Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ,
Lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ,
Kia bóng ai thấp thoáng đó chính Katyusha
Giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa...
Một nén thơ như một làn sương cũ
Nơi mây mờ em thập chén lư hương
Chốn ban sơ vươn đầy hoa táo mọc
Cánh trắng phau phủ lấp cả đêm trường.
Ta gặp nhau - ở chốn thời không khác
Nơi suối xanh chảy róc rách trong veo
Không khói tàu tiền biệt người anh lớn
Nắng chan hòa kiều diễm cuốn em theo.
Ở phía Đông ta ngỡ tình rẻ mạt
Nhưng nào ngờ là chiến trận phân ly
Dưới gạch vụn vẫn in hoài con chữ
Say đắm người, năm tháng cũng hồi đi.
Dưới bom đạn ta xuôi tay nhắm mắt
Thôi nuối tiếc hoài chi một nàng thơ
Karenina - Ôi, người có biết?
Lời yêu đương ta vẫn luôn trông chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro