Chương 33: Đại Lễ Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thái hậu lạnh lùng kêu lên: "Tìm ra thị nữ kia!" 

Trong điện trở nên cực kỳ hoảng loạn từ khi thị nữ kia biến mất, sự kiện thích khách, ở cung đình này, chẳng phải lần đầu xảy ra, rất nhiều ngự Lâm Quân được điều động, trong nháy mắt đã phong tỏa cả cung Càn thanh, một con muỗi cũng không trốn thoát được, tìm kiếm mục tiêu như mò kim đáy bể.

Trong cung Càn thanh, Quân Lan Phong nhanh chân đi xuống bậc thang, chỉ vào cái rương trong điện ra lệnh: "Mang đi ra mở ra!"

Ngay lập tức, tám đội trưởng ngự Lâm Quân kinh nghiệm đầy mình dũng cảm đứng ra, trực tiếp mang cái rương ra khỏi điện.

Lòng người trong điện bàng hoàng, nhìn bóng lưng bọn hắn ra khỏi điện, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, giống như trong rương chứa yêu ma quỷ quái.

Thế mà, tám ngự Lâm Quân vừa nâng rương đến chỗ cánh cửa đại điện, trong hòm vang lên âm thanh "kẽo kẹt", mọi người còn chưa kịp phản ứng, rương gỗ đỏ "đùng" một tiếng nứt ra, rơi xuống đất.

"Cẩn thận!" Vô số âm thanh vang lên ở bốn góc của đại điện, tiếng rút đao kiếm không dứt bên tai, tám đội trưởng ngự Lâm Quân cũng đồng thời thu tay, rút đao ra, đầu đao sắc bén cùng nhau chĩa vào giữa cái rương.

Rương gỗ đỏ vỡ thành bốn khối, lộ ra quà tặng bên trong, tất cả mọi người im lặng không nói, đại điện rơi vào yên lặng hoàn toàn.

Một nữ tử cả người trần truồng bị dây thừng to dài trói chặt chẽ, tóc đen như thác nước cột nút hỗn độn ở đầu vai, trên thân thể đầy vết xanh tím, dấu hôn khó coi,mơ hồ thấy được da thịt đáng ra phải mềm mại trắng như tuyết của nữ tử. Trong điện, thậm chí có người chịu không nổi, nôn mửa liên tục.

Thân thể nữ tử co ro nằm trên mặt đất, ai cũng không nhìn thấy dung nhan của nàng ta.

Đội trưởng ngự Lâm Quân cũng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn ra quyết định rất nhanh, mũi đao đè xuống, lắc cổ tay, quay thân thể nữ tử lại, gương mặt đó, hiện ra rõ ràng trong mắt tất cả mọi người.

Đồng thời, thái tử phi Tằng Thủy Lan nhớ ra cái gì đó, hét to một tiếng: "Dừng tay!"

Tiếc thay, nàng ta kêu cũng đã chậm, gần đó đã có tiếng kêu thất thanh: "Tăng tiểu thư!"

"Là Tằng Thủy Tiên!"

"Trời ạ!"

Hoàng đế, hoàng hậu và thái hậu ở trên cao đều không thấy rõ tướng mạo nữ tử, nhưng nghe chung quanh trăm miệng một lời gọi ra tên của nàng ta, đều thất kinh, dồn dập đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng Tằng phủ.

Tằng Tư Đồ cũng bất chấp trong rương khả năng tồn tại nguy hiểm, lựa chọn chạy đến, đến gần đó, vừa thẹn vừa tức, hét lớn một tiếng: "A!"

Âm thanh già nua run rẩy không ngừng đâm vào màng nhĩ mọi người, hắn quỳ gối xuống mặt đất, thân mình không ngừng được run rẩy, kêu lên: "Thủy Tiên!"

Nữ tử trần truồng bị trói, không phải nữ nhi của hắn Tằng Thủy Tiên thì là ai?

Tằng Thủy tiên mở to ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh đầu, ánh mắt vốn khóc khô nước mắt sau khi nghe thây phụ thân tiếng gọi, lại một lần nữa chảy ra lệ nóng.

Người đưa nàng ta tới nhét một nút gỗ trong miệng nàng ta, nàng ta chỉ có thể dùng loại tư thế khuất nhục bị người trói chặt này, đưa đến trước mắt toàn bộ người quyền quý, trở thành trò cười lớn nhất lưu truyền trong kinh đô.

Tằng Thủy Lan cũng cảm thấy trời đất xoay chuyển, cung nữ bên cạnh vội đỡ lấy nàng ta, lúc nàng ta lấy lại cảm giác, tay vươn ra đẩy cung nữ, hạ lệnh xuống, gấp kêu to: "Người đâu, đưa nàng ta hồi phủ!"

Mấy cung nữ phủ thái tử nhanh chóng vây quanh, một người cởi trói, một người choàng áo, liền quấn kín Tằng Thủy Tiên từ đầu đến chân, thái giám đem Tằng Thủy Tiên ra ngoài, trong điện, sau khi náo động qua đi, lại khôi phục lặng im.

"Vẫn chưa tìm thấy thị nữ sao? Điều tra cho trẫm, nhất định phải tra được, trẫm muốn xem thử rốt cuộc chuyện này là ai làm!" Hoàng đế tức giận khó đè nén mà quát.

Đem Tằng Thủy Tiên hủy hoại, lại làm trò ở ngay trước mặt hắn, Thái hậu, và quần thần, lại còn dùng cách này để tuyên bố sự việc, đủ để khiến cả Thiên Dạ hổ thẹn!

Sắc mặt Quân Lan Phong lúc thấy người trong rương, "xoạt" một cái chìm đến đáy cốc, mày kiếm nhíu chặt, mặt hắn xanh lét, trầm giọng phân phó: "Cửu Sát, thông báo cả Huyết Lang, tìm bằng được người làm chuyện này ra cho bổn vương!"

Hắn thốt ra lời này, lòng ai nấy trong điện đều run rẩy, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn Trung Sơn Vương chắp tay ở trước điện.

Hắn xuất động cả tổ chức Huyết Lang!

Ngay cả thái tử phi Tằng Thủy Lan cũng ngẩn ra, rồi sau đó, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, đi đến trước mặt Quân Lan Phong, nói: "Cảm tạ bệ hạ, cảm tạ Trung Sơn Vương! "

Nhưng trong lòng thở dài, Trung Sơn Vương vì Thủy Tiên mà làm như vậy, đây nói rõ cái gì chứ? Nếu như thân mình Thủy Tiên vẫn hoàn hảo như trước, việc này nhất định sẽ khác nhau.

Quân Lan Phong lạnh lùng nói: "Bổn vương không chỉ vì Tằng tiểu thư, mà là vì mặt mũi của hoàng thất Thiên Dạ! Đã lấn đến trước cửa nhà thế này, nếu không bắt người phía sau chủ mưu tới, có nghĩa là hoàng gia chúng ta có thể để mặc người khác bắt nạt sao?"

Tằng Thủy Lan nghe vậy, cười khổ một tiếng, là nàng ta suy nghĩ nhiều, Trung Sơn Vương đối với Thủy Tiên, rốt cuộc vẫn là không có tình cảm gì.

Trong lòng hoàng đế hết sức vui mừng, nghe nói tổ chức Huyết Lang là vương bài trong tay Quân Lan Phong, chỉ cần hắn không đồng ý, không một ai, không có chuyện gì có thể để tổ chức bí ẩn nhất, hung ác nhất Thiên Dạ này ra tay, đương nhiên, nếu như hắn dùng quyền áp bức, đó lại là một chuyện khác.

Nhưng bây giờ, Lan Phong có thể chủ động giải quyết ưu sầu vì hắn, điều động ám vệ hàng đầu, trong lòng hắn, có thể không cảm động sao? Trong lòng Lan Phong, rốt cuộc là vẫn có Đoan Mộc gia.

Mà ánh mắt Quân Lan Phong, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lạc Vân Hi, trong con ngươi xẹt qua lo lắng sâu đậm.

Lạc Vân Hi nhíu mày, nhìn ngự Lâm Quân thu thập mảnh vỡ hòm gỗ, như nghĩ ngợi gì.

Cướp nàng từ bên trong xe ngựa đi, để kẻ khác đoạt đi trong sạch, lại phô bày trước mặt mọi người rồi đuổi về Lạc phủ, da mặt mỏng, chắc chắn sẽ tự vẫn, da mặt dày, từ nay về sau, cũng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.

Đây là một kế hoạch mà Lạc Tử Tục và Lạc Phi Dĩnh bàn trong Tuyết Các, mà nàng, trùng hợp nghe thấy được.

Lạc Tử Tục chỉ nói trói nàng đi dạy dỗ một trận, chuyện tìm người làm nhục nàng là Lạc Phi Dĩnh yêu cầu, nàng ta tàn bạo nói cho Lạc Tử Tục, nữ tử để ý nhất là trong sạch, muốn hủy, phải phá huỷ cái quý giá nhất của Lạc Vân Hi, để nàng sống không bằng chết!

Nàng không khỏi nghĩ lại, mình rốt cuộc đâu làm gì để Lạc Phi Dĩnh oán hận như thế, lại sử dụng loại thủ đoạn này.

Bất quá là, trong mắt nàng ta "phế vật" thoát khỏi khống chế của nàng ta, chẳng qua là, dung nhan của chính mình đẹp hơn nàng ta, mà Đoan Mộc Triết từng thích nàng, thậm chí bây giờ còn thích nàng . . .

Lòng dạ nữ nhân thật là độc ác, Lạc Vân Hi lần nữa lại có thêm kiến thức, cho nên, nàng cũng không cần khách khí đối với Lạc Phi Dĩnh!

Liếc xéo Lạc Phi Dĩnh đang có chút lo lắng một cái, nàng không khỏi nghĩ, nếu như nằm dưới đất không phải Tằng Thủy Tiên, mà là Lạc Phi Dĩnh, tâm tình Lạc Phi Dĩnh sẽ như thế nào đây?

Chỉ có điều, ban đầu nàng cũng không ngờ tới chuyện bất ngờ này, Tằng Thủy Tiên, là chuyện ngoài ý muốn trong trò chơi này mà thôi!

Trò hay thực sự, còn ở phía sau!

Nàng khẽ nhếch môi mỏng, bưng chung trà trên bàn lên, uống một hớp nhỏ, khẽ thở ra một hơi.

Thái hậu dùng ánh mắt hẹp dài của nàng ta, dò xét Lạc Phi Dĩnh từ trên xuống dưới, Hoàng hậu thấy thế, thấy rõ Thái hậu kiêng kỵ, cười nói: "Thái hậu, hoàng thượng, lễ đính hôn của Lục hoàng tử cùng Lạc Phi Dĩnh. . . có nên tiếp tục hay không?"

Hoàng đế suy tư chốc lát, nói: "Thái hậu, theo trẫm thấy thì hôn lễ đã định xong, không làm những lễ nghi này cũng được, đến ngày bọn hắn đại hôn, lại tổ chức long trọng." Thái hậu "ừ" một tiếng, ngoắc tay về phía dưới, kêu lên: "Dĩnh nhi, tới đây."

Lạc Phi Dĩnh che dấu tất cả cảm xúc, từ chỗ ngồi của Lạc gia đi ra, con ngươi Lạc Vân Hi hơi tối lại, biết đây là thời cơ tốt, nắm chắc, làm ít công nhiều.

Lạc Phi Dĩnh đi ngang qua bên cạnh Đại phu nhân, Đại phu nhân đang bưng lấy chung trà thưởng trà thơm, Lạc Phi Dĩnh tới, nàng ta đứng lên, đang muốn đặt chung trà xuống, trong lòng Lạc Vân Hi rõ, đây chẳng phải cơ hội tốt trời ban sao?

Ngay lập tức, nàng nghiêng người qua, ngăn trở tầm nhìn của người phía sau, chân trái vươn ra, hung hăng đạp bắp chân một thị nữ sau lưng đại phu nhân.

Thị nữ kia không đứng vững, kinh ngạc thốt lên một tiếng nhào về hướng Đại phu nhân.

Chợt nghe "ầm" một tiếng vang lên, chung trà trong tay đại phu nhân bay ra khỏi tay, nước trà giội hết về phía Lạc Phi Dĩnh, Lạc Phi Dĩnh kinh ngạc hét lên tránh né, nhưng trên người, vẫn dính không ít nước.

Đại phu nhân vội giữ chung trà, may là không vỡ nát, lúc ý thức được ánh mắt sáng quắc xung quanh, mặt nàng ta nóng lên.

"Thực xin lỗi, Đại phu nhân, xin lỗi!" Thị nữ kia đứng lên, mặt đầy sợ hãi mà áy náy nói.

Lúc này Đại phu nhân cũng không thể dạy dỗ nàng ta, kêu một thị nữ khác cầm khăn mặt tới lau sạch nước trên cổ và mặt Lạc Phi Dĩnh, để nàng ta đi tới chỗ thái hậu trước.

Đợi sau khi ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển đi, Đại phu nhân mới hung ác trợn mắt nhìn thị nữ kia, trong lòng nghĩ, sau khi trở về nhất định đánh thị nữ này một trận no đòn, lại đuổi đến nhà bếp làm việc vặt.

Thị nữ này là nanh vuốt của đại phu nhân, Lạc Vân Hi biết, cho nên cũng không lo lắng Đại phu nhân sẽ làm gì đối với nàng ta, giờ khắc này, hai mắt của nàng sáng ngời nhìn chằm chằm Lạc Phi Dĩnh.

Thái hậu thấy Lạc Phi Dĩnh đến gần, nhắc nhở: "Hoàng hậu."

Hoàng hậu điều chỉnh lại thần sắc, nghiêm giọng nói: "Dĩnh nhi, hôn sự của ngươi và Lục hoàng tử đã định xong, tuy còn chưa cử hành hôn lễ, thế nhưng đã được xem như người hoàng gia, tất cả đều lấy lợi ích hoàng gia làm đầu, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc*, nhớ không?"
   *Chuẩn mực đạo đức nữ nhân

Lạc Phi Dĩnh đứng dưới bậc thềm, từ xa hành lễ: "Thần nữ nhớ kỹ!"

Hoàng hậu nói một loạt quy củ hoàng gia, lòng Lạc Phi Dĩnh có chút không yên, thần sắc quái dị.

Hoàng hậu nói hồi lâu, thấy nàng ta như thế, trong lòng không thích, bỗng nhiên nâng cao giọng, quát lên: "Ngươi nghe hay không?"

Lạc Phi Dĩnh bị dọa giật mình, đột nhiên, mặt nàng ta chợt biến sắc, đưa tay kéo cổ áo của mình ra, không nhịn được lẩm bẩm: "Rất ngứa, rất ngứa!"

Hành động này, làm người xung quanh kinh ngạc.

Mà lực đạo trong tay Lạc Phi Dĩnh không biết thế nào mà trở nên đặc biệt lớn, mấy lần như thế liền xả sạch sành sanh quần áo trên người, hai cánh tay, liều mạng mà gãi trên da thịt trắng như tuyết, cái yếm hồng phấn lọt vào tầm mắt mọi người trước ngực cao thẳng, trong nháy mắt khiến nam nhân trong đại điện hít vào một ngụm khí lạnh.

"Ngăn cản nàng ta lại!" Thái hậu khiếp sợ rống to một tiếng.

Mấy thái giám liền xông tới muốn cản, có người còn nhanh hơn bọn hắn, Đoan Mộc Triết từ ghế sau bay đến xuống, ôm lấy Lạc Phi Dĩnh ăn mặc bất nhã, đi nhanh rời khỏi hiện trường.

Lạc Phi Dĩnh càng không ngừng vùng vẫy trong ngực Đoan Mộc Triết, khóc không ra tiếng: "Triết, ta không nhịn được, ngứa chết, ta muốn chết . . . "

Thời khắc này, trong điện cuối cùng cũng có người lặng lẽ phát ra tiếng cười.

Ánh mắt thái hậu lạnh lùng quét tới, trong điện lại hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mặt Đại phu nhân nhợt nhạt, thân mình lắc mấy cái, run giọng hỏi Lạc Kính Văn: "Dĩnh nhi sao vậy?"

Lạc Kính Văn không hề khá hơn nàng ta, nghĩ đến chuyện trước đây không bao lâu tóc Lạc Phi Dĩnh ngứa ngáy, trong lòng dâng lên nồng đậm lo âu.

Dĩnh nhi, sẽ không phải bị bệnh kỳ lạ gì chứ?

Hoàng đế tâm phiền ý loạn, vung tay áo, trước khi rời đi ném một câu: "Tất cả mọi người giải tán!"

Người Lạc gia không vội đi, Lạc Kính Văn và Đại phu nhân vội vã tiến lên giải thích với hoàng hậu và thái hậu, Lạc Vân Hi lại không chút hoang mang đi về hướng Tề Sính Đình tạm biệt, theo đám người ra điện đi ra ngoài.

Quân Lan Phong trông thấy nàng rời khỏi, vội vàng cáo từ với thái hậu.

Lúc Lạc Vân Hi sắp tới nội môn, thân mình bất chợt lóe lên đã hướng sau bồn hoa, biến mất trên đường vào cung.

Phía sau, một thị vệ vội vã đi đến tìm, mặt đầy nghi hoặc, lầm bầm: "Người đi nơi nào rồi?"

Lạc Vân Hi đi ra từ một con đường khác trên, người này đi theo nàng rất lâu rồi, chẳng qua nàng cũng bỏ qua nhiều lần, nàng biết, đấy là người của Đỗ Linh.

A, muốn theo dõi nàng, còn non lắm!

Đi đến cửa nội môn, Cửu Sát từ bóng tối đi ra, thấp giọng nói: "Lạc tiểu thư, gia chủ nhà ta cho mời."

Xe ngựa màu đen lẳng lặng ngừng ở phía bên phải nội môn, Lạc Vân Hi lên xe ngựa, bên tai truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân: "Hi nhi, ngươi không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì được? Có chuyện là Tằng Thủy Tiên." Lạc Vân Hi cười khẽ trả lời.

"Ừm, ta nhất định sẽ điều tra ra đến cùng xem ai dám xuống tay với ngươi!" Quân Lan Phong nằm ở trên chiếu, quần áo màu trắng bạc như mây mù gấp dưới chân, làm nổi bật lên sắc mặt lạnh giá của hắn.

Lạc Vân Hi nhẹ thu lại nụ cười, thì ra hắn cũng nhìn ra, ý đồ của người hạ thủ cũng không phải Tằng Thủy Tiên, mà chính là mình.

"Ngươi không cần điều tra, đây là chuyện của ta, ta tự có chừng mực."

"Chuyện này chẳng phải chuyện riêng của ngươi." Giọng Quân Lan Phong tăng thêm, nhấn mạnh nói.

"Không phải chuyện của ta, lẽ nào là chuyện của ngươi?" Lạc Vân Hi hơi không kiên nhẫn trả lời.

"Lẽ nào không có quan hệ gì với ta sao?" Quân Lan Phong thấy mặt nàng đầy lạnh nhạt, tâm tình cũng vô cùng không tốt: "Đừng nói không có quan hệ gì với ta! Trong lòng ta, ngươi là nữ nhân của ta."

Tiếng nói của hắn kiên định quả quyết, không cho người khác phản bác.

"Nữ nhân sao?" Lạc Vân Hi cười nói: "Đỗ Tình Yên mới là nữ nhân của ngươi, Đỗ Linh cũng muốn trở thành nữ nhân của ngươi, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, đừng kéo ta vào!"

Nói xong, nàng đưa tay hất màn xe lên, muốn đi ra ngoài, nhưng eo thon lại căng thẳng, thân mình bị cánh tay cứng cáp ôm trở lại, rơi vào một cái ôm ấp lại lạnh như băng.

"Hi nhi, đừng nói những thứ không hay này để chọc giận ta!" Trong ánh mắt Quân Lan Phong có đau đớn sâu đậm, như dã thú bị thương, sâu sắc nhìn vào ánh mắt của nàng.

Lạc Vân Hi ngửa mặt lên, mở to mắt, nhưng không động.

Quân Lan Phong khom người, cúi đầu, không kề sát cái trán hơi ấm lên trên cổ nàng, hai tay, tăng thêm lực đạo, nâng đỡ eo nàng, không thèm nhắc lại.

Hai người duy trì loại tư thế quỷ dị này một lúc lâu.

Cuối cùng Lạc Vân Hi khẽ thở dài, chủ động bám vào bờ vai của hắn, cảm thấy động tác của nàng, cơ mặt Quân Lan Phong hơi co rút, lập tức thẳng lưng lên, khẽ nghiêng người ngồi ngả về hướng ghế rộng lớn, ôm Lạc Vân Hi lên đùi.

Lạc Vân Hi muốn xuống, nhưng Quân Lan Phong không đồng ý, vững vàng nắm chặt eo nàng, nàng không có cách nào, đành phải dựa vào vai hắn, nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: "Ta rất mệt, đừng ầm ỹ với ta."

Môi Quân Lan Phong hé mở, định nói rồi lại thôi.

Hắn cùng nàng ầm ĩ lúc nào?

Lời chưa kịp ra khỏi miệng, đã hóa thành đau lòng thở dài: "Được được, nghỉ ngơi tý đi."

"Ừm." Lạc Vân Hi mơ hồ trả lời một tiếng, dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn ngủ thiếp đi.

Quân Lan Phong vươn bàn tay to như quạt hương bồ ra, nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của nàng, vỗ vỗ lưng của nàng, để nàng ngủ thoải mái hơn một chút. Xe ngựa đến cửa sau của Lạc phủ, Quân Lan Phong lại ôm Lạc Vân Hi lên, Cửu Sát mở đường, nhẹ nhàng đi tới Vân Các. Đưa Lạc Vân Hi tới giường lớn trong chủ phòng, Quân Lan Phong vừa thẳng lưng lên, tay nhỏ của Lạc Vân Hi đã nắm chặt góc áo hắn, lẩm bẩm: "Đừng đi."

Quân Lan Phong cúi đầu, nhìn thấy bất an trên mặt nữ tử, trong lòng nhộn nhạo ý thương tiếc, cầm ngược lại tay nhỏ bé của nàng, trầm giọng nói: "Không đi."

Sắc mặt Lạc Vân Hi mới dần dần bình thường lại, đôi mi thanh tú hơi nhíu rồi lại buông ra, tay cũng tự nhiên để ở mép giường.

Quân Lan Phong cũng không buông tay nàng ra, nắm chặt, ngồi ở đầu giường, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Cửu Sát thấy thế, cúi đầu rời khỏi phòng, biết chủ tử tạm thời không đi, một mình ra khỏi Lạc phủ, lái xe ngựa trở về.

Một giấc ngủ này Lạc Vân Hi rất lâu, Chờ nàng tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở, đã cảm thấy có người nắm tay mình.

Buồn ngủ dần trôi đi, trong ký ức quay lại, mặt nàng hơi đỏ lên, không thể không thừa nhận, trong lòng lại hết sức thư giãn vui vẻ, nhất là, không chút ý buồn bực nào.

Vốn dĩ, biết được Lạc Phi Dĩnh và Lạc Tử Tục muốn tính kế hãm hại mình, nàng đã ngụy tạo lá thư đó, một là thử thách Hạ Đào, hai là trong thư có thuốc bột vô sắc vô vị, thuốc bột này gặp nước sẽ bộc phát, hơn nữa sẽ mở rộng theo da thịt, khiến toàn thân ngứa ngáy; trên đường xảy ra chuyện Tằng Thủy Tiên đoạt xe ngựa, thay nàng nhận tội; trong cung, Lạc Phi Dĩnh xúi giục Thái tử đánh Tề Sính Đình, nàng thay Tề Sính Đình ra mặt, cùng Đoan Mộc Triết đọ sức, tất cả những thứ này, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Chỉ khi nào cùng nam nhân này ở cùng một chỗ, nàng mới cảm thấy tất cả áp lực đều biến mất.

Quân Lan Phong đang ngồi ở đầu giường ngủ gà ngủ gật, chợt thấy bàn tay nhỏ bị hắn nắm trong lòng tay trở nên rất nóng, hắn mở mắt ra, nghi ngờ nhìn về phía Lạc Vân Hi, phát hiện gương mặt bé nhỏ của nàng đỏ bừng, nhìn rất đẹp, nhất thời nhìn sững sờ.  

 Lạc Vân Hi từ từ mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Quân Lan Phong, giả bộ bình tĩnh rút tay của mình lại, sửa lại mái tóc xốc xếch một chút.

"Tỉnh rồi sao?" Mặt Quân Lan Phong cũng có chút nóng, Lạc Vân Hi ngủ say mới tỉnh nhìn rất đáng yêu làm tim hắn nhảy loạn cả lên.

"Ừm, giờ gì rồi?" Lạc Vân Hi theo thói quen hỏi, cúi đầu nhìn xuống, mình là mặc quần áo mà ngủ, lúc này thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy.

"Ta cũng không biết." Quân Lan Phong nói rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo cửa sổ ra, nhìn sắc trời một chút.

Thừa lỗ hổng này, Lạc Vân Hi xuống giường, vừa sửa lại quần áo, vừa lười biếng đến một bên cái giá, hai tay ngâm vào trong bồn nước lạnh, rồi rửa mặt.

"Giờ Thân hai khắc." Quân Lan Phong nói, rồi quay đầu, nhìn thấy nữ tử đã xuống giường, khóe mắt nhuộm ý cười hỏi: "Có đói bụng hay không?"

Lạc Vân Hi cúi xuống, gật đầu: "Ngươi không nói, thật sự là không cảm thấy."

Bình thường ở cùng hắn như thế nào cũng có thể, nhưng vừa rồi tỉnh ngủ, nam nhân này lại một mực ở cạnh, khó tránh khỏi nàng có chút xấu hổ.

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, nói: "Vậy ta đi trước, đợi lát nữa đưa đồ ăn đến cho ngươi."

"Ừm."

Quân Lan Phong thấy nàng đáp lại, mắt nhìn mặt nàng mấy lần, mới cảnh giác đảo qua bên ngoài cửa sổ, mau chóng kéo mở song cửa, mũi chân khẽ nhón, dáng người nhảy ra ngoài không tạo ra một tiếng động nào.

Lúc này Lạc Vân Hi mới gọi Xuân Liễu tiến đến, sau khi rửa mặt, hai tay Tiểu Ngôn mỗi bên cầm một hộp cơm, chạy thật nhanh vào sân, kêu : "Xuân Liễu cô nương!"

Hạ Đào ở bên trong nghiêng người qua, hỏi: "Chuyện gì đó?"

Tiểu Ngôn thấy là nàng ta, không tình nguyện nói: "Bên ngoài có người đưa hộp cơm đến cho tiểu thư. "

Hạ Đào đang định nói, trong phòng truyền ra giọng của Xuân Liễu: "Mang vào đi."

Tốc độ của Quân Lan Phong rất nhanh, Lạc Vân Hi nhìn bốn món ăn trên bàn, thịt xào tiêu, trứng chiên cà chua, đậu đũa xào, còn có cá diếc kho giềng nàng thích ăn, có rau có thịt, thức ăn ít mà ngon, khẩu vị của nàng thoáng cái liền dâng lên, vừa bưng cơm lên, Xuân Liễu nghi ngờ nói: "Tiểu thư , nơi này còn có tờ giấy."

Nàng ấy đưa cho Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi mở ra xem, trên giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận dạ dày."

Kiểu chữ khí thế phóng khoáng, nhìn đã biết là phong cách của nam nhân kia, thấy chữ như người, tâm tình Lạc Vân Hi nhất thời có cảm giác khó chịu, vò tờ giấy thành cục, nhàn nhạt dặn dò Xuân Liễu: "Ngươi đi xuống đi."

Dùng bữa xong, Lạc Vân Hi để Xuân Liễu thu thập đồ ăn, đưa khối băng trong chậu bình thường đặt ở gian ngoài tiến vào, lúc này Xuân Liễu rõ ràng, người đưa cơm và đưa khối băng, cùng là một người, nàng ấy không khỏi nghĩ, rốt cuộc đây là công tử nhà nào, để tiểu thư trong lòng như vậy chớ?

Trong lòng hiếu kỳ lại vì tiểu thư cảm thấy cao hứng.

Lạc Vân Hi tản bộ trong sân, để hỗ trợ tiêu hóa, Tiểu Ngôn lại chạy vào, lần này trực tiếp nói với Lạc Vân Hi: "Tiểu thư, bên ngoài có nha đầu muốn gặp ngươi, chẳng qua ta chưa từng thấy nàng ấy trong phủ, hỏi nàng cũng không nói là ở viện nào."

"Cho nàng vào đi." Trên mặt Lạc Vân Hi không hề kinh ngạc.

Một nữ tử áo xám cúi đầu vào, Lạc Vân Hi chớp mắt nhận ra, đây đúng là thị nữ hôm nay đưa đại lễ trên đại điện, chẳng qua là đổi một bộ quần áo mà thôi.

Nữ tử đi tới trước mặt nàng, hai chân gập lại, quỳ xuống.

Lạc Vân Hi để mặc nàng ta hành lễ, mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua mấy người khác trong viện, Tiểu Ngôn còn giật mình không phản ứng kịp, đã bị Xuân Liễu lôi kéo, nàng ấy mới vội vàng rời khỏi viện.

"Tiểu Bích, ta chờ ngươi đã lâu." Nàng hé mở môi đỏ mọng, bình tĩnh mở miệng.

Tiểu Bích kinh ngạc ngẩng đầu, đưa tay, xé mặt nạ người da xuống, lộ ra một gương mặt tương đối xinh đẹp, không tin hỏi: "Tiểu thư làm sao biết là ta?"

Đây là mặt nạ da người mới nhất, rất tinh tế, mà khuôn mặt dưới mặt nạ, cũng là chân dung khuôn mặt thật của nàng ta.

Lạc Vân Hi không giấu suy đoán của mình: "Một người ngụy trang cho dù tốt đến đâu, đều sẽ có sơ hở. Nếu như người bị Lạc Tử Tục sai bảo, hắn sẽ tuyệt đối không đưa Tằng Thủy Tiên đến cung Càn thanh, đây chính là chuyện không may mắn đối với Lạc Phi Dĩnh, người làm loại việc này, hơn nửa là có mục đích, không phải kẻ địch của Tằng Thủy Tiên, chính là giúp ta hả giận. Mà lúc này, ngươi cũng nên đến đây, độc dược cũng sắp phát tác."

Từ trong thâm tâm Tiểu Bích tán thưởng nói: "Tiểu thư đúng là tiểu thư, mất ký ức cũng vẫn thông minh như vậy!"

Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Thông minh? Thông minh còn bị ngươi trêu đùa đến xoay tròn sao?"

Thân mình Tiểu Bích run lên, cúi gập người xuống: "Tiểu thư, ta bất đắc dĩ bị ép buộc, U tỷ giữ đệ đệ của ta áp chế ta, ta không còn cách nào mới làm như vậy, dù chết, cũng không đáng được tiểu thư tha thứ!"

"Đệ đệ ngươi sao?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Lần này trở lại ta đã chiếm được lòng tin của U tỷ, đã âm thầm đưa đệ đệ đến nơi an toàn, thay đổi mặt nạ, về Lạc phủ tìm tiểu thư, hai người mặc áo đen theo dõi tiểu thư kia, ta luôn đi theo, thấy hết chuyện này trong mắt, liền mang Tằng Thủy Tiên đến, ném nàng ta trên đại điện, dùng cái này bồi tội với tiểu thư!"

Lạc Vân Hi thâm sâu nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Tâm ý của ngươi, ta đã hiểu."

Tay phải hơi gảy, một viên thuốc màu vàng dược trực tiếp bắn về hướng Tiểu Bích, mắt Tiểu Bích sáng lên, nhanh tay tiếp được, giọng Lạc Vân Hi không chứa chút nhiệt độ nào: "Thế nhưng, cũng không đủ để tin ngươi. Giải dược này, có thể giải được độc trong một tháng."

Tiểu Bích cảm động đến rơi nước mắt dập đầu: "Cảm ơn tiểu thư, tạ cảm ơn tiểu thư!"

Lạc Vân Hi xoay người lại, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết dược tính trong độc dược của ta, trên đời không có thuốc nào chữa được, trạng thái chết sẽ vô cùng đáng sợ, nếu như muốn sống khỏe mạnh, liền thu lại những tâm tư đen tối của ngươi lại đi! Còn có, ở đây ta không cần ngươi, một tháng sau tới tìm ta."

Tiểu Bích rơi nước mắt nói: "Ta nguyện ý làm việc cho tiểu thư!"

"Nếu như ngươi thật sự nguyện ý làm việc cho ta." Thái độ của Lạc Vân Hi mềm xuống, nói: "Về Thần lâu, làm mật thám của ta, ta có chuyện, sẽ tự nghĩ cách liên hệ với ngươi."

Tiểu Bích có chút không dám, ấp a ấp úng, Lạc Vân Hi quay đầu lại, nghiêm khắc liếc nhìn nàng ta, nàng ta lập tức đáp: "Dạ, vâng thưa tiểu thư, Tiểu Bích đồng ý!"

Nàng ta nhét giải dược vào trong miệng, đứng dậy, cáo từ rời đi.

Nàng ta đi đã xa, bọn người Xuân Liễu mới vào viện, Tiểu Bích không còn dùng dung mạo trước đây, các nàng tất nhiên sẽ không biết được.

***

Buổi chiều, Lạc Vân Hi ngủ hơi muộn, thắp đèn lên, dựa giường xem sách thuốc.

Muốn làm một đại phu thực thụ, nàng chỉ cần xem sách thuốc đã có trong ký ức là đủ, nhưng những ký ức ấy chung quy không thuộc về nàng, nàng còn phải làm một số nghiên cứu thuộc về mình.

Ngoài cửa sổ, đêm hè yên tĩnh, tiếng kêu của ếch trong hồ sen của Lạc phủ truyền tới, vô cùng du dương.

Một bóng dáng màu đen hiện lên trên giấy dán cửa sổ, Lạc Vân Hi cảnh giác ngẩng đầu, quát lên: "Ai?"

Song cửa sổ nhúc nhích một chút, bóng dáng màu đen nhảy vào, Lạc Vân Hi thả sách thuốc xuống, lạnh lùng nhìn lại.

"Là ta." Giọng nói quen thuộc truyền đến, tâm tình Lạc Vân Hi thả lỏng.

"Sư muội, ngươi cũng quá hăng hái đi? Muộn như vậy còn đọc sách, không sợ nhìn đến hỏng mắt sao?" Đoan Mộc Ly mặc y phục dạ hành màu đen, dáng người thon dài đứng vững chắc, nổi bật lên da thịt trắng nõn, dung mạo tuấn tú, đi vài bước nhảy đến trước giường, nói.

"Sư huynh . . . " Lạc Vân Hi ngẩn ra, hai chân buông xuống đất, kéo lê giày mà đi, trong giọng nói mang một chút vui sướng.

Đoan Mộc Ly nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trầm tĩnh kia, lòng cũng yên ổn hơn, giọng nói cũng mềm vài phần: "Lâu thế không gặp sư huynh, Vân Vân chắc là rất nhớ ta đi?"

Hắn nói, đi đến bên cạnh bàn, tự rót một chén trà, "ừng ực" uống từng ngụm lớn.

Lạc Vân Hi cười khanh khách nói: "Ta ngược lại thật sự rất nhớ sư huynh, chẳng qua sư huynh ngày ngày có mỹ nhân làm bạn, sợ là không nhớ ra được người sư muội như ta đâu phải không?"

Tay Đoan Mộc Ly run lên, chén nước suýt nữa tuột tay rơi xuống, nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: "Không phải còn bận thu dọn cục diện hỗn loạn vì ngươi sao?"

"Có sư phụ giúp ta thu thập đó! " Lạc Vân Hi đâm thủng lời nói dối của hắn.

Đoan Mộc Ly thả chén nước xuống, ngồi lên trên giường nệm gần đó, sắc mặt trong ánh đèn đuốc chập chờn có chút cao thâm khó dò: "Yên nhi là bằng hữu của ta, ta nhìn, sẽ yên tâm hơn một chút."

Lạc Vân Hi mặc quần áo màu trắng, cũng không kiêng kỵ hắn, trực tiếp ngồi vào một đầu khác của chiếc giường, hỏi: "Thật sự chỉ là bằng hữu bình thường sao? Sư huynh, chúng ta không phải người ngoài, ngươi thành thật mà nói đi, không phải ngươi thích Đỗ Tình Yên chứ?"

Mày Đoan Mộc Ly cau lại, liếc nàng, nói: "Nói nhăng nói cuội gì đó? Tiểu nữ nhi như ngươi thì biết cái gì! Nhanh chóng mặc quần áo, sư huynh mang ngươi đi chơi!"

Vừa nghe đến chữ "chơi", Lạc Vân Hi ánh mắt sáng ngời, dứt khoát nói: "Được, ngươi đi ra ngoài đợi ta đi."

Sau nửa canh giờ, Lạc Vân Hi mặc y phục dạ hành đen mở cửa đi ra, Xuân Liễu thấy trong phòng có động tĩnh đã sớm tỉnh lại, nàng ấy khoác áo đứng góc phòng, hỏi: "Tiểu thư, còn chưa ngủ sao?"

"Ngươi đi ngủ đi , ta có chút việc." Lạc Vân Hi nói một tiếng, rồi đi ra khỏi Vân Các.

Xuân Liễu biết nàng cáu kỉnh, không nói thêm gì.

Đoan Mộc Ly ở bên ngoài chờ nàng, thấy Lạc Vân Hi đi ra, ánh mắt dịu dàng, đưa cánh tay ôm chặt nàng eo nói: "Đi, dùng khinh công!"

Cảm thấy mùi hương từ quần áo đen của Đoan Mộc Ly, Lạc Vân Hi ngẩn ra, nghĩ đến quan hệ của hai người, khóe miệng hơi cong, không để ý nữa.

Mái ngói dưới chân bay nhanh, bên tai là tiếng gió ào ào, hai người sẽ rất nhanh đến đã đoạn đường phồn hoa nhất Dạ Đô.

Đêm đã khuya, nhưng trên đường người dạo chợ đêm vẫn rất nhiều, bên đường toàn là cửa hàng và quán rượu, chuyện làm ăn thịnh vượng như trước, trong đại sảnh, âm thanh vung quyền đổ xúc sắc không dứt bên tai.

Đoan Mộc Ly vừa rơi xuống đất, Lạc Vân Hi đã tránh khỏi cái ôm ấm áp của hắn, nhìn dung nhan dưới ánh đèn, khí chất nam tử cao quý, nghĩ thầm, mình đúng thật là diễm phúc không cạn, cười hỏi: "Sư huynh, chơi ở nơi này sao?"

Đoan Mộc Ly bĩu môi đi về hướng trên lầu: "Sư phụ ở bên trên."

Nghe vậy, Lạc Vân Hi vui vẻ, nhanh chóng bước nhanh hơn về hướng lầu hai.

Vừa lên lầu hai, đã trông thấy cạnh bàn sát bên cửa sổ, Cửu Khúc Chỉ đang ôm một vò rượu uống từng ngụm lớn.

"Sư phụ!" Lạc Vân Hi bĩu môi, tiến chào hỏi.

"A... , Hi nhi, ngươi tới rồi sao? Sư phụ rất nhớ ngươi!" Cửu Khúc Chỉ thả vò rượu xuống, nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới, muốn ôm ái đồ một cái.

Lạc Vân Hi thấy cả thân mình hắn toàn mùi rượu, vội vàng tránh ra, giọng nói quái dị: "Sư phụ ở Mục An phủ ăn uống vui chơi, còn nhớ ta sao?"

Cửu Khúc Chỉ cười ha ha, nhìn về Đoan Mộc Ly cùng đi tới phía sau nàng, nói: "Ba thầy trò chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp nhau! Sư phụ thay hai người các ngươi giấu diếm lẫn nhau nhiều năm như vậy, thật đúng là khổ chết rồi."

Mặt Đoan Mộc Ly đầy vẻ khinh bỉ: "Sư phụ, ta và sư muội mặc dù mới gặp nhau không lâu, nhưng tình cảm so với mười mấy năm ở cùng ngươi còn sâu hơn đó!"

Nói xong, hắn giả vờ thân thiết khoác cánh tay phải lên trên vai Lạc Vân Hi, mập mờ hỏi: "Vân Vân, ngươi nói xem phải không nhỉ?"

Cửu Khúc Chỉ trợn mắt ngoác mồm, hận tới giơ tay: "Thằng nhóc con, nhìn xem lão tử đánh chết ngươi không! Đối với sư muội của mình ngươi cũng táy máy tay chân là sao?"

Trán Lạc Vân Hi đen lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua lầu hai, may mà, lầu hai không có người khách nào khác, người uống rượu đều ở lầu một.

Cánh tay Đoan Mộc Ly càng tiến một bước, trực tiếp ôm eo Lạc Vân Hi, mang theo nàng xoay người tránh né, cười nói: "Sư phụ, ngươi cũng thật là, sư huynh sư muội, một đôi trời sinh như vậy, ta và sư muội nếu kết thành lương duyên, chẳng phải thân càng thêm thân sao?"

Nói rồi, hắn nhìn về phía Lạc Vân Hi, sắc mặt vô cùng dịu dàng, thấp giọng cười nói: "Tiểu Vân Vân, ngươi theo gia đi!"

"Cút sang một bên!" Lạc Vân Hi đẩy hắn ra, ý cười trên mặt đã thu lại, đi thẳng tới bên cạnh bàn ngồi xuống, gió đêm thổi tới, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Cửu Khúc Chỉ tức giận đến trên trán nổi lên gân xanh, lạnh lùng nói: "Đoan Mộc Ly, ngươi chơi bời bên ngoài, lão tử không nói ngươi, nhưng nếu ngươi dám đùa giỡn sư muội của ngươi, lão tử sẽ độc chết ngươi!"

Nói xong, hắn chống nạnh, trừng mắt nhìn về phía Đoan Mộc Ly.

"Sư phụ." Lạc Vân Hi rất cảm động, tuy Đoan Mộc Ly đang nói đùa, nhưng thái độ của Cửu Khúc Chỉ, để nàng cảm thấy ấm áp.

"Hi nhi, cách xa sư huynh ngươi một chút! Đừng để cho hắn làm hư!" Cửu Khúc Chỉ hừ một tiếng.

Đoan Mộc Ly cười một tiếng, ngồi vào đối diện Lạc Vân Hi, nói: "Sư phụ, ta là người như thế nào, ngươi phải rõ ràng hơn ta mà."

Hắn liếc nhìn Lạc Vân Hi, ý cười nhẹ thu lại: "Ở cùng một chỗ với sư muội ta thực sự vui vẻ, ta đồng ý ở cùng với nàng, cũng không được sao?"

Cửu Khúc Chỉ cau mày nói: "Nếu ba năm trước ngươi nói lời này, ta còn tin, ba năm sau, ngươi mở ra một cái thanh lâu gì đó, loạn hết cả lên, ai biết ngươi có học cái xấu hay không?"

Đoan Mộc Ly không phục nói: "Ta mở thanh lâu, còn chẳng để giúp đỡ ngươi sao? Xú lão đầu, người nào cứ mặt trời lặn là ở trong thanh lâu vậy?"

Sắc mặt Cửu Khúc Chỉ đỏ bừng lên, cao giọng nói: "Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa, uống rượu!"

Lạc Vân Hi không khỏi bật cười: "Sư phụ, sư huynh, thật vất vả mới thấy mặt một lần, ầm ĩ không thôi, còn như vậy, lần sau ta sẽ không ra ngoài nữa."

Nàng vừa dứt lời, y hệt như linh dược, Cửu Khúc Chỉ và Đoan Mộc Ly đều ngừng miệng, đàng hoàng ngồi vào bàn.

"Vân Vân, ta rót cho ngươi." Đoan Mộc Ly như làm ảo thuật từ dưới bàn cầm ra một bình rượu, trước tiên thay Lạc Vân Hi rót ra một ly rượu, trên mặt không còn vẻ nô đùa như lúc trước, rất quan tâm nói: "Dạ dày ngươi không tốt, bình rượu này là rượu thuốc, đối với dạ dày ngươi có lợi."

"Cảm ơn sư huynh." Lạc Vân Hi chân thành cười.

"Cám ơn cái gì, sư huynh đồng ý vĩnh viễn chiếu cố như vậy Vân Vân à." Đoan Mộc Ly nhìn nàng một cái, mắt đào hoa vô cùng sâu thẳm, giọng nói cũng thấp hơn.

Lạc Vân Hi bị hắn nhìn mà mặt hơi hơi nóng, cúi đầu, có chút không biết làm sao.

Trong đầu, lần lượt hiện lên gương mặt Lang, cũng tương đối giống Đoan Mộc Ly.

Lang không nhàn nhã như Đoan Mộc Ly, trên mặt của hắn có nhiều tang thương hơn, nhưng bao nhiêu lần, hắn lại dãi nắng dầm mưa, không một tiếng động mà chiếu cố nàng, chuẩn bị cuộc sống cho nàng . . .

Thế nhưng, hoàn cảnh cuộc sống như thế lại làm cho nàng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên, lựa chọn người nhà, nàng thực sự hổ thẹn đối với Lang. Chẳng lẽ nói, Đoan Mộc Ly tới thiên đàng, để nàng bồi thường Lang sao?

Thế nhưng . . . nhớ tới gương mặt Quân Lan Phong, lòng nàng hơi ngòn ngọt, những ký ức ấy như mây khói, bất chợt tản ra, tâm tư mạnh mẽ hoảng loạn lên, nắm chặt ly rượu trong tay.

"Vân Vân, ngươi nghĩ cái gì vậy? Rượu đều đổ rồi." Giọng nói trong sáng dễ nghe của Đoan Mộc Ly vang lên bên tai nàng.

Lạc Vân Hi chớp mắt, trước mắt lóe lên ánh lửa rồi tối xuống, tay phải Đoan Mộc Ly nâng bình rượu, tay trái giúp nàng đỡ ly rượu, thân mình nghiêng qua vừa vặn ngăn trở ánh lửa, quần áo màu đen phật quá chóp mũi của nàng, truyền hương vị trên người hắn đến, còn kèm theo vị thuốc Đông y, hòa quyện vào nhau, cũng không khó ngửi.

"Đang nghĩ rượu thuốc này làm thế nào thôi!" Lạc Vân Hi che giấu nói.

Cửu Khúc Chỉ ợ một tiếng no nê, nói: "Bình rượu này còn có chút tâm ý, vì ngươi bao tử không tốt, hắn ở Đỗ gia trang, mỗi ngày điều phối các loại thuốc Đông y pha rượu cho ngươi, hừ, nếu không phải như vậy, đêm nay ta cũng tuyệt không cho hắn tới gặp ngươi!"

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, cảm giác có người thân thật tuyệt! Chuyện nhân sâm ngàn năm, trong lòng tản đi một chút.

Ba người uống rượu nói chuyện, ngược lại cũng vui vẻ hòa thuận, Lạc Vân Hi uống một ly rượu thuốc, Đoan Mộc Ly lại không cho nàng uống nhiều.

Đang nói chuyện, dưới lầu bất chợt truyền đến một trận náo động.

"Đánh chết ngươi, xem ngươi còn nợ bạc của chúng không trả không!" Tiếng nói hùng hổ xen lẫn tiếng đánh nhau vang lên dưới cửa sổ.

Lạc Vân Hi không khỏi thò đầu nhìn xuống.

Năm, sáu người đàn ông vạm vỡ cởi trần, đối với đánh một nam tử quần áo tả tơi trên mặt đất, mùi rượu rất nặng bay tới, Lạc Vân Hi hơi nhíu mày.

Đánh bạc ở quán rượu, đây là chuyện bình thường, nàng không hề muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nam tử kia bị một cước đá lật lại, gương mặt nhắm chặt hai mắt đập vào mi mắt, Lạc Vân Hi kinh ngạc đứng lên.  

Lạc Vân Hi sợ nhìn lầm, đứng lên, nheo mắt lại, tập trung nhìn không hề chớp mắt vào gương mặt bị đánh xanh tím kia, xác định lần nữa, người bị đánh này, vậy mà lại là Lương Diệp Thu!

Mấy ngày trước, thánh thượng hạ chỉ, bảo lưu công danh của Lương Tông Phủ, phái bọn hắn về quê cũ, sao Lương Diệp Thu còn có thể ở kinh thành đây? Thế nhưng, làm sao hắn lại rơi vào tình trạng hiện tại?

Nàng vừa mới nghĩ hết, mấy người đàn ông dưới cửa sổ lại tiếp tục đánh, quyền cước liên tục đánh vào hướng người Lương Diệp Thu dường như không muốn để hắn sống, Lạc Vân Hi nghĩ một lát, tay phải vừa nâng, Tuyết Cẩm liền tung ra, quấn trên cửa sổ, mũi chân đạp vào bàn một cái, thân mình như một con hắc ưng, lao thẳng xuống dưới lầu.

"A, có người nhảy lầu!"

Phía dưới vang lên vô số tiếng hô kinh ngạc.

Lạc Vân Hi dựa vào lực bám của Tuyết Cẩm mà chậm rãi rơi xuống đất, miệng lại quát lên: "Dừng tay!"

Mấy người đàn ông kia còn đang đánh nhiệt tình, nghe tiếng vang từ bốn phía, vội vàng tránh ra, nhìn về hướng Lạc Vân Hi.

"Hắn nợ các ngươi bao nhiêu bạc?" Lạc Vân Hi hé mở môi mỏng, lộ ra hàng răng trắng như tuyết.

Nàng mặc y phục dạ hành kiểu nam màu đen, tóc buộc lỏng ở sau gáy, nhìn vào cũng không giống nam trang cho lắm, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo khiến nàng càng khó phân biệt, thập phần xinh đẹp.

Một người đàn ông đánh giá Lạc Vân Hi từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Ngươi và hắn có quan hệ gì?"

"Không có quan hệ gì." Lạc Vân Hi nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt đất một cái, Lương Diệp Thu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lại rất nhanh lại quay đầu về, không lên tiếng.

Một người đàn ông khác lý trí hơn, nói: "Hắn nợ chúng ta 300 lượng bạc, ngươi muốn trả thay hắn sao?"

Mấy người đàn ông này là khách quen của sòng bạc, tuy thích cờ bạc, nhưng cũng không bao giờ bắt nạt phụ nữ và trẻ em, nói cũng phải nói rõ ràng.

"Được, ta thay hắn trả." Lạc Vân Hi chẳng hề do dự gì, liền ngửa đầu, gọi về phía cửa sổ: "Sư huynh!"

"Vân Vân, ngươi muốn lừa bạc của sư huynh ngươi sao?" Giọng nói của Đoan Mộc Ly vang lên ở bên trái Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi vừa quay đầu lại, mới phát hiện không biết lúc nào Đoan Mộc Ly cũng đã đi theo nàng, gương mặt anh tuấn cũng không có biểu tình gì, đang lẳng lặng nhìn Lương Diệp Thu trên mặt đất.

"Sư huynh nói thật khó nghe, chẳng qua là mượn thôi!" Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười.

Thường ngày Đoan Mộc Ly xuất cung kính thường dùng mặt nạ da người, rất ít người thấy chân dung thật của hắn, vả lại hắn cũng không cho chân dung của mình xuất hiện, người nhận ra hắn cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người chỉ cảm thấy, nam tử này thật sự là quyến rũ! Thật là người trước so với người sau càng hoàn mỹ hơn.

Đoan Mộc Ly nghe nàng nói như vậy, môi đỏ mọng hơi cong lên một độ cong đẹp mắt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi tràn đầy dịu dàng: "Vân Vân, bạc không phải vấn đề, bạc của sư huynh xài không hết, chỉ có điều, hà tất vì cứu hắn mà sử dụng đây?"

Hắn hiển nhiên cũng không ưa Lương Diệp Thu.

Trong lòng Lạc Vân Hi mềm mại giải thích: "Sư huynh, ta và hắn hiện tại tuy là người dưng nước lã, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng quen biết mười mấy năm liền, cũng xem như một loại duyên phận đi!"

Nàng vốn không tin số mệnh, càng không tin duyên phận, nhưng từ khi xuyên không đến nơi này, rất nhiều quan niệm cũng thay đổi.

Nói ví dụ như, gặp phải Đoan Mộc Ly có bộ dạng giống Lang, còn là sư huynh của nàng, đây chẳng phải là tình chiến hữu kiếp trước kéo dài tới kiếp này sao?

Đoan Mộc Ly thấy thái độ kiên định của nàng, cũng không ngăn lại, đưa tay móc ra một tấm ngân phiếu, đưa cho một người đàn ông, lạnh lùng nói: "Có đủ không!"

Người đàn ông nhận ngân phiếu, nheo con ngươi nhìn, chính là ba trăm lượng bạc, thấy bộ dáng Đoan Mộc Ly và Lạc Vân Hi xuất chúng, khí chất khác thường, không dám nói nhiều nữa, liền vung tay, mang theo thủ hạ đi vào quán rượu.

Lương Diệp Thu giẫy giụa từ trên mặt đất đứng lên, chung quanh không thiếu dân chúng vẫn đang vây xem, hắn lảo đảo vịn tường đứng lên, yếu ớt nói: "Cảm ơn."

Rồi sau đó, cặp mắt đỏ như máu quét qua Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly, biểu tình cô đơn, trầm thấp hỏi: "Hi nhi, ngươi và Nhị hoàng tử cũng có quan hệ rất tốt sao?"

Nhị hoàng tử ư? Người vây xem kinh ngạc, sắc mặt Đoan Mộc Ly hơi trầm xuống, liếc nhìn bốn phía quát lên: "Giải tán hết đi, ai dám nhìn nữa?"

Những bách tính kia thấy Đoan Mộc Ly hung dữ như vậy, cũng không dám nhìn nữa, lập tức giải tán.

Lạc Vân Hi không trả lời mà lại hỏi: "Ngươi không phải đang về Dương Thành rồi sao?"

Lương Diệp Thu ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, nhổ ra từng chữ một: "Ta thế là xong, phụ thân để ta ở lại kinh thành học tập, người ở thư viện tất nhiên không ai quan tâm ta! Ha ha, không quan tâm ta, vào lúc cô cô còn sống, bọn hắn dám nói lời này sao?"

Lạc Vân Hi rất hiếu kỳ: "Chẳng phải còn có Trung Sơn Vương sao?"

Mặt Lương Diệp Thu như tro tàn: "Trung Sơn Vương cũng khuyên ta về Dương Thành, nói là ở lại Dạ Đô sẽ có họa sát thân, nhưng ta còn muốn gặp ngươi một lần."

Ngân lượng tiêu hết, hắn đi nhầm vào sòng bạc, kết quả rơi vào kết cục này, hắn không thể trách ai được, may mà, lại gặp Lạc Vân Hi ở chỗ này!

Chỉ là . . . hắn không ngờ, Lạc Vân Hi lại xuất hiện cùng Nhị hoàng tử.

"Gặp ta sao? Giữa chúng ta sớm đã thanh toán nợ nần xong, cần gì gặp ta."Ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn từ trên xuống dưới, trông thấy vết máu nhàn nhạt trên đất, hơi nhíu mày.

Lương Diệp Thu nở nụ cười một tiếng, không biết là do châm chọc Lạc Vân Hi hay là chính hắn, rồi cao giọng hỏi: "Lạc Vân Hi, ngươi và Nhị hoàng tử, không phải là thanh mai trúc mã chứ?"

Hắn còn nhớ, Lạc Vân Hi và Lục hoàng tử có không ít quan hệ, giấu diếm hắn rất lâu đấy!

Lạc Vân Hi ngẩn ra , khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi đẹp, chủ động ôm lấy cánh tay Đoan Mộc Ly, nhẹ giọng nói: "Sai rồi, ta cùng với Nhị Hoàng tử là người nhà, người nhà có quan hệ thân mật nhất."

Khi Lương Diệp Thu nghe được từ "người nhà", cơ mặt liên tục co giật, trầm trọng mà than một tiếng: "Ngươi lại lừa ta, rốt cuộc ngươi đã lừa ta bao nhiêu chuyện?"

Đoan Mộc Ly bị lạc Vân Hi kéo lại, còn nói ra những lời ấm áp này, trong lòng vui vẻ, lên tiếng nói: "Hi Nhi chưa bao giờ gạt ngươi, Lương Diệp Thu, chính là hai mắt của ngươi bị bụi cát che đậy, không nhìn thấy minh châu mà thôi! Nếu như trước đây, ngươi chịu quý trọng nàng nhiều một chút, hiện giờ còn có thể tới nông nỗi này sao?"

Tiếng nói của hắn vừa dứt, trên mặt Lương Diệp Thu liền hiện ra niềm hối hận sâu sắc, gắt gao nắm chặt tay, nói không nên lời.

Đúng vậy, nếu như lúc trước, hắn quý trọng nàng nhiều một chút, quan tâm nàng nhiều một hơn một chút, chân chính xem nàng như vị hôn thê mà đối đãi, quan hệ của bọn họ còn có thể tan vỡ sao?

Năm ngón tay trái tay bỗng nhiên dùng lực, trực tiếp nắm bùn đất trên tường, mạt bùn bị nắm lấy lẫn máu rơi rào rạt xuống đất, Lương Diệp Thu cắn răng nói: "Lạc Vân Hi, ba trăm lượng bạc này ta sẽ trả lại cho ngươi!"

Hắn quay người lại, dồn hết sức lực chạy tới nơi xa, thân mình lảo đảo té ngã, cũng không dừng bước lại, bò dậy, lại đứng lên, rồi lại bò...... Biến mất trong sương khói tràn ngập dưới ánh nến.

"Trở về thôi, hiện tại trong lòng hắn hẳn là không dễ chịu." Đoan Mộc Ly cười đến thoải mái, "Ai bảo lúc trước hai mắt hắn bị mù chứ?"

Lạc Vân Hi mím môi, nàng vẫn chưa từng có ý nghĩ làm Lương Diệp Thu hối hận, hết thảy tùy duyên thôi.

Trở lại lầu hai, thầy trò ba người lại vô cùng cao hứng uống rượu.

Lạc Vân Hi chỉ uống chút rượu thuốc, Đoan Mộc Ly liền đưa cho nàng chén canh nóng hổi, uống vào làm ấm dạ dày.

Mãi cho đến nửa đêm, Lạc Vân Hi mới ở dưới sự hộ tống của hai cái nam nhân trở về Vân Các, nghiêng đầu ngủ. Buổi trưa ngày thứ hai, nàng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mấy tiểu nha đầu có chút kinh hoảng mà truyền báo tin tức.

Lạc Vân Hi đứng dậy, vốc chút nước lạnh trên kệ lên lau mặt, sau khi tỉnh táo vài phần, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Xuân Liễu đẩy cửa tiến vào, một mặt gọi tiểu ngôn đem nước rửa mặt đưa vào phòng, nói: "Tiểu thư, là Tứ di nương, Tứ di nương tới cửa ầm ỹ, lão gia đang ở đại sảnh nổi trận lôi đình đó!"

Lạc Vân Hi ngẩn ra, sắc mặt hơi trầm xuống, mặt cũng không chưa rửa sạch, đầu cũng không chải, tùy tiện khoác chiếc áo choàng mỏng lên người, phân phó sai bảo: "Chúng ta đi xem một chút!"

Lúc trước Đại phu nhân muốn diệt trừ Tứ di nương, là nàng tìm người chặn lại, cứu Tứ di nương một mạng, cũng để nàng ta mang theo lộ phí cao chạy xa bay, không tới khi có thực lực, tuyệt đối không cần trở về liều mạng cùng Đại phu nhân.

Nàng không thích Tứ di nương, nhưng càng muốn nhìn thấy Đại phu nhân thực hiện được ý đồ của bà ta, cho nên mới ra tay, ngày tháng của Tứ di nương sau này ở Lạc phủ cũng chưa chắc dễ chịu, đối với nàng mà nói, đây không thể nghi ngờ là cái kết vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ có điều, Tứ di nương lại trở về lúc này là sao?

Khi Lạc Vân Hi vội vàng chạy tới đại sảnh, liền nhìn thấy một nữ tử quần áo tả tơi, tóc tai tán loạn quỳ trên mặt đất, khóc lớn kêu to: "Lão gia, là Đại phu nhân muốn hại ta! Là Đại phu nhân tìm người muốn ám sát ta! Nếu như ta không trở lại, về sau ngài nhìn thấy chính là thi thể của ta đó! Lão gia, cầu xin ngài, thay thế thiếp thân làm chủ!"

Nàng ta gào khóc ôm chặt lấy đùi Lạc Kính Văn, mặt Lạc Kính Văn tái nhợt.

Đại phu nhân đứng ở một bên, lạnh giọng thét chói tai: "Nói hươu nói vượn! Nếu là ta hại ngươi, sao ngươi còn yên lành đứng ở đây? Chúng ta đều cho rằng ngươi về Dương Thành!"

"Là Tam tiểu thư cứu ta!" Tứ di nương gầm lên.

Lạc Vân Hi lúc này đang rảo bước tiến vào phòng.

"Tam tiểu thư!" Mắt Đại phu nhân độc ác nhìn về phía nàng ta, "Ngươi nói Lạc Vân Hi sao?"

Tứ di nương quay đầu lại nhìn thấy lạc Vân Hi, trên mặt chợt lóe lên vẻ áy náy, nhưng lại lập tức khôi phục bộ dáng khóc rống, kêu lên: "Tam tiểu thư, ngươi phải thay thiếp thân làm chứng đi! Đại phu nhân muốn lấy mạng ta, là ngươi chính mắt nhìn thấy đúng không?"

Lạc Kính Văn nhìn sang, Lạc Vân Hi nhẹ nhàng bước đến đại sảnh, mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc nói: "Tứ di nương, ngươi đang nói gì đấy? Hi Nhi nghe một câu cũng không hiểu, cái gì mà Đại phu nhân muốn lấy mạng ngươi? Mẫu thân sao lại hại ngươi? Còn có, ta đã cứu ngươi lúc nào?"

"Ngươi nói bậy!" Tứ di nương cuống lên, thẳng lưng lên, gào thét, "Tam tiểu thư, ngươi đã quên sao? Chính là ngươi mang người đi tới cứu ta, ngay đầu cầu Tam Thụ, Đại phu nhân phái người lấy mạng của ta, bị ngươi đánh ngất xỉu, ngươi thả ta đi, còn nói muốn ta không quay trở lại nữa."

Mặt Lạc Vân Hi đầy ngạc nhiên, tức giận đến cả người phát run, giữ chặt ống tay áo Lạc Kính Văn, khóc nói: "Phụ thân, di nương không phải điên rồi chứ? Khi nào ta mang ám vệ đi cứu nàng ta chứ?"

"Điên rồi, ta thấy nàng ta điên rồi!" Lạc Kính Văn một chân đá văng ra thật mạnh, đem Tứ di nương đá ngã ra đất, quát, "Người đâu, trói nàng ta đem về Dương Thành!"

"Lão gia! Lão gia không cần!" Lúc này Tứ di nương thật giống như phát điên mà kêu to lên, "Tam tiểu thư, ngươi mau nói thật đi!"

Lạc Vân Hi thương hại nhìn về phía nàng ta, vốn dĩ, cứu nàng ta một mạng, không nghĩ nàng lại không nghe lời mình phân phó, tự mình hồi phủ, nói ra tội ác của Đại phu nhân, hơn nữa còn muốn kéo mình xuống nước.

Có lẽ, nàng ta cảm thấy bản thân mình có thể đối kháng cùng Đại phu nhân, muốn lợi dụng chính mình, dẫm mình xuống leo lên trên, kéo Đại phu nhân xuống dưới, nàng ta nghĩ đúng là rất tốt đẹp!

Bất quá, không có bằng chứng, sao có thể động đến được Đại phu nhân đây?

"Nương! Phụ thân, đừng đuổi nương đi!" Một bóng người liều lĩnh vọt vào, gắt gao ôm lấy Tứ di nương, chính là Lạc Băng Linh.

Nàng ta nghe nói Tứ di nương suýt chút nữa bị Đại phu nhân hại chết, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, giờ phút này lại tức giận chỉ vào Đại phu nhân mắng: "Ngươi cái này đồ tiện nhân này, nhất định là ngươi muốn hại nương ta, nương ta được sủng ái, ngươi liền đố kỵ! Hận không thể lập tức giết người!"

Lạc Kính Văn tiến lên, "bốp" một tiếng hung hăng đánh trên mặt Lạc Băng Linh: "Cút đi cho ta!"

Lạc Ôn thấy lão gia tức giận lớn như vậy, lập tức dẫn người kéo hai mẹ con kia đi xuống.

Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, nhẹ giọng kêu lên: "Lão gia......Trong phủ này càng ngày càng không ra thể thống gì."

Sắc mặt Lạc Kính Văn rất khó coi, im lặng hồi lâu, nói: "Tứ tiểu thư, chọn ngày gả đi ra ngoài đi! Nữ nhi này thật là bất trung!"

"Thế nhưng, việc Tứ tiểu thư cùng tiểu tử Nhan gia kia..." Đại phu nhân có chút do dự, thấy Lạc Kính Văn không phát biểu ý kiến, thật cẩn thận mà đưa ra kiến nghị, "Ta thấy, gả cho một gia đình bình thường thôi, sợ quyền thế Lạc phủ ta, cũng không dám không cưới."

Lạc Kính Văn trách mắng: "Nói lung tung!"

Đại phu nhân lập tức không dám nói nữa.

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng cười, tiến lên nói: "Phụ thân, Nhan Trình tuy rằng bị Nhan gia đuổi ra khỏi cửa, nhưng nghe nói hắn và Đỗ phu nhân có quan hệ rất tốt, chúng ta nên tìm hiểu thực hư đã."

"Làm thế nào để tìm hiểu thực hư?" Lạc Kính Văn khó hiểu hỏi lại.

"Tới Nhan phủ, đem việc này nói rõ, xem bọn họ có thái độ gì. Nếu Đỗ phu nhân cũng không nhúng tay vào, thì rõ ràng Nhan Trình cùng Nhan Đỗ hai nhà đều không có liên quan gì, lúc này lại gả Tứ muội đi, đối với phụ thân cũng vô dụng, không bằng gả cho thương nhân buôn bán nhỏ, còn có thể giúp phụ thân lôi kéo một chút tài lực, còn nếu Đỗ phu nhân đồng ý, chẳng phải là càng tốt?"

Lạc Vân Hi không nhanh không nói những lời này, trong lòng Lạc Kính Văn hơi động, tán thưởng liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại không quyết định chắc chắn được: "Tới cửa thế này, sẽ không bị bọn họ chê cười sao? Nhan gia, chính là đại thế gia đó."

"Đại thế gia thì sao?" Lạc Vân Hi ung dung nhẹ nhàng nói, "Thế gia cũng có con cháu bất tài, thanh danh Nhan Trình không có ai không biết, mà Tứ muội, những năm gần đây, có từng làm chuyện gì làm hỏng danh dự đâu?"

Lạc Kính Văn gật đầu.

"Ta cùng phụ thân đi thôi." Nàng cười nhạt.

Nhìn Lạc Vân Hi chớp mắt, Lạc Kính Văn vừa định cự tuyệt, dù sao thanh danh từ trước của Lạc Vân Hi cũng không tốt, nhưng đột nhiên nhớ tới cung yến ngày hôm qua.

Lạc Vân Hi được Quân Lan Phong dạy bảo, lễ nghi của nàng tốt lên rất nhiều, ngay cả Thái Hậu cũng không nhìn ra sai sót, nếu có người nghi ngờ lễ tiết của Lạc Vân Hi không đúng, đó chính là không nể mặt mũi của Trung Sơn Vương, việc này, ngày hôm qua đã lặng lẽ lưu truyền ra từ các vị phu nhân quyền quý, hiện giờ nếu có người muốn làm khó Lạc Vân Hi, thì trước tiên phải để ý Trung Sơn Vương đã!

Nghĩ đến chỗ này, giọng Lạc Kính Văn vui vẻ lên: "Được, ngươi đi theo ta."

Sau giờ ngọ, xe ngựa của Lạc phủ đã dừng ở trước cửa Nhan phủ.

Hiện giờ người đứng đầu Nhan gia vẫn là Nhan Quốc Công, thừa kế tước vị khai quốc công thần, là nhất phẩm Đại tướng quân, dưới gối có hai trai hai gái, dòng chính nữ là mỹ nhân Nhan Dung Khuynh đứng đầu ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ, qua đời rất sớm, chỉ còn thứ nữ Nhan Dung Kiều, trưởng tử Nhan Thiếu Nghi, là thế tử, tương lai kế thừa tước vị của Nhan Quốc Công, lúc này ở trong quân mài dũa luyện tập, con thứ đó chính là Tông nhân phủ Nhan Thiếu Khanh.

Đỗ Tình Yên được Nhan Quốc Công nhận về Nhan phủ chăm sóc đã truyền khắp nơi, Nhan Dung Kiều cũng ở tại nhà mẹ đẻ, nghe nói người Lạc phủ tới, hơn nữa là để hỏi về chuyện liên quan đến Nhan Trình, nàng ta có chút không yên tâm, cùng Nhan Thiếu Khanh ra ngoài tiếp khách.

Trong đại sảnh, mọi người phân thành chủ khách mà ngồi. Nhìn thấy Lạc Vân Hi cũng tới đây, gương mặt Nhan Thiếu Khanh từ trước đến nay luôn nghiêm túc lại nổi lên một tia vui mừng tươi cười, suy nghĩ một lát, nói nhỏ vài câu với Băng Cốc bên cạnh, Băng Cốc nhận lệnh mà rời đi.

Nhan Dung Kiều sai người rót trà, trực tiếp nói với Lạc Kính Văn: "Trước đó không lâu Trình nhi xảy ra chuyện ta cũng nghe nói, ta đối với đứa cháu trai làm ra việc này cảm thấy rất có lỗi."

Ngoài miệng nàng ta nói xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại không có chút áy náy nào.

Nàng là tiểu thư duy nhất của Nhan gia, là chính thất phu nhân của Đỗ đại học sĩ, một người mà đang ở hai đại thế gia, thân phận cao quý thế này, nếu là lúc trước, Lạc Kính Văn sẽ vô cùng khiêm nhường, nhưng hôm nay, hắn mang theo tâm tư tới, liền cau mày nói: "Thanh danh nữ nhi của ta đều bị hắn hủy xong rồi, một câu xin lỗi sao đủ?"

Nhan Dung Kiều nghe vậy, mày liễu lập tức nhíu lại tỏ vẻ không vui, đè nén tức giận, nói: " Tuy Trình nhi bị phụ thân ta đuổi ra khỏi cửa, nhưng hắn vẫn là con cháu Nhan gia, chẳng qua phụ thân là nhất thời kích động, sau này hắn sẽ trở về thôi. Cho dù là không trở về, có cô cô là ta, còn ai còn dám coi thường hắn! Tứ tiểu thư nói chẳng qua chỉ là danh thứ nữ, để Trình nhi nhà ta lấy nàng ta chẳng lẽ còn không đủ sao? Ta thay Trình nhi chủ hôn là được!"

Lời nói này, là lấy giọng nói trên ép dưới, Lạc Kính Văn nghe vậy hết sức khó chịu, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, mà bên cạnh, lại vang lên một tiếng cười "khanh khách".

Người trong đại sảnh không khỏi đều bị thiếu nữ kia tươi cười long lanh kia hấp dẫn.

Lạc Vân Hi thoải mái mà đứng cạnh ghế, váy dài thướt tha, màu vàng nhạt tươi mới càng làm nổi bật vẻ đẹp tuổi trẻ của nàng, dung mạo càng là sâu thẳm mỹ lệ hơn.

Trong đầu Nhan Dung Kiều hơi ngưng lại, trong chớp mắt khi nàng ta quay đầu nhìn lại, có một loại cảm giác quen thuộc trí mạng hiện lên trong đầu, nhưng cẩn thận nhìn lại, thì lại không phải, nàng ta nhíu lại mày liễu, ấn tượng đầu tiên đối với Lạc Vân Hi đã không tốt hơn được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro