Q3 - Chương 24: Đến lượt chúng ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận thứ hai của Tinh La xã đoàn đấu với Viêm xã, Vân Thăng và Mộ Dung Nhiễm đều đứng ở phía trên sân thi, trong lòng Mộ Dung Nhiễm không hiểu cảm thấy sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng thu hồi bản tính tự cao tự đại của mình vào, tuy rằng đối với thực lực của Vân Thăng nàng còn có chút tự tin vào chính mình, bất quá cũng không dám tự ý khinh địch nữa. Trọng tài lão sư vừa ra hiệu trận đấu bắt đầu thì Mộ Dung Nhiễm đã lập tức vận dụng thổ chi thuẫn, đem chính mình phòng ngự cẩn thận, thổ nguyên tố ở trong bảy thứ ma pháp nguyên tố dùng để phòng ngự là tốt nhất lại nghĩ đến ma pháp sư có thổ nguyên tố cao cấp nhất có thể đem chính mình phòng ngự càng được hoàn mỹ hóa, phòng ngự trước tiên đều có thể chiếm được thế thượng phong nếu bị đánh thì khả năng trọng thương sẽ bị giảm một nửa thượng nếu chiếm được tiên cơ, bị đả bại khả năng tính sẽ giảm bớt một nửa, đương nhiên đây là ở thực lực đối lập giống nhau hoặc là đối thổ nguyên tố tinh thông đạt tới nhất định dưới tình huống mới có thể làm được. Khoảnh khắc Mộ Dung Nhiễm xuất ra thổ nguyên tố để phòng ngự, Vân Thăng liền nở nụ cười, nụ cười tươi nhẹ này làm cho lòng tự trọng của Mộ Dung Nhiễm bị đả kích lần nữa, Mộ Dung gia tuy không phải là đại gia tộc nhưng bởi vì có Mộ Dung Vân Thiên xuất hiện nên mới làm cho Mộ Dung gia tăng thêm một phần hào quang, Võ Thần học giáo trực thuộc Tạp Lan đế quốc có mấy người giống như Mộ Dung Vân Thiên tuy tuổi còn trẻ nhưng được nhiều người hâm mộ, tuổi còn nhỏ nhưng đã trổ hết tài năng không chỉ được Tạp Lan hoàng thất coi trọng mà tiền đồ càng ngày càng xáng lạng. Tuy nói đó là ca ca của mình nhưng mà ngay từ nhỏ Mộ Dung Vân Thiên đã rời khỏi nhà, đối với Mộ Dung gia cũng không có bao nhiêu tình cảm, vì vậy Mộ Dung Nhiễm đối với Mộ Dung Vân Thiên cũng cảm thấy xa lạ, nhưng mà với thân phận là huynh muội thì Mộ Dung Nhiễm đáng ra cũng không kém lắm đi, nếu không nàng sẽ bị hào quang của Mộ Dung Vân Thiên che lấp hết. Từ nhỏ, Mộ Dung Nhiễm có thiên phú về ma pháp so với người khác thì tốt rất nhiều, hơn nữa còn lây nhiễm một chút sự tích của Mộ Dung Vân Thiên nên càng làm cho nàng cảm thấy chính mình nhất định cũng sẽ là một viên minh châu chói mắt, vào học ở trường học Ma Tang cho tới nay thành tích của Mộ Dung Nhiễm coi như cũng đứng hàng đầu đem thành tích của các đệ tử khác đều vừa khá xa, mà này đối với tình trạng của Vân Thăng thế nhưng lại làm cho tâm tình Mộ Dung Nhiễm không khỏi căng thẳng, lo lắng. Chỉ cần nhìn thấy người của Vân gia không được thư thái nàng cũng rất vui vẻ, không bởi vì cái gì khác mặt chỉ là vì chính mình tranh khẩu khí. Hiện tại đột nhiên nghe được tiếng cười của Vân Thăng, Mộ Dung Nhiễm không nhịn được lên tiếng ,"Ngươi cười cái gì! Nghĩ đến chỉ bằng ngươi có thể thắng ta sao! Vân Thăng, ngươi đừng nghĩ rằng chỉ mới có thời gian ngắn ngủi mà thực lực của ngươi đã tăng lên, ngươi thì có năng lực tăng lên tới đâu chứ! Ta không tin thực lực của ngươi có thể một bước lên trời!" Vân Thăng vẫn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú nở chút tươi cười nhìn Mộ Dung Nhiễm, các học sinh đang đứng xen đều nhịn không được nhỏ giọng nghị luận, Vân Thăng coi như là đề tài để cho bọn họ xoi mói, ở đại đa số trong lòng các đệ tử ở đây nhắc tới Vân Thăng thì chính là một tên có thực lức chẳng tăng tiến gì, từ lúc 15 tuổi trình độ thực lực đã là cấp ba chuyện này ở trường học Ma Tang cũng không phải thực dọa người nhưng mà đã ba năm qua thực lực của hắn vẫn chẳng có chút tăng trưởng nào, chuyện này cũng thực dọa người đi. Đồng học đứng phía dưới xem đối với Vân Thăng chỉ trỏ, Mộ Dung Nhiễm nhìn thấy không khỏi khinh miệt nở nụ cười,"Không thấy sao? Ngươi ở Ma Tang cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng." Vân Thăng gật gật đầu, hắn vẫn biết bộ dạng của mình trong mắt các để tử khác ở Ma Tang là như thế nào tuy trong lòng không mấy thoải mái nhưng hắn cũng chưa bao giờ tự ti, người của Vân gia không bao giờ xuất hiện hai chữ khuất phục, cho dù Vân Thăng thật sự không có thiên phú thì sự thật đã là như thế, hắn cũng chưa từng khuất phục. "Thổ chi tên!" Mộ Dung Nhiễm đột nhiên hét lớn, một đạo minh màu vàng thổ chi tên gào thét hướng về phía Vân Thăng, Vân Thăng ngưng thần đứng ở nơi đó không né cũng không tránh, đồng học đáng xem cuộc chiến đều nhịn không được kêu lên,"Ngốc thật, như thế nào lại không né chứ!" Vân Phong vẻ mặt tươi cười ngồi ở bên dưới, nhìn bóng dáng Đại ca vững vàng vững vàn đứng đó, thổ chi tên cấp năm căn bản còn chưa thể gây thương tổn với Đại ca nửa phần, ngược lại nếu là Mộ Dung Nhiễm, Đại ca mà ra tay nàng ta muốn tránh cũng không thể. Vân Thăng bạc môi nhất loan, tay chậm rãi đưa về phía trước người, nay Vân Thăng đối mặt với thổ chi tên cấp năm tựa như đang nhìn một cảnh chê cười, một cỗ hàn khí lạnh như băng từ trong lòng bàn tay của Vân Thăng phát ra, tốc độ của thổ chi tên ở không trung đột nhiên biến hóa chậm đi, đến cuối cùng bay tới phía trước mặt Vân Thăng, bị Vân Thăng đưa tay chộp lấy. "Phanh!" Vân Thăng dùng sức nắm chặt, thổ chi tên ở trước mắt bao nhiêu người hóa thành một đoàn mảnh vỡ, Mộ Dung Nhiễm đứng ở đó nhìn thổ chi thuẫn bị phá vỡ một cách nhẹ nhàng không khỏi há hốc mồm, nói không ra lời, đồng học đứng xem đã sớm ngậm miệng không phát ra tiếng động, ánh mắt của ai cũng đều dính ở trên người Vân Thăng, không phải không nhìn thấy hắn ra tay mà là đối thủ tỷ thí lại mang thực lực cấp ba, mọi người đối với Vân Thăng cũng không có một tia khái niệm chính xác nhưng mà lúc này đây cũng không giống, đối thủ của hắn chính là Mộ Dung Nhiễm a! Mộ Dung Nhiễm cá nhân bài danh thực lực tiêu chuẩn là gì? Công kích của Mộ Dung Nhiễm cứ như vậy liền phiêu phiêu ...... bị bóp nát sao? "Ta dựa vào, Vân Thăng sao lại thế này, hắn không phải ở là phế vật sao?" "Ta có biết đâu! Chẳng lẽ thực sự một bước lên trời, một phát ăn phải vàng?" Toàn bộ ánh mắt mọi người đều khóa ở trên người Vân Thăng, hâm mộ, ghen tị, luống cuống, nghi ngờ, không thể tin được, đủ loại vẻ mặt tại đây đều tụ tập ở trên mặt mỗi người đến ngay cả trọng tài lão sư cũng có chút há hốc mồm, miệng mở lớn đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì cho tốt. Vân Thăng thu lại bàn tay, thổ nguyên tố đã sớm biến mất hầu như không còn, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên bao trùm một tầng lãnh ý, con ngươi đen nhìn thẳng Mộ Dung Nhiễm,"Ngươi thắng không được đâu, mau nhận thua đi." Mộ Dung Nhiễm mặt đầu tiên là trắng bệch, sau đó lại biến đỏ, chính mình có thể thắng hay không còn cần hắn phải nói sao! Nhận thua còn cần hắn nói cho chính mình sao?! "Ngươi đừng khinh người quá đáng!" một tay Mộ Dung Nhiễm che thổ chi thuẫn trước người, Vân Thăng nở nụ cười ôn hòa so với Mộ Dung Nhiễm đang thở hổn hển, hiện tại Vân Thăng chỉ còn là vẻ vân đạm phong khinh. Kasha ngồi ở dưới đài, vẻ mặt u ám, vừa rồi Vân Thăng ra tay cũng làm cho Kasha một chút kinh ngạc, có thể đem thổ chi tên cấp năm tùy tay bóp nát, đây là cấp bậc gì! Chẳng lẽ, Vân Thăng cũng đã đạt đến cấp sáu? Nghĩ đến khả năng này, Kasha lại lần nữa nắm chặt tay thành quyền, thua, thua hoàn toàn, thua đến dọa người!
Mộ Dung Nhiễm đứng ở đó, trong lòng không ngừng cuồn cuộn nỗi nhục nhã, lại lần nữa giơ tay lên, thổ nguyên tố ở trong bàn tay nàng một lần nữa ngưng tụ tạo thành, Kasha ở phía sau đột nhiên đứng lên, cao giọng gầm,"Còn ngại không đủ mất mặt sao?" Sắc mặt Mộ Dung Nhiễm đỏ lên, quay đầu không cam lòng nhìn thoáng qua, Kasha lạnh lùng nhìn Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Nhiễm rốt cục cũng bại hạ giờ thì coi như cho nàng cái bậc thang leo xuống, căm giận trừng mắt liếc nhìn Vân Thăng giống như đừng cho ta cơ hội đánh lại ngươi vậy. Vân Thăng bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, trọng tài lão sư thấy vậy đối với Mộ Dung Nhiễm hỏi,"Ngươi nhận thua sao?" Mộ Dung Nhiễm thần sắc cứng đờ cương trực đúng đó, môi động vài lần nhưng cũng không nói ra lời, xem ra nói nhận thua làm cho nàng rất thẹn, bất quá chuyện đã vậy nàng cũng không phải là đối thủ của Vân Phong. "...... Nhận thua." Mộ Dung Nhiễm cúi đầu nói xong lập tức xoay người nhảy xuống sàn thi, trọng tài không khỏi sửng sốt một chút, còn chưa có nghe rõ ràng lắm đang muốn hỏi lại thì đã thấy Mộ Dung Nhiễm quay về chỗ ngồi dưới sàn, trọng tài vừa thấy liền hiểu ,"Trận thứ hai, Tinh La xã đoàn thắng." "Ha ha, thật đúng là hí kịch!" đồng học đứng bên ngoài xem không khỏi nở nụ cười, Tinh La xã đoàn và Viêm xã cả hai trận đấu đầy là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu nhận thua, trừ bỏ lần đầu tiên quái thú chơi gian ra thì Mộ Dung Nhiễm cũng chưa dùng ám chiêu gì. Thần sắc của các thành viên Viêm xã đứng bên cạnh không tốt chút nào, nhất là Mộ Dung Nhiễm tuy nói Kasha cho nàng bậc thang đi xuống nhưng như vậy cũng đủ khó coi rồi, Vân Thăng thản nhiên nhảy xuống sàn đấu, hai huynh muội đứng đối diện nhau cười, Vân Phong đối với chính mình Đại ca giơ ngón tay cái lên, Vân Thăng cười cười bàn tay to nhu nhu đầu nhỏ của Vân Phong. "Kế tiếp, nên đến ta ." Vân Phong đứng dậy, thân mình chuẩn bị nhảy lên lôi đài nhưng nhanh chóng bị một lực đạo kéo trở về, Vân Phong quay đầu lại liền thấy được khuôn mặt yêu diễm của Khúc Lam Y ở đối diện cười với nàng, Vân Phong ngẩn ra, chẳng lẽ...... "Tiểu Phong Phong gấp cái gì? Ta một lần cũng chưa ra tay, cũng sắp mốc meo đến nơi rồi, lúc này nên đến lượt ta đi." Khúc Lam Y ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng dưới cằm Vân Phong, thân thể Vân Phong mau chóng lui về phía sau, Khúc Lam Y cười cười, nhảy lên lôi đài, Khúc Lam Y vừa xuất hiện lập tức khiến cho phía dưới một mảnh kinh hô. "Người đẹp quá......" "Nàng là ai? Ta thế nàoại chưa thấy qua nàng?" "Nếu có thể cùng nàng chung một chỗ thì......." Một nam sinh giương đôi mắt si mê nhìn Khúc Lam Y thì thào nhỏ giọng nói, những người khác nhịn không được cho hắn một ánh mắt xem thường, nam sinh lập tức đỏ mặt im miệng không dám nói nữa. Khúc Lam Y đứng ở phía trên lôi đài, một đôi mị nhãn nhìn về phía đối diện, thần sắc Kasha lạnh lùng, nàng thật không ngờ Khúc Lam Y sẽ là người thứ ba đấu tiếp, dựa vào tình hình hôm nay nàng cũng chưa thể ra tay được, người này chính là nhân vật thần bí đứng thứ nhất bài danh.... yêu nghiệt. Kasha con ngươi đen chợt lóe, thành tích của Khúc Lam Y những người khác không biết nhưng nàng lại biết hoàn toàn, cá nhân bài danh đứng thứ nhất biểu hiện cho điều gì? Đại biểu chính là ở trường học Ma Tang không người nào có thể địch lại được! Kasha cũng không có ý định lên lôi đài, nàng thân là công chúa nên mặt mũi không thể dễ bị hủy như vậy ,"Hai người các ngươi, tùy tiện chọn ra một người đi lên đi." Kasha đối với hai người phía sau thuận miệng nói, khẩu khí rất là bình thường thậm chí còn mang theo chút khinh miệt, tựa hồ như Khúc Lam Y cũng không phải là người tài giỏi gì, thực lực cũng không ra gì. Thước Linh Lợi nhìn lướt qua Khúc Lam Y, trong lòng cũng không có cảm giác đặc biệt gì chỉ là thấy nàng ta rất đẹp, mĩ đến quá đáng. Thước Linh Lợi cũng coi như có một diện mạo thanh tú, cũng có vài nam sinh theo đuổi nàng nhưng mà Khúc Lam Y vừa xuất hiện thì trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều bị nàng hấp dẫn, Thước Linh Lợi phát hiện trong đám người đó cũng có hai nam sinh từng theo đuổi nàng. Thước Linh Lợi lập tức cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, tốt xấu gì nàng cũng là song hệ ma pháp sư, nữ nhân trước mặt này cùng lắm cũng chỉ ỷ vào khuôn mặt của mình, Thước Linh Lợi nghĩ đến đây liền tiến lên phía trước một bước,"Ta đi."
Kasha nghe thấy vậy không khỏi thở phào một hơi, nàng còn đang lo hai ngươi kia không ai chịu đi lên thì phải làm sao bây giờ, bây giờ thì tốt rồi rốt cục cũng có người chịu đi lên, Kasha gật gật đầu,"Tốc chiến tốc thắng." Thước Linh Lợi gật đầu, trên mặt mang theo một chút đắc ý, nàng thân là song hệ ma pháp sư nên cũng được nhiều ưu thế, ngay cả Công chúa điện hạ cũng đối với mình cũng để ý hơn nhiều. Thước Linh Lợi nhảy lên liền đứng trên lôi đài, nhìn Khúc Lam Y trước mặt ánh mắt cũng chưa từng chuyển, Thước Linh Lợi hung hăng cắn đầu lưỡi, lúc này mới tỉnh táo lại,"Họa thủy." Thước Linh Lợi nói thầm một câu, Khúc Lam Y môi đỏ mọng chậm rãi gợi lên, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý, trong mắt Khúc Lam Y thân phận song hệ ma pháp sư của Thước Linh Lợi ngay cả P cũng không là gì, Thước Linh Lợi kia tâm cao ý ngạo Khúc Lam Y cũng tự động bỏ qua, đối với loại người này mà chính mình phải ra tay xem ra quá hạ thấp bản thân mình. Khúc Lam Y bất giác bĩu môi, thần sắc trên mặt chính là một mảnh không nhẫn nại, Vân Phong nhìn thấy vậy không khỏi che miệng thấp giọng nở nụ cười, Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm nhìn thấy không khỏi đều tò mò nhìn nàng, Vân Phong lắc đầu ý bảo không có việc gì, cặp mắt mang theo ý cười giờ phút này đang nhìn Khúc Lam Y, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của Khúc Lam Y, một bộ dạng ghét bỏ như thế. Hiển nhiên Thước Linh Lợi cảm thấy lòng tự trọng đã bị khiêu khích nghiêm trọng, vẻ mặt Khúc Lam Y kia không nhẫn nại cùng biểu tình ghét bỏ, làm cho Thước Linh Lợi cảm thấy thân phận song hệ ma pháp sư của mình có phải hay không không đáng giá? Chẳng lẽ trong mắt nàng đối với song hệ ma pháp sư cũng giống như nhìn thấy rau cải trắng bên đường sao, khắp nơi đều có? Thân thể của nàng đặc thù như thế chẳng lẽ nàng ta không biết nàng sao? "Bắt đầu!" Trọng tài lão sư vừa phát lệnh, Thước Linh Lợi đã giành trước hét lớn một câu,"Đừng có khinh thường tôn nghiêm của song hệ ma pháp sư!" Khúc Lam Y lạnh lùng cười, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, ngay lặp tức cột sáng chói mắt từ trong lòng bàn tay của nàng bắn ra, Thước Linh Lợi vừa nói xong còn chưa kịp truyền đi liền cảm giác được một cỗ uy áp từ trước mặt đè xuống, làm cho nàng ngay cả cơ hội lui về phía sau cũng không có! Đây là...... Cái gì! Thước Linh Lợi trừng mắt to nhìn cột sáng trắng phía trước đang tiến lại gần mình, cột sáng trắng hung hăng đập vào thân thể nàng, Thước Linh Lợi chỉ cảm thấy thân thể của chính mình như một chiếc lá rụng, bị người ta mạnh mẽ xốc lên sau đó dùng lực ném xuống, thân thể của nàng như chiếc lá rụng theo từ chỗ cao...... hung hăng hạ xuống! "Phanh!" Một tiếng nổ truyền đến, Thước Linh Lợi hoàn toàn không rõ sự tình gì, cơ hội ra tay còn không có, vậy mà mới nói một câu liều như vậy, thời gian để nàng cao ngạo cũng không có liền như vậy bị quăng ra ngoài ngã xuống đất! "Ngô!" Thước Linh Lợi đau đớn che trước ngực của mình, chỉ cảm thấy nơi đó có một đoàn úc khí ngưng kết, hô hấp có chút khó khăn, giương mắt vừa nhìn liền thấy sắc mặt Thước Linh Lợi nháy mắt đã trắng bệch, chính mình giờ phút này đã bị đánh bay xa trăm mét, khuôn mặt sớm đã không còn giọng máu mà thân thể thì như muốn nứt ta! Một chiêu, duy nhất một chiêu, mọi người chỉ biết là nhìn thấy một cột sáng chói mắt, tận lực đập vào người Thước Linh Lợi làm thân mình nàng bay lên cao sau đó rơi xuống thật mạnh, nhìn bộ dạng hiện tại của Thước Linh Lợi muốn tái trận thì chỉ có linh. Trên trán Kasha đột nhiên chảy xuống vài giọt mồ hôi, theo tóc từ thái dương chậm rãi chảy xuống, Khúc Lam Y- đây là đệ nhất bài danh yêu nghiệt, chỉ mới một chút đã đem song hệ ma pháp sư đánh tới không thể phản kháng lại được, mà ma pháp nàng sở hữu so với song hệ còn hiếm thấy hơn -quang hệ ma pháp! Hơn nữa vừa rồi nàng ta ra tay tựa hồ so với trước kia còn nhẹ hơn nhiều. Kasha nghĩ đến khả năng này tâm lãnh một phần, thực lực của Khúc Lam Y đến tột cùng đã tăng trưởng đến cái dạng gì rồi? Tuy biểu hiện của nàng với Tạp Lan hoàng thất vẫn rất ôn hòa thậm chí cho tới bây giờ đều là khinh thường nhất cố, mà chính mình phụ thân lại đối với nàng thêm một phần lễ nhượng, Kasha lúc đó không rõ vì sao lại vậy nhưng mà hiện tại đã hiểu được một chút, trước mắt tên Khúc Lam Y có lẽ so với Vân Phong còn là người làm Tạp Lan hoàng thất cảm thấy kiêng kị hơn! Khúc Lam Y vỗ vỗ tay, liếc nhìn trọng tài một cái, trọng tài lão sư không hiểu nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó mới lớn tiếng tuyên bố,"Trận thứ ba, Tinh La xã đoàn, thắng!" Các học sinh đứng xem phía sau nhìn qua, mỗi người đều giương cổ khai hô,"Mỹ nữ! Thần tượng!" "Mỹ nữ, ngươi tên là gì, chúng ta cùng nhau làm bằng hữu được không!" Các nam sinh giống như phát điên cùng nhau hô lên, hai mắt thì nhiệt tình đuổi theo bóng dáng của Khúc Lam Y, Khúc Lam Y đi xuống dưới nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm không khỏi giơ cao mi phong nhìn qua Vân Phong, Vân Phong nhưng thật ra một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, không chút sợ hãi hay ngạc nhiên. "Mỹ nữ, đừng không để ý tới chúng ta nha!" "Mỹ nữ, nhìn nơi này một chút đi!" Khúc Lam Y ngồi ở chỗ kia, các nam sinh phát cuồng gào to liên tục , trường hợp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, thần sắc Khúc Lam Y lập tức lạnh đi vài phần, thân thể mềm mại nháy mắt nhích lại gần, Vân Phong chỉ cảm thấy một bên thân thể hơi ấm lên, ngay sau đó mặt mình bị người khác cường ngạnh dựa sát vào, một đạo hơi thở đầy ôn nhuyễn đột nhiên nhích lại gần, Vân Phong nhíu mày lại, nguyên bản môi Khúc Lam Y muốn dừng ở địa phương này thì lại thay đổi phương hướng, dừng ở bên sườn mặt Vân Phong. "Xôn xao......" Toàn trường ngay tức thì đều im lặng , các nữ sinh đều thẹn thùng đừng đó nhìn còn đám nam sinh giống như ăn phải thứ gì không sạch sẽ, Khúc Lam Y tựa vào bên người Vân Phong đối mặt với hướng đám nam sinh điên cuồng hét về phía nàng mà thản nhiên cười, các nam sinh đều không hiểu sao rùng mình một cái, sắc mặt Vân Thăng hoàn toàn đen, Mộc Tiểu Cẩm thì đỏ mặt, ánh mắt đảo từ trên người Khúc Lam Y và Vân Phong qua lại, Tiểu Phong cùng Khúc Lam Y, phối hợp như vậy giống như cũng không sai...... Vân Phong một tay đẩy Khúc Lam Y ra, từng bước nhảy lên trên lôi đài, sắc mặt không tốt nhìn đối diện, con ngươi đen nhìn Kasha ngồi ở chỗ kia nói,"Hiện tại, nên đến lượt chúng ta rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro