Cắt hộ tôi nhánh tình duyên nứt gãy
Đông đã tàn xuân cũng chẳng nên thơ
Và xóa đi những điệp tình còn hãy
Sương nguyên tiêu trời đất cũng chung mờ.‹¹›
Mau dẹp hết, gom những lời than thở
Hóa thành cát trôi dạt ra biển khơi.
Hãy làm ngay trước mùa hoa sim nở
Đừng quan tâm đến những bức thư mời.
Nếu ái tình, thật là oán, là tội
Thì cho tôi được phép tránh xa Người,
Đừng chào hỏi ở những mùa lễ hội,
Cũng đừng nhớ đêm dài những hôn môi.
Quên hết đi, đừng gì luyến lưu nữa,
Vì hỏa mai đã rực sáng trời đông.
Nhớ nhung chi, đừng gì níu kéo nữa,
Màu máu tươi đã nhuộm đỏ cánh đồng.
---------
[1] Hoa thứ nhất - Xuân Diệu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro