xưa hoàng hôn chỉ có anh và em
nay chỉ còn anh với màn đêm
em bỏ anh đi với hàng vạn nỗi buồn
em bỏ anh đôi hàng mi tuôn
em bỏ anh với những chuyện buồn lê thê
với những chuyện vui buồn mà em từng kể
biết buồn nào cũng qua thôi
nhưng những vết cắt trong tim anh còn đau
những kỉ niệm quý giá cũng tan rồi
những ngày hẹn ước bên nhau
giờ cũng tan thành mây khói
anh chỉ biết trách chính mình
trách mình chẳng thể níu giữ
để giờ đây chỉ còn 2 chữ giá như
cảm xúc đó là vô giá
nhưng nó lại theo mây và trôi xa
con đường kia buồn đầy ngập lối
bầu trời kia cũng bắt đầu sập tối
anh cũng chỉ là 1 lữ khách
lời hứa mãi là hữu âm vô hình
tình duyên tự chia cắt đôi mình
Kí ức không bao giờ là sai
Sự thật chẳng thể nói lên điều gì ở hiện tại
Vì chuyện mình làm gì có ngày mai
Vì chuyện mình đang dần phôi phai
Anh biết đau thương đến rồi
Nước mắt lăng xuống đôi môi
Ngày đẫm lệ là ngày ta chia xa
Ngày đau thương là ngày anh mất tất cả
Mọi thứ lẫn anh chìm vào dĩ vãng
Em đi trong sự ngỡ ngàng của anh
Bên em chẳng thành
Quên em đi thì cũng chả đành
Nhưng em à
Chẳng ai mãi yêu 1 người mà không yêu mình
Cuộc đời không mãi chỉ có bình minh
Chẳng ai đứng mãi 1 con đường
Anh mãi chỉ là người từng thương
Không có chân thành nào là sai
Và cũng không có bình yên nào là mãi mãi
Cũng như 1 bông hoa nở rồi tàn
Cũng như 1 đám mây trôi rồi tan
Tất cả chỉ chợt đến rồi vô tình đi
Nhưng mọi thứ sẽ vẫn còn trong tâm trí
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro