15. End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhịp sống chậm rãi xuôi theo dòng suối thời gian, qua từng ngày nắng hạ sang thu, đôi phu thê mặn nồng tình ý, hai trái tim hòa làm một. Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok cũng đã dọn ra ở riêng, tuy chẳng xa mấy nhưng mãi chỉ muốn ở cùng thân mẫu và Hanyoung tỷ, họ ở chơi khá lâu và cũng chẳng nỡ quay về. Biết ai nấy đều quý mến anh, cậu cũng vui trong lòng, bến bờ an yên giờ đã có người đứng chờ, chỉ một tay nắm lấy đã có thể cùng nhau đi hết nửa đường đời còn lại.

Nhưng chỉ sau đêm hôm đó, cách đây vài ngày tự dưng Sanghyeok lại thêm vài biểu hiện lạ đáng để ý. Đã vậy, cậu chẳng dám ra ngoài quá lâu mà trong tức khắc phải quay về, đành nhờ vả thân mẫu và Hanyoung tẩu đến chơi, chăm lo thê tử giúp khi cậu đi xa. Jeong Jihoon bấm bụng, biết anh chịu mở lòng thì thật sự rất tốt, nhưng mọi khi khẩu phần ăn uống không bao giờ hợp vị cả. Ấy vậy mà cứ đau đầu mãi, nhiều lúc ngủ chung một giường thì đã thôi đi, tại sao anh ấy cứ cằn nhằn đòi đuổi phu quân mình sang phòng khác thế cơ chứ?

"Sanghyeokie, đừng đuổi ta mà.."

"Chàng ra phòng khác ngủ, hoặc không ta sẽ nằm dưới đất"

Tất nhiên, Jeong Jihoon sẽ là người xuống nước đầu tiên, ai đời nào để tiểu kiều thê của mình nằm đất lạnh ngủ đâu đúng không?

Cậu cam chịu, xách gối riêng của mình rồi sang phòng dành cho khách thật. Nhưng không phải đuổi là đi, Jeong Jihoon sau khi đóng cửa, chờ Sanghyeok vừa thổi ánh nến thì liền lẻn vào, lựa chỗ khuất giường sau đó nằm canh Sanghyeok ngủ.

Mỗi đêm cứ nghe xột xoạt bên giường, Jeong Jihoon biết chắc chắn anh sẽ khó ngủ nếu không có ai nằm dỗ bên cạnh. Nhất là lang quân đây, vừa bứt rứt trong lòng lại không dám lại gần ôm xoa, lỡ may nửa đêm thê tử tỉnh giấc lại càu nhàu thì sao? Hèn thì hèn thật, nhưng Jeong Jihoon thế nào cũng từ từ lết tới, hành động ấm áp nhẹ nhàng dành trọn cho người đang nằm ở đó. Môi mèo chúm chím nhấp mở, đôi mắt lim dim ngủ sâu coi như đã yên giấc phần nào. Nhìn anh bây giờ được nhận tất thảy những điều giản đơn vốn có, không quá vội vã mà trôi chầm chậm để được đón nhận một cách yên vui nhất.

Có lẽ sau những cơn giông bão, bao nhiêu vết thương chi chít xung quanh tận đáy lòng anh, cũng từ Jeong Jihoon mà ngồi xuống nhặt từng mảnh thương mà ôm ấp trong lòng. Cậu nâng niu yêu chiều, chỉ cần một khắc đổ vỡ cũng đủ khiến cậu đau lòng nếu bắt gặp cảnh thê tử mình phải cam lòng khổ cực. Jeong Jihoon ấy mà, đã yêu sẽ yêu cho trót, yêu một cách trọn vẹn nhất, đủ để người ngoài nhìn nhận ra rằng..

"Sau này phải cố gắng được lang quân như thế rước về nhà."

Lee Sanghyeok chưa từng nghĩ đến cái chết bao giờ, chỉ là anh đặt niềm tin vào hi vọng mình đã dành trọn đánh cược cả một đời cho cái gọi là an yên, may mắn thay nó lại dẫn anh đến với Jeong Jihoon. Một cuộc hôn sự sắp đặt tưởng chừng chẳng hạnh phúc, thế nhưng đi ngược so với những chú ve sầu đang mãi rêu rao, ngàn tin đồn thì làm sao bằng được ánh mắt đủ soi để mà chứng thực?

Một cái nắm tay vững vàng sẵn sàng công khai để kẻ khác nghía đầu ngoảnh lại, một cái ánh nhìn mà Jeong Jihoon hoàn toàn dành trọn mỗi mình Lee Sanghyeok. Trong cả tâm trí, tận sâu con tim này của Jeong Jihoon, lang quân đây chỉ thành thân duy nhất và mãi mãi về sau chỉ đặt mỗi tình ý tâm tư cho mình Lee Sanghyeok. Lần đầu yêu chẳng mấy khi vội vàng, vừa có danh có phận, sợi tơ duyên nối dài liền buộc chặt với nhau, ông tơ bà nguyệt chẳng mảy may động vào mà tán thành đôi ý cho hai nam nhân nọ.

Nhất sanh nhất thế, hứa hẹn non biển cứ gác lại nơi bến bờ, thời gian sau này chỉ cần có nhau, cũng đủ đầy mà trọn vẹn đến nhường nào.
_

Cậu trông nom giấc ngủ anh cả đêm, bản thân mệt mỏi cũng chẳng màng tới, Jeong Jihoon vừa nghĩ vừa cảm thấy mọi thứ quá đỗi chóng vánh đi. Nhưng cũng may thật vì Lee Sanghyeok vẫn ở đây, vẫn an toàn bên cạnh để lang quân mình che chở cả đời.

Mới sáng tinh mơ đã có người gõ cửa, gia nhân nhanh chóng tiếp đón sự quen thuộc này hằng ngày, chẳng hay hôm nay mỗi mình Hanyoung tỷ đến, đã thế còn dẫn theo hai tiểu đệ nhỏ sau lưng. Choi Wooje và Suhwan bảo rằng mình nhớ tiểu hiền thê, vừa nghe anh ấy đang còn ngồi ở gian sảnh thì liền chạy thẳng vào trong. Bỏ lại Jeong Jihoon còn đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, sao tẩu lại dẫn hai nhóc sang chơi vào đúng thời gian cậu được nghỉ cả ngày ở nhà vậy chứ?

"Tẩu biết cách lựa ngày thật.."

"Xin lỗi đệ nhiều nhé, hai đứa nhỏ đòi quá nên phải dẫn đi thôi. Cả lại Sanghyeok cũng quý mến Wooje và Suhwan mà"

"Haiz..để đệ dành ngày khác cũng được.."

Nói nghe thì dễ, nhưng công việc dở dang lắm lúc chất thành đống như chơi đấy thôi, nhiều khi Jeong Jihoon cũng phải một tay tự mình xoay sở tất cả. Hôm nay vừa hay có gánh nhạc về huyện, tổ chức tại nơi thanh lâu kia mà ca hát linh đình, định bụng tối nay muốn thử dẫn Sanghyeok đi xem cùng, coi bộ hiện giờ phải đem luôn cả hai cái đuôi đang ngoe nguẩy đang vây quanh thê tử rồi.

"Lâu rồi không gặp hai hiền đệ nhà ta nhỉ?"

"Khó gặp Sanghyeokie huyng quá, dạo này huynh sống tốt không?"

"Đúng đúng, Jihoon huyng có giở thói vũ phu với thê tử mình không thế?"

Đời nào Jeong Jihoon lại dám làm vậy, nặng lời hay to tiếng một chút cũng chẳng hó hé được nữa chứ nói chi, anh nghe xong thì liền bật cười, phu quân như thế trần đời hiếm ai gặp được, mà có gặp chắc cũng ở trong mơ. Lee Sanghyeok liền thanh minh ngay cho lang quân mình mặc dù chàng chẳng ở đây, vài đôi lời thanh ngọt thốt ra cũng như lay động được hai đứa trẻ quý giá ngồi cạnh. Wooje tròn xoe đôi mắt long lanh, vừa ngước mặt lắng nghe những lời anh nói, riêng Suhwan ngồi im lìm, nó như được lần nữa ngưỡng mộ nghĩa huynh kia trong một dáng vẻ khác. Một dáng vẻ của một nam nhân nghĩa tình một lòng chung thủy với thê tử, nguyện đánh đổi tất cả chỉ vì an nguy tự tại của Lee Sanghyeok.

Anh vừa kể thì tự nhiên hơi ấn lệ trên khóe, từ ngày về đây lại ít khóc hơn hẳn, cũng không gặp những cơn ác mộng khiến giấc ngủ dở dang lưng chừng nữa. Những gì mà Jeong Jihoon dành cho anh, tất cả từng khắc một đều in sâu tận trong lòng.

Nói chuyện tâm sự cũng mãi đến giờ trưa, Hanyoung tỷ cũng liền ở lại dùng cơm chung với hiền khang lệ này, hai đứa trẻ ngồi im một chỗ mà cứ ăn uống ngoan ngoãn không quấy rầy. Cho dù đã gần tuổi đôi mươi, nhưng đấng sinh thành cũng rất khéo dạy, chắc chắn sau này sẽ khiến người khác mang thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt. Bỗng đang ăn, Sanghyeok cảm thấy khó chịu nơi cổ họng, liền đứng phắt dậy mà chạy đi đâu đó, Jeong Jihoon liền hạ đầu xin lỗi rồi buông đũa chạy theo sau.

Anh đứng ngay gian cửa sau nhà, cơn nghén dội ngược từ trong ra ngoài, hầu như vừa ngửi phải miếng cá hấp từ gia nhân đem lên, Sanghyeok liền chẳng nhịn được mà thứ lỗi với mọi người trong bàn ăn. Bao nhiêu tinh túy liền trào thẳng ra bên ngoài, Jeong Jihoon đứng kế bên vỗ lưng cho anh mà lòng sốt ruột không thôi, kiểu gì cỡ này cũng phải gọi đại phu về khám, để vậy mà lâu dần thê tử mình mắc phải bệnh gì, chắc cậu không sống nổi mất.

Hanyoung vừa thấy hai người bước lên, lòng bán tính bán nghi suy nghĩ, bao nhiêu điều khó nói không giải thích được thành lời cũng đành gạt phăng tất ra sau đầu. Hay là cứ để hai ba ngày xem sao rồi hẳn kết luận, đây chỉ là dấu hiệu thôi..

"Sanghyeokie, đệ không sao chứ?"

"Đệ..ổn ạ"

"Jihoon đưa thê tử vào phòng nghỉ đi, rồi ra đây nói chuyện với tẩu chút xíu"

Nghe xong thì liền gật đầu vâng lời, Wooje và cả Suhwan cũng hiểu rõ ngọn nguồn, ăn no thì liền đứng dậy xin thưa ra về trước. Kỳ thực trước đó, Hanyoung đã từng mang trong mình một sinh linh bé bỏng, săn sóc kĩ càng mới có thể được hạ sanh được tiểu thư đáng yêu đó, vài chút dấu hiệu của Sanghyeok đủ để nàng nhận ra được. Nhưng hiện trạng bây giờ lại khó để ngỏ vài lời, để mà nam nhân có thể thụ thai thành công thì tỉ lệ cực kì thấp chủng, đã thế ngọc thể Sanghyeok đó giờ yếu, sợ rằng sẽ gây tổn hại quá nhiều cho sau này.

Sau khi đỡ đần thê tử vào nghỉ ngơi tại phòng, Jeong Jihoon bước ra ngoài mà trò chuyện riêng cùng huynh tẩu.

"Đệ nghe ta dặn, vài ngày nữa mà Sanghyeokie vẫn cứ nghén ăn, thậm chí là thèm đồ chua cay nữa. Jihoon phải báo ngay cho ta biết nhé?"

Vốn ngay từ đầu đã hiểu là gì, Jeong Jihoon cũng chuẩn bị tâm thế hết rồi, nhưng đây ngỡ như chỉ là một vài căn bệnh lạ xuất hiện sao? Đành quan sát để ý vài ngày, thế mới có đúng kết quả mình mong muốn được.

Sau khi tiễn Hanyoung ra đến cửa, họ Jeong mang trong mình đầy những tâm sự khó nói, thế là cậu được thăng chức hả?
_

Đúng như dự đoán ban đầu, Lee Sanghyeok vốn đã kén ăn, hay xuất hiện vài cơn ốm nghén thì đã thôi đi, sao cứ đến đêm chẳng thấy trên giường nữa mà toàn dưới bếp. Anh cứ bất thình lình là lại mò xuống, khiến Jeong Jihoon cả đêm nào chẳng dám chợp mắt nổi mà phải chạy theo kiếm thực phẩm vị chua cùng.

"Ăn đêm sẽ thành bé lợn đấy"

"Jihoon chê ta mập rồi hả?"

Thế mà ngày đầu còn bảo ta ăn nhiều vào để khen nặng đi, đồ lang quân hai mặt xấu xa, ba hoa vài lời xong rồi thay đổi!

Sanghyeok chỉ nghĩ thầm trong đầu, nhưng vẻ mặt hiện giờ như đang tố cáo hết mọi tội của tên phu quân kia. Jeong Jihoon lo cho anh ăn quá nhiều sẽ bị đau bao tử, lỡ như chiều chuộng theo rồi có ngày tra ra đủ thứ bệnh. Họ Jeong này có dập đầu xuống đất ngàn lần cũng không biết hối đâu cho tất.

Quyết định rồi, ngày mai phải gọi cả đại phu có tiếng đến bắt mạch thử thôi.

"Sanghyeokie ăn nốt miếng này rồi ngoan đi ngủ nhé?"

"Vâng"

Những lúc thế này đúng thật là nghe lời khôn xiết, bảo gì làm đó, thời tiết thay đổi thế nào chắc cũng không đọ được tính khí hiện giờ của thê tử nhà Jeong Jihoon này rồi.

Nói là làm, ngay sáng hôm đó, Jeong Jihoon đứng bên ngoài để mà trông chờ kết quả từ vị danh y kia. Cả thân ảnh cao lớn cứ đi qua đi lại trước sân, người ngoài nhìn vào đã thấy thắc mắc, sao mà thiếu gia nhà này kì lạ vậy chứ nhỉ? Sau khi vị đại phu kia rời khỏi phòng, Jeong Jihoon liền chạy tới, đứng đó mà chuẩn bị tâm thế nghe rõ mồn một từng lời mà ông ấy nói ra.

"Thê tử của thiếu gia mang thai từ ba tuần trước rồi. Ăn uống bồi dưỡng cho kĩ, khá hiếm đấy"

Dứt lời, vị đại phu kia mang ý nét cười trên gương mặt rồi quay về. Jeong Jihoon nắm bắt nhanh chóng được mọi thông tin, trong lòng nhộn nhạo, bao tử ruột rà nhảy múa liên hồi, thanh âm từ trái tim đập vang liên dội bên ngực trái. Cậu không biết nên miêu tả thế nào, bản thân muốn nhảy cẫng lên, lại càng muốn ấn nước nơi hai hạt nhãn còn xao động bởi thông tin ban nãy. Jeong Jihoon liền tức tốc chạy vào phòng, thấy Lee Sanghyeok vừa ngồi dậy bên giường, nhìn anh nở một nét rạng rỡ trên môi thì liền hạnh phúc muốn vỡ oà.

Họ Jeong tiến tới trước mặt, thân quỳ ngồi đối diện thê tử mà nắm lấy đôi tay bé nhỏ bên trong. Môi mỉm cười không giấu được, mang giọng điệu ấm áp khiến người kia nhẹ lòng:"Ta được..làm cha rồi.."

Sanghyeok đan chặt bàn tay còn lại, từ từ chạm vào phần bụng mềm mà xoa xoa:"Trong này có một hạt mầm.."

"Do Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok gieo lên"

Kể từ nay, hay trở về sau này, sẽ luôn có một Jeong Jihoon luôn bên cạnh chở che thê tử của mình.

Sẽ luôn có một Lee Sanghyeok trông cậy tin tưởng mà dựa dẫm hết cả vào phu quân.

Ta nguyện dâng người cả một đời phồn hoa.

Ta nguyện trao người cả tâm tình lí trí.

Quãng đời phiêu bạt, thề non hẹn ước, một đời một kiếp mãi không chia lìa.

_______

End

Cảm ơn mọi người đã theo dõi ạ, iu quá hiu hiu, mn có gì muốn nói với em hông =)))))))))

Sắp tới em sẽ ra con plot drama ạ, hứa hẹn nhiều cái chấn động (hoặc k) hihihihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro