Q3 - Chương 36: Khai chiến!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏa nguyên tố tỏa ra độ nóng cháy đánh thẳng về phía trên tường, vang lên một thanh âm trêu chọc, bốn đứa nhỏ nguyên bản đang đứng trên tường giờ đây phải chật vật né tránh, từ trên tường nhảy xuống mặt đất. "Xem diễn rất hay sao?" Vân Phong dừng tay, chậm rãi xoay người lại cười nhìn bốn đứa nhỏ, sắc mặt bốn đứa nhất thời căng thẳng, không hiểu sao lại có chút khẩn trương. "Các ngươi...... là tuyển thủ dự thi của Áo Uy đế quốc!" Ma pháp sư đến từ Thánh Diệu đế quốc kinh ngạc thấp giọng kêu, ý cười trong mắt Vân Phong ngày càng sâu, Tạp Lan, Thánh Diệu, Áo Uy, ngoại trừ chủ nhà là Già Diệp đế quốc ra, thì tuyển thủ của ba đế quốc khác đã gặp mặt nhau, tuy rằng cũng không phải thấy cả mười người, theo như Vân Phong đánh giá, thì hẳn đây cũng là sự gặp mặt của các tuyển thủ quan trọng ở tam đại đế quốc đây. "Các ngươi cứ tiếp tục." Thiếu niên trong yếu đuối đứng giữa bốn người bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, Vân Phong nhếch môi cười, hỏa nguyên tố từ trong bàn tay xuất hiện cực kì nhanh, tinh thần lực cùng nguyên tố giao hòa nhau đã muốn tới cảnh giới cao nhất, tâm niệm vừa động hỏa nguyên tố liền lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện, tốc độ như vậy làm cho cô gái đứng há hốc miệng mồm. "Tại sao lại bỏ đi? Nếu đã đến đây, thì cùng nhau làm cho náo nhiệt một chút đi." Hỏa nguyên tố từ bàn tay Vân Phong nháy mắt ngưng kết thành một mũi tên, rít gào bay đi, đánh thẳng về phía sau lưng thiếu niên yếu đuối,"Cạch!" Một tiếng kêu mãnh liệt do va chạm giữa nguyên tố và kim loại, trước người thiếu thiếu niên đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, thân kiếm dày rộng, nhìn qua rất nặng. "Tạp Lan đế quốc , ngươi cư nhiên dám ra tay với Mục Thanh thiếu gia!" Cánh tay cầm trường kiếm của nam hài nhi từ từ nỗi lên cơ bắp, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ đây lại có vẻ phẫn nộ, mấy nam sinh khác cũng tự lấy vũ khí mình ra, vừa rồi Vân Phong ra tay, rõ ràng là khiêu khích thiếu gia của bọn họ, xem ra, Mục Thanh chính là đầu lĩnh của Auwe đế quốc. Vân Thăng nhìn thấy trường hợp này, thủy nguyên tố từ bàn tay lập tức ngưng kết lại, lúc nào cũng chuẩn bị tốt cho chiến đấu, nữ ma pháp sư đến từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy vậy, không hiểu sao lại lui về phía sau vài bước, ba chiến sĩ chống lại hai ma pháp sư, xem ra hai người kia của Tạp Lan đế quốc đã xong đời. Cô gái quay đầu lại, bên kia ba người cùng với Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên vẫn đánh nhau một chỗ, mà Khúc Lam Y tựa vào bên tường lại rất nhàn nhã, làm cho cô gái càng nhíu mày sâu hơn. Mục Thanh đứng phía sau đội mình, khuôn mặt thanh tú không có cảm xúc gì, giống như một kích vừa rồi Vân Phong ra tay trong mắt căn bản không đáng nhắc tới, biểu hiện này làm cho trong lòng Vân Phong càng cảm thấy hứng thú, bị chính mình khiêu khích như vậy rồi mà còn có thể tỏ ra bình tĩnh được, tâm tình của hắn xem ra cũng không phải trầm bình thường. "Không rảnh đánh nhau với ngươi! Muốn đánh, thì tìm người của Thánh Diệu đế quốc đi!" Nam sinh cầm trường kiếm khẽ quát một câu, Vân Phong nhíu mày lại, giọng điệu này giống như nói bọn họ đang làm xiếc khỉ vậy, ánh mắt Vân Phong dần lạnh đi. "Đi thôi." Mục Thanh thản nhiên nói một câu, mấy nam sinh khác vẫn đề phòng nhìn Vân Phong, Vân Phong cũng không có ra tay, lúc này bọn họ mới buông vũ khí, xoay người chuẩn bị rời đi. "Ta cố tình muốn đánh với các ngươi." Không nhanh không chậm nói một câu, làm cho mấy nam sinh của Áo Uy đế quốc tràn đầy phẫn nộ, xoay người trở lại, vừa nhìn thấy bên người Vân Phong xuất hiện gì đó, liền chả phát ra được thanh âm nào, Mục Thanh quay đầu nhìn lướt qua, ánh mắt hiện lên một đạo quang,"Nguyên tố nghĩ hóa?" Bên cạnh Vân Phong có một con Hỏa diễm sói to đang đứng, toàn thân đều tỏa ra một độ nóng cháy người, đôi mắt sói đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, cô gái đến từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy một màn này, liền âm thầm giật mình, muốn tạo ra ma pháp nghĩ hóa thì cần phải có nhiều tinh thần lực, không có ma pháp sư nào động một chút là dùng ma pháp nghĩ hóa, bởi vì một khi cự thú nghĩ hóa bị đánh bại, thì tinh thần lực của ma pháp sư cũng khô kiệt! Cho nên trong lúc ma pháp sư chiến đấu, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, hoặc là người có tinh thần lực cường đại, chứ ma pháp nghĩ hóa rất ít khi xuất hiện trong trận đấu, phải bỏ ra ma pháp với tinh thần lực cực cao, thì thà rằng bọn họ tự lựa chọn phương thức chiến đấu khác vậy. Tính ra thì Áo Uy đế quốc rất thông minh, dù bị khiếu khích hai lần, nhưng vẫn không động thủ, trên đời này làm gì có chuyện cho không như vậy? Khóe môi Vân Phong chậm rãi nhếch lên, tay chỉ thẳng, Hỏa diễm sói bên cạnh lập tức vươn thân, một tiếng gầm rú từ trong thân thể của Hỏa diễm sói phát ra, y hệt một mãnh thú bình thường. "Đi." Nhẹ nhàng la lên, Hỏa diễm sói rống một tiếng thật to, thân mình mang theo lửa nóng phóng về phía bốn người Áo Uy đế quốc,"Rống --!" Tiếng sói rống to làm cho Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đang đánh nhau không khỏi sửng sốt một chút, lập tức đình chỉ động tác trong tay, mà ba người bên Thánh Diệu đế quốc cũng đình chỉ động tác, năm người vừa rồi còn đánh nhau kịch liệt, vậy mà hiện tại đều nhất trí hướng ánh mắt về cùng một phương hướng. "Kia...... Đó là nguyên tố nghĩ hóa ...... Ma thú?" Một chiến sĩ thì thào tự nói, đáy mắt một mảnh kinh ngạc, sau đó lại có chút khẩn trương. Những người khác đều trầm mặc không lên tiếng, Mộ Dung Vân Thiên và Trạch Nhiên lẳng lặng nhìn, sau hai người mới quay đầu lại,"Ta nghĩ, trận đấu của chúng ta tạm nghỉ đi." Ba chiến sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt có một tia miễn cưỡng, ba người bọn họ vậy mà không thể đánh thắng hai người kia, bằng thực lực của ba người mới miễn cưỡng đánh thành thế hoà nhau, cho dù có đánh tiếp đi nữa, thì cũng chỉ tiêu hao thời gian thôi. Ba chiến sĩ gật đầu, giao thủ giữa Thánh Diệu đế quốc cùng Tạp Lan đế quốc tạm thời dẹp qua bên, mà hiện tại, Áo Uy đế quốc lại bắt đầu gia nhập, một vòng gió mới, bắt đầu! "Ma pháp sư của Tạp Lan thật đáng giận! Khinh người quá đáng!" Một tiếng hét điên cuồng sói to đã sắp xông tới, mấy người thiếu niên vừa thấy thần sắc lập tức căng thẳng, trong đó có một người kéo Mục Thanh tránh qua một bên, một người giơ cao vũ khí chuẩn bị nghênh đón, cùng va chạm với răng nanh của sói tràn đầy sắc lửa đỏ! Cấp chín, cấp tám, cấp tám, không biết. Trong nháy mắt Vân Phong liền đưa ra kết luận, thực lực của ba tên chiến sĩ thật ra rất cao, nhưng còn một người không biết rõ thực lực, lại là thiếu niên trong yếu đuối kia, không biết rõ thực lực sao......? Vân Phong chậm rãi nheo con ngươi đen lại, chẳng lẽ thực lực ở trên mình sao? Nếu đúng là như vậy, xem ra Áo Uy đế quốc đối với hạng nhất này cũng rất để tâm đây. "Cẩn thận!" Vân Thăng bỗng nhiên hô to, giơ tay đẩy Vân Phong ra, Vân Phong lập tức hoàn hồn, liền nhìn thấy một thanh kiếm lóe sáng đang bổ xuống trước người Đại ca mình, tuy rằng Vân Thăng đã sử dụng Thủy chi thuẫn, nhưng mà thực lực của tên chiến sĩ kia lại ở cấp tám, thực lực trên Đại ca, nên thủy nguyên tố sẽ không chống được công kích này! Trong tức khắc phong nguyên tố phát ra, thân mình Vân Phong như một viên đạn, ở không trung xẹt qua một bóng đen, nháy mắt cũng đã xuất hiện trước người Vân Thăng, đem Đại ca che lại phía sau, Vân Thăng vừa thấy, không khỏi gầm nhẹ,"Phong nhi, tránh ra!" Chiến sĩ vung cự kiếm bổ tới cũng chấn động, nàng không phải ma pháp sư sao? Làm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy? Nhưng mà lực đạo trên tay chiến sĩ cũng không có giảm bớt, ngược lại còn dùng hết toàn lực!"Dám khiêu khích Mục Thanh thiếu gia, nhận lấy cái chết đi." Vân Phong nở nụ cười, khóe miệng lộ ra tia lãnh ý, thân mình mảnh khảnh đột nhiên tiến lên, không lùi mà còn tiến tới, đón nhận cự kiếm từ trên tay chiến sĩ! Nàng không muốn sống sao! Chiến sĩ trừng mắt nhìn! Mà mấy người bên cạnh đã không thể phản ứng gì, chuyện xảy ra trong vài giây, cho dù có muốn phản ứng cũng không kịp nữa rồi! "Vân Phong!" Trạch Nhiên nhìn thấy, không khỏi rống lớn , thân mình vừa động định tiến lên, lại bị Mộ Dung Vân Thiên dùng lực kéo lại,"Ngươi làm cái gì, buông ra!" Trạch Nhiên lại dùng sức, nhưng Mộ Dung Vân Thiên vẫn không bỏ ra, hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên. "Nàng sẽ không có việc gì!" Mộ Dung Vân Thiên gầm nhẹ một câu, trong lòng có sự tự tin tuyệt đối, từ lần ra tay ở lính đánh thuê nghiệp đoàn, Mộ Dung Vân Thiên vẫn nhớ rất rõ ràng, lực lượng từ cơ thể của Vân Phong sẽ làm cho mắt những người này kinh điệu! Cự kiếm từ không trung bổ xuống, kéo theo tiếng gió rít gào kịch liệt, ở giữa không trung xoay một vòng, thân thể mảnh khảnh nháy mắt đón nhận, cánh tay Vân Phong đột nhiên nâng lên, bàn tay thẳng tắp đánh về phía cự kiếm, chiến sĩ cầm cự kiếm nụ cười, cự kiếm từ bàn tay bổ xuống! "Nàng điên rồi sao...... Ma pháp sư mà dám cùng với chiến sĩ cứng đấu cứng, nàng rốt cuộc nghĩ gì vậy?" Cô gái từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy thì thào tự nói, lúc phát hiện đồng bạn của Vân Phong không có ai tiến lên, không khỏi lắc đầu,"Hẳn là nên nói nàng không biết tự lượng sức mình sao......" "Ba!" Một tiếng vang rất nhỏ phát ra ên tai mọi người, chiến sĩ cầm kiếm đứng ngay ngốc ở đó, ánh mắt có chút dại ra, lúc cự kiếm hạ xuống, là một bàn tay trắng noãn, bàn tay cầm chặt thân kiếm gắt gao, Vân Phong lạnh lùng nói,"Ngươi chỉ có chút thực lực này sao?" Mọi người nhìn thấy một màn nay, hoàn toàn câm nín, tuyển thủ dự thi của Thánh Diệu đế quốc đều mở to miệng, nói không ra lời, mà cô gái nhìn Vân Phong lông tóc vô thương đứng ở kia, cự kiếm giống như bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cô gái hoàn toàn ngây người. Không thể..... Nàng...... Nàng là ma pháp sư mới đúng! Nhưng tại sao...... Nàng làm sao có thể tiếp được công kích của chiến sĩ! Điều này căn bản không có khả năng! Mấy chiến sĩ bên Áo Uy đế quốc cũng sửng sốt, vẻ mặt bình tĩnh của Mục Thanh vừa rồi cũng đột nhiên biến thành nhăn mày lại, con ngươi đen quét qua người Vân Phong một lần, trong lòng mỗi người đều có một nghi vấn lớn, thân thể ma pháp sư, lúc nào đã mạnh tới nỗi có thể so sánh cùng với chiến sĩ chứ? Hay là ma pháp sư đã cường đại rồi, hay là xuất hiện một thiên tài? Mộ Dung Vân Thiên nở nụ cười, Trạch Nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, hắn sao lại có thể quên a, nàng là Vân Phong, ngay từ nhỏ đã là một thiên tài yêu nghiệt nha! Vân Thăng được Vân Phong che chở phía sau cũng không khỏi cười nhẹ, thủy chi thuẫn yên lặng rút lại, bảo bối muội muội của hắn làm sao có thể có việc gì chứ. "Ngươi......" Chiến sĩ cầm cự kiếm thốt ra một chữ, tay kia của Vân Phong đột nhiên nắm tay, dùng lực cuồng mãnh đánh úp lại, thẳng vào bụng chiến sĩ! "Ngô!" Chiến sĩ rên lên một tiếng. cước bộ bỗng nhiên lảo đảo lui lại vài bước, cự kiếm trong tay cắm vào mặt đất, đem trọng lượng của thân thể chật vật dựa vào thanh cự kiếm, tay ôm ví trí Vân Phong đánh xuống, mặt trắng bệch . "Vô tình giao đấu cùng các ngươi, nhưng sao lại lấy khí thế bức nhân?" Mục Thanh từ phía sau đi tới, đứng trước mặt tên chiến sĩ chật vật, thiếu niên có chút xấu hổ nhìn Mục Thanh, giống như rất mất mặt, mà Hỏa diễm sói đánh cùng mấy người khác cũng đã sớm biến mất, chiếu đấu với Hỏa diễm sói xong đột nhiên thở ra một hơi, lấy tay lâu tránình đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi khẩn trương, ma pháp sư kia rốt cuộc là loại người gì? "Giao đấu? Ta lúc nào thì nói đây là giao đấu? Chỉ là lấy phương thức của Tạp Lan, chào hỏi với các ngươi thôi." Vân Phong cười cười, những lời nói này làm cho sắc mặt mấy người Thánh Diệu đế quốc không khỏi run rẩy, đầu tiên là bọn họ, lúc này lại đến phiên Áo Uy đế quốc ? Mục Thanh hơi nhíu chân mày lại, " Nếu đã chào đánh xong, vậy cáo từ." Vân Phong chợt lóe ánh mắt, người này nói cái gì cũng không chịu ra tay, rốt cuộc là vì sao? Chỉ có hai khả năng, hắn nếu không phải là cái gối thêu hoa, thì chính là đòn sát thủ của Áo Uy đế quốc không ra tay sao? Ha ha, xem ra cũng không đơn giản như vậy. Vân Phong không nói hai lời, định tấn công một lần nữa, ngươi ra tay thì tốt, nếu cất giấu sẽ càng làm cho người khác có dục vọng tìm hiểu, Mục Thanh càng không ra tay, Vân Phong lại càng phải buộc hắn ra tay, nếu hắn là đòn sát thủ của Áo Uy đế quốc, thì chỉ cần thăm dò từng chi tiết từ hắn, thì đã là rất tốt rồi. "Ngươi đang làm cái gì vậy Vân Phong!" Ngoài ý muốn xuất hiện, một tiếng quát đột nhiên vang lên, một người đang sải bước tiêu sái đi đây, ánh mắt Vân Phong đảo qua, lập tức xuất hiện tia phiền chán cùng không kiên nhẫn, nữ nhân này thật đúng là ăn no trữ đỡ , ở đâu cũng chõ mõm vào!
Vẻ mặt Kasha giận dữ đi đến, khi nhìn rõ những người đang đứng trước mặt, thì trong lòng cũng đã hiểu ra một chút, tầm mắt đảo qua nhìn quanh hiện trường thê thảm lúc này, sắc mặt Kasha nhất thời đen lại,"Vân Phong, ngươi lại dám công kích tuyển thủ của đế quốc khác trước khi trận đấu bắt đầu sao......!" trong lòng Kasha thì đang cười tới vui vẻ, vất vả lắm mới tìm được cái cớ để giáo huấn, đương nhiên không thể bỏ bỏ qua cơ hội này được. Kasha còn chưa có nói xong, Vân Phong đã đột ngột xoay người, vẻ mặt đầy lãnh ý liếc mắt nhìn nàng một cái,"Kasha, cánh tay của ngươi rốt cuộc dài tới cỡ nào? Ra bên ngoài ngươi còn có thể quản nhiều tới như vậy?" Sắc mặt Kasha đỏ lên, lập tức gầm lên,"Vân Phong! Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta! Ngươi đừng quên thân phận của mình, còn thân phận của ta!" Vân Phong lạnh lùng cười, do cái kẻ ngu xuẩn này ban tặng, hôm nay muốn kiểm tra xem như xong, đoán rằng sẽ không còn cơ hội tốt giống hôm nay được nữa, Tạp Lan hoàng thất quả nhiên là nơi giáo dục ra toàn bọn tinh anh ngu xuẩn, Vân Phong không để ý tới Kasha, xoay người bước ngang qua nàng, Kasha đứng phía sau, gắp thắt lưng rống to,"Vân Phong, mấy chuyện này ta sẽ nhớ kỹ! Ta sẽ nói cho phụ thân ta!" Ngay cả đầu Vân Phong cũng không thèm quay lại, căn bản là không để ý tới nàng ta, vẻ mặt Vân Thăng cũng đầy lãnh ý rời đi, Trạch Nhiên liếc mắt nhìn Kasha, trong mắt xẹt qua vài tia lửa giận, đuổi theo Vân Phong, Khúc Lam Y đứng một bên tiêu sái tiến tới, mị nhãn khinh thường nhìn Kasha,"Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi." Khúc Lam Y vừa nói xong, liền đung đưa người bỏ đi, tìm Vân Phong, Mộ Dung Vân Thiên nhếch khóe môi, sắc mặt cũng không đổi, bước nhanh đuổi theo, Kasha vừa thấy liền nóng nảy, đưa tay túm lấy ống tay áo của Mộ Dung Vân Thiên,"Vân Thiên, muội nói không đúng sao? Vân Phong đúng là quá đáng, huynh cũng không giúp muội!" Thân mình Mộ Dung Vân Thiên cứng đờ, cánh tay dùng sức một chút, liền kéo tay áo lại, bàn tay Kasha vừa thấy trống, lại muốn vươn tay túm lấy, không ngờ Mộ Dung Vân Thiên chợt lóe,"Kasha công chúa, thỉnh tự trọng." Những lời này làm cho Kasha cứng đờ ngưởi , không nhúc nhích đứng đó, ánh mắt nhìn Mộ Dung Vân Thiên, hắn...... hắn sao có thể nói ra những lời này chứ! Mộ Dung Vân Thiên xoay người rời đi, để lại cho Kasha một bóng dáng lạnh lùng, tất cả mọi người đều đi theo Vân Phong, một mình Kasha ngơ ngác đứng ở kia, đi theo nàng còn có Tư Kì đang đứng lúng ta lúng túng cách đó không xa không dám lại đây, nàng cảm thấy hiện giờ đi qua đó không tốt lắm. "Đa tạ ngươi Kasha công chúa." Mục Thanh đi tới, bỏ lại một câu như gió thổi, liền xoay người rời đi, tuy rằng là cảm ơn, nhưng một tia chân thành cũng không có, mấy người Áo Uy đế quốc xoay người rời đi, tuyển thủ của Thánh Diệu đế quốc cũng định rời đi, nữ tử tên Rền Thanh* của Thánh Diệu đế quốc liếc nắt nhìn Kasha mấy cái,"Đúng là tên gây sự, chúng ta đi." *thật ra chế ấy tên gì á ta tìm bên cv thì ra được Rền Vang mà nghe ko hay nên đổi thành Thanh( thật ra nv này cũng ko có nhiều đất diễn, chỉ có thể coi là ng đi đường thôi) Kasha nghe vậy liên tức giận,"Các ngươi khoan đi, nói rõ ràng rốt cuộc các ngươi có ý tứ gì!" Kasha hét lên với mấy người Thánh Diệu đế quốc, nhưng người ta căn bản cũng không có để ý tới nàng, ngươi Kasha tuy là Công chúa của Tạp Lan đế quốc, nhưng mà đối với Thánh Diệu đế quốc, thì ngươi cũng chỉ có vậy thôi. Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, một mình Kasha đứng ở kia, nhìn mình giống như một tên hề vậy, bị mọi người cười nhạo, nàng là trường đoàn của Tạp Lan đế quốc, nhưng không có một người đứng về phía nàng, bọn họ đều coi nàng như không khí, bọn họ đều không đem nàng đặt vào đầu! Lần đầu tiên Kasha cảm thấy cái danh hiệu Công chúa này đối với nàng cũng chẳng là gì, lần đầu cảm thấy thân phận hoàng thất của mình cực kỳ nhỏ bé, thì ra rời khỏi Tạp Lan đế quốc nàng cái gì cũng không có, không được bất luận kẻ nào quan tâm, hết thảy...... tất cả đều là do một người ban tặng! Kasha hung hăng cắn chặt răng, Vân Phong, Vân Phong, Vân Phong! Kasha đột nhiên xuất hiện, làm cho kế hoạch tra xét thực lực đối phương của Vân Phong bị phá hư, từ lần đó cho tới ngày thi, tuyển thủ dự thi của mấy đại đế quốc sẽ khó mà đề gây ra chuyện gì hơn, sẽ càng cẩn thận bảo thủ, Vân Phong biết muốn kiếm cơ hội giao thủ lần nữa, là rất khó khăn. Nếu không có khả năng giao thủ, Vân Phong cũng không tính đi ra ngoài, ở trong phòng của mình im lặng tu tập, thân phận Triệu hồi sư của mình cần phải che dấu, Nhục Cầu cũng bị quăng vào trong thủ trạc, Vân Phong lợi dụng đúng trước vài ngày trận đấu diễn ra, thả Nhục Cầu ra, cũng đưa một khối cực phẩm khoáng thạch, sau khi Nhục Cầu đem cực phẩm khoáng thạch ăn hết, bộ dạng tựa hồ vẫn chưa no, Vân Phong cẩn thận đánh giá Nhục Cầu một chút, đột nhiên phát hiện, cái đầu vật nhỏ này hình như cũng biến lớn hơn rồi? Nhấc cổ Nhục Cầu tới trước mắt, Vân Phong cẩn thận đánh giá qua lại, cặp mắt quả nho của Nhục Cầu chuyển động vài cái, rất là vô tội nhìn Vân Phong, Vân Phong cẩn thận xem cả nửa ngày, lúc này mới thả Nhục Cầu xuống dưới, nàng không có nhìn lầm, thân mình của Nhục Cầu tuy rằng không có biến hóa rõ ràng, nhưng xác thực so với trước kia thì không giống. Nhục Cầu được thả ra rất vui vẻ, tuy rằng chỉ có thể cùng Vân Phong ở trong gian phòng này không thể đi ra, nhưng Nhục Cầu vẫn như cũ thực vui, na na na na cả ngày nói không ngừng, hiển nhiên là đang nói chuyện phiếm với Vân Phong, Vân Phong đương nhiên nghe không hiểu, nhưng cũng đáp lại vài câu, dù sao cũng là "Ừ, a, à", cùng vật nhỏ nói chuyện râu ông này cắm cằm bà kia, nhìn qua rất là có ý tứ . Trong vòng một tháng tứ quốc tranh phách tái chuẩn bị bắt đầu, tất cả tuyển thủ dự thi đều ngoan ngoãn không gây chuyện, Tang Cừ và Kayes từng mở một cuộc họp nhỏ, chính là dùng để tham thảo thực lực của tam đại đế quốc khác, Kayes nghe xong hơi nhíu mày,"Nếu biết càng tường tận thì càng tốt rồi, nhất là Áo Uy đế quốc, nghe nói bọn họ còn có con bài chưa lật, đối với hạng nhất rất có tự tin." Kasha gật đầu,"Kayes vương thúc, chuyện này giao cho ta đi." Vân Phong lạnh lùng cười, giao cho ngươi? Ta cũng muốn nhìn ngươi có phương pháp tra xét như thế nào, Kayes nghe được những lời này của Kasha liền vui vẻ nở nụ cười,"Không hổ Công chúa hoàng thất của ta, có đảm đương, có quyết đoán, vậy chuyện này giao cho Kasha, cần phải tìm hiểu rõ ràng." Kasha gật đầu, được khích lệ nên rất vui vẻ, những người khác thì trầm mặc không nói gì, đợi Kayes và Tang Cừ rời khỏi, Vân Phong cũng tính đi, Kasha mới mở miệng,"Khoan đi." "Chuyện gì vậy, Công chúa điện hạ?" Một chiến sĩ tò mò hỏi, Kasha mỉm cười,"Hiện tại là cơ hội cho các ngươi lập công vì Tạp Lan hoàng thất!" Vân Phong giật nhẹ lông mi, dùng ngón chân cũng biết trong đầu Kasha đang có cái chủ ý gì,"Cơ hôi lập công ta nhường cho người khác." Vân Phong vừa nói xong, liền đứng dậy đi về phòng, Kasha vừa thấy, lửa giận trong lòng đột nhiên nổi dậy. "Vân Phong, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì! Rõ ràng không đem ta để vào mắt, chẳng lẽ ngươi cũng không đem Tạp Lan đế quốc không để ở trong mắt sao!" Vân Phong đứng lại, buồn cười nhìn Kasha,"Ta đem cơ hội lập công nhường cho người khác, cũng không được sao?" "Chuyện này các ngươi ai cũng phải làm! Một người cũng chạy không thoát!" Kasha căm giận rống to,"Con bài chưa lật của Áo Uy đế quốc, trong thời gian nhanh nhất phải tra xét rõ ràng!" Kasha vừa nói xong trong lòng liền đắc ý, nàng vẫn là lần đầu tiên ra lệnh! Không đề cập tới chuyện này thì thôi, mà hễ nhắc tới chuyện này Vân Phong cũng tức lên,"Nói đến việc tra xét, thật ra ta cũng cố gắng không ít." "Thật không? Ngươi còn có chút tác dụng, vậy nói mau đi!" Kasha vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, tuy nhiên bị Vân Phong nói một câu làm cho nàng hoàn toàn mất hết mặt mũi gặp người ,"Đáng tiếc, bị một kẻ ngu xuẩn phá hư hết tất cả thành quả." "Ngươi nói ai! Ngươi cư nhiên dám nói ta ngu xuẩn! Vân Phong, đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi!" Vân Phong cười cười, trả cho Kasha một nụ cười tươi,"Chính ngươi thích tìm lấy phiền, ta cũng không có biện pháp, chính ngươi tự đáp ứng chuyện này, ta cũng sẽ không nhúng tay, ngươi đã tự tin như vậy, ta sẽ chờ tin tốt từ Công chúa điện hạ." Vân Phong nói xong, liền xoay người đi vào phòng mình, những người khác cũng thừa dịp cơ hội này trở về phòng, Kasha nhìn thấy tất cả mọi người đều đi, không khỏi có chút ủy khuất,"Các ngươi...... Các ngươi......!" Kasha bỗng nhiên cảm thấy, chính mình là trung đoàn trưởng cũng không bằng không có đâu. Bằng năng lực của Kasha, nàng có thể điều tra ra gì đó cũng đã không dễ, gần tới ngày tứ quốc tranh phách, Kayes đi tìm Kasha, hỏi kết quả tra xét được, nhìn Kasha ấp úng nói không nên lời, sắc mặt Kayes không khỏi tái đi, tức giận phất tay áo bỏ đi, Kasha đỏ mặt. Trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, lại đem tội đổ hết lên người Vân Phong, tứ quốc tranh phách tái lần này đây, lại làm cho Kasha đối với Vân Phong hận càng thêm sâu, Kasha sẽ chờ tới lúc tứ quốc tranh phách tái chấm dứt liền trở về Tạp Lan đế quốc, nói cho phụ thân giáo huấn bọn người Vân gia kiêu ngạo. Còn Mộ Dung Vân Thiên, không chiếm được thì càng muốn chiếm, Kasha cũng quyết định thời điểm trở lại Tạp Lan đế quốc, để cho phụ thân tạo áp lực với Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Thiên đời này trừ bỏ nàng ra, đừng mơ tưởng cười nữ nhân khác! Tuy rằng tam đại đế quốc đã tới Già Diệp đế quốc sớm một tháng, trừ bỏ lần hỗn chiến đó ra, thì không có thu hoạch được gì hơn, tự mình không biết rõ thực lực đối đối phương, Áo Uy, Thánh Diệu, Tạp Lan đang trong trạng thái này, cũng không biết chủ nhà Già Diệp đế quốc đây biết bao nhiêu chuyện, rất nhanh, tứ quốc tranh phách tái cũng tới hạn cử hành, tứ quốc tranh phách tái cũng không phải là chuyện để toàn dân biết, dù sao cũng là trong lúc đó tứ đại đế quốc cùng nhau so đấu, mỗi đế quốc nhất định đều có con bài chưa lật, một khi thất bại, đây chính là tổn hại rất nghiêm trọng cho hoàng thất, uy nghiêm của hoàng thất một khi mất đi, muốn thành lập lại một lần nữa cũng khó khăn. Xét theo nguyên nhân này, cho nên sân đấu của tứ quốc tranh phách tái cũng không phải ở Đế đô, ngày đầu tiên diễn ra tứ quốc tranh phách tái, Già Diệp hoàng thất sai người đến, đưa mọi người ra nơi quản lý phi hành tọa kỵ, một loạt Ưng giác thú đều đứng đó, bộ dạng uy phong lẫm liệt. Tứ quốc tranh phách tái khác với các trận đấu khác, đây là một cuộc tranh đấu tràn ngập tàn khốc và lợi ích, trong lòng tứ đại đế quốc hoàng thất đều biết rõ, tứ quốc tranh phách tái không chỉ vì vinh dự, mà còn là danh ngạch để thăm dò di tích. Nhưng các tuyển thủ dự thi cũng không biết, cho nên mới có thể tham gia trận đấu, vì đế quốc của mình mà muốn mang vinh dự trở về, còn chưa nói, bọn họ hợp sau trận tranh đoạt, còn cất dấu một bí mật trọng yếu, bí mật này đều về với danh nghĩa của hoàng thất. "Kayes." Một trung niên nam nhân có mặt mũi hiền lành đi tới, Kayes nhìn thấy cũng đi qua, đoàn người Vân Phong ở cách đó không xa, lẳng lặng chờ , Kayes đi đến bên người trung niên nam nhân, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai nam nhân,"Áo Khắc." Áo Khắc cười cười, khuôn mặt cười rộ lên mang theo một tia bình thản, nhìn vẻ người có vẻ rất dễ thân cận,"Xem ra Tạp Lan đối với tranh phách tái lần này làtình thế bắt buộc." Áo Khắc cười hớ hớ bỏ lại một câu, thần thần sắc Kayes hơi đổi, sau đó ha ha cũng cười theo. "Áo Uy lúc đó chẳng phải cũng như thế sao? Còn có con bài chưa lật, đúng là tâm tàng bất lộ nha." Ý cười trên mặt Áo Khắc không hề thay đổi, ánh mắt như cười tủm tỉm đột nhiên xẹt qua một tia rét lạnh,"Cũng không biết Già Diệp lúc này có con bài chưa lật nào hay không." Ánh mắt Kayes quét về phía Già Diệp phía, "Đế quốc có Triệu hồi sư, làm sao có thể không nắm chắc? Có lẽ con bài chưa lật này xảy ra ngoài dự kiến của ta và ngươu." Áo Khắc nghe nói như thế, nét cười trên mặt hoàn toàn cứng lại, lúc sau mới dịu đi vài phần,"Nói như vậy, đội khó nhất Già Diệp ?" Kayes cười ha ha,"Ai mà biết đâu? Tự bằng thực lực của các ngươi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro