Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Vu Khiết đưa nhật kí cho tổng giám đốc sao?

Mạc Thủy Thủy cảm thấy choáng váng, có vô số câu hỏi vì sao đang xoay vòng trong đầu cô.

“Không nhớ trong nhật kí mình đã viết gì sao? Có muốn tôi đọc lên cho cô nghe không?”

Mạc Thủy Thủy nhớ rõ.

Hồi đó cô mới lên lớp sơ nhị (*), thầm mến học trưởng ở trường cấp ba. Học trưởng có một con chó rất lớn, không rõ là chủng loại chó gì nữa. Để có được sự chú ý của học trưởng, cô thường giả vờ nói chuyện với con chó của anh ấy. Phương pháp này rất có hiệu quả, học trưởng liền bị cô hấp dẫn. Về sau học trưởng đỗ đại học ở nơi khác, cô cũng bận rộn với bài vở, tình cảm của hai người ngày càng nhạt dần, cuối cùng cũng chia tay trong hòa bình.

Đúng vậy, lúc đó cô đã giả vờ có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng bây giờ là sự thật. Vì sao lúc giả vờ thì có người tin, mà đến lúc thật thì lại bị người ta hoài nghi như vậy hả trời?

Cô nhìn qua tổng giám đốc, “Tôi không lừa anh, nếu như là lừa gạt thì sao tôi có thể biết được bí mật nhỏ kia của anh chứ?”

Tổng giám đốc lạnh lùng nói: “Ở đại học, cô từng học qua môn Tâm lý học và Hành vi học? Suy đoán được từ dấu vết còn lưu lại, chẳng có gì kỳ lạ cả. Sherlock Holmes không phải cũng như thế đấy sao?”

Mạc Thủy Thủy không biết phải giải thích như thế nào nữa, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Vì vậy, cô đã làm ra một hành động, giống hệt như lần đầu tiên gặp tổng giám đốc.

Cô giơ chân đá vào hạ bộ của tổng giám đốc.

“Mạc Thủy Thủy, cô…” Tổng giám đốc ôm lấy phía dưới, sắc mặt tái nhợt.

“Tổng giám đốc đại nhân không nhìn ra sao? Là tôi đây đang muốn thu hút sự chú ý của lão nhân gia ngài đó!” Cô nghênh ngang bỏ đi.

Mạc Thủy Thủy đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị đuổi việc, cô trốn việc cả buổi chiều, trốn về nhà xem hoạt hình. Vu Khiết gọi n cuộc điện thoại nhưng cô đều không nghe.

Người bạn thân nhất của cô, từ tiểu học cho đến đại học, thậm chí đến cả lúc đi làm cũng đều dính chặt lấy nhau như những người bạn thân. sẵn sàng vì giúp cô mà “không tiếc cả mạng sống”. Ngẫm lại mới thấy thật châm chọc, tình bạn nhiều năm như vậy rốt cuộc là được coi là cái gì chứ, chỉ như một trò cười chắc?

Lúc chập tối có người ấn chuông cửa, cô chẳng muốn mở. Chuông cửa reo lên một hồi lâu, sau đó là tiếng dùng khóa mở cửa. Cô lạnh lùng nhìn về phía cửa ra vào.

Vu Khiết mở cửa, vừa trông thấy cô liền sợ hãi kêu lên!

“Thủy Thủy, sao cậu không đi làm? Gọi điện thoại cũng không nghe, bộ trưởng tức giận lắm đấy!” Cô ta thân mật kéo tay cô nói.

Mạc Thủy Thủy đứng lên, né tránh sự đụng chạm của cô ta. Vu Khiết hơi sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy cuốn nhật kí màu hồng nhạt đặt trên bàn ở chỗ cô đang đứng, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, thoắt xanh thoắt đỏ.

“Vì sao?” Mạc Thủy Thủy hỏi.

Vu Khiết ngẩng đầu, cô ta đã khôi phục lại bình tĩnh.

“Bởi vì tôi đố kị với cô, Mạc Thủy Thủy, vận khí của cô quá tốt, trước kia là học trưởng, bây giờ là tổng giám đốc. Rốt cuộc tại sao họ lạ thích cô cơ chứ? Tôi xinh đẹp hơn cô, trong học tập hay trong công việc, tôi đều có cố gắng hơn cô, tại sao vẫn không được người nào nhìn đến? Chỉ bởi vì cái trò đùa giỡn của cô sao? Nghe hiểu được tiếng động vật? Ha ha ha ha… “ Cô ta cười ha hả, mặt mày dữ tợn, “Lời nói dối ngu ngốc như vậy cũng chỉ có kẻ đầu óc ngớ ngẩn như cô mới nghĩ ra được mà thôi!”

“Ba” một tiếng, Vu Khiết ăn trọn một cái tát.

Mạc Thủy Thủy chỉ vào cửa ra vào, “Cô cút đi cho tôi!”

Vu Khiết bỏ chìa khóa lại, rời đi, tình bạn này cũng được vẽ lên một dấu chấm tròn kết thúc.

Vài ngày sau, Vu Khiết từ chức. Mạc Thủy Thủy cũng không bị đuổi việc, cô đá đệ đệ tôn quý của tổng giám đốc, thế nhưng tổng giám đốc lại không hề có hành động trả thù, thật kỳ quái! Cô đi dò hỏi một chút, hóa ra là tổng giám đốc đã tới Nhật để bàn chuyện làm ăn, chắc là do bận quá nên vẫn chưa có thời gian xử lý con tôm nhỏ như cô đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro