3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok quay về phòng mình cùng với những suy nghĩ khó nói trong đầu, tự dưng anh có cảm giác khó chịu đâu đó, thật sự là không muốn nghe lời tỷ tỷ lần nữa. Nhưng nếu bản thân làm trái lời sẽ bị kế phụ trừng phạt thì sao? Anh sợ hãi những trận đòn không đáng có lắm rồi, thân thể anh đầy vết sẹo in hằn trên da, nó chính là kí ức đau đớn xuyên suốt thời gian mà anh còn sống trong ngôi nhà đó.

"Jihoon đã là phu quân của mình rồi mà.."

Câu nói đó cứ vô thức hiện lên trong đầu Sanghyeok nhưng anh đã gạt phăng nó đi ngay lập tức, chắc vì những hành động phu thê ân cần đối với nhau mà Sanghyeok muốn quên rằng đó chỉ là trách nhiệm nghĩa vụ sống chung mà thôi. Rồi một ngày Lee Sangmin kia sẽ được nạp làm thiếp trong nhà, những gì Sanghyeok đang nhận được đều thuộc về tỷ tỷ nọ tất.

Jihoon hiện giờ lại đi đâu rồi, Sanghyeok loanh quanh lẩn quẩn trong nhà cũng đến gần chập tối, những áng mây dần khuất đi ánh sáng ban ngày, mặt trời lặn về hướng Tây nhường chỗ cho bức màn tối tĩnh mịch vốn có của nó. Sanghyeok ngồi bên cửa sổ, đầu vẫn suy nghĩ đến câu nói của Jihoon lúc đứng ở cổng, chúng ta là phu thê kết tóc mà, không phải sao? Hôn cũng đã hôn, nắm tay cũng đã nắm tay, đó là cử chỉ của những người yêu nhau mà, được cái thiếu bước hợp phòng thôi.

Sanghyeok nghĩ lại mà ửng hồng cả hai tai sau đó lại quay về thực tại hiện giờ, đã canh mấy rồi nhỉ? Ngoài trời đầy những vì sao lấp lánh tạo nên bức tranh đẹp của khung trời về đêm, anh đã nhốt mình trong phòng cả chiều hôm nay rồi, đến lúc phải thổi nến nhỉ? Sanghyeok từ từ đứng dậy rồi chân bước đến từng vật mang ánh sáng nhỏ đó mà dập tắt hết tất cả. Tiếng cửa phòng mở ra, đó là Sangmin, tỷ ấy tới nhanh thật, anh ngầm hiểu ý rồi lui ra khỏi phòng. Ánh trăng đêm nay sáng thật đó, cành hoa đào trôi theo những cơn gió tạo nên cảnh sắc về đêm vốn an tĩnh lại lung lay đôi chút, nhưng chắc nó không dành riêng cho Jihoon và Sanghyeok rồi.

_________

Jeong Jihoon buổi chiều chạy đi chạy về với hai tay là quà và thứ đồ linh tinh cho mẫu thân của cậu, định bụng đã lâu rồi chưa hẹn đám bạn đồng niên mà nhậu cho ra trò, vừa hay cậu đang vui vì rước được phu thê đáng yêu về. Jihoon nhanh nhanh chóng chóng chạy sang nhà của anh bạn kết thân từ nhỏ và rủ thêm một vài người quen còn lại đi đến tửu lầu xanh quen thuộc.

"Jaehyuk! Jaehyuk! Đi uống trà nghe hát không?"

"Jihoon đó sao? Nay là nam quân của người ta rồi còn đi xem các cô đánh đàn ca hát nữa à?"

"Hôm nay ta vui, huynh đừng có được đà mà trêu nhé, với lại kể cho các huynh đệ nghe vài chuyện hay về chàng thê nhà ta, thật sự rất đáng yêu"

"Đi! Đệ cũng muốn nghe!"

Suhwan bất thình lình xuất hiện sau lưng Jeong Jihoon, hai người nọ đang đứng đột nhiên hoảng hồn nhìn ra sau, thằng nhóc này mới lớn thôi đã biết nghe lén người lớn nói chuyện rồi. Kế bên Suhwan xuất hiện một bóng dáng tầm cỡ vô cùng quen thuộc, là Choi Wooje, hai đứa trẻ này đều là anh em họ của nhau, đồng thời là người nhỏ nhất trong hội bạn Jeong Jihoon. Thật sự nhìn vào cũng nhỏ bé nhưng không ai dám bắt nạt ai trong đám này đâu, nói đến cả cái huyện Daeho này á hả? Ai mà giở trò rảnh rỗi sinh nông nỗi ăn hiếp chắc chắn sẽ có thiếu gia họ Jeong đây đứng ra bảo kê, gia đình đứng đầu một huyện lớn thì ai dám động vào chứ!

"Thành thân xong đệ không thấy mặt nương tử của huynh đâu luôn đó"

"Huynh thấy sao? Có xinh đẹp như lời huynh bảo với a di không?"

Jeong Jihoon nghe xong câu hỏi liền ngẫm lại gương mặt chàng thê nhà cậu, vô cùng xinh đẹp? Dung sắc như hoa? Ôn hoà trang nhã? Có từ ngữ nào đủ để có thể miêu tả được vẻ đẹp thanh thoát của Lee Sanghyeok không? Cậu vừa nghĩ đến lại vừa cười mỉm ra mặt, nghĩa huynh nghĩa đệ xung quanh nhìn ai nấy đều khó hiểu, cái cảnh này chắc là thiếu gia bị cướp mất thần trí, trái tim tự mở cửa bỏ chạy đi theo chàng thê ở nhà mất rồi. Thật sự nếu để mà tả về mỹ mạo trời ban của Sanghyeok nhà cậu thì chắc phải làm thành một bài thơ, ai thì không biết chứ Jeong Jihoon đây có thể làm thật.

"Jihoon huyng! Huynh đừng cười nữa được không? Nhìn mặt huynh là đệ đủ hiểu chàng thê huynh xinh đẹp nhường nào rồi"

"Mẫu thân ta rất là có mắt nhìn người. Nhanh nhanh đi nào, ta còn phải về nữa"

Bốn thân ảnh cứ thế dắt nhau vào nơi thanh lâu uống trà nghe hát, nhưng tuyệt nhiên Jeong Jihoon chỉ uống chứ không xem cũng chẳng ngắm lấy cô nào. Đúng là người thành thân rồi có khác, thiếu gia đã có chút suy nghĩ chín chắn rồi đó!
________

Đến đêm, Jeong Jihoon vác thân về nhà, tửu lượng cậu rất tốt, cả lại hôm nay chỉ uống mỗi trà, không say là cái chắc rồi. Cậu đi mòn theo lối hành lang gỗ quen thuộc mà đứng trước cửa phòng, ái thê đã ngủ rồi sao? Vậy cũng tốt, đã đêm phẳng lặng đến thế không ngủ sớm lại hại đến sức khoẻ, bắt đầu ngày mai là bồi bổ cho huynh ấy cũng vừa vặn rồi.

Jeong Jihoon đẩy cánh cửa ra bước vào bên trong, sao lại tối thế nhỉ? Bên ngoài có ánh trăng sáng le lói soi rọi nhưng nơi cửa sổ cũng khép kín lại. Cậu thắc mắc nhưng cũng cố tìm đường mà bước vào, khung cảnh trong phòng cứ mịt mờ ở tầm mắt, bước chân vừa đi đến giữa phòng rồi chợt khựng lại bởi phía sau có một thân ảnh nhỏ nhắn ôm cậu, mặt tựa vào tấm lưng vững chắc của Jeong Jihoon nhưng lại chẳng nói gì.

Thần trí của cậu hiện giờ không ổn định, gì đây? Ban nãy cậu đâu có húp ngụm rượu nào đâu nhỉ? Bạn bè đồng niên mời đến cũng chẳng dám uống bởi vì sợ vị kia đêm tối không ngửi được mùi trên cơ thể thiếu gia đây rồi tự động tránh xa nữa, Jihoon không chịu đâu. Mới ngủ với nhau một đêm đã thấy thoải mái hẳn ra, cậu đây cũng rất thích mùi hương tỏa ra trên cơ thể Lee Sanghyeok, cái hương hoa sữa thoang thoảng ôm vào rất dễ chịu và đưa Jihoon vào giấc ngủ sâu.

Nhưng hiện giờ, cậu thật sự không ổn định được tâm trí đang suy nghĩ về điều gì, khứu giác cứ trực tiếp tiếp nhận hai vị hương hòa lẫn vào nhau, mùi ngọt của vị mật đào gây khó chịu và cả hương gỗ cứ thế hòa quyện tụ thành một phấp phới trong không khí, cậu đã từng ngửi nó đâu đó khi đi ngang qua một cô nương nơi tửu lầu xanh ở huyện. Jeong Jihoon cực kì ghét mùi này, nó khiến lòng tự trọng trai trẻ hơn đôi mươi đây cực kì bị hạ thấp giá trị bản thân mình đi, đây chính là loại hương các nàng bán hoa chuyên dùng trong việc phục vụ nhu cầu hay những đôi phu thê vì muốn ân ái nhau, nghĩ đến chuyện hợp phòng mới nghĩ tới việc sử dụng loại hương gây đau đầu này.

Hương này còn có tên gọi khác chính là Ôn Hương Dục

Bất cứ ai sử dụng nó có thể tăng hưng phấn hay sinh lực cho những cậu trai tràn đầy hơi thở tươi trẻ như Jeong Jihoon đây. Ái thê của cậu vội vã thật, mới đó đã biết sử dụng đến cả loại hương này mà quyến rũ cậu rồi, Jihoon cười nhoẻn miệng sau đó bỏ qua mùi hương khó chịu đó, thân xoay người lại hai tay vòng qua bế người kia vào trong lòng. Căn phòng mập mờ ánh trăng sáng, bên trong lại có hai thân ảnh cứ thế quấn lấy nhau không rời.

Tuyệt nhiên, Jihoon cũng sẽ nghi ngờ vài điểm lạ đó chính là mùi hoa sữa không ở trên người Lee Sanghyeok nữa, cho dù có bị ôn hương dục kia bám lấy gần hết lý trí thì cậu vẫn chưa dám động chạm đến ngọc thể của người mà cậu đang bế, tay cứ quấn lấy cổ mà ôm sâu vào đó.

"Huynh vội vã thế? Chúng ta cứ từ từ là được mà?"

Đương nhiên, người kia chẳng thể trả lời rồi, đó có phải là Lee Sanghyeok - phu thê chung chăn cùng gối với cậu đâu mà.

"Sanghyeok huyng, lần sau muốn thì cứ nói, ta không cần đến thứ như thế này đâu, nó khó chịu lắm."

"Sức lực ta đủ để hành huynh đến sáng mà, dùng đến loại hương này chỉ mệt huynh thêm thôi."

___________

Đêm đó, Sanghyeok chập chờn giấc ngủ nên đi dạo ra ngoài cho khoay khỏa, nói đúng hơn là do đêm qua có phu quân của anh bên cạnh vỗ về yên giấc, bây giờ vắng bóng đi hơi ấm đó lại càng khó ngủ thêm thì đúng rồi. Thế mà không biết anh suy nghĩ kiểu gì, cứ thế đi từ từ tới con đường quen thuộc dẫn đến căn phòng tân hôn của hai người. Thế là Sanghyeok chỉ đứng ở ngoài, lắng tai nghe phía bên trong có tiếng động gì không.

Đột nhiên, người vừa áp tai vô, anh liền bị một lực xô thẳng vào cánh cửa đang khép hờ đó, cả người Sanghyeok cứ thế đập thẳng xuống sàn, tay anh vì tiếp đất nên nhói lên vì đau, mặt nhăn nhúm hết lên. Nhưng âm thanh ở ngay phía giường chính là thứ phá tan hết mọi cảm giác đau đớn ngoài da mà anh vừa nhận được, tiếng rên nỉ non của người con gái nằm dưới thân của chàng trai mang gương mặt quen thuộc đã từng ôm Sanghyeok vào lòng trong đêm qua.

Cả hai con người trần trụi quấn lấy nhau, họ làm những hành động vô cùng xấu hổ giờ đây lại phơi bày trước mặt Sanghyeok, việc này thế nào cũng đến thôi nhưng tại sao anh lại khó chịu đến thế? Trong lòng cứ tủa ra một loại nỗi đau vốn đã khó tả, anh không biết gọi tên nó như thế nào hết. Chỉ là nhìn phu quân ngủ cùng mình một đêm sau đó lại ân ái với kẻ mà miệng luôn gọi là tỷ tỷ thôi mà, đây cũng là nghĩa vụ mà anh cần phải làm nếu không muốn bị kế phụ lôi cột vòng tay ra sau ở thân cây ngay trời trưa nắng đâu.

Thế nhưng, cái thứ âm thanh chói tai đó cứ chiếm đóng vào thính giác của Sanghyeok, tim anh đột nhiên nhói lên, nó đập liên hồi sau đó lại muốn dừng hẳn ngay lập tức. Anh nuốt ngược nước mắt vào trong, mặt xoay đi chuẩn bị lết thân ra khỏi cửa để không cản lại xung khí hứng tình của hai người nọ.

"Sao thế Sanghyeok của chúng ta, phải ở lại xem chứ?"

"Tỷ.."

Lee Sangmin nằm trên giường vừa nhìn cậu vừa hưởng thụ, tay quấn lấy cần cổ Jihoon mà thở tới tấp, cô phát hiện ra Sanghyeok ở trong vừa nãy khi anh té mém đập mặt xuống sàn rồi. Người tỷ tỷ như cô đây là muốn đệ đệ chứng kiến cảnh ân ái này để xác định rõ vị thế trong tương lai tại nhà họ Jeong.

"Nhìn cho rõ đi, người đang nằm trên người ta là ai? Đệ rõ chứ Sanghyeok?"

Mặc dù không nhìn thẳng nhưng ở trong đêm đó, có một thân ảnh ngồi bệt dưới đất, tay cấu xuống mặt sàn gỗ, nước mắt bên trong cứ thế từ từ lăn dài trên má. Sanghyeok bứt rứt, anh thật lòng không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào, ban nãy ai xui ai khiến lại tự mò đến đây, anh muốn lấy tay mình tát một cái cho tỉnh người dậy.

"Jihoon đã là phu quân của mình rồi mà.."

Câu nói quen thuộc chạy ngược vào sóng não anh, nhưng lần này anh lại không bỏ nó đi mà cứ thế cất giữ trong lòng.

"Rồi sẽ là của tỷ thôi nhỉ..?"

___________

lied không biết gì cạ 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro