mưa phơi tạt đi vết đau
nơi mà hạnh phúc đã vơi màu
em chính là bình yên có một
đã bên anh những lúc bồng bột
chẳng còn lại là gì đâu
chả thể níu được đôi tay bao lâu
dù đã cố gắng đi tìm
dù đã có gắng khâu lại vết nứt
nhưng nỗi đau vẫn chẳng thể lành
nỗi đau thì vẫn làm đau con tim
có lẽ tất cả là do anh
do anh không chịu cam
do anh quá thương em hay quá yếu đuối
bây giờ tất cả chỉ là lời nói suông
khi em đi căn phòng là nơi anh bị giam
lời yêu thương cũng đã đi mất
những cảm xúc và kỉ niệm anh đem đi cất
những lời hứa hẹn trở thành lời nói suông
cùng với những kí ức anh không nỡ buông
em không biết anh vẫn ở đây
dù anh đau thì em cũng đâu hay
yêu thương em trong hi vọng
nhưng anh lại đợi em trong vô vọng
có lẽ là anh đang mơ
một giấc mơ chỉ có mình anh
mọi chuyện thật không thể ngờ
ranh giới giữa hạnh phúc và đau thương thật mỏng manh
mọi thứ trở nên thật u mờ
em đã mặc anh trong sự thờ ơ
anh nhận hết những đau thương, ghen tuông
mà do chính anh tự tạo dựng
anh biết cũng đến lúc buông
vì không ai có thể yêu 1 người dưng
anh biết không thể yêu em mãi
vì tình mình là chuyện ngang trái
anh biết cũng tới ngày tình yêu phai nhạt
bởi bấy lâu nay em đã khác
anh biết chuyện mình đang phôi phai
anh biết anh đang sống trong sự sợ hãi
anh biết kẻ thứ 3 thì không bằng ai
anh biết đấy
nhưng anh phải làm sao đây
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro