước mình sở dĩ có thể sống qua nhiều năm như vậy một phần cũng là nhờ cơ thể cô hết lần này đến lần khác "thử độc" mà trở nên mạnh mẽ hơn. Quả thật có rất nhiều người bị bệnh sau khi ăn đồ sinh ra từ lũ lụt, nhưng cơ thể của nhiều người hơn đang cố gắng thích nghi với thế giới mới. Bây giờ trật tự vẫn còn, bệnh viện vẫn còn mở, là thời gian tốt nhất để rèn luyện thể chất.
"Đi nào, chúng ta về thôi, chắc là ba sẽ thích chỗ đất này lắm cho mà xem." Thiệu Thịnh An nói.
Vương Gia Nhạc vẫn chưa muốn về, nhà anh ấy nhiều người, chút củ sen này chẳng đáng là bao. Nhưng anh ấy ngồi thuyền xung kích nhà Kiều Thanh Thanh tới, không về cũng không được.

Chương 95: Vô Đề
"Hay là sau khi về hai người cho tôi mượn lại thuyền xung kích nhé, tôi lấy củ sen đổi với hai người" Thiệu Thịnh An đồng ý, lúc này anh ấy mới vui vẻ lên thuyền.
Sau khi trở về tiểu khu, Vương Gia Nhạc bảo người nhà mang củ sen về nhà, rồi dẫn theo em rể và em họ của anh ấy xuất phát lần nữa.
Đợi đến khi trời tối, mấy hộ gia đình bọn họ mới trở về.
Những người ở tòa nhà khác nhìn thấy, một số thì đứng ở ban công chào hỏi, một số trực tiếp chèo xuồng đến hỏi chỗ củ sen này làm sao mà có được. Trịnh Thiết Huy đã chiếm được lợi trước nên lúc này cũng rất vui vẻ hào phóng, chỉ cho hàng xóm nơi nhặt củ sen, còn tốt bụng nhắc nhở: "Ở đó đông người cực kỳ, ngày mai nhất định sẽ còn đông hơn, mọi người muốn đi thì phải kết bạn với nhau, nếu không sẽ bị người ta ăn hiếp đấy."
Ba Thiệu xuống giúp mang đồ, nói cơm tối đã làm xong, bảo cho bọn họ ăn đơn giản một chút lót dạ đã rồi hãy đi tắm rửa. Ông không cẩn thận nói hơi lớn tiếng một chút, Trịnh Thiết Huy vẫn chưa đóng cửa hâm mộ lên tiếng thăm dò: "Tiểu Thiệu à, xem ra nhà các cậu vẫn còn dư dả kha khá nước đấy nhỉ, vẫn còn nước để tắm rửa cơ mà. Tôi nghe nói mấy tháng trước nhà cậu đúng lúc sửa bể nước, còn lắp thêm mấy cái nữa, số cũng may thật đấy, hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người đến nước để mà uống cũng không có, nhà các cậu thế mà còn có nước để tắm rửa, thật khiến người ta hâm mộ."
Kiều Thanh Thanh vừa định mở miệng, Thiệu Thịnh An đã đáp trả lại: "Nước bên ngoài nhiều lắm, chú Trịnh cần có thể tự mình đi xách về".
Trịnh Thiết Huy cười ha hả: "Nước bên ngoài sao mà có thể dùng được, toàn là mùi hôi, chẳng lẽ nhà cậu dùng nước đọng dưới lầu sao?"
"Lúc trước trời mưa nhiều như vậy, nhà chú Trịnh chẳng lẽ không hứng nước."
"Ha ha, đương nhiên là có hứng rồi, nhưng mà cũng không xa xỉ đến mức mang ra tắm rửa được."
Thiệu Thịnh An mỉm cười: "Nhà cháu tự chế thiết bị lọc, chẳng phải thuyền vật tư cũng cấp phát viên sủi làm sạch nước đấy thôi, cách mấy ngày cũng có thể tích góp một ít nước để tắm rửa mà. Cháu nhớ rõ nhà chú Trịnh mấy ngày nay lấy không ít nước lũ từ bên ngoài mang vào, vượt xa lượng nước mà viên sủi làm sạch nước của thuyền vật tư phát có thể lọc được, thiết nghĩ chú Trịnh bây giờ cũng coi như nửa công chức, quan hệ của chú nhà bình thường như bọn cháu sao có thể bì được, bọn cháu còn đang âm thầm ngưỡng mộ chú ấy chứ, chẳng lẽ nhà chú thế mà không có đủ nước để tắm rửa á?" Trịnh Thiết Huy cảm thấy chàng trai trẻ tuổi bên cạnh này nói chuyện cứ quái gở kiểu gì, ông cũng chỉ tiện tay gài vài câu mà thôi, gài người ta không thành còn chưa tính, ngược lại còn bị châm biếm là mình tham ô thế là làm sao? Ông cười ha ha vài câu, nói nước mang về là để tưới rau ông trồng các thứ, nói xong liền đi vào nhà đóng cửa.
"Làm sao vậy?" Ba Thiệu đi ra hỏi.
"Không có gì, nói vài câu với hàng xóm thôi ạ."
"Vậy thì vào nhà đi, để ba xách đồ cho."
Củ sen được Kiều Tụng Chi đem đi ngâm trong một cái chậu lớn, nói là ngâm qua một đêm sẽ sạch sẽ hơn.
Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh lấy một củ sen gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ rồi đem đi hầm canh sườn. Dùng nồi áp suất hầm nhỏ lửa suốt một buổi sáng, hương thơm tràn ngập khắp nơi.
"Mùi thơm quá đi mất, hàng xóm chắc cũng làm củ sen ăn rồi, nước dưới lầu toàn là vỏ củ sen." Mẹ Thiệu nói xong thì nhìn về phía phòng bếp bằng ánh mắt trông đợi.
"Người ta thường nói đồ sau lũ lụt không thể ăn, ba vẫn thấy hơi lo." Ba Thiệu nhíu mày.
"Nước chưa thể một sớm một chiều mà rút ngay được, chỉ sợ sau này chúng ta vẫn phải sinh sống trong môi trường như thế này dài dài, ẩm ướt, vi khuẩn sinh sôi, thể chất của chúng ta bắt buộc phải thích ứng với hoàn cảnh thôi."

Chương 96: Vô Đề
Thiệu Thịnh An nghe Kiều Thanh Thanh phân tích qua, cũng cảm thấy thời điểm hiện tại là một cơ hội tốt.
Thực ra thì những con cá được câu trước đó, hai vợ chồng họ cũng lén nấu chín rồi trộn lẫn với thịt cá trong nhà cho cả nhà cùng ăn. Đó là một cách làm rất mạo hiểm, hai vợ chồng họ đêm hôm đó không dám ngủ, chỉ chăm chăm theo dõi sát sao tình hình của người nhà. Cũng may ngoại trừ mẹ Thiệu bị tiêu chảy một lần, những người khác đều không có biểu hiện khác thường gì cả.
Ba Thiệu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Ở quê người ta vẫn có câu đại ý là ăn uống qua loa thì bụng dạ khỏe, ăn uống kỹ quá bụng dạ lại yếu đấy thôi.
Buổi trưa, mọi người đều uống hai bát canh sườn, bụng dạ đều không có cảm giác khó chịu gì cả.
Buổi chiều, nhà họ Trịnh bên cạnh xôn xao cả lên, con gái Trịnh Thiết Huy là Trịnh Lương Dĩnh lật đật hoảng hốt ra ngoài tìm Trịnh Thiết Huy về, Trịnh Thiết Huy lại vội vàng dùng thuyền xung kích đưa con trai đến bệnh viện.
Buổi tối, chắt gái của bà Vương và một đứa chắt trai cũng bị đau bụng, thượng thổ hạ tả, Kiều Thanh Thanh mượn thuyền xung kích cho họ đi cấp cứu.
Thượng thổ hạ tả: Là một triệu chứng của bệnh thổ tả, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.
Lần này đi mất hơn một tuần, lúc cháu chắt nhà bà Vương được đưa về, mặt đứa nào cũng gầy đi trông thấy.
"Khốn khổ khốn nạn quá, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, giường bệnh cũng không đủ, toàn phải ngủ ở hành lang, ban đêm chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là tất để trên giường sẽ bị người ta trộm đi mất, đúng thật là mất hết lương tâm." Bà Vương khóc lóc kể lể, vẻ mặt đầy đau xót.
Kiều Thanh Thanh an ủi vài câu rồi tặng cho bà hai hộp sữa.
Bà Vương kéo tay Kiều Thanh Thanh khóc đến nẫu ruột: "Bọn nhỏ phải chịu khổ nhưng chẳng biết phải làm sao, lượng vật tư phát ra cũng chỉ có bấy nhiêu nên mới muốn làm thêm chút đồ cho bọn nhỏ cải thiện bữa ăn, rõ ràng củ sen đã nấu chín kỹ rồi, ai mà biết vẫn xảy ra vấn đề, trận lụt chết tiệt này rốt cuộc khi nào mới chịu kết thúc đây."
Kiều Thanh Thanh cũng không biết nên nói gì, chỉ để cho bà Vương nắm lấy tay mình.
Cô nhớ kiếp trước, bà Vương sẽ mất chồng, mất đi hai đứa chắt gái, còn cả một chắt trai, lúc đó là thời kỳ đóng băng, người già và trẻ nhỏ thể chất yếu đều phải chịu trận. Bà Vương khi đó tinh thần đã có chút bất thường, thường xuyên lẩm bẩm vì sao bà còn chưa chết, mãi không chết, mãi không chịu chết, không chết thì sẽ khắc con cháu, Kiều Thanh Thanh nghe mà thấy xót xa trong lòng.
"Rồi sẽ tốt lên thôi." Cuối cùng, cô chỉ có thể buông một câu an ủi bất lực như vậy.
Hai đứa chắt nhà bà Vương cuối cùng cũng đã khỏi bệnh và được cho về nhà, nhưng không ngờ Trịnh Lương Đống lại vẫn chưa xuất viện, điều này không giống với kiếp trước.
Nhà họ Trịnh âu sầu ảm đạm, bà Trịnh trước giờ luôn cao ngạo ấy vậy mà giờ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt người khác trông cũng thật tiều tụy.
"Con trai nhà họ Trịnh hình như cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi mà, sao thể chất còn kém hơn cả bọn trẻ tầng dưới vậy?" Mẹ Thiệu thắc mắc.
Cũng may một tuần sau đó Trịnh Lương Đống cuối cùng cũng được xuất viện, cả người gầy thành da bọc xương. Trịnh Thiết Huy càng thêm bận rộn, ban đêm luôn có thể nghe thấy tiếng khoát nước lúc ông đi ra ngoài, có một lần Kiều Thanh Thanh đi vệ sinh vào ban đêm còn trông thấy ông chèo xuồng trở về, xách theo một túi đồ lớn.
Dần dần, gương mặt Trịnh Lương Đống cũng có da có thịt hơn, chỉ là ánh mắt vô cùng u ám, Kiều Thanh Thanh đã gặp anh ta vài lần, cảm thấy Trịnh Lương Đống nhất định là có vấn đề về tâm lý. Có điều quan hệ giữa cô và nhà họ Trịnh chỉ bình thường không thân nên cô cũng không lo chuyện bao đồng.

Chương 97: Vô Đề
Dạ dày của người trong nhà cô vẫn ổn, nhưng mẹ Thiệu lại bị cảm sốt, hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh bèn đưa bà đến bệnh viện.
Trong bệnh viện thật sự là quá tải, khắp nơi trong sảnh đều là chỗ nằm, muốn đi qua cũng khó khăn bởi vì căn bản không có chỗ để đặt chân. Bên tai tràn ngập các loại âm thanh vui buồn lẫn lộn, mẹ Thiệu bị tình cảnh ở bệnh viện dọa sợ, áp lực tâm lý tăng lên khiến bà bỗng chốc nôn thốc nôn tháo.
"Mẹ, mẹ ngồi đây đi, để con đi lấy số." Thiệu Thịnh An lấy ra hai chiếc ghế gấp cho Kiều Thanh Thanh và mẹ Thiệu ngồi, dọn dẹp bãi nôn rồi mới đi đăng ký.
"Mẹ, mẹ nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đã." Kiều Thanh Thanh lấy dầu gió ra bôi lên nhân trung cho bà rồi kéo bà dựa vào mình.
"Mẹ vô dụng rồi, trước kia bị sốt chỉ cần uống thuốc hạ sốt, ngủ một đêm là khỏe, khụ khụ."
"Không sao đâu, không việc gì đâu mà mẹ."
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng nôn mửa, trong không khí tràn ngập mùi chua của chất nôn hòa lẫn với mùi phân và nước tiểu. Kiều Thanh Thanh cũng bôi cho mình một ít dầu gió, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thiệu Thịnh An trong đám người.
Đăng ký, chờ đợi, ba giờ sau mới đến lượt mẹ Thiệu được khám bệnh. Bác sĩ chẩn đoán, kê đơn thuốc rồi giải thích những điều cần lưu ý cho họ bằng giọng khàn khàn.
"Bà ấy bị cảm cúm, thời gian này vi khuẩn quá nhiều, người lớn tuổi sức đề kháng kém rồi, hàng ngày phải chú ý vệ sinh, có thể dùng dấm để xông, đi truyền dịch đi." Bác sĩ xua tay.
"Cám ơn bác sĩ, làm phiền cô rồi." Kiều Thanh Thanh đỡ mẹ Thiệu ra ngoài, trước khi đi, Thiệu Thịnh An đưa cho bác sĩ hai quả táo lớn, nhét vào ngăn kéo. Động tác của anh quá nhanh, làm xong liền xoay người đi ngay, bác sĩ ngẩn người vội vàng gọi: "Này, người nhà bệnh nhân xin chờ một chút."
Nhưng Thiệu Thịnh An đã ra ngoài, còn đóng cả cửa lại.
Bác sĩ sờ vào quả táo, chỉ cảm thấy mùi thơm của quả táo xông thẳng vào chóp mũi. Cô ấy nhìn về phía con ếch giấy trên bàn, lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình liền cắn môi đóng ngăn kéo lại.
Hiện tại đến bệnh viện khám bệnh hoàn toàn miễn phí, chỉ là nhân viên y tế không đủ, phải đợi thêm gần một tiếng đồng hồ nữa mới thấy một y tá vội vội vàng vàng chạy đến, tay chân nhanh nhẹn cắm ống truyền cho mẹ Thiệu. Cũng may sau khi Thiệu Thịnh An xếp hàng dài chờ đợi cuối cùng cũng nhận được thuốc, Kiều Thanh Thanh rót nước ấm cho mẹ Thiệu uống thuốc. Đợi đến khi truyền dịch xong, mẹ Thiệu đã cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều.
"Còn một chai nữa, mẹ cố thêm một chút nhé, mẹ muốn ăn cái gì không?"
Mẹ Thiệu cũng thấy có chút đói, bèn nói muốn ăn cháo trắng kèm với dưa muối. Thiệu Thịnh An mang theo một cái ba lô lớn tới, muốn cái gì cũng có thể móc ra. Anh đút cháo cho mẹ Thiệu, sau đó cùng ăn bánh bao với Kiều Thanh Thanh. Bánh bao này là bánh bao đông lạnh mà trước đó Thiệu Thịnh An đã đặt nhà máy làm, sau khi hấp xong cất vào trong không gian là có thể dùng bất cứ lúc nào. Kiều Thanh Thanh cắn một miếng, mùi thơm và vị mặn tràn ngập trong khoang miệng: "Cái này là nhân trứng chảy, anh ăn không?" Thiệu Thịnh An ghé qua cắn một miếng: "Ngon."
Kiều Thanh Thanh ăn ba cái bánh bao mới có cảm giác no bụng, Thiệu Thịnh An thì chỉ ăn hai cái.
Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, ba Thiệu xuống giúp một tay, vẻ mặt vui mừng nói "Bạn của Thanh Thanh đến, đợi lâu lắm rồi, vừa định đi đấy."
Kiều Thanh Thanh thoáng xúc động, lập tức nghĩ đến Viên Hiểu Văn: "Người đó họ Hồ phải không ạ?"
"Aiz thật là, cậu ấy nói cậu ấy họ Hồ, bảo ba gọi cậu ấy là Đại Hải, cậu ấy nói vợ cậu ấy bảo cậu ấy tới. Để ba, để ba, Thanh Thanh, con lên lầu trước đi, người ta đang đợi con đấy."

Chương 98: Vô Đề
Gặp lại Hồ Nham Hải, Kiều Thanh Thanh ngạc nhiên trước sự tiều tụy của đối phương.
Hồ Nham Hải không đợi Kiều Thanh Thanh hỏi, cười nói: "Thanh Thanh, Văn Văn bảo tôi đến đưa thư cho cô, cả tặng quà nữa, cô ấy bảo tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Sao anh lại nghe lời cô ấy, lúc này còn sinh nhật gì nữa chứ."
"Cô ấy nhớ cô lắm." Hồ Nham Hải đưa cái túi trên sô pha cho cô, Kiều Thanh Thanh mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ.
"Đây là thành phẩm đầu tiên sau khi Văn Văn học được cách đan khăn quàng cổ, tôi cũng chỉ được xếp ở phía sau thôi đấy."
Kiều Thanh Thanh vuốt ve chiếc khăn, cẩn thận cất kỹ: "Thay tôi cảm ơn Văn Văn nhé, cô ấy dạo này vẫn khỏe chứ?"
Nụ cười trên mặt Hồ Nham Hải vụt tắt: "Thời gian trước cô ấy có dấu hiệu sảy thai, phải nằm viện nửa tháng mới khỏe lại, hai ngày trước mới xuất viện về nhà."
Kiều Thanh Thanh sốt ruột: "Sao không nói với tôi, bây giờ tình hình thế nào rồi?"
"Đã không sao rồi, cô không cần lo lắng, cô ấy sợ cô sốt ruột nên mới không để tôi nói cho cô biết. May có chiếc thuyền xung kích cô tặng, tối hôm đó cô ấy đột nhiên lên cơn đau bụng, bác sĩ nói đến trễ một bước nữa thôi là đứa bé sẽ gặp nguy hiểm." Nét mặt Hồ Nham Hải lộ vẻ vui mừng vì gặp may, chân thành cảm ơn Kiều Thanh Thanh. Cô quả thật đúng là bạn thân, nếu không có thuyền xung kích cô tặng thì lúc ấy phải dùng xuồng mà thuyền vật tự cấp cho mỗi tòa nhà đưa vợ đến bệnh viện, như vậy chắc chắn sẽ không kịp: "Ngày mai tôi sẽ đi thăm cô ấy, giờ trời đã tối rồi, anh về nhà trước đi."
Hồ Nham Hải có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật Văn Văn có dặn dò tôi, bảo tôi ngăn đừng cho cô đến, nhưng tôi lại ích kỷ muốn nhờ cô đến thăm cô ấy, haiz, cô ấy vốn thích ra ngoài chơi, bây giờ ngày nào cũng phải ở im trong nhà không được ra ngoài, tâm trạng làm sao mà tốt được. Tuy có chỗ sách cô đã gửi tặng cô ấy trước đó, nhưng cô ấy đọc xong không có gì làm lại chán."
"Ngày mai tôi sẽ mang sách mới qua cho cô ấy."
Hồ Nham Hải tạm biệt ra về, Thiệu Thịnh An tiễn anh ta ra tận cửa.
"Ngày mai anh sẽ đi với em." Kiều Thanh Thanh đang thu dọn đồ đạc, Thiệu Thịnh An ngồi bên cạnh cô nói.
"Ngày mai chẳng phải anh muốn đến chỗ thuyền vật tư nhận đồ sao? Em tự mình đi là được rồi." Kiều Thanh Thanh quay đầu hôn anh một cái: "Em đi một mình được mà."
Cô chuẩn bị hai lon sữa bột cho bà bầu, một chồng sách, thêm vài cuộn len, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một khối rubik.
"Để cho cô ấy học, trước kia cô ấy sẽ không chơi rubik đâu, cô ấy nói là không có kiên nhẫn."
Thiệu Thịnh An mỉm cười: "Anh nhớ hồi học lớp bảy trong trường nổi lên trò chơi rubik, vừa hết tiết là em lại lấy khối rubik ra xoay, lông mày nhăn hết cả lại, Hiểu Văn túm tay kêu em ra ngoài chơi em cũng không nhúc nhích."
Kiều Thanh Thanh hoài niệm nói: "Đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi." "Nhưng anh còn nhớ rõ tình cảnh khi lần đầu tiên anh gặp em, lúc ấy cô anh dẫn anh đến nộp học phí, anh thấy em đang ngồi xổm bên cạnh bồn hoa đếm kiến, em thắt hai bím tóc con con, đôi mắt vừa to vừa sáng, lúc ấy anh đã nghĩ, cô gái trong thành phố này đẹp thật đấy."
Kiều Thanh Thanh theo bản năng sờ sờ tóc, quay đầu lại đối diện với ánh mắt sáng ngời của Thiệu Thịnh An, vậy mà khiến cô có chút bối rối. Cô đẩy anh: "Anh đi tắm trước đi, em sắp xếp đồ đạc cái đã."
Thiệu Thịnh An giả vờ ngã xuống để Kiều Thanh Thanh đến kéo anh dậy.
"Được rồi, anh đi tắm đây. Ngày mai anh sẽ đi với em, anh thực sự không yên tâm."
"Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ đi lấy vật tư trước, lấy xong rồi mới đi."
Nhưng đêm hôm đó đã được định sẵn là một đêm bất thường.

Chương 99: Vô Đề
Buổi đêm, Kiều Thanh Thanh bị một một luồng khí lạnh làm cho giật mình tỉnh dậy. Lúc mới ban đầu cô rất cảnh giác, nhưng trong hơn ba tháng sau khi trùng sinh trở về này, cô nhận được sự yêu thương che chở của người thân và chồng, tâm trạng căng thẳng của cô cũng dần dần được thả lỏng, thế cho nên khi bị hơi lạnh làm cho tỉnh lại phản ứng đầu tiên của cô là sao lại lạnh như vậy, hạ nhiệt rồi sao?
"Ôi, lạnh quá, hình như hạ nhiệt rồi." Thiệu Thịnh An cũng bị hơi lạnh làm cho tỉnh lại, xuống giường định đi mở tủ lấy chăn bông.
Thiệu Thịnh An xuống giường, xốc chăn mỏng lên, mang đi hơi ấm ít ỏi trong chăn, Kiều Thanh Thanh lạnh đến mức giật mình, đầu óc rốt cục cũng trở nên tỉnh táo. Cô gần như hoảng sợ nhảy xuống giường, khiến Thiệu Thịnh An giật mình: "Thanh Thanh, có chuyện gì thế?"
"Ba mẹ, mau đi xem ba mẹ thế nào, chăn dày của ba mẹ đều để ở trong tủ cả." Kiều Thanh Thanh lấy trong không gian ra hai cái áo lông dài, một cái ném cho Thiệu Thịnh An, cái còn lại để cô mặc. Cô vừa mặc áo vừa chạy ra ngoài, Thiệu Thịnh An phản ứng lại vội vàng đuổi theo, hai người tách ra hành động, một người đi xem Kiều Tụng Chi, một người lên gác mái.
"Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh dậy đi."
Kiều Thanh Thanh mạnh mẽ lay Kiều Tụng Chi dậy, nhanh tay khoác cho bà ấy một chiếc áo len, sau đó quấn chăn lông vũ rồi cho bà ấy uống nước gừng đường đỏ nóng.
Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh khiến Kiều Tụng Chi vừa ngủ mê man vừa run lẩy bẩy, cả người cứng ngắc không tỉnh lại được.
Suy nghĩ ngưng trệ, cảm giác cơ thể dường như đang bị đặt trong một lớp băng, Kiều Tụng Chi mơ màng nghĩ, chẳng lẽ mình sắp chết rồi sao?
Cũng may bà ấy nghe thấy giọng của con gái, cơ thể được bao bọc ấm áp, một dòng nước ấm chảy qua cổ họng, thứ nước ấy vừa nóng vừa cay rót thẳng xuống dạ dày, khiến bà ấy thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng mở mắt ra được.
Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, Kiều Tụng Chi run rẩy vươn đầu ngón tay cứng ngắc chạm vào Kiều Thanh Thanh, cố gắng mở to mắt: "Đi, còn ba mẹ chồng con nữa, đi đi."
Kiều Thanh Thanh rơi nước mắt: "Con đi đây, con đi ngay đây, mẹ phải giữ tỉnh táo đấy nhé."
"Mẹ ổn rồi, ổn rồi, con đi đi."
Cô đi mở máy phát điện, bật hệ thống sưởi dưới sàn nhà sau đó vội vã lên gác mái để giúp đỡ. Thiệu Thịnh An lấy chăn dày quấn quanh người ba mẹ, Thiệu Thịnh Phi đang vừa khóc vừa tự mặc quần áo. Kiều Thanh Thanh mở hệ thống sưởi dưới sàn trên gác mái lên trước, sau đó lấy nước đường gừng ra cho ba mẹ Thiệu uống.
Cũng may sức khỏe ba mẹ Thiệu đều tốt, trước đó đã dẫn bọn họ đi kiểm tra sức khỏe, cơ thể họ còn khỏe mạnh hơn cả mẹ cô. Sau khi uống nước nóng và mặc quần áo ấm xong đều đã trở lại như bình thường.
Kiều Tụng Chi quấn chăn dày lên xem tình hình: "Đều ổn cả chứ." Thiệu Thịnh An vội nói: "Dạ mẹ, tình hình ở đây đều ổn cả."
"Vậy thì tốt, sao tự nhiên lại hạ nhiệt vậy, đột ngột quá."
Máy phát điện kêu ù ù, hệ thống sưởi bắt đầu hoạt động, sàn nhà dần ấm lên.
"Anh đi thông báo cho mọi người." Thiệu Thịnh An thấy tình hình người nhà đã bèn quyết định ra ngoài. Kiều Thanh Thanh đuổi theo đưa cho anh một bình nước nóng.
"Trong này là nước đường gừng, bọn họ chắc chắn không kịp nấu nước nóng đâu."
Thiệu Thịnh An gật đầu, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Anh không đóng cửa. Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh mẽ cùng với tiếng kêu của Thiệu Thịnh An từ bên ngoài vọng vào.
"Hạ nhiệt rồi, mau dậy đi, dậy mau lên."
Trở về phòng, Kiều Thanh Thanh một tay ôm Kiều Tụng Chi, một tay ôm mẹ Thiệu, nhẹ nhàng sờ lưng các bà, thấp giọng hỏi: "Hai mẹ thấy vẫn ổn chứ ạ?"
"Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi." Lúc mẹ Thiệu nói chuyện vẫn còn run rẩy, giọng thều thào: "Thanh, Thanh Thanh à, mẹ thấy choáng váng quá."

Chương 100: Vô Đề
Bà mới bị cảm, vốn dĩ trong người đã không khỏe.
"Bà nằm xuống ngủ đi, để tôi trông Phi Phi cho." Kiều Tụng Chi nói.
Trước khi đi ngủ, Kiều Thanh Thanh giả vờ vào bếp, lấy đồ ăn khuya từ trong không gian ra: "Mọi người ăn chút đồ nóng đi ạ."
Thứ cô lấy ra là mì ba chỉ bò chua cay, mỗi người một phần, mấy ngày nay vị giác của mẹ Thiệu không tốt lắm nhưng ngửi được mùi vị chua cay này bỗng dưng lại cảm thấy thèm ăn.
Kiều Thanh Thanh kê một cái bàn thấp, năm người quây quần xung quanh bàn ngồi dưới sàn nhà ăn mì.
Mì ba chỉ bò chua cay được gói mang về từ quán mì bên ngoài rồi cất vào không gian lúc đang còn nóng hôi hổi, khi lấy ra cũng giống như vừa mới làm, nước dùng chua cay đã miệng, thịt ba chỉ bò mềm mại, các món ăn kèm như nấm kim châm và ngô đều ngấm nước dùng, ăn vào một miếng, từ miệng đến cổ họng, đến dạ dày đều cảm thấy ấm áp.
Chẳng mấy chốc Thiệu Thịnh An đã xoa tay trở về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Trên gác mái thắp một ngọn đèn nhỏ màu cam, anh trông thấy bóng lưng của vợ và người nhà mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Cả nhà ăn gì vậy, con ngửi thôi cũng thấy thèm."
Kiều Thanh Thanh liền đi lấy cho anh một bát, lại cầm thêm hai phần sủi cảo ra.
Trời bất ngờ trở lạnh khiến cho tư duy của ba Thiệu mẹ Thiệu cũng như bị đóng băng theo, thế mà cũng không suy nghĩ sâu xa đến sự bất thường trong đó. Sau khi ăn no, mọi người đều cảm thấy cả người ấm áp từ trong ra ngoài.
"Đây là hệ thống sưởi dưới sàn sao, tốt thật đấy, ấm quá." Ba Thiệu tò mò sờ sàn nhà, hỏi người ở Hoa Thành đều lắp thứ này sao?
"Dạ không, Hoa Thành cũng chỉ lạnh mấy ngày mùa đông thôi, rất ít người lắp hệ thống sưởi, do công ty của bạn học con đang làm thứ này, có gói ưu đãi nên con làm làm luốn đấy ạ."
Ba Thiệu cười ha hả khen ngợi: "Bởi vậy mới nói đi học lợi biết bao nhiêu, bạn học của con tốt thật đấy, có ưu đãi cũng nhớ đến con."
Kiều Tụng Chi thì quan tâm hàng xóm, hỏi Thiệu Thịnh An xem tình hình thế nào.
"Lúc con gõ cửa thì nghe thấy trong nhà có tiếng động, chắc là đều đã tỉnh lại cả rồi." Thiệu Thịnh An đứng bên cửa sổ, vừa trả lời vừa rụt tay rút chiếc nhiệt kế về.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, hơi lạnh len qua khe hở tràn vào nhà, lạnh đến mức khiến Thiệu Thịnh An run rẩy. Anh vội vàng đóng cửa sổ và kéo rèm cửa lại để ngăn gió lạnh.
Vừa mới soi đèn cúi xuống nhìn, gân xanh trên trán anh liền giật mạnh "Âm 19 độ C."
Ông Thiệu kinh ngạc thốt lên: "Hôm qua mới 21 độ, nhiệt kế này treo ở đây ba trông thấy rõ ràng mà, làm sao có thể chứ?" Ông bước nhanh qua, cầm nhiệt kế xem còn chưa tính, còn mở cửa sổ ra kiểm tra lại một lần nữa.
Vừa vươn tay ra ông liền có cảm giác giống như đang ngâm mình trong nước đá, chỉ trong vài giây đã khiến người ta khó có thể chịu đựng được, giống như có một lưỡi dao sắc bén được làm từ băng đá, từng chút từng chút cắt vào da thịt vậy.
Kiểm tra lần nữa thì lại là âm 20 độ C.
"Để ngày mai rồi xem tình hình thế nào, bây giờ ta đi ngủ thôi ạ." Kiều Thanh Thanh nói.
"Đúng đúng, mọi người cũng đi ngủ đi, trong nhà ấm lắm, không có việc gì đâu."
"Đêm nay để tôi đưa Phi Phi xuống lầu ngủ cùng với tôi cho, ông thông gia coi sóc cho bà thông gia nhé."
Ông Thiệu vội vàng nói: "Làm vậy coi sao được, không cần đâu không cần đâu."
Kiều Tụng Chi bảo ông không cần khách sáo: "Phi Phi chỉ là một đứa bé, bình thường lại ngoan ngoãn như vậy, tôi trông nó một đêm cũng có làm sao đâu. Phi Phi à, tối nay ngủ cùng mẹ Kiều nhé, có chịu không?"
Thiệu Thịnh Phi thích Kiều Tụng Chi tính tình dịu dàng, vui vẻ gật đầu.
Hệ thống sưởi được mở, căn phòng dần dần ấm lên, Kiều Thanh Thanh nhìn nhiệt độ trên điều khiển chậm rãi tăng lên, cuối cùng lên tới mười tám độ C như đã cài đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhton