Chap 24: Mảnh ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cảm giác mát rượi tràn ngập trong cơ thể, cơn đau như dịu đi. Cả người Bách Thảo như nhẹ bổng lên, mọi gánh nặng như giảm đi. Cảm giác này cô chưa bao giờ có trong hai năm qua.
"Bách Thảo, em tỉnh dậy rồi sao?" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên.
Trời chạng vạng tối. Bách Thảo đã ngủ suốt buổi chiều.
"Ân Tú sư tỷ!" Bách Thảo giật mình. "Tỷ đang làm gì thế?"
"Em không thấy sao! Tỷ đang chườm đá lên đầu gối cho em." Ân Tú bình thản. "Bây giờ em còn dám giấu cả tỷ, Thích Bách Thảo, em muốn bị phạt không?"
Bách Thảo cúi đầu ngượng ngùng rồi bật cười. "Dân Đới thật không biết giữ lời, đáng bị phạt!"
"Bách Thảo, bây giờ không giống trước nữa. Bây giờ còn rất nhiều người quan tâm tới em. Em không được giấu mọi người âm thầm chịu đựng nữa." Ân Tú nhẹ nhàng xịt thuốc giảm đau lên chân Bách Thảo. Làn thuốc mát lạnh nhanh chóng khiến cơn đau dịu xuống. Ánh mắt Ân Tú chuyển sang vài phần xót xa.
"Vết thương có vẻ nặng hơn rồi." Giọng Ân Tú chùng xuống. "Bách Thảo, ngày mai là buổi thách đấu cuối, tỷ chưa thể cùng em đi bệnh viện được. Thách đấu xong, chúng ta lập tức đi kiểm tra. Giáo sư Han đã dặn không được để đầu gối sưng viêm, nhưng chị sợ..."
"Em không sao thật mà." Bách Thảo mỉm cười an ủi. "Mọi người thật sự quá lo lắng rồi!"
Ân Tú im lặng, vẻ mặt giận dỗi. Bách Thảo bật cười.
"Được rồi, em hứa sẽ ngoan ngoãn theo tỷ đến bệnh viện, nhưng tỷ tuyệt đối không được nói lại với mọi người ở Ngạn Dương."
•••••••••••••••••••••
Đình Nghi một mình ngồi thu lu trong góc phòng, mấy ngày nay trái ngược với không khí sôi nổi của các cuộc thách đấu, thế giới của Đình Nghi như khép chặt.
Cô đã không thể an giấc nhiều đêm.
Trong giấc mơ, cô luôn mơ thấy lại cảnh tượng những cú tung chân của chính mình đã gãy chân phải Bách Thảo.
Cô nhìn thấy trong giấc mơ, một Phương Đình Nghi rất khác với cô. Nụ cười của cô ấy lạnh buốt tới thấu xương trước những đau đớn mà Bách Thảo phải chịu. Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười của chính mình trong giấc mơ, cô lại giật mình tỉnh giấc trong sợ hãi tột độ.
Ngày qua ngày, Đình Nghi bắt đầu ghê tởm chính mình.
Cô! Đã từng như thế!
Trưa nay cô nhìn thấy Thích Bách Thảo kia ngoan cường chạy về đích, cô biết mình đã thua.
Đình Nghi cười cay đắng.
Tạo hóa ban cho cô mọi thứ nhưng lại không dạy cho cô cách để gìn giữ chúng.
Cuộc đời đã nhiều lần tước bỏ đi tất cả của Thích Bách Thảo kia nhưng sau cùng lại dạy cho cô ta cách đứng vững và tạo nên một cuộc sống mới.
Sau cùng, đố kị khiến Đình Nghi càng lúc càng thụt lùi và mất đi từng thứ một.
Nhiều lần Đình Nghi tự hỏi, nếu thời gian quay lại cô sẽ không tung chân đá nát cái chân phải kia?
"Tiểu Đình!" Đình Hạo đẩy cửa phòng bước vào trong, trong ánh mắt anh ngập tràn yêu thương. "Ăn tối thôi em."
Đình Nghi không phản ứng lại.
"Anh! Em thật sự đã sai rồi sao?" Đình Nghi ôm mặt. "Em thực sự đã sai sao?"
"Ừ!" Đình Hạo lãnh đạm trả lời. "Bách Thảo đã chịu đựng những thứ còn vượt qua cả tưởng tượng của anh, mỗi lần nhìn cô ấy, anh cảm thấy thật hổ thẹn." Đình Hạo hạ giọng nhìn Đình Nghi.
"Anh! Em..."
"Tiểu Đình, cảm giác này rất khó chịu phải không?"
Đình Nghi gật đầu.
"Em đang là Bách Thảo của hai năm trước. Hai năm trước cô ấy cũng như vậy, bị dày vò vì đã đá bị thương em. Cô ấy vẫn cảm thấy ân hận vì điều đó. Đình Nghi à, cảm giác em đang chịu đựng chỉ mới hai tuần thôi mà em nhìn em xem, thế mà Bách Thảo đã chịu đựng tất cả những điều tương tự trong hai năm qua."
Đình Nghi như lóe lên.
"Anh, anh cũng công nhận Bách Thảo sai mà. Là cô ta đả thương em, làm em bị liệt suốt nửa năm trời. Vì vậy sao em phải xin lỗi chứ!"
"Đình Nghi! Em đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa. Bách Thảo không hề có chủ đích làm em bị thương nhưng em từ đầu đã một lòng muốn đá gãy chân cô ấy. Lỗi của Bách Thảo, cô ấy đã trả giá rất nhiều rồi. Còn em thì sao?"
Đình Nghi lại chùng xuống, im lặng.
"Lại là vì Sơ Nguyên?" Đình Hạo lạnh lùng.
"Anh ấy không quên được cô ta, anh ấy ngày đêm tìm cách chữa trị cho cô ta...!"
"Ngu xuẩn. Nếu Sơ Nguyên không làm anh cũng sẽ làm, vì anh là em trai em huống hồ Bách Thảo còn là tiểu sư muội của cậu ấy. Đình Nghi, em không thể độc đoán coi Sơ Nguyên là của riêng em, cậu ấy cũng chưa bao giờ là của riêng em."
Đình Nghi thở dài. Tiếng thở buồn bã.
"Tiểu Đình, em buông tay Sơ Nguyên đi. Vấn đề không phải ở chỗ cậu ấy từng thích Bách Thảo mà vấn đề ở chỗ mười năm qua cậu ấy chỉ coi em là em gái đơn thuần. Đừng cố chấp nữa, em vì một thứ không thuộc về mình đã đánh mất rất nhiều. Có đáng vậy không?"
Đình Nghi mắt ngơ ngác nhìn lên. Liệu cô có thể tự mình buông tay, tự mình đặt xuống. Cô cũng không biết...
•••••••••••••••••••
"Woa!" Bách Thảo nhìn Ân Tú đầy vẻ tán dương. "Sư tỷ, tối nay tỷ có hẹn với ai phải không?"
Trong câu hỏi của Bách Thảo tràn ngập sự lém lỉnh.
"Em chỉ được cái đoán mò." Ân Tú sửa tóc và nếp váy, nở một nụ cười thẹn thùng.
"Cốc...cốc..."
Bách Thảo lập tức ra mở cửa. Cô giật mình trước bó hoa hồng cực lớn trước mặt.
"Ân Tú! Tặng em...!"
Bách Thảo không nhịn được cười, lập tức lên tiếng chọc ghẹo.
"Đình Hạo tiền bối! Em là Thích! Bách! Thảo!"
"Bách Thảo? Không phải tối nay em sang dùng cơm với Lý phu nhân sao? Tại sao em vẫn ở đây?"
Bách Thảo quay người nhìn về phía Ân Tú, nheo mắt cười. Cô dùng vốn tiếng Hàn kha khá của mình nói với Ân Tú vài câu rôi bật cười.
"Sư tỷ! Em sai rồi! Đáng nhẽ em phải đi sớm hơn. Chúc tỷ một buổi tối vui vẻ!"
"Gấu Teddy!" Ân Tú lườm Bách Thảo, gương mặt dọa yêu.
"Hai người đang nói gì thế?" Đình Hạo nghi hoặc. "Chuyện gì giấu anh nên phải nói bằng tiếng Hàn?"
Bách Thảo bật cười, vỗ vai Đình Hạo.
"Tiền bối! Em đi đây, không cản trở hai người nữa." Bách Thảo ghé sát tai Đình Hạo nói thầm. "Hai người khoa trương quá đấy. Ngày mai đám tiểu sư muội, sư đệ sẽ làm ầm lên cho coi."
Bách Thảo vừa bước ra khỏi cửa, tiếng cười còn giòn tan trên môi thì lập tức giật mình đến suýt ngã. Cô quay đầu lại nhìn thì đã nghe tiếng Đình Hạo vang lên.
"Tiểu Bách Thảo! Anh cũng không bạc đãi em, tìm cho em một người đi ăn tối cùng."
"Phương Đình Hạo!" Bách Thảo như thét lên.
"Bách Thảo!" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô. "Nếu em thấy ngại, anh chỉ đưa em tới chỗ Lý phu nhân và quay về."
"Nhược Bạch sư huynh! Anh không cần phải làm thế!" Bách Thảo lo lắng, giọng cũng trở nên gấp gáp.
Tất nhiên là Bách Thảo không ngại, vì Nhược Bạch là đại sư huynh của cô, là bạn, là người thân và còn là người cô ái mộ trong lòng. Nhưng Lý phu nhân suốt hai năm qua rất bao dung Bách Thảo, còn chia sẻ với cô tình thương của người mẹ, hôm nay tới dùng cơm tối với phu nhân, không biết phải giới thiệu Nhược Bạch với người như thế nào.
"Sư huynh... Anh muốn em giới thiệu anh với Lý phu nhân thế nào?"
Nhược Bạch nheo mắt nhìn Bách Thảo rồi bật cười.
"Bách Thảo, em bồn chồn nãy giờ là vì chuyện này sao? Không sao, em giới thiệu anh thế nào không quan trọng, em thấy thoải mái là được."
"Đại sư huynh..." Bách Thảo lòng cảm động, bao nhiêu lời như nghẹn lại.
•••••••••••••••••
Biệt viện của Lý phu nhân không xa, ngay sau đích võ đường của Xương Hải võ quán. Bà là con gái của Lý Phong Hách tông sư, người đã truyền lại bát y của Xương Hải cho Vân Nhạc tông sư, đồng thời bà cũng là mẫu thân của Lý Ân Tú. Khi còn trẻ, bà chính là quán quân Taekwondo thế giới trong nhiều năm liền cho đến khi giải nghệ và kết hôn.
"Bách Thảo đến rồi sao?"
Giọng nói của Lý phu nhân trong trẻo vang lên, bà nhanh chóng ra đến cửa. Bách Thảo nhìn thấy Lý phu nhân lập tức thi lễ, Nhược Bạch đứng cạnh cũng cung kính cúi người.
"Chàng thanh niên này là đại sư huynh của con ở Tùng Bách, Nhược Bạch phải không?" Lý phu nhân ôn tồn nói. "Hai con vào đi, lúc nãy Ân Tú có gọi điện cho ta, nói hôm nay Bách Thảo thay nó đến cùng sư huynh ăn tối với ta."
Bách Thảo mỉm cười, ngoan ngoãn theo sau Lý phu nhân.
Bữa tối hôm nay trên bàn ăn chỉ có ba người. Tuy nhiên không khí lại đầm ấm khác thường, Nhược Bạch nhanh chóng nhận ra được sợi dây liên kết thân thiết vô hình giữa Bách Thảo và Lý phu nhân.
"Nhược Bạch, ta nghe nói con đã phải trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm. Sức khỏe con bây giờ thế nào?" Lý phu nhân ân cần hỏi thăm.
"Con bình phục được hơn một năm, sức khỏe vẫn tốt! Cảm ơn phu nhân đã quan tâm." Nhược Bạch lễ phép tiếp lời.
"Ta nghe Thắng Hạo khen ngợi con rất nhiều. Hai lần thách đấu đều thắng nó, Bách Thảo, đại sư huynh con là một người rất ưu tú đấy."
"Phu nhân lại trêu chọc con rồi." Bách Thảo mặt hơi đỏ, tay cầm ly nước nắm chặt từ lúc nào.
"Nha đầu Ân Tú này, hôm nay ra ngoài chơi phải không? Bách Thảo, cùng với Phương Đình Hạo, cháu ngoại của Vạn quán trưởng Hiền Võ?"
Bách Thảo giật mình, khẽ quay sang nhìn Nhược Bạch rồi nhìn sang Lý phu nhân.
"Người biết ạ?"
"Tâm ý của con gái, người làm mẹ làm sao không biết." Lý phu nhân ôn tồn. "Nhưng với Phương Đình Hạo thì không được!"
"Đình Hạo tiền bối là một người ưu tú, lại trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa hai người có tình cảm với nhau, tại sao không được?" Bách Thảo gấp gáp.
Nhược Bạch khẽ nắm nhẹ lên bàn tay Bách Thảo, nhắc cô bình tĩnh.
"Phương Đình Hạo sau này chẳng phải là người thừa kế bát y của Vạn quán chủ, là chủ nhân của Hiền Võ. Ân Tú là đứa con duy nhất của ta và phụ thân nó, sau này người nó kết hôn sẽ là người thừa kế bát y của Xương Hải. Vì thế Phương Đình Hạo và Ân Tú là chuyện không thể." Lý phu nhân bình thản.
Nhược Bạch khẽ chau mày nhưng không lên tiếng, còn Bách Thảo tuy không dám tiếp tục phân bua nhưng lòng vẫn tràn đầy bất an.
•••••••••••••••••••
Sau bữa tối đã khoảng 9h, Bách Thảo cùng Nhược Bạch rời biệt viện ra về.
"Vậy, con xin phép!"
"Nhược Bạch, con có thể ra ngoài đợi một chút không? Ta còn việc muốn nói với Bách Thảo."
Nhược Bạch khẽ gật đầu, nhanh chóng bước ra.
"Bách Thảo!" Lý phu nhân dịu dàng trao cho Bách Thảo một chiếc khăn dày rồi dặn dò. "Đại sư huynh của con hơi ho nhẹ đấy, tuy Hàn Quốc đang cuối mùa hè nhưng buổi tối lại lạnh." Lý phu nhân chu đáo rồi mỉm cười. "Đó là một chàng trai tốt, hơn nữa lại rất chăm sóc cho con. Bách Thảo đã chịu thiệt thòi nhiều, bây giờ là lúc con nắm lấy hạnh phúc rồi."
Bách Thảo tràn ngập xúc động, nhanh chóng cảm ơn rồi ra về.
Bách Thảo bước đến cửa đã nhìn thấy bóng lưng của Nhược Bạch. Đã nhiều năm như vậy, nhưng trong mắt cô, bóng lưng ấy vẫn y hệt như ngày đầu tiên cô bước vào Tùng Bách. Bóng lưng to lớn như cây Tùng, bao năm qua đã luôn là động lực cho cô bước tiếp trên con đường đầy chông gai.
Bất chợt nước mắt Bách Thảo khẽ rơi.
Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, Bách Thảo nhẹ nhàng không tiếng động bước nhanh về phía Nhược Bạch.
Nhược Bạch rất nhanh đã cảm nhận được chiếc khăn ấm quàng lên người vội quay lại nhìn Bách Thảo.
"Cái khăn này là do Lý phu nhân tặng anh đấy. Buổi tối cuối hè Hàn Quốc lạnh, anh khoác thêm cho ấm." Bách Thảo nhìn anh cười rất tươi.
"Em khoác đi, trời lạnh chân em sẽ bị đau mà."
"Không sao, thời tiết này em đã quen rồi. Với lại, chân em... Cũng không còn cảm giác đau hơn được nữa đâu. Đi bên cạnh anh, em không sợ lạnh."
Nhược Bạch không nói gì thêm. Hai cái bóng, một to một nhỏ song song với nhau in lên mặt đường.
•••••••••••••••••••••
Khuya hôm ấy, khi cả Xương Hải võ quán chìm trong giấc ngủ thì có một ánh sáng lẻ loi được thắp lên.
Ánh sáng ấy phát ra từ phía phòng tập.
"Hây!"
Xoáy người vọt lên như một tia chớp trắng.
"Phập!"
"Phập!"
Chân phải tung ra cú thứ ba.
"Phập!"
Ba cú đá đập vào không khí, cú sau mạnh hơn cú trước.
Lần này cái bóng nhỏ ấy đã có thể tiếp đất đúng nghĩa.
Đúng vậy.
Ngày mai, Toàn phong Thích Bách Thảo sẽ trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro