Chương 2:Chấp nhận số phận? Nằm mơ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xú nữ nhân, ngươi muốn chết! Dám phóng hỏa thiêu Túy Tiên lâu của ta!". Mĩ Đều quay ra nhìn trận lửa đang cháy hừng hực bên ngoài, trong thời gian ngắn không thể nén giận rống lên với Cổ Nhã đang ngồi ở dưới. Vốn là thanh âm chói tai khó nghe bây giờ lại thêm một phần điên cuồng.
"Tiện nữ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hành vi ngông cuồng của ngươi phải trả giá như thế nào!". Mĩ Đều nổi giận nắm chặt hai tay, một cỗ hơi thở cường đại không thể nói rõ từ người nàng toát ra, làm cho mái tóc dài của Cổ Nhã đều bị bay lên!
Tay phải Mĩ Đều nhanh như tia chớp vươn đến, móng tay sắt nhọn như dao, ở giữa không trung tạo ra những đường cong sắc bén, lập tức hướng cổ họng Cổ Nhã vung đến!
Vừa ra tay là một phát trí mạng!
Cổ Nhã trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc. Nếu nàng luyện thật tốt không gian lực thì sao phải e ngại lão bà thối này? Nhưng, Mĩ Đều cũng sẽ không cho nàng có thời gian tu luyện thật tốt.
Buồn cười, nàng mới xuyên qua đến dị giới được một đêm lại chết thêm lần nữa?
Khóe miệng Cổ Nhã cong lên tự giễu sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghênh đón cái chết.
Đinh!
Thanh âm thanh thúy như là kiếm phong, móng tay Mĩ Đều chỉ còn cách Cổ Nhã mấy thước thì dừng lại. Mà thứ ngăn cản nó là một cánh tay màu đen!
Cảm giác được dị thường, Cổ Nhã mở mắt. Lúc này cánh tay ở đằng trước yết hầu đã khôi phục vẻ mềm mịn trắng nõn.
Hắc bào nam nhân lạnh lùng hừ một tiếng. Ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Mĩ Đều trước mặt. Thanh âm lạnh như băng:"Chẳng lẽ đây là tác phong của Túy Tiên lâu nổi tiếng? Người mà ta dùng nhiều tiền như vậy mua về, các ngươi muốn giết là giết ?"
Hắc bào nam nhân xuất hiện làm cho Mĩ Đều khôi phục vài phần lý trí. Đối mặt với lời nói sắc bén của người trước mặt, Mĩ Đều cũng cười lạnh:" Nữ nhân kia đem nhiều năm tâm huyết của ta thiêu hết, trách nhiệm này ai chịu!? Chỉ là một cái tiện nữ thế mà dám phóng hỏa túy tiên lâu của ta, nàng có chết nghìn lần cũng đền không hết tội!"
Đối mặt Mĩ Đều rít gào, hắc bào nam nhân vẫn lạnh lùng cười, nói:" Ai phóng hỏa vẫn còn không rõ. Nàng là người của ta, ngươi dám động đến nàng?"
Hắc bào nam nhân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Mĩ Đều một cái, ôm lấy Cổ Nhã, lại khiêng nàng lên vai mà đi.
Lúc này Cổ Nhã không lại lộn xộn. Không phải nàng không muốn, mà là nàng thực là không có sức .
Trên mặt Mĩ Đều lúc xanh lúc trắng, càng nhìn càng thêm xấu xí .
Nàng sớm nhận ra hắc bào nam nhân thực lực không tầm thường, nhưng nhục nhã như thế, nàng phải chịu qua bao giờ chưa?
Rốt cục, phẫn nộ vẫn áp chế lý trí, Mĩ Đều lại hướng hắc bào nam nhân giơ móng vuốt.
"Hừ, ngươi nghĩ Túy Tiên lâu của ta là chỗ muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, để mạng lại!"
"Hừ, bằng vào người quái dị như ngươi cũng muốn lấy mạng của ta? Cút ngay!" Hắc bào nam nhân thanh âm đột nhiên trở nên vô cùng bá đạo, khí thế coi rẻ thiên hạ thời khắc này ở trên người hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!
Hắc bào nam nhân bất động như núi, một cỗ lực lượng màu bạc từ quanh thân hắn bốc lên, như trọng quyền đánh nát móng tay của Mĩ Đều sau đó đánh mạnh vào ngực của nàng. Một kích liền đánh cho gương mặt già nua bôi son trát phấn bay ra ngoài, nôn ra máu đứng không vững.
Cổ Nhã không thể động đậy nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn được. Không nghĩ tới Mĩ Đều thoạt nhìn rất lợi hại vậy mà khi đứng trước người này lại không chịu được một đòn. Hắn, rốt cuộc ai? Vì cái gì khi nàng nằm trên vai hắn sẽ có một cảm giác...... cảm giác an toàn khó hiểu......

"Không biết tự lượng sức mình." Hắc bào nam nhân ánh mắt đạm mạc nhìn lướt qua Mĩ Đều như bùn nhão không đứng dậy được sau đó sải bước rời đi. Mái nhà bị cháy rơi xuống lại bị khí công hộ thể của hắn đánh bật ra xa.
Xung quanh hai người bốn phía không hề có một đốm lửa đối lập với tình cảnh kêu cha khóc mẹ bốn phía.
Đến khi đi ra khỏi hai khu phố, hắc bào nam nhân mới đem Cổ Nhã thả xuống.
"Tiểu nữ oa, ta lại cứu ngươi một lần, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào đây?" Hắc bào nam nhân buông Cổ Nhã ra, lui về phía sau hai bước, khoanh tay, mắt hiện ra thâm ý nhìn cô gái trước mặt.
"Ai...... Ai muốn ngươi cứu!" Cổ Nhã rõ ràng là đang mạnh miệng. Khi nhìn thấy hắc bào nam nhân đả bại Mĩ Đều một cách dễ dàng, một người cường đại như thế, không hiểu sao Cổ Nhã lại không có chút sợ hãi. Chỉ là có một chút cảm giác đuối lí mà thôi.
Sau đó tầm mắt chuyển xuống dưới, Cổ Nhã đột nhiên cổ quái nhìn... hai cái đùi của hắc bào nam nhân... đang bởi vì duyên cớ nào đó ...run run ......
"Khụ......" Hắc bào nam nhân ho khan một tiếng, đem ánh mắt Cổ Nhã kéo lại, nghiêm mặt nói:"Tiểu nữ oa, kỳ thật ta cứu ngươi, là vì có một chuyện muốn mời ngươi giúp đỡ."
Cổ Nhã cảnh giác nhìn hắn, hai tay ôm ở trước ngực:"Chuyện gì?!"
Tình tiết như vậy rất cẩu huyết! Cổ Nhã trước kia xem tivi nhìn thấy rất nhiều tình tiết như vậy. Bình thường, một nam nhân sau khi cứu một cô gái đều yêu cầu người đó lấy thân báo đáp .
"Ngươi đừng nghĩ, ta sẽ không lấy ngươi đâu. Cho dù ngươi có thổ lộ , ta nhất định cũng sẽ cự tuyệt! Không tin ngươi thử xem, ngươi đừng lại đây!" Cổ Nhã lui về phía sau một bước, sắc mặt hoảng sợ nhìn hắc bào nam nhân đầu đầy hắc tuyến đi về phía mình, hận không thể chạy trối chết!
Trong thời gian ngắn, hình tượng của hắc bào nam nhân trong mắt Cổ Nhã vừa mới lớn lên một chút đã bị thu nhỏ lại N lần. Cổ Nhã đã nhận định người hết lần này đến lần khác cứu nàng chính là một kẻ muốn quấy rối nàng, một gã đại sắc lang.
Mà trùng hợp, hắc bào nam nhân cũng không phải là loại người dịu ngoan, không thèm giải thích thêm. Bởi vậy hiểu lầm này tự nhiên hình thành.
Cổ Nhã hơi khôi phục một chút thể lực lại bay người lên tung chân đá một cú. Lần này lại đá trúng đũng quần của hắc bào nam nhân vốn đang không phòng bị. Một tiếng gầm rú thống khổ. Nhưng ở trong tai Cổ Nhã lại biến thành một tiếng rên rỉ thoải mái:"A ~~~~"
"Thực thoải mái phải không? Ta sẽ khuyến mãi cho ngươi thêm một cước!" Cổ Nhã hung hãn thầm nghĩ. Dám có ý nghĩ động đến bổn cô nương, ta...... Ta liền đá tiểu kê kê của ngươi!
"Hừ!" Cổ Nhã tức giận xoay người, cũng không thèm nhìn tới hắc bào nam nhân một cái, vỗ vỗ tay, sau khi thắng lợi nàng dựa vào trí nhớ đi về Cổ gia.
Phía sau, một người thống khổ rên rỉ, xa xa là Túy Tiên lâu cuồn cuộn khói đặc, giống như vì người nào đó toàn thắng mà cổ vũ chúc mừng......
Thân là một trong ba gia tộc cường đại nhất đế quốc, tuy rằng vài năm gần đây gia cảnh Cổ gia dần dần xuống dốc, nhưng có lịch sử truyền lại nhiều năm chống đỡ, không có kẻ nào dám coi thường thế lực của Cổ gia ở đế đô.
Chỉ cần nhìn đến tòa nhà rộng lớn tráng lệ cũng đủ để kể ra lịch sử huy hoàng của Cổ gia.
Hiện tại Cổ gia phủ đệ tuy rằng rộng lớn, nhưng có rất nhiều nơi đã nhiều năm không được tu sửa lại, trong đó rất nhiều nơi lộ ra quang cảnh tiêu điều, mạng nhện dày đặc, vừa thấy liền biết đã lâu không được người ta dọn dẹp.

Cổ Nhã sống ở phía Nam phủ đệ Cổ gia. Mặc dù có chút hẻo lánh, Cổ Nhã tuy là thứ nữ, nhưng Cổ gia cũng vẫn coi trọng tam tiểu thư! Bởi vậy trong tộc như cũng phân công cho nàng vài thị vệ nha hoàn. Hơn nữa Cổ Nhã trước kia rất thích sạch sẽ, bởi vậy tiểu viện này mặc dù không xa hoa nhưng rất sạch sẽ.
Cổ Nhã suốt đêm chạy, lén lút về tới tiểu viện của mình.
Đầu tiên là rửa mặt chải đầu, đổi đi bộ đồ màu đỏ tía xinh đẹp của Túy Tiên lâu, mặc vào một bộ trang phục nhã nhặn màu vàng nhạt, phối hợp với dung mạo khuynh thành của nàng, khí chất lạnh nhạt xuất trần, đến ngay cả chính nàng cũng phải kinh ngạc.
Cổ Nhã trở lại phòng mình, khép lại cửa. Cả người chậm rãi an tĩnh lại. Sau đó bắt đầu cẩn thận cân nhắc chuẩn bị đi bước tiếp theo như thế nào.
Đây là buổi tối thứ nhất sau khi nàng xuyên đến dị giới. Vừa xuyên qua đã gặp nhiều chuyện như vậy. Không chỉ có bị coi như một món hàng đem bán đấu giá (tuy rằng cuối cùng không bị người khác bắt lại) nhưng tin tức bất nhã như vậy, nhất định rất nhanh sẽ truyền trong tai người khác, đầu tiên sẽ là Nhị nương.
Nhị nương lòng dạ hẹp hòi, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội trào phúng chính mình.
Cổ Nhã lạnh lùng nở nụ cười, ta giờ đây đã không phải là Cổ Nhã chấp nhận người khác bài bố trước kia. Các ngươi nghĩ diệt trừ ta như vậy... ừ... tốt thôi... để rồi xem rốt cuộc ai diệt trừ ai!
Cổ Nhã đè nén lửa giận trong cơ thể xuống, chậm rãi trầm tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc khả năng nắm giữ không gian triệu hồi của bản thân.
Không gian triệu hồi, tên như ý nghĩa, chính là có thể vận dụng lực của không gian, triệu hồi, hoặc dời đi một ít vật thể.
Cổ Nhã chỉ biết là trong đầu pháp quyết của không gian thuật là của một bộ sách cổ. Trong đó có ghi lại một số điển cố, thông tin quan trọng nhất chính là người làm ra bộ sách Cổ này chia bí pháp này làm bốn cấp bậc thiên, võ, huyền, hoàng.
Đương nhiên, mục tiêu của Cổ Nhã chính là hoàng cấp.
Hoàng cấp năng lực chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất, di động vật thể mười kg, một ngày ba lần. Tầng thứ hai di động vật thể năm mươi kg, một ngày bốn lần. Tầng thứ ba, di động vật thể 100 kg, một ngày năm lần.
Điều làm cho Cổ Nhã không còn gì để nói là không gian triệu hồi còn hạn chế cân nặng...... Hơn nữa năng lực hiện tại của nàng còn đang ở hoàng cấp tầng thứ nhất, chỉ có thể đủ di động vật thể nặng mười kg, một ngày ba lượt......
Nhưng Cổ Nhã không biết rằng này lần sử dụng này đã là rất tốt đối với người lần đầu sử dụng. Dù sao mới thi triển một lần đã mang đến di chứng mãnh liệt như vậy, thậm chí tới bây giờ còn không kết thúc hoàn toàn.
Từ từ, còn không kết thúc hoàn toàn?!
Cổ Nhã thử điều động một chút tâm thần, đột nhiên kinh hỉ phát hiện, cảm giác không khỏe sau khi sử dụng năng lực một lần ở Túy Tiên lâu đã hoàn toàn biến mất!
Cổ Nhã thông minh liền hiểu ngay, hiện tại nàng đã thoát khỏi di chứng mãnh liệt kia, nói cách khác, có thể tiếp tục sử dụng .
Cổ Nhã trong lòng có chút mừng thầm đối với việc có được một môn pháp thuật thần kỳ như vậy, nàng lẻ loi một mình đi vào dị giới, rốt cục cũng có một chút điểm tựa.
Ngay lúc Cổ Nhã đang suy nghĩ, ngoài sân đột nhiên vang lên một thanh âm bén nhọn:"Cổ Nhã tiểu tiện nhân, đã trở lại rồi à?!"
Thanh âm này là của Nhị tỷ Cổ Bắc Nguyệt!
Cổ Nhã trở về cũng không bí mật, không hề thiếu người hầu nhìn thấy, bị Cổ Bắc Nguyệt biết cũng cũng không lạ.

Điều làm cho Cổ Nhã không ngờ là Cổ Bắc Nguyệt tìm đến cửa nhanh như vậy. Thật đúng là một khắc cũng không để cho nàng được yên.

Trong phòng, Cổ Nhã lạnh lùng cười. Ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại tự tìm tới cửa. Cũng tốt, ngày trước ngươi tìm đủ mọi cách ngược đãi ta, bây giờ ta sẽ nhân dịp này mà đòi lại một chút lợi tức .

Cổ Nhã chậm rãi đi ra ngoài, dáng vẻ mệt mỏi thở không ra hơi. Vừa ra đến cửa liền nhìn thấy một nữ hài tử xinh đẹp quần áo hoa lệ đang một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt nàng, gương mặt tức giận, đôi mắt như muốn ăn thịt người.
"Tưởng ai, hóa ra là nhị tỷ đến chơi, không biết nhị tỷ đêm khuya đến chỗ tiểu muội làm gì ?". Khuôn mặt Cổ Nhã phiếm ý cười, nhẹ nhàng hỏi.
Cổ Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, từ từ đi tới, nhìn Cổ Nhã từ trên xuống dưới, không thấy tình cảnh mình đầy thương tích như dự kiến, chỉ thấy cô gái trước mặt hình như càng thêm xinh đẹp hơn so với trước đây.

"Vì sao ngươi không bị gì cả?" Cổ Bắc Nguyệt phẫn nộ nhìn Cổ Nhã, hận không thể đem nữ hài tử trước mặt này cắn xé nuốt vào bụng!
Cổ Nhã trong lòng cười lạnh, món nợ các ngươi đánh thuốc mê rồi đem ta đến Túy Tiên lâu bán đấu giá ta sẽ đòi lại, các ngươi cứ chờ xem!

"Nhị tỷ nói cái gì vậy, vì sao tiểu muội nghe không hiểu?" Cổ Nhã ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười tươi tắn chân thành rực rỡ. Bộ dạng ngây thơ như vậy làm người ta lập tức sẽ tin ngay vào lời nói dối của nàng.

"Ngươi đừng giả vờ. Lẽ ra hiện tại ngươi phải ở Túy Tiên lâu bị bắt......" Cổ Bắc Nguyệt nhất thời nóng vội, buột miệng nói xong liền bừng tỉnh, lập tức che kín miệng mình lại.
"Nhị tỷ làm sao vậy, có phải bị bệnh hay không, có bệnh thì phải đi tìm thầy thuốc ngay mới được!." Cổ Nhã vô tội nhìn Cổ Bắc Nguyệt, bộ dạng chân thành, lại làm cho trong lòng Cổ Bắc Nguyệt vô cùng giận dữ, lời muốn nói lại không thể thốt ra, tức giận hung hăng giậm chân.
"Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh! Ngươi là một tiện nữ được sinh ra từ một hạ nhân ti tiện, ngươi dựa vào cái gì ngẩng mặt nói chuyện với ta? Cũng không soi gương xem chính mình là dạng người gì!" Cổ Bắc Nguyệt nổi trận lôi đình, nhất thời nói không suy nghĩ lại làm cho hàn ý trong mắt Cổ Nhã càng thêm đậm đặc, sát khí bắt đầu khởi động!
Trong Cổ gia, người duy nhất Cổ Nhã có thể chấp nhận nhục mạ người khác chỉ có người mẹ mà nàng rất mực trân trọng.
Tuy rằng mẫu thân Cổ Nhã đã mất từ năm năm trước, khi còn sống cũng không được người của Cổ gia coi trọng do xuất thân thấp hèn, nhưng khi nàng còn sống cũng luôn làm tròn nghĩa vụ của một vị mẫu thân, thậm chí là còn tốt đến không thể soi mói !
Bởi vậy, khi Cổ Bắc Nguyệt vũ nhục mẫu thân Cổ Nhã, trong lòng nàng sát khí cơ hồ không thể kiềm chế trào ra. Dù vậy, ánh mắt Cổ Nhã nhìn về phía Cổ Bắc Nguyệt đã để lộ ra nội tâm chân thật lúc này của nàng.
"Ôi?" Cổ Bắc Nguyệt kêu lên, như là kẻ ngốc đánh giá Cổ Nhã, kỳ quái nói:"Ta còn nghĩ cả đời ngươi đều là biểu tình yếu đuối, không nghĩ tới ngươi cũng biết tức giận ? Ôi, ánh mắt này thật đáng sợ!"
Tay Cổ Bắc Nguyệt không ngừng vuốt ngực, bộ dạng như đã bị rất lớn kinh hách, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra giọng nói mỉa mai cùng khinh thường của nàng.
Cổ Nhã bình tĩnh nhìn nàng một cái, trong lúc vô ý nhìn xuyên qua khe hở ở hai gò má Cổ Bắc Nguyệt, thấy một con rết to bằng chiếc đũa cả ở trên núi giả phía sau nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên mỉm cười.

Dưới ống tay áo dài, tay trái Cổ Nhã vẽ một cái pháp ấn, trong lòng mặc niệm: Không gian thuật, vị diện dời đi!

Con rết ở trên ngọn giả sơn đang định tiến vào khe núi thì đột ngột biến mất, đến khi xuất hiện trở lại đã ở trên cái mông vểnh của Cổ Bắc Nguyệt .

Thân là đương sự, Cổ Bắc Nguyệt đang bận chế ngạo Cổ Nhã thì đột nhiên phát giác trên mông mình có cảm giác nhồn nhột, thân thể đột nhiên cứng đờ, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn đúng vào ánh mắt xanh biếc của con rết nhỏ, sợ tới mức hồn vía bay mất. Thanh âm bén nhọn cắt qua bầu trời đêm, thấu tận trời xanh :"A ~~~ không!"

Trong tiểu viện của Cổ Nhã, Cổ Bắc Nguyệt đang thê lương hô to. Hơn mười móng vuốt của con rết đang dích chặt lấy cái mông vểnh, thỉnh thoảng còn cong vài cái, kích thích hai chân Cổ Bắc Nguyệt như nhũn ra, da đầu run lên.

Nữ nhân trời sinh thường rất ghét các loại côn trùng, bò sát, hay thậm chí là cực kì sợ hãi chúng, thực hiển nhiên Cổ Bắc Nguyệt thuộc loại người sau.

Cổ Nhã lạnh lùng nhìn nàng, nhìn khuôn mặt như sắp điên lên của Cổ Bắc Nguyệt, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia khoái ý tàn nhẫn.

Cổ Bắc Nguyệt không thèm để ý đến nàng, xoay người liền chạy về phía sau, xuyên qua núi giả cùng sân, phía trước xuất hiện một cái hồ nhỏ.

Tuy rằng tiểu viện của Cổ Nhã đã xuống dốc, nhưng cái hồ nhỏ như vậy thì trong phủ vẫn giữ lại.

Có lẽ là cái mông Cổ Bắc Nguyệt quá mức thoải mái, cố tình lại đụng phải một con rết sắc lang, mà con rết này lại phi thường yêu thích mông của nàng, bởi vậy cũng không cắn nàng, mà chỉ luôn luôn cong ngứa, khiến cho Cổ Bắc Nguyệt muốn hôn mê.

Hôn mê? Tại thời điểm này, yêu cầu này không thể nghi ngờ là quá xa vời. Bởi vậy Cổ Bắc Nguyệt chỉ có thể chạy về phía trước, hy vọng có thể thông qua chấn động mạnh khi chạy khiến cho con rết rơi xuống.
-- đột ngột

Lúc này, bi kịch đã xảy ra.

Một hòn đá bất ngờ lăn lại. Cổ Bắc Nguyệt đang điên cuồng chạy dẫm phải, trợt chân, ngã sấp người xuống như chó ăn phân. Theo quán tính, nàng biến thành một quả bầu hồ lô; lăn lông lốc qua khe hở của vòng bảo hộ, bùm một tiếng ngã vào trong hồ......
Mà phía xa Cổ Nhã đang núp trong bóng tối, bấm tay niệm thần chú, trong miệng "Không gian dời đi, vị diện chuyển hoán" vừa mới nói xong......

Cổ nhị tiểu thư vùng vẫy trong hồ hoảng sợ hô to:"Cứu mạng ~~ cứu cứu ta, ta ~~ ta không biết bơi! A......" sau đó có vài tiếng ùng ục, rõ ràng đã bị uống vài ngụm nước hồ.

Cổ Nhã nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra một tia cười vừa lòng.
"Ngày trước các ngươi ngược đãi của ta, ta còn chưa đòi lại hết, bị chết đuối như vậy chẳng phải lời cho các ngươi quá ?" Cổ Nhã cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài, ở bên hồ nhìn xuống, đột nhiên kêu lên:"Ai nha, đây không phải nhị tỷ sao, hơn nửa đêm , ngươi sao lại chạy tới nơi này tắm rửa?"

Cổ Bắc Nguyệt ở phía dưới nhìn thấy Cổ Nhã xuất hiện, như là bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, trong miệng còn ngậm một ngụm nước hồ đục ngầu to, mồm miệng không rõ kêu cứu:"Tam...... Tam muội, ta không biết bơi, cầu ngươi cứu...... cứu ta......"

Cổ Nhã ở phía trên "gấp gáp" đến giơ chân, lo âu nói:"Nhị tỷ, tiểu muội...... Tiểu muội cũng không biết bơi!"

"Cứu mạng ! Cứu mạng ! Có người rơi xuống hồ! Mau tới cứu người!" Cổ Nhã vừa khua chân múa tay vừa kêu to, trong thanh âm không có nửa điểm lo âu...... Rõ ràng là đang ca hát!

Cổ Nhã nhìn quanh bốn phía, đột nhiên thấy một cái sào trúc ở cách đó không xa, chạy đến lấy sau đó liền đưa một đầu sào về phía Cổ Bắc Nguyệt.

Lúc này Cổ Bắc Nguyệt sớm đã bị nước hồ làm cho mụ hết người, theo bản năng bắt được đầu cây sào mà Cổ Nhã thả xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm : Rốt cục được cứu rồi ......
Ai ngờ sào trúc đột ngột truyền đến một lực lớn, cây sào giống như một cây trường thương đâm đến, lực đạo rất mạnh khiến cho Cổ Bắc Nguyệt lại ngã vào trong nước. Sau khi uống thêm mấy ngụm nước hồ, Cổ Nhã lại chìa đầu sào xuống, đợi đến khi Cổ Bắc Nguyệt thở hổn hển định bám vào một lần nữa, lại đem sào trúc đâm xuống......

Lặp đi lặp lại, một người ở trên "Ra sức" Làm việc, một người ở dưới bị nghẹn nước sắp chết; Một người vô hạn thích thú, một người có khổ nói không nên lời......
Cổ gia hộ vệ vẫn có vẻ trách nghiệm, nghe được Cổ Nhã kêu cứu, một đám người cũng chạy lại đây.

Đám người vừa đến nơi liền thấy ở trên Cổ Nhã mệt đổ mồ hôi đầm đìa, giống như còn đang ra sức hướng ngọn sào trúc xuống phía dưới hồ, mà Cổ Nhã lúc này cũng rõ ràng thấy được bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc "kích động", hô to:"Các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đem nhị tiểu thư cứu lên! Ta khí lực nhỏ, không kéo lên được......

Cả đám thị vệ nghiêm nghị bắt đầu có cảm giác kính trọng đối với Cổ Nhã, mỗi người đều nhìn Cổ Nhã bằng ánh mắt kính nể. Ngươi xem tam tiểu thư của chúng ta, mặc dù bình thường đã nhị tiểu thư tìm mọi cách tra tấn nhưng đến khi gặp nạn vẫn mọi cách giúp đỡ.

Đúng là ty muội tình thâm ! Không tiếc bản thân mệt mỏi, cũng muốn cứu vị tỷ tỷ vốn luôn bắt nạt mình lên......

Có mấy người thậm chí cảm động sắp khóc...... Chúng ta bình thường cũng không đối xử tốt với tam tiểu thư, hiện tại nghĩ đến, thật đúng là hổ thẹn ......
Thật sự là quá cảm động, quá cảm động...... Ngươi xem tâm địa tam tiểu thư của chúng ta thật tốt ô ô......

Cổ Nhã về tới chính mình sân, sau khi trừng trị Cổ Bắc Nguyệt xong, Cổ Nhã hiểu được một cái đạo lý sâu sắc: Làm một kẻ lòng dạ hẹp hòi luôn coi người khác như cái đinh trong mắt, oán hận trong lòng hắn sẽ càng ngày càng tăng; Đến bây giờ, muốn xóa bỏ ngăn cách giữa hai bên, chỉ có một cách là tiêu diệt một trong hai phía, xóa bỏ hoàn toàn.

Nói như vậy có điểm cực đoan, nhưng nhị phu nhân cùng Cổ Bắc Nguyệt rõ ràng chính là loại người này. Cổ Nhã là cái đinh trong mắt họ, điều đó đã ăn sâu bám rễ trong suy nghĩ, cho nên bọn họ dùng trăm phương nghìn kế đẩy Cổ Nhã vào chỗ chết. Chỉ cần nàng còn sống trên đời ngày nào, bọn họ sẽ hãm hại chế ngạo nàng ngày đó.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Cổ Nhã mị lên. Ta đã sớm nói qua, ta đã không phải là ta trước kia, các ngươi nếu muốn ta chết như vậy thì hãy chờ xem: ai cười cuối cùng, kẻ đó mới là người cười xinh nhất.

Cổ Nhã nắm chặt tay, trong lòng cười lạnh, hiện tại ta đã bình yên vô sự trở lại, các ngươi muốn chơi như vậy, tốt, đại gia ta sẽ chơi cùng các ngươi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân rất nhỏ, khiến cho Cổ Nhã đang trầm tư bừng tỉnh lại.

"Ai?" Cổ Nhã cau mày, thầm nghĩ ngoài cửa không phải có vài nha hoàn sao, tại sao không vào bẩm báo đã cho người vào? Huống chi, đêm hôm khuya khoắt , ai còn đến nơi này?
"Tiểu Nhã, là phụ thân." Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa, một âm thanh của nam giới vang lên từ ngoài cửa.

"Thì ra là thế." Cổ Nhã trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thì ra người đến là phụ thân của thân xác này, khó trách vài người thị vệ nha hoàn ngoài cửa không chút ngăn cản để cho hắn vào.

Cổ Nhã chợt lóe lên ánh mắt phức tạp. Tuy rằng phụ thân bình thường đối nàng phi thường tốt, nhưng trong lòng Cổ Nhã vẫn đối với hắn có một tia khúc mắc.
Cảm xúc hỗn độn, Cổ Nhã mở cửa phòng ra.

Dựa theo trí nhớ trong đầu, nam nhân gầy yếu trước mặt này, vài ngày không thấy, lại trở nên gầy yếu thêm một chút.
Cổ Nhã thở dài, nghiêng người tránh ra, nhẹ giọng nói: "Vào đi."
Ở trong trí nhớ của Cổ Nhã, phụ thân nàng tính cách yếu đuối, ngay cả bình thường đối với một ít hạ nhân, nói chuyện cũng nhỏ giọng vô cùng. Vì thế, hắn tuy là gia chủ Cổ gia, nhưng lại không chỉ bị người trong Cổ gia trào phúng, mà ở bên ngoài, những lời bàn tán đồn nhảm lại nhiều không đếm xuể!
Cổ Nhã bất đắc dĩ than thở, phụ thân nàng trời sinh tính tình yếu đuối như vậy. Cổ Nhã trước kia cũng là bộ dáng như vậy. Cũng bởi vì thế, trước kia Cổ Nhã mới phải chịu sự đãi ngộ không thuộc về mình.
Kỳ thật, phụ thân nàng mấy năm nay cũng không dễ dàng. Tuy vậy Cổ Nhã vẫn vì việc kia mà còn cảm thấy khúc mắc.
Cổ Nhã rót ly trà cho Cổ Thiên Nam, sau đó ở một bên nhẹ nhàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:" Cha, đã trễ thế này, ngươi tới tìm nữ nhi có chuyện gì."
Cổ Thiên Nam lướt qua căn phòng đơn sơ, đáy lòng khe khẽ thở dài, thân là đứng đầu một nhà, thế nhưng ngay cả chính mình thân sinh nữ nhi cũng không thể chiếu cố tốt.
"Không có việc gì, chỉ là muốn tới thăm con." Cổ Thiên Nam cười cười, gương mặt giống như một thư sinh toát lên vẻ bình thản phong độ của một trí thức tuấn tú, lộ ra một tia mỉm cười phát ra từ nội tâm.
Cổ Nhã quay mặt sang một bên, cố ý không nhìn sắc mặt có chút thống khổ của Cổ Thiên Nam, cái mũi lúc này lại thấy cay cay.
Năm năm trước, nếu không phải nam nhân này năng lực quá kém, mẫu thân của nàng cũng sẽ không vì bị nhị phu nhân trường kì tra tấn mà lâm vào bệnh nặng; Nếu không phải khi đó đúng là lúc Cố gia gặp nguy nan, Cổ Thiên Nam bận rộn nhiều việc, nhị phu nhân sẽ không thể ở trước mặt mẫu thân nàng tác oai tác quái, cuối cùng khi người bị bệnh nặng, thậm chí ngay cả một đại phu cũng không mời đến chữa bệnh!
Cổ Nhã nhớ lại mẫu thân trước khi chết,khuôn mặt tràn đầy không cam lòng cùng bi thương, nghĩ lại khi mình còn nhỏ, cảm thấy thật thương tiếc chính mình!
"Tiểu Nhã, đến bây giờ con vẫn còn không chịu tha thứ cho phụ thân sao?" Cổ Thiên Nam nhìn phản ứng của nữ nhi, cúi đầu xuống, có chút thống khổ nói.
"Cha không phải còn có một nữ nhi khác là Cổ Bắc Nguyệt sao, còn có Nhị nương- thê tử yêu dấu của cha, rất có thể cha sẽ đối xử với con giống như với mẫu thâm trước kia, dù sao vài năm nay con đã quen rồi ." Cổ Nhã cười nhạo một tiếng, thanh âm chứa ý tứ hàm xúc.
"Ai......" Cổ Thiên Nam thở dài, nói:"Năm đó gia cảnh Cổ gia gặp phải nguy cơ lớn, cha cả ngày không thể rời khỏi thư phòng của gia chủ, các trưởng lão trong tộc phái năm người ngày đêm giám sát cha , làm cho cha ngày đêm sửa sang lại đống nợ nần chồng chất như núi......"
Ai ngờ Cổ Thiên Nam vừa thốt ra lời nói, Cổ Nhã rốt cục không chịu nổi muốn cười lạnh:"Thì ra bận rộn như vậy sao? Bận đến ngay cả thời gian ăn cơm ngủ đều không có sao? Bận đến ngay cả thời gian đến nhìn mẫu một cái cũng không có sao!" Cổ Nhã cơ hồ xé rách gan ruột kêu lên:"Cha bận như vậy, sao không chết ở thư phòng luôn đi!"
Cổ Thiên Nam không nghĩ tới nữ nhi ngày thường nhu nhược thế nhưng lại tức giận như vậy. Trong thời gian ngắn không phản ứng kịp:" Cha...... cha lúc ấy không phải đã ủy thác Tú Cầm chiếu cố mẫu thân của con sao?"


"Chiếu cố?!" Cổ Nhã quoắc mắt, nhìn phụ thân của mình như nhìn một kẻ ngốc, cảm thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này cũng chỉ đến thế mà thôi: "Cha ủy thác Nhị nương đi chiếu cố mẫu thân? Cha cho rằng đường đường nhị phu nhân lại hạ cố đi chiếu cố một di nương xuất thân từ nha hoàn hạ đẳng sao?"

Cổ Nhã chỉ vào phụ thân chất vấn:"Lúc trước mẫu thân bệnh nặng, nhị nương không cho đi mời đại phu, làm cho mẫu thân từ lúc đầu chỉ bị cảm nhẹ, cuối cùng biến thành viêm phổi! Khi không có mặt cha, cha có biết Nhị nương ngược đãi mẫu thân như thế nào không? Tháng chạp trời đông giá rét còn bắt nàng đi giặt quần áo, mỗi ngày đều chỉ cho nàng ăn cơm thừa của mấy ngày trước!"

"Sau khi mẫu thân mất, Nhị nương cùng nhị tỷ không ngừng thay đổi biện pháp đến ngược đãi con, mấy ngày hôm trước lại ngang nhiên chuốc thuốc mê, đem con đến Túy Tiên lâu bán đấu giá! Khó khăn lắm con mới trốn về được, việc này, cha đã bao giờ hỏi đến!?"

Cổ Nhã uất ức nói một hơi dài, đem những ủy khuất ngày trước phát tiết ra một chút, liền bình tĩnh lại.

Nghe những chuyện mà Cổ Nhã phải trải qua, Cổ Thiên Nam khiếp sợ nói không ra lời. Trước kia hắn không làm tròn trách nghiệm của một phụ thân, bây giờ nghe Cổ Nhã nói, hắn lại không biết gì hết!

"Các nàng...... Các nàng thật sự đem con đến Túy Tiên lâu bán đấu giá?" Cổ Thiên Nam trong mắt từ ngạc nhiên biến thành lửa giận, khuôn mặt lúc nào cũng một vẻ nhã nhặn ôn nhu lần đầu tiên xuất hiện một tia tàn khốc.
"Nếu thật đúng là như vậy......" Cổ Thiên Nam trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh vụt qua.

Sau khi phát tiết xong, Cổ Nhã đã chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng căn bản không trông cậy vào yếu đuối phụ thân sẽ có cái gì uy hiếp đối với nhị phu nhân cùng Cổ Bắc Nguyệt. Hiện tại nàng đã chậm rãi hiểu biết về gia tộc này và thế giới này. Bằng vào năng lực của mình, đôi mẹ con ngoan độc kia muốn diệt trừ nàng, quả thực chính là người ngu nói mơ!
"Tiểu Nhã, cha muốn biết, nhị...... Tú Cầm cùng nhị tỷ của con, sao lại đem con dụ dỗ đến Túy Tiên lâu, mà không phải dùng phương pháp khác......" Cổ Thiên Nam chần chờ thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

Cổ Nhã nhìn phụ thân, trong lòng đột nhiên bất đắc dĩ cười, không thể tưởng được phụ thân bề ngoài yếu đuối lại còn cổ hủ như vậy.
Cổ Nhã lạnh lùng cười:"Cha còn nhớ ba ngày sau sẽ có sự kiện gì không?"
Cổ Thiên Nam nhướng mày, nghi hoặc nói:"Ba ngày sau?" . Nói xong lại đột nhiên ý thức được cái gì:"Là hạn năm năm hôn ước của con với Thân Đồ gia?"
Cổ Nhã cười lạnh một tiếng, giọng mỉa mai nói:"Năm năm trước nhị tỷ đối với đại công tử Thân Đồ Phong của Thân Đồ thế gia nhất kiến chung tình, cho tới bây giờ còn nhớ mãi không quên. Nhưng, con cùng Thân Đồ Phong sớm đã có hôn ước ...... Bởi vậy, Nhị nương muốn Túy Tiên lâu đem con bán đấu giá cho kẻ khác, mục đích chính là làm cho thanh danh của con bị ảnh hưởng mà thôi."

Cổ Thiên Nam im lặng, quả thật như Cổ Nhã nói, nếu là một hoa cúc khuê nữ bị đem đến kĩ viện bán đấu giá, vậy tương đương với thanh danh của nàng đã bị bôi nhọ, hơn nữa là cực kì bôi nhọ! Tại xã hội phong kiến, thanh danh của một nữ hài tử bị người ta bàn tán thì nhiều khi còn tổn thương lớn hơn so với nỗi đau về thể xác.

Cổ Nhã nhìn thấy phản ứng của Cổ Thiên Nam, biết trong lòng hắn đang đấu tranh kịch liệt. Hai bên đều là thê nữ của hắn, máu mủ tình thâm, nhưng hai bên lại như nước lửa không thể dung hòa, khiến cho người làm phụ thân như hắn phải đứng ở giữa, tâm tình phức tạp đến cực điểm.


Cổ Thiên Nam khẽ thở dài, nói:"Tiểu Nhã, trước mắt Cổ gia gia cảnh vẫn còn chưa ổn định, con cần phải học cách thông cảm một chút...... những lời vừa rồi của con, cha sẽ suy nghĩ thật kĩ đồng thời cha sẽ phái thêm vài hộ vệ qua đây bảo đảm an toàn cho con."
Nói đến nước này, Cổ Nhã muốn không "thông cảm" cũng không được . Quả thật, đứng ở góc độ của một người làm phụ thân, hai bên đều là thân nhân, muốn lựa chọn một trong hai không phải là một điều đơn giản.
Bởi vậy Cổ Nhã cũng không nói thêm gì.
Nhưng Cổ Nhã vẫn còn một chuyện muốn hỏi, bởi vậy khi Cổ Nam Thiên sắp đứng dậy rời đi, nàng mới nói:"Cha...... con muốn biết một chút về lịch sử của Cổ gia chúng ta."
Cổ Thiên Nam có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Cổ Nhã một cái mới phát hiện nữ nhi đêm nay ngôn hành cử chỉ giống như là một người khác, so với biểu hiện khiếp đảm bình thường hoàn toàn trái ngược.
Hơn nữa, từ khi Cổ Nhã bị các trưởng lão trong tộc kiểm tra ra là có thể chất đặc biệt, bẩm sinh kinh mạch đã không trọn vẹn, hắn liền cho rằng, nữ nhi kiếp này đã không thể tu luyện võ nghệ. Trước kia hắn đem Cổ gia bí pháp không gian triệu hồi thuật giao cho nàng, cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời thôi.
Nghĩ đến đây, Cổ Nam Thiên có chút nghi hoặc nói:"Con hỏi cái này làm cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn hiểu biết thêm về gia tộc mà thôi." Cổ Nhã nhẹ giọng nói: " Cha cũng không cần phải khó xử, con chỉ là muốn biết Cổ gia rốt cuộc tai sao xuống dốc mà thôi."
Cổ Thiên Nam thở dài một tiếng, vẻ mặt hơi có chút cô đơn:" Cổ gia đã từng rất cường đại, xứng đáng là bá chủ của đế đô! Thanh danh hiển hách ngay cả ở hai đế quốc khác của khu vực Thương Hải cũng biết đến!"
Cổ Nhã không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Cổ gia chúng ta sở dĩ được như vậy là dựa vào một môn võ công thần kỳ không gian di dời thuật, chỉ trong vài năm ngắn ngủn đã đứng vững ở Đại Viêm vương triều, hơn nữa còn vượt trội các thế gia khác, trở thành bá chủ ở đế đô !" Cổ Thiên Nam nói tới đây, trên mặt một mảnh hoài niệm. Lúc này trong đầu hắn đang hồi tưởng lại khoảng thời gian huy hoàng của gia tộc.
"Nhưng, một trăm năm trước, có mấy người hâm mộ danh tiếng mà đến khiêu chiến với Cổ gia, ai cũng không hiểu vì sao trong trận chiến ấy vô số cường giả của toàn bộ Cổ gia một đêm ngã xuống, đại bại trước một đám người lạ !" Cổ Thiên Nam ánh mắt mị lên, trong đó có thật sâu rung động, hiển nhiên đối với lại lịch của những người xa lạ kia rất nghi hoặc.
"Bắt đầu từ ngày đó, Cổ gia ngày trước vẫn tự hào về không gian triệu hồi thuật bắt đầu dần dần xuống dốc, trong vòng một trăm năm, trải qua hai thế hệ sàng chọn, hiện tại trừ bỏ một ít bộ phận tối cao trưởng lão có thể sử dụng một chút không gian lực, còn lại trẻ tuổi đồng lứa trong tộc đã không thể tập được bí thuật này."
Đột nhiên, Cổ Thiên Nam hạ giọng để sát vào Cổ Nhã:"Kỳ thật, trong này còn có một bí mật nữa, không thể nói ra ngoài, ngay cả những người trong tộc đều không thể biết được."
"Cái gì bí mật?" Cổ Nhã nhìn gương mặt bị bóng tối che lấp một phần của phụ thân, nhịn không thốt lên được.
"Kỳ thật, cổ gia chúng ta là một nhánh huyết mạch của nữ thần thời thượng cổ."
"Nữ thần?" Cổ Nhã trợn mắt há hốc mồm, hiện tại là tình huống gì, đang nói lại kéo ra cả nữ thần? Đây có phải là chúa cứu thế trong truyền thuyết của địa cầu, có tồn tại thật hay không??????

"Con có thể không tin." Cổ Thiên Nam giận dữ nói:" Cổ gia chúng ta cũng không phải đơn giản như bề ngoài, mấy thứ này cũng chỉ giới hạn cho gia chủ của dòng họ biết mà thôi."
Cổ Thiên Nam nói:


"Mấy ngàn năm trước, có một cường giả thần bí đến nơi này, mang theo vài người quét ngang tất cả các thế lực trong phạm vi ngàn dặm, trở thành bá chủ độc nhất vô nhị."

"Mà bá chủ đó, chính là tổ tiên của Cổ gia!"

Cổ Thiên Nam trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng hiếm thấy, nhỏ giọng nói:

"Nhưng vị cường giả thần bí ấy khi đi đến nơi này đã bị trọng thương, sau khi sáng lập Cổ gia, lại truyền đạt một môn bí thuật."

"Môn bí thuật này chính là thứ mà Cố gia dùng để tung hoành thiên hạ: không gian chuyển hóa phải không?"

Cổ Nhã dần dần nghe ra một chút thông tin, bởi vậy trên mặt cũng che kín biểu cảm.

Cổ Thiên Nam có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhưng lại nghĩ đến chính mình từng đem tàn thiên bí pháp này giao cho nàng, bởi vậy Cổ Nhã biết cũng không lạ .

"Đúng, sau khi cường giả thần bí đem không gian chuyển hoán thuật truyền thừa, liền ngã xuống . Nhưng bởi vì dung mạo nàng đẹp như tiên nữ, bởi vậy người Cổ gia liền tôn xưng nàng là nữ thần!"

Cổ thiên nam nói:

"Sau khi nữ thần ngã xuống, Cổ gia như rắn mất đầu, liền chia làm ba chi nhánh. Chi thứ nhất là nữ thần trung trinh hộ vệ, tên là cuồng tín đồ. Một nhánh khác sau khi nữ thần ngã xuống, vẫn thủ hộ ở tại tàng thư các của Cổ gia, nên không ra ngoài nửa bước. Chi nhánh cuối cùng,chiếm được chân chính truyền thừa của nữ thần, vẫn xuất hiện trước mắt người đời, đó là tiền thân của Cổ gia."

Cổ Thiên Nam nhìn nữ nhi khiếp sợ không thôi, nhẹ giọng nói:

" Hai lực lượng khác vẫn che dấu hậu thế, cũng bởi vậy cổ gia chúng ta mới phải sống tạm bợ dưới cái danh một trong tam đại gia tộc ở đế đô."

"Khoan đã cha, nếu nói như vậy, Cổ gia chúng ta chẳng phải là đã truyền thừa mấy ngàn năm?"

Cổ Nhã đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút suy tư.

"Đương nhiên!"

Cổ Thiên Nam biết Cổ Nhã muốn nói cái gì, bởi vậy nói:

" Cổ gia chúng ta tồn tại còn sớm hơn rất nhiều so với lịch sử của đế quốc này, bởi vì như thế, đế quốc không thể nhìn ra căn nguyên của Cố gia, do đó không dám xuống tay.".

"Con thực sự nghĩ rằng hoàng thất đối với Cố gia đã bị xuống dốc như hiện nay không có ý nghĩ khác sao?"

Cổ Thiên Nam chua sót cười, trong lòng biết đêm nay đã nói quá nhiều, bởi vậy liền đứng lên, chuẩn bị trở về.

Khi Cổ Nhã đưa Cổ Thiên Nam đi ra cửa, hắn kéo nàng lại, nói thầm một chuyện, sau đó mới ra về.

"Tiểu Nhã, bởi vì thượng Cổ nữ thần có ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy tín ngưỡng của nàng cũng bị truyền lại. Hiện tại trong đế quốc còn có rất nhiều tín đồ của nàng, thậm chí thành Đông còn có một giáo đường chuyên tiến hành hiến tế. Cha biết con mấy ngày nay đều ra ngoài một mình, bởi vậy những chuyện này con cần chú ý một chút."

Cổ Nhã nhìn hình ảnh gầy yếu của phụ thân dần dần biến mất ở trong tầm mắt, đôi mắt to chậm rãi trở nên sáng bừng lên.

Nàng không biết rằng, trên nóc nhà, xuyên thấu qua bóng đêm, nam nhân một thân hắc bào thần bí, thân thể dần dần nhạt đi, không lâu sau liền biến mất trong không khí.

"Không nghĩ tới ...... cô bé này......"

Một ngày mới lại đến, khi những tia nắng sớm lọt qua khe cửa, chiếu vào khuôn mặt tuyệt mĩ như ngọc của Cổ Nhã, tỏa ra tầng tầng vầng sáng.

Nhìn qua, tựa như tiên nữ hạ phàm từ chín tầng mây, lạnh nhạt xuất trần, phiêu dật như tiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro