Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói tổng giám đốc sắp trở về, Mạc Thủy Thủy vô cùng chột dạ. Với tính cách của tổng giám đốc đại nhân, rất có thể sẽ không khai trừ cô mà sẽ giữ cô ở lại trong công ty để chậm rãi tra tấn, chà đạp. Cô cảm thấy vẫn nên thức thời một chút, chủ động từ chức sẽ tốt hơn.

Đang gõ đơn từ chức, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, là tổng giám đốc đại nhân gọi. Cô lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất. Run rẩy ấn nút nghe, cũng không biết phải nói cái gì.

“Người đẹp, người đẹp, là tôi đây.”

“Đô Bỉ?” Mạc Thủy Thủy trợn mắt há mồm, “Trời ạ, ngươi là yêu tinh chó đấy à? Ngay cả điện thoại cũng biết dùng!”

“Đợi lát nữa hẵng cảm khái, giờ nói cho cô một chuyện quan trọng, chủ nhân bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì?” Mạc Thủy Thủy kinh ngạc đứng lên.

“Cho nên bây giờ cô mau đến Tokyo đi, chó tôi chỉ có một thân một mình ở chỗ này, mà cảnh sát bên này chả có ai hiểu được tôi nói cái gì cả.”

“Được rồi, tôi đến ngay đây.” Mạc Thủy Thủy nói.

“Mang một ít thức ăn cho chó tới nữa nhé, tôi sắp chết đói rồi.”

Sinh mệnh quan trọng, Mạc Thủy Thủy thậm chí còn chẳng đi xin nghỉ phép, lập tức mua vé máy bay bay đến Nhật Bản. Đô Bỉ đang ngồi chồm hỗm trước cửa cục cảnh sát Tokyo. Vừa nhìn thấy Mạc Thủy Thủy, nó liền bổ nhào vào trong ngực cô khóc rống lên, chảy nước mắt xuống.

Mạc Thủy Thủy mang nó vào báo án, giả vờ nói mình là bạn gái của Thẩm Kiều. Dưới sự dẫn dắt của Đô Bỉ, rất nhanh cảnh sát đã tìm ra được địa điểm nơi bọn cướp ẩn thân, thành công cứu được Thẩm Kiều ra. Kẻ bắt cóc Thẩm Kiều chính là người của tập đoàn Yamamoto Nhật Bản, do Thẩm Kiều quyết định rút vốn cho nên bọn họ thẹn quá hóa giận. May mắn là Mạc Thủy Thủy báo cảnh sát sớm, nếu muộn thêm một chút nữa, có khi Thẩm Kiều đã bị giết rồi.

Lúc về, trên máy bay tư nhân của Thẩm Kiều.

Đô Bỉ ghé đầu chó vào trong chậu ăn quên trời quên đất, Mạc Thủy Thủy lấy một quyển tạp chí che lên mặt, bắt đầu chợp mắt. Đột nhiên, tạp chí bị lấy ra, cô nghe thấy giọng nói không tự nhiên của tổng giám đốc đại nhân: “Chuyện đó… Cảm ơn cô nhé!”

Cô không lên tiếng, một lúc sau, tổng giám đốc đại nhân lại hỏi: “Nhưng mà sao cô biết là tôi bị bắt cóc?”

“Đô Bỉ gọi điện thoại nói cho tôi biết.”

Tổng giám đốc lộ ra bộ dáng giật mình, cô hừ một tiếng, nói: “Anh cũng có thể lí giải rằng tôi cấu kết với bọn cướp, hoặc là tâm lí học và hành vi học của tôi vô cùng lợi hại, ở cách xa như vậy mà cũng có thể sát ngôn quan sắc (*), suy đoán anh bị bắt cóc.

Đô Bỉ cười ha ha ha như điên, Mạc Thủy Thủy lấy tạp chí đập vào đầu nó.

Tổng giám đốc đại nhân trầm mặc, một lúc sau lại dùng giọng nói càng không được tự nhiên: “Thật xin lỗi.”

Lúc này lại đến phiên Mạc Thủy Thủy không được tự nhiên, không ngờ tổng giám đốc lại nói lời xin lỗi với cô? Cô nên nói gì mới được đây? “Không có gì đâu” chắc? Nếu như lời xin lỗi hữu dụng như vậy thì còn cần đến cảnh sát làm gì?

Trong lúc cô còn đang đấu tranh, tổng giám đốc đại nhân lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ để vào trong tay cô, nói: “Mua khuyên tai ở Nhật Bản, định bao giờ về nước sẽ tặng cho cô.”

Cô mở to hai mắt nhìn, nếu không có vụ bắt cóc kia, chẳng phải trong mắt tổng giám đốc cô vẫn chính là một tên lừa gạt đấy sao? Tổng giám đốc muốn tặng khuyên tai cho một tên lừa gạt?

“Tôi đeo lên cho cô.” Tổng giám đốc đại nhân lấy từ trong hộp ra một chiếc khuyên tai, không hiểu nguyên nhân là gì, đeo mấy lần đều không được. Lúc này Đô Bỉ đột nhiên như bay nhảy ra, khẽ đụng vào ót tổng giám đốc, bờ môi của tổng giám đốc lập tức dán lên mặt Mạc Thủy Thủy.

Ngay lập tức mặt Mạc Thủy Thủy đỏ bừng, tổng giám đốc không vội rời đi, bờ môi di chuyển đến bên tai cô, nói: “Từ nay về sau ngày nào cũng đeo trang sức anh mua, biết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro