4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời núp mình ở sau lưng các dãy núi cũng dần ló dạng lên áng trời đầy sao kia, những tia nắng đầu tiên trong ngày xuân cũng lần nữa được chào đón sưởi ấm tán hoa yên giấc trên cây đào trước cửa, giọt sương long lanh đọng lại vì thế mà luyến tiếc không rời rồi dần tan biến lên bầu trời xanh. Hôm nay Jeong Jihoon có việc nên cậu dậy sớm hơn hẳn, dặn dò quản gia người hầu chăm sóc thê tử kĩ càng mới an tâm mà trở ra ngoài, Lee Sanghyeok không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì mặt trời đã đứng bóng.

Anh thật tình vẫn còn mơ màng vì ác mộng đêm qua nhưng có lẽ thứ đọng lại sau trong tâm trí đó vẫn là cái ôm vỗ về mà Jeong Jihoon đã ghim chặt anh sâu vào trong lồng ngực ấy. Sanghyeok đâu biết động tâm là gì, cũng chẳng hiểu thế nào về rung cảm hay ái mộ một người là như thế nào cả, bởi từ nhỏ ngoài sự che chở bảo vệ của cô nàng hầu bé nhỏ kia thì bản thân anh chưa bao giờ nhận được bất kì yêu thương, trân trọng từ người khác.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng kêu gọi, hình như là quản gia Yeon, Sanghyeok từ từ bước đến rồi hé mở cánh cửa ra. Huynh tẩu của Jihoon đây mà? Anh cúi chào người nọ sau đó được đỡ tay dậy ngay lập tức. Nét cười lương thiện, mỹ nhan lại diễm tái phù dung, thật tình Sanghyeok cũng phải thầm cảm thán trong lòng rằng ở đời lại có nữ nhân huệ chất tâm lan như thế. Gia đình quyền quý, tiểu thư đài cát lại gả cho người môn đăng hộ đối, hai bên danh chính ngôn thuận mà yêu nhau, anh cũng thầm ngưỡng mộ hiền khang lệ cả nhà họ Jeong này mà.

"Đệ đừng khách sáo, chúng ta đã là người một nhà rồi mà."

"Huynh tẩu quyền vị lớn hơn..đệ cần phải lễ phép mới đúng nghĩa thê trong nhà chứ ạ."

"Xem ta là tỷ tỷ thứ hai của đệ được không, Sanghyeokie?"

"H-hả..dạ"

Sanghyeok không nghe nhầm đấy chứ? Tẩu ấy lại gọi tên anh thân mật đến thế, tức là đã chấp nhận anh rồi đúng không? Xem như tỷ tỷ thứ hai của Sanghyeok thì anh cũng chẳng dám mơ tới nữa. Thật tình là ban nãy không nghĩ sẽ có người đến, anh đã định sang phòng tỷ mình xem có chuyện gì xảy ra đêm qua hay không, tự dưng sau đó tẩu lại đến tận phòng tìm thì chẳng biết đường nào mà lần.

Nhận được sự đối xử thân mật, Sanghyeok có chút nghẹn ngào, chúng ta đã là người một nhà rồi mà?

"Gọi ta là Hanyoung tỷ nhé? Sanghyeokie nhớ chưa?"

"Đệ..nhớ rồi, Hanyoung tỷ tỷ."

"Tốt rồi, đệ ngoan thật đó, vừa xinh mà tính tình còn lương thiện. Jeong Jihoon mà có bắt nạt đệ thì phải nói ta nghe liền biết chưa."

Sanghyeok bật cười, nam quân của anh làm gì có chuyện bắt nạt thê tử hay bạo hành gì đâu chứ, cậu nâng niu yêu chiều còn không biết để đâu cho hết nữa mà. Có vẻ anh cũng đã nhận ra rằng bản thân mình ở một nơi khác, được gả vào ngôi nhà đứng đầu huyện vô cùng xa lạ bỗng dưng lại yên bình đến khác thường. Cuộc đời của anh như được bước sang một trang mới, nó trôi nhẹ nhàng, êm đềm, mọi thứ không quá vồ vập mà chỉ cần tận hưởng nó thật hạnh phúc.

Sanghyeok vốn định hỏi thăm người tỷ còn ở bên phòng dành cho khách trong nhà của mình xem như thế nào, nhưng Hanyoung lại chẳng để anh đi mà cản bước lại. Cô nói rằng vị kia đã rời đi từ sáng sớm, để lại lời nhắn có việc nên phải quay về huyện Seuho một mình. Sanghyeok cũng bán tính bán nghi nhưng vẫn chọn cách tin tưởng người đối diện hơn, anh quay vào trong cho người hầu hạ thay y phục rồi bắt đầu trở ra ngoài đi dạo quanh cả huyện Daeho rộng lớn này.

"Tỷ..có biết phu quân của đệ đi đâu rồi không?"

"À..tỷ không biết, sáng sớm nghe đệ ấy dặn dò là đi đâu đó tận xế chiều mới về, có khi sẽ trễ hơn."

Lòng Sanghyeok lo lắng không nguôi, sáng sớm di tỷ lại quay về nhà từ trước, Jeong Jihoon cũng thế mà bỏ đi đâu không bảo anh một tiếng. Anh vừa đi mà mắt cứ đăm chiêu nhìn về một hướng vô định, môi trên ngặm lấy môi dưới mà cắn nhẹ. Hanyoung cũng nhìn ra được dáng vẻ trong lòng không nguôi của tiểu đệ này, y chưa muốn nói mà lại giở vài câu trêu chọc một chút xem rằng đôi thê lương nhà họ Jeong có thật sự yêu thương bên nhau như những gì Jihoon đã thể hiện hay không.

Cả hai đi dạo một hồi cũng đến gian hàng bán đồ ăn vặt, nào là bánh mật ong, kếp đậu xanh hay cả loại bánh hoa mơ uống cùng với trà hoa đào nữa, Sanghyeok đứng phía sau Hanyoung ngó nghiêng mà tò mò các gian bánh được xếp chồng lên nhau đó. Vẻ ngoài bánh là các hình mẫu hoa văn hay những vật nhỏ như lá, nhành hoa li ti được đặt lên để trang trí, trông vui mắt thật đấy. Hanyoung muốn rủ tiểu hiền thê của Jihoon ở trong nhà đi dạo, tâm tình y cũng đã kha khá là bao, ngoài đường mọi người náo nhiệt thế này mà chôn chân mãi nơi gian phòng kia một mình làm gì chứ?

"Sanghyeokie này, đệ muốn ăn bánh mật ong không?"

"Bánh mật ong ạ?"

"Ừm, tỷ không biết Sanghyeok muốn ăn loại nào, hay tỷ lấy hết nha? Lang quân của tỷ cũng thích ăn lắm."

Lúc này anh cũng gật đầu nhẹ để đồng ý, nếu lệnh huynh thích ăn tức là Jihoon cũng thích đúng không? Vậy thì tất nhiên phải lấy thật nhiều vào, Sanghyeok ngó vào gian bánh được trưng bày trên một cái mâm cỡ vừa, mỗi cái như thế là những loại bánh thêm chút màu sắc khác nhau. Người bán hàng lại vô cùng nhiệt tình, niềm nở đón chào và cả giới thiệu loại bánh mới nhà làm vừa đem ra, Sanghyeok đứng chọn một hồi thì mắt anh chợt lia được một khay bánh có trang trí hình hoa lá, từng cái xếp ngay ngắn kế nhau trông rất đẹp mắt lại còn tỉ mỉ, để vẽ được các hoạt tiết đơm hoa bên trên cũng đâu phải dễ dàng gì. Đây là jeungpyeon hay còn có tên là bánh gạo rượu, hương vị cay nồng từ rượu thêm chút phong phú, trông vừa mềm lại còn tạo thành hình vuông nhỏ xinh.

Sanghyeok cũng chẳng biết cậu có thích nó không, nhưng tự dưng chợt nghĩ lại đêm hợp hoan tửu trao nhau bằng môi lưỡi quấn lấy không rời, tự dưng hai tai chưa kịp cảm nhận được cái lạnh cứ thế đỏ hồng lên.

Cuối cùng cũng đã tới giờ phải quay về, gần xế chiều rồi mà, hôm nay dạo quanh gần nửa vòng huyện Daeho cùng huynh tỷ đây thật sự khiến cho anh như được mở mang tầm mắt.
_____

Jeong Jihoon một thân một mình đi cùng với Park Jaehyuk đến nơi tư mật tại thanh lâu tửu lầu, những người bên trong đánh mắt dùng khẩu hiệu câm sau khi nhìn thấy hai vị thiếu gia quen thuộc kia.

Cậu và Jaehyuk huyng ngồi ở ghế đôi được dựng sẵn tại phòng, phía ngoài cửa có thân ảnh nhỏ nhắn lại vô cùng quen thuộc được lôi từ đâu đến, cơ thể trầy trụi lại tóc tai rối bời. Nhưng con người này có đáng để mà thương xót cảm thông không thế? Jeong Jihoon thật sự rất ngứa mắt, theo chân cha mình học hành giờ cũng đủ tin tưởng khi được huynh trưởng giao phó điều tra ngân sách về vụ tham ô trong triều đình gần đây. Thế cũng lòi ra vài bằng chứng tố giác người kế phụ và di tỷ của Lee Sanghyeok, ban đầu Jihoon chẳng hay biết gì, may mắn thay mẫu thân vô tình rước anh về nhà qua lời đề nghị của ông Lee sau khi nghe câu Jeong Jihoon chỉ thích nam nhân.

Đời đâu ai đoán được chữ ngờ, ông ta là người trực tiếp phá hoại đời của Sanghyeok, và cũng chính là người gián tiếp cứu vớt cuộc đời Sanghyeok.

Giờ đây, cô ả di tỷ quỳ rạp dưới chân Jihoon, mặt cúi gằm xuống đất chẳng dám ngẩng lên. Thật ra chỉ là bắt nhốt lại ở yên một chỗ cho đỡ quấy, nhưng hình như tự cô ta muốn làm đau bản thân thì phải. Phiền phức thật đó.

"Jihoon..tỷ xin đệ..đừng giết tỷ.."

"Ta có thân đến mức phải gọi tên nhau đâu ạ?" Nói đoạn, cậu bâng quơ tay cầm một lọ hoạ tiết hoa văn trông nhỏ lại còn lạ, nó chỉ cỡ vừa nhưng có lẽ lượng ôn hương dục bên trong đủ mạnh để bức chết dục vọng của người khác.

"Tỷ à, những gì tỷ làm với thê tử của ta thì ta không biết. Giờ sẵn đây rồi, tỷ kể đầu đuôi câu chuyện tại sao lại ở trong phòng tân hôn của ta và huynh ấy đi?"

"T..tha cho ta đi.."

"Một là kể, hai là hít loại hương này. Cho tỷ lựa chọn đấy."

Park Jaehyuk ngồi kế bên chứng kiến màn kịch độc đáo mà cậu tự dàn dựng nên sau đêm hôm đó, anh chỉ quan sát tỉ mỉ gương mặt và dáng người của ả kia, trông có chút quen nhỉ?

"Ta..ta kể. Đêm đó là Sanghyeok đề nghị đổi phòng với ta, đệ ấy muốn ta với Jihoon được nên thân mà nạp thêm thiếp vào.."

Nói dối trắng trợn, Jeong Jihoon cũng chẳng biết đâu là thật giả nhưng cậu tin Sanghyeok hơn, cậu tin anh sẽ không đề nghị người khác vào phòng tân hôn riêng mà giở trò không tốt đối với phu quân của mình.

"Thê tử của ta..huynh ấy chẳng như thế đâu."

Cậu dứt lời rồi đứng dậy bước thẳng ra ngoài, tay vẫn không quên ra lệnh bằng khẩu hiệu câm để đề phòng có người thứ ba nghe lén. Jaehyuk im lặng từ đầu đến cuối, sau khi bước ra khỏi nơi tửu lầu này với đặt tay lên vai hiền huynh chí cốt của mình mà hỏi vài thứ.

"Jihoon..đệ động lòng rồi?"

"Đệ không biết nữa.."

"Về trước đi, thê tử ở nhà mà hay đi la cà quá."

Hai bên chào tạm biệt nhau sau đó đường ai người nấy rảo bước đi về, nhưng xui xẻo cho Jihoon là hình ảnh cậu bước ra khỏi nơi lầu xanh khoái lạc đó cùng với nghĩa huynh của mình đã bị Lee Sanghyeok bắt gặp.

Anh trở về nhà ngay sau đó rồi lui vào phòng ngay tức khắc, bận của lang quân chính là ở nơi như thế kia sao? Uống trà hưởng lạc, mỹ nữ vây quanh thì gọi là có việc cùng các nàng bán hoa đấy à? Sao rước người ta về rồi mà Jihoon còn đi những nơi như thế nữa?

Lee Sanghyeok càng nghĩ lại càng không thích, vẻ mặt phụng phịu ra rõ sau đó định đứng dậy đi lấy bánh trưng ra dĩa sẵn. Giận thì giận nhưng bánh phu quân thích vẫn phải khoe, tay vừa làm mà mặt thì vẫn hướng ra cửa trông ngóng, trời sắp mưa rồi mà chưa chịu về với thê tử ở nhà nữa!

Sanghyeok quyết định không chờ nữa nên anh nhờ quản gia chuẩn bị quần áo để sẵn trong phòng tắm. Khi vừa ra đến cửa, tự dưng Jeong Jihoon lại xuất hiện, nhớ đến hình ảnh nam nhân của mình chân bước ra ngoài từ nơi thanh lâu kia mà giận càng thêm giận.

"Sanghyeok huyng, ta-"

"Chàng né sang một bên giúp ta, cơ thể ta bẩn, cần phải rửa sạch"

Sanghyeok vội lách người không để người kia kịp nắm tay áo, anh cũng chả biết điệu bộ hiện giờ của mình thế nào nữa nhưng giờ cứ hễ bắt gặp Jihoon là anh lại hờn dỗi vô cùng.

Không lẽ Jihoon chê anh không có ngực hả?

Jeong Jihoon đứng đực người rồi mới định hình quay vội ra sau, huynh ấy cư xử kì lạ thật đó! Chân tay bỗng luống cuống mà kiếm vội vị tẩu tẩu đã trông nom tiểu hiền thê nhà mình cả ngày kia xem coi có chuyện gì xảy ra không.

"H-huynh ấy thấy đệ bước ra từ đó xong tự dưng quay đầu đi ạ?"

"Chắc thế đó, theo như tẩu thấy thì tẩu đoán là như vậy"

"Chết chết, Jihoon huyng bị thê tử giận rồi, lêu lêu"

Suhwan được mẫu thân gửi nhờ ở chơi vài hôm nên sau khi nghe chuyện liền được đà mà chọc tức nghĩa huynh của mình, có cả Wooje ở đây là vui hơn rồi nhỉ?
_______

Sanghyeok đang ngâm cả thân mình xuống nước nóng được đặt riêng gần phòng tân hôn của hai người, bên trên lớp nước có phủ các màn khói ảo diệu lại thêm chút hoa hồng mang hương thơm dịu nhẹ để thanh lọc suy nghĩ khiến cho ngọc thể thêm dịu đi.

Nghĩ đến cảnh Jihoon cùng nữ nhân khác má ấp tay kề mà ân ái với nhau khiến anh trong phút chốc đột nhiên khó chịu. Sanghyeok không biết đây gọi là loại cảm giác gì nữa, nhìn thấy phu thê kết tóc chung gối mà lại đến nơi tửu lầu kiếm một nữ nhân khác thì ai mà chẳng dỗi hờn đúng không?

"Jihoon..chàng đáng ghét thật.."

"Thê tử của ta đang nghĩ gì đó?"

________

hết chap 4.2

chắc là thuần chay hoặc không thuần chay, kéo rèm mà bảo nhau nha hai anh ơi..

nay mình healing miếng nha 🫰🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro